Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 “Haha, cậu không cần lo lắng thật ra bọn tôi chỉ mời cậu đến nói chuyện đàng hoàng, không phải bắt cóc cậu!”, Tần Kiệt cười.  

 

“Nói chuyện đàng hoàng, thế tại sao mày lại dùng dây trói tao? Còn đánh ngất tao lúc ở gần nhà, có kiểu nói chuyện vậy sao?”, Đường Ba hỏi.  

 

“Haha, nói chuyện đương nhiên phải vui một chút mới thú vị, nếu không thì chán quá phải không?”, Tần Kiệt lại gần.  

 

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại cậu, tôi cũng không phải là bọn bắt cóc thật sự, tôi không có hứng thú”, Tần Kiệt nói.  

 

“Đừng nói nhảm! Muốn nói chuyện thì trước tiên phải cởi trói cho tao, không thì đừng hòng!" Đường Bân hét lên.  

 

“Mẹ kiếp! Cậu vẫn còn vênh mặt lên được hả? Cậu có tin tôi xử lý cậu không?”, Trương Lâu bước tới, trừng mắt.

“Cậu, cậu định làm gì? Đừng có dại dột! Tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ cậu đâu!”, Đường Ba hoảng sợ.  

 

“Ôi, đồ con rùa, cậu còn cứng miệng đúng không? Được, cậu không sợ tôi đúng không, vậy hôm nay tôi sẽ chơi với cậu!”  

 

Trương Lâu xắn tay áo, chỉnh lại quần, cuộn chặt nắm đấm, từng bước đi tới.  

 

Tần Kiệt xem như không thấy, im lặng đứng một bên quan sát.  

 

Đường Ba hoảng hốt.  

 

“Cậu có giỏi thì cởi trói đi, tôi đấu với cậu!”  

 

“Trời ơi, cậu cũng to gan lắm, được, tôi cởi trói cho cậu”.  

 

Quả nhiên.  

 

Trương Lâu nói là làm.  

 

Cậu ta một chút cũng không để ý đến việc Đường Ba có thể chạy thoát.  

 

Bên ngoài vẫn còn có người canh chừng.  

 

Điện thoại và mọi thứ trên người Đường Ba đều bị soát, muốn gọi điện cũng không gọi được, đừng nói đến việc chạy trốn.  

 

Đường Ba sững sờ, không ngờ Trương Lâu lại cởi trói cho mình.  

 

Thật sự cởi trói luôn à?  

 

Có cần như vậy không?  

 

Trương Lâu cởi trói xong, ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Ba: “Đứng lên đi!”  

 

“Tôi…”  

 

Đường Ba sợ hãi nhìn thân hình to lớn của Trương Lâu.  

 

Trương Lâu nặng hơn 100 cân đấy, nếu đánh nhau thật thì cậu ta không phải là đối thủ, bị xé ra thành từng mảnh mất.  

 

Thời khắc này, cậu ta hối hận rồi.  

 

“Cậu mau đứng dậy đi, nghe không hiểu à? Mau lên!”, Trương Lâu giục dã.  

 

Đường Ba run rẩy đứng lên.  

 

Trương Lâu đánh một quyền, cậu ta không đỡ được, không đứng dậy nổi, lời là do cậu ta nói, đồng nghĩa với việc cậu ta tự vả mặt mình, có nên đứng dậy không đây?   

 

Tiến thoái lưỡng nan.  

 

“Khốn kiếp, cậu coi tôi là trò đùa à? Cậu bảo tôi cởi trói, tôi cũng cởi rồi, cậu lại ngồi lỳ ở ghế không động đậy. Tôi đánh chết cậu!”  

 

Nói rồi Trương Lâu vung ra một quyền.  

 

Tay của Trương Lâu toàn là thịt, mắt thường cũng nhìn thấy to hơn tay của Đường Ba, tay to như vậy sẽ đánh chết Đường Ba mất.  

 

Đường Ba bị dọa đến nỗi trên trán đổ mồ hôi lạnh.  

 

“Đừng đánh, tôi tình nguyện bị trói!”  

 

Vừa dứt lời, nắm đấm của Trương Lâu dừng lại trước mắt Đường Ba có nửa cm.  

 

Trái tim đang lo lắng của Đường Ba cuối cùng cũng đập trở lại bình thường, cũng may cậu ta nói ra kịp thời, nếu không thì cậu ta thật sự sẽ bị đánh vỡ mặt, đến lúc đó thì không hay rồi.  

 

“Nhưng cậu là người chủ động yêu cầu bị bắt cóc đấy nhé, không phải là chúng tôi”, Trương Lâu nói.  

 

“Ừ, là tôi yêu cầu bị bắt cóc, không liên quan đến các cậu!”, Đường Ba gật đầu nói.  

 

“Không được, cậu phải thề đi, nếu không bị truyền ra ngoài, mọi người sẽ nói là chúng tôi chủ động bắt cóc cậu”, Trương Lâu nói.  

 

“Được, tôi xin thề. Tôi, Đường Ba chủ động yêu cầu bọn họ bắt cóc tôi, không liên quan gì đến người khác. Nếu nói sai thì sẽ bị sét đánh, ra đường bị xe đâm chết, ăn cơm bị nghẹn chết, có bạn gái thì bị chơi đùa đến chết, chơi điện tử thì bị đột tử, như thế đã được chưa? Tôi thật sự chủ động yêu cầu bị bắt cóc! Tôi cầu xin cậu đấy, được chưa?”  

 

Đường Ba thật sự sợ rồi, không thề không được  

 

Cậu ta không muốn bị Trương Lâu đánh cho tan nát, lợi bất cập hại, chỉ là thề thôi mà, có gì ghê gớm đâu, thời đại này rồi, ai còn tin vào quỷ thần chứ, thề thì thề, chẳng làm sao.  

eyJpdiI6InV5YUVGREo4MTNLakdWS3lYUkg3SEE9PSIsInZhbHVlIjoiOG5qbHB2dmFNOWtuS1NyeVpUYjg3a0xBMWwwa2F5OFNxMmh4dFR4OFpIbFp3RjZNZ1FYTjNzTkNIXC9vV2c5VGIiLCJtYWMiOiI0OGRkMjI4ZGYyY2FhOTcxY2RkZWJiNzQ2NTViZmJlNTVmM2Q2ZGMyYmQyYWZmM2MxZWY2OWU2YTgzMTBjNzM1In0=
eyJpdiI6InVcL1hzNFhINTJGVk9DXC9mZDNQdE1sUT09IiwidmFsdWUiOiJaYlBuTitMcklVWTlhY0lTUzV0ZzRVQUNaWG5NRXZlODE4SHlnWEFEbUI4cFdSR0hVbzBGOXdkbjI5MGlOM2U3K1Q5TlFLd3YzSHpOTGhuUGQxTDAzRHQ3TXJYY0FIZU5UbUcrOVMrY2VoREp1SHZEZFppMmM1amZaNGRYSzJBMHA0cHVsQ1l3VlY0bTV3a1VIYkQyK1pweTF6TTdxTGR4N2xFV1wvcFhcL1J0cnBPd3JoTW11UTFZMHlGMkpsYVcrdzJwV2kyQzdjVnl5bEdwdEVQSnFybnc9PSIsIm1hYyI6IjczMjY1MGVhYjc5NTIxOGI0NmFlZTU2Y2RhNmFjMTFiMWMyMjZhYmM4ZmFhNDg0YzNjMjA2N2Q1ZjA3NTg5MTcifQ==

“Ừ, xong rồi!”, Tần Kiệt nói. 

Ads
';
Advertisement