Giả làm bạn với Miyagi, ghé qua nhà cô ấy, rồi hôn cô.
Chỉ làm những điều như thế thôi, mà tờ 5000 yên mà Miyagi đã đưa giờ đây lại nằm trong con heo đất của tôi. Và 5000 yên là cái giá cho nụ hôn đó. Tôi nghĩ 5000 yên thực sự là quá nhiều.
Tớ không cần.
Sau khi hôn cô ấy, tôi đã nói “không” với cô ấy nhiều lần, nhưng Miyagi vẫn không chịu lùi bước. Cuối cùng thì tôi bị ép phải nhận tờ 5000 yên, làm con heo đất của tôi lên cân một chút, còn hôm nay, tôi lại tới nhà Miyagi trong tình trạng không được tỉnh táo vì thiếu ngủ.
Nói cho đơn giản thì là tôi ngủ chưa đủ giấc và đầu óc tôi chẳng thể nghĩ thấu được.
Tuy là không đến mức thiếp đi, nhưng đôi mắt tôi đang dần trở nên nặng nề, nên tôi nằm lên giường của Miyagi. Nhắm mắt lại, mùi hương từ Miyagi mà bình thường tôi không hề bận tâm giờ đây lại thâu tóm lấy sự chú ý của tôi, khiến cho cái đầu đang mơ màng này trở nên tỉnh táo hơn.
Ghét quá là ghét mà.
Có rất nhiều lý do tại sao tôi không thể ngủ được.
Có liệt kê ra đi chăng nữa thì cũng không giải quyết được gì nên tôi chẳng buồn nói ra đâu, nhưng túm cái váy lại thì tất cả là lỗi của Miyagi. Mặc dù là bây giờ đang là giờ giải lao, nhờ ơn Miyagi mà tôi chẳng thể nào chợp mắt được.
Do là chủ nhân căn phòng đang không có ở đây nên tôi lăn qua lăn lại trên giường. Chắc là bây giờ Miyagi đang ở trong bếp rót rượu táo với trà lúa mạch ra từng ly nước.
Kể từ khi tôi bảo Miyagi rằng mình không thích đồ có ga, Miyagi bắt đầu cho tôi uống trà lúa mạch không như một con ngốc ấy. Chưa một lần cô ấy hỏi tôi có muốn uống gì khác không hay là tôi có thích uống cái gì không.
Chúng tôi cũng qua lại với nhau cũng hơn một năm rồi nên có hứng thú với tôi thêm một chút cũng có chết ai đâu, nhưng mà do tôi cũng chưa hỏi Miyagi câu đó bao giờ, nên coi như là hoà vậy.
Nhắm chặt mắt mình vào và lắng tai, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía bên ngoài.
Ngay lập tức, cánh cửa mở ra, và cái giọng nói bực bội của Miyagi vọng vào tai tôi.
“Sendai-san này, đừng có ngủ chứ”
“Đang thức mà”
Vừa chiếm lấy chiếc giường vừa trả lời, rồi tôi nghe tiếng lạch cạch như là tiếng hai chiếc cốc vừa được đặt lên bàn.
“Cậu có đang mở mắt đâu”
“Đang nghỉ giải lao mà, tớ không mở mắt ra cũng có sao đâu”
Quay người về phía giọng nói, tôi cong lưng lại.
“Dậy đi nào Sendai-san”
Giọng cô ấy hình như gần hơn tôi nghĩ, rồi bụp, có thứ gì đó chạm vào má tôi.
Khi tôi mở mắt ra thì thấy Miyagi đang ngồi xuống ngay trước chiếc giường.
Cũng như hôm qua, Miyagi, người bảo là sẽ chẳng thể trở thành bạn tôi, đang chạm vào tôi một cách thiếu suy nghĩ.
Đã lúc nào cũng cáu gắt thế mà lại còn là một đứa tự tiện, ích kỷ nữa.
Hôm qua Miyagi có vẻ không ưa nổi tôi nên định bỏ tôi lại đó mà về. Tôi đã cố gắng giả làm bạn để không phạm gì đến cô ấy vậy mà. Chẳng biết là tôi đã sai ở chỗ nào nữa.
Dù là trước kia Miyagi đã có nói chúng tôi không phải là bạn, nhưng lần này cô ấy còn nói rằng sẽ chẳng bao giờ có thể thành bạn tôi, đã thế còn gọi tôi là đồ ghê tởm nữa.
Quả nhiên là tới mức đó thì tôi cũng chẳng thấy vui nổi.
Việc cô ấy trông như chẳng quan tâm điều mình nói như vậy làm tôi cảm thấy ấm ức nữa. Nhưng mà, quả thật, cái từ “bạn bè” có vẻ như không hề hợp với hai đứa chúng tôi chút nào.
Giờ mọi thứ trở nên khó xử quá.
Cả bầu không khí, lẫn khoảng cách của chúng tôi, tất cả mọi thứ đều cảm giác không được đúng cho lắm.
Cái từ “bạn bè” đó tuy thật giống nhưng cũng thật khác với mối quan hệ của chúng tôi, hoàn toàn chẳng thể ăn khớp được. Như một miếng xếp hình vừa quá nhỏ cũng như vừa quá to, không thể lấp đầy được bất kỳ chỗ nào.
“Vẫn chưa làm xong sách bài tập đâu đó”
Miyagi nhỏ nhẹ nói rồi lướt bàn tay cô ấy từ trên má xuống cổ tôi.
Tôi còn chưa kịp nói nhột thì bàn tay cô ấy dừng lại và ấn nhẹ vào phần xương đòn.
“Cậu đi làm trước đi”
“Có mấy cái tôi không hiểu”
Mặc dù mồm thì bảo sách bài tập này nọ đấy nhưng cứ toàn nhìn về phía tôi, không chút động đậy.
Nếu như lúc đó tôi và Miyagi không gặp nhau ở tiệm sách thì khoan nói tới trở thành bạn, có khi chúng tôi sẽ tốt nghiệp luôn mà chẳng một lần nói chuyện với nhau. Vốn dĩ tôi cũng không phải kiểu người hay làm bạn với ai đó. Tuy vậy, tôi đã nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tôi có thể giải quyết được mối quan hệ của chúng tôi bằng từ “bạn bè”, nhưng có vẻ rằng cái kết đó là thứ mãi mãi không bao giờ đến.
Tôi đặt tay lên bàn tay Miyagi tựa nơi xương đòn của mình.
“Gì hả?”
Miyagi hằn giọng và định rút về, nên tôi bóp chặt tay cô ấy.
“Ngay lúc này, cậu có cảm thấy hồi hộp không?”
“……Ngay lúc này?”
“Ừm, ngay lúc này”
“……Ngay lúc này thì không”
“Thì?”
“Thế Sendai-san thì sao? Ngay lúc này cậu có đang hồi hộp không?”
“Chắc là không nhỉ”
Tuy là mỗi khi ở bên Miyagi lại khiến tôi cực kỳ cảnh giác, nhưng ngay lúc này thì con tim tôi đang không đập đến nỗi quá mạnh. Nhân tiện nói trước luôn là không phải là tôi muốn nắm tay Miyagi đi dạo phố hay gì đâu nhé. Dẫu vậy, từ khi mà vị trí bên cạnh Miyagi trở thành nơi mà tôi thuộc về, điều đó lại không còn khiến tôi cảm thấy bất mãn hay khó chịu nữa.
Buông tay Miyagi, tôi đưa ngón tay mình lên bờ môi cô ấy.
“Hôm nay cậu lại tính hôn tớ nữa đúng không?”
Nếu tôi nhẹ nhàng hỏi thì cô ấy sẽ nhẹ nhàng trả lời.
“……Như vậy thì không được à?”
“Chà, sao đây nhỉ”
Đây là điều đúng đắn.
Đây là điều sai trái.
Sẽ thật tốt biết mấy nếu mọi thứ có thể được phân loại vô một trong hai phạm trù đó, nhưng trên đời này có cả vô số thứ không hề đúng hay sai. Và giữa tôi với Miyagi có rất nhiều điều mà chẳng thể được coi là đúng hay sai một cách triệt để cả.
Câu trả lời đó như một thứ màu sắc được pha trộn vào trở nên bất khả phân biệt, một câu trả lời mơ hồ và bất ổn định. Tôi sợ rằng nếu cứ cố gắng vô ích sẽ khiến nó đổ vỡ và tan biến đi mất. Nếu đã vậy thì thà để yên còn hơn là làm những điều thừa thãi. Với cả, cho dù tôi có nói không đi chăng nữa thì cô nàng Miyagi này cũng không nghe đâu.
“Miyagi. Đưa sách bài tập ra đây, có chỗ nào không hiểu thì tớ chỉ”
Tôi ngồi lên rồi nhìn về phía cái bàn.
Sau khi dạy cho Miyagi những chỗ cô ấy không hiểu, tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị cho học kỳ mới, và rồi buổi dạy của hôm nay sẽ kết thúc.
Vừa nghĩ, tôi vừa định đứng dậy khỏi giường, nhưng Miyagi lại đứng lên trước rồi lấy thứ gì ra từ trên bàn.
“Đây”
Miyagi nói ngắn gọn rồi đưa tờ 5000 yên về phía tôi.
Có vẻ như là việc làm cuốn sách bài tập giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
“Tớ không cần”
“Cầm lấy đi”
“Cậu cứ nghĩ cho tớ tiền là được à”
“Tôi không thấy mình sai chỗ nào cả”
Những lời Miyagi nói là những điều mà chẳng thể phân định được là đúng hay sai cả.
Tờ 5000 yên là chất xúc tác cần thiết để kết nối chúng tôi lại, nhưng trong kỳ nghỉ hè này, tôi không cần đến tờ 5000 yên đó. Tôi đã nhận 5000 yên trên danh nghĩa gia sư tại nhà rồi, nên nếu hơn thế nữa thì sẽ là quá nhiều.
“Nếu cậu muốn ra lệnh cái gì thì sao không làm đi. Dạo này tớ cũng không dạy cho cậu gì nhiều nên cứ tính quyền ra lệnh vào cái phí đó cũng chả sao”
Có vẻ hơi tự cao một chút nếu tôi bảo là việc dạy học này khá nhàn, nhưng thực tế, so với lúc trước kỳ nghỉ hè thì số lần mà Miyagi nói “tôi không hiểu” đã giảm đi đáng kể rồi. Cứ đà này thì điểm số của cô ấy sẽ được cải thiện vào học kỳ sau thôi.
“Cái này với cái kia là hai thứ khác nhau. Cầm lấy dùm tôi cái”
Miyagi làm ra bộ mặt như ta đây đang làm điều đúng, rồi đặt tờ 5000 yên lên đùi tôi.
Tờ 5000 yên này khác với tờ 5000 yên trước kỳ nghỉ hè.
Xét theo hoàn cảnh thì nó giống tờ 5000 yên mà hôm qua cô ấy đưa tôi.
Có lẽ cô ấy muốn ra lệnh để hôn tôi, và nếu chỉ là một nụ hôn thôi thì tôi không cần đến 5000 yên đó. Thà là cô ấy tính nó vào phí dạy học đi tôi còn thấy đỡ hơn. Không hiểu sao cô ấy cứ đưa tôi 5000 yên làm gì, toàn xé bé ra to.
“Tớ đã bảo không cần rồi mà”
Nghe tôi quả quyết thế, đôi đồng tử trong mắt Miyagi bắt đầu lung lay.
Nhìn thấy sự bất an trong đôi mắt cô ấy như vậy, tôi thở dài.
Có lẽ cô ấy không muốn bị từ chối khi mà bản thân đã làm đến mức này rồi.
Tôi cầm tờ 5000 yên lên, gấp lại làm bốn rồi đặt lên giường.
“Rồi rồi tớ nhận mà, giờ thì ra lệnh đi”
Khuôn mặt Miyagi trông nhẹ nhõm hơn sau khi nghe tôi nói thế.
Dù sao thì Miyagi cũng không làm điều gì đó quá đáng đâu.
Cho dù lúc nào cũng ta đây có quyền ra lệnh thì cũng có điểm nhát cáy thôi.
“Vậy thì”
Tuy là đồng hồ đã điểm giờ xế chiều rồi, nhưng chiếu qua khung cửa là một ánh sáng chói lọi.
Không cần ngoảnh mặt lại tôi cũng biết mặt trời đang toả lên thành phố này một tia sáng với nhiệt độ giống như ánh nắng ban trưa.
“Không kéo rèm cửa vào có sao không?”
Dù rèm cửa có mở ra hay không thì cũng không phải điều quan trọng, và tôi cũng chẳng nghĩ là sẽ có ai rảnh hơi mà dòm vào cửa sổ ở khu chung cư cao tầng này đâu. Tuy nhiên, hôm nay những thứ tưởng chừng như rất nhỏ nhặt đó lại đang làm tôi cảm thấy hơi quan ngại.
“Im đi”
Miyagi bực dọc nói rồi chống đầu gối lên giường. Sau đó cô ấy đóng rèm cửa vào, bật một bóng điện trong phòng lên, rồi đứng trước mặt tôi đang ngồi trên giường.
Khi tôi ngước mắt lên, bàn tay Miyagi chạm vào tóc tôi. Sau khi chải nhẹ mái tóc xoã của tôi, Miyagi, trông có vẻ hơi hoang mang, đặt đôi môi cô ấy lên môi tôi.
Những lúc thế này tôi chả hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
Hôm trước, cô ấy còn đưa mặt lại gần tôi một cách rất tự nhiên, nhưng hôm nay trông lại có vẻ hơi chần chừ. Dù cho vừa rồi cô ấy còn ép tôi nhận tờ 5000 yên thế kia, còn chuẩn bị hôn tôi nữa, giờ trông cô ấy thật lưỡng lự và thiếu quyết đoán một cách kỳ lạ, cứ như con mèo con đang tập hôn lần đầu ấy.
“Nhắm mắt vào đi chứ”
Miyagi la tôi, trông cứ như con mèo hoang rụt rè đang loanh quanh trước nhà vậy. Tôi vẫn không chịu nhắm mắt, nên cô ấy che mắt tôi bằng bàn tay mình. Căn phòng sáng chưng bỗng chốc trở nên tối tăm, và rồi có một thứ gì đó mềm mại chạm lên môi tôi.
Cảm giác không khác gì hôm qua.
Đôi môi có hơi chút khô ráp ấy chạm nhẹ vào tôi, rồi nhanh chóng rời đi cùng với bàn tay đang che đôi mắt tôi.
Khoảnh khắc môi chúng tôi chạm vào rất ngắn, nên điều duy nhất lưu lại trong ký ức tôi là cảm giác mềm mại như bánh su kem đó.
Tôi đã hôn Miyagi rất nhiều lần rồi, nhưng những lần cô ấy hôn tôi chỉ là những cái chạm môi mà thôi. Mà ngay từ đầu thì Miyagi luôn cảm thấy không hài lòng mỗi khi tôi cố vượt rào. Thế mà giờ cô ấy lại luôn nhìn tôi với ánh mắt dường như vẫn chưa thoả mãn. Kể cả bây giờ cũng vậy.
“Miyagi”
Tôi gọi tên cô ấy rồi đưa tay mình ra, nhưng trước khi kịp chạm vào thì cô ấy lại ra lệnh.
“Ngồi yên đó cho tôi”
Nói rồi, Miyagi ngồi xuống bên cạnh tôi. Nhưng mà có không ra lệnh vậy thì tôi cũng có chạy đi đâu mà.
“Ừ thì ngồi yên, nhưng cậu tính làm gì”
Không có câu trả lời nào phát ra từ miệng cô, nhưng thay vào đó cô ấy bắt đầu chạm vào đùi tôi.
Lẽ ra mình không nên mặc quần short.
Vừa bị những ngón tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve, tôi vừa hối hận vì đã không chọn bộ đồ khác để mặc.
Thế nhưng, bàn tay đang lướt nhẹ trên da tôi dường như lại không có hàm ý sâu xa gì cả. Cũng chỉ tương tự như cách mà bác sĩ chạm vào bệnh nhân thôi. Thế nhưng, việc bị chạm thế này khiến ý thức của tôi dồn hết lên mỗi nơi mà cô ấy chạm vào.
Giống như kiểu vừa nhột nhột vừa ghê tởm.
Đó là cách mà não tôi nhận diện cái cảm giác từ tay Miyagi.
Bàn tay cô ấy dần dần đi từ đùi xuống tới đầu gối.
Tôi nắm lấy bàn tay cứ đang tự nhiên sờ mó tôi của cô ấy.
“Tôi đã bảo cậu không được cử động cơ mà”
Nghe giọng nói như đang kiềm chế lại cảm xúc ấy, tôi xua bàn tay cô ấy đi.
“Tại nhột lắm, tớ không chịu nổi”
Nghe lý do tại sao tôi kháng lệnh, Miyagi nhau mày lại.
Vừa nhìn tôi với vẻ mặt bất mãn, cô ấy vừa xoa đùi tôi.
Quả nhiên là tôi chẳng biết là nên nói là cảm giác này là ghê tởm hay là nhột nữa, nên tôi nắm tay Miyagi lại. Nhưng rồi, dường như không thích hành vi đó của tôi, Miyagi gạt tay tôi ra rồi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Nhờ vậy mà dù không nhắm mắt tôi vẫn có thể cảm nhận được đôi môi của cô ấy thế này.
Bàn tay của cô ấy bám vào eo tôi.
Khi tôi lén nhìn cô ấy, rồi nhắm mắt vào, cảm giác đôi môi cô ấy đang áp chặt vào môi tôi dần trở nên rõ nét hơn. Cảm giác thật nóng bỏng đến nỗi những phần đang nối kết chúng tôi lại sắp tan chảy ra mất, khiến tôi chỉ muốn buông thả lý trí của mình ra.
Cho dù là mệnh lệnh có tốt hay xấu thì tôi không có phàn nàn gì về nụ hôn này. Tuy nhiên, có lẽ tôi lại là kiểu người không thích bị hôn cho lắm.
Khi bị hôn thế này, tôi lại muốn chạm vào Miyagi nhiều hơn lúc tôi hôn cô ấy nữa, cảm giác như tôi đang làm điều gì đó không được đúng đắn cho lắm. Tuy cảm giác rất dễ chịu, song vì một lý do nào đó mà lòng tôi vẫn không yên được.
Lúc tôi nắm chặt đôi tay Miyagi, đôi môi cô ấy rời đi. Khi tôi cố đưa mặt lại gần để đuổi theo bờ môi ấy, Miyagi lại che miệng tôi lại bằng tay cô.
“Đừng có nghĩ là cậu thích làm gì thì làm”
Tôi kéo tay cô ấy ra rồi hỏi.
“Tớ hỏi cậu một điều được không?”
“Không được”
“Tại sao cậu lại muốn hôn tớ vậy?”
Lờ đi câu trả lời ngay tắp lự của Miyagi, tôi hỏi.
“Đã bảo là không được hỏi cơ mà”
Một giọng nói trầm đáp lại, có vẻ như là không hề có ý định trả lời tôi. Tuy nhiên, sau một hồi, cô ấy hằn giọng rồi nói ra một điều mà chẳng cần thiết phải được nói ra.
“Nếu không muốn hôn thì sao không chạy đi”
“Vì Miyagi ra lệnh nên tớ không thể chạy đi được”
“Ý là cậu không muốn làm thế à?”
“Cậu nghĩ vậy à?”
“Sendai-san là người nói không được trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác mà đúng không?”
“Vậy, nếu cậu muốn câu trả lời đến vậy thì hãy không ra lệnh mà hôn tớ đi”
“Cậu đang bảo tôi làm để tự tìm ra câu trả lời ấy à?”
“Chính xác là như vậy”
Tôi biết.
Những lúc thế này, Miyagi chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Nên là cô ấy sẽ không hôn tôi.
“Làm bữa tối cho tôi đi”
Đúng như dự tính, Miyagi lẩm bẩm, bắt đầu đổi chủ đề.
Dù đã biết câu trả lời rồi, nhưng cô ấy cũng chỉ là đứa nhát cáy thôi.
Vào cái hôm tôi làm French toast, Miyagi đã hôn tôi, và tôi đã không bỏ chạy. Đó đã là câu trả lời của tôi rồi, và sự thật là tôi không hề ghét hôn Miyagi.
“Tớ hôn cậu được không?”
“Tôi đói rồi”
“Vẫn còn hơi sớm để ăn tối mà”
Tôi cố níu kéo lại Miyagi đang cố lái lụa sang chủ đề khác, nhưng cô ấy bắt đầu đứng dậy, cố chạy trốn khỏi tôi.
“Có sớm cũng có sao đâu”
Miyagi dứt khoát nói rồi rời khỏi phòng. Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài ra khỏi phòng rồi vào bếp kiểm tra xem trong tủ lạnh có gì không.
“Chả phải còn mỗi trứng thôi à”
Tôi mở tủ lạnh ra xem rồi hỏi Miyagi đang ngồi trên bàn ăn.
“Có gì đó là còn may”
“Ủa rồi, bình thường Miyagi ăn cái khỉ gì để sống qua ngày thế?”
“Ăn mấy thứ tôi thường cho Sendai-san ăn”
“……Phải rồi ha”
Trước kia tôi cũng có mở cái tủ lạnh này ra mấy lần, gần như chẳng có chút đồ ăn nào trong đó, và giờ thì tôi bắt đầu nghĩ là chẳng phải là trùng hợp gì đâu. Mỗi lần tới đây, Miyagi luôn cho tôi ăn những thứ không tốn nhiều công sức để chuẩn bị gì, cụ thể là đồ ăn liền hoặc đồ đông lạnh. Bên cạnh đó thì Miyagi còn là một đứa hậu đậu vô tích sự trong bếp nữa. Và cô ấy cũng chẳng có vẻ gì là muốn cải thiện tay nghề cả.
Tuy là cái thói quen ăn uống này thật không lành mạnh chút nào, song Miyagi lại trông rất khoẻ mạnh và chẳng bao giờ bị ốm cả. Không biết là sau này cô ấy có vẫn khoẻ mạnh thế này không, cơ mà đó cũng không phải là vấn đề của tôi. Tuy là thỉnh thoảng được bảo nấu cái gì đó đi cũng tốt, nhưng hôm nay trông Miyagi không thực sự có ý đó cho lắm.
Vì trong tủ lạnh cũng chỉ có từng này thứ, và trước kia tôi cũng đã làm tamagoyaki rồi, nên tôi quyết định làm omurice.
Làm nóng chảo lên rồi, tôi bắt đầu cho dầu ăn vào.
Nếu có nhiều nguyên liệu hơn thì tốt biết mấy, nhưng không có thì cũng không còn cách nào khác. Tôi lặng lẽ chấp nhận số phận rồi chiên cơm cùng với sốt cà chua lấy từ trong tủ lạnh ra.
Sau đó tôi chiên trứng với hộp bơ đang chết dần chết mòn mà tôi dùng làm French toast hôm nọ rồi đặt nó lên trên phần cơm. Tuy vậy, dường như do bị hơi chín quá, nên lúc cắt ra, phần trứng bên trong cũng không chảy ra.
Một khi đã vô bụng rồi thì cũng như nhau, nên chắc thôi vậy.
Tôi kêu “xong rồi nè” tới Miyagi đang ngồi xem từ bàn ăn rồi bắt đầu dọn đĩa với thìa ra.
Tuy là có hơi quá sớm để ăn tối, tôi vẫn ngồi xuống cạnh cô ấy. Hai câu “itadakimasu” chồng lên nhau, và rồi vang lên trong căn bếp là tiếng những chiếc thìa va chạm vào đĩa. Tôi cắn một miếng, rồi hai miếng omurice, và rồi sau khi ăn được một phần ba, tôi nhìn sang người ngồi kế bên.
“Nhà Miyagi lúc nào cũng trống trơn vậy nhỉ, khi nào thì phụ huynh cậu về vậy?”
Tôi cẩn thận hỏi, tránh đi vào những chi tiết không cần thiết.
“Vẫn chưa về”
Đáp lại tôi là một câu trả lời nhỏ nhẹ, không quá phức tạp.
Vì không muốn hỏi cô ấy quá sâu về những điều cô ấy chưa từng nói với tôi trước đây, nên tôi chỉ đáp lại “vậy à” rồi kết thúc cuộc hội thoại ở đó.
Nếu cô ấy không muốn trả lời thì tôi cũng sẽ không truy cứu sâu hơn nữa.
Chỉ một chút thôi, tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ rất sợ hãi vào những đêm ở một mình, nghĩ rằng sẽ có thứ gì đó xuất hiện trong nhà, rồi cứ luôn mong mỏi không biết khi nào khoảng thời gian ấy mới kết thúc.
Xúc miếng omurice lên thìa.
Có lẽ sự hiếu kỳ này của tôi sẽ mãi chỉ là sự hiếu kỳ.
Kỳ nghỉ hè năm nay cảm giác ngắn hơn năm ngoái thì phải.
Tầm ba đến bốn ngày mỗi tuần.
Có lẽ lý do là vì tôi đến phòng Miyagi tận ba lần một tuần.
Chưa bao giờ tôi nghĩ là tôi sẽ dành thời gian với Miyagi nhiều hơn cả tụi Umina thế này. Lần đầu tới phòng Miyagi tôi đã nói rằng “sẽ không tới đây vào những ngày nghỉ”, và từ lúc đó cho tới khi tôi tự đổi luật, chẳng thể nào mà tôi có thể lường trước được cái tương lai mà tôi sẽ tới đây vào thời gian này.
Tôi đóng sách giáo khoa vào và nói ra lời mà không biết từ lúc nào đã trở thành cách ra hiệu của chúng tôi rồi.
“Giải lao nhé?”
“Ừm”
Miyagi trả lời ngắn gọn rồi đứng lên.
Từ hôm tôi làm omurice cho cô ấy cũng được tầm hai tuần rồi, và chúng tôi vẫn cứ cư xử như không phải bạn bè của nhau như cái xe đạp mất phanh.
Chúng tôi không thể nào trở thành bạn của nhau.
Vừa đi xem phim với nhau xong đã phải thừa nhận điều đó làm tôi cảm thấy không được vui cho lắm. Việc mà chúng tôi không thể hiểu, cũng không thể trở thành bạn của người kia đã trở thành cái cớ để hai người chúng tôi có thể đụng chạm vào cơ thể nhau.
Dẫu vậy thì việc học chung với nhau trong kỳ nghỉ hè là thứ vẫn không thể biến mất. Để chúng tôi có thể tiếp tục gặp nhau thì cái cớ làm gia sư tại nhà là thứ cần thiết, nên chúng tôi vẫn tiếp tục học chung với nhau.
“Đây”
Miyagi đóng rèm cửa vào rồi đưa tôi 5000 yên.
Tuy không hề muốn nhận thứ này, việc nhận lấy tờ 5000 yên đó đã trở thành một phần của quy tắc giữa chúng tôi rồi, nên tôi nói “cám ơn” rồi nhận lấy.
Không phải lúc nào chúng tôi cũng làm điều này.
Những ngày không giải lao là những ngày chúng tôi không làm.
Những ngày giải lao là những ngày chúng tôi sẽ làm.
Tuy là không thống nhất từ trước, nhưng bằng cách nào đó nó đã trở thành luật bất thành văn rằng một trong hai chúng tôi sẽ ra hiệu cho người kia.
Tôi bỏ tờ 5000 yên mình vừa nhận được vào trong bóp rồi ngồi xuống giường. Mọi khi Miyagi hay ngồi bên cạnh tôi, và hôm nay cô ấy cũng đến bên cạnh tôi như thường lệ.
Cho dù có không phải là bạn đi nữa thì cô ấy cũng không dám làm chuyện gì to tát đâu. Ngay hôm sau đi xem phim, cô ấy cũng vẫn làm những điều đó, chạm vào tôi rồi hôn tôi như chạm lên bộ xương người thôi. Miyagi chỉ dám làm đến mức đó thôi, và vì cô ấy nói rằng tôi không được làm nên tôi cũng không thể làm gì hơn ngoài nghe theo.
Đó thực sự không phải điều gì đáng quan ngại cả.
Nhưng mà tôi vẫn quyết định sẽ không mặc quần short tới đây nữa.
“Nhìn sang đây Sendai-san”
Khi cô ấy kéo nhẹ tay tôi, tôi nhìn về phía Miyagi, và rồi cô ấy nói “nhắm mắt vào đi”. Cũng không có lý do gì để tôi từ chối cả nên tôi ngoan ngoãn nghe theo.
Tầm vài giây sau khi thế giới quanh tôi trở nên tối tăm.
Có một vật gì đó rất mềm mại chạm vào môi tôi rồi lập tức rời đi.
Thời gian mà cô ấy hôn tôi có khi còn ngắn hơn thời gian mà tôi bỏ ra để chờ cô ấy hôn mình nữa. Vừa mở mắt ra thì tôi nghe thấy giọng cô ấy cằn nhằn “tôi có bảo là cậu được mở mắt ra đâu”, rồi lại hôn tôi một lần nữa.
Dường như việc đôi môi chúng tôi gặp gỡ nhau đã trở thành điều thường tình mất rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Miyagi lại muốn hôn tôi nữa.
“Nhắm mắt cậu lại một chút đi”
Nói rồi, Miyagi liên tục hôn tôi như con cún hay con mèo tới chơi đùa với tôi vậy.
Càng cảm thấy hơi ấm dễ chịu trên đôi môi mình, tôi càng cảm thấy như mình đang làm điều gì đó sai trái. Tuy tôi không muốn mối quan hệ của chúng tôi trở nên lành mạnh hay trong sáng gì, nhưng cứ nghĩ đến tờ 5000 yên trong bóp mình làm lòng tôi mỗi lúc càng trở nên mù mịt.
Dẫu vậy, cảm giác khi được đôi môi ấy chạm vào làm tôi cảm thấy thật dễ chịu, nên tôi nắm lấy tay cô ấy.
Khi tôi kéo cô ấy lại gần và ấn mạnh môi mình lên môi cô ấy, Miyagi lại quay mặt đi. Đôi môi tôi cứ thế mà chạm vào má Miyagi, và kết quả là tôi bị đá một cái vào chân.
“Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần là đừng có làm mấy điều thừa thãi cơ mà”
“Cậu có nói thế à?”
“Có!”
Miyagi quả quyết rồi lườm về phía tôi.
Người có quyền ra lệnh là Miyagi chứ không phải tôi. Nhưng tôi cũng đã hôn cô ấy thế này nhiều lần rồi mà.
“Dù cậu có nói thì cũng có sao đâu mà”
Tôi thả tay Miyagi ra rồi nhẹ nhàng nói.
Việc phải nhận tờ 5000 yên làm tôi cảm thấy không vui lắm, nên tôi chẳng thể nào ngoan ngoãn mà nghe theo lệnh Miyagi được nữa.
“Có sao đấy”
Tuy là đang phủ nhận điều tôi nói, nhưng giọng nói ấy nghe có vẻ không được cáu gắt cho lắm.
Có lẽ những điều này cũng được bao gồm trong giờ nghỉ giải lao nhỉ.
Sau cùng thì chúng tôi cũng chỉ làm những điều này để giết thời gian thôi.
Có lẽ Miyagi cũng cảm thấy hơi tội lỗi khi có những ngày mà chúng tôi chẳng nghỉ giải lao chút nào.
Những thứ này chỉ xảy ra vào kỳ nghỉ hè thôi.
Khi tôi đến đây vào tuần tới, tất cả những điều này sẽ kết thúc.
Cả kỳ nghỉ hè, lẫn những điều thế này.
Khi học kỳ mới bắt đầu thì mọi thứ nên trở lại như lúc còn là học kỳ một.
Vì là bây giờ có quá nhiều thời gian nên mọi thứ đang trở nên quái lạ. Việc học chung với một người còn chẳng phải là bạn mình khiến bản thân chúng tôi chẳng biết làm thế nào để giết quãng thời gian dài đằng đẵng này cả.
“Sendai-san chẳng biết hối lỗi gì hết nhỉ”
Miyagi vừa lẩm bẩm vừa nhìn tôi.
“Tớ đang hối lỗi mà”
“Xạo sự. Ngồi đấy đợi tôi”
Miyagi đứng dậy rồi mở tủ đồ ra.
Sau khi lấy thứ gì đó từ trong tủ ra thì cô ấy quay người về phía tôi.
“Tôi ra đó, còn cậu quay lưng lại đây”
Miyagi nói, trên tay cầm một chiếc cà vạt. Nghe vậy là đủ biết định làm gì luôn nè. Chiếc cà vạt quen thuộc trên tay Miyagi trông không có vẻ là sẽ được xài vào đúng mục đích đâu.
“Cậu tính đi học giờ này à?”
Tôi hỏi mà không quay lưng lại.
“Có rảnh thì tôi cũng chẳng tới trường làm gì, với cả cái này không phải để tôi xài mà là để Sendai-san xài”
“Còn có kiểu mệnh lệnh thế nữa hả?”
Tờ 5000 yên mà Miyagi đưa tôi trước kỳ nghỉ hè là để mua thời gian và quyền ra lệnh cho tôi. Thế nhưng, tờ 5000 yên mà cô ấy đưa tôi vào hôm đi xem phim lại có một ý nghĩa khác kèm theo đó. Nó có thể là để cô ấy hôn hay chạm vào người tôi, nên tôi nghĩ hôm nay Miyagi cũng đang tính sử dụng quyền hạn của mình để làm những điều đó với tôi.
“Thế là thế nào?”
“Dùng cà vạt để trói tớ lại ấy”
“Có là mệnh lệnh gì đi chăng nữa thì cũng là mệnh lệnh. Nếu cậu biết chuyện gì sắp xảy đến rồi thì mau mau quay lưng lại đi”
Miyagi trở lại phía bên cạnh tôi rồi vỗ vai tôi.
“Cậu không tính đổi cách sử dụng cái cà vạt đấy à?”
“Nếu không thích cà vạt thì tôi lấy dây thừng ra cho cậu nha?”
“Tớ xin kiếu”
Dù không muốn bị trói lại, nhưng tôi vẫn quay lưng lại rồi đưa tay mình ra phía sau. Tôi đã nhận tờ 5000 yên từ cô ấy nên là giờ có muốn từ chối thì cũng quá trễ rồi.
Với cả, nếu cứ tiếp tục chống cự vô ích thế này thì chắc lần tới cô ấy lấy dây thừng ra trói tôi thật quá. Tuy chẳng tốt lành gì, nhưng Miyagi cũng hổ báo ngang ngược đến khó tin ấy nhỉ.
Việc bị trói bằng dây thừng thật không đùa được. Cứ nghĩ đến việc nó giống như cô ấy định giở trò gì đó mờ ám làm tôi cảm thấy không chịu nổi. Với cả, việc tôi biết rõ Miyagi sẽ chẳng hề ngần ngại mà làm những trò đó còn khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn nữa.
“Có cần phải đi xa đến mức này đâu”
Vừa đang bị trói tay lại, tôi vừa kêu lên Miyagi.
“Tôi không tin được cậu Sendai-san à”
Cùng với những lời nói đanh thép đó là cảm giác chiếc cà vạt đang trói chặt cổ tay tôi vào với nhau. Nhưng Miyagi vẫn chưa nói “được rồi đó” hay “quay lại đây”.
Trước khi cô ấy ra lệnh thì tôi quay người lại.
“Tôi vẫn chưa bảo cậu quay người lại đây cơ mà”
Miyagi nói với giọng vô cảm rồi đứng dậy, lần này thì lại lấy ra một chiếc khăn lau tay khá mỏng.
“Cậu vẫn còn tính làm gì nữa à?”
“Cậu nên nhắm mắt vào đi thì hơn đó”
Đáp lại tôi là một câu nói không phải câu trả lời, và chiếc khăn trên tay Miyagi bắt đầu che đi đôi mắt tôi. Mí mắt tôi tự đóng vào theo phản xạ, và rồi chiếc khăn được buộc quanh để che đi tầm nhìn của tôi.
“Như này có hơi quá đáng quá không thế?”
Lấy đi sự tự do của cơ thể tôi để tôi không làm điều gì thừa thãi cả.
Dù không hoan nghênh cái suy nghĩ đó cho lắm nhưng tôi có thể hiểu.
Nhưng mà, tôi không nghĩ rằng mình muốn trao cả tầm nhìn của mình cho Miyagi luôn đâu.
“Nếu không làm thế này thì Sendai-san sẽ chẳng bao giờ biết hối lỗi cả”
“Tớ đang tự kiểm điểm rồi đây”
“Quá trễ rồi”
Miyagi thẳng thừng nói rồi buộc chặt chiếc khăn tay vào.
“Nè nè, cậu buộc hơi chặt rồi đó”
Khi tôi phàn nàn vậy thì chiếc khăn dần được nới lỏng ra. Dẫu vậy, vì chẳng thể nào mở mắt mình ra nên tôi không thể thấy gì hết.
Tôi đã đoán là mình sẽ bị trói tay lại rồi, nhưng chưa hề nghĩ tới là mắt mình cũng bị bịt vào thế này. Chẳng biết là thứ này có trong luật không nữa. Nhưng giờ tôi chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận tình cảnh này của bản thân.
“Đừng có làm gì bậy bạ đó nha”
Khi tôi nói để chắc ăn thì tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau.
“Tôi chỉ làm những thứ thường làm thôi”
Miyagi khẳng định như vậy.
Nhưng mà làm gì có ai làm chứng được đâu.
Khi mà đến cả thị giác của bản thân cũng bị lấy đi, mọi thứ dần trở nên không đáng tin cậy chút nào, và cũng giống như vừa rồi, tôi chẳng thể tin được Miyagi, người mà lẽ ra bây giờ phải đang ở bên cạnh tôi nữa.
“Giờ quay lại được rồi đó”
Lần theo giọng nói, tôi quay người mình lại.
Khỏi nói cũng biết là tôi không thể thấy được Miyagi.
Việc đột nhiên không thể thấy thứ lẽ ra mình nên thấy làm tôi có cảm giác cô đơn trong căn phòng này. Bắt đầu cảm thấy lo âu, tôi cố đưa tay mình ra để chạm tới cô ấy, nhưng lại bị chiếc cà vạt này trói giữ lại, khiến tôi không thể cử động tay mình.
“Miyagi”
Không có hồi đáp.
Trong màn đêm u tối, thân nhiệt của Miyagi từ từ, từng chút một, bò lên trên cổ tôi.
Bàn tay dường như không có hàm ý gì khác ấy dần di chuyển xuống xương đòn tôi một cách vô cảm.
Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ làm thứ gì đó khác cơ, nhưng đúng như cô ấy nói, không khác gì mọi khi cả. Kể cả khi trói tay và bịt mắt tôi lại thế này thì những điều Miyagi làm vẫn không đổi. Có vẻ cũng chỉ là sờ chạm như mọi lần thôi.
Nhưng với tôi thì nó lại không giống mọi khi chút nào cả.
Vì lần này cả thị giác của tôi cũng bị lấy đi mất.
Có lẽ đó là lý do tại sao.
Bàn tay tưởng chừng giống như mọi khi đó của Miyagi giờ đây lại cảm giác như đang hút lấy thân nhiệt tôi, khiến cơ thể tôi trở nên quằn quại.
Nhiệt độ từ bàn tay đang di chuyển chậm rãi của Miyagi khiến tôi cảm thấy nhột và khó chịu, làm tôi chỉ muốn gạt tay của cô ấy đi, nhưng lại không thể vì bị chiếc cà vạt cản trở.
“Miyagi đúng là một đứa biến thái ấy nhỉ”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra để làm dịu đi cái cảm giác rợn người của bàn tay trên da mình.
Trói tay vào rồi bịt mắt lại.
Miyagi phải là một đứa thần kinh mới dám làm những điều này với bạn cùng lớp cũ của mình. Hồi trước tôi đã bị trói tay lại một lần rồi, nhưng so với lúc đó thì lần này còn đồi bại hơn thế nữa.
“Im miệng”
Đáp lại là một giọng nói không thân thiện chút nào, và rồi bàn tay ấy dừng lại trên phần xương đòn.
“Nếu muốn tớ im miệng thì Miyagi phải nói gì đi chứ”
Dù biết rằng cô ấy ở bên cạnh mình, nhưng việc Miyagi cứ yên lặng như vậy làm tôi cảm thấy lo lắng và bắt đầu tự hỏi rằng liệu bàn tay đó có thực sự thuộc về Miyagi không.
“Không muốn”
Miyagi nói một cách vô cảm.
Đúng là cái đồ xấu tính mà.
Nói chuyện thôi thì mất gì à, ít nhất cũng phải mở mồm ra nói chút gì đó đi chứ.
Nhưng Miyagi vẫn không chịu mở miệng ra.
Vẫn cứ im lặng như vậy mà lướt bàn tay mình lên cơ thể tôi.
Tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô ấy qua lớp vải.
Bàn tay ấy đang được đặt lên dưới phần xương đòn, ngay phía trên trái tim.
Ngoài cái việc làm thất đức như là trả 5000 yên để ra lệnh mấy thứ ngớ ngẩn, sau cùng dẫn tới một nụ hôn thì Miyagi khá ngoan ngoãn. Những nụ hôn của cô ấy cũng chỉ là chạm môi, cả việc chạm vào cơ thể tôi cũng chỉ là xoa nhẹ và vuốt ve thôi, ngoài ra thì không có gì quá đáng cả. Những hành động như thế của cô ấy luôn nhanh chóng kết thúc, khiến tôi nghĩ rằng nó thực sự chẳng đáng 5000 yên chút nào.
Tôi đã nghĩ là hôm nay cũng sẽ vậy.
Thế nhưng, Miyagi lại không chịu dừng lại.
Có gì đó cảm giác như là đôi môi chạm nhẹ lên má tôi.
Bàn tay được đặt phía trên trái tim dần di chuyển và sờ mó vào vai tôi. Thân nhiệt mà tôi cảm thấy trên gò má mình rời đi, và lần này thì tôi lại cảm thấy sức nóng đằng sau gáy mình.
Và rồi, một thứ gì đó mềm mại chạm dính vào sau gáy tôi.
Hết lần này, tới lần khác, và cứ lặp lại.
Cùng với âm thanh “chụt” là những nụ hôn lên cổ, khiến ý thức của tôi tập trung lên nơi đó. Cảm giác ấy giống như bông bồ công anh đang bám vào cổ tôi làm lòng tôi thấy không yên hơn là dễ chịu.
Bị bịt mắt bằng khăn thế này đã cưỡng chế cướp đi ánh sáng từ đôi mắt, khiến mọi giác quan của tôi đều trở nên nhạy bén hơn, làm tôi chẳng thể chấp nhận được những thứ mà mình đang phải chịu đựng cho tới giờ.
Tôi muốn đẩy Miyagi ra nhưng không thể, nên thay vì đôi tay đang bị giam cầm này thì tôi sử dụng giọng nói của mình với hy vọng lấy lại được sự tự do cho bản thân.
“Nè Miyagi!”
Cô ấy không có ý định trả lời, và hơi ấm trên cổ tôi cũng không có ý định rời đi.
Đã vậy nên tôi đá vào chân Miyagi một cái, và rồi đôi môi của cô ấy rời đi sau bao nhiêu cái hôn lên đó.
“Đau đó”
Miyagi giả nai kêu lên, dù cho tôi chẳng đá mạnh chút nào cả.
“Cậu tính làm đến bao giờ hả?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời”
Cùng với giọng nói vô cảm đó là hơi ấm một lần nữa bám vào gáy tôi.
Dựa trên bề mặt tiếp xúc của hơi ấm và độ mềm mại ấy thì tôi có thể đoán là tay cô ấy.
Những đầu ngón tay vuốt ve lên phần nọng, rồi lục lọi, di chuyển như thể đang tìm kiếm dấu vết mạch máu trên đó.
Tôi muốn xem cô ấy đang làm bộ mặt thế nào khi đang làm những điều này.
Những lúc chạm vào tôi thì trên mặt Miyagi luôn xuất hiện những biểu hiện khá là khó hiểu. Dạo gần đây thì có hơi ít đi rồi, nhưng tôi vẫn tò mò không biết bây giờ cô ấy có còn như thế không.
Nhưng nếu được thì tôi cũng không muốn thấy lại bộ mặt đó đâu.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng có khi không nhìn thấy gì lại là điều tốt, và tôi đã bắt đầu hối hận ngay sau đó.
Miyagi bắt đầu chạm môi lên má tôi, còn bàn tay của cô ấy thì vuốt ve và mơn trớn trên tai tôi.
Giờ thì tôi lại bắt đầu quan ngại về đôi môi và bàn tay của cô ấy hơn là khuôn mặt rồi đó.
Tuy là mỗi cái chạm không hề có hàm ý sâu xa gì, nhưng đôi môi và bàn tay của cô ấy lại khiến tôi nhột một cách kinh khủng. Tôi cố di chuyển đôi tay đang bị trói của mình để ngăn Miyagi lại, nhưng miếng vải đó vẫn không chịu thả tự do cho tôi. Bàn tay của Miyagi vẫn tiếp tục di chuyển như đang bắt lý trí tôi làm một bài test về sức chịu đựng vậy.
Từ trên cổ xuống tới vai.
Xoa nhẹ lên cánh tay, rồi bò xuống hông.
Bàn tay ấy dần dần lướt xuống đùi và sờ soạng lên khắp cơ thể tôi qua lớp vải này.
Cảm giác vừa nhột vừa kinh tởm.
Những cái chạm của Miyagi làm tôi cảm thấy thế đó, từ trước tới giờ đã vậy rồi. Thế nhưng, không biết từ khi nào mà có một cảm giác lạ thường dần len lỏi vào giữa chúng tôi, nên tôi lớn tiếng với Miyagi, người đang không có ý định dừng lại.
“Dừng lại đi Miyagi!”
Điều này tuyệt đối không tốt một chút nào.
Dù cho cô ấy chỉ đang sờ vào tôi một cách vô vị đi chăng nữa thì không thể nào để cô ấy cứ tiếp tục thế này được nữa. Nhưng Miyagi lại không hề có ý định dừng lại và cứ tiếp tục chạm vào tôi.
“Đã bảo là dừng lại đi mà. Tớ đã bảo cậu không được làm gì bậy bạ, cậu quên rồi à?”
“Giống như bình thường thôi mà, bậy bạ gì ở đây?
“Điều mà cậu đang làm là bậy bạ đó”
“Tôi không có”
Miyagi khẳng định thế.
Quả thật, những điều cô ấy đang làm cũng chỉ giống như mọi lần, không sai.
Cơ mà định nghĩa bậy bạ với không bậy bạ của tôi với cô ấy là hoàn toàn khác nhau.
Nhưng tôi không có rảnh để mà bàn về định nghĩa bậy bạ của chúng tôi với cô ấy, và càng không thể nói ra lý do tại sao tôi lại yêu cầu cô ấy dừng lại.
“Thế giờ tớ nói là nếu còn làm nữa thì là phá luật thì cậu có hiểu không?”
Sau câu hỏi đó của tôi, bàn tay của Miyagi bỗng dừng lại.
“Tôi chỉ chạm cậu thôi mà, có phải cởi quần áo của cậu ra đâu mà?”
“Ừ, nhưng vẫn là phạm luật. Nếu cậu còn tiếp tục nữa là tớ sẽ thực sự nổi giận đó”
Trong luật chỉ có đề cập là không được cởi quần áo ra.
Và cũng có luật là không được sử dụng vũ lực, cũng như không được làm tình với nhau.
Tôi có thể nghe theo mệnh lệnh, nhưng tuyệt đối sẽ không bán thân mình.
Nên là nếu cứ tiếp tục thì sẽ là phạm luật.
“Cậu đang nổi giận rồi còn gì”
“Nếu biết vậy rồi thì dừng lại mau”
Ít nhất thì giờ tôi rút ra được bài học, hiểu được cái hành động mà tôi đã luôn xem thường này có thể dẫn đến hậu quả thế nào. Miyagi chắc hẳn cũng đã nhận ra rồi.
Cả hai chúng tôi đều biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước, nên chúng tôi phải chắc chắn không được bước qua lằn ranh ấy. Kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, tôi đã phớt lờ đi những quy tắc giữa chúng tôi quá nhiều lần, đến nỗi lột đồ Miyagi ra và còn hôn cô ấy nữa, nhưng chí ít thì tôi cũng phải gìn giữ ranh giới cuối cùng này tới cùng.
“Vậy thì, kết thúc ở đây”
Nói rồi, Miyagi nắm vai tôi.
Cậu vẫn đang chạm đấy thôi.
Trước khi tôi có thể phàn nàn thì tôi cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào gáy tôi. Vừa lúc tôi nhận ra đó là đôi môi cô ấy thì cô ấy đã ngoạm lấy cổ tôi, chỉ nhẹ nhàng thôi, rồi liền rời đi. Nhưng chiếc cà vạt và chiếc khăn tay thì vẫn còn yên đó. Cơ thể tôi vẫn tiếp tục bị giam cầm.
“Xong rồi thì cởi ra đi”
“Quay lưng lại đây”
Tôi nghe theo lời Miyagi, và rồi chiếc cà vạt đang giam giữ đôi tay tôi được cởi ra.
“Còn lại tự cởi đi”
Sau khi nghe giọng nói không chút thân thiện của Miyagi, tôi cảm thấy sự hiện diện của cô ấy đang dần cách xa ra.
Tôi tháo chiếc khăn tay che mắt mình ra rồi cầm cốc trà lúa mạch trên bàn lên. Trong lúc Miyagi đang cất chiếc cà vạt vào tủ thì tôi ngồi lên giường rồi bắt đầu cằn nhằn.
“Miyagi là đồ biến thái, đồ dâm tặc”
“Sendai-san ồn ào quá đó”
“Tại Miyagi cứ làm mấy điều bậy bạ nên tớ mới bực đó”
“Tôi không có. Sendai-san mới là người bậy bạ đó”
Miyagi nói với vẻ bất mãn rồi ngồi xuống bàn.
Tôi ném chiếc khăn về phía cô ấy rồi quả quyết.
“Từ giờ trở đi là không có làm trò này nữa đâu đó”
“Trò này là trò gì?”
“Mấy cái trò trói với bịt mắt này nè”
“Cậu lại tự ý thêm luật vô nữa”
“Không phải luật nhưng vẫn bị cấm”
“Nếu không phải luật thì làm cũng có sao đâu”
Tôi không biết là cô ấy có đang thực sự mưu tính làm lại điều này thêm lần nữa không, nhưng nếu là Miyagi thì rất có thể lắm, thực sự làm tôi thấy choáng váng quá đi mất.
Tôi không đùa đâu.
Nếu điều này còn tiếp diễn nữa thì khốn đốn cho tôi lắm.
“Có sao đâu cái đầu cậu”
Tôi nói thẳng cho cô ấy rồi uống hết cốc trà trong một hơi.
Mà, nghỉ giải lao một chút thế này cũng không tệ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất