Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Những nụ hôn mà Sendai-san trao cho tôi chẳng bao giờ là những nụ hôn đùa giỡn cả.

Lúc chúng tôi hôn nhau lần đầu tiên cũng vậy.

Nếu chỉ là môi chạm môi thôi thì còn có thể viện cớ là chỉ giỡn với nhau thôi. Nhưng Sendai-san lại cố hôn tôi theo kiểu mà chẳng thể nào lấy cớ coi là một trò đùa được. Sẽ không sao nếu chúng tôi chỉ đơn thuần là chạm môi vào nhau, nhưng Sendai-san lại muốn hơn thế nữa.

Khi lưỡi Sendai-san chạm vào môi tôi, cơ thể tôi lại có một cảm giác lạnh sống lưng khiến tôi không thể bình tĩnh được.

Lúc đó, thân nhiệt của cô ấy dần hoà lẫn vào thân nhiệt của tôi, khiến đầu óc tôi trở nên nóng ran.

Vì vậy, những nụ hôn như thế là tuyệt đối không được, nên tôi đã cắn môi Sendai-san. Những nụ hôn không thể đùa được của Sendai-san sẽ làm khơi dậy lên thứ cảm xúc mà tôi đã cất giấu kỹ vào chiếc hộp kín trong lòng tôi mất, nên những nụ hôn như thế, tôi không thể chấp nhận được.

Tuy là vết thương trên môi Sendai-san có vẻ sâu hơn là tôi nghĩ, nhưng đó là cô ấy tự làm tự chịu thôi.

Tôi ấn mạnh ngón tay mình lên vết thương đó.

Vừa nhăn mặt lại như để kìm nén cơn đau, Sendai-san vừa lườm tôi.

Cảm giác như lâu lắm rồi mới được nhìn lại vẻ chống cự này của Sendai-san.

Việc Sendai-san chỉ làm ra bộ mặt như thế trong căn phòng này đem lại cho tôi một cảm giác ưu việt, giống như lúc vừa lụm được một thứ gì đó rất hiếm hoi vậy. Và khi nghĩ rằng chỉ có duy nhất tôi mới có thể khiến cô ấy làm ra bộ mặt như thế làm tôi cảm thấy thật phấn khởi.

——Cho tới một lúc trước thì là thế.

Nhưng giờ đây, đâu đó trong tôi lại không muốn nhìn bị Sendai-san nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm đó.

Quái lạ thật chứ.

Người có lỗi là Sendai-san vì cô ấy đã cố hôn tôi một cách quá mức, nên lẽ ra người bị hại như tôi có trả đũa một chút cũng chẳng sao cả. Cô ấy trông có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi bấm ngón tay mình vào vết thương trên môi cô ấy.

Những giọt máu nhầy nhụa dần bám lên đầu ngón tay, và rồi Sendai-san nắm lấy tay tôi.

“Tớ đã bảo nó đau mà!”

Cùng lúc đó, cô ấy hất mạnh tay tôi ra khỏi vết thương.

Trên ngón tay tôi là máu của Sendai-san, và trên môi cô ấy cũng có nữa. Lúc tôi liếm những giọt máu trên tay mình, mùi vị giống như lúc tôi liếm trên môi cô ấy, chẳng ngon chút nào.

“Đừng có liếm nữa, mau rửa tay cậu đi”

Nói rồi, Sendai-san định mở vòi nước trong bồn lên. Tôi nhanh chóng cản lại và nắm tay cô ấy.

“Chút nữa rồi tôi rửa”

“Thế giờ cậu tính làm gì nữa”

Kỳ nghỉ hè này, Sendai-san lúc nào cũng đắc ý, được nước làm tới.

Dù là tôi đã chủ ý hôn cô ấy, vậy mà lúc hôn tôi, cô ấy cứ trơ ra bộ mặt như kiểu hôn nhau là điều tự nhiên vậy. Tuy là tôi không phiền việc hôn cô ấy, nhưng cứ để Sendai-san tự do làm những gì cô ấy thích thế này quả là không công bằng.

Đây là nhà tôi, và tôi đã hoàn thành ba mệnh lệnh của cô ấy rồi, nên bây giờ muốn làm gì cô ấy là quyền của tôi.

“Hôn”

Tôi không có ý định đợi Sendai-san trả lời đâu.

Lúc tôi tiến bước lại gần thì cô ấy lại quay mặt khỏi tôi.

Đôi mắt ấy vẫn chưa nhắm vào.

Hình ảnh Sendai-san trong đôi đồng tử của tôi mỗi lúc lại trở nên một gần hơn. Và khi Sendai-san nhắm đôi mi vào như thể đã đầu hàng, tôi chậm rãi nối kết đôi môi chúng tôi lại với nhau.

Cùng với thân nhiệt ấm áp đó là thứ chất lỏng dường như là máu trên môi cô ấy.

Cái cảm giác nhầy nhụa từ đôi môi cô ấy có hơi gớm một chút, nhưng việc môi chúng tôi chạm vào nhau thế này đem lại cho tôi cảm giác rất dễ chịu. Cảm giác thật thoải mái, giống như lúc cô ấy hôn tôi vậy. Và rồi khi tôi áp môi mình vào chặt hơn, Sendai-san hơi giật lại một chút, có lẽ là do vết thương lại nhói đau thêm.

Khi môi cô ấy chạm lên những phần khác trên cơ thể tôi thì chỉ có độ mềm mại là thay đổi, còn cảm giác vẫn không quá khác biệt. Vậy mà khi hai người chạm môi, tôi lại cảm thấy rạo rực, còn nhịp tim thì loạn hết lên.

Không biết có phải ai cũng cảm giác như vậy không.

Dù sao, tôi cũng không muốn biết.

Nhưng mà, giờ thì tôi đã biết điều gì sẽ xảy đến khi tôi hôn Sendai-san rồi.

Tôi nắm chặt áo cô ấy rồi nhấn mạnh môi mình lên môi cô ấy hơn. Trên đó bắt đầu chảy ra nhiều máu hơn, và hai đôi môi mềm mại lại càng bám chặt vào nhau hơn. Nhưng rồi, Sendai-san lại sớm rời khỏi người tôi.

“Cậu nhẹ nhàng với tớ hơn một chút được không. Môi tớ đau lắm đó. Với cả, áo thun tớ đang giãn ra hết rồi kìa, cậu thả ra dùm tớ đi”

Nói rồi, Sendai-san đánh tay tôi.

Tôi không đáp lại mà đi rửa tay mình rồi cầm đũa đánh hỗn hợp trứng kia lên. Sendai-san bắt đầu cắt bánh mì ra, không để tâm tới việc tôi không trả lời, và rồi vang vọng lên trong bếp chỉ có tiếng đôi đũa va chạm vào chiếc tô.

Tim tôi vẫn còn đang hơi đập thình thịch một chút.

Tôi cứ chăm chăm nhìn vào đống chất lỏng màu vàng. Nhưng cũng chẳng thể nào im lặng mãi như vậy được.

“Cái này thế nào thì được?”

Không biết là cái thứ chất lỏng này phải trông như thế nào mới đúng nên tôi hỏi Sendai-san, mặt vẫn cúi gằm xuống.

“Như vậy là được rồi. Giờ chỉ cần nhúng bánh mì vào rồi nướng lên thôi là được. Miyagi ra ngoài kia đi”

Sendai-san gọi tôi giúp cô ấy, giờ lại đá tôi ra khỏi bếp thế này.

Vô trách nhiệm thật đó.

Đã mất công ra đây giúp rồi giờ lại còn bị đá ra ngoài thế này làm tôi muốn cằn nhằn cô ấy ghê đó, nhưng mà ở lại trong đây cũng khiến tôi cảm thấy hơi không thoải mái cho lắm. Với cả tôi cũng chả muốn bị kêu nướng bánh đâu.

Tôi ngoan ngoãn làm theo lời Sendai-san nói rồi rời khỏi gian bếp.

Ngồi trên bàn, tôi có thể nghe thấy tiếng xì xèo của bánh nướng trên chảo cùng với hương thơm nức mũi toả bay trong không khí. Tuy là lẽ ra giờ tôi vẫn còn chưa thấy đói lắm, nhưng bụng tôi đang bắt đầu biểu tình và thúc giục tôi phải sớm ăn đi. Nghiêng người ngó vào trong thì tôi thấy miếng bánh mì có hơi cháy rám một chút. Và rồi, sau khi đợi một hồi lâu hơn tôi nghĩ thì cô ấy đem đĩa French toast ra trước mặt tôi.

“Nhờ có ai đó không chịu nghe lời nên giờ tớ cũng không biết là nó có ngon không nữa. Cậu ăn thử đi”

Sendai-san đặt dao nĩa trước mặt tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tuy không đồng thanh, nhưng chúng tôi cùng nhau nói “itadakimasu”, và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt của cả hai đã chạm nhau.

Tôi cầm lên chiếc nĩa rồi cắt ra một miếng bánh nhỏ trông giống như tamagoyaki đó. Lúc đưa vào miệng, miếng bánh màu vàng bề ngoài giòn rụm và bên trong mềm mại toả ra một hương vị kết hợp giữa trứng và sữa thật quen thuộc.

“Lần đầu ăn French toast thấy sao?”

Sendai-san nhìn về phía tôi.

“Ngọt hơn tôi nghĩ”

“Đó là do Miyagi đúng chứ? Cậu cứ thêm đường vào như con ngố vậy”

Vừa thể hiện vẻ bất mãn, Sendai-san vừa nói.

“Mà, dù sao tôi vẫn thấy khá ngon mà”

Tôi không có nói dối đâu.

Dù cho là nó có hơi ngọt quá, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi ăn French toast mà tôi đã liệt nó vào danh sách những món mà tôi thích rồi.

Cả karaage, cả tamagoyaki nữa.

Những món Sendai-san làm, món nào cũng ngon hết. Có lẽ cô ấy cũng có khả năng biến những món tôi không thích trở thành những món ngon mà tôi sẽ thích nữa.

“Nếu vậy thì tốt rồi”

Bên cạnh tôi là một giọng nói thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi khi Sendai-san nấu gì đó cho tôi, cô ấy đều làm thế khi tôi bảo rằng nó ngon. Tôi thì nghĩ rằng phản ứng của tôi có ra sao hay không cũng quan trọng gì đâu, nhưng có vẻ cô ấy lại rất bận tâm về điều đó.

Tôi nhồi thêm một miếng French toast vào miệng. Lúc tôi nhai rồi nuốt miếng bánh mềm mại vào trong bụng, tôi nghe thấy tiếng dao nĩa va vào đĩa, quay sang nhìn thì thấy Sendai-san đang che miệng cô ấy.

“Có sao không thế?”

Không cần hỏi cũng biết sao cô ấy lại che miệng vậy.

Là do miếng French toast chạm vào vết thương trên môi.

Tôi nghĩ vậy, nhưng chính Sendai-san là người tự gây nên vết thương đó nên là tôi không có nghĩa vụ phải quan tâm. Tuy vậy, khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô ấy làm tôi buột miệng hỏi mà không suy nghĩ gì.

“Làm ơn lần sau đừng có cắn mạnh đến nỗi chảy máu vầy luôn được không”

Nhau mày lại, Sendai-san liếc nhìn tôi.

“Tại Sendai-san mà tôi mới phải cắn tới mức chảy máu môi đó thôi”

“Cậu cũng có ghét hôn đâu còn bày đặt”

“Cũng chẳng phải là tôi thích”

“He~h”

Tôi có thể thấy sự hoài nghi tràn ngập trong giọng điệu và ánh mắt của Sendai-san.

Như để né khỏi ánh nhìn đó, tôi đưa miếng French toast vào miệng, chậm rãi nhai. Sau khi mùi vị đầy bơ của chiếc bánh tan biến khỏi miệng mình, tôi bảo Sendai-san điều mà tôi muốn nói.

“Lo làm sao từ ngày mốt bình thường lại chút đi”

“Bình thường là bình thường thế nào?”

“Là đừng làm mấy thứ kỳ quặc ấy”

Như Sendai-san nói, tôi không hề ghét hôn, cũng không bận tâm việc hôn cô ấy chút nào.

Nhưng mà đây không phải là điều tôi nên làm nhiều lần.

Giữa chúng tôi không có cái mối quan hệ gọi là mối quan hệ hôn nhau hay gì cả, và sẽ không bao giờ có. Là do kỳ nghỉ hè nên mọi chuyện có hơi đi lệch hướng một chút thôi, nên là từ học kỳ hai trở đi thì mọi thứ sẽ lại trở về như trước thôi.

Với cả, nếu như điều này còn tiếp diễn thì tôi nghĩ chúng tôi sẽ không thể quay xe lại được nữa đâu. Vì tôi không hề ghét điều này chút nào cả, nên nếu cứ tiếp tục thế này tôi sẽ chẳng thể nào trở lại bình thường được nữa mất.

Tôi biết, nếu cứ tiếp tục thì kiểu gì cũng sẽ có điều không hay xảy đến với chúng tôi.

“Kỳ là kỳ thế nào?”

Sendai-san vừa nói vừa đâm nĩa vào miếng French toast.

“Kỳ quặc là kỳ quặc chứ gì nữa”

“Nói rõ hơn xem nào. Cậu muốn bảo là đừng hôn cậu nữa chứ gì”

“Nếu hiểu rồi thì đừng có làm nữa. Có làm thì học hay nói chuyện hay làm gì đó khác đi. Không muốn nữa thì đi đọc sách hay chơi game gì đấy, tuỳ cậu, kiếm cái gì đó mà giết thời gian”

Vừa to tiếng, tôi vừa thó lấy miếng French toast từ đĩa của Sendai-san rồi ăn luôn một thể. Và rồi Sendai-san cười và nói.

“Cậu biết không Miyagi? Khi chúng mình làm mấy điều đó với nhau thì người ta gọi chúng mình là bạn bè đó”

Giọng nói chói loá một cách giả tạo ấy vang vọng trong gian phòng khách. Sendai-san nói “để tớ lấy nước cho cậu” rồi đứng lên. Cô ấy bước vô căn bếp, và vọng lại chỉ là một giọng nói dần nhỏ đi do khoảng cách của cả hai.

“Cơ mà nếu Miyagi muốn làm bạn với tớ như vậy thì tớ không ngại đâu, bắt đầu từ ngày mốt cũng được”

Quay lại phòng khách, Sendai-san đặt hai cốc nước lên bàn.

“Tôi cũng chẳng muốn làm bạn với cậu hay gì”

“Thế à? Nếu cậu muốn bình thường thì chỉ cần giả vờ làm bạn thôi là được. Hay là thế này, chúng mình đi xem phim nhé? Như là bạn bè với nhau ấy”

Sendai-san vừa uống trà vừa dán lên mặt nụ cười mà tôi hay thấy ở trường.

Chẳng biết là cô ấy đang đùa hay nghiêm túc nữa.

Không đời nào tôi đi với cậu.

Chắc hẳn là Sendai-san nghĩ là tôi sẽ nói vậy.

Bởi vậy nên tôi sẽ không nói ra.

“……Được thôi. Tôi sẽ đi xem với cậu”

“Xem phim á?”

“Ừ. Đi vào sáng mai hoặc thứ năm đi”

Cho dù là chúng tôi không đang chơi trò bạn bè với nhau, nhưng thực sự thì cũng có những lần tôi đối xử với Sendai-san như là bạn tôi.

Chúng tôi nói tám chuyện với nhau, chơi game với nhau.

Chúng tôi đã làm nhiều thứ mà bạn bè hay làm với nhau.

Nhưng cuối cùng, Sendai-san vẫn không phải bạn tôi.

Nhưng mà, có lẽ lần này sẽ khác. Những lúc trước đây thì chỉ có bản thân tôi cố nghĩ rằng Sendai-san là bạn mình, nhưng lần này, Sendai-san sẽ cùng tôi giả làm bạn bè với nhau. Tôi không muốn làm bạn với cô ấy, nhưng có lẽ điều này có thể khiến mối quan hệ sai lệch của chúng tôi trở về đúng hướng đi của nó.

“Sao lại là ngày mai hay thứ năm?”

Đáp lại câu trả lời bất ngờ của tôi, Sendai-san hỏi lại.

“Nếu như chơi trò bạn bè thì chọn ngày nào không dạy học mà chơi chứ”

“Phải rồi ha. Vậy thứ năm nhé”

Cái này không được, cái kia cũng không được.

Suốt cả 30 phút đồng hồ trải đồ lên giường rồi cất vào lại trong tủ đồ, tôi vẫn chẳng biết nên mặc bộ nào ra ngoài nữa.

Hầy, tôi biết là quần áo thôi thì cái gì mà chả được chứ.

Dù hôm qua vẫn chưa quyết định được là nên xem phim gì, nhưng chúng tôi vẫn thống nhất địa điểm với nhau rồi.

Một nơi mà chúng tôi không hay đến, cũng là nơi mà học sinh trường bọn tôi cũng chẳng bén mảng tới làm gì.

Để ra tới tận đó thì chúng tôi phải bắt tàu điện ra.

Không một ai biết rằng tôi và Sendai-san đang bí mật gặp nhau sau giờ học, và việc chúng tôi qua lại với nhau vào kỳ nghỉ hè cũng là thông tin tuyệt mật nốt. Vì không muốn đi chỗ nào có khả năng chạm mặt người quen, nên chúng tôi phải chọn chỗ nào đó xa xa một chút.

Cứ tới trạm tàu điện rồi bước lên tàu thôi.

Chỉ để đi xem phim thôi mà chúng tôi tốn nhiều thời gian đi tàu phết. Cơ mà do hẹn nhau vào buổi chiều nên tôi vẫn còn chút thời gian.

“Chắc thế này là được ha”

Áo sơ mi trắng với quần jeans.

Hôm trước, lúc đi ra ngoài với đám Maika thì tôi còn phải kỹ lưỡng chọn đồ để mặc.

Cơ mà lần này là đi với Sendai-san thôi, không cần phải tốn công tốn sức vậy làm gì.

Không lề mề nữa, cứ chọn đại một bộ là được rồi, khỏi phải nghĩ ngợi.

Tôi nhanh chóng chọn ra một bộ rồi cất đi đống quần áo mình vừa bày ra. Vừa nghĩ xem có nên buộc tóc lên không, tôi vừa kéo màn cửa ra. Nhìn qua cửa sổ, ánh mặt trời đang toả xuống vừa chói lọi nhưng cũng vừa chói mắt nữa.

Trông nóng muốn chảy mỡ luôn.

Cứ thế mà ra ngoài chắc tôi cháy da luôn quá, nên thay vì buộc tóc lên thì tôi lại bôi kem chống nắng lên da. Nhìn vào đồng hồ, có vẻ vẫn còn hơi sớm quá.

Tôi thở dài.

Cho dù là những lời đó của Sendai-san có lẽ chỉ là đùa thôi, tôi vẫn thấy nặng lòng. Có bộ phim này tôi rất muốn xem, nhưng tôi không biết ý Sendai-san thế nào. Mà nếu như cô ấy có đang để ý bộ phim nào đó thì tôi cũng không biết mình có muốn xem nó không nữa.

Có rất nhiều thứ về Sendai-san mà bạn bè cô ấy rất rõ, nhưng tôi lại không hề biết.

Như là bộ phim yêu thích, thể loại nhạc yêu thích, hay cả những món ăn yêu thích nữa.

Những điều như thế, bạn bè cô ấy chắc hẳn sẽ biết, còn tôi thì chưa một lần nghe cô ấy kể.

Lấy một hơi thật sâu rồi thở ra, tôi vỗ vào má mình.

Hôm nay chúng tôi chỉ giả làm bạn thôi.

Chẳng phải điều gì khó cả.

Chỉ cần dành thời gian với Sendai-san như lúc đi chơi với đám Maika là được rồi. Cho dù mấy bộ phim mỗi đứa chúng tôi muốn xem có khác đi chăng nữa thì kiểu gì cũng có cách thoả hiệp thôi, và trước giờ dù có khác khẩu vị thì tôi với đám Maika đều vẫn giải quyết được ổn thoả với nhau cả.

“Có hơi sớm một chút, chắc cũng không sao”

Tôi cầm túi xách lên rồi rời khỏi khu chung cư.

Mới đi được có tầm mười phút thôi mà tôi đã chảy mồ hôi nhễ nhại, ướt hết cả áo tôi rồi. Tiếng ve sầu kêu cùng với tiếng xe cộ qua lại còn làm thời tiết như nóng hơn nữa, khó chịu thật.

Tôi chạy vô bóng râm của toà nhà nào đó rồi dừng chân lại.

Mà giờ nghĩ lại thì nhà Sendai-san cũng cách đây không xa lắm. Nên nếu tới cùng một chỗ thì cũng có khả năng sẽ đi chung chuyến ấy nhỉ.

Tuy không có ý định tìm cô ấy, nhưng tôi lại bất giác nhìn xung quanh.

Làm gì có chuyện cô ấy ở đây được.

Tôi đi qua cổng soát vé rồi lên chuyến tàu mà tôi không hay đi. Cả ở cái trạm ga nóng oi bức kia, lẫn trên khoang tàu cũng chẳng mát mẻ hơn mấy, tôi đều không phát hiện ra gương mặt quen thuộc nào.

Sau khi băng qua một vài trạm thì tôi xuống tàu. Tôi bắt đầu hướng tới chỗ bức tượng kỳ quái mà chúng tôi hẹn làm điểm gặp mặt. Nhưng mà trước khi kịp tiếp cận thì mắt tôi đã bắt gặp Sendai-san đang đứng ở đó rồi.

Dù là đứng từ khoảng cách này, tôi vẫn có thể nhận ra Sendai-san, nhưng hôm nay cô ấy lại bận một bộ đồ trông rất khác với lúc tới nhà tôi, nên bầu không khí xung quanh cô ấy cũng thật khác lạ.

Bộ đồ áo không tay kết hợp với váy dài cô ấy đang mặc là thứ có thể thấy ở bất cứ đâu, và trông cũng không quá lạ thường. Tuy vậy, chúng lại rất hợp với cô ấy, và có lẽ vì vẻ ngoài cân đối của mình mà cô ấy trông khá nổi bật.

Cô ấy là kiểu người mà nếu tôi thấy thì tuyệt đối không gọi tên, mà có hẹn nhau đi chăng nữa thì cũng không muốn lên tiếng. Trong lớp, chúng tôi cũng không thân với nhau, và tôi có thể chắc chắn rằng tuyệt đối sẽ không có chuyện chúng tôi chung hội với nhau. Bây giờ Sendai-san trông giống lúc mới lên năm hai, như lúc mà chúng tôi vẫn chưa có mối quan hệ này vậy.

Tuy nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài lên tiếng gọi cô ấy.

Kìm lại tiếng thở dài, tôi tiến ba bước tới, và rồi Sendai-san bắt gặp ánh nhìn của tôi. Trước khi tôi kịp tiếp cận thì cô ấy đã vẫy tay gọi “Miyagi”.

“Xin lỗi. Cậu đợi lâu chưa?”

Thực sự thì cũng không phải là tôi tới trễ đâu. Vẫn còn khá khá thời gian mới tới giờ hẹn nên tôi không cần phải cảm thấy có lỗi gì cả, nhưng nếu là bạn bè nhau thì tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, nên tôi nói ra cho chắc ăn.

“Tớ vừa học ở trường dự bị xong là tới thẳng đây luôn nên có hơi sớm một chút”

Cô ấy vừa cười vừa nói vậy, nhưng tôi không biết là cô ấy đã đứng đây bao lâu rồi nữa. Sau một hồi nhìn tôi từ đầu tới chân, cô ấy nói.

“Miyagi trông không khác lúc ở nhà lắm nhỉ”

“Không cần phải đổi gì cả”

“Vậy à”

“Sendai-san lúc nào cũng thế này à?”

Có lẽ là do khoảng cách xa mà hồi trước lúc thấy Sendai-san đi với Ibaraki-san, tôi không có để ý mấy, nhưng giờ thì không khí xung quanh cô ấy hơi khác biệt so với lúc đó.

Do có hơi tò mò nên tôi hỏi, nhưng thực chất thì việc ăn diện khác biệt vào mỗi dịp khác nhau cũng chẳng phải là hiếm thấy, nên cũng không cần phải làm to chuyện. Nhưng cô ấy lại tỏ ra hơi nghiêm túc, tay nắm váy.

“Ừ mà sao, lạ lắm hả?”

“Không có gì. Tôi bất chợt hỏi thôi”

“Trông không kỳ là được rồi. Trước mắt thì cứ đi ra đó đi ha”

Vừa tung tăng chiếc váy, Sendai-san vừa bắt đầu bước đi. Đích đến thì khỏi nói cũng biết là rạp chiếu phim, nên tôi bước theo cô ấy vào bên trong trạm tàu rồi đi lên thang máy. Sau khi lên vài tầng, chúng tôi ra khỏi thang máy, và ập vào mắt tôi là những tấm áp phích được dán lên tường.

“Có phim nào cậu muốn xem không?”

Sendai-san vừa nhìn mấy tấm áp phích vừa hỏi tôi.

“Có thì cũng có…”

“Tức là có rồi. Bộ nào đó?”

Tôi nói ra tựa phim Nhật được chuyển thể từ bộ romance manga mà tôi có mua.

“À—, là bộ đó à. Hình như là bộ mà Umina cũng bảo là muốn xem thì phải”

“Ibaraki-san á?”

“Nghe bảo cô ấy thích cái anh nào diễn vai đối tượng của nữ chính ấy”

“Ra là thế”

Tôi lẩm bẩm trả lời rồi định hỏi “Vậy Sendai-san có thích người đó không?”, song lại nuốt ngược vào trong, và thay vào đó lại hỏi một câu khác nghe không thể bình thường hơn.

“Vậy Sendai-san có phim nào muốn xem không?”

“Có”

Và rồi thứ phát ra từ miệng cô ấy là tựa đề của bộ phim mà tôi không muốn nghe nhất.

“Cậu muốn xem cái đó à?”

“Khá hợp với không khí mùa hè mà. Miyagi có xem được phim kinh dị không?”

Được chết liền đó.

Cái bộ phim mà Sendai-san muốn xem là bộ phim kinh dị loại B được dựng bối cảnh trong trường học. Trông cô ấy chẳng giống loại thích xem phim kinh dị chút nào. Còn tôi, tới quảng cáo còn chẳng dám xem nữa là cả bộ phim.

Nếu mà phải xem bộ phim đó thì tôi muốn quay đầu lại và lập tức phóng thẳng về nhà, nhưng tôi lại không muốn nói cho Sendai-san biết vì kiểu gì cô ấy cũng sẽ lôi tôi ra làm trò cười cho mà coi.

“……”

“À rế, Miyagi là loại người không chịu được phim kinh dị à~?”

Sendai-san tra hỏi trong lúc tôi nín họng.

“Không phải không chịu được. Chỉ là tôi muốn xem phim khác thôi”

“Chắc là thế rồi. Chắc cậu là kiểu người không đi vệ sinh vào ban đêm được vì sợ ma hiện ra phải hông nè”

“Không phải!”

“Nếu không phải thì chọn phim kinh dị nha?”

Sendai-san vừa nói vừa trông có vẻ thích thú lắm.

Biết là kiểu gì cũng thành ra thế này nên tôi mới không nói đó. Nhưng mà nếu giờ cứ vô xem phim kinh dị thì đời tôi coi như đặt dấu chấm hết ở đây.

“…Tôi không tin vào mấy thứ như ma cỏ gì, nhưng lỡ như tới đêm lại có cái tay chui ra từ trong toilet thì sao”

Cảm giác như sau lưng có thứ gì đó.

Tôi biết chắc là chẳng có gì cả, nhưng đôi lúc ở nhà một mình như vậy khiến tôi không được an tâm và bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Những lúc như vậy thì có cánh tay chui ra từ trong toilet cũng là điều dễ hiểu.

“Miyagi nè, phụ huynh cậu về nhà trễ lắm à?”

Không chỉ là trễ đâu mà bình thường là còn không về luôn ấy. Nhưng tôi lại không muốn nói điều đó ra nên chỉ có thể ngậm miệng lại, và rồi Sendai-san vừa khúc khích vừa nói.

“Thôi được rồi, mình xem bộ mà Miyagi muốn xem đi ha. Lỡ như tới đêm mà cậu không đi vệ sinh được thì khổ lắm”

“Cậu đang lôi tôi ra làm trò cười đúng không?”

“Không có mà. Chỉ là, Miyagi thích mấy bộ happy ending mà đúng không? Bộ này đâu phải HE đâu nhỉ”

Trong nguyên tác của tựa phim mà tôi muốn xem thì tới cuối nữ chính sẽ chết. Như Sendai-san nói, bộ đó không phải HE, nhưng tới cuối thì nữ chính vẫn kết đôi được với chàng trai mà cô ấy thầm thương trộm nhớ, nên là kết cục cũng không phải quá cay đắng.

Nhưng mà giờ thì tôi lại thấy quan ngại với trí nhớ của Sendai-san hơn là bộ phim đó.

Quả thật trước kia tôi có nói là mình không thích bộ nào không có HE, nhưng cũng chỉ có một lần thôi.

“Nhớ kỹ ghê ha”

“Do cậu spoil tớ đó. Tớ hận cậu”

Sendai-san nói với tông giọng mà tôi cũng chẳng biết là đang đùa hay thật nữa.

“Cuối cùng thì cậu cũng đọc hết đó thôi”

“Ừ. Thế, phim đó không có HE đó, cậu vẫn xem à?”

“Có không phải HE thì tôi vẫn thích”

“Vậy thì mua vé thôi”

Sendai-san mỉm cười với tôi rồi quay đi.

Hôm nay cô ấy cười nhiều hơn bình thường.

Vì chúng tôi là bạn à.

Từ đầu cho tới endroll chắc tầm hơn hai tiếng đồng hồ một chút.

Tôi yên trên ghế xem tới giây cuối cùng của bộ phim.

Sendai-san bên cạnh tôi cũng không rời khỏi ghế của mình cho tới cuối.

Tôi chẳng thể nào mà đi xem phim chung được với những người không chịu xem tới hết endroll. Vì thi thoảng cũng có những bộ phim sẽ có thêm một cảnh quay nhỏ sau endroll, tôi muốn tận hưởng nó như là dư âm đọng lại của bộ phim, nên là tôi khá mừng vì Sendai-san là kiểu người sẽ xem đến cùng với tôi.

Mới đầu thì tôi chẳng thể nào mà tập trung xem phim được, nhưng sau một lúc thì tôi lại không còn bận tâm tới Sendai-san ngồi kế bên nữa.

Khi xem phim thì chẳng cần phải để ý đến ai ngồi bên cạnh mình, chỉ việc nhìn thẳng về phía màn hình là được. Dù là đã tới giữa chừng, nhưng nhờ vậy mà tôi mới có thể tập trung dõi theo tình tiết cốt truyện bộ phim tới cùng.

“Miyagi có thấy hay không?”

Ngay lúc đèn trong rạp sáng lên, Sendai-san hỏi tôi với nụ cười tươi tắn trên mặt.

“Hay lắm”

Tôi trả lời ngắn gọn rồi đứng lên khỏi ghế ngồi của mình.

Tuy là bộ phim chuyển thể không bám sát theo nguyên tác cho lắm, tôi nghĩ nó vẫn khá hay theo cách riêng. Nhưng tôi không biết Sendai-san cảm thấy thế nào về bộ phim nữa. Hình như là cô ấy chưa bao giờ kể với tôi xem bản thân thích kiểu phim gì nên tôi cũng chẳng rõ bộ này có hợp khẩu vị cô ấy không nữa.

“Thế Sendai-san thì sao?”

Vừa đi, tôi vừa hỏi, và rồi Sendai-san vẫn không thay đổi biểu cảm trên mặt mà đáp lại tôi.

“Tớ thấy hay lắm”

“Thật không?”

Cả biểu hiện lẫn giọng nói của Sendai-san không có vẻ gì là cô ấy thấy chán hay đang xạo cả, nhưng tôi lại cảm thấy không đúng cho lắm, nên tôi hỏi lại.

“Thật mà. Tớ thấy cũng hay đó chứ”

Sendai-san bắt đầu kể ra vài phân cảnh với giọng tươi vui rồi biểu hiện sự thích thú của mình. Sau đó, cô ấy lại một lần nữa nói rằng “tớ thấy hay lắm” rồi dừng chân lại.

“Giờ mình làm gì đây? Cậu có muốn dừng ở đâu không?”

Đứng trước rạp chiếu phim, Sendai-san hỏi ý kiến tôi xem giờ cả hai nên đi đâu.

“Đi đâu là đi đâu?”

Tôi vẫn chưa quyết định là xem phim xong thì đi đâu nữa.

Còn chưa một lần tôi nghĩ về nó nữa, nên là tôi hỏi ngược lại.

“Như là xem quần áo hay thứ gì đó tương tự chẳng hạn”

“Tôi không nghĩ tôi với Sendai-san có chung sở thích đâu”

“Vậy thì đi xem mấy đồ Miyagi thích cũng được nè”

“Tôi cũng có đồ gì muốn xem đâu”

Đồ mặc thì đống đồ trong tủ quần áo của tôi là đủ rồi.

Tôi không có bộ quần áo nào mình muốn cả, cũng không dư thời gian để mà đi sắm quần áo với Sendai-san.

“Thế cậu có muốn đi ăn gì không?”

Sendai-san vừa nhìn tôi vừa nở ra nụ cười niềm nở.

“Cũng được, mà ăn gì?”

“Chắc tớ ăn thứ gì đó nhẹ thôi ha. Cậu muốn ăn gì?”

“Sendai-san tuỳ ý quyết định đi”

“Để xem nào. Miyagi thích ăn những món nào đó ngọt đúng không nè?”

Chọn bất cứ thứ gì Sendai-san thích là được.

Ý tôi muốn nói như vậy, nhưng có vẻ thông điệp của tôi lại không tới được tai cô ấy. Sendai-san đang cố chiều theo ý tôi và đến những nơi mà tôi muốn đến.

Cơ bản đó không phải là điều xấu.

Nếu mà là đám Maika thì họ sẽ không ngần ngại mà nói họ muốn ăn gì.

Nhưng mà người nói ra câu đó lại là Sendai-san của bây giờ đây, và điều đó chẳng làm tôi vui chút nào..

Tôi biết lý do chứ.

Đó là vì Sendai-san lúc nào cũng tử tế, lúc nào cũng nở nụ cười trên khuôn mặt mình.

Sendai-san bây giờ không khác gì Sendai-san mà tôi thấy ở trường cả.

Luôn luôn tươi cười, luôn luôn rạng rỡ trò chuyện với người khác.

Sendai-san bây giờ cảm giác như cô bạn học cùng lớp hồi đó mà tôi chưa từng nói chuyện cùng. Kể từ lúc lên năm hai, chưa một lần nào tôi nói chuyện với cô ấy, và tôi cũng chẳng biết là cô ấy có biết tôi là ai hay không nữa. Lúc này đây, cô ấy hoàn toàn không khác gì với hình tượng Sendai-san tôi đã thấy ở nơi gặp mặt nhau.

Sendai-san này không phải là Sendai-san mà tôi biết.

“Xin lỗi. Chắc là tôi không ăn đâu”

Tôi hướng mình đến nhà ga rồi bắt đầu bước đi.

“Nè Miyagi. Cậu đi đâu đó?”

Nếu đây mà là phòng tôi thì phát ra từ phía sau tôi ắt hẳn phải là một giọng nói bực bội, nhưng không, giờ đây đó chỉ còn là một giọng nói dịu dàng thôi.

Thật ghê tởm.

Tôi cảm thấy buồn nôn đến nỗi đống đồ ăn tôi vừa ăn ban trưa muốn trào ngược ra ngoài, nên tôi bắt đầu bước đi nhanh hơn.

“Tôi về”

Tôi đáp mà không ngoảnh đầu lại.

“Sao đã về rồi? Vẫn còn sớm mà?”

“Sớm cái gì?”

Một Sendai-san mà chỉ biết chiều theo ý tôi đúng là nhàm chán.

Ở với một Sendai-san thế này chẳng thú vị chút nào.

“Vậy tớ ghé qua nhà Miyagi được không? Tại vẫn còn thời gian mà”

Nói rồi, Sendai-san nắm tay tôi. Khi ngoảnh đầu lại, tôi vẫn thấy một nụ cười được dán lên mặt cô ấy.

“Nếu cậu không muốn thì tớ sẽ không ghé qua, nhưng hai đứa mình vẫn đi chung với nhau về được mà ha”

“Sao phải vậy?”

“Sao là sao, dù cho có không qua nhà Miyagi thì chúng mình vẫn đi chung chuyến tàu với nhau với đi chung hướng về mà. Về chung với nhau có sao đâu. Hôm nay chúng mình là “bạn” mà đúng không?”

Sendai-san vẫn tiếp tục trò chơi bạn bè đó, bàn tay đang nắm lấy tay tôi vẫn không chịu buông ra.

Những điều cô ấy nói cũng không sai.

Nhà tôi với nhà Sendai-san cũng khá là gần nhau nên có về chung với nhau cũng là điều tất nhiên. Nhưng mà nếu về chung như vậy thì việc hẹn nhau ra cái chỗ xa lắc xa lơ thế này để không phải đụng phải người quen còn ý nghĩa gì nữa.

“Ừ, nhưng để bị bắt gặp thì phiền lắm”

“Đang là lễ Obon mà, tớ nghĩ là mọi người đang ở bên nhà họ hàng hết rồi, nên không có vụ chúng mình đụng vào ai đâu”

Sendai-san vô tư nói rồi kéo tôi lại.

“Nên là về chung với tớ đi nha”

Nói rồi, Sendai-san vừa đi vừa kéo tôi theo, nên tôi không còn cách nào khác ngoài đi cùng cô ấy.

Ít ra thì vẫn đỡ hơn là một Sendai-san không hề có chính kiến như vừa rồi.

Cố bày tỏ ý kiến của mình, dù có hơi thô bạo một chút.

Tôi không thích thái độ đó, nhưng vẫn tốt hơn con rối mang tên Sendai-san. Tuy vậy, việc cô ấy không bao giờ dập tắt nụ cười đó làm tôi cảm thấy cực kỳ khó ở.

Trong lúc đi, Sendai-san cứ nói cái gì đó với tôi.

Dù có trả lời hay không thì cô ấy vẫn liến thoắng nói, kể cả lúc đợi ở trạm, tới lúc lên toa tàu, cô ấy vẫn liên tục nói chuyện với tôi.

Tiếng tàu chạy vẫn cứ xập xình, xập xình.

Khung cảnh xung quanh cứ thế mà trôi qua, con đường về nhà mỗi lúc lại gần hơn.

Con phố đầy ánh đèn chói lọi cùng với màu xanh rực rỡ đó dần trở nên mờ đi, hoà tan vào trong khung cảnh quen thuộc này. Giọng nói của Sendai-san, một giọng nói mà tôi không hề ghét, giờ đây đã chẳng thể nào lọt vào tai tôi, dù tôi biết chắc rằng tôi vẫn có thể nghe được cô ấy. Giọng nói ấy hoà lẫn vào đủ những thứ tạp âm trong khoang tàu, rồi cứ thế mà biến mất.

Tới trạm dừng, Sendai-san xuống khỏi tàu, và tôi cũng xuống theo cô ấy.

Vào trong con phố đầy ắp những toà nhà cao tầng, chúng tôi bước đi trên con đường quen thuộc.

Trên đường trở về từ nhà Sendai-san, tôi đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ đi chung với cô ấy thêm một lần nào nữa, vậy mà giờ đây cô gái ấy vẫn cứ đang bước đi bên cạnh tôi thế này. Tuy vậy, bây giờ chúng tôi lại không hề nói một lời nào với nhau, và tôi cũng chẳng có tâm trạng mà bắt chuyện với cô ấy.

Tôi ghét cái bầu không khí này.

Cũng như cảm xúc trong lòng, miệng tôi dần trở nên nặng nề, khiến tôi không thể nào khiến nó hoạt động theo ý mình muốn được. Mỗi khi tôi cố nói ra một điều gì đó thì lại cảm thấy như có một lớp không khí đang cố bao bọc và che kín miệng tôi lại. Đi chung với kẻ lúc nào cũng trong tâm trạng xấu với tôi thế này, kể cả có là Sendai-san đi nữa hẳn cũng cảm thấy chán nản lắm.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn luôn đi bên cạnh tôi trong suốt chuyến đi này mà không hề rời tôi lấy nửa bước.

“Cuối cùng thì cậu cũng theo tôi về tới tận nhà luôn”

Như thường lệ, tôi đem trà lúa mạch được để lạnh ra cho Sendai-san, rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy mà uống cốc rượu táo của mình.

“Cậu không muốn làm bạn nữa hay sao?”

“Cậu vẫn còn định chơi tiếp cái trò bạn bè đấy nữa à”

“Chỉ riêng hôm nay, chúng mình là bạn mà, đúng không?”

Tựa lưng vào giường, Sendai-san nói với một nụ cười như được in lên khuôn mặt.

Giống kiểu “à người này là người tốt”, làm tôi cảm thấy khó ở.

Chắc hẳn Sendai-san cũng nhận ra là giờ có giả làm bạn cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. “Giả vờ” thì rốt cuộc cũng chỉ là “giả vờ” thôi, và điều đó chẳng bao giờ trở thành sự thật cả.

“Sendai-san. Bộ phim vừa rồi có thực sự hay không, nói cho tôi xem. Nếu chúng ta là bạn thì thật lòng nói cho tôi nghe đi”

Tôi không quan tâm là cô ấy nghĩ thế nào về bộ phim, nhưng tôi không muốn bị lừa dối. Giờ có tiếp tục trò chơi làm bạn này cũng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng nếu là bạn thì ít nhất cũng phải trả lời được chừng đó.

Tôi nhìn về phía Sendai-san.

Cho tới một lúc trước cô ấy vẫn còn nói nhiều lắm, nhưng giờ thì chỉ phát ra tiếng thở dài.

“……Tớ có nghe qua là bộ phim này muốn làm cho người xem khóc cho nên cũng có hơi hứng thú. Nhưng chắc bản manga vẫn tốt hơn”

“Được rồi đúng không?”

Sendai-san nhìn về phía tôi với nụ cười trên môi.

Gu xem phim của chúng tôi khác nhau.

Thực sự thì đi chung với đám Maika cũng bị hoài đó thôi, nên đi với Sendai-san có như thế cũng không phải là chuyện gì to tát.

Vấn đề nằm ở cái thái độ của cô ấy.

Sendai-san với khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười thế này, cảm giác thật xa cách với tôi quá.

“Quả nhiên là tôi với Sendai-san chẳng thể nào làm bạn với nhau được” [note53768]

Hôm nay tôi quyết định nói ra những lời mình vẫn giữ trong lòng ra.

Tôi đã nghĩ là nếu mình làm những điều mà bạn bè làm với nhau như cô ấy, dù rằng chúng tôi không thể trở thành bạn của nhau đi chăng nữa, thì mối quan hệ đã rạn nứt của chúng tôi có thể sẽ được hàn gắn lại. Nhưng có lẽ, tất cả những điều đó chỉ là sự ảo tưởng của tôi thôi.

Lúc Sendai-san cố trở thành một người bạn của tôi, tôi chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào, và tôi không muốn ở bên cạnh một Sendai-san như vậy. Và kể cả khi tôi đã chấp nhận đi chơi cùng cô ấy thế này, trong thâm tâm tôi lại không muốn mối quan hệ lệch lạc của chúng tôi trở lại như cũ. Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nỗ lực vô ích của mình.

“Chưa được nửa ngày nữa mà cậu đã kết luận vậy rồi à”

Dịu dàng nói, Sendai-san uống một ngụm trà.

“Có làm điều này bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì kết cục cũng không thay đổi đâu”

“Điều gì làm cậu không thích?”

“Cái gì cũng không thích hết. Kể cả Sendai-san bây giờ cũng thật ghê tởm”

“Có cần phải nói tới thế đâu chứ”

Sau cùng, sau một tiếng thở dài, Sendai-san đặt ly nước lên bàn.

“Vì Miyagi bảo tớ muốn chơi trò bạn bè nên tớ chỉ làm theo yêu cầu của cậu thôi”

“Tôi yêu cầu cậu làm thế hồi nào”

“Cậu bảo tớ là đi xem phim đi còn gì, cũng giống như là yêu cầu đó thôi”

“Nhưng chính Sendai-san là người đề xuất đi xem phim cơ mà”

“Miyagi cũng bảo là cậu muốn đi xem còn gì”

Hằn học nói rồi, Sendai-san nằm lăn lên giường. Cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng đó là cử chỉ xấu đó nhé. Váy nhăn vào hết bây giờ.

“Đừng có lăn qua lăn lại trên giường người khác nữa Sendai-san. Váy cậu như muốn lật lên rồi đó”

“Miễn Miyagi không làm cái gì đó kỳ cục thì nó không bị lật lên đâu”

Đáp lại tôi là một giọng điệu như xác sống, cùng với cái tay hư thò ra tát mạnh lên vai tôi. Dù tôi đã bảo vướng mà cánh tay ấy vẫn không chịu rời khỏi vai tôi. Rồi tôi nắm lấy cánh tay dường như đã mất hết sức lực đó.

Vì là mặc áo không tay, nên cô ấy để lộ ra cánh tay mình, tuyệt nhiên không hề bị rám rắng, làm tôi không thể tin được là người này đi tới nhà mình ba lần mỗi tuần giữa trời nắng cháy da như vậy. Nhìn xuống bên dưới cánh tay vừa trắng trẻo vừa đẹp đẽ ấy là những móng tay, tuy không nổi bật lắm nhưng lại được trang trí lên từng ngón trên bàn tay.

Tôi đặt tay mình lên vai Sendai-san, không biết cô ấy có phàn nàn hay trơ ra bộ mặt khó chịu như mọi lần không. Lướt đầu ngón tay mình từ bắp vai, xuống bắp tay, xuống tới cổ tay, tôi nhìn cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn chẳng nói gì, trông vẫn cứ chán đời như thế.

Rồi, tôi đưa mặt mình lại gần phía trên cổ tay cô.

Cứ như vậy, tôi đặt môi mình lên đó, và rồi cô ấy đẩy trán tôi ra.

“Tớ đã bảo cậu đừng làm cái gì bậy bạ cơ mà”

Sendai-san nói rồi lườm tôi, trông rất không được vui.

Đây rồi, đây mới là Sendai-san mà tôi biết.

Quả nhiên là Sendai-san này vẫn tốt hơn.

Tôi chắc là mình đã cảm thấy vậy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt bực bội của cô ấy, lòng tôi đau như cắt, khiến tôi nắm chặt lấy cánh tay trong tay mình như đang bám víu vào cô ấy.

“Chạm vào một chút thôi có sao đâu chứ”

Tôi không thay đổi sắc giọng của mình mà nói.

“Chạm cái khỉ gì, đó là hôn mới đúng chứ? Đó là điều mà Miyagi muốn làm với bạn mình à”

“Tôi không làm điều này với bạn mình, nhưng Sendai-san cũng chẳng phải bạn tôi. Với cả, trò chơi làm bạn đã chấm dứt rồi”

Ở bên cạnh nhau, gặp nhau vào kỳ nghỉ hè.

Mỗi tuần cũng đều tám nhảm với nhau nhiều thứ, nên việc chúng tôi trở thành bạn cũng là điều hiển nhiên. Nhưng không biết là do khởi đầu giữa chúng tôi không được tốt, hay là một năm trở lại đây mọi thứ đang dần đi sai hướng, mà giờ đây một hiện tại mà tôi có thể gọi Sendai-san là bạn bè là thứ mãi sẽ không bao giờ tới.

Tôi đưa môi mình lại gần tay Sendai-san một lần nữa. Nhưng trước khi có thể chạm vào thì cô ấy lại kéo tóc tôi.

“Này nhé, có không phải bạn bè đi chăng nữa thì không phải cậu thích làm gì là làm đâu nha”

Nói dứt khoát rồi, Sendai-san gõ một cái vào trán tôi. Giờ thì chẳng thấy cô nàng thảo mai hiền dịu ban nãy đâu luôn.

“Giờ Sendai-san bảo là làm gì cũng được đi là chẳng còn vấn đề gì nữa”

Chẳng còn vấn đề gì ấy à, ba xạo riết quen.

Cứ làm mãi những điều thế này thì sẽ chẳng có gì tốt xảy đến với tôi cả. Kể cả thế, kể cả khi biết điều đó, tôi vẫn không thể kiềm chế được ham muốn được chạm vào Sendai-san.

Mà ngay từ đầu, nếu Sendai-san chịu ngoan ngoãn về thẳng nhà đi thì vụ việc này sẽ chẳng xảy ra đâu. Cô ấy cứ tự tiện tới phòng tôi như đúng rồi nên giờ mới thành ra thế này nè.

Kìm lại tiếng thở dài, tôi ngoạm lấy cánh tay cô.

“Miyagi, đau đó”

Tôi không hề cắn mạnh tới mức đó.

Nhưng Sendai-san cứ thích làm quá lên rồi nói “tớ không có bảo là cậu thích làm gì thì làm đâu nha”.

“Vậy thì nói đi nhanh lên”

“Hôm nay Miyagi làm gì có quyền ra lệnh cho tớ”

Sendai-san nói như đang cảm thấy phiền phức rồi ngồi dậy. Ngồi trên giường, cô ấy xoa xoa vào vết cắn mà tôi vừa in lên.

“Có quyền là được chứ gì?”

Cách để lấy được quyền hạn đó, cách để khiến Sendai-san trở nên thế này, tôi biết hết. Nên là tôi đứng lên lấy chiếc bóp trong túi xách rồi đưa tờ 5000 yên ra trước mặt Sendai-san.

“Thế này là được đúng không. Giờ thì nghe theo mệnh lệnh của tôi đi”

“Đưa tớ 5000 yên cũng không giải quyết được vấn đề đâu. Với cả, tớ đã nhận 5000 yên rồi cơ mà”

“Đấy là để dạy học. Còn cái này là để mua quyền ra lệnh cậu, nên là cầm lấy đi”

Tôi cố thuyết phục cô ấy nhận lấy tờ 5000 yên, nhưng cô ấy lại không chấp nhận nó. Trái lại còn đá vào chân tôi một cái rồi nói “không cần”.

Tôi đặt tờ 5000 yên lạc lõng lên giường rồi ngồi xuống cạnh cô ấy.

“Sendai-san. Nghe lời tôi nói đây”

Vì điều này không có trong luật nên cô ấy hoàn toàn có thể từ chối. Thực tế thì Sendai-san vẫn không muốn nhận tờ 5000 yên này. Tờ 5000 yên vẫn đang bị chèn ép giữa chúng tôi dần nhau nhó lại.

Chắc là bất khả thi rồi.

Bỏ cuộc, tôi đưa tay ra, chuẩn bị cầm tờ 5000 yên lên, nhưng Sendai-san lại thở dài rồi dậm chân xuống sàn.

“——Tớ không bảo là cậu thích làm gì thì làm, nhưng nếu cậu muốn chạm đến thế thì cứ việc chạm đi”

Như thể đã đầu hàng, cô ấy quay về phía tôi.

Cô ấy không nói rõ là tôi được phép chạm vào đâu hay được phép chạm đến mức nào.

Tôi nhẹ nhàng chạm lên gò má cô.

Vẫn không có tiếng “không được” hay “tớ không muốn” đáp lại. Tôi vuốt ve chiếc cằm của cô, rồi chạm lên bờ môi cách tương tự. Khi đưa mặt mình lại gần, cô ấy vẫn không nói gì, nên tôi đưa môi mình lên đôi môi trước mắt tôi.

Tuy nhiên, tôi chỉ chạm nhẹ thôi, rồi nhanh chóng rời đi. Tuy vẫn chưa cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi ấy, tôi nhìn Sendai-san, và rồi một giọng nói bất mãn kêu lên.

“Tớ không nhớ mình có nói cho cậu chạm vào chỗ này”

“Cậu có nói là chỉ được chạm vào tay không đâu”

“Bực mình thật đó”

Tuy rằng giọng điệu cô ấy chứa đầy sự tức giận, Sendai-san vẫn ngồi yên và không di chuyển. Cô ấy không chạy trốn khỏi tôi mà vẫn tiếp tục ngồi trên giường.

Và rồi, tôi một lần nữa hôn lên đôi môi Sendai-san.

Cô ấy không phải bạn tôi, nên có hôn cũng chẳng sao cả.

Cho dù có là lời nguỵ biện đi chăng nữa thì trước đây Sendai-san đã từng hôn tôi không biết bao nhiêu lần rồi, nên chẳng có lý do gì để phàn nàn cả. Với lại, nếu không thích thì cô ấy có thể chạy đi.

Tôi áp chặt môi mình vào cô ấy để cảm nhận rõ bờ môi ấy hơn.

Sendai-san tôi đang gần tôi hơn ai hết, và đôi môi của cô ấy vẫn mềm mại như mọi khi.

Hai đôi môi nối kết vào với nhau.

Tại sao một điều thật đơn giản thế này lại có thể đem lại cảm giác dễ chịu như vậy nhỉ. Tôi không rõ nữa. Tôi muốn tiến lại gần Sendai-san hơn và chạm vào cô ấy nhiều hơn.

Còn một chút nữa.

Vừa nắm tay Sendai-san, tôi vừa nhấn mạnh đôi môi mình vào môi cô ấy. Cảm giác như thân nhiệt truyền vào đang lấn át đi sự mềm mại, tôi dứt môi khỏi cô ấy, và rồi chiếc gối vừa rồi còn nằm trên giường giáng xuống đầu tôi.

“Để tớ làm thì không được à?”

Sendai-san nhìn tôi, tay ôm khư khư chiếc gối.

“Vì Sendai-san toàn làm những điều thừa thãi, nên là không được”

Nếu chỉ là hôn thôi thì còn được, nhưng với Sendai-san thì lại không như thế. Dù có bị ra lệnh thì cô ấy cũng sẽ đi quá giới hạn cho phép.

Mà vốn dĩ, Sendai-san cũng chẳng cần phải hỏi tôi những điều không cần thiết như vậy.

Chỉ cần từ chối tôi là xong.

Nếu muốn tận hưởng kỳ nghỉ hè này một cách yên bình thì lẽ ra cô ấy nên làm thế. Nhưng Sendai-san lại nói rằng hôn là một phần của cuộc sống thường ngày.

“Ra là không làm gì thừa thãi là được à”

“Hôm nay thì không được”

“Tức là nếu hôm nay không được thì sẽ có những ngày khác được ha?”

eyJpdiI6Ik1xN0lKRHV5Wm5LOG9LVHUyeGlzTWc9PSIsInZhbHVlIjoiTWpUdlFaMDNOak14MmxuMUNyWFJNK0tydUNTS25mUmZOVndhbzFtRWl1dW1mTjVNZE5tQU81WDFSSU9VNGR3c3I2Wm5rMFVndWRRRkQ5ZG92Qjk3eUR3aFIwWUpXbEl5dTEyVkVSckx4Ujg3SzZQVWpYS0szNUFCaDdcL2RHRXpZWit1XC9BbXY1SGRYNGtGaVdnbGpObVE9PSIsIm1hYyI6ImE4OTQ2YTc2YjAwYTJhODlkYjNhOGVmNDFmODY3ZjIyYjAxZDU4YWE0ZmY3Y2JhMGJjYWRiMDUyZjBjODJhMGMifQ==
eyJpdiI6Iks5TFhiK0haZ1d6QmxuWVhNcEl1N0E9PSIsInZhbHVlIjoiTmQyVk1ZMWR5Qmo4anRcL0wyWnpVVFwvWDJTUzduM1J0eVNvZGVwOXRFZ2l0TkZORFp0aVVvXC95dEU1alVXcHBKb1wveCsyR0JrNzFtMjNNRG13VkxHaVJMOGdGY1UrZmNKWTB0UGplNEN3aDlXOHJRS3g3UnhLd0JkZTFRaUVCV2VHZGdcL09wTWw5RVpJYStiMjV3eTZGT0drR2xMVm5JdzEwZ3lMNjE4bGU4RVBzbE9OaEduaXF2ZDdiaFwvU1o3dFwvMGlHRWRTV0hjaytOT25HMjUxSW0yQkNON3c4eVg3aGY3OHh5d3BUbkwraVM1cU1uRGNFd1NaMGNXS3o1czlOTGx2dk1lMzZrZFVxVjYyRmV2azdLYmFXR2dRQlpxZzcxZVltc0haNkc5MlNzcVpcL3F1dmJNQmorVE90N0tYakNIY3V0Zjg4K3lBWlNoNFUwU2VLR29iTXc9PSIsIm1hYyI6ImMwMWNhZTE3ZjA3NzVjMTU3NjFkZWQ3NjVmZDk4MzM4Njg4Yzg0YjVhOWMzOGRjMWRlOWM4MDI3NDM2NzU3MTAifQ==

Sendai-san gọi tôi “Miyagi”.

Ads
';
Advertisement