Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Tần Kiệt: "…"  

 

Mẹ đang nói cái gì vậy.  

 

Anh chỉ có một cô bạn gái thôi có được không?  

 

Mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật.  

 

"Mẹ, thực ra con…"  

 

"Đừng ngắt lời mẹ! Mẹ con còn chưa nói xong!", mẹ Tần lại cắt ngang: "Còn một chuyện nữa, trên mạng nói người phụ nữ con đang ôm là gái làng chơi. Con trai, con vẫn chỉ là sinh viên thôi! Sao con có thể ở cùng với loại gái làng chơi như vậy chứ?"  

 

"Bọn họ đều không phải loại phụ nữ đứng đắn! Con còn trẻ, sức lực dồi dào, muốn chơi bời mẹ không phản đối, nhưng con cũng không thể làm loạn được!"  

 

"Mẹ nhắc nhở con đó, cắt đứt quan hệ với cô gái làng chơi đó ngay lập tức. Nếu để mẹ biết được con còn qua lại với cô ả, xem mẹ xử lý con thế nào!"  

 

Tần Kiệt: "…"  

 

Mẹ mình đúng thật là… hết nói nổi.  

 

"Mẹ đang nói chuyện với con đấy nhóc con, con nghe mẹ nói chưa?", mẹ Tần không vui rồi.  

 

"Con nghe rồi, mẹ còn điều gì muốn chỉ dạy không?", Tần Kiệt đáp lại.  

 

"Còn nữa, chuyện siêu thị của con giải quyết xong chưa?", giọng của mẹ Tần có phần căng thẳng.  

 

Tần Kiệt có thể nghe ra được.  

 

Nói đi nói lại thì chuyện sự nghiệp mới là chuyện mẹ quan tâm nhất.  

 

Đàn ông không có sự nghiệp thì không thể sống yên ổn được.  

 

"Vâng, đã xử lý xong rồi! Không chỉ là xử lý xong, mà còn gặp dữ hóa lành, còn tăng thêm một tầng cao mới nữa! Độ nổi tiếng bùng nổ!", Tần Kiệt nói.  

 

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi! Aida, con trai à, con biết không? Mấy ngày nay bố con vẫn luôn lo lắng! Đêm đêm đều ngủ không ngon! Bây giờ không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt!"  

 

Trong điện thoại mẹ Tần hết sức vui mừng.  

 

Tần Kiệt hơi muốn khóc.  

 

Nhưng anh không khóc.  

 

Có người làm cha làm mẹ nào không muốn con cái mình thành công.  

 

Nếu Tần Kiệt cũng khóc, mẹ nghe thấy lại lo lắng nữa.  

 

Anh kìm lại.  

 

"Mẹ, con..."  

 

"Đừng nói nữa, thủ trưởng đến rồi, mẹ đi làm đây! Con làm việc của con đi!"  

 

Lạch cạch~  

 

Không để Tần Kiệt kịp nói gì, mẹ Tần đã cúp máy rồi.  

 

Tần Kiệt định gọi lại, nhưng suy nghĩ một hồi rồi lại thôi.  

 

Mẹ cũng nói thủ trưởng đến rồi, chắc lúc này đang làm mấy việc vặt rồi.  

 

Nếu anh gọi điện thoại quấy rầy mẹ sẽ rất phiền phức.  

 

Anh vẫn không nên gọi.  

 

Thời gian sau đó anh đi xử lý đống công việc chất đống ở công ty.  

 

Cho tới bảy giờ tối anh mới rời khỏi siêu thị, đi về trường đại học công nghiệp Hồ.  

 

Giữa đường.  

 

Chuông điện thoại của anh lại vang lên.  

 

Là điện thoại của Ôn Thanh Thanh.  

 

"Alo!"  

 

"Việc Đường Ba bị bắt là do cậu làm đúng không?", trong điện thoại, Ôn Thanh Thanh trầm mặc một hồi rồi mới hỏi.  

 

"Ừ! Là tôi làm! Ai bảo cậu ta làm việc bậy chứ! Tôi đây là đang vì dân trừ hại!", Tần Kiệt cũng không che giấu.  

 

"Nhưng suy cho cùng cậu ấy cũng là bạn học cùng trường của chúng ta mà!", Ôn Thanh Thanh hơi đồng cảm.  

 

"Bạn Ôn Thanh Thanh, cậu nên nhớ rõ một điều, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình! Đường Ba đúng là bạn học cùng trường của chúng ta! Nhưng cậu ta cũng quá đáng lắm rồi! Chuyện này không thể bàn bạc lại!", thái độ của Tần Kiệt rất kiên quyết.  

 

"Được rồi, tôi mềm lòng rồi! Cậu đang ở đâu?"  

 

"Trên xe, sao thế?"  

eyJpdiI6IjEwQzFTbXh5eVlDOXkzUjJOMUFmNmc9PSIsInZhbHVlIjoiYUhMUHB0OWlpdW5sKzBoYTJsTzZSNEt2WVBMK2tEaWNpdUlrOFdSWEtQN3ZHMTNGcmNWcFlPOFwvSDEzTGFhSGkiLCJtYWMiOiI0OTRmYzNkMjlkYWJkNGE0NmQ1M2JlYjk2YjVmMDgyNzdhNWUwNGVmMzNlNmU5ZDQyNjVjNjUyN2M3NmI4YjI0In0=
eyJpdiI6IjZvWWIxQ1lVM2xJcHh0RkNlVmh0RXc9PSIsInZhbHVlIjoiUlBEV05qdTRWYXlKYUp3YWNvRzlJMU9TSE5wMUM3ZFBtS2pwVmhSMjliS0RxUVJJWWt5SE1Fd0M4RzZLNEpvYmM0V3Eyd0NoRlJibVwvR01ISzFuVE1rWHFVRTNlczVHZTRNeEFua2FqcVlIS1NkQlRSXC93SmRreWtVZkJBTzNOQVNoYXNDOGVHVWRTSHJvNW1RUFhVbXR1a0Y3NGp5dnF0YVNSb1FvUjBoanpLQnlnRDFidEd3M2ZtNExUeTY2dlhGT3VpTkdFcmF6SG9vNm9MZ2VmelNudUIxQlk0TW9QSWtpaXhCVTJGMnp4RTZRUlR3N1NwRWE5OG02XC9WV1lYMSIsIm1hYyI6IjU2YjE2YTRkOWU0YWE5ODQwNGQyYTY0OTE4Yjg2MjFjODNlZjJiYzAxZjFmNzg4MjBmNTMzNDcwOTEyM2IwMWUifQ==

"Tôi đã nói ở trên xe rồi, không đi được đâu! Có cơ hội nói sau đi!”, đêm khuya rồi, Tần Kiệt không muốn bị người khác phát hiện, lại gây nên hiểu lầm nữa. 

Ads
';
Advertisement