"Cậu đi đâu vậy?"
"Về nhà một chuyến!", Tần Kiệt bịa một lí do để đối phó.
"Ờ, vậy được! Vậy nói chuyện sau!"
"Ừ! Cúp máy đây!"
Lạch cạch~
Bấm nút cúp máy xong, Tần Kiệt xem như thở ra một hơi.
Nói thật thì thời gian này, chuyện anh lo lắng nhất đó là Ôn Thanh Thanh muốn tìm anh.
Một khi bị Tần Tuyết phát hiện, có khi lại tự dưng gây chuyện mất.
Anh vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Nếu không thì sẽ không có câu nói biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.
Ngâm nga một bài hát, tay anh mở điện thoại xem tiểu thuyết mạng.
Bất giác xe đã tới ngã tư giao nhau giữa đại học công nghiệp Hồ và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương.
Sau khi xuống xe, vì để tránh bị cô gái quen biết nào phát hiện anh về trường.
Anh còn cố tình đi từ phố Đọa Lạc vào sân trường.
Vòng một vòng lớn.
Vừa tới kí túc xá.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Liếc nhìn một cái, hóa ra là Triệu Chí Tân - giám đốc chi nhánh đường Lạc Sư của công ty chuyển phát nhanh Thần Thông gọi tới.
Tần Kiệt có chút bất ngờ.
Giờ này mà Triệu Chí Tân còn gọi tới có chuyện gì sao?
Do dự một hồi, anh mới nhấc máy.
"Giám đốc Triệu, sao chú có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?"
"Cậu đang ở đâu?", trong điện thoại, ngữ khí của Triệu Chí Tân xem ra có chút gấp gáp.
"Vừa về tới trường học, làm sao vậy?", Tần Kiệt có chút tò mò.
"Hai bài đăng trên mạng gần đây là thật sao?", Triệu Chí Tân hỏi.
"Tôi nói giám đốc Triệu à, đây là chuyện bao lâu về trước rồi mà chú còn hỏi?", Tần Kiệt hết nói nổi.
"Rất lâu rồi sao? Nhưng mà tôi…"
Triệu Chí Tân chỉ nói được một nửa, sau đó liền im lặng.
"Giám đốc Triệu, chú còn ở đó không? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây!"
"Đừng!", Triệu Chí Tân khiến Tần Kiệt phải bật cười: “Bạn học Tần Kiệt không tệ nha! Kế hoạch lăng xê lần này không tệ nha!"
"Đầu tiên để cộng đồng mạng công kích cậu, làm xấu danh tiếng của cậu! Sau đó cậu lại để cộng đồng mạng phản công! Xoay chuyển tình thế, lăng xê tiếng tăm của cậu lên!"
"Giỏi, giỏi thật! Cậu nói thật với tôi đi, có phải bên người cậu có cao thủ mạng nào giúp đỡ không?"
Tần Kiệt: "…"
Trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lão già Triệu Chí Tân này uống say rồi?
Ông ta hoàn toàn không mang theo não.
"Tôi nói này, giám đốc Triệu, nếu như đó là kế hoạch của tôi. Vậy chú giải thích chuyện Đường Ba bị bắt như thế nào?"
"Chuyện này…"
Triệu Chí Tân trầm ngâm một hồi: "Đúng ha, Đường Ba bị bắt rồi! Cũng không giống là giả! Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật sao?"
"Đúng vậy, đều là sự thật!", Tần Kiệt nói.
"Trời ơi! Đường Ba này đúng là không phải con người mà!", Triệu Chí Tân trực tiếp phun ra một câu nói tục, xem ra rất bất mãn với Đường Ba.
Chẳng qua Tần Kiệt không ngốc, anh nghe ra được một chút gì đó.
"Giám đốc Triệu, chúng ta đừng nói xa nói gần nữa! Chú là giám đốc, không thể nào không biết chuyện này! Chú nói đi, giả vờ không mang não, rốt cuộc chú muốn gì?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất