“Ừ, Tần Kiệt đúng là hiểu tâm tư của Tuyết Nhi nha!”
“Thế nên bọn họ mới là trời sinh một đôi”.
“Mà này, hai người bọn cậu đã làm chuyện đó chưa?”
“Vẫn chưa à? Thế thì không được, cậu phải mau lên, đừng kéo dài nữa, bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi mà vẫn chưa làm chuyện đó, cậu không theo kịp thời đại rồi”.
…
Tần Kiệt không hề hay biết hội chị em của Tần Tuyết đang nói những gì, bây giờ bên cạnh anh đang có thêm mấy người.
Vương Tinh, Khương Tiểu Nha, Trương Lâu, Tạ Quan Lâm, Tào Bác, Vương Đào, Thiệu Nhất Trì.
Lúc này, bọn họ không ở tiệm Internet của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, mà đến tiệm Internet đã bị khóa kín ở trường Đại học Công Nghiệp Hồ.
Tần Kiệt nhờ hai người lạ mặt là Vương Đào và Thiệu Nhất Trì đi tìm Đường Ba.
Quả nhiên.
Bọn họ thật sự tìm được Đường Ba khi cậu ta đang ngủ.
Vương Đào và Thiệu Nhất Trì nhanh chóng rời đi, thông báo cho Tần Kiệt về tin tức của Đường Ba.
Sau khi Tần Kiệt biết được thì dẫn theo mọi người nhanh chóng tản ra xung quanh.
Cho đến bảy giờ tối.
Đường Ba mới đi ra khỏi tiệm Internet, vươn vai, vẻ mặt cậu ta rất thoải mái, đi vào phố Đọa Lạc giữa đại học Công Nghiệp Hồ và Đại học Công Nghệ Hoa Nam mua một ít đồ ăn để lấp đầy bụng, sau đó đi về nhà trọ.
Căn nhà Đường Ba thuê không phải ở Mã Hồ mà là một khu dân cư gần Đại học Công Nghệ Hoa Nam, phân hiệu Ngũ Xương.
Môi trường xung quanh khu dân cư rất tốt.
Đây là khu dân cư duy nhất gần khuôn viên Đại học Công Nghệ Hoa Nam.
Hôm nay cậu ta rất vui, đã uống một chút rượu, lắc lắc chùm chìa khóa, miệng ngân nga một bài hát và bước vào khu dân cư.
Bỗng nhiên, có một chiếc xe ô tô dừng cạnh cậu ta.
Kẹt~
Cửa xe được mở ra.
Một vài người bịt mặt bước ra khỏi xe.
Đường Ba bị dọa sợ.
“Các người muốn làm gì?”, Đường Ba lập tức tỉnh rượu, có chút lo sợ.
Ngay sau đó, cậu ta bị hai người giữ chặt rồi ném vào thùng xe, định kêu lên nhưng miệng đã bị bịt chặt, định vùng vẫy nhưng lại bị đấm cho một phát đến choáng váng.
Người đó đeo găng tay trắng, rất mới, rõ ràng là vừa mới mua và có sự chuẩn bị từ trước.
Lúc Đường Ba ngất đi, trong đầu vẫn còn nghĩ là ai làm chuyện này, lại dám bắt cóc cậu ta.
Lúc cậu ta tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong một ngôi nhà cấp bốn dột nát, bị trói trên một chiếc ghế, không thể thoát ra được, mà trước mặt cậu ta lại xuất hiện năm, sáu người, không biết bên ngoài có còn ai nữa không.
“Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!”
Bỗng nhiên một người đang quay lưng lại với cậu ta cất tiếng nói.
Người này vừa cất tiếng thì Đường Ba đã nhận ra.
“Là mày, Tần Kiệt!”
Đường Ba kinh ngạc.
Cậu ta không thể ngờ được là Tần Kiệt sẽ bắt cóc mình.
Thường thì chỉ có bọn bắt cóc mới làm loại chuyện này thôi mà?
Tần Kiệt chỉ là sinh viên như cậu ta, còn chưa tốt nghiệp, lại dám làm cái việc bắt cóc người khác.
Không thể nào.
“Cậu thông minh đấy!”
Tần Kiệt cũng không định giấu diếm, quay người lại.
“Có phải cậu rất tò mò tại sao tôi lại lộ mặt?”, Tần Kiệt hỏi.
“Ừ!”, Đường Ba rất tò mò.
Kẻ bắt cóc nên để lộ mặt.
Sao Tần Kiệt lại to gan vậy?
Anh không sợ Đường Ba báo cảnh sát hay sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất