Đến khi tầm mắt khôi phục lại, Lâm Nhất phát hiện mình đang ở trong một vùng hoang dã, trong vùng hoang dã này có hai đội quân đang đối đầu nhau. Một bên mặc áo đen, một bên mặc áo trắng, phân biệt rõ ràng.
Lâm Nhất nhìn xuống quần áo của mình. Hắn đang mặc áo trắng, biến thành một tiểu binh quèn trong thiên quân vạn mã.
Ta đang nằm mơ sao?
Nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật rồi, gió lạnh thổi vào mặt, mang theo ý chí sát phạt ác liệt.
Huyết khí tinh nguyên trong cơ thể và kén kiếm ở mi tâm đều tồn tại một cách chân thực, duy chỉ có thứ cầm trong tay không phải là kiếm Táng Hoa.
Hả?
Lâm Nhất nhìn kỹ lại, xem ra quả thực hắn đang ở trong một không gian nào đó, thực lực vẫn còn, nhưng lại không thể mô phỏng được thể đoạn kiếm của ta.
Nếu là thế giới thật, thì thanh kiếm này phải gãy từ lâu rồi mới đúng.
Binh lính bên cạnh đều mang bộ mặt nghiêm túc, sắc mặt lạnh lùng, khí thế ác liệt, nhưng tu vi đều không cao lắm, miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Thiên Phách.
“Hình như không nguy hiểm cho lắm.”
Lâm Nhất thầm nghĩ trong lòng, loại võ giả cảnh giới Thiên Phách này, nếu ở hiện thực, thì chỉ một ánh mắt của hắn thôi cũng đã đủ làm cả đám khiếp sợ rồi. Không cần ra tay, chỉ riêng kiếm ý thôi đã khiến cho đối phương không thể tiến lại gần. Trước tiên cứ yên lặng quan sát đã.
Tùng! Tùng! Tùng!
Không kịp suy nghĩ kỹ, tiếng trống rung trời lại vang lên, Lâm Nhất đưa mắt ra nhìn, thấy trong trận doanh phe mình có một hàng trống trận đang bị gõ mạnh lên.
“Giết!”
Cùng với tiếng trống trận của hai quân đen trắng vang lên, mỗi binh sĩ đều trở lên vô cùng hung dữ, ai nấy đều bắt đầu gào thét. Nháy mắt, ý chí sát phạt ẩn chứa vô số huyết khí hội tụ lại trong khoảng trời đất này, sâu trong lòng Lâm Nhất cảm giác như hắn là một con thuyền cô độc giữa đại dương mênh mông.
Trở lên vô cùng nhỏ bé, hắn thúc giục Tinh Nguyên, thả kiếm ý ra.
Nhưng Kiếm Ý Bán Bộ Thần Tiêu trực tiếp bị vùi lấp vào trong luồng khí sát phạt này. Vừa dấy lên một chút sóng nhỏ đã bị cuốn đi tan tành.
Đồng thời, đủ loại tiếng kêu hò giết xông vào trong đầu, khiến cho Lâm Nhất không thể nào tập trung tinh thần được.
Một thân thực lực, bị hạn chế chín phần.
Hai luồng trắng đen như nước lũ, trong tiếng trống trận ầm ầm, hội tụ lại vào nhau. Lâm Nhất bị cuốn vào trong đó, mấy lần muốn thoát ra đều thất bại, bị cơn lũ này lôi kéo vào trong chiến trường hỗn loạn.
Từng bóng người lần lượt ngã xuống đất, những cảnh tượng đẫm máu đánh thẳng vào đầu Lâm Nhất.
Hắn chưa từng nghĩ, chiến trường thực sự lại tàn khốc đến như vậy, những võ giả cảnh giới Thiên Phách đó từ sau khi lao vào chém giết đến giây phút thảm liệt nhất, vẫn dùng hết một tia chân nguyên cuối cùng, lao vào vật lộn như người thường, thậm chí còn dùng đến cả răng.
“Cẩn thận!”
Trong một khoảng mờ mịt, binh lính mặc áo trắng bên cạnh Lâm Nhất rơi vào trong nguy hiểm, hắn vội vàng ra tay cứu lấy đối phương.
“Cảm ơn!”
Người nọ lau máu tươi trên mặt, nói cảm ơn, rồi không để ý đến Lâm Nhất nữa, quay người tiếp tục giết địch.
Phụt!
Nhưng gã vừa xoay người, đầu đã bay ra khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Lâm Nhất. Hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen lạnh lùng, bên mặt phải có một vết sẹo hình chữ thập, trông vô cùng dữ tợn.
Lâm Nhất thoáng sững sờ, kiếm trong tay vừa định giơ lên, trên cổ đã có máu tươi bắn ra, ý thức dần trở lên mơ hồ.
Ta bị một tên lính quèn giết chết sao? Cảm giác này thật khiến người ta khó chịu…
Tùng! Tùng! Tùng!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất