“Em muốn thế nào anh cũng theo ý em, anh sẽ thay đổi. Em đừng giận nữa.” – Mấy ngón tay đang ôm chặt cổ tay cô có chút run run. Sợ rằng chỉ cần thả lỏng một chút là cô sẽ chạy đi mất.
Nói Mộng Hi không mềm lòng thì là nói dối. Cô vốn dĩ là người ngoài miệng thì cứng nhưng bên trong thì như đậu hũ.
Sự im lặng kéo dài của cô khiến Niên Thanh Lãng thấp thỏm lo âu, giống như đang đợi phán quyết từ quan tòa vậy.
“Vậy thì anh hứa đi, hứa sẽ không cưỡng ép làm những việc em không muốn, không được kiểm soát em, không cản trở việc em đi chơi với bạn bè mình.” Mộng Hi cuối cùng cũng nghiêm túc mở miệng.
Người con trai ngay lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt – “Em nói như vậy là chịu tha thứ cho anh phải không?”
“Vậy anh có hứa không?” – Cô lạnh lùng quay về vấn đề kia.
“Chuyện đó...”
Việc cô dành thời gian với Linh An hắn còn có thể nhân nhượng được nhưng còn với Tiêu Thiếu Nam thì...
“Nhưng nếu người bạn đó thích em thì sao? Như tên Tiêu Thiếu Nam đó?”
“Thì em sẽ giữ khoảng cách với cậu ta là được. Nhưng vẫn ở mức xã giao bình thường chứ, sao em có thể né tránh người ta suốt. Nhưng mà anh hỏi nhiều như vậy có phải là không muốn hứa không?” – Cô khoanh tay trước ngực chau mày.
“Nếu anh không hứa thì sau này cũng đừng bàn đến vấn đề này với em nữa.” – Người con gái không vui, muốn quay đầu bỏ đi.
Thấy thế Niên Thanh Lãng lập tức khẩn trương đến toát mồ hôi hột níu tay cô lại – “Không, anh hứa, anh hứa mà. Em đừng đi.”
Mộng Hi nghe vậy mới đứng lại nhìn hắn.
“Anh hứa sau này sẽ không kiểm soát tự do của em và thời gian của em. Sẽ không làm những việc khiến em bị tổn thương nữa.” – Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô nói.
“Vậy em... đã nguôi giận rồi phải không?” – Người con trai dè dặt hỏi cô.
Mộng Hi chớp chớp hàng lông mi cong vút, có chút đỏng đảnh đáp – “Tạm tha cho anh. Sau này anh còn như thế nữa, em nhất định...
Cô còn chưa nói hết câu đã bị hắn kéo vào lòng ôm chặt. Niên Thanh Lãng vùi đầu vào hõm cổ cô, hít lấy mùi hương hoa anh đào quen thuộc mà hắn mong nhớ. Hai tay lại ôm chặt thân thể mềm mại của cô vào lòng – “Anh nhớ em lắm... Thực sự rất nhớ em.
Giọng hắn trầm khàn quyến luyến như thể nỗi mong nhớ trong lòng mình. Mộng Hi nghe thấy tim mình đập rất nhanh, chỉ có thể đứng im để người con trai ôm lấy mình.
Đang bị ôm hồi lâu, cô bỗng nghe thấy tiếng học sinh ồn ào từ xa đang đến đây Mộng Hi vội vàng đẩy hắn xấu hổ giữ khoảng cách, ấp úng mở miệng – “Em còn có hẹn với Linh An, chắc cậu ấy đang đợi ở hội trường, em phải quay lại đó.”
Nói xong cô đã định chạy đi ngay nhưng bị hắn tóm lại lần nữa – “Khi nào thì em về?”
“Em với Linh An chơi thêm lát nữa rồi mới về. Anh về nhà trước đi.”
“Anh sẽ đợi em, khi nào chơi xong thì gọi điện cho anh.” – Thanh Lãng nắm tay cô thêm một chút, thấp giọng nói.
Mộng Hi nhìn hắn gật đầu rồi mới rời đi.
Cô quay về hội trường tìm Linh An, lại bắt gặp Tiêu Thiếu Nam. Cô vội vàng bước tới nói với cậu ta – “Xin lỗi cậu, lúc nãy anh trai mình có việc nên cần nói chuyện với mình.”
“Vậy à.”
“Thiếu Nam, chuyện lúc nãy..” – Mộng Hi chần chừ không biết nên từ chối thế nào mới không tổn thương bạn mình.
“Cậu đã có câu trả lời rồi sao?” - Thiếu Nam quan sát biểu cảm trên gương mặt cô.
Người con gái gật đầu.
“Tớ xin lỗi” – Cô chỉ có thể nói ra ba từ này, mong rằng người đối diện sẽ hiểu.
Tiêu Thiếu Nam quả nhiên biểu hiện rõ sự hụt hẫng qua ánh mắt – “Tại sao? Cậu không thích tớ sao?”
“Tớ chỉ xem cậu là bạn, hoàn toàn không có cảm xúc nào khác. Với lại tớ đã có người trong lòng rồi.”
“Là ai vậy?” – Cậu ta tỏ ra hiếu kỳ một cách gấp gáp.
Mộng Hi ngập ngừng ngẩng đầu lên – “Tớ không thể nói với cậu được.”
Thấy vậy Thiếu Nam cũng không thể hỏi nữa, trầm mặc thất vọng.
Cứ như vậy, cô cũng khó xử quay đầu rời đi, đi đến chỗ Linh An. Hai người xuống chỗ lễ hội chơi thêm một lát rồi mới quyết định ra về vì chơi quá mệt. Sau khi tạm biệt bạn mình xong, Mộng Hi nhớ đến lời dặn lúc nãy của anh trai nên đã nhấc điện thoại gọi cho hắn.
Năm phút sau, cô liền thấy Niên Thanh Lãng từ trong trường đi ra đến cổng. Thì ra nãy giờ hắn vẫn luôn ở trong trường đợi cô.
“Xe của chúng ta đâu?” – Cô thấy lạ nên hỏi.
“Anh đã bảo tài xế lái xe về rồi. Chúng ta sẽ đi taxi.”
“Taxi?” – Cô ngạc nhiên cùng khó hiểu. Nhưng tại sao lại phải đi taxi?
“Đi thôi.” – Nói rồi hắn nắm lấy tay cô, đi bộ ra đường lớn đón một chiếc taxi để về nhà.
Lúc lên xe rồi cô mới hiểu ra lý do. Niên Thanh Lãng ngồi trên xe cứ nắm chặt tay cô không buông. Sau đó còn quay qua hôn cô làm người con gái hơi bất ngờ. Hắn cũng không sợ tài xế taxi phía trước nhìn thấy. Bình thường đi xe của gia đình, bọn họ cũng không dám tùy tiện quá gần gũi nhau, cho dù có cũng chỉ dám lén lút đụng chạm sợ bị phát hiện.
Lần này thì được thoải mái hơn rồi nên Niên Thanh Lãng cứ thế cúi đầu hôn cô. Đã lâu rồi hắn không được chạm vào đôi môi này, vừa chạm vào đã khiến hắn như muốn phát điên lên được. Người con trai ra sức mút sâu vào môi, giống như chỉ hận không thể nuốt chửng lấy Mộng Hi
“Ưm... Thanh Lãng..” – Cô chỉ dám rên rỉ khe khẽ sợ người phía trước nghe thấy.
Tài xế lái xe ngồi phía trước vô tình qua kính chiếu hậu phát hiện hai đứa trẻ kia đang hôn nhau, thì trong lòng cảm thán, đám trẻ bây giờ thật quá hư hỏng, bạo dạn. Mới học cấp ba thôi đã hôn hít nhau trên xe taxi rồi. Nhưng Niên Thanh Lãng cũng chẳng quan tâm đến suy nghĩ của ông ta, chỉ chăm chăm vần vò đôi môi anh đào trong miệng.
Mộng Hi thì xấu hổ muốn đẩy hắn ra, lại không cự tuyệt được nụ hôn si mê của hắn, bàn tay đặt trên ngực người con trai tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng chỉ có thể siết lấy áo sơ mi của hắn đến nhắn nhúm.
Mãi một lúc sau Thanh Lãng mới chịu buông tha cho môi cô còn kéo theo sợi chỉ bạc lấp lánh. Mộng Hi còn thở gấp không ra hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống chứng tỏ nụ hôn vừa rồi mãnh liệt đến mức nào. Người con trai vẫn còn thèm khát, không nhịn được hôn tới thêm vài cái. Mộng Hi liền đánh nhẹ lên ngực hắn – “Đừng mà anh, tài xế sẽ nhìn thấy.
“Ông ta vốn dĩ nhìn từ nãy đến giờ rồi. Cứ để ông ta nhìn.” – Thanh Lãng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn vừa mới đánh mình, nâng lên hôn hôn.
Sau đó hắn chậm rãi ghé vào tai cô, giọng điệu tà mị nói – “Anh còn muốn để ông ta nhìn thấy nhiều thứ khác thú vị hơn cơ.”
Vừa nói xong Niên Thanh Lãng đã vùi đầu vào cần cổ thiên nga hôn liếm, bàn tay lại trườn mò lên trên xoa nắn ngực cô qua lớp vải. Mộng Hi không nhịn được rên nhẹ một tiếng. Khác với những lần trước hắn vô cùng vồ vập thì lần này hắn lại chậm rãi từ tốn hơn để quan sát biểu cảm của cô. Nếu cô cảm thấy thoải mái hắn mới tiếp tục làm.
Hắn vuốt ve từ ngực bên này sang ngực bên kia, sau đó mới chậm dần mò tay vào trong áo ngực của cô xoa nắn bầu ngực sữa căng tròn. Cảm giác rạo rực ngứa ngáy chiếm giữ toàn bộ tâm trí cô, Mộng Hi lại nhìn lên kính chiếu hậu phát hiện lão tài xế phía trước đang âm thầm nhìn trộm bọn họ. Động tác động chạm của Niên Thanh Lãng vô cùng chậm rãi dịu dàng, thực sự như muốn chọc ghẹo co ngứa ngáy phát điên.
Hắn dùng ngón tay xoa miết nụ hoa đang chớm nở nơi đầu ngực cô, bên trên lại liếm cắn cần cổ thơm ngát hút sạch mùi hương của người con gái. Niên Thanh Lãng tạm thời thả ngực cô ra, thò tay xuống dưới váy cô mò mẫm đáy quần lót thần bí, tìm kiếm nhụy hoa ướt át.
“Hức... Thanh Lãng... Đừng mà.” – Cứ như thế này cô sẽ khó chịu chết mất. Người con gái vặn vẹo không yên, hang động chật hẹp co bóp ngón tay hắn, tiết ra đầy nước.
“Hửm? Sao vậy? Mộng Hi không thích sao?”
Thanh Lãng lại kéo mặt cô qua, ngậm chặt đôi môi hồng nhuận kia.
“Không... không phải ... Hức... Chỉ là...” – Mộng Hi lắp bắp không nói nên lời, kẹp chặt đùi mình lại.
–
“Em muốn gì? Nói cho anh biết đi. Anh sẽ làm cho em.” – Thanh Lãng say đắm nhìn người con gái đang bị kích thích, liếm cắn từ vành tai xuống đến vai cô thì thầm hỏi.
Mộng Hi đỏ mặt xấu hổ, nhưng cảm giác ngứa ngáy như có kiến lửa bò vào đang ăn mòn tâm trí cô. Người con gái siết lấy vai hắn thở dốc – “Mau đâm vào trong em đi. Mau dùng d**** v** của anh chơi em đi.”
Niên Thanh Lãng vẻ mặt sa sầm. Đúng lúc này taxi đã về đến biệt thự của Bạch gia. Hắn gấp gáp thanh toán tiền taxi xong liền kéo cô xuống xe, tự mình mở cửa vào nhà cũng không bấm chuông thông báo cho quản gia bên trong.
Mộng Hi thấy hắn không dẫn mình vào hướng cửa nhà chính mà đi vòng qua đài phun nước, kỳ lạ hỏi – “Anh đưa em đi đâu vậy?"
Niên Thanh Lãng không trả lời. Cô đi phía sau nên không hề nhìn thấy đũng quần của hắn đã phồng to đến mức nào. Người con trai dẫn cô đến gara của ngôi biệt thự, giữa hàng loạt các siêu xe, Thanh Lãng kéo cô vào ghế sau của một chiếc xe màu đen rộng rãi nhất. Hắn đóng sập cửa xe lại, không chút kiên nhẫn đè cô xuống ghế hôn mút suồng sã.
“Ưm... Hức... Thanh Lãng.” – Mộng Hi nỉ non gọi tên hắn, vòng tay qua cổ người con trai như đang cổ vũ.
Niên Thanh Lãng nhanh tay lột sạch những thứ vướng víu trên người cô, dùng ma trảo xoa bóp đôi gò bồng đào đang ưỡn về phía hắn. Người con trai tạm rời xe môi cô, tìm đến hai đầu ngực cương cứng, há miệng bú liếm sụt soạt y hệt em bé đang hút sữa vậy. Vùng ngực của cô bị hắn liếm đến tê dại run rẩy, luồn tay vào đầu tóc hắn mà rên rỉ.
“Ưm... sâu nữa... liếm mạnh hơn nữa đi anh...”
Mộng Hi không kiềm chế nổi dục vọng trong lòng, liên tục ưỡn ngực thúc giục hắn.
Hắn há miệng thật to ngậm cả hai bầu ngực vào miệng mà liếm láp, bôi đầy nước miếng. Hai nụ hoa kia bị hắn trêu chọc bú liếm đến cứng ngắc dứng đựng.
Mộng Hi không chịu nổi co giật hét lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất