Tiêu Trần đoán được chắc chắn Vương Khánh Phong đã nghe ngóng được gì đó, vì phong chủ Ngục Viêm Phong không thể nào nói những chuyện quan trọng như thế với hắn ta được, nên Tiêu Trần chẳng mảy may đếm xỉa đến lời hắn ta vừa nói.
Nhưng đúng như Tiêu Trần đã nói từ trước, không có lửa thì sao có khói, chó cắn chẳng cắn chỗ không, nếu Vương Khánh Phong đã nghe được thì chứng tỏ những chuyện này rất có thể là thật. Suy cho cùng năm ấy Thương Phong, phong chủ Thiên Kiếm Phong, cũng chính là bị phong chủ Ngục Viêm Phong ép phải rời đi đến nỗi suýt mất mạng.
Vì nguyên nhân đó nên giờ nếu Thiên Kiếm Phong tái xuất giang hồ thì người ghét chuyện này nhất chính là phong chủ Ngục Viêm Phong.
Chẳng bao lâu sau, ngay khi Thanh lạc vừa báo tin, một vị trưởng lão của Thiên Kiếm Phong vội vàng chạy tới chỗ Tiêu Trần. Thấy thế, hắn hành lễ với ông ta rồi nói: “Đệ tử vừa bắt được một tên đồ đệ của Ngục Viêm Phong và nghe chính miệng hắn ta nói là....”
Vừa nghe Tiêu Trần thuật lại câu chuyện xong, sắc mặt của trưởng lão thay đổi hẳn. Đây không phải là chuyện nhỏ và nếu nó là thật thì lúc ấy Thiên Kiếm Phong sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm bởi nội bộ hiện tại của Thiên Kiếm Phong còn quá non yếu, hoàn toàn không phải là đối thủ của Ngục Viêm Phong. Lúc này ngay cả một cường giả Đạo Vương Cảnh mà Thiên Kiếm Phong còn không có thì nói gì đến việc chống lại một cường giả siêu cấp Đạo Tôn Cảnh.
Nếu thực lực nội tại Thiên Kiếm Phong không đủ mạnh thì dù có được Cửu Tiêu chúa tể trấn thủ cũng khó mà chống đỡ nổi, nên khi vừa nghe xong cớ sự, vị trưởng lão này đanh mặt lại, trông sắc mặt của ông ta vô cùng nghiêm trọng.
Thấy vậy, Tiêu Trần mỉm cười rồi nói: “Trưởng lão đừng lo lắng quá, cho dù Ngục Viêm Phong thật sự có ý định như thế, nhưng bọn họ tuyệt đối không dám hành động một cách lộ liễu, nên Thiên Kiếm Phong chúng ta vẫn có khả nàng ấy đấu lại bọn họ. Ta cho mời trưởng lão tới đây một chuyến, chủ yếu là vì muốn trưởng lão đưa người này đến gặp sư tôn và để xem sư tôn sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Chẳng qua là ta nghĩ, cho dù có tra hỏi hắn ta thế nào thì cũng không thu được chút tin tức giá trị nào, nhưng cũng không thể thả hắn ta ra dễ dàng được. Trưởng lão thấy ta làm vậy có được không?”
Lời của Tiêu Trần tuy tựa như đang an ủi, động viên tinh thần nhưng cũng là mệnh lệnh, mà một người có thể trở thành trưởng lão như ông ta đương nhiên không phải là kẻ đần độn ngu dốt, nên vừa nghe xong ông ta lập tức hiểu rõ ý của Tiêu Trần rồi liếc nhìn Vương Khánh Phong với ánh mắt lạnh như băng.
Biết hắn ta sẽ không hé răng nửa lời, nên mục đích của Tiêu Trần chỉ là hành hạ giày vò Vương Khánh Phong để hắn ta phải trải qua khoảng thời gian bị tra tấn kinh khủng và tàn bạo đến nỗi sống không bằng chết.
Trưởng lão cung kính gật đầu rồi đáp lại: “Trong khoảng thời gian này, phong chủ đại nhân và những người khác sẽ dành phần lớn thời gian để bế quan, hay thế này đi, công tử hãy giao tên này lại cho ta, ta chắc chắn sẽ không làm công tử thất vọng.”
Vì đã có đủ tài nguyên để tu luyện, nên trong khoảng thời gian này ba người Thương Huyền cũng đang cố gắng chạy nước rút để mau chóng đạt tới Đạo Hóa Cảnh. Tuy rằng để đạt được cảnh giới đó chỉ trong thời gian ngắn như vậy thì rất khó, nhưng ba người họ đều đang cố gắng hết sức, nên nếu không có việc gì quan trọng thì bọn họ rất ít khi xuất quan.
Mà chuyện của Vương Khánh Phong chỉ là việc rất nhỏ nên vị trưởng lão này hiển nhiên cũng có thể gánh vác được. Nghe ông ta trả lời như vậy, Tiêu Trần hài lòng rồi gật đầu, hắn nghĩ thầm vị trưởng lão này được việc thật, nhưng ngoài mặt trông hắn vẫn rất bình tĩnh đáp lại.
“Vậy ta làm phiền trưởng lão rồi. Người này luôn tơ tưởng đến gương mặt mỹ miều của Thủy Nhu, nhân lúc ta không có mặt ở đây hắn ta thừa cơ chọc ghẹo, quấy rầy Thủy Nhu khiến ta rất tức giận, mong trưởng lão sẽ có thể khiến hắn ta ghi nhớ mãi không quên chuyện này.”
Dù câu vừa rồi vô cùng bình thường và trông có vẻ Tiêu Trần không để ý gì, nhưng thực chất khi hắn vừa dứt lời, Vương Khánh Phong nếu không bị hành cho đến chết thì cũng sẽ bị lột sạch da. Sắc mặt của trưởng lão u ám hẳn, ánh mắt ông ta lóe lên khi nhìn về phía Vương Khánh Phong, sau đó ông ta trịnh trọng đảm bảo với Tiêu Trần.
“Công tử cứ yên tâm, ta bảo đảm, sau này tên này tuyệt đối sẽ không dám xuất hiện trước mặt công tử nữa, càng không dám bước vào Thiên Kiếm Phong dù chỉ một bước.”
“Ừm, vậy đành làm phiền trưởng lão.” Tiêu Trần mỉm cười rồi đáp lại.
Sau đó, Vương Khánh Phong bị trưởng lão lôi đi trong sự hoảng loạn, sợ hãi tột độ, đến nỗi nếu sau đó Vương Khánh Phong có xảy ra chuyện gì thì đó cũng không liên quan đến Tiêu Trần.
Với uy danh và địa vị của Tiêu Trần ở Thiên Kiếm Phong, một khi hắn đã phân phó việc gì thì e là cả Thiên Kiếm Phong không ai dám bất tuân.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Vương Khánh Phong, Tiêu Trần mới có thời gian đến trò chuyện với Tần Thủy Nhu. Xa nhau cũng đã mấy tháng, trong thời gian đó lại nghe tin Tiêu Trần đã chết, trong lòng Tần Thủy Nhu vô cùng lo lắng.
Hai người họ nắm tay nhau rồi Tần Thủy Nhu đưa Tiêu Trần dạo một vòng quanh Vô Trần cư. Lúc này hắn phát hiện trông Vô Trần cư giống hệt ngôi nhà của hắn ở Đông Kiếm Các, chắc chắn là Tần Thủy Nhu đã xây Vô Trần cư dựa trên căn nhà ở Đông Kiếm Các đó.
Trong lòng hai người họ cảm thấy vô cùng ấm áp, sau đó họ kể cho nhau nghe những chuyện mà mình đã trải qua suốt mấy tháng qua. Với Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần không giấu giếm bất kì chuyện gì, hắn cũng kể chuyện hắn kết nghĩa huynh đệ tỷ muội với Trần Lăng và Long Thanh cho nàng ấy nghe.
Hàn huyên nãy giờ cũng đã hơn ba canh giờ, Tiêu Trần mới đột nhiên nhớ ra vì sao trong người Tần Thủy Nhu lại lạnh đến như vậy. Hắn kiểm tra cơ thể của Tần Thủy Nhu một phen nhưng không phát hiện ra có gì bất thường, cuối cùng, Tiêu Trần bảo Tần Thủy Nhu giải phóng hơi lạnh run người trong cơ thể ra để hắn kiểm tra thật tỉ mỉ thêm lần nữa.
Có một điều không thể chối cãi rằng hàn khí tỏa ra từ người của Tần Thủy Nhu khiến Tiêu Trần khó có thể chịu được, cả người hắn như bị đông cứng lại.
Sau khi tự mình trải nghiệm hàn khí cực kỳ đáng sợ trong người của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần thầm nghĩ đây chắc chắc không phải hàn khí bình thường.
Tiêu Trần không biết và cũng không tìm được nguyên do vì sao Tần Thủy Nhu có thể sở hữu được loại hàn khí khủng bố đến vậy. Cuối cùng hắn đành cho rằng nguyên nhân là do âm linh thể, nhưng điều khiến Tiêu Trần nghi ngờ là tuy âm linh thể có thể chất vô cùng đặc biệt nhưng nó có thực sự mạnh đến thế sao?
Sau khi đến Trung Thổ thần vực, Tiêu Trần cũng đã mở mang tầm mắt hơn trước rất nhiều, ở Đông Dương vực âm linh thể có thể rất hiếm thấy nên được xem là đặc biệt, nhưng ở Trung Thổ thần vực thì nó chẳng là gì cả.
Nếu so với Thiên Đạo kiếm phôi, âm linh thể là một thể chất đặc biệt bình thường đến mức không thể bình thường hơn, theo lý mà nói hàn khí do nó tỏa ra không thể nào mạnh như vậy được.
Hàn khí trong người Tần Thủy Nhu khiến trong lòng Tiêu Trần đầy nghi hoặc, thấy thế, Tần Thủy Nhu nhẹ nhàng an ủi hắn: “Tướng công yên tâm, tuy rằng ta cũng không biết hàn khí này được sinh ra từ đâu, nhưng chúng không gây hại gì cho ta cả, nên tướng công đừng quá lo lắng vì nó.”
Nghe nàng ấy nói vậy, Tiêu Trần đành yên lặng và gật đầu, quả thực nếu nó không gây hại gì cho thân thể của Tần Thủy Nhu thì bản thân hắn cũng không cần lo lắng quá.
Vả lợi, việc sở hữu hàn khí này cho thấy thực lực của Tần Thủy Nhu vô cùng mạnh mẽ, đó hẳn cũng là lý do vì sao Tần Thủy Nhu rất ít khi xuất đầu lộ diện. Nếu không chỉ cần hàn khí này, Tần Thủy Nhu chắc chắn sẽ có thể đứng đầu Đỉnh Tiêm Thiên Kiêu, vì Tiêu Trần cũng giống như Dược Trường Thanh, tin chắc rằng chẳng ai có thể ngăn được hàn khí trong người Tần Thủy Nhu.
Hắn đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi dung mạo kiều diễm của Tần Thủy Nhu rồi. Thấy Tiêu Trần chăm chú nhìn mình với ánh mắt rực lửa, Tần Thủy Nhu có chút ngượng ngùng rồi cúi đầu. Thấy thế, Tiêu Trần cười thật sảng khoái, bế Tần Thủy Nhu lên rồi đi thẳng vào trong nhà, ôm được một mỹ nhân xinh đẹp như thế vào lòng thì liệu có cần nói thêm những chuyện khác hay không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất