Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

 Coong~  

 

Một búa gõ xuống, cái đinh bị lệch ra, búa lại lần nữa gõ lên đùi Đường Ba.  

 

“Á, Tần Kiệt, cậu cố ý đúng không, chắc chắn là cậu cố ý, rốt cuộc cậu định chơi trò gì hả?”, Đường Ba tức giận khó có thể nhịn được.  

 

“Không phải tôi nói rồi à? Cái ghế bị lỏng, nên tôi muốn sửa nó thôi!”, Tần Kiệt nói.  

 

“Sửa thì sửa, có ai sửa ghế như cậu không hả?”, Đường Ba gào lên.  

 

“À, hóa ra tôi sửa ghế làm cậu sợ?”, Tần Kiệt nói.  

 

“Tôi…”, Đường Ba nói không nên lời.  

 

Nếu thừa nhận thì chẳng khác nào chứng minh cậu ta đang sợ.  

 

Lúc này, sao cậu ta có thể thừa nhận được cơ chứ?  

 

“Được rồi, tôi biết rất đáng sợ, tôi đổi cách khác vậy, không cần búa nữa!”, Tần Kiệt thật sự ném cái búa sang một bên.  

 

Đường Ba thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tần Kiệt không cầm búa là được rồi.  

 

Nói thật, cậu ta cũng có hơi sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ta thật sự cảm thấy rất lo.  

 

Nhưng ngay sau đó.  

 

“Tôi cảm thấy chân cậu cứ nhích tới nhích lui vậy là không được! Rất bất tiện đối với việc sửa ghế của tôi, vì vậy tôi đã nghĩ ra một cách!”, Tần Kiệt nhíu mày, lẩm bẩm.  

 

“Cậu có ý gì?”, Đường Ba nhận ra có gì đó không đúng trong câu nói kia.  

 

“Ý của tôi rất đơn giản! Tôi muốn cố định chân của cậu lại, để cậu không lộn xộn nữa, sau đó tôi mới có thể yên tâm mà sửa ghế! Cậu yên tâm, không đau đâu! Tôi chỉ đóng vài cây đinh lên đùi cậu mà thôi, chờ sau khi tôi sửa ghế xong, tôi sẽ giúp cậu nhổ nó ra!”, Tần Kiệt bổ sung.  

 

“Cái gì? Đóng, đóng đinh lên đùi tôi?”, Đường Ba ngây người.  

 

Nếu nói vậy, chẳng phải muốn…

“Đúng vậy, đóng vài cây đinh trên đùi cậu, yên tâm đi, tay nghề của tôi không tệ đâu, đã luyện được một tiếng rồi đấy, đảm bảo sẽ không làm đau cậu, nhắm mắt lại đi, một lát là xong ngay! Đừng sợ nha!”, Tần Kiệt đặt đinh lên đùi Đường Ba.  

 

Thời khắc cảm giác mũi đinh ấn vào chân mình, Đường Ba không còn giữ nổi bình tĩnh.  

 

Cậu ta sợ hãi.  

 

Cậu ta hoảng hốt.  

 

Tên này nói nghe nhẹ nhàng thật, đã luyện được một tiếng, đảm bảo sẽ không làm đau mình.  

 

Mẹ kiếp.  

 

Bị đinh đóng vào người, kiểu gì mà không đau.  

 

Lại còn tay nghề không tệ?  

 

Không tệ cái con khỉ!  

 

“Đừng, đừng đùa, cậu muốn tôi nói gì, tôi sẽ nói hết, được chưa hả? Đừng có đùa nữa được không?”, Đường Ba thật sự bị dọa.  

 

Nói đùa, đóng đinh lên người mà kêu không đau, không đau thì cậu tự mà thử đi.  

 

Dù sao tôi cũng không dám.  

 

Dứt lời, quả nhiên Tần Kiệt dừng tay.  

 

Tuy nhiên, đinh và búa trên tay anh vẫn không xê dịch vị trí, đinh vẫn đặt trên đùi Đường Ba như cũ, còn búa thì nằm trên đinh.  

 

Chỉ cần Tần Kiệt dùng lực gõ một cái, cây đinh kia sẽ lập tức lún xuống. Đến lúc đó, đảm bảo sẽ thấy máu.  

 

Thấy vậy, Đường Ba cũng không dám tùy tiện nhúc nhích.  

 

“Nói sớm thì có phải xong rồi không? Cần gì phải như này chứ?”  

 

Tần Kiệt lắc đầu, nói: “Vấn đề đầu tiên, chuyện cậu đăng bài, đã nói với Tần Tuyết chưa?”  

eyJpdiI6IlwvWlhOdkhsTUNwaHE3anpJZVJTYWRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InM0YVlCRDJXSkZDaFhtalBYaEZScXl2enAxOURHZlB3bm5uQU5IdEJCbklEWE4zVjY2VFFIVFcxNHZkS1U2dDAiLCJtYWMiOiIzYmQ3OGVhZDgzNDQwYzRhNjc5YWQ1NDM4Y2IxZjdjNzNmMmU5MDRjZDIzZDg0Yzg1NzY0MjNkOTIyYjdkZjgxIn0=
eyJpdiI6IlYyMWlpVzlObnc4U21OODRKaGR5bkE9PSIsInZhbHVlIjoiR2lWRE0rTjFlVjh4aXdPbHBzVDVtZFc3c0Y2elRRclFPemZTUGtiK010N3BhUW1HN3hyTjMyRm53NGcxcGNLcEdVTjd5RDAwYTF5NGhjaVRsYVdjeVlBdEl2YUNMTjdtTmlcLzFQYnRDdE8rZ2h4cDVIYXRZSDdwOVd2cktmMjh2bkR3a2V3ZHlyNzBPK0srQ0haakpTRzdxWWZ3T2lySmc4Wk5JeVhPZ2JMVT0iLCJtYWMiOiIxMjZlNjAxNzQxNGQ1YjI4NTYyNDE2NThlMWMwOGNlMzNlYTFjN2RhYWY3OTRlZmUwNWE0ZDEyNzNjYTVlYmJhIn0=

“Vấn đề thứ hai, Tần Tuyết có biết chuyện tôi mở siêu thị Kiệt Tuyết không?” 

Ads
';
Advertisement