"Anh không thành thật! Chuyện em hỏi là chúng ta dọn ra ngoài ở! Anh trực tiếp trả lời em, được hay là không được!", Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Kiệt vậy, không cho Tần Kiệt có cơ hội nói dối.
Tần Kiệt lúc này mới hiểu ra, Tần Tuyết không phải đang nói đùa mà là thật.
Dấu hỏi chấm trong bụng anh lại nhân lên gấp đôi.
Tần Tuyết đột nhiên nhắc tới chuyện dọn ra ngoài sống, rốt cuộc có ý gì?
Anh nên trả lời được hay là không được đây.
Trong lúc nhất thời, Tần Kiệt khó mà lựa chọn.
“Sao anh vẫn chưa trả lời em?”, Tần Tuyết thúc giục.
“…”
Vội vàng như vậy?
Hiển nhiên là ngoài khả năng mà.
Được.
Nói thì nói.
Chết người được sao?
“Không được!”, Tần Kiệt lắc đầu.
Tần Tuyết: “…”
Cô ấy sửng sốt.
Trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tại sao? Em đã nói rồi, em muốn dọn ra ngoài ở! Tại sao anh lại nói không được cơ chứ? Không phải lúc nào anh muốn ngủ cùng em và tận hưởng thế giới hai người sao?”, Tần Tuyết nói.
Tần Kiệt: “…”
Ăn nói kiểu gì vậy?
Nghe qua, bản thân anh đã trở thành một kẻ lưu manh.
Dường như anh ở bên em, lúc nào cũng thèm muốn cơ thể của em vậy.
Thật đúng là.
Sao lại nói trắng ra như vậy?
Không cho anh chút thể diện nào cả.
Khụ khụ ~
Tần Kiệt ho khan vài tiếng.
“Tuyết Nhi! Anh đã hứa với em nếu không kiếm được 10 triệu thì sẽ không dọn ra ngoài ở. Anh nói được phải làm được, nếu không, anh chỉ là một kẻ lật lọng, nói một đằng làm một nẻo mà thôi! Loại đàn ông như vậy, em có thể tin tưởng sao?”
Bộ dạng của Tần Kiệt vô cùng nghiêm túc, chính trực.
Nghe xong Tần Tuyết có chút cảm động.
Cô ấy ôm chằm lấy Tần Kiệt.
“Sao vậy?”, Tần Kiệt nói.
“Nếu anh muốn, em sẽ cho anh là được rồi! Anh nói cảm động như vậy để làm gì chứ!”, Tần Tuyết khóc thút thít.
Tần Kiệt: “…”
Là thật sao?
Nói như vậy, anh vừa mới bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời.
Xong rồi.
Nếu anh sớm biết Tần Tuyết không phải là đang thăm dò mà là thật thì anh đã trực tiếp đồng ý.
Đáng chết.
Tần Kiệt khóc không ra nước mắt.
Nhưng nói thì cũng đã nói rồi, anh không thể rút lại.
Anh chỉ có thể giả vờ như mọi chuyện đã kết thúc.
“Tuyết Nhi, anh là một người đàn ông ngay thẳng, không phải là tiểu nhân, đương nhiên phải giữ chữ tín rồi!”, nói xong lời này, Tần Kiệt muốn tát anh mấy bạt tai.
Vì để bảo toàn danh nghĩa của một người đàn ông ngay thẳng, anh thế mà lại nói ra lời trái với lòng như vậy.
Anh đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất