“Sao tôi biết được cô ấy biết hay không? Vấn đề này chẳng phải cậu nên tự hỏi cô ấy à?”, Đường Ba nói.
“Cậu còn nói dối?”, Tần Kiệt quát lên một tiếng.
“Không, không, tôi không nói dối! Tôi nói thật mà, cậu, cậu nhất định phải tin lời tôi!”, Đường Ba giải thích.
“Được, tôi tin cậu một lần. Nói đi, cậu đã nói với Tần Tuyết chuyện tôi mở siêu thị chưa?”, Tần Kiệt đổi một cách nói khác.
Anh lo lắng nhất chính là việc Tần Tuyết biết được ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết chính là anh.
Cho nên anh phải tra cho rõ chuyện này.
“Chưa nói!”
“Vì sao? Không phải cậu nhằm vào tôi, muốn hạ gục tôi để theo đuổi Tuyết Nhi à?”, Tần Kiệt khó hiểu.
“Đúng vậy, tôi muốn hạ gục cậu, nhưng nếu tôi nói cho cô ấy biết thì tin cô ấy sẽ càng hướng về cậu mà thôi!”, Đường Ba giải thích.
“Sao lại nói như vậy?”, Tần Kiệt vẫn không hiểu.
“Gia cảnh của cậu không tốt, cậu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn tôi chỉ là một công tử nhà giàu, vốn dĩ tôi đã thua một bậc, nếu như lại để cô ấy biết cậu mở siêu thị, lại dùng tên cô ấy đặt cho nó, chắc chắn cô ấy sẽ rất cảm động, đến lúc đó, tôi muốn theo đuổi cô ấy chẳng phải càng khó hơn sao! Cho nên…”
“Cho nên cậu không nói cho cô ấy biết!”
“Ừm!”
“Ái chà, nhìn không ra nha, tên nhóc nhà cậu cũng mưu mô lắm đấy, ngay cả việc đó mà cũng nghĩ đến, vậy sao cậu lại không ẩn ID với IP của blog và baidu hả?”, Tần Kiệt cười hỏi.
“Tôi, tôi quên!”, Đường Ba cúi đầu, có hơi xấu hổ.
“Quên? Tôi thấy là vì cậu quá đắc ý thì có!”, Tần Kiệt liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của Đường Ba.
Quả nhiên, Đường Ba không có cách nào phản bác, trông càng thêm ngượng ngùng.
Xấu hổ quá đi mất!
“Vấn đề thứ hai! Ai giúp cậu photoshop ảnh?”, Tần Kiệt hỏi.
“Một người bạn!”
“Hử? Tên gì?”
“Dương Quảng!”
“Má nó! Cậu tưởng tôi dễ bị lừa lắm hả? Dương Quảng là danh nhân lịch sử mà!”, Tần Kiệt tức giận, cái búa trong tay lại lần nữa giơ lên, mắt thấy đã sắp gõ xuống.
“Đừng, đừng gõ, tôi nói thật mà, cậu ta thật sự tên là Dương Quảng! Cậu không tin thì đến tiệm Internet mà tìm! Ngày nào cậu ta cũng ở đó!”, Đường Ba vội nói thêm một câu.
“Ồ, thế à?”, Tần Kiệt ngoắc tay với Lâu béo.
“Kiệt Tử!”
“Kêu người đến tiệm Internet xem thử, có phải có một người tên Dương Quảng đúng không? Nếu có thì cứ theo dõi hắn thôi! Đừng đụng đến hắn!”, Tần Kiệt căn dặn.
“Đã hiểu!”, Lâu béo gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Tần Kiệt lại tiếp tục hỏi.
“Cậu có biết là chuyện cậu làm không đáng mặt đàn ông chút nào không hả?”, Tần Kiệt híp mắt nói: “Cậu thích Tuyết Nhi thì cứ mạnh dạn theo đuổi cô ấy, tôi sẽ không ngăn cản. Còn nếu cậu muốn đánh gục tôi, vậy thì cứ trực tiếp nhằm vào tôi là được! Tôi sẽ chơi với cậu đến cùng!”
“Nhưng cậu không nên, trăm ngàn lần không nên kéo Ôn Thanh Thanh xuống nước. Cô ấy và cậu không có thù oán, cậu lại đụng đến cô ấy, bôi nhọ danh dự của cô ấy, cậu có biết cô ấy sẽ bị ảnh hưởng ghê gớm như thế nào không?”, Tần Kiệt hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất