Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

 Rạng sáng ngày hôm sau.  

 

   

 

Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống thành Thương Huyền, các võ giả từ khắp các nơi đã chờ đợi từ lâu, như một cơn thủy triều màu đen đổ ào về phía quảng trường Thương Huyền.   

 

   

 

Tại nơi ở của Phù Vân Kiếm Tông, đám người Diệp Tử Lăng đang nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết.   

 

   

 

Người nào người nấy trông cũng yếu ớt, xương cốt gần như vỡ vụn, khuôn mặt tái nhợt không còn chút màu máu.   

 

   

 

Nhưng nếu nhìn cho kỹ, thật ra họ không bị trọng thương, đôi mắt họ tràn ngập ánh sáng, lóe lên những tia sáng sắc bén cực kỳ đáng sợ.  

 

   

 

Đối với đám Phùng Chương, đây là một đêm vô cùng dài và cũng đầy đau khổ, đã quá lâu rồi mới lại trông thấy ánh mặt trời.  

 

   

 

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, mấy người họ đều đã lột xác hoàn toàn, thực lực của mỗi người đều tiến bộ một cách ghê rợn.   

 

   

 

Chưa nói đến kỳ tích, chẳng qua Lâm Nhất đã sử dụng những thủ đoạn khác thường để thúc ép toàn bộ tiềm năng của họ phải bộc phát trong một đêm. Nếu tiếp tục hành hạ thêm một đêm nữa, sự tiến bộ cũng sẽ không còn rõ rệt như vậy.  

 

   

 

Lâm Nhất lấy Niết Bàn Đan ra, bóp vỡ thành sáu mảnh, sau đó cúi người chia cho từng người một.   

 

   

 

Bề ngoài trông họ bị thương rất nặng nhưng thật ra không có vết thương chí mạng nào, dù Niết Bàn Đan đã bị chia ra làm sáu phần nhưng cũng đã dư sức để họ hồi phục thương thế.  

 

   

 

Đây là viên Niết Bàn Đan cuối cùng của Lâm Nhất, nhưng khi bóp vỡ nó, hắn không mảy may đau lòng.   

 

   

 

“Niết Bàn Đan!”  

 

   

 

Diệp Tử Lăng nhận lấy Niết Bàn Đan, hơi ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra ý tứ ẩn giấu trong đó.   

 

   

 

Lâm Nhất trả lại cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc cho công tử Táng Hoa, với tính cách của người ta, chắc chắn không thể nào không trả chút thù lao.   

 

   

 

Viên Niết Bàn Đan này, hẳn là do công tử Táng Hoa tặng cho đệ ấy, vậy mà đệ ấy không chút do dự đưa cho mình. Vì chấp niệm trong lòng mình, đệ ấy đã phải trả giá quá nhiều, nhiều đến mức khiến người ta khó lòng gánh nổi.   

 

   

 

Nhưng công tử Táng Hoa đã cứu mạng nàng ta vào lúc nàng ta tuyệt vọng nhất, trong đêm trăng tròn ấy, trái tim bình lặng hơn hai mươi năm của nàng ta đã xao động trong chính khoảnh khắc kia.  

 

   

 

Đêm trăng tròn, thổi sáo giết người.  

 

   

 

Khung cảnh đó, e rằng cả đời này nàng ta khó mà quên được.   

 

   

 

Có lẽ mình không nên nhờ Lâm Nhất ra tay giúp đỡ, Diệp Tử Lặng thầm nói trong lòng.  

 

   

 

Lâm Nhất thấy nàng ta thất thần, tưởng rằng nàng ta lại nhớ công tử Táng Hoa, hắn trầm ngâm, nói: “Táng Hoa huynh đã nói với đệ, huynh ấy không thể tham gia đại chiến Thương Huyền, nhưng huynh ấy chắc chắn sẽ có mặt tại hiện trường.”   

 

   

 

Diệp Tử Lăng giật mình, tỉnh táo lại, nghe lời Lâm Nhất nói, nàng ta cười nhưng chẳng nói thêm gì.   

 

   

 

Mình đang nghĩ gì vậy, cho dù là Lâm Nhất hay công tử Táng Hoa, đều xa cách với mình như vậy.   

 

   

 

Tắm mình trong ánh nắng ban mai rực rỡ, mấy người ngồi xếp bằng, mỗi người đều đang luyện hóa viên Niết Bàn Đan mà mình đã uống.   

 

   

 

Lâm Nhất lùi về một bên, trong mắt thoáng qua vẻ mệt mỏi, trông cực kỳ mệt nhọc.  

 

   

 

Những thủ đoạn đã sử dụng đêm qua đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của hắn, nhưng mọi thứ đều xứng đáng. Nhớ mãi không quên, ắt được hồi đáp, hắn biết, trong thời gian một đêm qua, mọi người đều đã trưởng thành.  

 

   

 

Dù cho có một ngày, hắn rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông thì Phù Vân Kiếm Tông sẽ không bao giờ sụp đổ.   

 

   

 

Một lúc lâu sau.   

 

   

 

Khi mọi người mở mắt, trong mắt người nào người nấy đều sáng rực, long lanh, có sự tinh anh, cũng có sự chững chạc.  

eyJpdiI6Im93cFwvelNyWmZvWWNOTHYzdXRRU21nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5rSFM3QkRmeHc3XC9rd25QRFJMZWZBdndqVXBRZ2NseTB3YWFQNDluY1hiS0ZVUWRLdHhKZ0JsejltWUtveENlIiwibWFjIjoiZTkyYzU0ZDBkNjRhZWRlZDljZGMyYzIwZDUyNDgzZDM5M2I0NjExZmU1NWU5OTUwNTc5NTEyZGYzNDhjNjgxZCJ9
eyJpdiI6IjZaQ1E1OE14OTBRSFIwK01BNFRuZVE9PSIsInZhbHVlIjoiRldpQmtwZjQ0N3c2cXBpSnQ1NCtwWGxleGcrcVRJQUd6RkFIZytRUDg3UW9WWkFySlpTR2FXMTRvUWF4Y3VlckZ5QmZ0S1dNZU5NZFNIZ0ZpenRUSGNWY01janlQcWs1OTl4TnFkVjREYWs9IiwibWFjIjoiMDNlMWNmYjRkNjhlNjZkN2VkMDlmZTYxZDI0NGViMGI2MzViMTVkNmVkMjY4MGFiYjAxMmMwZjA4ZGVhMTI0ZiJ9

Khóe miệng Lâm Nhất khẽ cong lên một nụ cười nhạt, hắn khẽ nói: “Đi thôi, trận chiến này sẽ quét sạch Huyền Vương Điện!” 

Ads
';
Advertisement