Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Không có lý do cụ thể nào.

Tuy chỗ muốn đi thì không có, mà chỗ cần đi cũng càng không, Maika vẫn gọi tôi ra ngoài chơi, vì hôm nay là ngày chủ nhật cuối cùng của kỳ nghỉ hè rồi.

Chúng tôi cứ vòng qua hết quán này tới quán nọ, mãi cũng không vừa ý, rồi cuối cùng lại vào quán cafe mà chúng tôi hay ghé tới từ lúc lên cao trung rồi tám nhảm đủ thứ chuyện.

Chỉ là một ngày chủ nhật bình thường, không có gì đặc biệt cả.

Vừa nhìn Maika ngồi đối diện tôi đang cắt chiếc bánh kếp, tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vì kỳ nghỉ hè năm nay cũng không khác mấy so với năm ngoái. Mỗi khi ở một mình thì tâm trí tôi chỉ toàn nghĩ tới Sendai-san, nên tôi cũng biết ơn Maika vì đã rủ tôi ra ngoài chơi.

“Hầy, mai là hết được nghỉ hè rồi”

Maika vừa than thở vừa nhồi miếng bánh kếp vào miệng.

“Shiori làm xong bài tập chưa?”

“Tớ xong rồi”

“Do sắp sửa thi đầu vào nên phải thay đổi ha? Tớ nhớ hình như năm ngoái tới tận phút chót cậu mới làm xong ấy nhỉ?”

“Tại lên năm ba rồi nên tớ muốn học hành nghiêm chỉnh một chút”

Là do Sendai-san tới nhà tớ.

Nhưng mà làm gì có chuyện tôi nói cho cô ấy được, nên tôi bịa đại ra cái cớ đó, rồi rót siro lá phong lên miếng French toast.

Vừa cắn vào thì bên ngoài có cảm giác giòn rụm, nhưng bên trong lại mềm mại như pudding. Sau khi nuốt miếng French toast xuống bao tử thì đọng lại trong miệng là dư vị không được ngọt lắm của siro lá phong.

“Mà giờ mới nhớ, hình như đây là lần đầu tớ thấy Shiori order French toast đó. Shiori mà toàn làm những chuyện lạ thường thế này, chắc là sắp tới tận thế rồi đây”

“Bớt đi bà. Ai cũng có lúc này lúc nọ chứ. Cũng có lúc tớ làm xong bài tập sớm, cũng có lúc tớ ăn French toast chứ”

“Ừ nhưng mà chẳng phải trước đó cậu bảo tớ là không thích French toast lắm à?”

“Giờ tớ biết nó ngon rồi”

Do trước đó chưa ăn French toast bao giờ nên tôi từng nghĩ là tôi không thích nó cho lắm, nhưng giờ thì French toast lại trở thành một trong những món mà tôi thích nhất rồi.

Tôi không muốn thừa nhận là do Sendai-san, nhưng đây là món mà kể cả có mua đại ở nhà hàng nào đó thì nó vẫn rất ngon. Tuy vậy, mỗi khi ăn French toast thì những ký ức của ngày hôm đó lại ùa về, nên tôi cắm chặt chiếc nĩa mình xuống miếng bánh mì màu nâu sậm.

Miếng bánh mì được ngâm qua một lớp trứng, so với đôi môi của Sendai-san.

Dù không muốn nhưng mà tôi cứ nghĩ mãi, không biết thứ nào có cảm giác mềm mại hơn. Lan toả trong khoang miệng tôi bây giờ là vị ngọt của chiếc French toast hoà lẫn với vị máu vốn không nên tồn tại trong đó.

Khi tôi cắn vào bờ môi ấy, cảm giác nó thật mềm mại, song lại chảy ra nhiều máu hơn tôi nghĩ.

Lúc tôi chạm vào thứ chất lỏng màu đỏ đó, cảm giác có hơi dính dẩm, nhầy nhụa, và khi tôi ấn mạnh vô vết cắn, Sendai-san lườm về phía tôi.

Ký ức về những miếng French toast đó rõ ràng đến nỗi tôi dường như cảm thấy Sendai-san đang ở bên cạnh mình vậy.

“Có lẽ lúc đó tớ nên gọi bánh kếp thì hơn”

Tôi vừa nhìn vào chiếc đĩa đối diện, vừa đưa miếng French toast lên miệng mình.

“Thế có muốn chia một nửa với tớ không? Tớ cũng muốn ăn French toast nữa”

“Ừa”

Maika đề nghị, tôi gật đầu rồi đưa cho cô ấy một nửa chỗ French toast, và rồi một nửa chỗ bánh kếp được đưa sang đĩa tôi.

“À nè. Hay là mai mình cũng đi chơi đi. Dù sao cũng là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè cao trung rồi nên đi ra ngoài làm gì đó đi”

Maika nói như thể vừa nhớ ra, rồi cắn một miếng vào miếng French toast.

“Nnn, tớ có dự định trước rồi”

“Ami cũng bảo cô ấy đi hẹn hò với bạn trai, cảm giác như lịch hẹn của chúng mình chẳng hạp nhau chút nào ấy nhỉ”

“Có nói thế đi chăng nữa thì kể cả Maika năm nay cũng tới lò luyện thi suốt mà, nên cậu cũng có đi chơi với chúng tớ nhiều hơn năm ngoái hay gì đâu”

“Thì phải chịu thôi chứ biết sao. Với cả, dạo này Shiori hay làm gì thế? Năm nay trông cậu có vẻ hơi bị bận rộn đó”

“Cũng không phải là bận rộn, chỉ là ở nhà tớ có hơi nhiều thứ phải lo thôi”

Nói thật ra thì cái “nhiều thứ phải lo” đó cũng chỉ chủ yếu là Sendai-san thôi nên tôi cũng không muốn đào sâu vô đó. Thế nhưng, Maika lại nhìn về phía tôi, hỏi “nhiều thứ phải lo?” như đang thúc giục tôi.

“Ừa, nhiều thứ phải lo”

“Khả nghi quá nha. Năm nay cũng chẳng thấy cậu hé môi gì về kỳ nghỉ hè luôn đó”

“Khả nghi cái đầu cậu ấy”

Tôi cắn vào miếng bánh kếp như để lờ đi. Rất mềm mại, nhưng kết cấu với vị lại khác với French toast.

Để nhớ lại những lúc ở với một ai đó trong khoảng thời gian dài, dù có là nghỉ hè hay nghỉ đông, thì tôi cũng phải đào thật sâu vô mới nhớ ra được. Với cả tôi cũng nhớ là có ai đó như thế cả.

Tuy nhiên, hẳn một nửa kỳ nghỉ hè năm nay, tôi đã dành thời gian của mình với Sendai-san.

Đồng nghĩa với việc cô ấy là người ở bên cạnh tôi gần hơn gia đình, gần hơn cả bạn bè tôi. Nhưng đa số thời gian bên cạnh cô ấy cũng chỉ là để học thôi, nên không có gì đáng ngờ hết.

Lẽ ra phải là thế.

Cả hai đều không có ý định làm những điều chúng tôi thường làm sau giờ học, những điều luôn phải giữ kín trong lòng, có chết cũng không được nói cho ai biết.

—Mối quan hệ giữa chúng tôi đang bắt đầu nhanh chóng sụp đổ rồi.

“Ể, chẳng phải là cậu đang giấu cái gì đó à?”

“Tớ đã nói không có mà”

Vừa nói, tôi vừa nhớ tới những điều xảy ra vài ngày trước.

Có lẽ đó là điều xảy ra trong suốt kỳ nghỉ hè mà tôi không thể tiết lộ ra cho bất kỳ ai.

Hành vi phạm luật.

Tôi không hề có ý định làm thế, nhưng có vẻ tôi lỡ bước vào ranh giới đó rồi.

Lúc đó, tôi chỉ chạm vào cô ấy vì tôi muốn thế, chứ không hề có động cơ mờ ám nào cả. Chắc chắn là không. Tôi chỉ hơi lo ngại ánh nhìn của cô ấy nên mới làm thế. Chỉ là, tôi có chạm vào cô ấy lâu hơn mọi khi một chút. Nhưng có lẽ lúc đó tôi đã đi quá xa rồi.

Tuy đó không phải lý do, nhưng hai hôm sau đó, lúc Sendai-san tới vào ngày thứ sáu, chúng tôi không nghỉ giải lao nữa.

“Hầy, muốn nghỉ thêm tuần nữa quá đi à”

Nghe thấy giọng kêu la thảm thiết của Maika, tôi nhìn về phía cậu ấy.

“Rồi sau đó kiểu gì cậu cũng đòi thêm tuần nữa cho xem”

“Thì đúng rồi. Shiori cũng muốn nghỉ thêm mà đúng không”

“Thôi thôi, tớ không cần nghỉ hè thêm nữa đâu”

“Eo, nghe như học sinh gương mẫu thế kia”

Maika chọc ghẹo tôi.

Thực sự là tôi không cần thêm bất cứ một ngày nghỉ hè nào nữa.

Ngày mai.

Sau ngày mai, kỳ nghỉ hè sẽ kết thúc, và chúng tôi sẽ tới trường trở lại.

Nếu kỳ nghỉ hè cứ tiếp tục mãi thì chắc chắn là chúng tôi sẽ bắt đầu phá những quy tắc lẽ ra không bao giờ được phạm tới. Nếu điều đó xảy ra thì mọi chuyện giữa tôi với Sendai-san sẽ không còn được suôn sẻ nữa.

Còn một lần gặp nữa.

Chỉ cần lần này xong xuôi ổn thoả là được.

Tôi không giỏi hàn gắn lại những thứ bị phá vỡ, nên tốt nhất nên cố làm sao giữ cho nó nguyên vẹn.

“Cũng không còn nghỉ hè nữa, nay tính sao đây?”

Maika vừa hỏi vừa cắm nĩa xuống miếng French toast.

“Hừm”

Tôi đá Sendai-san ra khỏi tâm trí mình rồi bắt đầu đề xuất với cậu ấy.

Sau đó, chúng tôi làm những điều được đề ra lúc đó, cũng có những thứ khác với dự tính, rồi chia tay nhau về.

Tôi về nhà rồi ăn bữa tối.

Sau khi tắm xong, tôi phóng thẳng vào giường. Nhắm mắt lại, tôi chìm vào giấc ngủ, và sáng hôm sau thức dậy trước cả lúc báo thức kêu lên. Tuy không ngủ ngon lắm, nhưng tôi cũng không thiếu ngủ, nên đầu óc tôi khá là tỉnh táo.

Tôi sẽ không làm những thứ khác mọi khi nữa.

Tôi mặc một bộ đồ giống mọi khi, ăn trưa vào giờ giống mọi khi. Trong lúc đợi tin nhắn của Sendai-san tới thì tôi đọc cuốn sách mới mua. Khoảng dưới một tiếng đồng hồ sau thì tôi nhận được tin nhắn, và người gửi cũng đã tới đây.

Khi tôi đưa cho Sendai-san tờ 5000 yên cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cô ấy làu bàu rằng 5000 yên là quá nhiều so với một ngày dạy kèm, nhưng tôi vẫn ép cô ấy cầm lấy rồi bước vào phòng tôi.

Tôi vào bếp rót ra một ly rượu táo với một ly trà lúa mạch rồi đặt lên bàn như thường lệ. Cả mấy cuốn sách giáo khoa và sách bài tập cũng được bày ra trên bàn như mọi khi. Tương tự, Sendai-san cũng đang ngồi bên cạnh tôi.

Cứ nghĩ đến việc sau hôm nay chúng tôi sẽ không còn dành nguyên cả buổi chiều tối với nhau thế này nữa làm tôi thấy có chút cô đơn.

Tôi nhìn Sendai-san ngồi bên cạnh tôi.

Mái tóc kia chướng mắt thật đấy.

Sendai-san hôm nay lại không bện hay cột tóc lên, nên tôi không biết bộ mặt của cô ấy trông thế nào vào ngày nghỉ hè cuối cùng này. Tôi chỉ có thể nói rằng cô ấy rất chăm chú nhìn vào cuốn sách giáo khoa.

Tôi muốn nhìn thấy mặt cô ấy nên tôi đưa tay mình ra. Thế nhưng, trước khi bàn tay tôi chạm vào mái tóc cô ấy thì Sendai-san lại nhìn về phía tôi với vẻ mặt khó hiểu.

“Đừng có nhìn vào tớ nữa, lo lo nghiêm túc làm bài đi”

Nói rồi, Sendai-san cầm bút chọc vào giữa hai hàng lông mày trên mặt tôi.

Trán tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy nên theo phản xạ, tôi gạt cả tay lẫn chiếc bút của cô ấy ra.

Tôi đã đưa cô ấy 5000 yên rồi.

Nhưng tôi chưa đưa 5000 yên để làm những điều mà tôi muốn làm. Nên là tôi không nên làm vậy, tốt hơn hết là tôi nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này đi.

Dẫu biết thế, tôi vẫn đưa tay tới chạm vào Sendai-san, và đưa mặt tôi lại gần cô ấy. Thế nhưng, trước khi tôi có thể tới đủ gần để môi chúng tôi chạm nhau thì cô ấy lại cầm bút gõ lên trán tôi.

“Miyagi. Tớ nghĩ là giờ có hơi sớm đó, cậu tính nghỉ giải lao à?”

Vừa hỏi tôi là một giọng nói nhẹ nhàng và bình thản.

Tôi không thể đọc được biểu cảm trên gương mặt cô ấy.

“...”

Tôi sẽ không nghỉ.

Tôi không nên làm thế.

“Cậu lo mà nghiêm chỉnh chuẩn bị bài đi, mai là vô học lại rồi đó”

Sendai-san chĩa đầu bút vào cuốn sách giáo khoa.

“... Nếu là 5000 yên thì lát nữa tôi đưa cho”

Tuy không có ý đó, nhưng những lời nói ấy lại buột ra từ miệng tôi.

Tôi không nên đưa cô ấy 5000 yên, kể cả hôn cũng không. Tất nhiên là cả những điều sau đó cũng vậy. Sendai-san nên từ chối tôi, và có lẽ cô ấy sẽ từ chối tôi. Vì lợi ích sau này, chúng tôi phải vượt qua hôm nay một cách bình yên.

Liệt kê ra tất cả những điều nghe có vẻ hợp lý, tôi thuyết phục bản thân mình. Thế nhưng, vẫn còn một bản ngã khác trong tôi muốn chối bỏ tất cả những thứ đó.

“Cậu nghĩ lát nữa là cậu được làm thế à?”

Nói rồi, Sendai-san đặt cây bút lên bàn.

“Nếu muốn giờ thì tôi đưa luôn”

Cơ thể tôi bất giác cử động theo lời nói phát ra từ miệng mình.

Nhưng rồi, vừa lúc tôi định đứng dậy, Sendai-san kéo tay tôi lại.

“Lát hay giờ thì cũng trễ rồi”

Cớ gì mà lại.

Những lời tôi định nói ra bị đôi môi của cô ấy cướp đi mất. Một nụ hôn bất chợt từ cô ấy khiến nhịp đập của tim vang dội trong trí óc tôi.

Tại sao.

Câu hỏi đó hiện lên trong đầu tôi, và trước khi nó tan biến đi thì đôi môi ấy rời khỏi tôi.

“Tôi không có ra lệnh cho cậu làm thế”

Nhìn Sendai-san, tôi hỏi cô ấy một câu mà tôi không có ý định hỏi.

“Tớ biết”

“Nếu biết thì đừng có tự tiện làm thế”

“Mệnh lệnh đó hả?”

“Ừ”

“Vậy à. Nhưng mà Miyagi vẫn chưa đưa 5000 yên cho tớ, nên Miyagi không ra lệnh cho tớ được đâu”

“Bởi nên giờ tôi đưa n—”

“Tớ đã bảo đã quá trễ rồi mà”

Giọng nói của Sendai-san ngắt lời tôi, và cánh tay của tôi bị cô ấy nắm lấy.

Những ngón tay của cô ấy ghì chặt vào tay tôi đến đau đớn. Nhưng trước khi tôi có thể than thở với cô ấy thì Sendai-san nói.

“Miyagi nên nghĩ kỹ hơn về những điều mà bản thân làm đi”

Não tôi còn chưa có thời gian để mà load những lời cô ấy vừa nói.

Sendai-san thu hẹp lại khoảng cách giữa tôi và cô ấy, và rồi môi chúng tôi chạm nhau. Đôi môi ấy ghì chặt lên môi tôi, và cô ấy nghiêng người tới. Cô ấy không có ý định đẩy tôi xuống, tôi cũng không định tự mình ngã xuống, nhưng bờ lưng của tôi giờ đã tiếp xúc với sàn nhà từ lúc nào không hay.

“Đừng có mà cắn tớ đó”

Trước mắt tôi, Sendai-san nói với một vẻ mặt rất đỗi nghiêm túc.

Trong lúc tôi đang tự hỏi không biết những lời đó liệu có ý nghĩa gì, cô ấy đưa mặt lại gần, và tôi lập tức hiểu ra.

Mái tóc dài của cô ấy chạm xuống cổ và má tôi, khiến tôi cảm giác có chút nhột.

Đưa tay ra, tôi vén mái tóc đang cản tầm nhìn của tôi lên tai Sendai-san. Trước khi tôi kịp nhắm mắt thì đôi môi ấy đã chạm đến môi tôi, và ngay sau đó là một thứ gì đó mềm mại, không giống với đôi môi cô ấy, chạm vào môi tôi. Tôi có thể biết ngay đó là đầu lưỡi của cô ấy đang cạy mở môi tôi rồi tiến vào bên trong.

Hẳn không biết khách khí là gì, cô ấy đưa lưỡi vào trong miệng tôi.

Chiếc lưỡi cùng với độ cứng vừa phải chạm vào lưỡi tôi, và cảm giác nhầy nhụa ấy như được phóng đại lên và truyền thẳng lên não tôi. Khi cảm thấy rõ một phần cơ thể của Sendai-san đang ở bên trong tôi thế này, tuy không cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể nói là tôi cảm thấy dễ chịu được.

Nếu là trước đây thì tôi đã cạp lấy chiếc lưỡi đang quậy tung trong miệng tôi rồi đó. Tuy vậy, những lời Sendai-san vừa nói trước đó như một lời cảnh báo khiến tôi không thể làm thế được nữa.

Bắt đầu cảm thấy ngạt thở, tôi nắm lấy áo Sendai-san, và rồi đôi môi cô ấy rời khỏi tôi.

“Những thứ thế này không tốt chút nào”

Tôi nhỏ nhẹ nói với cô ấy, tay đẩy vai cô ấy đi.

“Tớ cũng nghĩ vậy”

Sendai-san không một lời phàn nàn mà đồng ý với tôi. Thay vào đó, cô ấy lại đưa mặt lại gần tôi thêm một lần nữa. Cô ấy nói một đằng mà lại làm một nẻo, nên tôi lớn giọng nói.

“Sendai-san!”

“Những lúc thế này, gọi tớ là Hazuki đi, Shiori”

“Tôi không muốn gọi cậu như thế, với đừng có gọi tôi như thế”

“Miyagi đúng là khó tính thật ha”

Sendai-san thở dài nói. Và rồi cô ấy tiến lại gần mặt tôi một cách tự nhiên.

“……Tiếp không?”

Thay vì nói không, tôi dùng những lời nói mơ hồ mà nói với cô ấy.

“Tất cả là tại Miyagi toàn làm những điều thế này đó”

“Những điều thế này là thế nào?”

Tôi biết, nhưng tôi vẫn hỏi.

“Vừa rồi cậu định hôn tớ còn gì”

Những ngón tay của Sendai-san vuốt ve đôi môi tôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi là một nơi mà cả hai không được phép bước chân vào. Trước đây thứ khoảng cách đó đã từng rất rõ ràng, nhưng kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, thì làn ranh giới đó đã bắt đầu trở nên mơ hồ, khiến chúng tôi dần lỡ bước tiến vào.

Giọt nước tràn ly có lẽ là hôm mà tôi chạm vào Sendai-san một cách quá đà.

“Miyagi”

Gọi tên tôi là một giọng nói nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi nếu là mọi khi thì tôi sẽ phá lên cười rồi.

Cô ấy không nói thẳng cô ấy định làm gì.

Nhưng tôi có thể đoán được rằng chúng tôi sẽ làm điều đó.

Sendai-san đưa mặt cô ấy lại gần hơn, rồi hôn tôi một cách sâu đậm.

Ánh mắt bắt gặp nhau, lưỡi của cả hai bắt đầu chồng chéo rồi ấn lên nhau. Nụ hôn này cảm giác dễ chịu hơn lần trước, và tôi có thể cảm nhận rõ từng đường nét trên cơ thể Sendai-san hơn trước nữa.

Mười giây, hay hai mươi giây.

Hay có lẽ là cả một phút.

Trong phút thẫn thờ, đôi môi chúng tôi rời xa nhau, và rồi tôi hôn lại cô ấy.

Mặc dù không có sự can thiệp của tờ 5000 yên, chúng tôi vẫn cứ hôn nhau, không một thắc mắc.

Điều này lẽ ra phải không được hợp lý cho lắm, song việc chúng tôi chạm môi vào nhau thế này dường như đã trở thành một điều quá đỗi là bình thường rồi.

Khuôn mặt của Sendai-san rời đi, hơi thở của cô trở nên loạn nhịp.

Cả nhịp thở của tôi cũng không còn được bình thường nữa rồi.

Dù tôi có cố trấn tĩnh lại hơi thở của mình cũng không cách nào làm được. Có lẽ là cả Sendai-san cũng vậy.

“Đau lưng quá”

Tôi nói, như để che đi hơi thở gấp gáp của mình.

“Cậu chịu khó chút đi chứ”

Nghe tệ hại thật đấy, nhưng mà có lẽ Sendai-san nói đúng.

Nếu như chúng tôi phải đi lên giường mà làm những chuyện đó thì có lẽ chúng tôi sẽ đổi ý mất. Những thứ như vậy không phải điều dành cho hai chúng tôi.

Nếu muốn quay đầu lại thì chỉ có thể là ngay lúc này.

Đẩy Sendai-san ra, tôi ngồi dậy rồi nhìn lên bàn, nhận ra rằng những cuốn sách vở đã không còn trên đó nữa rồi.

Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.

Chúng tôi không nên làm điều này vào ngày mà sẽ lưu lại trong ký ức của chúng tôi như hôm nay.

Ngày mà nó sẽ đọng lại mãi trong tâm trí tôi như một ngày kỷ niệm.

Tôi biết.

Thế nhưng, mối quan hệ này lại phát sinh ra từ một sự tình cờ cùng với cơn ngẫu hứng của tôi, nên đôi lúc, chúng tôi có tình cờ hay ngẫu hứng làm mấy điều này chắc cũng không sao.

——Chắc chắn sẽ không sao đâu, có lẽ vậy.

Đôi môi Sendai-san chạm lên cổ tôi.

Cô ấy ấn môi xuống rồi nhẹ nhàng cắn vào.

Tuy trước đây, cô ấy đã đặt đôi môi mình lên cùng một chỗ, cảm giác thật khác lạ so với lúc đó.

Tôi giật nhẹ một cái, rồi lại duỗi thẳng lưng ra.

Khi đầu lưỡi cô ấy chạm vào, ý thức của tôi tập trung hết vào vị trí đó. Sự ẩm ướt trên cổ khiến tôi cảm thấy rạo rực. Đôi môi cô ấy di chuyển từ trên cổ xuống dưới phần xương đòn. Đôi lúc, như để xác nhận điều gì đó, cô ấy nhe hai hàm răng ra, rồi mút mạnh.

Những nụ hôn dồn dập, cùng với hơi thở của Sendai-san khiến tôi phát ra âm thanh mà tôi không hề biết tới, tôi chỉ có thể cắn môi mình trong sự luống cuống.

Trong một khắc, Sendai-san ngừng chuyển động.

Cô ấy nhìn lên, và tôi bắt gặp đôi mắt ấy.

Cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ nói gì đó, nhưng Sendai-san lại không phát ra lời nào. Cô ấy cứ im lặng mà vén lên chiếc áo thun của tôi lên.

Thông qua eo mình, tôi cảm nhận được rõ thân nhiệt của Sendai-san.

Tôi không muốn phải gọi cô ấy bằng cái tên Hazuki, nhưng có vẻ đôi tay của cô ấy sẽ không chịu ngừng di chuyển lên phía trên đâu.

Giờ nghĩ lại thì, quả nhiên lúc đó cũng có bầu không khí đó thật nhỉ.

Vừa hôn Sendai-san, tôi vừa nghĩ ngợi linh tinh.

Giọng nói cứng cỏi hơn mọi khi.

Nhịp thở.

Một nụ hôn ngoài mệnh lệnh.

Những sự khác biệt nhỏ ấy cứ thế tích luỹ, dồn nén vào, khiến tôi nhận ra điều mà chúng tôi đang làm bây giờ hẳn rất đặc biệt.

Bàn tay trườn vào trong chiếc áo thun của tôi đã trở nên quen với cơ thể tôi như một điều hiển nhiên. Lúc này, tôi không còn do dự nữa mà đầu hàng trước bàn tay đang lấy đi lý trí của tôi, rồi thò tay vào bên trong chiếc áo sơ mi của Sendai-san, trực tiếp chạm vào lưng cô ấy theo cách tương tự.

“Nhột quá Miyagi”

Sendai-san nhìn tôi với vẻ mặt bình thản đến lạ thường.

“Tôi cũng thấy nhột vậy”

Chúng tôi biết rằng chờ đợi phía trước cảm giác nhột nhạt, bồn chồn này là một cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Những ngón tay tôi dần di chuyển theo những đốt xương sống. Lúc sờ lên lưng cô ấy được nửa đường, tôi nghe thấy một tiếng rên rất nhỏ, có hơi khàn phát ra từ Sendai-san, khiến tim tôi lỡ mất một nhịp.

“Tớ bảo nó nhột lắm mà”

Sendai-san nói như để đánh trống lảng, rồi đặt bàn tay cô ấy lên ngực tôi.

Cô ấy vẫn chưa cởi áo lót tôi ra.

Ấy vậy mà, mặt tôi đang trở nên nóng bừng, cảm giác như cô ấy đang trực tiếp chạm vào mình vậy.

Liệu chúng có nhỏ không, hay đủ to.

Trước đây tôi chưa từng để tâm vào những thứ này, nhưng bây giờ tôi có hơi chút lo ngại, không biết Sendai-san nghĩ gì về chúng. Nhưng khi nhìn thấy đôi má ửng hồng trên khuôn mặt của cô ấy thì tôi không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.

Sau đó, bàn tay của cô ấy bắt đầu vòng ra phía sau lưng tôi rồi lẻn vào trong.

Khi tôi nhún vai lên một chút, đôi tay Sendai-san vòng ra phía sau lưng tôi, thế nhưng, trước khi cô ấy có thể đụng vào móc áo ngực phía sau thì tiếng chuông kêu lên.

Sự đột ngột ấy khiến mọi hơi thở và cử động như bị đóng băng.

Tiếng chuông ngừng kêu, rồi lại vang lên một lần nữa.

“Cậu muốn xem ai không?”

Sendai-san hỏi.

“Không hẳn. Kiểu gì cũng chỉ là mấy cha tiếp thị thôi”

“Tớ thì sao cũng được”

Tôi hiểu ngay ý nghĩa của những lời đó.

Hoặc là chúng tôi cứ tiếp tục thế này, hoặc là tôi đứng dậy và trả lời tiếng chuông đang vang lên.

Chiếc chuông từ máy liên lạc bình thường không reo lên nhiều đến vậy, giờ đây lại inh ỏi kêu lên tới phát điên.

Tuy Sendai-san luôn nói là lúc nào tôi cũng chạy đi mất, nhưng kể cả Sendai-san giờ đây cũng đang né tránh việc phải lựa chọn. Lúc nào người đưa ra quyết định cũng là tôi cả.

Không cần phải nghĩ nhiều.

Chỉ cần đứng lên, trả lời, và thế là xong. Không đời nào có chuyện chúng tôi sẽ tiếp tục làm điều này sau khi trả lời họ.

“Miyagi”

Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ ấy, tôi đẩy vai cô ấy ra.

“Sendai-san là đồ hèn nhát”

Dù nói thế, nhưng tôi cũng chẳng khác gì Sendai-san. Tôi không có đủ dũng khí để làm điều này, nên tôi chỉ có thể đi theo lý trí của mình, đứng dậy mà trả lời tiếng chuông từ máy liên lạc.

Tôi nhấc chiếc điện thoại treo trên tường rồi tắt âm tiếng chuông kêu dai dẳng từ nãy tới giờ. Cố nghe xem người bên kia có gì để nói, và biết ngay, chỉ là thằng cha tiếp thị không đâu,

nên tôi nhanh chóng cúp máy.

Từ từ hít thở nào.

Sau khi tôi lấy một hơi thật sâu rồi quay sang, Sendai-san đang đọc manga, lưng tựa vào giường.

“Chỉ là tiếp thị thôi”

“Thế à”

Đáp lại là một giọng nói cụt ngủn.

Tôi muốn thấy khuôn mặt đó, dù cô ấy đang không nhìn về phía tôi.

“Sendai-san”

“Sao?”

Tuy đáp lại, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn nhìn xuống dưới.

“Không có gì”

Thật khó xử.

Giờ đây không còn một từ nào khác có thể diễn tả được bầu không khí giữa tôi và Miyagi.

Vào hôm cuối cùng của kỳ nghỉ hè, tôi đã chạm vào nơi chưa bao giờ chạm tới, và nghe thấy một giọng nói chưa bao giờ được nghe. Cơ mà nói thế thôi, chứ tôi cũng chỉ chạm vào ngực cô ấy, và giọng nói phát ra lúc đó cũng không phải thứ gì đó to tát cho lắm.

Dù sao đi nữa.

Dù sao đi nữa thì cảm giác vẫn thật khó xử.

Tuy rằng chỉ là mở sách giáo khoa ra rồi làm bài tập, chúng tôi vẫn chỉ dành thời gian để nghĩ ngợi, xem khuôn mặt, sắc thái của đối phương thế nào.

“Nói gì đi chứ”

Tôi ném cục tẩy về phía Miyagi đang im thin thít.

Đây là lần đầu tiên tôi tới đây sau hôm đó, và bầu không khí lạ lùng này khiến tôi có cảm giác không yên.

“Có mà Sendai-san nói gì đi ấy”

Miyagi ngồi đối diện tôi nói cộc lốc rồi ném cục tẩy về lại phía tôi. Cầm cục tẩy lên, tôi xoá đi những nét chữ mà mình không hề có ý định xoá.

Tuy kỳ nghỉ hè đã kết thúc, nhưng mùa hè thì chưa đâu, vẫn còn đó. Dù là đã vào tháng chín rồi nhưng những ngày trời nắng nóng này vẫn còn tiếp tục. Cây kem mà tôi vừa ăn cả hôm qua lẫn hôm nay đều rất ngon, và tôi cũng vẫn cần thủ thêm cái quạt máy nữa.

Nhiệt độ trong căn phòng này vẫn được giữ ở mức vừa phải.

Miyagi sẽ không cởi đồ cô ấy ra chỉ vì trời nóng, và tôi cũng vậy. Dĩ nhiên, tôi cũng chưa chạm vào cơ thể của Miyagi, và cũng chưa có dịp để làm thế.

Cũng đã được vài ngày kể từ khi học kỳ mới bắt đầu rồi, vậy mà tôi vẫn nghĩ về những điều hiển nhiên như vậy. Không biết có chuyện gì xảy ra với tôi nữa.

Hôm nay tôi sẽ không làm những điều đó với Miyagi.

Bầu không khí này cũng sẽ không trở nên giống lúc đó nữa.

Tất nhiên rồi.

Mối quan hệ giữa chúng tôi không phải là bạn tình của nhau, và cũng không đời nào giữa chúng tôi lại có bầu không khí đó cả.

——Tại sao lại vậy.

Tôi không phủ nhận những thứ mình muốn làm vào lúc đó, và cũng không bất ngờ khi bản thân tôi có thứ dục vọng như vậy. Ai ai cũng có ham muốn tình dục cả, và tôi khá chắc rằng Miyagi cũng không phải ngoại lệ. Nên là tôi có muốn làm thế cũng không phải là chuyện lạ.

Điều đáng quan ngại là những ham muốn đó của tôi lại hướng về phía Miyagi.

“Nhìn về phía này làm gì”

Miyagi nói với giọng lạnh nhạt hơn bình thường.

Ánh nhìn lạnh như băng của cô ấy hướng về phía tôi, khiến tôi cảm giác không mấy dễ chịu. Do bản thân tôi là nguyên nhân của giọng nói và ánh nhìn ấy, nên tôi biết là không cần phải lo lắng gì cả. Tuy vậy, chúng vẫn có một sức nặng nhất định nào đó khiến lòng tôi trở nên nặng trĩu.

“Không được nhìn hả?”

Tôi hỏi bằng giọng nói bình thản nhất có thể.

“Không được”

“Vậy thì không nhìn nữa”

Tôi nhìn xuống cuốn sách giáo khoa.

Làm bài tập đi.

Nếu Miyagi ra lệnh cho tôi như thế thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cơ mà bây giờ Miyagi lại đang tự làm bài tập của mình. Tuy biết bản thân cũng phải làm bài tập của mình, nhưng tôi không thể tập trung vào những câu hỏi bài tập ngay trước mắt mình được. Trước khi kịp nhận ra thì tôi đang bắt đầu ngẫm ngợi về hình ảnh Miyagi trong ký ức của tôi rồi.

Dù rằng tôi có thể tha thứ cho bản thân mình, nhưng vẫn thật khó để mà có thể chấp nhận được.

Việc tôi nhận thức được ham muốn của mình đối với Miyagi thế này là một điều ngoài dự tính.

Trên bàn tay tôi vẫn còn đang lâng lâng cảm giác bộ ngực của Miyagi.

Tôi nắm chặt bàn tay phải vào.

Sau khi dày vò đến mức in lên dấu móng tay, tôi mở lòng bàn tay ra. Tôi nhìn lên rồi ném cục tẩy sang phía Miyagi.

“Nè Miyagi, cho tớ nhìn cậu đi nha?”

“Cậu đang nhìn rồi còn gì. Cơ mà, cậu bị ngáo hay gì mà hỏi như thế thế”

“Miyagi bảo tớ không được nhìn còn gì”

“Sao cũng được, Sendai-san lo mà nghiêm chỉnh làm bài tập đi”

“Nếu Miyagi cho tớ nhìn thì được”

Cục tẩy không lăn về phía tôi.

Trên mặt Miyagi là một biểu cảm lộ rõ sự ghê tởm.

“Nãy tôi đã bảo là không cho rồi mà nhỉ”

“Cậu đâu có bảo không cho, cậu bảo không được mà”

Sau khi tôi tốn hơi soi mói sửa lại lời của cô ấy thì Miyagi nhau mày lại. Và rồi, giữ nguyên vẻ mặt cau có, cô ấy đứng lên rồi lấy một cuốn manga từ trên kệ sách xuống.

“Nếu không muốn làm bài tập thì đọc đi”

Cô ấy đặt cuốn manga lên bàn.

“Tôi mới mua nó hôm qua thôi, nên là Sendai-san chưa có đọc đâu”

Không biết lý do tại sao cô ấy lại không muốn để tôi xem, nhưng có lẽ nếu tôi muốn xem thì cũng chỉ được xem cuốn manga này chứ không phải mặt cô ấy.

Mỗi khi Miyagi cứ phản ứng lại thế này trông cũng đáng yêu đó chứ.

Nhưng mà, lẽ ra tôi không nên có những thứ ham muốn này.

Miyagi chỉ là một cô gái bình thường, không có gì đặc biệt cả. Năm ngoái là một cô bạn giản dị kín đáo cùng lớp, và năm nay là một cô gái giản dị kín đáo ở lớp kế bên.

À không, nói đúng hơn là năm nay vẫn giản dị và kín đáo, nhưng có hơi khác thường một chút. Bình thường làm gì có ai ra lệnh cho tôi liếm chân họ, hay cắn tôi đến mức chảy cả máu ra đâu.

Nghĩ tới lại thấy mình cũng khổ phết à.

Không ngờ ham muốn tình dục của tôi lại hướng về cái con người này, chắc hẳn phải có hai hay ba con ốc lý trí rơi ra khỏi đầu tôi rồi.

Thiệt tình, lẽ ra tôi không nên cảm thấy như thế mới phải.

Dù có muốn chạm vào Miyagi, nhưng kể cả khi có chạm vào cô ấy thì tôi nghĩ cũng sẽ không giống như lúc đó. Tôi tin chắc là thế. Tại sao đầu óc tôi lại trở nên thế này, tôi không muốn nghĩ tới, và cũng không cần phải biết. Với cả, tôi đang ngồi cách cô ấy quá xa, có muốn chạm cũng không được.

“Không đọc à?”

Miyagi ném cục tẩy về phía tôi.

“Lần tới tớ đọc”

“Lần tới là khi nào?”

“Việc đó là ở Miyagi chứ”

Miyagi đáp lại “thì cũng đúng”, rồi đóng cuốn sách giáo khoa vào. Nhưng rồi cô ấy liền lật lấy lật để qua những trang sách giáo khoa, rồi lẩm bẩm.

“…Tôi cứ nghĩ rằng hôm nay Sendai-san sẽ không tới”

Cô ấy nói những lời đó, như thể phớt lờ đi không khí của cuộc trò chuyện vừa diễn ra.

Lấp vào những khoảng trống trong sự tĩnh lặng chỉ có tiếng lật qua lật lại của những trang sách, rồi lại tan biến đi.

“Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Vì hôm đó cậu làm điều đó còn gì”

“Có Miyagi ấy, tớ còn nghĩ là cậu sẽ không bao giờ gọi cho tớ nữa”

Hôm nay, Miyagi đã gọi cho tôi.

Cũng khá là bất ngờ đó.

Ngay lúc học kỳ mới bắt đầu, Miyagi sẽ không liên lạc với tôi nữa.

Tôi đã có cảm giác như thế.

“Tại chúng mình có phá luật nào đâu”

Cuốn sách giáo khoa vừa được mở ra, giờ lại đóng vào.

Nghĩ lại thì, lúc đó chúng tôi kết thúc nó khi vẫn chưa xong chuyện.

Do là chúng tôi vẫn chưa làm đến cùng, nên tôi đoán là vẫn có thể coi là chúng tôi vẫn chưa làm tình với nhau. Dù là đến tôi cũng không biết hai người con gái làm với nhau thì đến đâu mới được coi là đến cùng nữa.

“Thế sao cậu lại ngồi đó thay vì ở đây?”

Không để lỡ cơ hội, tôi hỏi câu hỏi mà tôi đã thắc mắc từ lúc bắt đầu nói chuyện với nhau lần đầu tiên hôm nay.

Dạo gần đây, Miyagi vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi, chứ không bao giờ ngồi đối diện tôi thế này cả.

“Vì tôi không thể tin tưởng Sendai-san được nữa”

Khi cô ấy nói thế, tôi thầm khẳng định lời nói đó trong lòng.

Tôi không phủ nhận rằng bản thân mình không đáng tin cậy, nhưng Miyagi lúc đó cũng không khước từ tôi. Tôi muốn nói thế, nhưng tôi biết chắc nếu nói ra thì Miyagi sẽ lại im bặt thôi, nên tôi nuốt ngược những lời đó vào trong.

eyJpdiI6IlNqYUEzbjhzcDgweVNcLzdBZkJHVFVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlzWWxzYWpjZ1VZaXZhWHFEcDE4cWN4YjdTdEhyUHhkQVwvXC9aZnBic095QlNzT1RFeUhVejZDUzhGaHpBcHhPekFtbXAyQ1dZdVhUSThEb21uZDFYSFFwRzVyRUljMkUwY09EXC9kSG9pdHo5QlZiQXJpS2VsSEhvT2ozYWNaeWFSYXF5ZGpDMTRmWHZpWHBYY3lxQzRoZz09IiwibWFjIjoiNDhhOTI2NjcxYjY4YmQ3YmE5MDVlZTYzNzIxOGExYWI3YTkyNzBlNjUxOTM2N2MwYmYxZTc3NzQyMmU0NGVmNyJ9
eyJpdiI6IlZuZXU5XC9HZlQraWhkdWpTNmRxV0NnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndodmtNak1KOVMwbk5sWUtkVTV5WnNZandyWktkelg1NjMyYVBDYmRaYmRpQ09BcWtTXC9rcHZSYmpjMG5pUTlubnNXbUpEQVZcL3VyYndxNzZpeVFsdFQ4NjVENnd6T3Vqd2w1NHF4dDBaMVBqMFU1S0I0SUNWV1JiZ2lDc0I0XC9Na2ZSQjN5SWxNR2lyalVCMGQ2bklsQlwvNFQ0U0RicFwvR3E0SEpCNWlBVGdTb2RSY2ZtYldLZXJ3RlUycEdYRTZ0RHRPeTlYdUxTY2RPVWZGdE1QMVoyQT09IiwibWFjIjoiNzkwYjYzZGE1M2I4YTE1ZDUzODA5OTljMmQyZDUzOGMyMzQ4YTJlNmU1MTdkYzI1NmQ1MGMzYTBhNjFiZmQwMiJ9

 

Ads
';
Advertisement