Khóe miệng Chương Diên cong lên, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường, gã đứng yên, giơ tay lên đánh qua một chưởng.
Ầm!
Hai người nhìn trông thì có vẻ tu vi tương đương, khoảng cách không lớn, nhưng dưới một chưởng này, Chương Diên lại trực tiếp đánh bay Giang Ly Trần ra ngoài.
Người sáng suốt vừa nhìn sẽ biết, công pháp mà hai người tu luyện không giống nhau, tài nguyên mà ngày thường tích lũy cũng chênh lệch quá lớn.
“Ngươi còn kém xa!”
Một chưởng đắc thế, Chương Diên cười lớn, mở hai cánh tay ra. Trong không trung rơi xuống vài đạo tàn ảnh, tàn ảnh tỏa ra tinh quang lấp lánh, chiếu rọi khiến người ta gần như không thể mở nổi mắt.
Người gã ở trên không trung, thân tựa như du long, hai chưởng cùng xuất hiện, giống như cuồng long, đang giương nanh múa vuốt.
Rắc!
Trong lúc mơ hồ, hư không giống như bị cắt rời, phát ra tiếng xé gió dồn dập và bén nhọn. Gần như vừa ra tay, Giang Ly Trần đã rơi vào thế yếu, cực kỳ chật vật.
“Mười chiêu đã xong!”
Chương Diên ở giữa không trung, nhe răng cười, rất nhiều tàn ảnh trong không trung chút phốc dung hòa vào cơ thể gã. Khoảnh khắc chồng lên nhau, bùng nổ gió bão tinh nguyên cực kỳ mãnh liệt, đợi khi gã đánh ra một chưởng, chưởng của gã như thiên thạch đánh xuyên qua hư không, vô cùng hung hãn rơi xuống.
Giang Ly Trần không dám lơ là, thực lực của gã nay đã không giống như xưa, đặc biệt là sau khi luyện hóa mấy đạo khí thần long đó.
Giờ khắc này, gã không hề giữ lại, giải phóng toàn bộ ra ngoài.
Ầm!
Hai luồng chưởng mang va chạm giữa không trung, khóe miệng Giang Ly Trần tràn ra vệt máu, bước lùi về sau mười bước. Tuy trông có vẻ yếu thế, nhưng lại không hề bị thương nghiêm trọng, tinh nguyên trong cơ thể dâng trào, khí thế trên người ngược lại càng lúc càng hung mãnh.
Nhìn lại Chương Diên, một chưởng này của gã chiếm thế thượng phong, nhưng lại bị ép lùi về sau ba bước.
Hai người không hề sử dụng tinh tượng, cũng không rút kiếm, không nghi ngờ gì, mười chiêu vừa rồi chỉ là một trận hòa.
“Chương Diên, với thực lực này của đệ mà còn không biết xấu hổ muốn dạy dỗ người khác à?”
Tần Thiên đứng đầu trong chúng đệ tử Kiếm Tông, trong mắt hiện lên vẻ không vui, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Chương Diên hết xanh lại đỏ, trông vô cùng khó coi, mười chiêu này có thể nói là gã đã chiếm thế thượng phong, nhưng còn xa mới đến mức áp đảo được đối phương, thật sự quá mất mặt.
Trong mắt gã đột nhiên lóe lên vẻ hung ác, lòng bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Đồng tử Giang Ly Trần co lại, đã qua mười chiêu, tên này vẫn còn tấn công tới?
Chuyện này thực sự khiến người ta không kịp trở tay, nếu miễn cưỡng tiếp chiêu này, sợ là sẽ phải chịu thiệt lớn.
Nếu buộc phải chiến, vậy thì phải rút kiếm, nhưng một khi rút kiếm, sự việc sẽ rắc rối to.
Nhưng vào lúc gã đang do dự, một thân ảnh đột nhiên bay tới, chắn ở trước mặt gã như điện xẹt. Sau đó tay áo dài của người nọ vẫy nhẹ, khẽ tung ra một chưởng, đón lấy một đòn bất ngờ của Chương Diên.
Ầm!
Tiếng vang động trời, cả người Chương Diên văng ra ngoài, bịch bịch bịch, sau khi rơi xuống đất, gã liên tục lùi về sau mấy bước cũng không đứng vững được.
Một cánh tay đặt lên vai gã, mới khiến cho luồng kình khí trên người gã biến mất.
Người đặt tay lên vai gã chính là Tần Thiên, là đệ tử Kiếm Tông có danh vọng cao nhất trong số bọn họ, ánh mắt Tần Thiên quét qua, đặt lên người vừa tới, hoài nghi nói: “Ngươi là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông sao?”
“Phù Vân Kiếm Tông, Lâm Nhất.”
Người tới khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, khẽ giọng đáp lại.
Lâm Nhất!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất