Trong mắt Phùng Chương lóe lên một tia sáng sắc bén, hình ảnh trong đầu biến mất, hắn ta nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, đâm ra nhanh như chớp.
Keng!
Lưỡi kiếm và đầu thương giao đấu nhanh như ánh chớp, nhanh như tia lửa, tiếng động vang dội rung chuyển bốn phương tám hướng. Hai bóng người lướt qua nhau, Phùng Chương không quay đầu lại mà tra thẳng kiếm vào vỏ.
Cạch!
Khi thân kiếm ma sát với vỏ, âm thanh sắc bén, chói tai vang lên, thanh trường thương trong tay Tần Dương bị chém đứt lìa.
Tần Dương hộc ra một ngụm máu tươi, sau khi chém đứt trường thương, kiếm của Phùng Chương vẫn không hề thương tiếc, chém xuyên ngực hắn ta, cắt rách da thịt, chặt đứt xương sườn, đồng thời tàn phá toàn bộ lục phủ ngũ tạng của đối thủ.
Huỵch!
Tần Dương che ngực, ngã quỵ trên nền đất.
“Phùng Chương của Phù Vân Kiếm Tông giành chiến thắng!”
Lập tức có người của Thương Huyền Phủ khiêng Tần Dương bị thương nặng xuống, đồng thời tuyên bố kết quả của trận chiến này.
Không bao lâu sau khi Tần Dương thất bại, trên hai chiến đài khác, Giang Ly Trần và Lưu Thanh Nghiêm lần lượt đánh bại đối thủ. Đối thủ của họ kém hơn rất nhiều so với Tần Dương, vì Huyền Vương Quyết của bọn họ mới chỉ tu luyện đến khoảng tầng thứ mười.
“Phù Vân Kiếm Tông, thắng!”
“Phù Vân Kiếm Tông, thắng!”
Lời tuyên bố của trọng tài vang lên liên tiếp, như tiếng sấm nổ, đột ngột vang lên ầm ầm bên tai mọi người.
Còn chưa kịp thưởng thức thắng lợi mà Phùng Chương vừa gặt hái, lại thêm hai trận thắng nữa, như một cơn bão dữ dội cuốn sạch cả quảng trường.
3 - 0!
Trong vòng đối chiến thứ hai, Phù Vân Kiếm Tông đã giành thắng lợi.
“Lâm Nhất của Phù Vân Kiếm Tông giành chiến thắng!”
Giọng của trọng tài lại lạnh lùng, tàn nhẫn vang lên một lần nữa, trong lòng mọi người kinh ngạc cực kỳ, cả quảng trường Thương Huyền lập tức sôi sục.
Nhưng Lâm Nhất trực tiếp ra tay, không đợi đối thủ nhận thua, một chưởng đánh bại người ta.
4 - 0!
Một tỉ số không thể tưởng tượng nổi, Phù Vân Kiếm Tông mạnh mẽ nghiền nát đối thủ, giáng cho tất cả mọi người một hồi chuông cảnh tỉnh.
Người của Huyền Vương Điện lập tức sững sờ, đám người lúc trước còn cười hì hì với mọi người, giờ sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi vô cùng.
Nhất là Tần Dương bị khiêng xuống, và cả Phùng Khuê rút thăm được Lâm Nhất, lúc trước cả hai đều chế giễu Phù Vân Kiếm Tông không ngớt lời, hoàn toàn không coi đối thủ ra gì.
Sau khi rút được cái gọi là thăm đại cát, mặt mày ai nấy cũng hớn hở, nói rằng sẽ đánh bại đối thủ với tỉ số 4 - 1.
“Sao có thể như vậy chứ…”
Tần Dương ngạc nhiên, ngây người, hắn ta khó tin nổi, cất lời.
Trên chiến đài duy nhất còn lại, Sở Thiên Hạo và Diệp Tử Lăng vẫn đang đối đầu, chỉ là người vốn mang tâm lý thảnh thơi lúc ban đầu giờ rõ ràng đã trở nên sốt sắng.
Cao thủ đối chiến, người ra tay trước sẽ chiếm được ưu thế, nhưng cũng sẽ để lộ sơ hở.
Nếu không có sự tự tin tuyệt đối, bình thường sẽ không có ai chủ động xuất chiêu, ban đầu, tâm trạng Sở Thiên Hạo rất tốt, vốn cũng không vội vàng ra tay.
Hắn ta nghĩ ngợi, đợi đến khi các chiến đài khác lần lượt thông báo kết quả chung cuộc, cho dù tâm cảnh Diệp Tử Lăng có tốt đến đâu cũng sẽ bại lộ sơ hở.
Nhưng không thể ngờ được, kết quả hắn ta chờ đợi lại là như vậy.
Khi âm thanh 4 - 0 vang lên, Sở Thiên Hạo hoàn toàn hoảng loạn, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Ngoài hắn ta ra, tất cả mọi người của Huyền Vương Điện đều đã thất bại, Huyền Vương Điện còn rút được thăm đại cát cơ đấy.
“Ngươi hoảng loạn rồi!”
Vẻ mặt Diệp Tử Lăng lạnh lùng, bình tĩnh nhìn đối thủ.
Sắc mặt Sở Thiên Hạo biến đổi, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, hắn ta nói lạnh tanh: “Đừng vội đắc ý, Huyền Vương Điện vẫn chưa thua, còn có hình thức địa ngục nữa đấy!”
Diệp Tử Lăng thảnh thơi, nói: “Hình thức địa ngục á? Ngươi thắng được ta đã rồi hẵng nói.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất