Tần Tuyết rất buồn phiền, cau mày nhìn chằm chằm vào máy tính ở trong kí túc xá, đặc biệt là tấm ảnh thân mật của Tần Kiệt và Ôn Thanh Thanh, còn có tấm ảnh anh ôm cô gái làng chơi.
Sắc mặt của cô không tốt lắm.
“Tuyết Nhi, ảnh đó chắc chắn là ảnh ghép, cậu cũng tin à?”, Dương Liễu khuyên nhủ.
“Chắc chắn là ai đó đã photoshop ra!”, Thẩm Giai Giai nói.
“Đúng đấy, người này thật đáng ghét! Chuyện như thế này mà cũng làm ra được, nhất định sẽ bị quả báo!”
…
Đám con gái ngồi rất đông trong phòng kí túc xá, đều đang bênh vực Tần Kiệt.
Tần Tuyết vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không biết đang suy nghĩ gì.
Reng reng reng~
Điện thoại di động của cô ấy đột nhiên đổ chuông.
“Là Tần Kiệt!”, Dưỡng Liễu liếc thấy.
“Tuyết Nhi, Tần Kiệt gọi đó, nghe đi!”, Thẩm Giai Giai thúc giục.
“Nghe đi, Tuyết Nhi, có lẽ là định nói chuyện này đấy!”
“Đúng đấy, nghe đi!”
…
Dưới sự thuyết phục của các chị em, Tần Tuyết cuối cùng cũng nghe điện thoại.
“Anh gọi đến làm gì?”, giọng điệu của Tần Tuyết rất nặng nề.
“Ôi, ai chọc giận nữ vương bệ hạ của anh đấy, nói cho anh biết để anh xử lý kẻ đó!”
Phốc~
Đám người Dương Liễu phì cười.
“Tần Kiệt, cậu thật hài hước!”
“Tuyết Nhi là nữ vương của cậu cơ đấy!”
“Cậu nên xưng là nô tài nha!”
“Hay đó!”
…
Ký túc xá tràn đầy tiếng cười.
Tân Kiệt im lặng một lát rồi nói: “Các cậu đều ở đó à?”
“Nói đi, cậu gọi điện cho Tuyết Nhi để nhận tội à?”, Dương Liễu hỏi.
“Tần Kiệt, tôi thật không ngờ, cậu bắt cá hai tay ở trường học, bên ngoài còn bao nuôi gái làng chơi, cậu nhiều tiền thật đấy”.
“Oan quá, thật sự là oan uổng cho tôi quá, làm gì có chuyện đấy”, Tần Kiệt kêu oan trong điện thoại.
“Nói suông không tính, phải có bằng chứng xác thực, cậu phải chứng minh cho nữ vương của cậu thấy cậu thật sự vô tội”, Dương Liễu nháy mắt với các chị em khác.
Quả nhiên.
Tần Tuyết vừa nghe đến câu này thì phục hồi lại tinh thần, muốn nghe xem Tần Kiệt giải thích thế nào.
“Yên tâm đi, trong vòng hai ngày nữa, kẻ đứng sau chuyện này sẽ bị lôi ra ánh sáng”, Tần Kiệt nói: “Tôi đã biết được là kẻ nào làm, chỉ là tôi cần phải điều tra một số chi tiết cụ thể, sau đó mới giao nộp cho cảnh sát”.
“Đến lúc đó, kẻ đó hãy ở trong tù mà sám hối, sau này có dám giở trò nữa không?”
“Thật không?”, Dương Liễu kêu lên: “Cậu biết là kẻ nào làm rồi sao?”
“Ừ!”
“Là ai?”, Thẩm Giai Giai hỏi.
“Tạm thời bí mật, hai ngày nữa sẽ tuyên bố, các cậu hãy thay tôi chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi, đợi tôi thắng lợi trở về sẽ có thưởng cho các cậu”, Tần Kiệt nói.
“Xì! Nghe cứ như anh là hoàng thượng vậy!”
“Anh còn muốn nói gì nữa không?”
“Tuyết Nhi, anh biết là tâm trạng em không tốt lắm, nhưng mà loại chuyện kiểu này là bình thường, vì đây là xã hội, rất nhiều chuyện đen tối, em gặp nhiều rồi sẽ dần quen thôi. Lần này coi như đó là một bài học, đừng để việc này ảnh hưởng đến tâm trạng của em”.
“Em phải tin anh, hai ngày sau anh sẽ cho em biết rốt cuộc là ai đã hại anh, là ai đã âm thầm bôi nhọ danh tiếng của anh, cả Ôn Thanh Thanh và cô gái kia nữa”.
“Hừ, hai ngày sau hãy tính!”, Tần Tuyết nói rồi tắt điện thoại.
Nhưng trong giây phút ấy, cô đã mỉm cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất