Tần Kiệt cũng đang lo lắng, có chút hối hận vì đã thẳng thắn thừa nhận, nếu không thừa nhận thì Vương Tinh chắc sẽ không như vậy.
Tần Kiệt không muốn mất đi một người bạn như Vương Tinh, sống lại một lần nữa, ngoài việc muốn hướng đến cuộc sống tốt đẹp, anh còn muốn bảo vệ những người bên cạnh mình, cố gắng không vướng vào những mối quan hệ bất bình đẳng.
Nếu không thì anh sống lại còn có ý nghĩa gì nữa.
Bây giờ, chuyện của Vương Tinh là một tấm màn, nếu chọc thủng tấm màn đó thì sẽ là bi kịch đầu tiên của anh từ sau khi sống lại.
Anh chỉ mong ông trời không quá nhẫn tâm mà lưu lại cho anh một chút may mắn.
Một phút trôi qua.
Năm phút trôi qua.
Cho đến phút thứ bảy.
Vương Tinh mở miệng.
“Cảm ơn cậu!”
“Hả?”
Lời nói ngắn gọn, Tần Kiệt sững sờ.
“Cảm ơn cậu!”, Vương Tinh nói lại một lần nữa.
“Ừ, ừ, không có gì”.
Tần Kiệt cuối cùng cũng hiểu được ý của Vương Tinh.
Hai chữ “Cảm ơn” cũng đủ để nói lên tất cả, là cảm ơn tất cả những gì Tần Kiệt đã làm cho Vương Tinh.
Bạn bè với nhau, không cần nói quá nhiều, cũng không cần giải thích quá nhiều.
Hai tiếng “Cảm ơn” là đủ rồi.
Keng~
Vương Tinh chủ động cụng ly với Tần Kiệt.
Keng~
Tần Kiệt cụng ly lại.
Ực~
Hai người cùng uống một ngụm lớn.
Mùi vị của bia Tuyết Hoa trong miệng Tần Kiệt đã thay đổi, không còn đắng nữa, mà là vị ngọt, rất ngon.
Giữ được tình bạn nên mùi vị của bia cũng khác rồi.
Tần Kiệt cười.
Một lon bia Tuyết Hoa bị anh uống cạn một hơi, lon bia trở nên trống rỗng.
“Hả? Hết bia rồi, tôi đi mua thêm vài lon”, Tần Kiệt nói.
“Cậu ngồi đó, tôi đi!”
“Để tôi đi cho!”, Tần Kiệt xung phong.
“Không được, để tôi! Cậu đừng quên, chỗ này là địa bàn của tôi, tôi là chủ, phải nghe tôi!”, Vương Tinh dường như có chút say rồi.
Lời nói rất bá đạo.
Tần Kiệt cười.
Rượu vào lời ra.
Coi như anh được chứng kiến rồi.
Quả đúng như vậy.
Vương Tinh cười.
Một lúc sau, trên tay cậu ta có thêm một thùng bia Tuyết Hoa.
Thùng được mở ra, cậu một lon, tôi một lon, lại cụng ly.
“Uống rượu hát ca
Đời người bao lâu
Giống như sương sớm
Ngày qua khổ đau
Nghĩ tới ngậm ngùi
Ưu sầu khó quên”.
Keng~
Tần Kiệt dốc cạn.
“Lấy gì giải sầu?
Chỉ rượu mà thôi
Xanh xanh áo ai
Lòng ta bồi hồi
Chỉ vì ai đó
Trầm ngâm đến nay”.
Vừa ngâm thơ, Vương Tinh vừa dốc cạn bia.
Keng~
Hai người, cậu một câu, tôi một câu, cậu một lon, tôi một lon, dần dần bia trong thùng cũng hết, cho đến khi lon cuối cùng trong thùng được uống cạn thì hai người cũng say mềm rồi.
Cung Thiến Thiến nhìn mà lắc đầu bất lực, nhưng vẻ mặt của cô ấy lại có chút vui mừng.
Đời người ngắn ngủi, có được một người bạn như vậy, còn mong gì hơn?
Như thế này mới đúng là bạn bè, ngàn vàng khó mua.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất