Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Tôi biết là cho dù có mở tủ lạnh ra thì ở trong cũng chả có gì.

Nhìn vào tủ lạnh, tôi thở dài.

Nếu như hôm đó Sendai-san không mua nguyên liệu thì cô ấy đã chẳng thể làm karaage được.

Mà giờ cho dù có thì tôi cũng không làm được.

“Giờ nên ăn gì đây.”

Mặc dù tôi lẩm bẩm cứ như là trong nhà có nhiều món lắm vậy, nhưng thực tế chỉ có duy nhất một thứ mà tôi có thể ăn mà chả cần làm gì nhiều.

Tôi đóng tủ lạnh vào rồi lấy ra hai cốc mì từ trong kệ bếp. Tôi bóc lớp bọc ngoài rồi mở nắp ly ra. Ngay lúc chuẩn bị bóc ly thứ hai ra thì tôi nhận ra là không cần thiết.

“Aaa thiệt tình.”

Sau cái trò chơi săn tẩy mà tôi ngẫu hứng nghĩ ra kia thì tôi bắt đầu cảm thấy ngại nên tôi tiễn Sendai-san về luôn. Việc chúng tôi ăn tối chung với nhau vào ngày cô ấy tới đây dường như đã trở thành thói quen, nên tôi đã quen với việc chuẩn bị bữa tối cho cả hai, và cơ thể tôi tự làm theo như vậy.

Tôi bỏ ly mì thừa vào lại trong kệ, đặt ly mì của tôi lên bàn, rồi đổ nước sôi từ nồi nước vào. Tôi đặt đồng hồ đếm giờ trên điện thoại rồi chờ đúng ba phút.

Cái gian bếp với phòng khách rộng rãi này thực sự là rộng quá mức cần thiết, làm tôi cảm thấy không thoải mái lắm khi ở một mình thế này, cảm giác như có ai đó đang rình mò vậy.

Ngoài phòng của tôi ra thì tôi cứ có cảm giác như là đang ở trong nhà ai đó vậy.

Tôi quay quanh, mắt nhìn cái TV không ai xem và cái bàn không ai ngồi kia.

Lần cuối cùng mình ăn bữa tối với bố là khi nào vậy nhỉ.

Tôi cố nghĩ nhưng không tài nào mà nhớ ra được.

Tôi thở dài khi nghĩ về cái kí ức đã nằm sâu trong một góc trong đầu tôi kia, và điện thoại tôi phát ra âm thanh the thé khiến tôi giật bắn người.

“Hết cả hồn…”

Có hại cho con tim bé bỏng của tôi quá.

Giống như mấy việc mà Sendai-san làm vậy.

Hôm nay, lúc cô ấy gọi Shiori, tim tôi suýt chút nữa là ngừng đập rồi.

Đó giờ chỉ có mỗi Maika với Ami gọi tôi là Shiori, và trước giờ, Sendai-san chưa từng một lần gọi tôi như thế cả.

Nên là việc bị gọi như thế một cách bất ngờ khiến hơi thở của tôi bị rối loạn hết lên.

Lúc đó tôi chẳng thể nào mà lập tức quay lại nhìn cô ấy được.

“Quả nhiên là chẳng ngon lắm nhỉ.”

Mì ly thì dĩ nhiên là không đòi hỏi gì nhiều được rồi, nhưng ăn cùng người khác lúc nào cũng có cảm giác ngon miệng hơn.

Kể cả người đó có là Sendai-san đi chăng nữa.

Nhưng mà hôm nay Sendai-san toàn làm mấy thứ kì quái, nên tôi phải ăn một mình.

“Hôm nay bị gì vậy trời.”

Ban đầu Sendai-san cũng không có quá gần gũi với tôi, nhưng càng ngày cô ấy lại càng trở nên thân mật với tôi quá mức. Nhận thức khoảng cách quá kỳ lạ, lại còn liếm tay tôi dù chưa được ra lệnh, rồi còn bất chợt gọi tôi là Shiori nữa.

Cô ấy chạm vào tôi như thể muốn tôi tiến lại gần cô ấy hơn, làm tôi muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn nữa.

Kết quả là trò chơi tìm cục tẩy.

Không biết có chuyện gì nữa.

Sendai-san thật quá kỳ lạ.

Nếu lúc đó cô ấy ngoan ngoãn thì bây giờ tôi đã không phải ăn tối một mình thế này.

Tôi chả hiểu chuyện gì đã xảy ra mà lại thành ra như vầy nữa.

Không thể hiểu nổi—

Tôi rót ra một ít trà lúa mạch rồi đặt cái ly lên bàn.

Khi tôi đưa tay lên và lần theo trên cổ mình, bàn tay ấy của tôi cảm giác lạnh ngắt.

Có lẽ Sendai-san đã nhận ra lúc đó tôi đã làm gì.

Hôm mà Sendai-san làm nhăn cuốn sách giáo khoa của tôi, tôi đã chạm vào cổ cô ấy.

Kể từ hôm đó, cô ấy bắt đầu trêu tôi.

Sendai-san vẫn vâng lời tôi, theo một cách nào đó, nhưng dạo gần đây cô ấy bắt đầu trở nên khó bảo và toàn làm những điều không cần thiết. Tôi không muốn bị gọi bằng tên, và cũng không muốn cô ấy làm những thứ tôi không nói.

Giữa chúng tôi có những quy tắc mà cả hai đặt ra.

Nếu tôi làm theo nó thì Sendai-san sẽ làm bất cứ điều gì tôi ra lệnh.

Tôi có thể đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào không vi phạm quy tắc. Nếu tôi muốn chạm, tôi có thể chạm, và nếu tôi muốn cô ấy bỏ cái thái độ khó bảo kia đi, cô ấy sẽ phải tuân theo. Sendai-san có nhận ra những điều tôi đã làm hôm đó hay không cũng không quan trọng, vì tôi có thể ra lệnh cho cô ấy quên nó đi.

Vậy mà hôm nay tôi cảm thấy ngại ngùng thực sự, cứ như tôi đã làm phải cái gì đó bậy bạ vậy.

Tôi ăn ly mì đã nở ra gần hết kia rồi uống ly trà lúa mạch.

Vẫn chẳng ngon chút nào.

Ăn mà không cảm thấy ngon thì chẳng có ý nghĩa gì nên tôi dốc hết ly mì vào trong bụng rồi đứng lên.

Tôi dọn sạch sẽ đống rác mà tôi vừa bày ra rồi tắt đèn phòng khách.

Tôi còn chẳng nhìn thấy bản thân mình trong cái phòng khách tối tăm này.

Tôi đưa ngón tay mà lưỡi của Sendai-san đã chạm vào lên phía đèn trần vừa mới tắt.

Không thấy gì cả, tôi đưa đầu ngón tay mình vào môi như thể để kiểm tra lại.

Quả nhiên là không có vị gì cả, tôi quay trở lại phòng của mình.

“A, cục tẩy.”

Nhìn cái cặp mở toang ra kia làm tôi nhớ ra.

Sendai-san vẫn chưa trả cục tẩy lại cho tôi.

“Nhớ phải trả tôi đấy.”

Giờ thì không làm được bài tập luôn nè.

Tôi không có hứng làm bài, nhưng tôi vừa mới định làm. Nhưng tại Sendai-san mà giờ tôi không thể làm được nữa. Biết thế tôi đã kêu cô ấy làm bài tập cho tôi.

Nhưng giờ Sendai-san đã về nhà mất rồi, giờ có than vãn cũng không cách nào lấy lại cục tẩy được. Bài tập thì cũng chẳng thể nào mà làm xong một cách vi diệu được.

Chắc nhờ Maika đưa cho tôi xem vậy.

Tôi ngưng không làm bài tập nữa, để đó cho Maika gánh.

Tôi ngủ sớm, rồi rốt cuộc sáng hôm sau trước khi tới trường tôi lại ghé mua cục tẩy khác luôn.

Sendai-san học ở lớp bên cạnh, nhưng cô ấy lại chẳng ghé qua để mà trả tôi cục tẩy. Kể cả lúc đi ngang qua nhau thì cô ấy cũng không nhắc tới nó.

Chúng tôi đã hứa với nhau rằng sẽ không nói chuyện với nhau ở trường nên là chịu thôi. Tôi không hề cảm thấy bất mãn hay gì hết.

Tôi có thể hỏi cô ấy về cục tẩy lần tới tôi gọi cô ấy tới. Cục tẩy sau cùng cũng chỉ là thứ gì đó rẻ tiền thôi, giờ tôi cũng có cái mới rồi nên mất cái cũ cũng chẳng sao cả.

Thế rồi từ đó giờ cũng chẳng có gì tồi tệ xảy ra khiến tôi muốn gọi cho Sendai-san cả. Vì trước đó tôi đã nghĩ là sẽ không gọi cô ấy nếu chỉ hơi khó chịu, nên là cũng khó để là gọi cô ấy tới. Nhưng cuối cùng thì một tuần trôi qua, tôi không thể chịu nổi nữa mà gọi cho cô ấy.

Vì nếu giờ tự dưng tôi không gọi Sendai-san nữa thì sẽ lạ lắm.

Hôm đó là lần đầu tiên tôi nhắn cho cô ấy mặc dù tôi không có gì cần gọi cô ấy tới.

“Tới nhà tôi đi.”

Gọi là lâu rồi không thấy thì cũng không đúng lắm.

Nhưng mà do là chúng tôi đã đổi lại từ mặc đồng phục thành mặc đồng phục theo mùa, nên Sendai-san có chút hơi khác. Có lẽ cũng vì vậy mà tôi đang cảm thấy hơi bồn chồn kể cả khi đang ở trong căn phòng của chính mình.

“Có chuyện gì à Miyagi?”

Sendai-san vừa hỏi tôi vừa cởi nút áo sơ mi ra.

“Chuyện gì?”

“Nnn, tại dạo này cậu gọi tớ hơi ít ấy.”

“Do tôi bận bịu chút việc thôi.”

“He~h.”

Sendai-san không hỏi tôi bận làm cái gì.

Tất nhiên là có hỏi tôi cũng không trả lời. Thực sự ra thì tôi lại quá rảnh rỗi, không có gì làm, nên có muốn trả lời thì tôi cũng chẳng thể nào mà nói cụ thể được là mình bận việc gì.

Tôi đem trà lúa mạch với rượu táo vô phòng, rồi đưa Sendai-san 5000 yên.

“Cám ơn cậu.”

Nói thế rồi, cô ấy nhận lấy tờ tiền rồi ngồi lên giường.

Tôi thấy an tâm khi cô ấy vẫn nhận tờ 5000 yên như thường lệ.

Sendai-san vẫn không đổi gì cả, ngoại trừ bộ đồng phục, cô ấy đổi từ mặc blazer sang mặc áo vest đan len. Như thường lệ, cô ấy vẫn cởi hai nút trên cùng của áo sơ mi ra và nới lỏng cà vạt.

“Cậu không định cởi cái đó ra à?”

Ngồi xuống bàn, đối diện với Sendai-san, tôi chỉ vào cái áo vest rồi hỏi cô ấy. Đáp lại tôi là giọng nói như muốn chọc tức tôi.

“Hở xíu là cậu lại muốn lột đồ tớ ra nhỉ Miyagi~”

“Tôi không có ý đó. Bình thường Sendai-san chẳng cởi blazer ra còn gì.”

“Tớ biết rồi. Thế hôm nay làm gì đây?”

“Đừng có nóng.”

Hôm nay tôi gọi Sendai-san tới không vì lý do gì cả.

Bởi nên giờ tôi cũng chẳng nghĩ ra được nên sai Sendai-san làm cái gì.

“Trước mắt thì để tôi làm bài tập đã.”

Tôi không muốn học, nhưng ngoài cách này ra thì chẳng còn cách nào khác để mà làm cho Sendai-san im cả. Tôi có thể bắt cô ấy làm bài tập cho mình, nhưng nếu thế thì tôi lại không có gì để làm cả.

Tôi e rằng nếu không làm gì đó thì mình sẽ lại làm cái gì đó bậy bạ nữa mất.

“Vậy thì, đưa cho tớ.”

Sendai-san xuống khỏi giường rồi ngồi cạnh tôi.

“Để tôi tự làm, Sendai-san thích làm gì thì làm đi.”

Tôi qua phía bên kia rồi ngồi xuống đối diện với Sendai-san, sau đó đặt lên bàn sách vở môn toán.

“Miyagi muốn tự làm bài tập á?”

“Ừ thì sao?”

“Cậu không tính sai tớ làm bài tập cho cậu à?”

“Không muốn.”

“Sao đột nhiên Miyagi lại nghiêm túc thế này.”

“Trước giờ thế rồi.”

“Vậy chắc tớ cũng đi làm bài tập luôn nhỉ.”

Sendai-san nói với vẻ không có hứng thú cho lắm rồi lấy sách vở môn tiếng Anh ra khỏi cặp. Rồi cô ấy đặt vài tờ in lên bàn.

Sau đó thì tôi bắt đầu nghe thấy tiếng bút chì ghi ghi chép chép trên mặt giấy.

Tôi đưa mắt xuống nhìn sách toán của mình.

Nhìn vô mấy cuốn sách giáo khoa đầy chữ số chữ cái, thêm cả mấy cái biểu tượng này làm tôi thực sự cảm thấy chóng mặt. Có một số người lại thấy được vẻ đẹp của mấy công thức toán này, nhưng với tôi thì nó như mấy ám hiệu mà tôi chẳng thể nào giải được vậy.

Dù vậy, tôi vẫn phải làm cho xong bài tập của mình, nên tôi cố nhớ ra mấy cái công thức trong đầu mình. Nhưng mấy cái công thức tôi cứ nghĩ là mình đã học rồi lại trốn đâu mất rồi ấy.

Tôi liếc nhìn Sendai-san.

Cô ấy đang viết những dòng chữ từ những con chữ trong bảng chữ cái alphabet vào vở một cách nắn nót và ngay ngắn.

Tiếng ghi ghép lên vở của cô ấy không hề bị gián đoạn, cứ như rằng chẳng có gì mà cô ấy không làm được, thực sự làm tôi cảm thấy ghen tị với cô ấy.

Tôi lại tiếp tục cố nhớ ra cái công thức ban nãy.

Tay tôi ngừng viết, đầu vẫn lác nhác cố giải bài toán này.

Đúng như tôi nghĩ, chẳng tốt chút nào.

Thời gian cứ thế mà trôi đi trong căn phòng tĩnh mịch này.

Mắt tôi cứ chao đảo khi nhìn vào mấy con số kia, và ngay lúc tôi thở nhẹ một cái thì thấy có cây bút lăn tới chỗ tôi. Tôi ngẩng mặt lên thì thấy Sendai-san đang nhìn về phía tôi.

“Cậu xong chưa?”

“Chưa xong.”

Tôi trả lời cộc lốc rồi đưa cây bút cho cô ấy. Lúc tôi vừa đưa mắt xuống nhìn cuốn sách giáo khoa thì đầu tôi bị cốc một cái.

“A đau. Đừng có làm phiền tôi nữa được không Sendai-san.”

“Cần tớ chỉ cho cậu không nè.”

Để tôi tự làm là được.

Trước khi tôi định nói thế thì Sendai-san tới rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Không cần chỉ tôi.”

“Tớ đang rảnh mà.”

Cô ấy vừa nói vừa nhìn vào vở tôi, còn tôi thì cố đẩy vai cô ấy ra để giữ khoảng cách giữa chúng tôi.

“Sao không đi mà đọc manga như mọi khi ấy?”

“Tớ đọc gần hết rồi.”

“Tôi vừa mua thêm đấy, lo ra lấy mà đọc đi.”

Tuần vừa rồi tôi vừa mua hai cuốn manga mới.

Tôi nghĩ là hai cuốn là quá đủ để cô ấy giết thời gian rồi.

Nhưng thay vì lấy manga đọc thì Sendai-san lại lấy vở của tôi rồi chỉ vào ngay giữa đó.

“Chỗ này sai rồi nè.”

“Eh?”

“Tính sai rồi. Còn chỗ này nữa.”

Sendai-san cầm cây bút của cô ấy lên rồi bắt đầu giảng cho tôi, sửa lại những chỗ tôi làm sai, mặc dù tôi không mượn cô ấy làm thế.

Cách giảng của cô ấy rất dễ hiểu.

Dễ hiểu đến nỗi mà một đứa như tôi cũng hiểu được.

Thế nhưng, khoảng cách giữa chúng tôi lại không đúng chút nào.

“Khoan đã Sendai-san. Cậu ngồi gần quá đó.”

Tôi đã ngồi ra xa để giữ khoảng cách với cô ấy, vậy mà Sendai-san xích lại gần tôi đến nỗi đồng phục của cả hai chạm vào nhau.

“Thế à?”

“Dạo gần đây cậu gần gũi tới tôi quá đó. Thấy khó chịu lắm nên cậu tránh ra dùm cái.”

Tôi đẩy tay Sendai-san ra rồi đẩy cô ấy ra tới mép bàn.

“Nói là khó chịu có hơi tàn nhẫn với tớ quá không thế?”

“Không hề. Với cả cậu bám dính vào làm tôi thấy nóng kinh khủng.”

Mới chỉ qua giữa tháng năm thôi vậy mà giờ trời đã nóng như hè vậy. Cho dù người bên kia có là Sendai-san hay ai đi nữa thì những lúc thế này làm tôi không muốn phải tiếp xúc với thân nhiệt của người khác.

“Chỉ thế thôi á?”

“Chỉ có thế thôi. Với cả, chỗ còn lại tôi tự làm, Sendai-san ra đằng kia đi.”

Tôi chỉ vào chỗ kệ sách.

Tôi cũng bảo với cô ấy tôi vừa mới mua cuốn nào, rồi lấy lại sách vở của tôi, không biết từ lúc nào đã nằm ở chỗ Sendai-san. Nhưng cô ấy lại không ra lấy mấy cuốn manga đó. Không hiểu sao, cô ấy vẫn lại gần tôi rồi kéo sách vở của tôi lại về phía cô ấy.

“Tôi đã bảo là nóng mà.”

“Tớ lại không thấy nóng.”

“Xạo không. Sendai-san có bao giờ chịu được trời nóng đâu?”

Lúc mùa đông, có thể là do tôi bật quạt sưởi ấm quá nên lúc nào Sendai-san cũng cởi blazer của cô ấy ra.

Vừa phải của tôi với vừa phải của cô ấy hoàn toàn khác nhau.

Làm gì có chuyện Sendai-san không cảm thấy nóng trong căn phòng mà tôi cảm thấy như cái lò thiêu được.

“Làm như này là mát liền luôn nè.”

Sendai-san lấy cái remote ở đầu bên kia bàn rồi mở điều hoà lên.

“Đừng có mà tự tiện mở nó lên.”

Tôi giật lấy cái remote rồi tắt điều hoà đi.

Cái quái gì vậy trời.

Sendai-san càng lúc càng bám vào tôi nhiều hơn nữa.

“Miyagi nè.”

Không thể nào mà đỡ nổi cô ấy nữa.

Tôi quyết định lờ cô ấy đi rồi nhìn vào sách giáo khoa.

Tôi cầm bút lên rồi làm cho xong mấy bài tập chưa làm.

Nhưng Sendai-san lại không quan tâm tôi có muốn làm bài tập hay không.

“Chỗ này ấy.”

Những đầu ngón tay đó xoa nhẹ cổ tôi.

Khi tôi bất giác ngẩng mặt lên thì bàn tay ấy đã bám vào cổ mình.

“Cậu biết tại sao tớ chạm vào chỗ này đúng chứ?”

Sendai-san nhỏ nhẹ nói rồi tiếp tục.

“Sao cậu lại hôn vào chỗ này của tớ khi tớ đang ngủ vậy?”

Bàn tay cô ấy vuốt ve nhẹ cổ tôi thêm một lần nữa.

“Nếu biết rồi thì sao không hỏi ngay lúc đó luôn đi? Sao để tới bây giờ mới hỏi?”

“Trả lời câu hỏi của tớ trước.”

Cô ấy không nổi giận.

Tuy vậy, giọng nói của cô ấy lại không dịu dàng chút nào.

Sendai-san hoàn toàn có quyền đặt câu hỏi.

Sau những gì tôi đã làm thì tôi cần phải trả lời câu hỏi của cô ấy.

Nhưng giờ có hỏi tôi “tại sao?” đi chăng nữa thì tôi cũng không thể trả lời được. Ngay chính bản thân tôi cũng muốn biết tại sao lúc đó mình lại làm thế đây.

“Trả lời tớ đi Miyagi.”

Tôi đưa bàn tay của cô ấy ra khỏi cổ mình trong lúc cô ấy nhẹ nhàng thúc giục tôi trả lời.

“Tuy là tôi có chạm miệng vào đó nhưng cũng có phải là hôn đâu.”

“Bình thường thì làm gì có ai muốn chạm môi vào mấy chỗ như thế.”

“Thì cậu biết rồi đó còn gì. Vì nó không bình thường chứ gì nữa.”

Sendai-san nói đúng.

Bình thường thì chẳng bao giờ có chuyện tôi đặt môi mình lên cổ Sendai-san lúc cô ấy đang ngủ.

Thế nhưng đến chính tôi cũng không lý giải được hành động của mình lúc đó. Tôi làm như thế chẳng vì lý do gì cả, mà kể cả nếu có đi chăng nữa thì nó cũng bay đi đâu mất rồi.

Tôi đóng sách vở lại như để né tránh ánh nhìn của Sendai-san.

Nếu như bây giờ tôi ra lệnh cho cô ấy “Đừng có hỏi thêm bất kì điều gì nữa.” thì tôi có thể kết thúc chuyện này ngay tại đây.

Nhưng nếu tôi làm thế thì chuyện này vẫn cứ mãi tiếp tục mỗi ngày mà không có hồi kết.

“Dù sao tôi cũng không có định làm gì hơn thế, được chưa? Hài lòng chưa?”

Tôi nói nhưng mắt lại không nhìn cô ấy, như đang kiếm một cái cớ nào đó để trình bày với giáo viên, rồi Sendai-san nắm lấy tay áo sơ mi tôi. Tôi không muốn nhìn cô ấy vậy mà. Trong lúc đôi mắt tôi đang cố lảng tránh Sendai-san thì cô ấy lại nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Thế bây giờ thì sao? Có muốn chạm vào tớ không?”

Tôi không hiểu sao cô ấy lại muốn như thế nữa.

Cũng không biết liệu cô ấy có thoả mãn với câu trả lời vừa rồi của tôi không.

Dù biết nhận thức khoảng cách của cô ấy không bình thường chút nào, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục lại gần và bám lấy tay áo tôi. Tôi muốn tránh xa cô ấy ra một chút, nhưng tôi có cảm giác rằng nếu không trả lời thì cô ấy sẽ không buông tha cho tôi.

“Cậu đang bắt tôi trả lời đó à?”

“Miyagi mới là người có quyền ra lệnh. Tớ chỉ đang hỏi thôi.”

“Nếu tôi bảo tôi muốn chạm vào cậu thì cậu có để tôi chạm vào không?”

“Cậu muốn chạm vào đâu?”

“Ai cho cậu hỏi lại trước khi cậu trả lời câu hỏi của tôi hả?

“Bởi vì còn tuỳ vào câu trả lời của Miyagi nữa.”

Cô ấy sẽ để tôi chạm vào một số chỗ.

Tôi đoán ý của cô ấy là như vậy.

Nhưng tại sao?

Lúc nào Sendai-san cũng nói những thứ mà tôi không bao giờ nghĩ tới, làm tôi chẳng thể suy nghĩ thông suốt được.

Nếu tôi bảo cô ấy chỗ tôi muốn chạm vào—

Cũng có thể là cô ấy chỉ đang giỡn với tôi thôi.

Mà ngay từ đầu, bản thân tôi cũng không biết mình có muốn chạm vào Sendai-san không.

Trong đầu tôi hiện lên nhiều thứ, và rồi chúng tan biến đi như bọt rượu táo vậy. Cùng lúc đó, những mảnh ký ức bắt đầu xuất hiện trong đầu, làm tôi nhớ tới lúc Sendai-san đang ngủ trên giường mình.

Hôm đó tôi đã chạm vào môi Sendai-san.

Trước khi chạm vào cổ cô ấy, những ngón tay này đã lần theo đôi môi mềm mại như kẹo dẻo ấy.

Tôi đưa tay mình ra Sendai-san.

Tôi không trả lời câu hỏi, nhưng cô ấy cũng không bỏ chạy đi, như là cô ấy hiểu rõ ý định của tôi vậy. Tay áo tôi được cởi bỏ khỏi bàn tay vừa nắm lấy nó, và ngón tay tôi, giờ đây đã không còn trở ngại gì, chạm vào bờ môi cô ấy.

Quả nhiên, chúng thật mềm mại.

Khi tôi ấn nhẹ một cái, Sendai-san liếm lấy ngón tay tôi, tôi lại vội vã rút bàn tay của mình về.

“Ra lệnh cho tớ đi.”

Sendai-san nói với giọng nhỏ nhẹ.

Nhưng việc ra lệnh cho cô ấy lúc nào, và điều gì, là ở tôi.

Không tới lượt Sendai-san quyết định điều đó.

“Miyagi.”

Cô ấy gọi rõ tên tôi, như thể đang thúc giục tôi mau chóng đưa ra mệnh lệnh cho cô ấy.

Cảm giác thật chẳng dễ chịu gì khi tôi bị bảo phải làm gì đó, lại càng kì lạ hơn khi mà Sendai-san ra lệnh cho tôi phải ra lệnh cho cô ấy.

Dù nghĩ vậy, tôi vẫn phải nói ra.

“... Nhắm mắt cậu vào đi.”

“Tớ hiểu rồi.”

Điều này thật sai lầm.

Nếu cô ấy hiểu ý nghĩa đằng sau mệnh lệnh này, cô ấy phải chống cự lại chứ. Nhưng Sendai-san vẫn cứ thế mà nhắm mắt lại. Cô ấy sẽ chẳng thể biết được tôi sẽ làm gì, nhưng vẫn cứ thế mà làm theo.

Bàn tay tôi chạm vào gò má cô ấy.

Mắt có, mũi có, miệng có.

Tuy vậy, khuôn mặt này lại phát triển tốt hơn rất nhiều người. Tuy không thể so sánh với người mẫu hay thần tượng, nhưng khuôn mặt này cũng có thể xếp vào hàng ưu tú rồi. Gọi là người đẹp cũng không ngoa.

Theo lẽ thường tình thì, Sendai-san sẽ không bao giờ tới ngôi nhà này, cũng sẽ chẳng bao giờ nghe bất cứ mệnh lệnh nào từ tôi. Nếu chúng tôi đã học khác lớp nhau như bây giờ, cô ấy cũng sẽ quên đi sự tồn tại của tôi như chưa từng biết tới vậy.

Và như thế, tiếp điểm tới tờ 5000 yên ở tiệm sách cũng sẽ như chưa từng tồn tại.

Nên là những chuyện như thế này không thể nào là thật được.

Tôi chẳng thể hiểu tại sao Sendai-san lại nhắm mắt vào.

Nếu tôi tiếp cận cô ấy, có thể cô ấy sẽ mở mắt ra và cười vào mặt tôi, rồi tự nhủ rằng tôi tin cô ấy thật chăng. Tôi biết cô ấy không phải kiểu người sẽ làm những trò như thế, nhưng đầu tôi vẫn không thể nào tiếp thu được cái tình huống khó tin này.

Thế nhưng, cơ thể tôi lại mỗi lúc một gần Sendai-san hơn.

Lúc nhận ra thì khoảng cách giữa đôi môi của chúng tôi chỉ còn dưới 5cm thôi.

Tim tôi nhói đau.

Không thể thở đều được.

Hình như tôi quên mất cách để thở rồi.

Bàn tay trên gò má kia chạm vào bờ môi cô ấy.

Sendai-san vẫn không di chuyển.

Tôi đưa mặt lại gần và nhắm mắt lại.

—Liệu tôi thực sự có thể chạm vào cô ấy không.

Nghĩ rằng nếu tôi hôn Sendai-san thì cô ấy sẽ không bao giờ quay lại căn phòng này nữa, tôi đẩy vai cô ấy ra.

“Xin lỗi. Hôm nay cậu về đi.”

“Eh?”

Sendai-san mở to mắt ra.

“Miyagi?”

Lúc Sendai-san còn đang hoang mang, tôi nắm lấy tay cô ấy, đứng dậy rồi dẫn tới chỗ cặp cô ấy. Tôi mở cửa rồi đẩy cô ấy ra ngoài.

Tôi không biết là mình nên làm gì mới đúng nữa, và tôi không thể nghĩ thấu đáo được. Tôi nên nghĩ cách khác nhẹ nhàng hơn để mời cô ấy về, nhưng ngay lúc này tôi lại không thể bình tĩnh suy nghĩ được. Thêm nữa, tôi không muốn để Sendai-san thấy khuôn mặt tôi lúc này.

Làm ơn đừng nhìn lại, tôi muốn cậu về ngay lúc này.

“Khoan đã nào”

Sendai-san, như không muốn lẳng lặng mà ra về, cố quay người lại với tôi, nhưng tôi lại dứt khoát đẩy cô ấy từ trong phòng ra tới cửa ngoài.

“Xin lỗi. Tôi sẽ gọi lại cậu sau.”

“Tại sao vậy”, “tớ muốn nói chuyện”.

Sendai-san nói những lời nghe như thế, nhưng không có thứ gì lọt vào được tai tôi.

Dù sao đi nữa, tôi đeo giày vào cho cô ấy rồi đá cô ấy ra ngoài.

“Mở cửa ra đi Miyagi!”

Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhưng tôi không hề có ý định mở ra.

Nếu tôi mở ra bây giờ, cô ấy sẽ nổi giận với tôi mất.

Bình thường tôi sẽ đi với cô ấy xuống dưới, nhưng hôm nay tôi lại không thể làm thế.

“Ơ kìa Miyagi—”

Tôi nghe thấy tiếng Sendai-san gọi tôi đằng sau cánh cửa này.

Tại sao tôi lại định hôn cô ấy?

Tại sao tôi lại không hôn lấy cô ấy?

Bối rối không biết phải làm sao nữa, tôi tựa lưng mình vào cánh cửa.

Những âm thanh gõ cửa ấy tiếp tục đập vào lưng tôi.

eyJpdiI6IkxyMU1SQ1JJcys5dHltUHUzRnA3WlE9PSIsInZhbHVlIjoiNXUydmNEXC93OXgyTFNZdnkySktiSktPRTNpVlwvTk5EUXZSenNwU0hNRGJpREpDeFNCU3kyc2VFSFVyK0R3OVVJYktRTTZGZnV5eldmYlpsbHAxdklJUUt0TUhsZlNpR1htQksyaG91T0t2RVFiYXBPaXloZGJWTTB4VWl1Mkl5TE12VUt1SVlMTW16ZndsNHpvRnprMnFxNkxzSXpydFd0R1dQTGlWdzdHTytyXC90NFBsK2lwaXlWeEg5TXJGZWVMIiwibWFjIjoiMGFhZTcyZTZjN2M5MzA5M2Y2MTNhYWIxMzNjNjE4MmI0NjdkYTdiZWRiZTdiZjNhMTg3ZjdlNTU1M2RiZDc2MyJ9
eyJpdiI6IkJObDdUbmFPWVFsV0JkMzhRc2Fvb1E9PSIsInZhbHVlIjoiODVYbWlkVFIrTHU0amtwUmtMUWQ2NTdQQjVrZDhDV1h3cnpWWGp1MUc3Y2htQnFZREFrU0xSV3NJMGRkM2drc0pQME1uT0Y3S2hXcEFaWmt1YjV5cUFRcW5QVHRSZ3NHSHFuZGdQRVUzaDFtNnNOWHJtVCtKaEpqaExCQkk1dWY2dTFDV1wvMnBUQVZPdmhmSmxDUXlsUT09IiwibWFjIjoiYzQ2NjQyOTc0OTE0MGIwMzNjZDRlYThiNzI1YTBjMzQ4OGY1NGYxZWZiYmQ1Njk4ZTZkZTY2NWZjNDUwMjI5NSJ9

 

Ads
';
Advertisement