Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Thật lố bịch.

Thực sự là quá lố bịch.

Tôi ngừng đập trước cửa nhà Miyagi.

Có đập tiếp đi chăng nữa thì Miyagi cũng không chịu ra ngoài, và tôi cũng sẽ làm phiền tới hàng xóm nữa.

Nhưng tôi không thể chấp nhận được.

Người vô lý ở đây là Miyagi mới đúng.

Tại sao tôi lại là người bị đá ra khỏi phòng?

Tôi có làm gì sai đâu.

Người sai là Miyagi mới đúng, vì cô ấy đã làm “điều đó”, và nếu như có ai cảm thấy bất mãn về “điều đó” thì người đó là tôi mới đúng chứ không phải Miyagi. Ấy vậy mà Miyagi lại là người trở nên cau có.

Trước đây cũng có xảy ra một lần rồi ha.

Tôi quay lưng lại, nhớ lại lúc học kỳ mới vừa mới bắt đầu.

Dù rằng xuống thành phố này từ trên tầng sáu, tôi chỉ nhìn thấy một khung cảnh đầy ắp xe cộ và người đi lại, không mấy đẹp đẽ. Có vẻ rằng mấy căn hộ mắc tiền thế này chỉ chú tâm vào dịch vụ và tiện nghi cho khách hàng, còn khung cảnh thì chắc là sao cũng được.

Chẳng hay ho chút nào.

Cả khung cảnh này, cả Miyagi, tất cả mọi thứ.

Tôi thở dài một cách nặng nề rồi tiến tới thang máy. Bình thường lúc về, Miyagi luôn ở bên cạnh khi tôi đi thang máy xuống, nhưng hôm nay chỉ có mình tôi.

Tôi đi ra khỏi cửa rồi bước đi dưới ánh đèn phố như muốn tắt lịm đi kia.

Ít nhất thì Miyagi không được ghét tôi dù chỉ một chút.

Chúng tôi tuy không phải bạn bè hay người yêu, nhưng tôi tin rằng chúng tôi có một mức thiện cảm nhất định nào đó cho nhau. Đúng là lố bịch khi cô ấy đá tôi ra khỏi đó.

“Cứ như mình là người sai vậy.”

Miyagi là người ra lệnh cho tôi nhắm mắt lại, và Miyagi cũng là người đã cố hôn tôi. Cô ấy tự ý ngưng lại rồi đuổi tôi về. Làm người khác đi theo ý mình rồi kết thúc giữa chừng như thế mà không thấy có lỗi à.

… Không đúng, nói như thế không đúng.

Miyagi không làm tôi theo cô ấy.

Là tôi đã ép Miyagi đưa ra mệnh lệnh đó.

Điều gì sẽ xảy ra nếu mình hôn Miyagi?

Tôi muốn biết, nên tôi làm cô ấy ra lệnh cho tôi làm vậy.

Nhưng quyền quyết định vẫn là ở Miyagi.

Sau cùng thì Miyagi vẫn là người đưa ra mệnh lệnh nên tôi nghĩ cô ấy phải chịu trách nhiệm về điều đó. Dù có muốn giận cá chém thớt đi chăng nữa thì cũng không được dừng lại ở đó.

Tôi đẩy nhanh bước chân của mình

Về tới nhà, cảm giác như muốn đứt hơi, tôi tự nhốt mình trong phòng. Bụng tôi thấy đói, nhưng bản thân lại không có cảm giác muốn ăn tối. Tôi cởi đồng phục ra rồi thay thành đồ mặc thường. Sau đó tôi lấy cái bóp trong cặp ra.

“Tớ có trả lại đi nữa thì cậu cũng không nhận đâu đúng không.”

Tôi không nghĩ những gì tôi làm hôm nay đáng với tờ 5000 yên này.

Nếu được thì tôi muốn trả lại cho cô ấy, nhưng Miyagi thực sự rất bướng, nên chắc chắn cô ấy sẽ không nhận. Mà có khi cô ấy còn không thèm gọi lại cho tôi nữa ấy.

Tôi nhét tờ 5000 yên vào con heo đất và nhấc nó lên.

Tôi không biết là nó có lên cân được chút nào không, nhưng chắc chắn trong bụng nó có thêm rất nhiều tờ 5000 yên nữa rồi. Tờ 5000 yên tôi vừa bỏ vào làm tôi cảm thấy nặng nề trong lòng.

“Miyagi là đồ ngốc.”

Tôi đánh nhẹ vào con heo đất rồi lăn nó trên giường như để giải toả.

Những lúc thế này, Miyagi luôn né tránh tôi.

Cũng giống như hôm cô ấy đổ rượu táo lên người tôi vậy.

Cô ấy chạy trốn khỏi tôi và chẳng bao giờ liên lạc lại với tôi nữa.

Mỗi khi bối rối thế này, cô ấy sẽ hành xử theo bản năng và lảng tránh tôi.

Cô ấy nghĩ làm thế sẽ giải quyết được mọi chuyện.

“Đằng nào cậu cũng lại làm điều tương tự thôi đúng không.”

Kết quả đúng như tôi dự đoán, Miyagi đã không liên lạc với tôi suốt bốn ngày liền.

Sau khi tan học, tôi vẫn ngồi lại trong lớp, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại mình.

Bình thường thì họ sẽ nói rằng “mới chỉ có bốn ngày thôi mà sao phải làm quá”, nhưng nếu suy nghĩ kỹ về việc xảy ra giữa tôi với Miyagi thì bốn ngày cũng khá là dài đấy. Trước đây cũng có lúc cô ấy không gọi tôi trong một khoảng thời gian khá lâu tương tự, nhưng tôi nghĩ lần này cô ấy sẽ không gọi cho tôi nguyên cả tuần hoặc hai.

Miyagi, người trước kia chưa từng nói xin lỗi, lại nói xin lỗi.

Không biết lời xin lỗi khi đó có ý gì, nhưng có lẽ cũng là đủ lý do để Miyagi né tránh tôi.

Tôi bỏ điện thoại mình vào túi rồi tới chỗ Umina. Cô ấy đang kể với Mariko về dự tính của mình sau giờ học, và lúc tôi gọi cô ấy thì cô ấy cũng nói lại với tôi.

“Tớ vừa mới nói với Mariko ấy, giờ mình ra chỗ thường lệ đi ha?”

“Tớ xin lỗi. Hôm nay tớ có lớp học dự bị. Chắc là để hôm khác đi ha.”

“Eh— Lâu lâu cậu bỏ một bữa cũng có sao đâu?”

“Bố mẹ tớ mà biết thì tớ toi luôn đó.”

“Kệ bà mấy người đó đi chứ.”

Mariko lặng lẽ đồng tình với câu nói vô trách nhiệm kia của Umina.

“Lần tới tớ sẽ đãi cậu mà.”

Vừa bàn với đám Umina xem trong menu có những gì, tôi vừa bước ra tủ giày. Tôi đổi giày rồi chia tay bọn họ ở cổng trường. Sau khi Umina với những người khác đã khuất khỏi tầm mắt tôi, tôi rẽ sang một hướng khác với đường tới trường dự bị.

Trước giờ tôi chưa từng cúp học dự bị, nhưng hôm nay tôi không muốn đi.

Tôi cảm thấy có mỗi với đám Umina, nhưng tôi có dự định sau giờ học rồi.

Nơi đến của tôi là căn hộ cao cấp mà Miyagi đang ở, nơi mà tôi chỉ cần men theo con đường quen thuộc kia là sẽ tới trong chốc lát.

Tới đây rồi thì chỉ có một điều để làm thôi.

Tôi gọi Miyagi qua máy liên lạc đặt ở cửa chính. Nhưng không hề có hồi âm.

“Dĩ nhiên là cậu không chịu ra rồi ha.”

Một lần, hai lần, ba lần.

Tôi nhấn nút gọi trên máy liên lạc kia, nhưng không một lần nghe thấy tiếng Miyagi đáp lại.

Tôi đã đoán điều này sẽ xảy ra mà.

Lấy điện thoại ra, tôi nhắn cho Miyagi.

Trước giờ tôi chưa từng nhắn cho cô ấy rằng tôi sẽ tới sau giờ học, nhưng đây là lần thứ hai tôi nhắn tin cho cô ấy bảo cô ấy mở cửa ra cho tôi.

“Miyagi, trả lời máy liên lạc đi nhanh lên.”

“Tớ biết cậu đang ở trong đó.”

“Đừng có mà lơ tớ đi như thế. Mở cửa cho tớ vào.”

Cô ấy seen vài tin nhắn của tôi, nhưng không hề có hồi âm. Tôi bấm chuông trên máy liên lạc liên tục, dù biết rằng đây là hành vi xấu.

Hồi kỳ nghỉ xuân, sau khi chúng tôi đổi lớp, lúc tôi làm điều tương tự thế này thì cô ấy để cho tôi vào. Nhưng hôm nay, cô ấy còn không thèm trả lời qua máy liên lạc hay hồi âm tin nhắn của tôi.

Tôi đang rất là cáu. Cáu đến tột cùng.

Tôi gọi điện cho cô ấy lần đầu tiên.

Như tôi đã đoán, tiếng chuông điện thoại cứ đổ mãi, không hề có giọng Miyagi vang lại ở đầu bên kia.

“Nghe điện thoại đi.”

Giờ thì cô ấy còn không thèm seen luôn.

“Sao cậu chẳng thèm nghe tớ nói gì vậy hả? Cậu là con nít à!?”

Kỳ thi giữa kỳ đang tới gần.

Tôi nghĩ rằng giờ cũng không phải là lúc để mà nhắn tin cho Miyagi nữa. Nhưng nếu vụ này mà không giải quyết cho xong thì cũng học cũng không vô. Những thứ mà tôi cần phải nhớ thì bây giờ lại chẳng hề xuất hiện trong đầu tôi.

Tất cả là tại Miyagi mà giờ tôi thành ra thế này.

Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, long thể bất an, tâm trạng bất ổn.

Tôi bắt đầu rời khỏi căn hộ cao cấp đó rồi về nhà.

Mà đây cũng chẳng phải là vấn đề to tát gì hết.

Ngay từ đầu thì quan hệ giữa tôi với Miyagi có ra sao cũng chẳng quan trọng. Mối quan hệ dự tính sẽ chấm dứt vào lễ tốt nghiệp lại tới hồi kết hơi sớm thế này thì có hơi tiếc, nhưng cũng không còn cách nào khác. Tôi sẽ mất đi nơi tôi cảm thấy thoải mái nhất, nhưng thôi, mất cái này thì tìm cái khác.

Nhưng tôi nhất định không để nó kết thúc một cách nửa vời thế này.

Không biết làm sao mà chân tôi tự mò đường về tới được, nhưng giờ tôi đã về tới nhà rồi.

Chắc hẳn đi nhiều quá nên tôi quen rồi.

Ngoài việc giờ Miyagi đang phớt lờ tôi đi thì chẳng có gì thay đổi cả.

Vào trong phòng, tôi nhìn lên bàn mình.

Bây giờ chỉ cần một cú thúc thôi là đủ.

Bài giảng của giáo viên thực sự quá dài.

Dài tới nỗi khiến tôi tự hỏi không biết có phải do ông thầy cố ý làm thế không nữa.

Tiếng chuông đã reo lên rồi.

Đóng sách vở lại, tôi lấy một cục tẩy trong hộp bút của mình ra.

Tôi dậm chân xuống sàn như thể đang nhắc ông thầy vẫn còn đang đứng trên bục giảng kia là đã hết tiết rồi, lo mà ra khỏi lớp đi.

Mau mau đi đi, nhanh cái chân lên.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào ông thầy như muốn đục một lỗ lên người ông ta, thì ông ta bắt đầu phát tờ in ra rồi giảng bài tập nên làm như nọ như kia, rồi bước ra khỏi lớp như một con rùa.

Tôi nhanh chóng cất những thứ trên bàn đi rồi tới chỗ Umina.

“Xin lỗi, mấy cậu đi ăn trước đi nha. Tớ cần ra chỗ này một chút.”

Giờ nghỉ trưa cũng không phải là ngắn, nhưng thực sự rất ngắn cho những gì tôi cần phải làm ngay lúc này. Không có thời gian để lo việc khác.

“Cơ mà cậu tính đi đâu?”

“Tớ có việc cần làm ở lớp bên.”

Nói xong, tôi chạy qua lớp bên cạnh.

Trên tay tôi là một cục tẩy.

Chủ sở hữu của nó đang ở lớp bên kia.

Khi đi tới phía hành lang của lớp một, tôi nhờ một cô gái đứng đó gọi Miyagi giúp tôi. Giọng thanh cao của ấy vọng vào trong lớp “Miyagi-san”, và rồi tôi nghe thấy tiếng Miyagi đáp lại “Sao thế?”.

Giọng nói đó phát ra từ bàn trên của dãy sau cùng lớp học.

Miyagi cùng với bạn cô ấy ngó ra rồi tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô gái mà tôi nhờ gọi cô ấy nói thêm vô “Bạn cậu tới rồi nè”, như thể dồn cô ấy vào chân tường.

Miyagi làm bộ mặt khó chịu khi nghe thấy cô ấy nói thế.

Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc thôi.

Quả nhiên là nếu là ở trường thì cậu không thể nổi giận ha.

Nếu cô ấy cáu gắt lên thì lại có chuyện để bàn, nhưng có vẻ là Miyagi không muốn làm đánh mất vẻ điềm đạm của cô ấy ở trường. Sau khi giải thích cho cô bạn đang bị sốc bởi từ “bạn” kia với chữ “đáng ngờ” được viết rõ lên trán, cô ấy tiến tới chỗ tôi.

“... Đang ở trường đấy.”

Miyagi nhau mày lại tỏ vẻ khó chịu, nhưng cũng có phần bối rối, rồi nói.

“Tớ biết.”

“Thế thì đừng có mà nói chuyện với tôi. Chẳng phải đã ra luật như thế à.”

Đằng sau giọng nói cay nghiệt kia không có gì ngoài sự bất mãn.

Nhưng cô ấy hiểu rằng không thể để người khác nghe thấy cô ấy thế này được nên cũng chỉ nói với giọng rất nhỏ, đủ để tôi nghe thấy.

“Đây, tớ có bỏ cái này vào trong túi. Mấy vụ này cũng như đem trả đồ thất lạc thôi, nên có nói chuyện ở trường cũng có sao đâu đúng không.”

“Mấy cái thứ này—”

“Không cần trả lại, tôi cho. Đúng chưa?”

Bị tôi nhảy vào họng, Miyagi im bặt.

Cô ấy sẽ nói gì vào những lúc thế này, tôi biết rõ quá mà.

Tôi đã ở bên cạnh Miyagi đủ lâu để biết những điều thế này.

“Tớ không phiền nhận nó, nhưng trước đó tớ có chuyện cần nói.”

Tôi bỏ cục tẩy vào túi trong váy mình rồi nắm lấy tay Miyagi.

“Khoan đã—”

“Đứng ở đây không tiện, mình ra chỗ khác đi.”

Tôi nghĩ là bọn tôi đã bị dòm ngó rồi ấy.

Nhưng mà vẫn tốt hơn là cứ đứng trước cửa lớp mà nói chuyện thế này.

Tôi vừa bước đi vừa kéo Miyagi theo sau.

Dãy hành lang vào giờ nghỉ trưa khá là đông nên là đi như thế này có hơi thu hút ánh nhìn xung quanh. Miyagi cũng nhận ra điều đó nên cô ấy giật mạnh khỏi bàn tay tôi rồi tự mình bước theo. Biết rằng nếu giờ mà bỏ chạy thì tôi sẽ lại đuổi theo, nên là cô ấy vẫn im lặng mà theo tôi.

Tôi đưa cô nàng Miyagi đang cư xử ngoan ngoãn một cách bất thường này vào phòng dụng cụ âm nhạc, nằm ở dãy cuối trong toà nhà cũ của trường. Rồi tôi dẫn cô ấy xuống cuối căn phòng đầy ắp những dụng cụ mà tôi biết cũng như những dụng cụ mà tôi chưa thấy bao giờ.

“Có gì mà phải ra tới tận đây? Có biết tôi đang ăn trưa không?”

Khi đã tới chỗ không có bóng người qua lại rồi, Miyagi bắt đầu tỏ thái độ bực dọc. Tôi đã nghe giọng trầm này của cô ấy biết bao nhiêu lần rồi, đủ để hiểu rằng bây giờ cô ấy đang rất tức giận.

“Nếu không làm thế thì tớ không thể nói chuyện với cậu được, rồi cậu sẽ lại bỏ chạy mất, đúng chứ?”

Tựa lưng tôi vào kệ đặt dụng cụ, tôi lại nắm lấy tay của Miyagi.

Tuy rằng mang bộ mặt như thể đã đánh rơi mất thiện cảm của mình ở đâu rồi, Miyagi lại không hề chống cự. Với cánh tay bị tôi nắm lấy, cô ấy ngoan ngoãn đứng trước mặt tôi.

“Đã hứa là không được nói chuyện với nhau ở trường rồi còn gì.”

“Người nói rằng sẽ không nói chuyện ở trường, cũng như sẽ liên lạc với nhau qua điện thoại là Miyagi, chứ tớ không có nói là sẽ làm theo.”

Những điều tôi nói chỉ là những lời nguỵ biện.

Năm ngoái, Miyagi đã đề xuất những điều này với điều kiện rằng tôi sẽ làm theo, và nó trở thành quy tắc giữa chúng tôi. Nên là những lời của Miyagi không thể hợp lý hơn. Có điều, tôi không thể chấp nhận mọi chuyện thế này được.

Có những điều cần phải được hỏi và có những lời cần phải được nói ra.

“... Kể cả thế, ở đây thì chẳng có gì để mà nói cả.”

Cô ấy chấp nhận cái lý lẽ ngớ ngẩn kia của tôi, nhưng rồi cũng nhìn lại tôi với ánh mắt đầy thù hằn.

“Miyagi có thể không, nhưng tớ thì có.”

“Thế sao không đợi tới lần sau tới nhà tôi rồi nói?”

“Miyagi nhất định sẽ không gọi tớ vào những lúc thế này. Rồi Miyagi cũng sẽ cứ như thế mà chấm dứt mối quan hệ này luôn đúng chứ.”

“Tôi sẽ gọi.”

“Khi nào?”

“... Một ngày nào đó.”

Ngập ngừng, Miyagi trả lời bằng cái giọng như nói rằng cô ấy không hề có ý định gọi cho tôi vậy.

Quả nhiên nếu không nói ở đây thì không được.

Nếu bây giờ tôi buông tay Miyagi ra thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Tôi nắm chặt lấy bàn tay đang níu lấy cô ấy.

“Tớ có điều muốn hỏi cậu, nên trả lời tớ.”

Mặc dù không nghe thấy cô ấy nói “được” hay “không”, tôi vẫn tiếp tục nói những điều tôi muốn nói.

“Sao lúc đó cậu lại đuổi tớ ra?”

Vang vọng lại trong căn phòng cũ kĩ và bụi bặm này, chỉ có duy nhất giọng nói của tôi.

Miyagi không nói, cũng không cử động. Khác xa với căn phòng này, những dụng cụ âm nhạc trong đây, từng cái một được đánh bóng rất sạch sẽ, tuy vậy lại không thể làm tan biến đi không khí ảm đạm giữa chúng tôi.

“Trả lời câu hỏi của tớ đi.”

Khi tôi kéo lấy tay cô ấy, Miyagi lùi lại một bước như muốn nói lên rằng cô ấy không muốn.

“Đừng có mà ra lệnh cho tôi.”

“Tớ ra lệnh cho cậu đó. Đây đâu phải là phòng của cậu đâu Miyagi à.”

Nơi duy nhất mà Miyagi có thể ra lệnh cho tôi là trong căn nhà đó.

Ở đó, với 5000 yên, cô ấy có quyền ra lệnh cho tôi.

Luật đặt ra như thế nên chúng không hề có hiệu lực ở trường.

“Xong việc rồi nên tôi bảo cậu đi về thôi. Tôi không có đuổi cậu ra.”

Miyagi nói “vậy là được rồi đúng không” như thể đầu hàng và cố hất tay tôi ra. Nhưng tôi không hề có ý định thả cho cô ấy đi.

“Như thế mà là xong việc rồi hả?”

“Tôi ra lệnh cho cậu nhắm mắt lại, rồi cậu cũng nhắm mắt lại rồi. Mệnh lệnh chỉ có tới đó. Ngoài đó ra làm gì có gì để làm nữa?”

“Cậu thực sự nghĩ kết thúc như vậy là ổn sao?”

“Tôi đã bảo là kết thúc ở đó rồi còn gì.”

“Sau đó cậu còn tính làm gì khác nữa mà còn nói được như vậy à. Để vậy mà coi được sao?”

Ngay từ đầu tôi cũng không phải là một người trung thực hay gì, nhưng khi ở gần Miyagi thì ý nghĩ trong đầu cứ như mọc cánh mà tự ý bay ra qua miệng tôi vậy. Bây giờ cũng thế. Ngay cả khi chính bản thân tôi là người đã ép cô ấy làm điều đó, tôi vẫn muốn một câu trả lời từ Miyagi.

Nhưng mọi thứ lại không diễn ra suôn sẻ đến vậy.

“Là do Sendai-san tưởng tượng ra ấy.”

Miyagi không thèm trả lời đàng hoàng nữa và vung tay tôi ra.

Tôi cảm thấy nhói trong lòng khi cô ấy quay lưng lại rồi chuẩn bị rời khỏi căn phòng dụng cụ.

“Phải rồi. Miyagi có đang ôn bài kiểm tra không?”

Khi tôi hỏi cô ấy như thể vừa nhớ ra, Miyagi quay lại nhìn tôi, đề cao cảnh giác.

“Tự dưng hỏi gì thế?”

“Tớ chưa có học được gì hết. Tất cả là tại Miyagi hết đó. Lo mà chịu trách nhiệm đi.”

“Chẳng hiểu cậu muốn nói gì hết.”

“Giờ cậu có đem theo điện thoại không?”

“Có nhất thiết phải trả lời không?”

“Tớ đang hỏi là cậu có mang theo hay không.”

“... Tôi để trong lớp rồi.”

“Hôm nay gọi tớ tới đi.”

Tôi phải là người cần gửi tin nhắn cho cô ấy.

Hôm nay, Miyagi có nghĩa vụ phải gửi tin nhắn gọi tôi đến.

Hiện giờ tôi không còn tâm trạng để mà nuông chiều cô ấy nữa.

“Nếu tôi bảo không muốn thì sao?”

Miyagi nói với vẻ phiền toái.

Giống như kiểu tâm trí của cô ấy giờ đã quay về lớp học rồi chứ không còn hướng đến tôi nữa, nó làm tôi phát bệnh.

“Không muốn cũng nhất định phải gọi. À còn nữa, tớ trả lại cậu cục tẩy.”

Tiếp cận Miyagi, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

Tôi nắm lấy tay Miyagi rồi bắt cô ấy phải cầm lấy cục tẩy.

“Không cần. Tôi cho cậu.”

“Vậy thì vô phòng Miyagi rồi tớ sẽ lấy.”

Tôi rời đi mà không nhận lấy cục tẩy từ tay cô ấy, bỏ lại Miyagi trong căn phòng dụng cụ.

Lúc tôi trở lại lớp thì đã không còn thời gian để mà ăn trưa nữa rồi, nên tôi chuẩn bị tinh thần cho lớp tiếp theo luôn.

Tôi ngậm lấy cục kẹo để đánh lừa cái bao tử đang đói meo kia.

Tôi không hề vội vã đến đó hay gì cả.

Nhưng dù vậy tôi vẫn tới nơi nhanh hơn mọi khi.

Lấy một hơi thật sâu rồi mở cánh cửa trước ra, tôi thấy Miyagi đang đợi tôi, và trước khi tôi đóng cửa vào thì cô ấy đã đưa tôi 5000 yên.

“Tớ không cần nó. Vì hôm nay tớ là người bảo cậu gọi mà.”

Bình thường thì tôi sẽ nhận lấy nó.

Vì là luật nên đó là lẽ đương nhiên.

Nhưng lần này tôi lại đẩy tờ 5000 yên ấy đi rồi cởi giày ra. Tôi định cứ thế mà đi vào phòng Miyagi, nhưng cô chủ nhà với dáng đứng hiên ngang kia lại chặn không cho tôi tiến bước.

“Tôi gọi cậu tới không phải vì cậu bảo tôi gọi, nhưng là vì tôi muốn gọi, nên tôi trả tiền cho cậu.”

Có vẻ kể cả khi về tới nhà thì tâm trạng của Miyagi vẫn đang tụt dốc, nên cô ấy vẫn nói chuyện với tôi bằng cái giọng chán đời kia.

“Cậu có muốn ra lệnh cho tớ làm điều gì không?”

“... Có.”

Miyagi thì thầm trả lời tôi, rồi một lần nữa đưa tôi tờ 5000 yên.

Nhìn kiểu gì cũng biết là chẳng có kế hoạch gì rồi.

Mà thôi, nếu giờ mà cãi vã với nhau tiếp để rồi bị đuổi ra thì phiền phức lắm.

“Tớ hiểu rồi.”

Sau khi tôi nhận tờ 5000 yên rồi nhét nó vào bóp, Miyagi không chắn đường tôi nữa, nói “để tôi đem ít trà ra” rồi tiến vào trong bếp.

Tôi bước vào phòng mà không đợi Miyagi, rồi đặt cặp mình xuống. Sau khi nới lỏng cà vạt rồi cởi nút áo sơ mi ra, tôi ngồi bệt xuống sàn rồi tựa lưng vào chiếc giường.

Dù đã tới ngôi nhà này biết bao nhiêu lần rồi, hôm nay tôi lại cảm thấy bồn chồn.

Tôi không có hứng đọc manga, mà giờ nằm ưỡn lên giường chờ cô ấy thì cảm giác không được tự nhiên cho lắm.

Cũng như cô ấy, tôi chẳng có kế hoạch gì khi tới đây cả.

Tôi cảm thấy bất mãn với Miyagi vì cô ấy định tẩy xoá đi tất cả những thứ đã xảy ra trong căn phòng này, cùng với mối quan hệ của chúng tôi, chỉ bằng cục tẩy kia, nhưng bản thân lại không thể lựa lời nào để mà nói với cô ấy. Tuy rằng mới chưa đầy một năm kể từ lúc tôi bắt đầu nói chuyện với Miyagi, nhưng đây là lần đầu tiên mà tôi cảm thấy không biết cần phải nói gì.

Tôi thở dài nhẹ một cái, rồi Miyagi tiến vào phòng với hai ly nước, cùng với một đĩa gì đó mà bình thường cô ấy không có đem ra.

“Ăn đi.”

Miyagi lạnh lùng nói rồi đặt chiếc đĩa nhỏ ấy lên bàn.

Hiếm thấy thật đó.

Lâu lâu Miyagi mới mời tôi ăn gì đó, nhưng lại càng hiếm hơn khi cô ấy mời tôi ăn castella, vì cũng phải lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy loại bánh này đó. Còn hai thứ kia mà Miyagi đem tới thì không cần hỏi cũng biết là rượu táo với trà lúa mạch.

“Nay Sendai-san vẫn chưa ăn trưa nên giờ đói rồi đúng không. Tôi định mặc cậu gieo gió gặt bão đó, mà thôi.”

“He~h. Hôm nay Miyagi tốt bụng ghê ha.”

“Do vẫn còn thừa nên tôi đem ra thôi. Đem bỏ đi thì phí lắm…… Nếu không ăn thì để tôi dọn đi.”

Miyagi nói thế rồi ngồi xuống giường, để chiếc bánh castella lại cho tôi.

“Tớ ăn.”

Tôi không biết là có nên xài nĩa để ăn món này không, nhưng bên cạnh dĩa bánh là một cái nĩa làm bằng bạc. Tôi dùng cái nĩa đó đưa miếng bông lan màu vàng trứng sang chảnh kia vào miệng mình.

Khoảnh khắc đưa nó vô miệng, tôi cảm nhận được sự mịn màng từ kết cấu của miếng bánh, và kế đến là vị ngọt dịu lan toả ra trong miệng. Những hạt đường nâu được rắc lên trên cũng làm cho miếng bánh khi cắn vào có cảm giác giòn giòn và ngon miệng, làm tôi chỉ muốn ăn thêm một miếng nữa.

Tôi xẻ miếng bánh ra, ăn một miếng nữa, rồi uống ly trà lúa mạch trên bàn.

Đúng như Miyagi nói, hồi trưa nay tôi chẳng ăn được gì cả.

Kể cả sau giờ học tôi cũng không có đi theo đám Umina mà chạy một mạch tới đây, nên là tôi cũng chưa ăn gì cả.

Nhưng tôi nghĩ Miyagi cũng chưa ăn gì giống tôi vậy.

“Cậu không ăn à?”

“Tôi ăn rồi.”

Miyagi nói những lời mà tôi chẳng biết là có thật hay không, rồi cứ buồn tẻ đung đưa đôi chân kia. Trông cô ấy như đang chán không có gì làm, song cảm giác như đang bồn chồn, đứng ngồi không yên vậy.

Tôi thấy hơi ngứa mắt nên là tôi giơ cái nĩa ra hơi xa chỗ cái chân chuẩn bị đưa tới một chút.

“A đau–”

Đôi chân đang đung đưa đó bỗng dừng lại, nhìn về phía tôi là ánh mắt đầy căm phẫn.

“Cần tớ liếm cho cậu không?”

“Không cần. Ra lệnh cho cậu làm gì là việc của tôi.”

Miyagi bắt đầu cảnh giác với tôi, đưa hai chân lên giường rồi ôm lấy đầu gối chân.

“Đừng có mà nói chuyện với tôi ở trường nữa.”

“Đó là lệnh của cậu à?”

Miyagi không trả lời.

Cô ấy vẫn giữ im lặng rồi ánh nhìn của cô ấy rời khỏi tôi.

Tôi lại gần Miyagi rồi kéo lấy mép váy cô ấy. Nhưng bàn tay tôi sớm bị hất ra, và rồi tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ.

“Hôm nay, nhờ Sendai-san mà tôi đã có một ngày tồi tệ đó biết không.”

Tôi không biết đó có phải mệnh lệnh gì hay không, nhưng Miyagi vẫn tiếp tục nói.

“Lúc Sendai-san tới, Maika với mấy người khác cứ hỏi tôi tới tấp. Kể cả lúc tôi quay lại lớp, họ lại tò mò về chuyện xảy ra lúc đó rồi hỏi tôi liên hồi, cực cho tôi lắm đó có biết không.”

“Cậu trả lời họ sao?”

“Tôi bảo Sendai-san hỏi tôi cho cô ấy mượn tiền.”

“... Thật luôn?”

“Xạo thôi. Tôi bảo là giáo viên nhờ Sendai-san gọi tôi lên phòng nhân sự có việc gì đó nên chúng tôi đi với nhau thẳng tới đó. Dù họ vẫn còn hơi hoài nghi.”

Mà cũng phải rồi ha.

Việc tôi đây, một người mà họ nghĩ rằng chẳng hề liên quan gì tới Miyagi, lại đến tìm rồi lôi cô ấy đi khơi dậy tính tò mò của họ là chuyện đương nhiên thôi.

“Phiền chết đi được nên là đừng có gọi tôi ra nữa.”

Nói thế rồi, Miyagi xuống khỏi giường rồi ngồi cách xa tôi ra.

“Có hơi xa quá không vậy?”

“Không thì Sendai-san sẽ lại làm cái gì đó kì cục mất.”

“Tớ không có. Người mà lúc nào cũng làm mấy điều kì cục là Miyagi mới đúng chứ.”

Tôi phủ nhận mấy lời buộc tội của cô ấy.

Không nhờ mấy cái mệnh lệnh quái lạ mà cô ấy đưa ra thì cũng chả đào đâu ra mấy cái điều kì cục đó.

Tôi không muốn cô ấy thích nói gì thì nói, nên việc Miyagi đổ lỗi cho tôi là không đúng. Nhưng mà có vẻ cô ấy lại không nghĩ thế.

“Sendai-san còn có quyền nói thế nữa à. Cậu vừa tính vén váy tôi lên còn gì.”

“Tớ mới chỉ kéo nó thôi mà. Miyagi chẳng bao giờ biết nhận lỗi nhỉ.”

“Vì Sendai-san lúc nào cũng nói những thứ không đúng. Với cả, hôm nay cậu làm sao thế? Sendai-san chả bình thường chút nào. Hôm nay cậu nhiều chuyện quá đó.”

Quả thật, hôm nay tôi đang dần trở nên nhiều chuyện quá.

Lẽ ra tôi phải cảm thấy thoải mái khi ở trong căn phòng này, nhưng miệng tôi vì một lý do nào đó lại liên tục hoạt động như muốn che giấu đi sự thật rằng không khí trong căn phòng này không hề bình thường chút nào. Tôi cứ có cảm giác như căn phòng này đang dần trở lại giống lúc bản thân đang tập làm quen với nó, nên tôi phải tiếp tục nói để tránh khỏi sự im lặng ấy.

Nhưng không phải chỉ có mỗi mình tôi là thế.

“Câu đó là của tớ mới đúng. Miyagi mới là người nhiều chuyện quá đó.”

Việc Miyagi kể với tôi về những việc xảy ra ở trường khi tôi không hỏi là một điều quá đỗi lạ thường. Với cả ngay từ đầu, cô ấy cũng hiếm khi nào cho tôi ăn gì đó, cũng chẳng hề để tâm tới tôi.

Hôm nay không hề giống mọi hôm chút nào.

Không còn từ nào khác hợp hơn để miêu tả cả.

“Tôi không có nói nhiều tới mức đó.”

Miyagi hậm hục nói rồi lấy cặp ra. Cô ấy lấy ra cái gì đó rồi đưa nó về phía tôi.

“Cậu tới đây để lấy cái này đúng chứ? Tôi đã nói ở trường rồi, tôi cho cậu.”

Miyagi nói với giọng khó chịu.

Khi tôi nhìn vô thứ mà cô ấy mạnh bạo chìa ra thì thấy đó là cục tẩy mà tôi đã trả lại cho cô ấy ở trường.

Nhưng thay vì cục tẩy, tôi lại đưa tay mình ra nắm lấy tay cô ấy.

Miyagi nhìn tôi với vẻ mặt đỗi ngạc nhiên, tôi chạm lấy ngón tay đang giữ lấy cục tẩy của cô ấy rồi liếm nó.

Ngón tay hơi lạnh lẽo đó giờ đây lại không có vị máu, cũng chẳng có vị snack khoai tây gì cả.

Tôi ấn mạnh lưỡi mình vào đó, và rồi cục tẩy rơi xuống sàn.

Miyagi đưa tay kia lên sờ vào gò má tôi, rồi lại nhanh chóng thả ra.

“Đừng có làm trò đó nữa.”

Cánh tay mà tôi đang nắm lấy ấy bỗng dưng giật khỏi lòng bàn tay tôi, rồi đẩy trán của tôi ra xa.

“Do Miyagi không chịu ra lệnh đó.”

“Nếu giờ tôi ra lệnh cho cậu đi về thì cậu có về không?”

“Nếu cậu muốn ra lệnh như thế.”

Luật giữa chúng tôi là tuyệt đối nên tôi sẽ làm theo nó.

Tuy nhiên, Miyagi lại không phải loại người đưa ra mệnh lệnh như vậy.

Nếu Miyagi thực sự muốn tôi về thì cô ấy chỉ cần đá tôi ra khỏi phòng như lần trước thôi, chứ không hỏi mấy câu “nếu như” thế này đâu.

“....... Sendai-san đúng là bất công.”

Miyagi càu nhàu như không muốn nói thành tiếng.

“Nếu cậu nghĩ là tớ đang đối xử bất công với cậu thì mau nói ra điều cậu muốn làm đi.”

“Có nói gì đi nữa thì tôi cũng chẳng muốn làm gì cả.”

“Nếu cậu không muốn làm gì thì tớ sẽ trả lại 5000 yên cho cậu.”

“Không muốn.”

“Vậy thì mau ra lệnh đi. Chẳng phải lời hứa giữa chúng ta là thế hay sao.”

Chúng tôi tuy không giống nhưng lại rất giống nhau.

Tôi không thích cái từ tầng lớp học đường cho lắm, nhưng nếu xếp theo định nghĩa đó thì tôi ở tầng trên cùng. Cụ thể hơn thì tôi nằm ở đâu đó gần đáy của tầng lớp đó.

Miyagi không xếp ở tầng thấp nhất, cũng càng không phải tầng cao nhất.

Tôi thì đang cố gắng giữ vị trí của mình ở đây để không bị rơi xuống, còn Miyagi ở vị trí không cần thượng hạ lại chẳng hề có chút nỗ lực nào.

Và chúng tôi cần một đối phương phù hợp với mình.

Tôi cần một nơi nào đó để chạy trốn khỏi căn nhà kia, để bản thân mình được thư giãn, và Miyagi cho tôi điều đó. Về phần Miyagi, cô ấy lại có trong tay quyền sai khiến và kiểm soát tôi.

Không lạ gì khi cả hai chúng tôi đều có hứng thú với nhau như vậy.

———Tôi nắm chặt lấy tay mình.

Cách suy nghĩ này của tôi có vẻ không được thành thật cho lắm.

Đã có lần tôi có một câu trả lời cho điều này. Tôi đã thử nghĩ ra nhiều giả thuyết rồi suy nghĩ về chúng, nhưng suy cho cùng thì, tôi chỉ đơn giản là muốn hôn Miyagi, ngay đây, ngay lúc này, và chứng kiến xem chuyện gì sẽ xảy ra sau khi chúng tôi hôn nhau.

“Cậu biết cần phải ra mệnh lệnh gì rồi đúng chứ?”

Tôi tiếp cận Miyagi đang cách xa tôi một chút.

Và rồi cô ấy nói lời khác với hôm trước.

“Sendai-san làm đi.”

“Làm gì?”

“... Hôn.”

Tôi nên làm gì tiếp theo đây.

Tôi đã được cô ấy uỷ thác cho quyền quyết định làm điều đó. Tuy vậy, tôi không có quyền từ chối, nên chỉ có một câu trả lời duy nhất.

Tôi đưa người mình về phía Miyagi, chải nhẹ lấy mái tóc của cô ấy.

Mái tóc đen rũ qua bờ vai ấy thật suôn mượt và mềm mại.

Đặt bàn tay mình lên gò má ửng hồng của cô, tôi dần tiến lại gần hơn.

Nhưng ánh mắt của Miyagi lại không chịu rời khỏi tôi.

“Cậu nhắm mắt vào đi.”

“Im đi Sendai-san. Tôi muốn nhắm lúc nào thì kệ tôi, cậu trật tự đi cho tôi nhờ.”

Chúng tôi không phải là người yêu, nên một bầu không khí lãng mạn giữa chúng tôi là không cần thiết. Nhưng cứ thế này thì lại không hợp tâm trạng lắm. Tuy vậy, cứ như thế này thì giống với Miyagi hơn.

Không còn cách nào khác, tôi để cho Miyagi tuỳ ý làm và đưa mặt tôi lại gần cô ấy hơn. Cứ ngỡ rằng sẽ nó sẽ cảm thấy khó chịu một chút, nhưng khoảnh khắc tôi đang dần nhắm mắt, Miyagi lại ngoan ngoãn khép đôi mi kia vào như để chạy trốn khỏi ánh nhìn của tôi.

Miyagi thế này, trông đáng yêu ghê.

Tôi muốn ngắm cô ấy một lúc nữa, nhưng rồi cũng nhắm đôi mắt mình lại.

Và rồi, tôi cảm nhận được đôi môi của Miyagi.

Nhịp tim không quá nhanh.

Tuy vậy, lòng tôi vẫn cảm thấy không yên.

Tôi có thể cảm nhận được sự kích thích ấy chạy thẳng qua môi mình.

Bờ môi ấy cảm giác thật mềm mại, thật ấm áp.

Không biết rằng chúng tôi có đang cố giữ hơi thở của mình lại hay không, nhưng giờ đây, con người tên Miyagi này đang ở rất gần với tôi.

Tôi đưa mình khỏi đôi môi ấy.

Không có vị gì hết.

Mà nếu chúng tôi hôn nhau tới mức cảm nhận được mùi vị của nụ hôn ngay từ đầu thì thật không hay.

Tôi đưa mắt nhìn Miyagi, nhưng cô ấy lại không hướng về tôi.

Tôi muốn hôn cô ấy lần nữa.

Khoảng cách giữa tôi và Miyagi một lần nữa thu gọn lại.

Nắm lấy bờ vai kia, tôi chuẩn bị tiến gần cô ấy thêm một lần nữa, thì lại bị đẩy ra.

“Vẫn còn định làm nữa hả?”

Một giọng khó chịu hỏi tôi.

“Là Miyagi bảo tớ làm chứ đúng không?”

“Tôi không có bảo làm tới hai lần.”

“Miyagi keo kiệt ghê.”

Buông lời phàn nàn, tôi đưa bàn tay mình lên cổ Miyagi.

Thân nhiệt mà giờ đây tôi đang cảm thấy lại cao hơn bình thường.

“Ra lệnh cho tớ thêm một lần nữa đi.”

Miyagi trưng rõ ra bộ mặt phiền phức của cô ấy.

Nhưng một hồi sau, cô ấy lại thầm lặng nói.

“Làm thêm lần nữa đi.”

Lại gần tới phía giọng nói kia, tôi dễ dàng thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi một lần nữa.

Một lần nữa. Lần thứ hai. Môi kề môi.

Không giống với lần đầu tiên, lần này tôi có thể cảm nhận nó rõ ràng hơn, thật dễ chịu.

Thân nhiệt truyền vào điểm tiếp xúc giữa cả hai. Rồi cơ thể tôi bắt đầu tự cử động theo ý nó, như rằng ai đó đã lật ngược công tắc tự chủ trong tôi, và lưỡi tôi bắt đầu tìm tới bờ môi cô ấy. Nhiệt độ từ thân thể chúng tôi hoà lẫn vào nhau, hơn cả lúc chạm vào nhau qua đầu ngón tay, làm lu mờ đi ranh giới giữa hai người.

Miyagi hé nhẹ đôi môi, thoát ra là một hơi thở nhẹ.

Hoà lẫn vào trong đó là một âm thanh hơi khàn từ cổ họng cô ấy, kích thích màng nhĩ trong tai tôi.

Miyagi bám chặt lấy áo vest của tôi.

Tôi muốn nhiều hơn, hơn cả thế này nữa.

Tôi muốn chạm vào bên trong Miyagi.

Tôi từ từ đưa lưỡi mình lẻn vào đôi môi đang hé mở kia, nhưng lại không thành. Cô ấy phản kháng lại, cắn lấy môi tôi rồi đẩy xa tôi ra.

“Tôi không có bảo cậu làm tới mức đó.”

“Hôn cũng là hôn mà đúng chứ.”

“Tóm lại là không cần làm nữa.”

Miyagi nói dứt khoát rồi tránh xa tôi một chút.

“Từ giờ cậu tính sao?”

Nói mà không nhìn vào mắt tôi, Miyagi cầm lấy hộp khăn giấy hình cá sấu kia rồi ném vào tôi.

“Làm sao là làm sao?”

“Như này kì cục chết đi được.”

Cũng không sai.

Đối với Miyagi, tôi không phải là người yêu, hay như cô ấy nói, cũng chẳng phải là bạn bè gì. Việc cô ấy cảm thấy khó xử sau khi hôn một người như thế, tôi cũng không trách được.

Nhưng tôi chắc rằng sẽ không có gì thay đổi cả.

Không có chuyện Miyagi sẽ trở nên mềm mỏng hơn với tôi sau nụ hôn đó đâu.

Dù sao thì từ giờ trở đi, Miyagi vẫn sẽ luôn đối xử với tôi theo cách tsun tsun như thế, luôn phàn nàn với tôi bằng những lời gai góc ấy. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ trở nên hiền dịu với tôi. Nếu bỗng dưng cô ấy lại nói chuyện với tôi một cách thân thiện thì đúng là đáng quan ngại đó. Có thể từ giờ giữa quan hệ giữa chúng tôi sẽ có biến chuyển, dù không biết được là thứ gì sẽ thay đổi, nhưng tôi nghĩ rằng vẫn cứ thế mà đón nhận lấy thôi.

“Sendai-san thông minh nhưng cũng ngốc thật đó.”

Miyagi nói rồi thở dài.

“Tớ thừa nhận là mình ngốc, nhưng tớ không hề thông minh nha.”

Nếu tôi mà đã thông minh thì tôi đã có thể đáp lại kỳ vọng của bố mẹ mình.

Lúc đó tôi sẽ lại học ở một trường trung học khác và sẽ lại không bao giờ gặp được Miyagi.

“Mới đầu thì hơi ngượng thôi mà.”

Tôi nói một cách vô trách nhiệm rồi nằm xuống.

Miyagi cứ thế này là ổn, chỉ cần mọi chuyện vẫn tiếp tục như thế này là được.

“Từ giờ vẫn cứ gọi cho tớ nhé.”

“Không cần nói tôi cũng gọi, nên đừng có ra lệnh cho tôi.”

Miyagi nhìn tôi với vẻ mặt bực dọc rồi đứng lên lấy một cuốn manga, sau đó uống ly rượu táo của mình.

Sau khi hôn cô ấy thì tôi nhận ra rằng, bản thân mình hứng thú với Miyagi tới mức xông vào nhà cô ấy, gọi cô ấy ra ở trường, và rồi còn ra lệnh cho cô ấy nữa.

eyJpdiI6InVPVFR1enJxMVhsbFpXRkV0RlBJUWc9PSIsInZhbHVlIjoiSm51NlpwR0pJaGhCYk55b1NLbG96UFBTM1FENGNEMzNTVEFueEtzWmpMSllJaDJZczZVdjI0MHZUV21iNm5jbjhmSzBcL0x2TEhGSmwxUFJqQU9jUzcxUkU3WFlIc2JJUVJIM2ZlQ0hYXC80emdJdFYzVHZReFhSTUNqdU1veWlPczJTOHk1R0tvVERnMDhab0N3VVUxWWNrRkFLa01lRHRIVGVZMXlHWFpkZDhXV01wTE95RStoMzFwcUdTNFFrVk4iLCJtYWMiOiI3ZTRmMDQxN2Y4ZTgxNjhmMjZjZmE5ZmYwNDM1NDU4MGNiZmQyMTAwZDg4NWE5ZjE4NWIxYTU0ODJiN2RjMzNmIn0=
eyJpdiI6Iko1cTF5RUNCclNyenk3alFmMmc2SkE9PSIsInZhbHVlIjoiRHlYaDA3bFFkTGhFdVMzR2E0OEZSdkg3TFpYVVRwOEVDMldiYittbUx1OGl6Y1hxRzlFdjNwSFFkYUtocU9PNGsrYkhJMGlrK1dWUk81aHIwcmFKNW1hTEg1eEhLbW9lSHFGSE1zR2lQNXNKdEVaQ0dpXC9ZOUZydFwvQ3JCbVAwSTlNS1JBVW4rN1wvcDBWc1FETUxuSmtIbVpuamliS1d4R0ZBTmg3RklhTTN4Z3hPc0trOW5mSWtpVUdTblwvOVE4SCIsIm1hYyI6IjI0NzQxMDRjY2FiYTJlYWIwMDdlZTQwODU1NDY4YjU3YWFhOGViMDFjMWYzNmFhOWNjOGFhYTJlNmIyYWE4OTkifQ==

 

Ads
';
Advertisement