Mở hộc kéo quần áo, ập vào mắt tôi là bộ đồ của Miyagi.
Đó là bộ cut-and-sew mà Miyagi đã đưa sau khi đổ rượu táo lên người tôi, vào hôm trước kỳ nghỉ xuân. Là bộ đồ mà trước kia tôi đã cố đem trả cho cô ấy.
Cuối cùng thì Miyagi cũng không chịu nhận và giờ thì nó lại thành đồ của tôi luôn.
Mà, tôi cũng chẳng bao giờ mặc lại nó nữa.
Tôi chạm vào bộ đồ mà tôi không nỡ vứt bỏ, một bộ đồ giờ đây không còn nơi nào để thuộc về.
Lúc đó tôi đã giặt nó với ý định đem trả lại, nên là không còn bất kỳ dấu vết nào của Miyagi trên đó nữa rồi.
Tôi nhắm mắt lại một lúc rồi đem theo chiếc áo ba lỗ vào phòng tắm.
Vào những đêm thứ sáu thế này thì nhà tôi không bao giờ đi ngủ sớm. Kể cả bây giờ đã là hơn 11 giờ đêm rồi nhưng điện trong phòng khách vẫn còn sáng chưng. Tôi lặng lẽ bước qua rồi vào trong phòng tắm. Thay vì cứ nhàn nhã tắm trong bồn nước nóng như mọi khi thì lần này tôi quyết định ra khỏi đó sớm. Vào bếp lấy ra chai nước trong tủ lạnh, tôi trở về lại phòng mình.
Tôi nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn.
Vừa uống ngụm trà, tôi vừa trả lời mấy tin nhắn mình nhận được. Uống được một nửa thì tôi ngả lưng xuống giường.
Những điều xảy ra hôm nay bất chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
——Tôi đã cởi đồ mình ra trước mặt Miyagi, và còn bắt Miyagi cởi đồ của cô ấy ra.
Đặt điện thoại xuống cạnh gối, tôi lấy một hơi thật sâu rồi thở dài.
Gặp Miyagi ba lần mỗi tuần thế này cũng không tệ.
Vào những ngày nghỉ thế này, tôi muốn gặp bạn bè mình và ra ngoài đi chơi với họ. Thân thiết với nhau thì mấy điều này cũng là lẽ tự nhiên thôi. Cũng có thể nói việc tôi gặp Miyagi vào kỳ nghỉ thế này cũng y chang thế.
Trước đây tôi đã hôn cô ấy, nhưng cũng chỉ được tới đó thôi. Dù sao thì đôi môi này cũng đã chạm lên người Miyagi không biết bao nhiêu lần, và Miyagi cũng đã chạm lên cơ thể này không biết bao nhiêu lần rồi.
Nên là không sao cả.
Thế nhưng, việc cởi đồ ra và lột đồ người khác ra là trái luật.
Có lẽ lựa chọn của tôi vào hôm trời mưa đó là một sai lầm.
Lẽ ra lúc đó, lúc Miyagi cởi đồ tôi ra, tôi phải gạt tay cô ấy đi và táng cho cô ấy vài cái cho chừa cái tội ngáo mới đúng. Chỉ vì tôi đã chấp nhận cái hành động phá luật ấy mà bây giờ mọi thứ đang dần đi sai hướng hết.
Nằm trên giường, tôi nhìn lên trần nhà rồi lại thở dài.
Khoảnh khắc tôi đẩy Miyagi xuống trên chiếc giường này, tôi đã nguyền rủa bản thân tôi, và cho tới bây giờ tôi vẫn tiếp tục nguyền rủa bản thân mình vì đã làm điều đó. Và lời nguyền đó đang từng chút một bao trùm lên trái tim tôi, khiến những cảm xúc trong lòng dần trở nên lệch lạc và méo mó.
Lột đồ Miyagi ra, rồi chạm vào cô ấy.
Tôi bắt đầu nghĩ tới những điều có thể xảy ra sau đó nữa, nhưng rồi lại liền gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
“Tệ thật đấy”
Lẽ ra tôi không nên liên tưởng về những thứ như vậy.
Từ lúc Miyagi tới căn phòng này, những thứ hiện lên trong tâm trí tôi đã trở thành những điều tôi không thể nào nói cho ai biết được nữa rồi.
Sẽ tốt biết mấy nếu lúc đó tôi cứ thế mà hôn cô ấy.
Sẽ tốt biết mấy nếu lúc đó tôi để lại trên người cô ấy một dấu vết không thể xoá nhoà.
Cho tới giờ tôi đã và vẫn luôn nghĩ tới những điều ngớ ngẩn thế này.
Thế này chẳng giống tôi chút nào.
Bình thường tôi là một người khá khôn khéo và dễ làm thân với người khác. Kể từ khi vào cao trung, tôi đã tận hưởng cuộc sống học đường với vị trí của riêng mình. Tôi muốn tiếp tục cuộc sống thường ngày này của tôi cho tới khi tốt nghiệp, và thứ cảm xúc của tôi đối với Miyagi đang trở thành thứ cản đường lớn nhất.
Không phải là tôi ghét Miyagi.
Bản thân tôi cũng đã nói với Miyagi rằng mình thực sự có hứng thú với cô ấy.
Đúng, nếu chỉ là hơi có hứng thú với cô ấy hơn người khác một chút thôi thì sẽ chẳng phải là vấn đề. Thực thế lại không phải thế. Miyagi thu hút tôi hơn tôi nghĩ, và tôi chẳng thể nào kiểm soát được những cảm xúc đang hướng tới cô ấy trong tôi.
Vì vậy nên hôm nay tôi đang nỗ lực để đưa bản thân mình trở lại như lúc trước.
Một lần nữa, tôi lại thở dài.
Nếu một chiếc điện thoại di động mà có bị lỗi gì, thì tất cả những gì tôi cần làm là bấm nút tái khởi động, và nó sẽ lại hoạt động như trước thôi. Giá như tôi cũng có thể tái khởi động lại bản thân mình như thế thì tốt biết mấy.
Nếu lúc đó tôi nghĩ rằng việc cởi đồ ra là có hàm ý gì khác thì bầu không khí giữa chúng tôi sẽ trở nên rất gượng gạo. Đã vậy, chỉ cần coi nó như là việc thường ngày là được.
Để Miyagi ra lệnh cho mình, và rồi thản nhiên cởi đồ mình ra như lúc thay đồ ở trường.
Tôi cần phải tự dối lòng và đánh lừa chính mình.
Tuy rất khó để có thể có thể quay lưng lại với cảm xúc của chính mình, nhưng nếu thế thì tôi sẽ có thể tự huyễn mình và ổn định lại bản thân sau.
Chỉ cần nghĩ rằng mình đang bán vài tiếng đồng hồ của mình mỗi tuần cho Miyagi và làm theo những cái mệnh lệnh khó nghe và chán ngắt của cô ấy giống năm ngoái là được.
Tôi đã nghĩ thế.
Mà, mọi thứ thì lại không hề đi theo ý tôi muốn.
Cậu có thể lột đồ tớ ra, hoặc cậu có thể ra lệnh cho tớ tự cởi đồ ra.
Trước hai lựa chọn, Miyagi đã chọn ra lệnh, đúng như tôi nghĩ.
Tôi đã quen với việc che giấu cảm xúc bản thân mình rồi. Cứ che đậy những ý nghĩ trong lòng mình như thế, dần dần tôi đã trở nên giỏi chịu đựng hơn.
Bởi vậy nên tôi đã có thể cởi quần áo mình trước mặt Miyagi mà không hề thay đổi sắc thái trên mặt. Tuy nhiên, chỉ thế thôi thì chưa đủ, vì cảm xúc trong tôi đã bỏ lý trí lại phía sau mà tràn ra ngoài. Nhờ vậy mà đến cả Miyagi cũng đã cởi đồ ra.
——Nói vậy thì vẫn chưa chính xác.
Để nói cho đúng thì là tôi đã không thể ngăn cản bản thân tôi lột đồ Miyagi ra. Rốt cuộc, tôi nhận ra rằng chỉ với việc đeo chiếc mặt nạ đó lên không thể làm những tà ý trong tôi biến mất đi được, và rồi, tất cả còn lại trong tôi chỉ là thứ cảm xúc thúc đẩy ham muốn được chạm vào Miyagi nhiều hơn.
Dù cho lúc này bản thân đang hối lỗi thì tôi vẫn không thể ngừng nghĩ rằng lúc đó Miyagi thật mềm mại, rằng lúc đó những nơi chúng tôi tiếp xúc với nhau đem lại cho tôi cảm giác dễ chịu làm sao. Đúng là hết cứu. Dòng suy nghĩ của tôi hiện tại đã trở nên rối tung rối mù đến mức tôi không thể sắp xếp lại, và cứ thế, tôi liên tục tiến vào những lối tư duy lẽ ra không nên được kết nối lại với nhau.
Cứ như là từ rất lâu rồi tôi đã không còn là chính mình nữa, cảm giác thật buồn nôn.
Tôi muốn trực tiếp chạm tay vào cơ thể trần trụi của Miyagi.
Chưa một lần trong đời tôi cảm thấy thế này với ai đó bao giờ.
Còn có rất nhiều thứ khác nữa mà tôi không muốn làm với bất kỳ ai nhưng lại muốn làm với chỉ duy Miyagi. Dù cho đang là mùa hè, nhưng những ký ức này vẫn cứ chất đầy chất đống lên trong tâm trí tôi như những bụi tuyết dày đặc mãi không chịu tan đi.
“Có lẽ mình nên thấy mừng vì nay là thứ sáu”
Với tâm trạng nặng nề thế này thì làm sao mà tôi có thể đối diện với Miyagi chỉ sau một ngày được.
Tôi có hứng thú với Miyagi, nhưng tôi muốn giữ căn phòng của Miyagi ở một chừng mực nào đó khiến tôi mãi cảm thấy thoải mái. Tôi đã quyết định là sau khi tốt nghiệp sẽ nói lời từ biệt với nơi đó rồi đến học tại một trường đại học ngoại tỉnh, và tôi không hề có ý định thay đổi dự định tương lai của mình.
Cơ mà, tôi không có ý định sống một cuộc đời thanh khiết đâu, nên là cứ rắc một ít MSG lên mối quan hệ của chúng tôi cũng không sao. Chỉ cần không dính dáng sâu thêm vào Miyagi thì tôi vẫn sẽ được phép tận hưởng được những khoảnh khắc bình yên của mình trong căn phòng này.
Chắc là nghe có vẻ hơi thiếu tính thống nhất với hơi không não.
Cơ mà, cứ hễ chuyện gì liên quan tới Miyagi là não tôi cứ như tắt đèn vậy. Tới bây giờ tôi vẫn chẳng hiểu được Miyagi, nên cứ càng nghĩ nhiều thì tôi lại càng không biết mình cần phải làm gì.
Nên là đôi lúc tôi cần phải nhắm mắt làm ngơ đi một vài sự mâu thuẫn nhẹ.
Với cả, tại Miyagi lúc nào cũng ra ba cái lệnh kỳ quái đó nữa chứ.
Thêm nữa là gần đây cô ấy quan tâm tới tôi một cách kỳ lạ, khiến tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Vừa đổ tại, tôi vừa nhìn vào chiếc tường ngăn cách giữa hai căn phòng.
Trước đây thì chỉ có người ở phòng bên kia mới khiến tôi nghĩ nhiều tới như vậy. Có một khoảng thời gian mà chị gái tôi đã luôn nằm trong tâm trí tôi, từ lúc mà bố mẹ chúng tôi bắt đầu lộ rõ bản chất của họ và bắt đầu yêu thương, cưng chiều một mình chị ấy.
Tôi đã không còn là tôi lúc trước nữa rồi, nhưng giờ trông tôi lại chẳng khác gì con ranh hồi đó cả, cảm giác thật khó chịu.
“Aaaa, thiệt tình. Đang nghỉ hè vậy mà chẳng hứng lên nổi á”
Tôi với lấy cái điện thoại.
Xem thời gian thì thấy gần tới 1 giờ sáng rồi.
Umina thì chắc gọi được nhỉ.
Bình thường cậu ấy cũng là cú đêm, với đang trong kỳ nghỉ nữa nên chắc giờ này vẫn còn thức. Thế là tôi gọi điện cho Umina để đổi tâm trạng. Tiếng điện thoại đổ chuông, một âm, hai âm, rồi tới hồi thứ năm thì phát ra từ đầu bên kia là một giọng nói rất tươi vui, ờ thì, quá chói, đến mức tôi còn không nghĩ là đang đêm rồi ấy.
“Hiếm thế, tự dưng cậu lại gọi vào giờ này”
“Tớ không ngủ được. Nói chuyện với tớ chút được không Umina?”
“Nãy đang nói chuyện với thằng ghệ tớ thì nó lại lăn ra ngủ mất nên giờ tớ cũng đang rỗi”
Thực sự là tôi không có chuyện gì muốn nói với Umina cả.
Chắc chắn là cậu ấy cũng vậy, những lúc rảnh thế này thì nói chuyện với ai cũng được cả. Tuy là ai cũng được, nhưng chúng tôi vẫn muốn trò chuyện với những người nào đó cảm giác rằng sẽ dễ có chuyện để nói hơn, nên chúng tôi bắt đầu tám chuyện ba cái chuyện phiếm.
Nghe thấy một giọng nói khác với Miyagi thế này làm tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Mặc dù khi nói chuyện cậu ấy chẳng suy nghĩ gì mà cứ liến thoắng nói ra hết mấy thứ trong đầu, chúng tôi bàn từ hết chuyện này sang chuyện khác, cảm giác nhộn nhịp hơn nhiều so với lúc nói chuyện với Miyagi.
Nhưng mà, có vui hay không thì tôi cũng không chắc nữa.
Umina với tôi mới gặp nhau tầm cuối tuần trước nên có nói thì cũng loanh quanh ở mấy cái chuyện đó thôi, chẳng khác gì nhắc lại chuyện cũ cả.
“Mà sao năm nay Hazuki ít đi chơi với bọn này thế? Bộ học ở lò luyện thi cực lắm à?”
Umina, lúc nào cũng gọi trường dự bị là lò dự thi, bắt đầu cằn nhằn với tôi, lộ rõ vẻ bất mãn.
Đúng là năm ngoái tôi đi chơi với cậu ấy chắc phải nhiều gấp đôi bây giờ nên cũng không trách được.
“Kiểu vậy. Lịch trình của tớ cũng khá là kín”
Thực sự thì lịch học ở trường dự bị cũng khá bận rộn vì nó chiếm phần lớn thời gian nghỉ hè của tôi. Với cả tôi cũng có lịch trình tới nhà Miyagi nữa, nên lại càng bận rộn thêm.
Ở đầu bên kia điện thoại, Umina cứ liên tục bảo tôi là cậu ấy muốn đi chỗ này, xong cũng muốn đi chỗ nọ, rồi kêu tôi làm trống bớt lịch trình đi. Thực sự thì tôi không biết là có được hay không nữa, nhưng tôi cũng đáp lại “tớ hiểu rồi”. Và rồi Umina, sau khi vừa bớt nóng, cô ấy hỏi như vừa nhớ ra.
“À phải rồi. Cậu làm xong bài tập chưa?”
“Cũng gần xong rồi á”
“Vậy cho tớ chép đi”
“Ok. Chắc mai đi nhỉ?”
“À, vậy tớ có chỗ này muốn tới, nhân tiện ra đó luôn đi”
Và rồi phát ra từ miệng Umina là một nơi nghe không có vẻ như là chỗ để làm bài tập lắm.
Không phải là tôi muốn gặp cậu ấy.
Hồi năm ngoái thì chắc là tôi sẽ còn thấy vui một chút.
Chẳng muốn đi chút nào.
Lúc tỉnh dậy, tôi cảm thấy khoẻ khoắn hơn bình thường.
Lý do thì khỏi nghĩ đâu xa cũng biết là do Umina.
Chẳng phải mỗi thứ bảy không mà tới cả chủ nhật cậu ấy cũng kéo tôi đi từ chỗ này sang chỗ nọ, hết chỗ này tới chỗ khác, làm tôi mệt đến nỗi chẳng thể nào mà nghĩ tới mấy thứ linh tinh nổi nữa, nên tôi cứ thế mà liệm thôi. Tôi không nghĩ là mình sẽ phải đi chơi hai ngày liền như vậy, nhưng ít ra tôi đã có thể loại Miyagi ra khỏi tâm trí mình rồi ngủ một giấc ngon lành, đó là điều tốt.
Nhờ vậy mà giờ tôi vẫn có thể tới trường dự bị và tới nhà Miyagi như bình thường.
Chỉ cần nhắm mắt làm ngơ đi mấy việc nhỏ nhặt thì sẽ chẳng thành vấn đề.
Trên thực tế thì, cả tôi lẫn Miyagi, đều không một ai đả động gì tới hôm thứ sáu đó, như một chiếc hộp báu không nên được mở ra. Miyagi đưa tôi 5000 yên như là phí làm gia sư rồi lặng lẽ đặt đống sách vở lên bàn, còn tôi thì vẫn tiếp tục làm bài trong sách bài tập một cách nghiêm chỉnh.
Và bây giờ, sự yên bình đã trở về với căn phòng này.
Cả hai chúng tôi đều biết rằng những sự việc xảy ra vào hôm thứ sáu chỉ có thể bị quên đi khi suy nghĩ của chúng tôi chìm ngập vào việc giải những bài tập này. Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng tôi cứ học trong sự êm đềm này, dẫu cho nó có chỉ là bộ mặt bên ngoài. Vẫn hơn là cứ giữ khư khư một bầu không khí khó xử giữa cả hai.
Tuy là cuộc nói chuyện giữa chúng tôi vốn dĩ đã không có gì sôi nổi rồi, giờ vẫn tiếp tục ứ đọng, khiến căn phòng rơi vào không gian tĩnh lặng, nó lại chẳng phải là điều đáng bận tâm tới. Có lặng im một chút thì Trái Đất vẫn sẽ quay, và mối quan hệ của chúng tôi vẫn sẽ tiếp diễn.
Dù là có hơi quá yên tĩnh, nhưng chắc vẫn tốt hơn là quá ồn ào.
Tôi cầm lên cốc trà lúa mạch rồi nốc vào bụng.
Có vẻ Miyagi đã ngừng quan tâm tới tôi rồi, nên là hôm nay tôi lại cảm thấy căn phòng này có hơi nóng.
Nếu giảm xuống tầm vài độ nữa thì tốt biết mấy, cơ mà tôi sẽ không nói đâu.
Như vầy ít ra vẫn tốt hơn là ở ngoài, vả lại tôi cũng không muốn lặp lại những chuyện xảy ra vào hôm thứ sáu đâu.
“Sendai-san”
Miyagi đột nhiên gọi tôi.
“Hôm chủ nhật cậu có ra nhà ga à?”
“Ừm, làm sao?”
Đang làm bài thì tôi nhìn lên rồi quay sang Miyagi, cô ấy cũng đang nhìn về phía tôi.
Có lẽ là trong lúc tới đây thì ánh mặt trời đã đốt cháy hết đi những tà niệm trong lòng tôi rồi, nên giờ có ngồi cạnh Miyagi thì tôi cũng không để tâm lắm.
“Tại tôi thấy cậu đi chung với Ibaraki-san”
Khi nghe thế, tôi định bảo rằng sao lúc đó Miyagi không gọi tôi, và rồi lại nuốt ngược những lời đó vào trong.
Giữ chúng tôi không hề có mối quan hệ như vậy.
“Miyagi chắc là đi chung với Utsunomiya?”
Tôi tìm một câu khác hợp hơn để đáp lại rồi nói.
“Ừm, đi ra ngoài với đám Maika”
“Hôm đó các cậu làm gì?”
“Mua sắm”
Hồi đầu hè, lúc tôi hỏi cô ấy đi đâu với Utsunomiya thì Miyagi không muốn cho tôi biết, và giờ thì cô ấy lại trả lời nhẹ tênh.
“Lúc đó Sendai-san làm gì?”
“Tớ cũng vậy. Tớ cũng đi mua sắm với Umina thôi”
“Có vui không?”
Không biết là do thấy chán làm bài tập hay do thấy khó chịu với không gian yên lặng trong căn phòng, mà giờ đây Miyagi lại hỏi những thứ bình thường cô ấy chẳng bao giờ đả động gì tới.
“Chắc có”
Đáp lại câu trả lời ngắn gọn của tôi lại là ánh mắt hoài nghi từ phía bên kia.
Thực ra thì cũng có chán đến nỗi phải lườm tôi như vậy đâu. Cho dù chủ yếu toàn là bị Umina kéo đi chỗ này chỗ nọ thì tôi vẫn cảm thấy có chút vui.
“Thế Miyagi thì sao? Cậu có thấy vui không?”
Nếu giờ cứ lảng tránh ánh mắt của Miyagi thì phiền lắm nên tôi quyết định đá sang cô ấy.
“Nếu không vui thì đã không đi”
“Thế à. Vậy cậu mua những gì?”
“Nhiều thứ”
“Cụ thể là gì?”
“Gì mà chả được”
Có vẻ như việc tra khảo đã đi quá thời gian bù giờ rồi nên là đã bị cắt đoạn ở đó. Tuy vậy, giọng điệu đó lại không được lạnh lùng như mọi khi, nên chắc hôm qua cô ấy cũng vui lắm.
Tuy không biết rõ Utsunomiya lắm, nhưng cô ấy có vẻ rất thân với Miyagi. Tôi không biết cũng không hỏi xem họ đã quen nhau được bao lâu rồi, nhưng trông họ có vẻ là bạn rất thân của nhau.
Có lẽ họ có một thứ quan hệ mà tôi không có.
Tất cả những gì tôi có trong tay bây giờ là những mối quan hệ chỉ biết tính toán với nhau, nên là tôi có chút ganh tị với hai người bọn họ. Và rồi một ý nghĩ ngớ ngẩn lại hiện lên trong đầu tôi.
Nếu là Utsunomiya thì liệu tôi có thể chạm vào Miyagi mà chẳng cần phải lo nghĩ gì không nhỉ.
Tôi biết là đã chộp lấy một cô bạn của cô ấy xong lại còn chú thích “chẳng cần phải lo nghĩ gì” thì có hơi nực cười. Nếu là bạn bè với nhau thì chẳng cần những điều như thế.
Việc những tà niệm trong tôi đã biến mất thực tế chỉ là ảo tưởng, vì giờ đây, vẫn còn tầm một nửa trong số đó đang bùng cháy lên, vì vậy mà giờ tôi mới đang nghĩ về những thứ này.
——Mình đúng là đứa tồi mà.
Tôi thả bút ra rồi nằm bẹp lên bàn.
Đầu tôi có đập vào bàn kêu lên “coong” một cái, nhưng tôi cũng chả quan tâm.
“Tự dưng làm trò gì đấy?”
Dù nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Miyagi, tôi vẫn nằm úp xuống chả quan tâm, rồi hỏi.
“Có chỗ nào cậu không hiểu không? Nếu có thì bảo, tớ chỉ cho”
“Ngoài việc không hiểu sao Sendai-san lại nằm bẹp lên bàn thế kia thì không còn chỗ nào mà tôi không hiểu hết”
“Thế thì làm bài tập tiếp đi”
“Thiệt tình, cái quái gì thế”
“Đang hơi vỡ mộng về bản thân thôi”
Nếu cứ để mặc bản thân tôi như bây giờ thì sợ rằng tôi sẽ lại bước lên vết xe đổ của hôm thứ sáu mất.
Tôi chưa bao giờ nghĩ là lý trí của tôi lại vô dụng và không đáng tin cậy tới mức này. Trước đây tôi đã nghĩ rằng Miyagi là một đứa phiền phức, nhưng có vẻ chính bản thân tôi lại còn làm tôi đau đầu hơn thế nữa.
“Làm ơn đừng nói mấy thứ khó hiểu rồi nghiêm túc dùm tôi cái”
Giờ thì tới lượt Miyagi nói câu mà mọi khi tôi mới là người nói.
“Sáng giờ tớ học hành nghiêm túc lắm rồi á”
“Đấy là ở trường dự bị. Nghiêm túc ở đây luôn hộ tôi”
Nếu như chỉ cần học là có thể giải thoát tôi khỏi những cái suy nghĩ này thì tôi sẽ học nghiêm túc nhất có thể. Nhưng nó lại không đơn giản thế. Giờ mà ra cuốc bộ phơi nắng giữa cái trời nắng nóng kia chắc cũng thay đổi được chút tâm trạng.
“À này Miyagi. Nhà cậu có bánh mì không?” [note53761]
Tôi ngồi thẳng dậy rồi nhìn sang Miyagi.
“Bánh mì á?”
“Ừa. Cả sữa với trứng nữa”
“Không có, mà cậu tính làm gì”
“Cậu muốn ăn French toast không?”
“Tôi không muốn”
“Tớ thì muốn”
Tôi cũng chẳng muốn rủ cô ấy đi chung với mình làm gì đâu, chỉ là giờ mà ra ngoài không có lý do thì hơi kỳ. Nên là tôi chỉ cần bịa ra đại cái lý do gì đó là được.
Có khi giờ ra ngoài đổi gió một chút thì lúc trở lại, tôi sẽ lại có thể ngồi giải bài tập bên cạnh Miyagi mà không cần phải lo nghĩ gì nữa.
Tuy là hiếm khi nào mà cô ấy đem thứ gì đó vào trong phòng cho cả hai ăn, nhưng tôi nghĩ lâu lâu làm một chút đồ ăn vặt cũng không tới nỗi nào.
“Chờ ở đây đi, tớ đi mua nguyên liệu”
Miyagi có muốn ăn hay không thì cũng kệ, nên là tôi cứ thế xách cặp đứng lên.
“French toast này nọ, sao mà chả được. Lo mà học tử tế đi chứ”
Cùng với giọng nói gắt gỏng là hộp khăn giấy hình con cá sấu bị ném bay về phía tôi. Tôi bắt lấy rồi đặt con cá sấu về lại đúng chỗ.
“Miyagi mà cũng nói được mấy câu đó à, hiếm đó nha”
“Vì mỗi lần Sendai-san bắt đầu làm cái gì đó là chỉ tổ rắc rối thêm thôi”
“Sao nghe cứ như lúc nào cũng là tớ gây rối vậy”
“Lúc nào cũng là cậu chứ ai”
“Làm gì có. Với cả hôm nay tớ chỉ muốn ăn french toast thôi.”
Tôi không tính nói với Miyagi đâu nhưng vì không muốn rắc rối nên tôi mới phải làm French toast đó. Vậy nên mong cô ấy đừng cản trở tôi nữa.
“Tớ đi ra ngoài một chút. Miyagi có muốn theo không?”
Tôi nói như ý nói rằng mình sẽ không đổi ý, rồi thêm vào một câu nói vi diệu mà chắc chắn sẽ khiến Miyagi để tôi yên.
“Không đi. Muốn đi thì tự đi một mình đi”
Miyagi nói, đúng như tôi nghĩ, rồi lại nhìn xuống cuốn sách bài tập của mình.
“Vậy đợi tớ nhé”
Nếu có thể thì tôi chẳng muốn đi ra ngoài trời giữa hè thế này đâu.
Trời không mây, không gió thế này mà phải cuốc bộ thì đúng là địa ngục mà.
Nhưng một chuyến phơi nắng lại là điều mà tôi rất cần ngay lúc này.
Bỏ Miyagi lại phía sau, tôi ra khỏi cửa trước rồi bắt thang máy xuống dưới.
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cửa ngoài thì mồ hôi bắt đầu đổ xuống trên trán tôi.
Chắc chắn là ăn thứ gì đó ngọt sẽ khiến tâm trạng tôi tươi tốt hơn.
Dù không có cơ sở gì nhưng tôi vẫn tin vậy, rồi tiếp tục đảo chân dưới ánh mặt trời.
Tự dưng thấy mình giống Miyagi quá ha.
Vừa đảo mắt qua lại tìm bóng râm, tôi vừa thở dài.
Hành động không có tính nhất quán, và cứ hễ xảy ra chuyện gì cái là lại trốn.
Có vẻ như càng ở với nhau lâu thì tôi lại càng trở nên giống Miyagi. Tôi không muốn nghĩ là tôi giống cô ấy đâu. Chắc chỉ là hôm nay tôi tình cờ trở nên như vậy thôi, tôi muốn tin là vậy.
Tôi ấn nhẹ vào thái dương rồi gạt Miyagi ra khỏi đầu mình.
Bánh mì, trứng với sữa.
Tôi quên chưa hỏi cô ấy, nhưng chắc là nhà vẫn có đường chứ nhỉ.
Rốt cuộc cũng đơn giản nhỉ.
Vì tôi chỉ đi ra mua những thứ cần thiết rồi lập tức về mà không ghé vào đâu cả nên cũng không tốn nhiều thời gian lắm. Nhưng chỉ thế thôi mà đã thay đổi đáng kể tâm trạng của tôi rồi.
Ngoài trời thực sự rất nóng, nên là thay vì làm mát cái đầu mình thì tôi lại tải thêm nhiệt vô đó nữa rồi. Nhưng cũng không thành vấn đề, vì dù gì tôi cũng đã có thể gạt những tà niệm trong lòng ra ngoài rồi.
“Tớ mua về rồi đây”
Vào trở lại phòng, tôi gọi tới Miyagi đang đọc manga.
“Ai khiến cậu”
Miyagi vừa nói với giọng khó chịu, mắt vẫn bám dính vào cuốn truyện mà không thèm nhìn lên.
“Dù cho là cậu không nhờ tớ nhưng mà sao không nghỉ giải lao chút đi”
“Đang giải lao đây”
Cô ấy nói không sai.
Không những là đang đọc manga, bây giờ Miyagi đang nằm ra một đống trên giường, đúng nghĩa “nghỉ giải lao” luôn.
“Nhìn là tớ biết rồi nhưng mà ý tớ không phải thế, mà là ăn vặt đây nè”
Nói cho dễ hiểu đến thế rồi mà Miyagi vẫn chẳng chịu động đậy gì.
Đã vậy thì phải xài mưu thôi.
Đặt túi xách đi chợ lên sàn, tôi cầm cuốn manga Miyagi đang đọc lên thì thấy đó là cuốn mà tôi chưa thấy bao giờ.
Ra là mua sắm là mua những thứ này à.
Có vẻ một trong những thứ mà cô ấy mua lúc đi mua sắm với Utsunomiya vào hôm qua là mấy cuốn manga.
“Sao Sendai-san không đi mà ăn một mình đi”
Nói rồi, Miyagi ngồi dậy, giật lấy cuốn manga từ tay tôi rồi lại ngả lưng xuống giường. Vừa nằm ưỡn ra đấy vừa chẳng thấy chút động lực nào thế này thì chắc là đang quạu rồi.
“À Miyagi. Có khi nào cậu không thích French toast không?”
Đột nhiên tôi muốn ra ngoài mua đồ.
Rồi lờ đi luôn Miyagi khi cô ấy nói không muốn đi.
Có lẽ đó là lý do tại sao tâm trạng của Miyagi lại trở nên méo mó như bây giờ, nhưng thôi thì cứ hỏi đại cái lý do nào đó an toàn một chút xem sao.
“……”
Miyagi còn không thèm nhìn về phía này nữa.
“Sao lại im vậy?”
“……Tôi chưa ăn bao giờ nên không biết”
“À thì cũng có những người như vậy mà”
Tôi không có ý trêu cô ấy gì đâu,
Thực sự thì tôi nghĩ như vậy thật mà.
Nhưng Miyagi có vẻ không coi lời tôi nói theo nghĩa đen, rồi gằn giọng.
“Tôi tuyệt đối không ăn”
“Nào nào đừng có dỗi thế chứ. Tớ sẽ chỉ cậu làm nên ra giúp tớ đi”
“Sendai-san tự đi mà làm một mình đi”
“Cái này là lớp học ngoại khoá đó nha”
“Sao lúc nào cậu nói ba cái thứ vớ vẩn thế hả”
Miyagi bật dậy nói, trông rất bất mãn.
“Vậy thì khi nào xong tớ đem vô cho nên Miyagi cứ đợi ở đây đi. Tớ mượn bếp chút xíu nha”
Quả nhiên không gọi cô ấy ra được rồi.
Dù cho Miyagi có không giúp thì mấy thứ như French toast tôi vẫn tự mình làm được. Thực tế thì không có cô ấy cản đường có khi còn nhanh hơn đó.
Lúc tôi quay lưng lại chuẩn bị rời khỏi phòng thì cô ấy lại kéo áo tôi.
“Sao đó?”
“Tôi đi với cậu”
Không biết là trước mặt những người khác thì sao nhưng Miyagi chẳng bao giờ thành thật với tôi cả. Hôm nay cũng vậy, miệng thì cứ phàn nàn này kia nhưng rồi cũng theo tôi ra ngoài bếp. Kể cả cô ấy có bảo không ăn thì cuối cùng cũng vẫn sẽ chịu thua thôi.
Đã vậy thì ngay từ đầu cứ im lặng mà theo đi có phải đỡ hơn không.
Đúng là phiền phức ghê á.
Nhưng mà cứ phải thế này thì mới đúng là tôi và Miyagi của mọi khi. Có khi như thế này còn thoải mái hơn cả lúc học nữa.
Tôi bước qua lối đi rồi tiến vào trong bếp. Nhưng Miyagi lại không theo tôi mà thay vào đó là ra phòng khách.
“Ra đây Miyagi”
Tôi gọi Miyagi, chắc là không có ý định giúp gì rồi đây.
“Sao phải vậy?”
“Cậu ra để phụ tớ mà đúng không?”
“Làm gì có. Sendai-san tự làm hết đi”
“Nhanh nhanh ra đây phụ tớ một tay coi nào. Có không giỏi nấu ăn đi chăng nữa thì chí ít cậu cũng phải biết đánh trứng chứ. Không lẽ, tới đánh trứng cậu còn không làm được nữa à?”
Lúc tôi vừa lấy trứng sữa trong túi ra vừa nói vậy thì Miyagi lại phồng má bĩu môi.
“Chỉ cần làm là được chứ gì”
Miyagi vừa nói một cách cẩu thả vừa lăn vào bếp.
“Tớ xài mấy chén đĩa này được không?”
“Muốn xài cái nào tuỳ”
Nghe theo, tôi lấy ra những thứ mình cần rồi đập trứng vào trong tô.
“Cậu đánh chỗ này lên đi”
Lúc đưa đôi đũa cho Miyagi thì tôi mới nhận ra một thứ quan trọng.
Tôi quên chưa mua bơ nướng bánh mì mất rồi.
Mở tủ lạnh ra thì tôi chỉ thấy hộp bơ èo uột đang dần biến sắc. Lúc hỏi Miyagi xem cô ấy mua lúc nào thì cô ấy chỉ trả lời “mới hôm nọ thôi” một cách mơ hồ, nhưng trông nó lại không giống gần đây lắm, nhìn chẳng có chút sức sống nào luôn.
Tuy vậy, tôi vẫn tin vào lời Miyagi rồi đưa ra chỉ thị cho cô ấy.
“Thêm một cốc đường vào đó rồi đánh đều lên với sữa”
Tôi đưa Miyagi hũ đường, cốc cân đo và sữa, rồi đặt ổ bánh mì lên thớt.
Chắc cắt đôi ra là được nhỉ.
Bình thường thì có thể cắt nó ra làm bốn cho dễ ăn, nhưng tôi lại quyết định cắt ra làm đôi, rồi cầm dao lên. Cắt miếng bánh mì đầu tiên ra làm đôi xong, tôi nhìn sang bên cạnh thì thấy Miyagi vẫn đang thêm đường vào đó.
“Miyagi, stop!”
“Gì?”
“Cậu không thấy đang cho hơi nhiều đường à? Cậu bỏ bao nhiêu cốc vô rồi thế?”
“Tầm ba cốc?”
“Tớ đã bảo chỉ cho một cốc thôi mà nhỉ?”
“Càng ngọt càng tốt chứ sao”
“Không tốt chút nào. Giữ nguyên phân lượng dùm tớ cái”
Hai cốc thì vẫn còn được, chứ ba cốc thì quá nhiều luôn rồi.
Nhưng mà giờ chẳng thể nào lấy ra chỗ đường đã bỏ vô được nữa nên tôi chỉ có thể đập thêm trứng vào để hoà tan lượng đường thôi. Tôi đập thêm một quả trứng, thêm gấp đôi sữa vào, và rồi Miyagi lại lăm le chuẩn bị thêm đường vào đó nữa.
“Khoan nào Miyagi!”
Vừa lúc cô ấy tính cho thêm đường thì bị tôi nắm tay lại. Tính cho cả hai bị trào acid dạ dày hay gì thế hả.
“Xíu nữa cậu ra lệnh cho tớ cái gì cũng được, còn giờ thì làm ơn nghe theo tớ cái đi”
“Tôi không có gì để mà ra lệnh cho cậu cả”
“Kiểu gì cũng có chứ đúng không”
“Vậy thì uống cái đó đi”
Miyagi cụt ngủn nói rồi chỉ tay vào cái tô hỗn hợp đầy đường đó.
“Cậu bị mát dây à?”
Cho dù là bây giờ lượng đường cũng không còn đáng kể nữa, nhưng cái tô hỗn hợp đó là để ngâm bánh mì vào chứ không phải để cứ thế mà uống.
“Bởi nên tôi mới bảo là tôi không có gì để mà ra lệnh hết. Sao lâu lâu Sendai-san không ra lệnh đi? Tôi sẽ cho cậu quyền ra lệnh, coi như để cảm ơn cho việc cậu làm French toast”
“Tớ chỉ bảo cậu là giữ nguyên phân lượng đường trong hỗn hợp thôi là xong rồi. Chẳng có ý nghĩa gì hết”
“Vậy tôi cho cậu quyền đưa ra ba mệnh lệnh. Giờ thì cậu có thể yên tâm làm French toast rồi đó”
Quả nhiên là vẫn đang cố ngáng đường mình đây mà.
Thay vì để cô nàng Miyagi chẳng bao giờ biết nghe lời thế này giúp một tay thì làm một mình còn dễ hơn nhiều.
“Ba? Cậu tính làm thần đèn hay gì?”
Tôi cầm lấy cái tô từ tay Miyagi rồi đánh hỗn hợp trứng lên.
“Thần đèn không có làm theo mệnh lệnh mà làm theo yêu cầu. Sendai-san bị ngố à”
Quả nhiên Miyagi là một đứa ngốc đại mà.
Nếu là Miyagi đưa ra lệnh thì nó sẽ là một mệnh lệnh đúng nghĩa, nhưng nếu là tôi ra lệnh thì khả năng là nó sẽ chẳng ra gì đâu. Tôi không nghĩ là Miyagi sẽ ngoan ngoãn mà làm theo những gì tôi nói đâu nên cuối cùng những lời của tôi cũng chẳng phải là mệnh lệnh mà chỉ là yêu cầu thôi.
Mà hơn thế nữa, nếu là thần đèn thì những yêu cầu của tôi sẽ trở thành hiện thực. Còn Miyagi thì chưa chắc.
“Này nhé, nếu cậu muốn giúp tớ một tay thì đừng có mà lải nhải mấy thứ như mệnh lệnh này nọ mà ngoan ngoãn làm theo những gì tớ nói đi. Còn không muốn thì mời đi ra ngoài kia ngồi dùm.
Dù là cử chỉ xấu, nhưng tôi vừa nói vừa chĩa đũa ra phía phòng khách.
Nhưng Miyagi lại không muốn ra đó.
“Sendai-san cũng tự tiện chế luật còn gì nên có sao đâu”
“Ừ thì”
“Nhanh nhanh ra lệnh đi”
Miyagi quay sang tôi rồi nói cứ như đang ra lệnh.
Không thể hiểu nổi.
Sao Miyagi lại tự kiêu thế nhỉ.
Mà vốn dĩ, cho dù có ba mệnh lệnh đi chăng nữa thì tất cả những gì tôi muốn là Miyagi giữ nguyên lượng đường, giữ nguyên lượng sữa, rồi mở lửa nhỏ mà nướng bánh thôi. Và đó lại là những thứ mà Miyagi nhất quyết không muốn làm theo.
Vậy thì giờ hỏi xem tôi phải ra lệnh cái gì đây.
Nhìn xuống đống chất lỏng màu vàng trong tô.
Những điều tôi muốn Miyagi làm.
Những điều tôi muốn làm với Miyagi.
Không phải là không có, nhưng đây không phải là chỗ để mà nói nhảm về ba cái mệnh lệnh này nọ đâu.
Vậy thì còn gì khác không.
Đặt đôi đũa xuống, tôi quay sang phía Miyagi.
“Mệnh lệnh gì cũng được đúng không?”
“Ừ được”
“Vậy thì đứng yên đó, đừng cử động gì hết”
“Eh?”
“Tớ bảo là đừng có cử động gì hết”
“Biết rồi nhưng mà tiếp theo làm gì?”
Có vẻ Miyagi nghĩ là tôi sẽ ra lệnh cho cô ấy giúp tôi làm french toast nên cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Nhắm mắt cậu vào đi”
“……Cậu tính làm gì?”
Dù tôi đã ra lệnh cho cô ấy đứng yên rồi nhưng Miyagi vẫn lùi lại nửa bước.
“Im miệng vào mà nghe tớ đi”
“Im miệng cũng là mệnh lệnh ấy à?”
“Ừ, mệnh lệnh. Cậu sẽ nghe theo ba mệnh lệnh của tớ mà đúng không?”
Miyagi nhíu mày rồi lườm tôi. Chắc là đang muốn phàn nàn gì đó nên cô ấy gọi “Sendai-san”, nhưng lại im lặng rồi từ từ nhắm mắt vào.
Miyagi tuyệt đối sẽ không nghe những gì tôi nói.
Là điều mà tôi đã nghĩ, nên tôi có hơi thất vọng. Cô ấy có vẻ đã đoán được điều sẽ xảy ra tiếp theo nên tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ phải xông tới mà táp lấy tôi hay gì chứ.
Tôi đưa tay lên gò má của Miyagi, một cô nàng đang ngoan ngoãn nghe lời một cách lạ thường.
Những ngón tay tôi trườn lên đó, Miyagi vẫn không động đậy.
Những cảm xúc sai trái lẽ ra đã bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt giờ đây vẫn đang bùng cháy lên, và tôi không thể ngăn cản bản thân mình lại được nữa.
Như đôi mi đang từ từ khép lại, tôi tiến lại gần Miyagi. Khi tôi nhắm mắt lại, xoá hình bóng cô ấy khỏi tầm nhìn mình, rồi đưa môi cả hai lại gần nhau, cảm giác như Miyagi, người mà lẽ ra tôi không thể thấy lúc này lại hiện lên ngay trước mắt, khiến tôi áp chặt môi mình lên cô ấy hơn.
Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn mọi khi.
Tôi vẫn chưa quen với việc hôn Miyagi tới mức cảm ấy ổn khi làm điều đó. Tuy vậy, lần thứ hai——À không, nếu đếm chính xác thì là lần thứ ba chúng tôi hôn nhau, quả nhiên cảm giác rất dễ chịu. Dù chỉ là môi chạm môi thôi vậy mà, cảm giác như lý trí tôi đang dần tan chảy ra như bơ vậy.
Tôi không ghét việc hôn cô ấy.
Có lẽ tôi muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn.
Được làm điều này trong kỳ nghỉ hè cảm giác thật thoải mái.
Đúng là tôi đang tự lừa dối lòng mình khi nghĩ rằng việc hôn nhau chẳng phải là thứ gì đó to tát cả.
Tôi đưa đầu lưỡi mình chạm vào đôi môi Miyagi. Khi tôi cố cạy mở đôi môi đang khép kín kia thì tay của Miyagi bỗng nắm chặt lấy vai tôi.
Cô ấy đẩy tôi ra mạnh hơn tôi nghĩ, nên khi môi chúng tôi rời nhau, tôi lại một lần nữa hôn lấy cô ấy.
Vừa cảm nhận sự mềm mại, tôi vừa nhẹ liếm đôi môi ấy.
Ngoài đó ra thì tôi không làm bất cứ điều gì hơn thế. Nhưng Miyagi, có vẻ không biết định nghĩa của hai chữ “nhẹ nhàng” là gì mà cứ thế cắn môi tôi, nên lần này lại tới lượt tôi đẩy vai Miyagi ra xa.
Đau quá.
Lúc đưa đầu ngón tay lên môi thì tôi cảm thấy có cảm giác ẩm ướt. Khi nhìn vào ngón tay thì quả nhiên là có thứ gì đó màu đỏ đỏ trên tay tôi.
“Có phải hôn lần đầu đâu mà, có cần phải làm tới mức vậy không hả”
“Có là lần đầu hay không thì liên quan gì. Tôi đã cho cậu ba mệnh lệnh rồi thì làm ơn đừng có tự ý làm chuyện này nọ dùm đi”
Miyagi cau có nói.
Không biết cái “tự ý” cô ấy nói là lúc tôi cố đưa lưỡi vào, hay là lúc tôi liếm môi cô ấy nữa. Nhưng cô ấy không hề phản kháng khi môi chúng tôi chạm nhau, nên chắc chắn chỉ hôn thôi thì không tính là tự ý rồi.
“Cậu cũng một vừa hai phải thôi chứ”
Tôi nói ra điều mà nhất định phải nói ra. Dù là còn rất nhiều điều khác nhưng nếu nói ra thì những gì tôi nhận lại được từ Miyagi cũng chỉ là những câu phàn nàn thôi.
“Có gương không?”
Không biết vết thương sâu cỡ nào nữa nên tôi hỏi Miyagi. Dường như cô nàng khó chiều này còn chưa biết mình vừa chạm vào vảy ngược của người khác thì phải.
Có vẻ như không chảy nhiều máu lắm, nhưng môi tôi cảm thấy rất đau nhức. Miyagi điên rồi hay sao mà lại dám cắn tôi mạnh đến mức này.
“Nếu là vết thương thì tôi xem dùm cho”
“Tớ tự xem là được rồi”
“Không có gương tôi mới bảo”
Nói thế rồi, Miyagi lại gần tới tôi.
Rất, rất gần.
Cô ấy tiến lại rất gần như để xem vết thương, và trước khi tôi hỏi “gì thế?” thì cô ấy lại liếm môi tôi như con chó hay con mèo gì đó.
Vì quá đột ngột nên tôi cứ thế mà đẩy Miyagi ra mà quên cả lên tiếng.
“Tôi vừa khử trùng cho cậu thôi”
Miyagi viện cớ rồi rời khỏi tôi.
“Máu chẳng ngon chút nào cả”
“Tất nhiên. Với cả trước kia tớ cũng nói rồi, liếm không phải cách để khử trùng”
Trước kia tôi đã liếm máu của Miyagi ở đây nên tôi biết rõ rằng vị của máu chẳng ngon chút nào cả.
Cũng như máu của chính tôi, máu của Miyagi không hề ngon. Cả Miyagi trước đây chắc hẳn đã tự liếm máu mình rồi nên cô ấy cũng phải biết chứ. Liếm máu là điều không vệ sinh chút nào và cũng không phải điều mà tôi thích làm. Nên tôi chẳng hiểu sao Miyagi lại muốn liếm máu mình nữa, nhưng rồi cô ấy lại một lần nữa tiếp cận tôi.
“Khoan đã Miyagi”
Khi Miyagi đưa người lại gần và cố đặt môi lên tôi, tôi ngăn cô ấy lại.
Tại sao tôi lại cản cô ấy lại ấy à.
Trong lúc bản thân còn chưa kịp nhận ra thì đôi bàn tay tôi đã nắm lấy vai Miyagi rồi.
“Sendai-san là người đã mời gọi tôi vậy mà”
Nếu tôi có lòng thì cô ấy có dạ.
Không ngờ là chính Miyagi lại có thể nói ra được những lời mang hàm ý như vậy.
Đúng là từ trước tới giờ chính tôi là người đã làm những điều như đang muốn dụ dỗ Miyagi, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ có ngày Miyagi lại nói ra những lời này.
“……Ý cậu là cậu muốn hôn tớ thêm một lần nữa à?”
Tôi hỏi, nhưng cô ấy không hồi đáp.
Rút ngắn khoảng cách của cả hai, Miyagi nhỏ nhẹ đáp lại “để tôi”, rồi tiến tới chồng đôi môi của cô ấy lên tôi.
Cùng với cơn đau nhẹ, tôi có thể cảm nhận rõ sự mềm mại trên đôi môi Miyagi.
Thật mềm mại, thật ấm áp, thật dễ chịu.
Nếu chỉ là động chạm một chút thôi thì Miyagi sẽ ngoan ngoãn để tôi làm vậy, và sau một nụ hôn chỉ dài hơn lúc nãy một chút, đôi môi chúng tôi rời nhau.
“……Sendai-san đúng là đồ dâm đãng”
Miyagi lẩm bẩm rồi nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.
“Miyagi cũng muốn hôn tớ mà, nên cậu cũng giống tớ thôi đúng chứ”
“Giống cái gì mà giống”
Dù không chối việc cô ấy muốn hôn tôi, Miyagi vẫn cứ xù lông lên như vậy. Và rồi cô ấy đưa tay ra phía tôi.
Những ngón tay ấy cập bến lên bờ môi, rồi dịu dàng xoa lên vết thương trên đó.
“Chỗ đó đau đó”
Như đáp lại lời nói của tôi, Miyagi ấn mạnh đầu ngón tay vào vết thương trên môi tôi.
Phản ứng lại với cơn đau nhói, tôi nhăn mặt lại.
Dù là cơ thể của Miyagi và tôi đang gần nhau hơn bao giờ hết, nhưng tôi biết rằng, giữa tôi và Miyagi có một khoảng cách chẳng thể nối kết lại với nhau được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất