Vặt lông cừu, chung quy cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Huống hồ Phong sư huynh đã rất thảm rồi, cho dù Phong sư huynh thực sự có năm triệu viên đan Tinh Thần đi chăng nữa, thì Lâm Nhất cũng không muốn mượn.
Nhưng năm triệu đan Tinh Thần quả thực là một vấn đề khó khăn lớn đặt trên đầu Lâm Nhất, không thể thăng cấp lên Tinh Tượng thì mãi mãi sẽ thiếu đi chút tự tin.
Cho dù thủ đoạn có nhiều như thế nào, thì khi đối mặt với những yêu nghiệt đứng đầu cũng giống như què một chân.
“Ông nói đúng, năm triệu đan Tinh Thần vẫn phải để lên đảo Khô Huyền rồi nghĩ cách.”
Lâm Nhất khẽ thời dài một hơi, nhưng ngay sau đó lại thoải mái hơn, bởi việc tu luyện khô khan như thế này vốn là chuẩn bị cho đảo Khô Huyền.
Đối đầu trực diện với những yêu nghiệt tinh quân kia, cũng chỉ là việc sớm muộn, không cần phải đặt áp lực làm gì.
Tán gẫu với Kiếm Kinh Thiên chốc lát, Lâm Nhất nghe ngóng được một vài bí mật của tế đàn Cửu Lê.
Thì ra tế đàn Cửu Lê này quả thực còn có rất nhiều điều bí ẩn, đống xương dưới tế đàn đang chôn vùi thứ gì, đến cả Kiếm Kinh Thiên cũng không biết.
Kiếm Kinh Thiên lên tiếng hỏi: “Đồ ở Thánh Kiếm Phong, ngươi định lúc nào lấy?”
Lâm Nhất đã nắm giữ được Thần Tiêu Kiếm Ý, theo ước định của hai người, Lâm Nhất đã có thể lấy thần văn chí tôn trong Thánh Kiếm Phong đi.
“Sau khi rời đảo Khô Huyền.”
Lâm Nhất cân nhắc một hồi, lên tiếng đáp.
Muốn lấy thần văn chí tôn vẫn phải dựa vào sự hỗ trợ của đại đế, chỉ dựa vào Lâm Nhất thôi thì không có cách nào lấy đi được, cũng khó bảo đảm không xuất hiện điều gì bất ngờ, hiện giờ hắn đang ở đầu ngọn sóng, phải đợi sau khi chuyến đi tới đảo Khô Huyền kết thúc rồi mới tính tiếp.
Rời khỏi tế đàn Cửu Lê, Lâm Nhất bay về phía Phi Thiên Đài, định ghé qua Thánh Kiếm Phong xem thử.
Trên Phi Thiên Đài có rất nhiều đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông đang chăm chỉ khổ luyện, sau khi Lâm Nhất làm chuông kiếm đạo vang vọng trên toàn bộ Thánh Kiếm Phong, Phi Thiên Đài đã trở thành thánh địa tu luyện của Phù Vân Kiếm Tông, đắm chìm trong ánh sáng chiếu rọi của Thánh Kiếm Phong, mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được âm thanh Đại Đạo còn lưu lại ngày hôm đó.
Đệ tử trên đài, sau khi thấy Lâm Nhất xuất hiện, trong mắt đều lộ ra sự cung kính và sùng bái.
Danh vọng hiện giờ của Lâm Nhất ở Phù Vân Kiếm Tông, đã vượt qua đại sư tỷ Diệp Tử Lăng, cho dù là đại chiến xếp hạng Thương Huyền Phủ hay là đại hội Danh Kiếm, đều đã thể hiện được trình độ kiếm đạo không gì sánh bằng của Lâm Nhất.
Phi Thiên Đài rất lớn, Lâm Nhất một đường đi tới, có người tiến lên chào hỏi, hắn cũng sẽ khẽ gật đầu đáp lại.
Thậm chí còn có người trực tiếp bước lên phía trước, xin được thỉnh giáo một vài vấn đề khó trong kiếm đạo, Lâm Nhất cũng nhẫn nại chỉ bảo. Hiện giờ hắn sở hữu Thần Tiêu Kiếm Ý, trong Phù Vân Kiếm Tông trình độ kiếm đạo của hắn chỉ đứng sau chưởng môn, cao hơn gấp mấy lần một vài trưởng lão.
Vấn đề khó của chúng đệ tử, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng, đôi ba câu đã chỉ thẳng ra được điểm mấu chốt.
Nhưng chính vào lúc này, từ xa xa chỗ cửa vào dẫn đến Thánh Kiếm Phong, truyền tới vài tiếng tranh chấp, lời nói mang đậm mùi thuốc súng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, vừa liếc qua đã thấy bóng người của đại sư huynh Giang Ly Trần, đang tranh chấp với gã là bảy tám thanh niên xa lạ. Ánh mắt Lâm Nhất đặt lên người bốn bọn họ, tầm mắt dừng lại trên trang phục của mấy người này, tất cả đều mặc một thân áo dài xanh trắng đan xen, sau lưng thêu một thanh trường kiếm bị mây trắng bao phủ.
Trong mây mù, thân kiếm như ẩn như hiện, Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được sự tồn tại của một số Linh văn trong đó. Thì ra áo dài trông thì có vẻ bình thường, thực ra cũng không phải dạng vừa, ít nhất cũng không hề thua kém những đạo khí bình thường.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Nhất lên tiếng hỏi.
“Bọn họ là đệ tử Kiếm Tông, nghe nói đến thanh danh của Thánh Kiếm Phong, muốn qua đây xem thử. Những sư huynh đệ khác không cản lại được, nên đã gọi đại sư huynh qua đây.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất