Hắn không hề chú ý tới, vào khoảnh khắc hắn vừa đứng dậy, ý chí sát phạt vô tận mãnh liệt trào ra.
Trong lúc bước đi, huyết quang ngập tràn, phong mang ác liệt.
Sắc mặt Lâm Nhất không có quá nhiều dao động, bình tĩnh phân tích: “Muốn vượt qua ảo cảnh tầng thứ nhất, phải đánh bại được chiến tướng giáp đen đó… Còn có tiếng trống, là sóng âm và cũng có nhịp điệu, khác biệt với tiêu âm, nhưng đại đạo cùng chảy chung một dòng.”
Lại thất bại lần nữa, nhưng không khiến cho Lâm Nhất trở lên nóng nảy, cũng không vội vàng tiếp tục tiến vào ảo cảnh.
Ảo cảnh tầng thứ nhất, khí sát phạt đã nặng như vậy, vậy thì mấy tầng sau thật không dám tưởng tượng. Nói cách khác, khí sát phạt nhường này giống với liệt hỏa, kiếm ý ở trong đó giống như là sắt thép, giống như rèn binh đao mà không ngừng tôi luyện.
Lão già kia nói không sai, không chỉ kiếm ý, mà sức mạnh ý chí của ta, còn có cơ thể cũng được rèn luyện.
Nếu trong ảo cảnh Cửu Lê, ta vẫn có thể sử dụng được kiếm ý hoàn chỉnh, thì sau này khi đối mặt với cường giả cảnh giới Long Mạch, kiếm ý của ta cũng không đến mức vỡ tan ra chứ?
Nghĩ như vậy, quang mang trong mắt Lâm Nhất càng sáng ngời, hắn đưa mắt nhìn đi, khẽ nói: “Quả thật là một nơi tốt.”
Hiện giờ đã có đủ đan Tinh Thần, bế quan ở đây thì không còn gì tốt hơn được nữa.
Ầm!
Ngọn lửa trong tế đàn lại bùng cháy, cùng với tiếng trống vang lên, Lâm Nhất lại tiến vào trong ảo cảnh.
Giết!
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang vọng khắp đất trời, Lâm Nhất một thân áo trắng, tay cầm trường kiếm, mặt không đổi sắc, huyết khí và ý chí sát phạt của hắn, dung hợp hoàn mĩ vào trong biển sát ý vô tận trong đại quân trắng mênh mang.
Hắn vừa là một giọt nước biển trong đại dương này, cũng là một cá thể độc lập, cảm giác này khá huyền diệu.
Giết chóc máu tanh, mở ra vô tình.
Đến khi Lâm Nhất nhìn thấy tướng kỳ của quân đen, tướng quân giáp đen cưỡi trên lưng yêu thú, ánh mắt lại lần nữa đặt lên người hắn.
Ong!
Sát khí khoáng đạt, tựa như núi cao rơi xuống.
Lâm Nhất không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào ánh mắt đó, đột nhiên, hắn không hề báo trước, đưa tay phải ra.
Một thanh kiếm, bị hắn bắt trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay hắn. Đau, đau đến tê tâm liệt phế, nhưng sắc mặt của Lâm Nhất vẫn không hề thay đổi, hắn mặt không cảm xúc nhìn sang bên cạnh.
Lại là người đàn ông mặt sẹo hình chữ thập đó, trong mắt gã lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ rằng, Lâm Nhất sẽ trực tiếp bắt lấy kiếm của gã.
Phụt!
Nhưng hắn không hề có bất kỳ suy tính nào, vào khoảnh khắc gần như bắt lấy kiếm, tay phải Lâm Nhất đã vung kiếm quang ra rồi.
Đầu của người đàn ông mặt sẹo, cùng với máu tươi tung tóe, bay thẳng ra ngoài.
“Sai lầm tương tự, sao ta có thể tái phạm lần nữa.” Lâm Nhất mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói.
Chém giết liên tục, Lâm Nhất rất nhanh đã quên đi hết tất cả, một trận ác chiến này, rất nhanh đã giết từ trời sáng đến khi trời tối.
Quân trắng đại bại!
Đưa mắt nhìn ra, chiến trường bao la này đã không còn nhìn thấy bắt kỳ chiến lực cùng màu áo nào nữa. Trong xương cốt vô tận, chỉ còn lại một mình Lâm Nhất, áo trắng trên người dính máu, cô độc đứng ở đó.
Đối diện hắn hàng nghìn mét, đại quân tập kết, binh lính áo đen giống như hổ sói, hung tợn nhìn chằm chằm hắn.
Tướng quân giáp đen, cưỡi trên lưng yêu thú đứng đầu, từ trên cao nhìn xuống.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất