Đến lúc tan học ra cổng trường, Niên Thanh Lãng mới biết không chỉ có hai người. Lý Linh An ló đầu từ sau lưng cô – “Xin chào.
Vẻ mặt người con trai thoáng chốc khựng lại.
Mộng Hi nhìn hắn, thấp giọng nói – “Tôi rủ Linh An đi ăn cùng cho vui.”
Cô không muốn ở một mình chung chỗ với hắn nên mới rủ bạn thân mình theo.
“Anh không có ý kiến gì chứ?” – Cô lại quan sát người đối diện, dò hỏi.
Niên Thanh Lãng đáy mắt thoáng trầm – “Không có.”
“Vậy thì đi thôi.” – Mộng Hi kéo tay người bên cạnh quay đầu xuất phát.
Hắn chỉ có thể lẽo đẽo theo sau bọn cô. Trong xe lại có thêm một người, Linh An ngồi chính giữa hai người ở ghế sau, miệng tíu ta tíu tít tám chuyện với cô không ngừng. Mộng Hi chọn một nhà hàng mà trước đó Niên Thanh Lãng khá yêu thích, cô nhớ hồi nhỏ cha mẹ vẫn hay dẫn cô và hắn đến đây ăn. Khi đó cha mẹ còn ưu tiên sở thích của hắn hơn cả cô, thế nên Mộng Hi càng ghét người anh trai này hơn.
“Chỗ này đẹp thật đó.” – Linh An hiếm khi được vào nhà hàng sang trọng như thế này nên không nhịn được ngắm nghía xung quanh.
Vừa ngồi vào bàn, cô đã nhìn qua người con trai đối diện – “Hôm nay là tôi mời. Anh cứ thoải mái gọi món đi.
Niên Thanh Lãng liền nhìn xuống menu cuối cùng lại gọi mấy món mà Mộng Hi thích nhất rồi mới tới mấy món mình muốn ăn. Cô cũng mặc kệ hắn.
Người ăn ngon nhất hôm nay chắc là Lý Linh An, cô nàng ăn uống ngon miệng mà không hề hay biết gì về bầu không khí sượng trân giữa hai người bên cạnh. Từ đầu đến cuối Mộng Hi cũng chỉ tám chuyện với cô nàng về việc lễ hội trường được tổ chức cuối tuần này. Mặc dù Niên Thanh Lãng là người được mời nhưng không khác nào kẻ dư thừa.
Hắn nắm chặt tay mình dưới gầm bàn, liên tục nhìn người con gái đang phớt lờ mình, trong lòng khó chịu không yên.
Bây giờ thì hắn đã hiểu cảm giác lúc trước của Mộng Hi, bị người mình thích phớt lờ là cảm giác bức bối đến mức nào. Nhưng mà bây giờ dù hắn xin lỗi bao nhiêu lần
Mộng Hi cũng không nhìn đến hắn, cô cũng không còn phản ứng mạnh mẽ khi nhìn thấy hắn hay được hắn chạm vào nữa. Niên Thanh Lãng sợ hãi nhất chính là thái độ chán ghét này của cô.
Hắn tưởng rằng Mộng Hi mời hắn đi ăn là cô đã nguôi giận, hắn sẽ có cơ hội níu kéo trái tim cô nhưng từ đầu đến cuối người con gái hoàn toàn không để hắn vào mắt, vạch ra một ranh giới vô cùng rõ ràng. Niên Thanh Lãng ngồi đối diện, cuộc đối thoại của bọn họ không hề có chỗ cho hắn chen vào.
Người con trai không hề ăn ngon miệng một chút nào, dùng bữa giữa chừng thì hắn mở miệng nói muốn đi vệ sinh, Mộng Hi chỉ nhìn hắn một cái rồi tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh. Niên Thanh Lãng ánh mắt sa sầm, siết chặt nắm tay quay đầu rời khỏi bàn. Vì tâm trí mất tập trung nên hắn đã vô tình đụng phải một thằng nhóc đang chạy trên hành lang. Hắn không những không xin lỗi mà còn liếc mắt lạnh lẽo làm thằng bé kia sợ đến mức phải chạy vội về bàn với cha mẹ.
Linh An đang ngồi với cô phát hiện từ xa Niên Thanh Lãng sau khi đụng thằng bé kia thì làm rơi ví.
“Nè hình như Thanh Lãng làm rơi ví rồi kìa.”
“Để tớ lại nhặt cho, lát nữa có gì trả cậu ta” – Cô nàng vừa nói xong đã chạy đến nhặt ví của hắn lên.
Lúc quay về bàn, Linh An nhìn vào ví của hắn có chút ngạc nhiên – “Ẩy, Thanh Lãng để hình ai trong này vậy?”
Mộng Hi nghe cô nàng nói thì bất giác tò mò liếc mắt qua, thấy trong ví hắn của hắn để một tấm hình chụp cũ kỹ của một cô bé khoảng mười tuổi. “Sao đứa bé này sao giống cậu quá vậy? Là hình của cậu lúc nhỏ sao?”
Mộng Hi giật lấy ví từ tay cô nàng, cẩn thận xem lại. Hai mắt lưu ly thoáng sửng sốt. Đây là hình của cô lúc nhỏ mà. Sao hắn lại để tấm hình này ở đây?
Cô định lấy tấm hình đó ra thử, ai ngờ phát hiện phía sau còn có nhét rất nhiều hình hồi bé của mình, còn có tấm hình lúc cô lần đầu tiên mặc đồng phục cao trung. Niên Thanh Lãng vẫn luôn giữ những tấm hình này trong ví sao? Nơi nào đó trong lồng ngực cô bỗng dưng nhộn nhạo.
Trước kia hắn tỏ tình với cô, cô đã từng hiếu kỳ rằng anh trai thích mình từ khi nào. Bây giờ nhìn những tấm hình cũ kỹ được cất giấu trong ví của hắn, cô dường như đã đoán được câu trả lời.
“Gì đây? Sao nhiều hình hồi nhỏ của cậu quá vậy? Thanh Lãng nhìn lạnh lùng như vậy thì ra cũng là một tên cuồng em gái sao?” – Linh An ra vẻ thích thú như phát hiện bí mật của ai đó.
Mộng Hi lập tức gập nhét ảnh trở lại chỗ cũ rồi gập ví lại, dặn dò người kế bên – “Nè, cậu không được phép tiết lộ chuyện này ra đâu đó. Trước mặt Thanh Lãng, cũng giả vờ không nhìn thấy gì đi.”
“Tớ biết rồi, tớ sẽ giữ bí mật.” – Linh An cho rằng cô đang sợ anh trai mình xấu hổ.
Lúc Niên Thanh Lãng quay trở về bàn thì Linh An đã chủ động trả ví cho hắn. Bấy giờ người con trai mới phát hiện mình đã làm rơi ví, từ nãy đến giờ tâm trạng hắn luôn không tốt nên chẳng để ý đến cái gì cả.
Dùng bữa xong, Mộng Hi liền thực hiện nhiệm vụ thanh toán của mình. Xe đưa Linh An về nhà trước, sau đó trong xe chỉ còn có hai người. Bầu không khí lại trở về với sự im lặng đáng sợ.
Từ lúc trên xe đến khi vào nhà lên lầu, hắn vẫn luôn lẽo đẽo theo sau cô nhưng lại không dám mở miệng nói gì. Bởi vì Thanh Lãng biết hắn có nói gì cô cũng không muốn nghe.
Cuối tuần là lễ hội của trường sẽ diễn ra, Mộng Hi vẫn còn nhớ lời hứa của mình với Tiêu Thiếu Nam, sẽ đến hội trường xem cậu ấy diễn. Trước đó, cô cùng với Linh An ghé qua mấy gian hàng thưởng thức đồ ăn ngon rồi chơi trò chơi. Lúc đang mua bánh hotdog ở một gian hàng, hai người nhìn thấy nhóm nam sinh trong đội bóng rổ từ xa đi tới, ai nấy đều cao lớn ưa nhìn, đi đầu là nam thần Niên Thanh Lãng khiến cho một đám nữ sinh không nhịn được chú ý tới, còn lôi điện thoại ra chụp ảnh.
“Oa, nhìn bọn họ đúng là đẹp trai thật đó.” – Linh An không nhịn được cảm thán.
“Nghe nói hôm nay có trận bóng giao hữu, hình như là diễn ra trước sự kiện văn nghệ một chút. Mộng Hi, tới xem không?” – Cô nàng lắc lắc tay cô.
Mộng Hi lắc đầu – “Không, tớ sẽ đợi xem văn nghệ, nếu cậu muốn thì cứ đi xem đi, tớ sẽ ở hội trường giữ ghế cho cậu”
“Vậy tớ đi xem một mình đó.”
Ăn bánh xong, hai người chia nhau ra, cô đến hội trường trước còn Linh An đến sân bóng rổ xem trận đấu.
Linh An ngồi hò reo cho đội bóng của trường mình quá trời, cuối cùng thì bên Niên Thanh Lãng vẫn lại thắng, không hổ danh là nhà vô địch. Lúc hắn đổ mồ hôi nhễ nhại đi ra ngoài ghế nghỉ tìm nước uống, vô thức nhìn về phía khán tìm bóng dáng quen thuộc nhưng lại chỉ thấy Linh An. Hắn nghĩ gì đó nhanh chóng bước tới chỗ cô nàng.
Mộng Hi ngồi nãy giờ xem cũng đã được mấy tiết mục văn nghệ, có vài tiết mục cũng khá thú vị sôi động. Tiết mục của Tiêu Thiếu Nam bị đẩy về gần cuối nên cô phải chờ cũng khá lâu. Cô còn chu đáo mua một bó hoa nhỏ để lát nữa tặng cậu ấy.
Đang ngồi nghe nhạc thì cô bỗng thấy bạn thân của mình xuất, cô nàng khom người lủi vào hàng ghế của cô, cuối cùng cũng ngồi xuống được ghế - “Sao rồi? Thiếu Nam ra chưa?”
“Chưa đâu, hình như hết tiết mục nhảy này mới tới cậu ấy.”
“May quá, vẫn còn kịp.” – Linh An thở phào mấy hơi.
Đáng lẽ vừa xong trận bóng là cô nàng đã chạy tới đây lập tức nhưng lại Niên Thanh Lãng giữ lại, hỏi em gái mình đâu. Linh An đành khai rằng là cô đang ở hội trường chờ xem Tiêu Thiếu Nam diễn văn nghệ. Lúc đó vừa nghe xong hình như Niên Thanh Lãng đã đanh mặt lại không nói năng câu nào. Cô nàng cũng không để ý lắm vội chạy đến đây.
Tiết mục nhảy kia kết thúc, MC bắt đầu giới thiệu về màn trình diễn của Tiêu Thiếu Nam. Vài phút sau, nam sinh khôi ngô mặc áo sơ mi trắng, vác đàn ghi ta ra giữa sân khấu, dáng vẻ vô cùng đẹp trai khiến mọi người phía dưới bàn tán. Những giai điệu đàn ghi ta phát ra đầu tiên đã làm người nghe xao xuyến, lúc Thiếu Nam cất giọng hát thì toàn bộ khán giả đều im lặng. Tất cả đều chỉ có thể tập trung lắng nghe giọng hát của hắn. Linh An còn không nhịn được thì thầm bên tai cô.
“Sao tớ không biết cậu ta hát hay đến vậy nhỉ”
Mộng Hi cũng giống như tất cả mọi người chìm đắm vào giọng hát trầm ấm quyến rũ của người trên sân khấu mà không hay biết rằng có người đang đứng ở phía xa xa, lẩn trong bóng tối nhìn về phía mình.
Thiếu Nam vừa hát xong là cả hội trường vỗ tay rần rần. Thế nhưng tới lúc trao giải thưởng, cậu ấy lại chỉ được hạng nhì. Dù sao thì tiết mục solo đã khó đấu với tiết mục nhóm rồi. Cả cô và Linh An, ai cũng tiếc nuối hết.
Mộng Hi nhanh chóng đi xuống khỏi hàng ghế tìm Thiếu Nam ở phía sau khán đài.
“Mộng Hi, cậu đến rồi.” – Thiếu Nam đang nói chuyện với một người khác nhưng vừa nhìn thấy cô đã bỏ lại người kia, chạy đến trước mặt cô.
“Tặng cậu này, hôm nay cậu biểu diễn hay lắm. Nhưng mà tiếc quá.”
Cậu ta nhận lấy bó hoa, vô cùng nâng niu trong vòng tay. Bản thân cũng không hề buồn phiền về kết quả - “Tớ được giải là mừng rồi, chỉ cần cậu thích tiết mục của tớ là được. Mấy cái khác không quan trọng.
“Tất nhiên là tớ thích tiết mục của cậu nhất rồi.” – Người con gái mỉm cười xinh đẹp.
Tiêu Thiếu Nam chớp chớp mắt nhìn cô, dường như có chút chần chừ, sau đó mở miệng hỏi – “Vậy cậu có thích tớ không?”
“Hả?” – Mộng Hi bị hỏi bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần, hai mắt mở to vì kinh ngạc.
Ngay khi cậu ta định nhắc lại câu hỏi lần nữa thì đột ngột bị một âm thanh khác cắt ngang – “Mộng Hi
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc kia liền giật mình quay đầu, nhìn thấy Niên Thanh Lãng từ đâu bước đến, thần sắc lạnh lùng nghiêm trọng. Hắn bất ngờ nắm lấy tay cô – “Đi theo anh.”
Mộng Hi còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo đi ra khỏi hội trường. Trong khi Tiêu Thiếu Nam cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Buông tôi ra, anh lôi tôi đi đâu vậy hả?” – Cô bị hắn kéo xuống sân trường phía sau. Cuối cùng cũng giấy ra được khỏi tay hắn.
“Tôi đã nói anh đừng động vào tôi nữa kia mà. Anh không thấy tôi đang nói chuyện với bạn hay sao? Thật bất lịch sự.” – Mộng Hi bực bội mắng hắn, muốn quay đầu về hội trường nhưng vừa bước một bước người đàn ông đã túm chặt lấy bàn tay cô lần nữa.
Mộng Hi đang định giãy dụa thì bất ngờ nghe thấy hắn hỏi – “Em định đồng ý lời tỏ tình của Tiêu Thiếu Nam sao?”
Lúc nãy hắn nghe thấy rồi ư?
“Chuyện đó không phải chuyện của anh.” – Người con gái lạnh nhạt đáp.
Mộng Hi muốn đi nhưng Niên Thanh Lãng lại dính chặt như con dĩa, siết chặt cổ tay cô không muốn buông ra.
Cô chợt nhớ đến những tấm hình hồi bé của mình được giấu trong ví hắn. Nghĩ đến cảnh hắn đã dành tình cảm cho mình lâu đến như vậy nhưng lại luôn nhận được sự ghét bỏ ghen tị của Mộng Hi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất