Điều đáng sợ nhất là, âm thanh này còn xuyên qua cơ thể hắn, trực tiếp ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng của Lâm Nhất.
Phụt!
Lâm Nhất giật mình tỉnh dậy, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, cả người đều trở lên suy yếu.
Tiếng xé gió vang lên, Kiếm Kinh Thiên và Phong Giác đáp xuống tế đàn như điện xẹt.
“Tiểu sư đệ, không sao chứ?” Sắc mặt Phong Giác cuống cuồng, đỡ lấy Lâm Nhất, vội vàng hỏi thăm.
Kiếm Kinh Thiên bên cạnh, trầm ngâm không nói.
“Tim đau quá.” Lâm Nhất ôm lấy ngực mình nói.
“Bị thương nặng như vậy sao?” Phong Giác bị dọa sợ, cẩn thận xem xét, huyết khí của hắn hùng hậu, không hề bị thương bị tổn thương tới căn cơ.
Lâm Nhất thở dài nói: “Một nghìn viên đan Tinh Thần, vừa gặp mặt đã hết rồi.”
Phong Giác thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta còn tưởng tim thực sự bị thương rồi cơ, không sao là tốt, chỉ là một chút đan Tinh Thần thôi mà.”
Lâm Nhất nghe vậy trước mắt sáng lên, đợi sau khi nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt dần nở nụ cười, vội vàng nói: “Phong sư huynh, sao huynh lại tới đây, tới đúng lúc lắm, cho ta mượn ít đan Tinh Thần đi.”
“Chuyện nhỏ, cần mượn bao nhiêu.” Phong Giác không để ý cười nói.
Lâm Nhất thầm cân nhắc một phen, mượn quá nhiều, có lẽ huynh ấy cũng không có, bèn nói: “Hai trăm nghìn viên đi.”
Nụ cười trên khuôn mặt Phong Giác cứng ngắc, hơi ngượng ngùng nói: “Tiểu sư đệ, sư huynh vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Sinh Tử, tốn khá nhiều đan Tinh Thần, trong tay thực sự không có nhiều đan Tinh Thần như vậy.”
“Lâm Nhất, ta thấy sư huynh này của ngươi không cần cũng được, quá keo kiệt.”
Kiếm Kinh Thiên vẫn luôn im lặng, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ, đột nhiên mở miệng nói.
“Sư huynh, huynh sẽ không thực sự nghèo như vậy đâu đúng chứ? Vậy ta không mượn nữa…” Lâm Nhất thấy vậy, bèn lên tiếng.
Phong Giác nhất thời khóc không ra nước mắt, hắn ta không hề nói dối, đan Tinh Thần trên người thực sự không còn nhiều, cũng chỉ có khoảng chừng hai trăm nghìn viên, vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Sinh Tử, nghèo đến mức kêu vang rồi này.
Nhưng một già một trẻ này, rõ ràng đang nướng hắn ta trên giàn lửa.
“Đừng nghe lão già này nói bậy, chút đan Tinh Thần này sư huynh vẫn có, đệ dùng tạm trước đi, không cần trả vội!” Phong Giác nặn ra nụ cười, lấy ra một túi trữ vật, run rẩy đưa qua.
Lâm Nhất chớp mắt, cười nói: “Sư huynh, vậy ta không khách khí nữa nhé.”
Nói xong đưa tay ra, nhận lấy túi trữ vật.
“Ta nói không sai mà, tên này đúng là keo kiệt.” Kiếm Kinh Thiên thờ ơ nói.
Phong Giác tức đến hộc máu, quả thực không thể ở Phù Vân Kiếm Tông này thêm được nữa. Lần đầu tới đã bị ép phải đưa mặt nạ Ngân Nguyệt ra làm quà gặp mặt.
Lần này còn thảm hơn, của cải gần như bị vét sạch rồi, một lớn một nhỏ, không có ai là đồ tốt lành.
“Hai trăm nghìn viên đan Tinh Thần cũng đủ rồi, ảo ảnh Cửu Lê tổng cộng có chín tầng, ngươi ngay cả tầng đầu tiên cũng không vượt qua được, hơi vượt qua dự đoán của ta.” Kiếm Kinh Thiên nhìn Lâm Nhất, bình thản nói.
Có ý gì?
Phong Giác lộ vẻ khó hiểu, tế đàn này nghe ra, hình như còn phải tiêu tốn đan Tinh Thần.
Ta sẽ không bị lừa nữa chứ!
“Đi thôi, sư đệ ngươi phải bế quan, hai chúng ta không quấy rầy nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất