Kiếm Chủ Bát Hoang - Tiêu Trần (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Đan Vân đạo tôn cơ bản không cho Tiêu Trần bất cứ cơ hội nào để từ chối. Ông ta nói xong cũng mặc kệ Tiêu Trần có đồng ý hay không, liền giơ một lóng tay ra điểm, bỗng một tia ánh sáng trắng hiện lên, tức khắc trong đầu Tiêu Trần có thêm rất nhiều tri thức về luyện chế đan dược.  

             Đan Vân đạo tôn hiển nhiên là đang truyền thụ tri thức về đan dược cho Tiêu Trần, đã trích xuất ra rất nhiều trí nhớ rồi, nhưng mà toàn bộ đều là những thứ cơ bản nhất bao gồm giới thiệu về thiên tài địa bảo cùng với thủ pháp luyện đan cơ bản nhất, vân vân.  

             Đan Vân đạo tôn thu hồi ngón tay, lại một lần nữa quay về bộ dáng say khướt lúc trước, đến nỗi thân thể của ông ta cũng có chút lắc lư loạng choạng, ông ta nói: “Ghi nhớ cho thật kỹ tất cả những thứ này, cũng giống như võ đạo, nếu muốn trở thành một người đan sư đúng quy cách thì cơ sở nền tảng là cực kỳ quan trọng.”  

             Đan Vân đạo tôn đem tất cả kiến thức cơ sở đều truyền thụ cho Tiêu Trần, mà học tập những thứ này thật ra cũng không có gì để nói nhiều, vì chủ yếu học bằng cách nhớ. Hắn cần phải đem tất cả những cơ sở tri thức này ghi tạc trong lòng thì mới có thể chính thức bước lên con đường đan dược.  

             Tiêu Trần còn đang mơ mơ hồ hồ thì đã thành đệ tử của Đan Vân đạo, hơn nữa Đan Vân đạo tôn đối với cái gọi là đại lễ bái sư cũng không thèm để ý. Trong mắt ông ta thì Tiêu Trần hiện giờ đã trở thành đệ tử của mình rồi.  

             Nét mặt của Tiêu Trần lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn chỉ mới lướt qua những tri thức cơ sở này thì đã phát hiện đan đạo quả thực bất phàm, bản thân hắn trước kia đúng là đã xem thường luyện đan sư rồi.  

             Muốn trở thành một vị luyện đan sư đúng quy cách, không chỉ phải biết rõ các loại thiên tài địa bảo, mà đồng thời còn phải hiểu biết kỹ càng về dược tính cũng như tác dụng của từng loại thiên tài địa bảo, mặt khác việc luyện tập linh hỏa cũng cực kỳ có quy củ và chuyên nghiệp.  

             Đương nhiên, đây cũng là nhờ Đan Vân đạo tôn giúp đỡ, ông ta chính là luyện dược sư thiên cấp siêu việt, cũng chỉ có ông ta mới có thể có những lý giải sâu sắc đến như thế, cho nên dựa theo tri thức Đan Vân đạo tôn truyền thụ, Tiêu Trần hẳn là sẽ rất nhanh chóng có thể nắm vững những kiến thức cơ sở này.  

             Tiêu Trần tiếp nhận truyền thừa từ Đan Vân đạo tôn, đồng thời cái nhìn của hắn đối với đan đạo cũng hoàn toàn thay đổi rõ rệt. Hắn chỉ thoáng do dự trong giây lát rồi cung kính hành lễ với Đan Vân đạo tôn: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”  

             Đan Vân đạo tôn nghe Tiêu Trần gọi mình là sư phụ, tâm trạng của ông ta rất phấn khởi, ông ta bật cười ha hả và nói:  “Tốt, tốt! Trong khoảng thời gian này ngươi phải cố gắng ghi nhớ tất cả những tri thức cho thật kĩ, lần sau gặp lại sẽ là lúc vi sư chỉ bảo ngươi cách luyện đan, đương nhiên tiền đề là ngươi trước đó phải nắm bắt phương pháp khống chế linh hỏa đến mức hoàn toàn thuần thục.”  

             Đan Vân đạo tôn cất cao giọng cười, lời vừa nói xong thì ông ta cũng đã biến mất tại chỗ, chỉ còn lại thanh âm truyền đến bên tai: “Vi sư còn có chút việc cần phải xử lý, ngươi trước mắt cứ về Cửu Tiêu Cung trước, xong việc vi sư sẽ đến tìm ngươi, nhớ kỹ, võ đạo tất nhiên quan trọng nhưng luyện đan cũng không thể lười biếng.”  

             Đan Vân đạo tôn rời đi, bái sư đại điển còn chưa tiến hành mà ông ta đã hào hiệp biến mất.  

             Nghe Đan Vân đạo tôn nói như vậy, Tiêu Trần nở một nụ cười gượng gạo. Thật đúng là muốn làm gì thì làm mà, chỉ có điều bản thân ông ta là siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh cho nên hoàn toàn có đủ tư cách này.  

             Trời đất bao la nơi nào ta không thể đi, thế gian vạn pháp ta muốn làm gì thì đều ở trong tầm tay, đây mới là cường giả hào hiệp thật sự.  Đương nhiên không có thực lực, ngươi chắc chắn không thể làm được chuyện này.  

             Tiêu Trần đem việc đã bái Đan Vân đạo tôn làm sư phụ nói với Thương Long, còn những người khác hiển nhiên không hề hay biết, mà đối với chuyện này, dù là Tiêu Trần hay là Đan Vân đạo tôn thì cả hai người đều không quá để ý.  

             Tiêu Trần chưa từng nghĩ tới bản thân hắn sẽ có ngày bước vào con đường đan đạo, đương nhiên hắn cũng hiểu rất rõ đối với bản thân mình mà nói, võ đạo mới là quan trọng nhất, còn đan đạo chẳng qua chỉ là phụ trợ.  

             Đối với việc Tiêu Trần có thể được Đan Vân đạo tôn thu làm đệ tử, hơn nữa lại là đệ tử quan môn, Thương Long có vẻ vô cùng cao hứng.  

             Đan Vân đạo tôn là nhân vật như thế nào cơ chứ,  đó chính là người mạnh nhất chỉ dưới thất đại chúa tể, cho nên đối với việc Tiêu Trần bái được ông ta làm vi sư, Thương Long không hề cảm thấy có bất kỳ phản đối nào, tin tưởng Thương Huyền chắc chắn cũng sẽ ủng hộ.  

             Tiêu Trần ở lại thành Dược Vương thêm một ngày nữa, sau đó đi theo đám người Thương Long quay trở về Cửu Tiêu Cung. Bọn họ cưỡi Kim Sí Đại Bằng mất năm ngày mới có thể về đến Cửu Tiêu Cung.  

             Ngay tại thời điểm đám người Tiêu Trần rời khỏi thành Dược Vương thì cùng lúc này ở bên trong một tòa thành thị nhỏ gần Thiên Đan Cốc, Đan Vân đạo tôn với dáng vẻ say khướt đang ngồi trên lầu một tòa nhà tửu lâu uống rượu.  

             Cả khuôn mặt của ông ta đỏ bừng, hai mắt hơi nheo lại chẳng còn một chút xíu xiu nào là phong phạm của một siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh. Trong lúc Đan Vân đạo tôn còn đang thoải mái chè chén thì có một thiếu nữ diện mạo tuyệt mỹ, khí chất dịu dàng cũng đi vào tửu lầu. Sự xuất hiện của thiếu nữ này làm tất cả mọi người đang có mặt trong tửu lầu bất giác lộ ra thần sắc say mê, chỉ là khi bọn họ chú ý đến trang phục của đệ tử Thiên Đan Cốc mà thiếu nữ đang mặc trên người thì lập tức ủ rũ, chẳng còn ai dám có hành động nào quá giới hạn.  

             Đệ tử Thiên Đan Cốc ở bên trong phạm vi của Thiên Đan phủ này chính là một tồn tại không ai dám đắc tội. Người thiếu nữ đi thẳng tới trước mặt Đan Vân đạo tôn, nàng ta nhìn dáng vẻ của ông ta lôi thôi lếch thếch thì rất khó chịu nói.  

             “Phụ thân sao lại uống nhiều rượu như vậy cơ chứ, mẫu thân đang tìm phụ thân kia kìa. Nếu phụ thân còn không nhanh trở về thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối đó.”  

             Thiếu nữ này tên là  u Dương Nhu Tuyết, là nữ nhi của Đan Vân đạo tôn, đồng thời cũng là Kiêu Vương của Thiên Đan Cốc.  

             Đan Vân đạo tôn nghe  u Dương Nhu Tuyết nói xong thì gương mặt tràn đầy men say lập tức lộ ra một nụ cười. Ông ta ôm lấy  u Dương Nhu Tuyết, cái cằm đầy râu cọ cọ lên khuôn mặt mềm mại kia, trong miệng thì không ngừng cười nói: “Ha ha, nữ nhi ngoan của ta.”  

             Có thể thấy Đan Vân đạo tôn cực kỳ cưng chiều  u Dương Nhu Tuyết. Mà  u Dương Nhu Tuyết bị phụ thân mình dùng cằm cọ đến mức gương mặt xinh đẹp cũng đau đớn rồi, nên nàng ta tỏ vẻ rất khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn chu chu ra.  

             Đan Vân đạo tôn nhìn dáng vẻ này của  u Dương Nhu Tuyết thì cao giọng cười nói: “Ha ha ha! Nữ nhi ngoan, để phụ thân nói cho con biết, cuối cùng phụ thân cũng gặp được một thiên tài, thiên phú của kẻ đó không hề thua kém con chút nào, phụ thân đã thu nạp hắn làm đồ đệ, hiện tại phải rời khỏi một thời gian, hơn nữa phụ thân cũng nhìn rồi, người ta với con rất xứng đôi. So với mấy tên nhóc hay theo đuổi con thì hắn tốt hơn nhiều, để hai người các con quen thuộc với nhau một chút rồi phụ thân sẽ cho con đính hôn với hắn, ha ha ha...”  

             Đan Vân đạo tôn vô cùng hài lòng về Tiêu Trần, thậm chí ông ta còn có ý định đem nữ nhi nhà mình đính hôn với Tiêu Trần.  

             Chỉ là  u Dương Nhu Tuyết khi nghe được những lời này thì vẻ mặt rất khó chịu, đừng thấy nàng ta lớn lên mỏng manh yếu đuổi mà hiểu lầm.  u Dương Nhu Tuyết là loại người có tính cách ngoài mềm trong cứng, nàng ta đã không thích chuyện gì thì cho dù có bị người khác đánh chết thì cũng sẽ nhất quyết không khuất phục.  

             u Dương Nhu Tuyết nhìn dáng vẻ phụ thân lúc này mà tức giận đến mức giơ nắm tay nhỏ nhắn của mình lên, lấy hành động này để thể hiện sự bất mãn trong lòng của mình, chỉ đáng tiếc là Đan Vân đạo tôn căn bản chẳng hề để ý đến.  

             Đan Vân đạo tôn quay trở về Thiên Đan Cốc, sau đó rất nhanh trở lại nơi ở của mình.   

eyJpdiI6IjkrUmhZSlBZWlJOZWtQN2JBalpuRHc9PSIsInZhbHVlIjoiZHVKRmlpMUJ1UGdyY3ByaGlpOVwvVm9OMHlIR3l2aGRoQ1ZTSXM4QXM2bGNVSk5IUk1yMXlyd29yNXU4QkhlU0JxTGYzZ0hYY004VFBNUWRFUXRHRG5lYWdVa0k4YXRzQUFnS01ZTkhPcklhb1F3QkZ4Y2ZybzhzSFpRcUdOOWJhTGlcLzZ3eDlNXC92QjFQc3p0NEpUWXZNc2ZSRWk5YWY5UldaSUxPXC8waXZZSlJ0Q2UyTytcL1I0U2pkWElCRjZCTVkzWWI4MHVtb1VKRURCeVwvd01mYkxMK3JiNDRUa211aVRWWkhlMXk5dERUanM2NXI5ZGZpM1NwVUJUMGpZQWJBT0I4a0JqWU5qaTZiZUZwWTlNMmFvbjA1OHA2WHlZVDE5Y2V1OVVZSzFEcVFjV2VnUnZ4SXp6eHVOd1VXbHEzNHZLVSt5SFBTMWZMdmpVc3p1U0NLSkVJV0d2N3FYY3pcL0xBeXBJdDhLTXpuSlZyaG1PNHk3c243TXU0b3RUcHBwRUlic1VQeWJcLzAyaFd5enVvY00xQ21aRk55R05pU0NNTllsTmxSWGkwdUpDd2FCdmtBV0xLODZrXC93TGdDMzlOdjNKcEFobG1NNERwYjRraEFjVk5CbUxCVkNsb0hJcmJRUUhSbUo0cTJtRGhDdzUrRmF5NVIwdFwvXC9wa1YwZVFNZzF1SUJNSkhwUHJMS1lJSlNMYUlpQ1hYa3dSWFhEakExd1dqK1IyUERHenY5UWt6cmQ0THAyNGpKb0xzMGxDYkwiLCJtYWMiOiJkZDhjNjQ5MTU1MDljZWFjYjNlNDgxYzE4YzkyMzU5ZTA2NGVkYmIyZjc3NWU5YjM0ZDIxMDA0MmJmOTRiNjBiIn0=
eyJpdiI6Imc0VEluWXNNMHBKMlZqeWFraVM5Ymc9PSIsInZhbHVlIjoiMnl2K0NxTHppNDFqa0RaOWk4UFdhSlNkbUhQYXNmUTliaE9JVVh2bHp4OTBtQ3I4MVl5bW5hb01rOTRsdkVUektoYTF0OTNxQlJxTGh2Sjh4Nk54YVZmb3A1Q0g2Y2pkZytQQkl4bTBnTmxlejh0bzBSVHVVa3Q5ZklzOGR3ekoyVUNlb204aFhNTnE3SThBMEg0MEhtXC9ObExuUnlHOFVBMEEwZkcwWisyRFRSYUhzOENpT2NURzVvOUVBTVwvYkFoTzR2R0VoZVAwTlJEZlUyOFNGMW1cL0RHUkRyM3hMM1MxS05wd0JFMjVKOENId2l1U3pMeFdXUWNjZkFwSmpWcitVdHdScjRrSGtlUHZ0RlJBVTAyZk1UMUpKTWY0MTJMYVVTVVBaWXlpOWxTMGdZckd5c3dpejlpTklhK1ZuU0lqMDJNeDJ1cjB4c2xjdTFqWmJiOUl4TjhwQ1ZZZDVENUtOeWZVR1loYlNXa0NhbTA4ZmpDakNpYjZMTXp4Q2VqbGVHd2pyOXBDejZERU1yNkRFRFwvWFgrZDZUNTByS295OG1kZzVVSjdyN2p1Nyt0aUdYbm4reEQ1UXg0OHRSUHFqT3gzRFNNOFhzZ211d2JEVEpBckU2UDdQamZ2STBDN2Rscks0S0czU1FTR29FV2g1aHNsejFpOWlpWVZyRTFtUGlKT2MrT1dKTHRaNFBaV2J2eGpITVB2blVWenJDXC9iY1wvNlVGRzhxUGN1WVUyNVI4Um9nR0FaSzBiQ0swaGlYIiwibWFjIjoiOGYxYjIzYmIyNjNiZGU1MjZjYjMzNDU3M2M1Y2E2NjA1ZjAzYjU2ZGJhOGU5NDFlNTFiNjM0OTQxNDNlYWRmNyJ9

             Thân là một trong thất đại chúa tể, Thiên Đan chúa tể vậy mà lại là nữ nhân, hơn nữa còn là thê tử của Đan Vân đạo tôn, mẫu thân của  u Dương Nhu Thủy. Chuyện này nếu để người ngoài biết được có khi sẽ sợ tới rớt luôn răng hàm. Ai mà ngờ Đan Vân đạo tôn và Thiên Đan chúa tể lại là phu thê cơ chứ.

Ads
';
Advertisement
//