Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

Phong Giác lộ vẻ mặt bất an và lúng túng, trong lòng cảm thấy cạn lời.  

 

Hắn ta cảm thấy hình ảnh này dường như đã gặp ở nơi nào đó, hơn nữa thời gian còn cách không lâu.  

 

Mình đã đắc tội với ai thế này, hắn ta khóc không ra nước mắt, rất khó chịu.  

 

Vất vả lắm mới đột phá cảnh giới Sinh Tử, vốn định khoe khoang một chút trước mặt Kiếm Kinh Thiên, ai ngờ lại bị dạy dỗ một phen.  

 

Sư đệ vẫn là sư đệ, dù đã đột phá cảnh giới Sinh Tử, vẫn không thể đánh thắng sư huynh.  

 

Ban đầu còn lo lắng tiểu sư đệ ở nơi này phải chịu khổ, không ngờ quay đi quay lại đã bị mượn mất hai trăm nghìn đan Tinh Thần. Muốn chơi một ván cờ đàng hoàng, còn bị lão già Kiếm Kinh Thiên chọc đến không biết làm sao!  

 

Đan Long Nguyên là bảo vật do sư tôn ban thưởng sau khi hắn ta đột phá cảnh giới Sinh Tử, tổng cộng chỉ có chín viên.  

 

Ngay cả chính hắn ta cũng không dám dùng, coi nó như bảo bối. Thế mà Kiếm Kinh Thiên đã lừa mất bảy viên, giờ chỉ còn lại hai viên.  

 

Thật sự khó khăn quá mà!  

 

"Đan Long Nguyên chắc hẳn rất quý hiếm nhỉ?"  

 

Lâm Nhất như đang suy nghĩ điều gì, trầm giọng hỏi.  

 

Kiếm Kinh Thiên cười: "Đương nhiên rồi, chỉ có thánh nhân mới có thể luyện chế, còn vô cùng khó khăn. Phải ra ngoài ba mươi sáu tầng trời, bắt lấy khí bản nguyên của kỷ nguyên Thần long, thanh lọc tạp chất bên trong, sau đó còn phải kết hợp với máu rồng và xương rồng, mới có cơ hội luyện hóa thành công."  

 

"Một viên Đan Long Nguyên tương đương với khoảng một trăm nghìn đan Tinh Thần. Tuy nhiên, khí bản nguyên trong đan Long Nguyên là thứ bảo vật mà dù luyện hóa một triệu đan Tinh Thần cũng không thể cảm nhận được. Hai thứ này không thể so sánh một cách đơn giản như vậy."  

 

Trời ơi! Đây là ngang với thần cấp đại bổ đan rồi!  

 

Lâm Nhất chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lợi hại hơn gấp trăm lần những gì hắn tưởng tượng. Chỉ có thánh nhân mới luyện chế được, mà quy trình lại còn rắc rối như vậy.  

 

Nói cách khác, đan Long Nguyên vốn không thể có số lượng lớn, mỗi viên đều cực kỳ quý giá.  

 

"Cũng cỡ đó, giờ ta chỉ còn lại hai viên thôi."  

 

Phong Giác đứng bên cạnh gật đầu, luyện chế Đan Long Nguyên thật ra không đơn giản như lời Kiếm Kinh Thiên nói.  

 

Nhưng cũng không sai lệch nhiều, quả thật chỉ thánh nhân mới có thể luyện chế, mà không phải thánh nhân nào cũng làm được.  

 

Chỉ còn hai viên!  

 

Mắt Lâm Nhất sáng lên, cười ngượng ngùng:  

 

"Cái đó... Sư huynh, có thể thương lượng không, cho ta mượn tạm hai viên nhé."  

 

Phong Giác hộc máu, đan Long Nguyên đấy, có thể tùy tiện cho mượn sao?  

 

"Ha ha, xem ra vị sư huynh này của ngươi không đáng tin lắm. Ta cho ngươi mượn vậy, Lâm Nhất. Sau này khi ngươi đến Kiếm Tông nhớ nói vài lời tốt đẹp về ta."  

 

Trên mặt Kiếm Kinh Thiên lộ ra ý cười, vừa nói vừa đưa tay lấy một chiếc túi trữ vật.  

 

Phong Giác lập tức cau mày, ánh mắt như bốc lửa, nhất thời nổi giận. Lại còn nói ta không đáng tin, đây chẳng phải là vả mặt ta ngay trước mặt ta sao?  

 

"Khoan đã!"  

 

Phong Giác chắn trước mặt Kiếm Kinh Thiên, cười bảo: "Tiểu sư đệ, ta đâu có nói là không cho mượn. Lão già này gian xảo lắm, đệ mượn đồ của ông ta, không biết sau này sẽ bị lừa kiểu gì. Không sao, sư huynh cho đệ mượn, cầm lấy, đây là hai viên Đan Long Nguyên!"  

 

Hắn ta vừa nói vừa rút hai viên Đan Long Nguyên ra một cách đầy khí phách.  

 

"Sư huynh!"  

 

Lâm Nhất nhận lấy bình ngọc chứa Đan Long Nguyên, khóe miệng co giật. Sư huynh này cũng quá…ngay thẳng rồi.  

 

Không nhận ra lão già kia đang cố ý khiêu khích hắn ta sao?  

eyJpdiI6InVVQXFEak9cL1ZSN2p0S0twc29ycmR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkRCZjl2eDQzWWZZajVFUkpQM1dNXC9kRTRuU2xvUFpcL2lwT1pNdXkrcm1oUU1HalwvYUtJT0dZTFBpRElxN1wvQXpKIiwibWFjIjoiODI2NDQ5NzVkZDMwYTlmYzZlNGE3NTczYzhhOThkNTBlMDI5MGNiYTQ5YWRhOTc5OWFlMmIxYTQ2NTRlNTJlZiJ9
eyJpdiI6ImVqWDVjZ09EUHpvK2hQdzhzV0FzSWc9PSIsInZhbHVlIjoiaHdMVnZSUG9rK1hieHJ2eTlSRDJZYUF0XC9iSTdZRzBHaStaTnFxUEl2SW9RU3RQYUQ5N1FnS3JRYXpTUzg0ZWF6cXN4U0lYaTZBNkU1eDF5Sjh2dWxadlgwMXFDXC9KNEliTW9IdEhqRVNkUWNZMDhsV0hCVm82SU4zdk44c2puelFIbnVvMU1XU1JjeFhmSEJwNUhqdmI0UHY2YVwvdXczMXhYYVdha3pyWFwvenpoT3gxTHRCeDlUYk1WSk1XYTFxa2VEejlabDByQ28yWEF6SWxxMzQrbisxdTV2c1d3TU5YYitCZitrK2QyQmQyTDl6OVBiXC9FTFZtNjZsOW90VlprK0RxNTBYTCtwcDZ6Mkc0bk5HaitCMzArWHV1UXhkbjhNd1RMZjdQS2RwUk1wcmJGNXUrYlV2Y2ZheitqVFBlblNzQnRlQUpjK3ZcL1doVjdOajdQYUh5MWd5UnZsN0hMNmZqRURlQUNoZ3NkRzZaQ0kzRXJcLzhkQkVnVERMdEJTellvV1Jtb0gxOFFsZTVBWktIdXpLZVpPVHF6bktQOUlSTjRIdGwwcExKSlhQMmxtSHdTMkN1XC9FXC9IaVN5ZHVlV1RkRkVwRlE2K3lzZks2R3Z6dG12UHl5Sk42NlNzK25qV29hWEFjOXpDSERkNlh6Z3llTHVYbHZwOGgwVWNWdFJtSEloRExBSzF6aU1aTEJKUVR2NTIzdlBlcTQ5dzgyMjEzVmFucnNWeEU4OHRtSUFVNlVhZFJob1gzK1VSZmlCIiwibWFjIjoiOTA1NmM4YjAxZmU2ODY0YjZmNDhhNjhhMjlkMzUwMDI1MDU5MGMzZmNiNmE1NTQxNjE1NWEzY2IwZWU4ODhjYiJ9

Kiếm Kinh Thiên chỉ cười mà không nói gì. 

Ads
';
Advertisement