Sở Thiên Hạo cười khẩy, đúng là hắn ta chưa bao giờ coi Diệp Tử Lăng ra gì. Phù Vân Kiếm Tông bao năm nay chỉ dựa vào một người phụ nữ chèo chống, vốn dĩ đã là một trò cười.
“Phụ nữ sao?”
Trên gương mặt bình tĩnh của Diệp Tử Lăng thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhiệt độ trên chiến đài giảm mạnh đột ngột, một luồng hơi lạnh rùng mình lan tỏa khắp tám hướng.
Lúc này, đám người Lâm Nhất đã lui về khu vực khán đài, nhóm người Giang Ly Trần đều đang dán mắt lên chiến đài không rời.
Phù Vân Kiếm Tông đã giành chiến thắng, đây là trận chiến cuối cùng, nhưng dù sao đối thủ của Diệp Tử Lăng cũng là Sở Thiên Hạo, nên vẻ mặt ai nấy cũng đều tỏ ra rất căng thẳng.
Hơn nữa, Sở Thiên Hạo ăn nói ngông cuồng, muốn kích hoạt hình thức địa ngục, nhất thời đã khiến cục diện vốn đã được định đoạt lại xuất hiện cảm giác hồi hộp.
“Đại sư tỷ có thể chống đỡ được không?”
Những người khác lo lắng hỏi, giữa đôi lông mày cũng thoáng qua vẻ lo âu, vài người không kiềm được, nhìn Lâm Nhất.
Chẳng biết từ khi nào, Lâm Nhất đã lặng lẽ trở thành trụ cột tinh thần của nhóm người này, chỉ cần hắn lên tiếng, những người khác không ai không tin phục.
Lâm Nhất thản nhiên nói: “Sở Thiên Hạo sẽ thất bại cực kỳ thảm hại.”
Người khác có thể không rõ, nhưng Lâm Nhất lại biết rất tường tận, chỉ cần Diệp Tử Lăng sẵn lòng bộc lộ sức mạnh huyết mạch, Sở Thiên Hạo tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng ta.
Huống chi, Diệp Tử Lăng đã thu hoạch được không ít từ buổi huấn luyện ma quỷ đêm qua. Không phải ai cũng có được cơ hội rèn luyện dưới uy áp của kiếm ý Thiên Lôi.
Rất không may, lời Sở Thiên Hạo nói đã chọc giận Diệp Tử Lăng.
Lâm Nhất rất chắc chắn rằng hắn ta nhất định sẽ thất bại tương đối thảm hại.
“Không tin à? Trong mười chiêu nữa, ngươi sẽ biết kết quả thôi!”
Hàng lông mày của Sở Thiên Hạo nhíu lại thẳng tắp, hắn ta còn muốn kích hoạt hình thức địa ngục, để Huyền Vương Điện lật ngược tình thế phút chót.
Trận chiến này, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Trong chốc lát, tình hình trở nên biến hóa khôn lường, sự hồi hộp sống dậy. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Diệp Tử Lăng và Sở Thiên Hạo, trận chiến này bỗng có tính chất cực kỳ quan trọng.
“Vậy có lẽ phải khiến ngươi thất vọng thật rồi…”
Diệp Tử Lăng nhỏ giọng thầm thì một câu, từng con Thanh Loan liên tiếp bay ra khỏi cơ thể nàng ta.
Chỉ là, khác với những con Thanh Loan mà đám người Lâm Nhất phóng ra, khắp mình những con Thanh Loan này đều bao phủ một lớp ánh sáng tím như lưu ly, trông như được pha lê bao bọc vậy.
Nếu nhìn kỹ, đó là màu tím đáng sợ của lôi quang, lôi quang như ngọc, điều này khiến những con Thanh Loan vốn sánh ngang với Thánh Linh tỏa ra khí thế sắc bén, khủng khiếp chưa từng thấy.
Đùng đùng!
Chiếc váy tím Diệp Tử Lăng đang mặc tung bay phấp phới, từng luồng ánh điện tím nở rộ quanh người nàng ta.
Ánh điện chói mắt, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng như băng sương của nàng ta, một vẻ đẹp không gì sánh bằng, nàng ta vốn đã đẹp tựa như giai nhân tuyệt sắc, giây phút này còn đẹp đến mức không một tì vết, như nàng tiên nở rộ từ trong đóa sen thánh băng tuyết, toát lên khí khái anh hùng, thanh thoát vô song.
Trong đôi mắt lạnh như băng của nàng ta sản sinh ra những đóa hoa được ngưng tụ từ những ngọn lửa tím, phồn hoa như bông tuyết mềm mại, lại diễm lệ như máu tươi.
Khi cánh hoa nở rộ, những ánh điện sâu thẳm trong đôi mắt nàng ta lóe lên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sắc mặt Sở Thiên Hạo vốn định lao tới thoáng biến đổi, cả người run lên một cách khó hiểu.
Sở Thiên Hạo cảm nhận được một khí tức nguy hiểm chưa từng có từ trên người Diệp Tử Lăng, khiến lòng hắn ta nảy sinh nỗi sợ hãi không nhỏ.
Cả quảng trường Thương Huyền đều khiếp sợ trước ánh sáng quanh người Diệp Tử Lăng lúc này, vẻ đẹp của nàng ta tuyệt thế như phượng hoàng, khuôn mặt càng đẹp đến mức rung động lòng người, trái tim của tất cả mọi người đều đập thình thịch loạn xạ.
Diệp Tử Lăng vốn đã rất xinh xắn, chỉ là trước đây nàng ta quá sắc sảo, gương mặt đẹp luôn giữ vẻ lạnh lùng, dáng vẻ người sống chớ lại gần.
Cộng thêm thực lực vượt trội hơn người của nàng ta, cho nên rất nhiều người đã quên mất vẻ đẹp ấy.
Nhưng vào thời khắc này, tất cả mọi người trong quảng trường Thường Huyền đều kinh ngạc, chấn động không ngơi trước vẻ bề ngoài diễm lệ này.
“Phụ nữ thì sao nào? Diệp Tử Lăng ta, chưa từng coi ngươi ra gì đâu!”
Diệp Tử Lăng lạnh lùng nhìn Sở Thiên Hạo không chớp mắt, giọng nói băng giá, rét lạnh.
Đùng! Đùng! Đùng!
Đi cùng với sự nở rộ của hoa tuyết trong đôi mắt nàng ta, những con Thanh Loan vờn quanh trời đất này đều phát ra những ánh điện đáng sợ quanh cơ thể chúng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất