Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

“Tôi…”, Tần Tuyết không còn lời nào để nói nữa.  

 

Mở đầu đại hội thể dục thể thao của trường, thầy hiệu trưởng đã nói rằng thứ hạng không quan trọng, tình hữu nghị mới là điều quan trọng nhất.  

 

Tần Tuyết không quên.  

 

Nếu hỏi giáo viên thể dục, chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?  

 

Cô ấy không ngốc nên sẽ không hỏi.  

 

“Hừ! Tôi lười nói chuyện với cậu! Kiệt Tử cố lên!”  

 

Tần Tuyết hò hét cổ vũ Tần Kiệt.  

 

“Tần Kiệt, hữu nghị là trên hết!”, Ôn Thanh Thanh hô to.  

 

“Cố lên!”  

 

“Hữu nghị là trên hết!”  

 

…  

 

Tần Tuyết và Ôn Thanh Thanh bắt đầu giằng co.  

 

Thấy vậy giáo viên thể dục chỉ biết lắc đầu.  

 

Nhưng cũng không thể tránh được.  

 

Không thể đắc tội phụ nữ và tiểu nhân.  

 

Ông ấy không muốn đắc tội với đám sinh viên nữ.  

 

Vì vậy liền giả bộ không nhìn và không nghe thấy gì cả.  

 

Chỉ cần để ý đến hiện trường thi đấu là được.  

 

Vào lúc này, đã đến những giây phút cuối cùng của vòng ba.  

 

Trương Thành và bạn học về nhất đang đuổi theo nhau, tiêu hao rất nhiều sức lực.  

 

Tốc độ theo đó từ từ chậm lại.  

 

Khi bước vào vòng thứ tư và cũng chính là vòng đua cuối cùng.  

 

Tần Kiệt đột nhiên tăng tốc.  

 

Đúng vậy, anh đang tăng tốc.  

 

Mặc dù tốc độ không nhanh hơn là bao nhiêu.  

 

Nhưng anh đã thực sự tăng tốc.  

 

Ngay sau đó liền vượt qua một người.  

 

Hai người.  

 

Ba người.  

 

Bốn người.  

 

Năm người.  

 

Sau đó còn sót lại Trương Thành và bạn học về nhất.  

 

Bịch~  

 

Bạn học về nhất bỗng nhiên ngã xuống đất.  

 

Không dậy được.  

 

Cậu ta thở hổn hà hổn hển.  

 

Rõ ràng là đã quá đuối sức khi thi đấu với Trương Thành.  

 

Còn Trương Thành thì sao, mặc dù không ngã xuống đất.  

 

Nhưng cậu ta chạy càng lúc càng chậm, càng lúc càng chậm.  

 

Mồ hôi chảy đầm đìa .  

 

Người ướt sũng như vừa bị mắc mưa vậy.  

 

Cậu ta ướt như một con chuột lột.  

 

Thần kỳ hơn nữa là cậu ta vẫn còn mặc áo khoác.  

 

Từ đầu đến cuối không chịu cởi ra.  

 

Quả thực là khó hiểu.  

 

Chẳng mấy chốc, Tần Kiệt đã vượt qua bạn học về nhất đang nằm dưới đất.  

 

Một lát sau, cậu ta liền bị bỏ lại phía sau.  

 

Sau đó anh lại đuổi kịp Trương Thành.  

 

“Ê, hello bạn học Trương Thành!”  

 

“A, cậu... sao, có, có thể là cậu chứ?”

Tần Kiệt nhếch miệng cười: “Sao lại không thể là tôi?”  

 

“Không thể nào! Không phải cậu bị tụt lại một vòng à? Sao có thể đuổi kịp tôi? À, tôi biết rồi, giờ cậu vẫn đang ở vòng thứ ba đúng không?”, Trương Thành nói.  

 

“Haiz, thật là đứa nhỏ đáng thương, đáng thương quá đi mất! Thôi được rồi, không nói với cậu nữa!”, Tần Kiệt lắc đầu, tập trung chạy.  

 

“Cậu có ý gì hả?”, Trương Thành không hiểu: “Nói rõ ra đi!”  

eyJpdiI6IkRORVIxTmtOS3NmdnJVSkI1aGduTmc9PSIsInZhbHVlIjoieUFHcWxaOXFQcExIQWpUNWRxSTVHNjgxa3J1RTBlVGVSSXZLQitvdUxwcDM4T3E1SEVLZWQ4UmFHRk5scldyNyIsIm1hYyI6IjU2MDBmZDA0MjNkYTA1ZjIxNDUyODFhOTliNzk2MTBkOGM4MWQ3NTQ2N2Q3OTI0N2Q1MDA2MDgyYmE0ZjVkNjEifQ==
eyJpdiI6Iit6cEZyR284QU05NzB6bFJvTGlcL0t3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhvVHZkRVZlZFFoMldXVWFJZmxYb0pJK3E5WlNmRWM2dE5oSXRsTTZaZFlzVENWTitMYStPQWhWY3hcL0RuRUdlWmhCUDZ0dk1keks2YzJKd3Q1K3RyUlZkNDBra3RVWVJpb2M1QWxSUk51VERyaUFIWlROdUlHNWhmU001czRGMW15Zmo5Q1B0RFwvcUsrN09BMm1WV3IxT3BscnpodDdYZVVTdmVXXC9ETHNCVzQzWkF2cVEzcGhUM0RqdlFsK3YwaCtVSUVBcnh0SitWWW96TEp4RTBLbFNTSDRDQzZxVndLdmVFUmVvdGJwUklqRmhRYmtDNDNNaDRmeUtoYzNISHU2RWUxeVpBVUp3SUVNcTRcL0Z0YnRFNkJhK1hZc0hqcDhCdjYwTzBaQzVrSWphZnBaMFRCRWt5MmNEejJPTWtyTm5KTmdkZG01d0t5eW5aNTIxTlNoMlA3MGJ4dEN3c21zMFRzc21OZjlNMW9MWlwvQTNuaGRzTXpWUDNYMndWYkpkcStCNzRRWnpoMkNoeUNSWExzTkhZazhINGVzR3BRQVRDQ2tMcElSREZTYzRvbFQ2ZEplcmhoY1NrblJGQ1hEcU41OUk5a0JxTGNJZ1pDMDVcL1dOdjcwYWlNZk5FYVNMK0t2R1ltdDVvYkZNQzUyMVgwcFljK252MWZtZUlXXC9mRyIsIm1hYyI6IjFhMjQzMGM3YWI2ZjFhM2NkMmQyYmRlM2VkY2RhOWIwM2E1MDgzMjc5YWFhMTExMjQzYjhlNTIwNDg2NmMwNzkifQ==

“Cậu chạy vòng thứ tư? Không thể nào! Tôi không tin!”, Trương Thành lắc đầu. 

Ads
';
Advertisement