Thân hình hắn ta lóe lên, đáp về phía trống trận Cửu Lê, nếu như Lâm Nhất chết ở bên ngoài thì không nói, đó là do kỹ của hắn không bằng người.
Nhưng nếu là chết ở Phù Vân Kiếm Tông, vậy thì rắc rối lớn rồi, đó là đồ đệ mà sư tôn chỉ đích danh muốn thu nhận.
Bộp!
Nhưng Phong Giác vừa cử động, thì có một bàn tay chộp lấy bả vai hắn ta. Hắn ta tức khắc không thể cử động được, không khỏi tức giận mà xoay người lại.
“Kiếm Kinh Thiên, cái tên khốn này, nếu Lâm Nhất thực sự chết, thì huynh không gánh nổi trách nhiệm này đâu!” Sự giận dữ trên mặt Phong Giác vẫn chưa tan, uy áp của vương giả cảnh giới Sinh Tử lặng lẽ tỏa ra sau lưng hắn ta, giống như chuẩn bị ra đòn quyết liệt.
“Ta khuyên ngươi đối xử tốt với bản thân một chút, đừng nghĩ tới chuyện động thủ với ta.”
Mặt Kiếm Kinh Thiên không cảm xúc, lạnh lùng nói.
Ông ta chỉ có tu vi cảnh giới Long Mạch, nhưng khi ông ta nhìn Phong Giác, lập tức khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu, đến ngay cả hô hấp cũng trở lên khó khăn nặng nề.
Sắc mặt Phong Giác lập tức có phần khó coi, nhưng Kiếm Kinh Thiên dường như cũng không muốn cho hắn ta đường lui.
Hồi lâu, Phong Giác nhịn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nói: “Buông tay, ta không quản nữa là được chứ gì? Cái tên này, ngay cả ta mà cũng ra tay nặng như vậy sao?”
Kiếm Kinh Thiên liếc nhìn hắn ta, trong mắt thoáng qua vẻ châm chọc, tự mình chuốc lấy.
Bị Kiếm Kinh Thiên một chiêu chế phục, khí thế của Phong Giác rõ ràng yếu đi rất nhiều, không còn dám đắc ý nữa.
Kiếm Kinh Thiên dùng thực lực để cảnh cáo hắn ta, cái gì gọi là đại ca của ngươi vẫn sẽ mãi là đại ca của ngươi, cho dù đã thăng cấp lên vương giả cảnh giới Sinh Tử, thì cũng phải ngoan ngoãn chút thì hơn.
Giống như cảm thấy mình cũng có phần quá đáng, Kiếm Kinh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Hắn không chết dễ dàng như vậy đâu, huống hồ, không phải ta đang ở đây quan sát rồi hay sao?”
Phong Giác nghe vậy, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Câu này còn giống tiếng người này.”
“Nhưng nếu thực sự phải chết, thì ta ra tay có lẽ cũng không kịp để cứu đâu!” Kiếm Kinh Thiên ngừng một lát, lại nói thêm một câu.
Khuôn mặt Phong Giác, lập tức tối sầm lại, tức giận quát: “Coi như ta chưa nói gì.”
…
Trên tế đàn có chín đỉnh núi bao quanh, Lâm Nhất lấy ra một nghìn viên đan Tinh Thần, lần lượt ném vào trong động không đáy của tế đàn.
Két! Két!
Âm thanh như tiếng xương cốt đang cựa quậy vang lên bên trong, giống như tiếng gỗ bị đốt cháy. Ngay sau đó, ánh lửa từ từ cháy lên từ dưới đáy tế đàn.
“Còn thiếu chút máu…”
Lâm Nhất hít sâu một hơi, lấy ra một con dao găm, rạch vào lòng bàn tay của mình.
Khi máu tươi nhỏ giọt vào trong, bên dưới tế đàn truyền tới tiếng chuyển động, nhưng chẳng mấy chốc lại dừng lại.
“Không phản ứng nữa rồi ư?”
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, thầm kinh ngạc.
Ầm!
Đột nhiên, lửa lớn phừng phừng không hề báo trước, bùng cháy lên từ trong tế đàn.
Tùng! Tùng! Tùng!
Ngay sau đó tiếng trống vang lên, tiết tấu như chậm mà nhanh, từng tiếng đều khiến cho trái tim người ta muốn nhảy ra ngoài.
Có chuyện gì vậy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất