Dược gia lão tổ đã mở miệng nói như vậy bởi vì tuy Thánh Nguyên Đan thật sự rất trân quý nhưng hiện giờ cũng không đủ nguyên liệu để luyện chế Thánh Nguyên Đan nữa. Hơn nữa, nếu so sánh với mặt mũi của Dược gia thì bên nào nặng bên nào nhẹ, Dược gia lão tổ vẫn phân chia rất rõ ràng.
Bây giờ nhiều người ở đây như vậy, bao gồm thất đại bá chủ thế lực cùng với Đan Vân đạo tôn, nếu Dược gia chơi xấu thì dứt khoát thể diện của Dược gia sẽ mất sạch sẽ. Hơn nữa, dựa vào sự yêu mến của Đan Vân đạo tôn dành cho Tiêu Trần thì nếu để ông ta ghi hận Dược gia, vậy chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được, cho nên hôm nay hai viên Thánh Nguyên Đan này chắc chắn không thể giữ lại nữa.
Nghe lão tổ nhà mình nói vậy, sắc mặt Dược Trường Thanh trở nên rất u ám, tuy nhiên hắn ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời đem Thánh Nguyên Đan đưa cho Tiêu Trần. Hắn ta cũng hiểu rất rõ nếu bây giờ giở trò xỏ lá thì sẽ mang đến hậu quả gì cho Dược gia, vậy nên Dược Trường Thanh cũng dẹp luôn ý định chơi xấu của mình. Tiêu Trần tiếp nhận Thánh Nguyên Đan từ trong tay Dược Trường Thanh, sau đó mỉm cười nói: “Đa tạ.” Ngay sau đó hắn quay về lại trên đài cao.
Tất cả khảo hạch đều đã kết thúc, tuy rằng cho đến cuối cùng Đan Vân đạo tôn cũng không nói rõ sẽ thu nạp ai làm đồ đệ, thế nhưng mọi người đều biết trong lòng Đan Vân đạo tôn chắc chắn đã có quyết định.
Người mang thiên hỏa, lại còn sở hữu linh hồn lực cực hạn. Đã có một thiên tài như Tiêu Trần ngay trước mặt thì Đan Vân đạo tôn còn phải đi đâu tìm nữa, hơn nữa cho dù có tìm được chỉ sợ người ta cũng đã sớm có sư phụ, cho nên ở tại thời điểm kết thúc, Đan Vân đạo tôn đi theo đám người Thiên Kiếm Phong và cùng rời đi, không cần phải nói, hiển nhiên là vì Tiêu Trần.
Nhìn Đan Vân đạo tôn cùng đoàn người của Thiên Kiếm Phong đi xa, vẻ mặt tất cả mọi người đều lộ ra sự ước ao thèm thuồng, đương nhiên tất cả những điều này đều là do Tiêu Trần xứng đáng có được, không có thiên phú tương ứng thì làm sao có thể nhận được sự coi trọng của Đan Vân đạo tôn cơ chứ.
Ông ta đi theo đoàn người của Thiên Kiếm Phong trở về chỗ ở, dọc theo đường đi thái độ của Thương Long đối với Đan Vân đạo tôn đều hết mực cung kính, cũng không có gì ngạc nhiên, bởi vì bất luận là ở phương diện thực lực hay là thân phận địa vị, Đan Vân đạo tôn đều cao quý gấp mấy lần Thương Long.
Thương Long mời Đan Vân đạo tôn vào ngồi trong phòng khách, có điều Đan Vân đạo tôn hiển nhiên không quá nhiều hứng thú với Thương Long, ông ta tới đây với một mục đích duy nhất và vô cùng rõ ràng, đó chính là vì Tiêu Trần.
Thiên phú của Tiêu Trần làm Đan Vân đạo tôn phải nhìn bằng con mắt khác, thiên hỏa đương nhiên không cần phải nói, cực hạn linh hồn lực càng nằm ngoài dự đoán của ông ta. Mà tập hợp hai thứ này trên cùng một thiên tài làm Đan Vân đạo tôn rất coi trọng, người như vậy quả thực rất hiếm gặp, thế nhưng nếu đã gặp được thì Đan Vân đạo tôn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Sau khi hai người đã ngồi ngay ngắn tại vị trí chủ vị, Đan Vân đạo tôn nhìn Tiêu Trần ở phía dưới cười nói: “Tiêu Trần! Sao hả? Nếu ngươi bái ta làm vi sư, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”
Giờ khắc này Đan Vân đạo tôn cảm giác cơn ngà ngà say đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt ông ta nhìn Tiêu Trần với vẻ chờ mong. Đan Vân đạo tôn đã tìm rất lâu rồi, Tiêu Trần chính là đệ tử mà ông ta vẫn luôn tìm kiếm. Dựa vào thiên phú của Tiêu Trần thì hắn tuyệt đối có thể trở thành đệ tử chân truyền của ông ta, thậm chí trong tương lai ở phương diện đan dược hắn muốn vượt qua ông ta cũng không phải là không có khả năng.
Trong lòng của Đan Vân đạo tôn cực kỳ mong đợi câu trả lời của Tiêu Trần. Tiêu Trần nghe vậy thì có chút khó xử.
“Vãn bối đa tạ tiền bối đã ưu ái, chỉ có điều vãn bối hiện giờ đã là đệ tử của Thiên Kiếm Phong, nếu như lại bái nhập vào Thiên Đan Cốc, chuyện này có phải là… ”
Đối với con đường đan dược này hắn cũng không có quá nhiều hứng thú, hơn nữa Tiêu Trần tạm thời cũng không muốn để tinh lực của mình quá phân tán, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện võ đạo của hắn, cho nên mới lôi Cửu Tiêu Cung ra làm cái cớ.
Sau khi nghe hắn nói vậy, Đan Vân đạo tôn lại không để bụng chút nào. nói: “Chuyện này không thành vấn đề, ngươi bái ta làm vi sư cũng không cần phải giai nhập vào Thiên Đan Cốc, chẳng cần có bất kỳ quan hệ gì với Thiên Đan Cốc cũng được, ngươi chỉ là đệ tử của ta, còn về phía Cửu Tiêu Cung bên kia thì ngươi có thể yên tâm, tình huống giống như thế này ở trong Thổ Thần Vực cũng không phải là hiếm, cho nên Cửu Tiêu Cung sẽ không ý kiến gì đâu.”
Những lời này của Đan Vân đạo tôn thật ra không phải là nói dối, chỉ là vẻ mặt của Tiêu Trần vẫn lộ ra sự khó xử như cũ. Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Đan Vân đạo tôn thì chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng hắn vẫn thành thật nói rõ.
“Thưa tiền bối, vãn bối nói thẳng vậy. Kỳ thật vãn bối đối với con đường đan dược này không hề có hứng thú gì cả, vãn bối đặt chí hướng ở võ đạo, cho nên chỉ muốn một lòng tu luyện võ đạo, không hề muốn bởi vì những chuyện khác mà làm chậm trễ việc tu luyện võ đạo của mình.”
Tiêu Trần nói thẳng không hề kiêng dè và giấu diếm điều gì, mà sau khi nghe hắn nói như vậy, Đan Vân đạo tôn mới đầu là ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó lại là tức giận đến giậm chân uỳnh uỵch, ông ta nói: “Ngươi thật là ngu ngốc.”
Đan Vân đạo tôn quát mắng Tiêu Trần ngu ngốc đã cho thấy ông ta tức giận đến như thế nào.
Thương Long đang ngồi bên cạnh vội vàng mở miệng khuyên giải vài câu, hắn ta thật sự rất sợ Đan Vân đạo tôn sẽ vì vậy mà giận chó đánh mèo mà trút giận lên Tiêu Trần.
Trước sự khuyên giải của Thương Long, Đan Vân đạo tôn phất phất tay ý bảo tất cả mọi người bao gồm cả Thương Long lui ra, ông ta có chuyện muốn nói riêng với Tiêu Trần.
Đối với lý do cự tuyệt của Tiêu Trần, trong lòng Đan Vân đạo tôn có thể nói là vô cùng tức giận. Ông ta không hề nghĩ tới ở trong lòng Tiêu Trần, con đường đan dược vậy mà lại trở thành chướng ngại của võ đạo.
Đợi tất cả mọi người lui ra, đến lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tiêu Trần và Đan Vân đạo tôn. Đan Vân đạo tôn đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Trần hỏi: “Tiểu tử, ngươi có biết như thế nào là võ đạo hay không?”
“Võ đạo bao quát rất rộng lớn, trong đó kể cả kiếm đạo, đao đạo, thương đạo, quyền đạo, còn có cả đan dược, phù triện, luyện khí, tất cả những thứ đó đều thuộc về võ đạo.”
Đan Vân đạo tôn xụ mặt ra và nói. Theo như lời ông ta nói thì tu luyện đan dược không chỉ không hề là vật cản trên con đường võ đạo của Tiêu Trần, mà ngược lại nó thậm chí còn là nguồn trợ giúp vô cùng to lớn.
Trước tiên, một khi Tiêu Trần có thể trở thành luyện đan sư, như vậy nói thẳng ra là chẳng khác nào Tiêu Trần có thêm một loại tài năng khác mà điều này hiển nhiên là có trăm lợi mà không có một hại.
Còn nữa, người đời đều cho rằng sức lực chiến đấu của luyện đan sư cùng so với những bậc ngang cấp thì thấp đến mức thảm thương, nhưng họ không hề nghĩ tới điều này chỉ là một ít người ngu muội dốt nát thích tung tin vịt mà thôi.
Linh hỏa của một luyện đan sư một khi lột xác trở thành địa hỏa thì không chỉ có thể dùng để luyện đan mà uy lực khi dùng để đối đầu với kẻ thù cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Ngay cả địa hỏa cũng có uy lực mạnh mẽ như vậy thì càng không cần phải nói đến sự lợi hại của thiên hỏa.
Hơn nữa, luyện đan sư chú trọng tu luyện linh hồn lực, mà linh hồn lực mạnh mẽ chẳng những làm cho khả năng lĩnh ngộ của võ giả tăng lên mà còn giúp tăng cường năng lực cảm giác của người nắm giữ nó, trừ cái này ra, thì có một linh hồn lực cường đại thì lợi ích trong tương lai vẫn là nhiều vô số kể.
Đan Vân đạo tôn đem tất cả những lợi thế khi trở thành luyện đan sư đều nói hết cho Tiêu Trần, hơn nữa ông ta còn có dạy dỗ Tiêu Trần tất cả những thứ liên quan tới võ đạo.
Thân là một cường giả Đạo Tôn Cảnh siêu cấp, Đan Vân đạo tôn có những lý giải về võ đạo đương nhiên không phải Tiêu Trần có thể so sánh được, thậm chí ngay cả bọn người Thương Long cũng kém rất xa Đan Vân đạo tôn.
Tiêu Trần lắng nghe Đan Vân đạo tôn nói một buổi, tự nhiên những khúc mắc trong lòng đều có lời giải.
Tuy thiên phú của Tiêu Trần xuất chúng, nhưng đó chỉ là đối với võ đạo, nhưng những điều hắn hiểu thật ra vẫn còn rất phiến diện. Hôm nay những lời chỉ bảo của Đan Vân đạo tôn đã làm Tiêu Trần thu được rất nhiều điều hữu ích, đồng thời cũng phát hiện những lĩnh hội của hắn trước đây đối với võ đạo thật quá mức hạn hẹp, đồng thời hắn đối với con đường đan dược cũng còn chứa một vài thành kiến.
Thế nhưng điều làm Tiêu Trần không nghĩ tới chính là không đợi hắn kịp trả lời, thì Đan Vân đạo tôn đã mở miệng nói: “Được rồi, những lời nên nói bổn tọa cũng đã nói rồi, ngươi nghe ta dạy bảo xong thì chính là đệ tử của ta, hôm nay người sư phụ này ngươi muốn bái cũng phải bái, không muốn bái cũng phải đến bái.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất