Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

"Thật hay giả vậy? Thằng bé này không lừa mẹ chứ?", mẹ Tần nghe qua có chút khó tin.  

 

"Mẹ, con trai của mẹ là ai? Quán quân kép của trường! Đến cả hiệu trưởng cũng đích thân khen ngợi con, nếu không giải quyết được vấn đề cỏn con này, con còn được coi là một quán quân kép sao!", Tần Kiệt bắt đầu khoe khoang.  

 

"Quán quân kép?", quả nhiên, mẹ Tần vừa nghe xong liền cảm thấy tò mò: "Ý con là gì? Con không phải là vận động viên, liên quan gì đến quán quân cơ chứ?"  

 

"Mẹ, mẹ đợi một chút, con sẽ chụp rồi gửi cho mẹ mấy tấm ảnh!"  

 

"Còn có ảnh sao? Được, mẹ thật muốn xem con có thể giở trò gì! Con đừng hòng lừa mẹ!"  

 

"Mẹ yên tâm đi!"  

 

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt chụp vài tấm ảnh cùng bằng khen.  

 

Anh còn chọn ra vài bức ảnh từ trong album mà bạn anh đã chụp lúc hiệu trưởng trao thưởng cho anh.  

 

Anh gửi qua cho mẹ Tần.  

 

"Trời ơi, đây là cái gì vậy?"  

 

Mẹ Tần thốt lên sau khi nhấp vào tin nhắn MMS.  

 

Không thể tin được.  

 

"Bố thằng nhỏ, ông mau qua đây xem con trai của ông này!"  

 

"Con trai tôi lại làm sao vậy?"  

 

Bố Tần lắc đầu bước tới.  

 

Ông vươn đầu ra nhìn, hai mắt trợn tròn.  

 

"Đây là... Kiệt Tử sao?"  

 

"Đúng vậy. Kì diệu nhỉ!", mẹ Tần gật đầu nói.  

 

"Thật hay giả vậy? Cho tôi nhìn kỹ xem nào!", bố Tần đón lấy điện thoại, đeo kính viễn thị, cẩn thận nhìn đi nhìn lại mấy lần.  

 

Trên bằng khen ghi rằng Tần Kiệt đã giành chức vô địch giải chạy ngắn 100 mét và chạy dài 1000 mét được tổ chức hàng năm của trường đại học công nghiệp Hồ, phía dưới còn có đóng dấu đỏ của đại học công nghiệp Hồ.  

 

"Bằng khen là thật, sẽ không có giả đâu!", bố Tần gật đầu, ông lại nhìn ảnh chụp giải thưởng.  

 

Vì để nhìn rõ, bố Tần đặc biệt mang theo kính lúp từ phòng làm việc để phóng to ảnh chụp giải thưởng.  

 

Người trên ảnh đúng là Tần Kiệt.  

 

Quả thật còn có hiệu trưởng.  

 

Bối cảnh dựng sân khấu trên ảnh cũng là đại học công nghiệp Hồ.  

 

Bằng khen mà Tần Kiệt cầm trên tay giống hệt với những gì mà ông vừa nhìn thấy.  

 

Tất cả đều là thật.  

 

Không giả mạo.  

 

"Ha ha, thật không ngờ nhà họ Tần tôi lại có thể bồi đắp ra một quán quân kép! Giỏi, giỏi lắm, có tiền đồ đó, ha ha~", bố Tần cười nói.  

 

"Hừ! Không có cái bụng của tôi! Nhà họ Tần có thể sinh ra một quán quân kép như Tần Kiệt sao?", mẹ Tần không hài lòng hừ lạnh một tiếng.  

 

"Khụ khụ ~", bố Tần ho khan: "Ha ha, công lao của bà lớn nhất!"  

 

"Thế còn tạm được!", mẹ Tần trừng mắt nhìn bố Tần.  

 

"Nhưng Kiệt Tử gửi những thứ này có liên quan gì đến bài đăng không?"  

 

Mẹ Tần không tài nào đoán ra được.  

 

"Bà ấy, đến thế này rồi mà vẫn chưa hiểu à?", bố Tần lắc đầu.  

 

"Sao vậy? Ông hiểu ý của Kiệt Tử hả?", mẹ Tần hỏi.  

 

"Thằng bé muốn thông qua chuyện này để nói với bà rằng, nó có thể giành chức quán quân kép giữa hàng chục ngàn sinh viên đại học, được hiệu trưởng khen ngợi thì sẽ có năng lực xử lý các bài đăng trên mạng, kêu bà không cần phải lo lắng! Bà đã hiểu chưa?”, bố Tần nói.  

 

"Hừ! Thằng nhóc thối tha này, cứ nói thẳng ra không phải là xong sao! Quanh co lòng vòng như vậy để làm gì chứ, thật không biết nó học theo ai!", mẹ Tần có chút bất mãn.  

 

"Khụ khụ, tôi nói này mẹ thằng nhỏ, xã hội này rất tàn khốc. Con trai bà học cách so đo tính toán một chút không tốt sao? Bà có muốn sau này ra ngoài xã hội nó sẽ làm một người thành thật, bị người khác bắt nạt không?", bố Tần hỏi.  

 

"Đương nhiên là không!", mẹ Tần hừ lạnh: "Tôi chỉ không thích thằng bé tính toán thiệt hơn với tôi mà thôi!"  

 

"Được rồi, con nó lớn rồi, nó có cách nghĩ và cuộc sống riêng của mình, bà còn lo lắng điều gì nữa? Nhanh chóng nhắn lại cho nó, bảo nó bố mẹ đi ngủ đây!", bố Tần thúc giục.  

eyJpdiI6ImREZE8wK3Y0QzhXUkxTU0lUWklOTHc9PSIsInZhbHVlIjoiVFAwVFRPWmU1MGRsdE5RRG44SGxXU0VwR2ZBdHdxRUdHNTlwVFFnUlpuTlhtdUJYeVozdGYyQSt5VnhLYWlGcSIsIm1hYyI6Ijc3MWYzNTQxNzE4NmIyY2Y2ZGQ3ZGI3N2U0NmNkNjEyZGRiYjA4MDIxMDI1MzEzYTc1OTgwZjEwMDA1ZGI2YTUifQ==
eyJpdiI6Ik5vQ2o5U0hETXAyWVJXS2M1bTZrS0E9PSIsInZhbHVlIjoiSkk1UjUwaWtKUCt0R1YyNENEWlU5WXVVTzFkbk1DOENEbithbWQyd0VYXC83MERZSjd0d3lhcmtJNk5GSDVHUVFuYlBnVzg0KzIybkR2cGZTZEEyZXdEblZTMEVNS2lzQ25cL01uTlA2OTdDNm1zbEljUnlSNFVEVmFqOWdZbnZRRFBcL0oxQVVoY2ZyVmgzbXJ1a3UyZ1ZvZHluRlRlUnZMdVwvTStHYml6ckxHd1BGb2ZxdGdrOFJueHNlTk55Y3haNmFTWjNuRndcL2RvZHBqYzhvSXBxMHZuQUlMTmk3azh4MEpvOWFxZVwvVTRhVVMrN0trVVwvVzFyQTcxbHNRNmtQNHREWWRMZDYwMjI0ak90UWlSQU5XdktnWjhMODBjYkFhN2laQWhpM2xXWlRHK2NDMWNMQVRhNWNqTTJNMGIzMDVkbE5EUVA0Sys5M2JNYXAzcktvNkJTQT09IiwibWFjIjoiYmY5MDlmNzExNWQ1YTMzYTE2MmYwZmFmOWIwYWVjN2Q3M2Y3ODkxZTU2MGVmZDBlYTY1ODJkM2UwOTM0NGY5ZSJ9

Bố Tần: "..." 

Ads
';
Advertisement
//