Trong lòng ông thầm nghĩ mẹ Tần lại đang thần kinh cái gì vậy?
Trời đã tối rồi, không ngủ làm cái gì?
Lẽ nào thức để nói chuyện yêu đương sao?
Thật không còn lời nào để nói nữa mà!
Bố Tần lắc đầu, một mình đi vào phòng ngủ.
Mẹ Tần nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cảm thấy bố Tần nói đúng.
Con trai bà lớn rồi, có những suy nghĩ và cuộc sống của riêng mình, lo lắng để làm cái gì.
Vẫn là nên gửi tin nhắn cho Tần Kiệt đi.
Con trai, mẹ tin con, cố gắng nhé, đừng để nhà họ Tần chúng ta phải xấu hổ.
Gửi xong, mẹ Tần bất giác mỉm cười.
Bỗng nhiên, bà lại cau mày.
Không đúng.
Con trai chui ra từ bụng bà, sao lại nhắn là nhà họ Tần.
Thật đúng là.
Không được, con trai đã trưởng thành, có cuộc sống riêng, mai này nhà cửa sẽ trống vắng hiu quanh, bà biết phải làm sao?
Mẹ Tần cau mày bước vào phòng ngủ.
"Bố thằng nhỏ!"
"Gì?"
"Ông vẫn chưa ngủ sao?"
"Tôi vốn sắp vào giấc rồi, đây không phải bị bà đánh thức sao?"
"Bố Kiệt Tử này, chúng ta thương lượng một chuyện được không?"
"Chuyện gì mà bắt buộc phải thương lượng bây giờ hả? Để mai nói không được sao?"
"Không được, nhất định phải nói ngay bây giờ, ông ngồi dậy cho tôi, nghe thấy không?"
"Bà lại làm cái trò quái quỷ gì vậy!", bố Tần bất đắc dĩ ngồi dậy, đeo kính lão vào.
"Ông nói xem con trai chúng ta đã lớn như vậy rồi, có cuộc sống và suy nghĩ riêng! Sau này nhà chúng ta chắc chắn sẽ rất lạnh lẽo trống vắng, có phải là nên thêm người không!”, mẹ Tần dựa vào vai bố Tần nói.
“Thêm người? Thêm kiểu gì? Con nó còn nhỏ, vẫn chưa đến lúc kết hôn sinh con! Bây giờ bà sẽ không muốn ép nó tìm một đứa con dâu và sinh một đứa cháu đích tôn cho bà chứ? Tôi nói cho bà biết, tôi sẽ không đồng ý đâu. Là một người đàn ông, khi còn trẻ phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu!”
Bố Tần nghiêm túc nhắc nhở mẹ Tần.
“Tôi có nói về con trai chúng ta đâu, ông gấp cái gì chứ, thật đúng là!”, mẹ Tần khinh thường nhìn bố Tần.
“Bà không nói về con trai, vậy thì bà nói ai chứ?”, bố Tần có chút khó hiểu.
“Ông là người từng trải mà còn không hiểu chuyện này sao?”, mẹ Tần chớp chớp mắt: “Tôi đang nói về chúng ta!”
“Chúng ta?”, bố Tần sửng sốt: “Bà có ý gì?”
“Ông còn giả vờ sao? Bớt lại đi! Tâm tư của đám đàn ông các ông, tôi hiểu rõ nhất! Tôi muốn sinh thêm một đứa con gái!”, mẹ Tần nói.
“Cái gì?”, bố Tần mông lung.
Sinh con gái?
Thật hay giả vậy?
Già đầu cả rồi, còn sinh con, chẳng phải là muốn mệt chết sao?
Làm cái trò quái quỷ gì vậy?
“Ôi, tôi chóng mặt!”
Sau đó bố Tần trực tiếp ngủ thiếp đi.
Tiếng ngáy không ngừng phập phồng lên xuống.
“Giả vờ cái rắm ấy! Ông dậy cho tôi!”
“Còn giả bộ đúng không? Được, bà đây để cho ông ngủ ở dưới đất!”
Bịch~
Mẹ Tần đạp bố Tần xuống.
“Ôi chao, cái eo của tôi! Bà bị điên rồi sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất