Là Vô Trần cư! Cho dù đã tới Thiên Kiếm Phong nhưng Tần Thủy Nhu vẫn giữ lại Vô Trần Cư giống như trước đây. Nhìn thấy ba chữ Vô Trần Cư, đáy mắt Tiêu Trần không khỏi lóe lên một nét cười, trong lòng lại càng dâng lên một luồng tình cảm ấm áp.
Nhấc chân bước vào cổng sân, nhưng mà khi Tiêu Trần mới chỉ vừa dợm đến bên ngoài sảnh chính chứ chưa đặt chân bước vào sảnh chính, thì đã nghe thấy có một giọng nam nhân truyền ra từ bên trong sảnh chính rồi.
"Thủy Nhu sư muội, ta thật sự rất thích muội, ta đã bàn bạc với phong chủ đại nhân rồi, chỉ cần muội đến Ngục Viêm Phong ta, thì chắc chắn sẽ có thể hưởng được sự đãi ngộ của đệ tử nòng cốt, muội ở lại Thiên Kiếm Phong này hoàn toàn không có tiền đồ. Sư muội à, hãy tin ta, Thiên Kiếm Phong sẽ chẳng tồn tại thêm được lâu nữa đâu. Phong chủ đại nhân đã thương lượng với các vị phong chủ khác rồi, bọn họ muốn thẳng tay phế truất Thiên Kiếm Phong…”
Nghe được mấy lời này, Tiêu Trần chợt dừng bước, tuy rằng chỉ là vài câu ngắn gọn, nhưng Tiêu Trần vẫn thu được rất nhiều tin tức hữu ích.
Không biết nam nhân này là ai, nhưng có lẽ là một tên ruồi nhặng đáng ghét rồi. Tuy nhiên, Tiêu Trần lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với sự việc Ngục Viêm Phong phong chủ chuẩn bị phế bỏ Thiên Kiếm Phong từ miệng của hắn ta. Kể từ sau khi Ngục Viêm Phong phong chủ tiền nhiệm biến mất một cách đầy bí ẩn, hắn đã tiếp quản Ngục Viêm Phong và trở thành phong chủ kế nhiệm mới toanh của Ngục Viêm Phong.
Trong lòng âm thầm suy tư, nhưng cùng lúc đó, sau khi giọng nam nhân kia dứt lời, thì giọng nói của Tần Thủy Nhu cũng lập tức vang lên, chỉ nghe thấy giọng của Tần Thủy Nhu lúc này vô cùng lạnh nhạt, khác hẳn với sự dịu dàng và mềm mại khi nàng ấy nói chuyện với Tiêu Trần. Nàng ấy lạnh lùng mở miệng nói.
"Vương Khánh Phong, xin huynh hãy tự trọng, ta đã có phu quân rồi."
“Phu quân ư? Người muội nói là cái tên Tiêu Trần kia sao? Ta có nghe nói về hắn, nhưng mà hắn đã chết rồi. Thủy Nhu sư muội à, muội hà cớ gì vì một kẻ đã chết mà khiến tương lai của mình bị thiệt thòi chứ?” Nghe thấy những lời này của Tần Thủy Nhu, Vương Khánh Phong đáp.
Nghe được những gì Vương Khánh Phong nói, Tần Thủy Nhu cực kỳ tức giận, nếu Vương Khánh Phong chỉ quấy rầy mình thì Tần Thủy có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu hắn ta sỉ nhục Tiêu Trần, thì Tần Thủy Nhu sẽ không có cách gì chịu đựng được, trong mắt nàng ấy lập tức hiện lên một tia sát ý. Vốn dĩ đã toát lên khí chất băng giá, thì bây giờ nàng ấy lại càng trở nên lạnh lùng hơn, giống như chỉ bằng luồng khí tức này đã có thể đóng băng mọi thứ trong bán kính ngàn dặm vậy.
Cảm nhận được sự ớn lạnh tỏa ra từ cơ thể của Tần Thủy Nhu, gương mặt của Vương Khánh Phong chợt biến sắc, nhưng khi Tần Thủy Nhu đang định động thủ thì Tiêu Trần đã bước vào.
Ánh mắt đầu tiên hắn ta dành cho Tần Thủy Nhu đó là sự kinh ngạc, nha đầu này, chỉ mới vài tháng ngắn ngủi không gặp, không những tu vi đã tăng lên tới Huyền Nguyên Cảnh đại thành, mà hàn ý trên cơ thể kia khiến bản thân hắn ta có phần kinh hãi, bởi vì nó quá mức buốt giá rồi.
Đột nhiên có người xông vào, ánh mắt của Tần Thủy Nhu hướng về phía Tiêu Trần, sau khi nhìn thấy người tới, trong mắt Tần Thủy Thu nhất thời lộ ra một thần sắc khó tin, lập tức luồng khí tức buốt lạnh trên người của nàng ấy đều tiêu tan, sau đó nàng ấy ngân ngấn lệ lao vào vòng tay của Tiêu Trần.
Vốn tưởng rằng Tiêu Trần đã chết, bây giờ nhìn thấy Tiêu Trần lành lặn xuất hiện ở trước mặt mình, có thể tưởng tượng được lúc này Tần Thủy Nhu kích động đến nhường nào.
Lẽ ra phu thê trùng phùng phải là một màn cực kỳ ấm áp, nhưng mà đáng tiếc, thé gian luôn có một vài kẻ không biết trời cao đất dày. Vương Khánh Phong thấy Tiêu Trần ôm chặt Tần Thủy Nhu trong lòng thì nổi giận đùng đùng, hùng hổ bước nhanh tới trước mặt của Tiêu Trần và lạnh lùng quát lớn.
“Ngươi là ai? Buông Thủy Nhu sư muội ra cho ta…”
Đang xúc động vì nhận ra thân phận của Tiêu Trần, mà lại nghe thấy lời nói này của Vương Khánh Phong, sắc mặt của Tần Thủy Nhu trầm xuống. Lúc này nàng ấy muốn ra tay chỉnh đốn tên đốn mạt này một chút, cảm giác rùng mình kia lại một lần nữa khuếch tán mạnh mẽ, may mà Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai nàng ấy và nhanh nhẹn mở miệng trước: “Chút chuyện nhỏ này không nhọc công sư tỷ hao tâm tổn trí đâu. Vả lại người này ta còn có vài vấn đề muốn hỏi hắn ta, sư tỷ cứ giao cho ta xử lý nhé.”
Tiêu Trần không để cho Tần Thủy Nhu động thủ, mà nàng ấy sau khi nghe hắn nói xong thì ngoan ngoãn gật đầu, hàn ý khủng khiếp trên người cũng nhanh chóng biến mất, hơn nữa nàng ấy còn chủ động lui về phía sau Tiêu Trần.
Tiêu Trần cực kỳ lanh trí, từ tốn nở nụ cười, tạm thời thu vào niềm hân hoan vui sướng vì được gặp lại Tần Thủy Nhu. Hắn chậm rãi tiến lên trước một bước, sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía Vương Khánh Phong và nói: “Ta là ai à? Còn không phải là cái người đã chết mà ngươi vừa mới nhắc tới hay sao!”
"Ngươi... ngươi là Tiêu Trần, ngươi vẫn chưa chết..." Nghe thấy thế, Vương Khánh Phong đương nhiên cũng không phải đồ ngốc, đã rất nhanh chóng đoán ra được thân phận của Tiêu Trần. Tiêu Trần nghe vậy thì ung dung mỉm cười, nhưng mà nụ cười này lại lạnh lẽo quá đỗi, hắn không nói hai lời, lướt nhẹ đi tới trước mặt của Vương Khánh Phong, tung một chưởng, liền theo sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên. Trên mặt của Vương Khánh Phong lập tức hiện rõ dấu vết của năm ngón tay đỏ tươi.
Một cái tát giáng xuống, nhưng mà vẫn chưa dừng lại tại đây, Tiêu Trần tiếp tục tung một cước đá Vương Kiếm Phong trực tiếp bay thẳng ra bên ngoài.
Vương Khánh Phong hoàn toàn không có sức đánh trả, mặc dù có tu vi Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn, nhưng hắn ta không phải là Thiên Kiêu, sức lực chiến đấu của hắn ta đơn giản là kém Tiêu Trần quá xa, thậm chí ngay cả đến linh lực cũng chưa cần vận dụng, nếu chỉ dựa vào sức mạnh thân thể thì Vương Khánh Phong khó mà chống đỡ nổi.
Một cái tát và một cú đá đã nhanh chóng giải quyết xong Vương Khánh Phong rồi, sau đó Tiêu Trần chậm rãi đi đến ngồi xuống ở vị trí gia chủ, trịch thượng nhìn Vương Khánh Phong đang đỏ tấy sưng phù hai má và khóe miệng đầy máu tươi, hắn ta thản nhiên nói: " Cút xéo! "
Trước đây hoàn toàn rất coi nhẹ Tiêu Trần, thế nhưng bây giờ Vương Khánh Phong đã tận mắt chứng kiến sự kinh khủng của Tiêu Trần, mà hai đòn vừa rồi Tiêu Trần vốn chẳng hề sử dụng đến linh lực, mà chỉ đơn thuần dựa vào sức lực của cơ thể hắn mà thôi, thế nhưng Vương Khánh Phong đã khó mà chống đỡ được, thì có thể thấy thực lực của Tiêu Trần đáng sợ đến nhường nào.
Đối mặt với Tiêu Trần, Vương Khánh Phong hoàn toàn là bị đánh đến sợ run lên rồi, người như hắn ta rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ hèn nhát, vừa đụng phải một người mạnh hơn mình thì đã lập tức biến thành con rùa rụt cổ rồi.
“Vừa nãy ngươi mới nói phong chủ Ngục Viêm Phong chuẩn bị phế bỏ Thiên Kiếm Phong, nói ta nghe xem, ông ta định phế truất Thiên Kiếm Phong ta như thế nào hả? Còn mấy vị phong chủ khác nữa, có ai liên thủ với ông ta hay không?” Tiêu Trần vừa nhìn Vương Khánh Phong, vừa lạnh nhạt hỏi.
Thành thật mà nói, Tiêu Trần không có một chút xíu nào là hứng thú với Vương Khánh Phong, nếu không phải những lời hắn ta vừa nói kia, thì Tiêu Trần đã sớm ném hắn ta ra ngoài từ lâu rồi.
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Trần, vẻ mặt của Vương Khánh Phong lập tức thay đổi, thực ra những chuyện này cũng là do hắn ta nghe đồn mà thôi, chứ vốn dĩ không hề biết rõ nội tình sự việc, cho nên căn bản hắn ta không thể trả lời câu hỏi này của Tiêu Trần.
Với vẻ mặt chua xót, Vương Khánh Phong khóc lóc thảm thiết nói: "Tiêu Trần sư huynh à, những chuyện này đều là do ta nói bừa thôi, ta…”
“Ồ, nói bừa à? Nhưng ta lại không nghĩ như vậy đấy, không có lửa làm sao có khói, nếu không có suy nghĩ như vậy, thì sao ngươi lại có thể thốt ra những lời như vừa rồi hả? Nhưng xem ra ngươi đã không muốn nói thì thôi vậy. Ta cũng không có thời gian mà nhiều lời với ngươi.” Tiêu Trần nhẹ giọng vừa cười, vừa nói.
Nói xong, Tiêu Trần nhìn Vương Khánh Phong nói: "Ta không có hứng thú chất vấn ngươi, nhưng ta tin hẳn là sẽ có rất nhiều trưởng lão của Thiên Kiếm Phong ta hứng thú với chuyện này đấy, vả lại thời gian của bọn họ cũng rất dư dả nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất