“Có cần tôi lật đến trang thứ ba nữa không?”, Tần Kiệt cười hỏi.
“Hừ! Tôi không biết cậu đang nói gì. Người trong ảnh chắc chắn là do cậu nhờ người dùng máy photoshop ra, hòng hãm hại tôi! Sao tôi phải tin chứ?”, Đường Ba vẫn không chịu thừa nhận.
“Hừ, cậu thật sự không thừa nhận đúng không?”, Tần Kiệt nói.
“Đúng, không phải là tôi, sao tôi phải thừa nhận?”, Đường Ba hừ lạnh: “Cậu tưởng tôi ngu à? Để cậu lừa một lần rồi còn để cậu lừa thêm lần thứ hai à?”
“À, hóa ra là cậu nghĩ như vậy! Được, tôi hiểu ý cậu rồi!”, Tần Kiệt chợt tỉnh ngộ, anh đưa tay ra: “Lâu béo, mang thứ đó đến đây!”
“Thứ đó?”
Tim Đường Ba bất giác nảy lên: “Cậu còn định lấy gì nữa?”
“Đừng căng thẳng! Không có gì đâu!”
Tần Kiệt mỉm cười, nụ cười này của anh rất tươi.
Nhưng vào tai Đường Ba lại khiến cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Không bao lâu sau, Lâu béo mang đến một cái hộp, một đôi găng tay và một cái búa.
Lúc nhìn thấy cái búa, Đường Ba luống cuống.
“Cậu, cậu cầm búa làm gì?”, Đường Ba vội hỏi.
“Đừng gấp! Tôi không làm cậu bị thương đâu!”
Tần Kiệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tim Đường Ba đập liên hồi.
Cậu ta nghĩ mãi vẫn không đoán được rốt cuộc Tần Kiệt muốn làm gì?
Lúc này, Tần Kiệt bắt đầu đeo găng tay vào.
Đó là một đôi găng tay màu trắng tinh tươm, không dính một hạt bụi.
Vừa nhìn liền biết là vừa mới mua, còn chưa dùng qua lần nào.
Tần Kiệt cẩn thận đeo găng tay, động tác của anh rất nghiêm túc, cũng rất tỉ mỉ, trông cứ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy, sợ rằng mình đeo lệch hoặc đeo sai, nói tóm lại là vô cùng cẩn thận.
Chính vì vậy càng khiến Đường Ba thấp thỏm không yên.
Chẳng phải chỉ mang một đôi găng tay thôi sao, sao Tần Kiệt lại cẩn thận từng ly từng tý như vậy?
Có ý gì đây?
Đường Ba càng lúc càng cảm thấy bất an.
Dấu chấm hỏi trong đầu cậu ta ngày càng to ra.
Hơn mười lăm giây sau, Tần Kiệt mới bắt đầu mang cái găng tay thứ hai.
Hệt như lúc mang cái thứ nhất, anh vô cùng cẩn thận, nghiêm túc và tỉ mỉ.
Tần Kiệt tập trung cao độ, khiến Đường Ba không khỏi nhíu chặt mày.
Cảm giác khủng hoảng trong lòng cậu ta mỗi lúc một lớn hơn.
Hai mươi giây trôi qua một cách nặng nề, rốt cuộc Tần Kiệt cũng mang xong cái găng tay thứ hai.
Anh đứng trước mặt Đường Ba, lắc lắc tay.
“Ừm, rất vừa, không lớn không nhỏ, vừa y luôn!”, nói xong, Tần Kiệt mở cái hộp ra, để lộ vật bên trong.
Vừa thấy, sắc mặt Đường Ba lập tức thay đổi.
“Cậu, cậu lấy đinh ra làm gì? Cậu định làm gì? Lại còn có búa nữa! Cậu, cậu đừng có làm bậy nha!”
“Suỵt!”, Tần Kiệt ra hiệu chớ lên tiếng.
“Đừng có la hét làm ồn, lỡ tay tôi run lên, không cẩn thận đóng bị thương cậu thì không tốt đâu!”, Tần Kiệt nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất