“Ngươi cho rằng ai cũng ngốc như ngươi sao?”
Kiếm Kinh Thiên trừng mắt nhìn hắn ta, khinh thường cười nói.
“Đi xem chút không?”
Phong Giác gãi đầu, trong số các đệ tử mà sư phụ thu nhận, chỉ có hắn ta là ngốc nhất, sau khi hắn ta thăng cấp lên cảnh giới Long Mạch mới sở hữu được Thần Tiêu Kiếm Ý.
Không thể nào so sánh được với Kiếm Kinh Thiên, càng không thể so được với Lâm Nhất, nhất thời vô cùng ngại ngùng.
Kiếm Kinh Thiên đứng dậy, bình tĩnh đáp: “Đi xem thử.”
Hộc!
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, chẳng mấy chốc, hai người đã đến khoảng thiên địa bí ẩn đặt tế đàn.
Cột sáng vàng vọt thẳng lên trời. Trong sắc trời đêm tạo thành dị tượng cực kỳ đáng sợ. Nửa bầu trời đều bị nhuộm thành màu vàng, trong tế đàn được những đỉnh núi bao quanh, ngưng tụ ra kiếm thế khoáng đạt vô cùng khủng khiếp.
May mà nơi này vô cùng bí mật, nếu không dị tượng động trời như vậy, sợ là toàn bộ Thương Huyền Phủ cũng có thể nhìn thấy.
“Thật sự là Thần Tiêu Kiếm Ý…”
Phong Giác tự lẩm bẩm, nhìn thấy cột sáng vàng phá vỡ tầng thứ nhất, nhất thời trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Cho dù hắn ta to gan như thế nào cũng không dám tưởng tượng, người thiếu niên ở thiên lộ thứ chín đó, lúc ở Côn Luân lại sở hữu được Thần Tiêu Kiếm Ý trong vòng chưa tới nửa năm.
Xoạt!
Đột nhiên kim quang tiêu tán, dị tượng không còn.
Kiếm thế vô tận nháy mắt tràn vào trong mi tâm Lâm Nhất, hai mắt đang nhắm chặt của Lâm Nhất, lúc này đang từ từ mở ra.
Trong tầm mắt hắn, Kiếm Kinh Thiên và Phong Giác đang chậm rãi đáp xuống, khuôn mặt Phong Giác khó giấu được sự vui mừng khôn xiết, Kiếm Kinh Thiên trước nay vẫn luôn lạnh nhạt, trên mặt cũng khẽ nở nụ cười.
“Tham kiến chưởng môn, tham kiến sư huynh.”
Lâm Nhất vội vàng đứng lên hành lễ.
“Lâm Nhất, phong cảnh trên trời có đẹp không?”
Chưởng môn Phù Vân cười hỏi.
“Thần ở tận trời, kiếm ta hóa thiên, ta cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu này rồi… Dưới tầng mây, tất cả đều là kiến hôi.” Vẻ mặt Lâm Nhất trầm tư, vô cùng cảm khái nói, đặc biệt khi nói đến từ “kiến hôi”, hắn nhìn thật sâu vào Kiếm Kinh Thiên.
Nay kiếm ý đã đạt được tới cảnh giới này, hắn có thể miễn cưỡng nhìn ra được một chút hư thực của Kiếm Kinh Thiên.
Nhưng càng như vậy, lại càng khiến cho người ta sợ hãi.
“Tiểu sư đệ, phạm vi biển kiếm của đệ rộng bao nhiêu? Trong kén kiếm sinh ra thứ gì?” Phong Giác vội vàng hỏi.
Lâm Nhất nói đúng sự thật: “ Biển kiếm rộng khoảng nghìn trượng, trong kén kiếm sinh ra một con rồng, một bóng người màu vàng.”
“Song Kiếm Hồn!”
Phong Giác vô cùng kinh ngạc, sửng sốt kêu lên.
Người bình thường sở hữu Thần Tiêu Kiếm Ý, cùng lắm chỉ có thể sinh ra được người tí hon màu vàng, người có được Song Kiếm Hồn là vô cùng quý giá.
“Có gì kỳ lạ sao?”
Kiếm Kinh Thiên thờ ơ nói: “Trình độ kiếm uy Thương Long của hắn cao như vậy, thăng cấp lên kiếm hồn, vốn là chuyện hết sức bình thường, cũng chỉ có ngươi mới ngạc nhiên chuyện này.”
Phong Giác không phục, trầm giọng hỏi: “Vậy biển kiếm nghìn trượng thì sao!”
“Biển kiếm nghìn trượng, rất lợi hại sao? Lâm Nhất.”
Kiếm Kinh Thiên mơ hồ cười nhìn Lâm Nhất, Lâm Nhất lắc đầu nói: “So với chưởng môn thì còn kém quá xa.”
Biển kiếm của đối phương, nào chỉ có vạn trượng, một biển mênh mông hắn thấy được lúc đó, vô biên vô tận, sợ là còn hơn cả một trăm trượng.
Phong Giác thầm cạn lời, Kiếm Kinh Thiên thật sự quá đáng, Lâm Nhất ở cảnh giới Tinh Quân đã có thể sở hữu được Thần Tiêu Kiếm Ý, vậy mà ở trước mặt ông ta bị nói đến mức chẳng còn chút giá trị nào.
Kiếm Kinh Thiên lên tiếng nói: “Ngươi vượt qua được mấy tầng ảo cảnh Cửu Lê rồi.”
Lâm Nhất nghe vậy, hơi rầu rĩ đáp: “Bốn tầng.”
Mặt Kiếm Kinh Thiên không đổi sắc nói: “Cũng tạm được.”
Phong Giác nghe vậy cười khổ, lão già này ở cảnh giới Thần Đan mới vượt qua được ba tầng, Lâm Nhất bị lừa quá thảm.
Đang nghĩ như vậy, thì Lâm Nhất nhìn Phong Giác, cười nói: “Sư huynh, còn đan Tinh Thần không, cho đệ mượn thêm một ít đi, đệ còn muốn tiếp tục tiến vào ảo cảnh Cửu Lên này, xem xem tầng thứ chín rốt cuộc có thứ gì.”
Thần Tiêu Kiếm Ý của hắn vừa mới được thăng cấp, đúng lúc dùng ảo cảnh tôi luyện, có thể sớm ngày đạt đến cảnh giới Tiểu Thành.
Chỉ là đan Tinh Thần không đủ dùng, hai trăm nghìn đan Tinh Thần mượn được và tài sản của bản thân hắn, toàn bộ đều ném vào trong tế đàn này rồi.
“Tiểu sư đệ, thực không dám giấu, sư huynh thực sự không còn đan Tinh Thần nữa rồi.” Khuôn mặt Phong Giác lộ vẻ đau khổ, bất lực nói.
Kiếm Kinh Thiên ha ha cười, bất ngờ nói: “Không có đan Tinh Thần, thì đan Long Nguyên cũng được, một viên đan Long Nguyên, đủ để thánh hỏa tế đàn cháy trong nửa tháng.”
Lợi hại như vậy sao?
Trước mắt Lâm Nhất sáng rực, ánh mắt nóng bỏng nhìn qua.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất