Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Thấy những người phía sau đã sắp đuổi kịp, Trương Thành cuống cả lên.  

 

Không bao lâu sau.  

 

“Xin chào, Trương Thành! Ơ, sao cậu lại nằm trên đất vậy? Tôi thấy cậu chạy được lắm mà? Cuộc thi chạy 1000 mét mà còn mặc áo khoác với áo len, cậu đúng là có bản lĩnh thật đấy! Đừng có nằm đấy, đứng dậy chạy đi!”  

 

Lại có thêm một tuyển thủ vượt qua bên người Trương Thành.  

 

Khác với người vừa nãy, tuyển thủ này lên tiếng chế giễu một cách thẳng thừng.  

 

Không vì cái gì, chỉ bởi biểu hiện lúc trước của Trương Thành rất đáng kinh ngạc, có thể nói là quá mức nổi bật, khiến người khác không khỏi hâm mộ.  

 

Ai ngờ kết quả lại chết yểu.  

 

Lúc này, đương nhiên bọn họ muốn bỏ đá xuống giếng rồi.  

 

“Cậu…”  

 

“Ấy, đừng có nóng giận! Đứng lên đuổi theo tôi đi! Tôi chờ cậu ở phía trước! Cố lên nha!”  

 

Dứt lời, cậu ta vượt qua bên cạnh Trương Thành.  

 

Trương Thành vô cùng tức giận, cố sức giãy dụa, muốn đứng dậy đuổi theo, thế nhưng cậu ta phát hiện mình làm không được, cậu ta đã hoàn toàn đuối sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chạy về vạch đích.  

 

“Ủa, không phải Trương Thành đây sao? Không phải cậu chạy rất được à? Vượt qua rất nhiều người, đứng trong tốp đầu cơ mà, sao giờ lại nằm trên đất vậy? Mau đứng dậy! Cùng tôi chạy về đích nè! Nhanh lên!”  

 

Một lát sau, lại có một tuyển thủ chạy ngang qua, lên tiếng chế giễu Trương Thành.  

 

Trương Thành cảm thấy rất khó chịu, cậu ta hận không thể bay lên đạp cho lên này một đạp.  

 

Nếu như tôi chạy được thì mắc gì phải nằm đây.  

 

Rõ ràng là tên kia cố ý chế giễu cậu ta mà.  

 

Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.  

 

Đồ khốn kiếp!  

 

Toàn là bọn xấu xa!  

 

Vèo~  

 

Lại có thêm một người nữa vượt qua Trương Thành.  

 

Lần lượt từng người một.  

 

Tất cả đều là những tuyển thủ bị cậu ta bỏ lại phía sau.  

 

Trương Thành vô cùng tức giận, cuối cùng chết lặng.  

 

Một câu cũng không nói được.  

 

“Oh yeah! Kiệt Tử về nhất rồi!”  

 

“Tần Kiệt đúng là lợi hại, lại giành được quán quân rồi!”  

 

“Hai giải quán quân đó nha! Trâu thật!”  

 

…  

 

Đột nhiên, đám nữ sinh của đội cổ động viên reo hò ầm ĩ, lập tức thu hút sự chú ý của Trương Thành, cậu ta vội nhìn sang.  

 

Trương Thành trông thấy Tần Kiệt là người đầu tiên chạm vào vạch đỏ.  

 

Cậu ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.  

 

Đáng lẽ người đó phải là cậu ta.  

 

Chứ sao lại là Tần Kiệt?  

 

Vì sao chứ?  

 

Chết tiệt.  

 

Cậu ta không thắng được dù chỉ một trận, vậy chẳng phải uổng công gây khó dễ cho Tần Kiệt rồi sao?  

 

Có khác nào công dã tràng đâu chứ?   

 

Đát đát đát ~  

 

Đột nhiên, Trương Thành nhìn thấy Tần Kiệt đi về phía mình.  

 

Tên này đến đây làm gì?  

 

Để khoe khoang à?  

 

Hay là để ra oai?  

 

Không được, cậu ta không thể để tên đáng ghét này khoe khoang trước mặt mình được.  

 

Trương Thành cố gượng dậy.  

 

“Có cần tôi giúp cậu một tay không?”  

 

Lúc này, Tần Kiệt đã bước đến bên cạnh cậu ta.  

 

“Không cần!”, Trương Thành quát lên.  

 

“À, không cần à, cũng được thôi! Tôi chỉ muốn hỏi cậu hai câu!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Hả?”, Trương Thành ngẩn người.  

 

Không phải tên này đến để khoe khoang à?  

eyJpdiI6IlBzZUtoWTlOU1gwNlBPclhDM1h1OXc9PSIsInZhbHVlIjoiRE1rS3NFWFE5QlFCZk8rM3hENndwTDFYR0MwNHZoV0hBNThCd25BNHpTZ3VnZ1F1NldleTdNTlwvMkNJK0FUd0MiLCJtYWMiOiI5Nzc1NzgwNWUwMzY1NWI5ODVjNmUwNTU4NjAyNjA5NGJjZWI2YjU4OTgzNDdjOGE4OTA2NzY4NmQ1MGM2OTIyIn0=
eyJpdiI6IjZIcG5CWWdwWlRwK1NBRzJxN3RRRkE9PSIsInZhbHVlIjoiY1Q5b3UrQ0NlTEZNcU42bkdPeTFlMnFcL25qYm1yQXBsbmc2cU14RWYzOXorVkh6amI0TXQxbXdUYmREYlhNN2laeVFRR05lQjdoeU9ETkdVdVZrS0JINTFPZ0V1d1ZmSG14MEhcL3pwMmJtcTU1ejZvVUtiWW1Tek54R0RCSWhMbnBOSmpIQ2U3WmNneFJLMWtZd1labGIwdGxuWXFYS0VvVEdnZUZaUjlPbnM9IiwibWFjIjoiNDg4ZmFjMjMyNDBkOTQzN2JiMjU0ZTgxMjZlNTJhZTRmODkwNDEyY2FhYjRmYzQ5MjkxM2NmYjM3OWJiYjg3ZiJ9

Có ý gì chứ? 

Ads
';
Advertisement