Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Ha ha, sắp đến, sắp đến rồi, nhanh lên nào, tiếp tục chạy nước rút đến đích.  

 

Chỉ còn 15 mét nữa thôi.  

 

Ha ha, tụt lại một vòng mà vẫn đuổi kịp thì đã sao?  

 

Vẫn không lợi hại bằng tôi!  

 

Còn 15 mét thôi, chỉ có 15 mét, là cậu có thể đuổi kịp Tần Kiệt rồi.  

 

Kiên trì.  

 

Dựa vào việc mặc áo khoác và áo len, chắc chắn cậu có thể chạm đến đích trước Tần Kiệt.  

 

Chắc chắn sẽ được, vị trí số một sẽ thuộc về Trương Thành, chứ không phải Tần Kiệt.  

 

Trương Thành điên cuồng đuổi theo.  

 

Chỉ còn 10 mét.  

 

Cậu lại tới gần thêm chút nữa.  

 

Ha ha, các bạn nữ à, có thấy không hả, các cậu cổ vũ cho Tần Kiệt thì thế nào, cậu ta bất lực chính là bất lực.  

 

Ánh mắt của các cậu thật kém, vậy mà lại đi xem trọng cậu ta.  

 

Sao có thể bằng một thớt ngựa quý như tôi chứ.  

 

Các cậu đúng là bất hạnh, thớt ngựa quý tôi đây sẽ lập tức vượt qua Tần Kiệt, đến lúc đó, các cậu nhất định sẽ kinh ngạc cho coi.   

 

Ha ha, vị trí số một sẽ thuộc về Trương Thành này.  

 

Tần Kiệt, cậu cút xuống hạng nhì cho tôi.  

 

Vèo.  

 

Trương Thành dùng hết sức, rốt cuộc, cậu ta cũng chạy song song với Tần Kiệt.  

 

“Xin chào, bạn học Tần Kiệt!”  

 

Lúc nói ra những lời này, cậu ta rất vui vẻ.  

 

Bởi vì mới đây thôi, lúc Tần Kiệt đuổi kịp cậu ta, anh cũng đã dùng giọng điệu như vậy để chào hỏi cậu ta.  

 

Hiện tại, cậu ta trả lại những lời này cho Tần Kiệt.  

 

Điều này khiến Trương Thành cảm thấy rất thoải mái.  

 

“Ừm, vậy mà cậu cũng bắt kịp? Cả người ướt đẫm mồ hôi mà còn mặc áo khoác với áo len, cậu không sợ nóng chết à?”, Tần Kiệt nói, anh cũng không quá kinh ngạc khi thấy Trương Thành đuổi kịp, trái lại, anh rất bình tĩnh.   

 

“Ha ha, tôi tình nguyện đó, không được hả? Tần Kiệt, đừng tưởng rằng cậu có đội cổ động viên hùng hậu làm chỗ dựa là có thể thắng được tôi! Tôi cho cậu biết, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về Trương Thành! Cậu mãi mãi chỉ có thể đứng hạng nhì mà thôi! Ha ha~”, Trương Thành nở nụ cười, cứ như đang nhìn thấy chính mình chạm vào dải vạch đích.  

 

“Đồ ngốc!”, Tần Kiệt lắc đầu, không thèm để ý.  

 

“Cậu có ý gì hả?”, Trương Thành chất vấn.  

 

“Tôi nói cậu là một tên ngốc! Ngốc hết chỗ nói! Dùng hết sức đuổi kịp tôi là có thể thắng được tôi à?”, Tần Kiệt nói.  

 

“Còn không phải à?”, Trương Thành hỏi.  

 

“Đương nhiên là không phải!”, Tần Kiệt nở nụ cười: “Cậu thật sự nghĩ cậu đuổi kịp tôi à? Tôi nói cho cậu biết, cậu lầm rồi! Là tôi cố ý chạy chậm lại để chờ cậu đuổi kịp đấy!”  

 

“Cái gì? Cậu nói dối!”, Trương Thành không tin.  

 

“Cậu vẫn không tin à?”, Tần Kiệt nói: “Nếu như tôi đoán không lầm, hiện tại cậu đã kiệt sức, không còn chút sức lực nào, sở dĩ vẫn có thể chạy tiếp chỉ là do quán tính mà thôi! Quá lắm cậu chỉ chạy được 10 mét nữa, sau đó sẽ ngã xuống!”  

 

“Thế nhưng chúng ta còn cách vạch đích đến 80 mét! Cho nên người chiến thắng cuối cùng chính là tôi, chứ không phải cậu!”  

 

“Nói xem, có phải cậu ngốc lắm đúng không?”, Tần Kiệt nói.  

 

“Nói láo! Tôi không tin lời nói nhảm của cậu! Tôi không tin!”, Trương Thành tức giận.  

 

“Ha ha, không tin thì cậu tăng tốc thử xem! Xem có thể kiên trì được 10 mét nữa hay không?”, nói xong, Tần Kiệt cũng lười quan tâm đến Trương Thành, đột nhiên anh tăng tốc, vọt về phía trước.  

 

Cái gì?  

 

Vượt qua rồi à?  

 

Trương Thành nóng nảy.  

 

Cậu ta cuống quýt tăng tốc đuổi theo.  

 

Rầm~  

 

Đột nhiên, hai chân cậu ta tê rần, té nhào xuống.  

 

Ngay thời điểm té xuống, vẻ mặt Trương Thành tràn đầy hoảng sợ, hai mắt mờ đi.  

 

Sao có thể như thế?  

 

Mình còn muốn giành hạng nhất, sao có thể ngã xuống được.  

 

Phải đứng lên!  

 

Đứng lên!  

 

Cậu ta cố sức giãy dụa, muốn đứng lên chạy tiếp.  

 

Nhưng cậu ta đã thật sự kiệt sức, không thể nào đứng dậy được nữa.  

 

Sao có thể biến thành thế này?  

 

Rõ ràng thắng lợi đã nằm trong tầm tay, chỉ còn kém một bước nữa thôi, vậy mà lại ngã xuống vào lúc này.  

 

Vì sao chứ?  

 

Không!  

 

Trương Thành khóc không ra nước mắt.  

 

Cậu ta cảm thấy tuyệt vọng.  

 

“Này, xin chào, bạn học Trương Thành!”  

 

Bỗng nhiên, một tuyển thủ từ phía sau vượt qua, lên tiếng chào hỏi.  

 

Gì chứ?  

eyJpdiI6IkJyRkVvZDFsZ1VLVE0zVmE2M3VmNnc9PSIsInZhbHVlIjoiemsxVnJjeVNtbzhyR1VDQUxub3VsaDBcL1o3bmRNOWVIa05cL1dNNVp1XC9JS2phRVZKU3hGRTFMcEJseTl5MDYzZCIsIm1hYyI6IjFhZDRkZWFiYWNlMjdiOTA5Yjk4MjQ4NTlhNWY0NzRjZjE4MTVlMjEwYjk3M2ZjNzU0MDBlZTlmZDZlYmI1NWEifQ==
eyJpdiI6Im1PZ2w2R2w2dGFDMjhUbGhqNk5jR3c9PSIsInZhbHVlIjoiejFqcHROTlppZHArMFUxM3ZzdDU4REgzUER6WXRuXC9JNnRGVmZlN1VjQ25jZVN3NXVMcFwvRElUUWVjMHpzN2lyOElNVEM4Y0xIY2ZjWDM1azJjWXhKQkdwK1Z5V3pzWDE4SGlINXVwZ0NvS2kzQ3pWTURPNGs3WFJaT3NcL1RvaGVJMlBlc3pGbDcwXC9rYlwvVGdKNlNSVzJBS1d3QU5Gem9rNW5wTSs1S1l5NDA9IiwibWFjIjoiMzQ4ZTEyYjEzYzZjMTU1ZmI5MTU0NjMwODMwMzE2ZDcwNWRhYmU3NzM4ODc0ZWYyNDllYjMxMmUxNTBmNTVmZiJ9

Sao lại thế này?

Ads
';
Advertisement