Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Sau giờ học, như mọi khi. Cũng căn phòng này, như mọi khi.

Sendai-san không tháo chiếc cúc áo thứ hai ra nữa.

Hôm nay, chiếc nút thứ hai trên chiếc áo sơ mi vẫn đang được cài vào. Tôi muốn dành khoảng thời gian sau giờ học này như mọi khi, nhưng tại Sendai-san đang hành xử không giống như mọi khi mà bây giờ tôi đang cảm thấy bồn chồn không yên.

Dẫu biết rằng kỳ nghỉ hè đó là nguyên nhân cho việc này, nhưng đây đã là lần thứ hai gặp nhau kể từ khi học kỳ mới bắt đầu rồi, nên tôi nghĩ bây giờ là lúc Sendai-san bắt đầu cư xử lại như bình thường rồi đó.

Chỉ cần nhận thức điều gì lạ là tôi sẽ bắt đầu thấy quan ngại.

Dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, tôi vẫn không thể nào ngồi bên cạnh Sendai-san.

Tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cái nút áo đó cứ làm tôi bận tâm mãi, chẳng thể nào tập trung vào làm bài tập về nhà. Mà ngay từ đầu tôi cũng chẳng muốn làm bài tập. Tôi chỉ làm bài tập để cố quên đi những thứ nhỏ nhặt đang làm tôi bận tâm thôi. Mà giờ có mỗi việc tập trung vào cuốn vở ngay trước mắt mà tôi còn không làm được thì làm bài tập gì cho nổi nữa.

“Mệnh lệnh hôm nay là gì?”

Nghe thấy giọng nói phát ra từ phía đối diện, tôi nhìn lên.

Cuốn vở của Sendai-san chăm chỉ ngày nào vẫn giống nguyên khi nãy tôi nhìn vào. Dường như vẫn còn trắng tinh, không có vẻ gì là thêm được mấy chữ lên đó.

“Cởi nút ra”

Tôi ra lệnh, để Sendai-san khác thường này trở về giống như bình thường.

“Nút?”

“Nút áo”

“Miyagi là đồ dâm dê”

Và đáp lại tôi là một câu trả lời tôi chưa lường tới. Tháo có một cái nút áo thôi, có cần phải làm quá lên thế không. Cái mệnh lệnh này cũng chả to tát gì, vì người tháo cái nút áo đó ra là Sendai-san chứ không phải tôi.

Và rồi, tôi nhận ra rằng những lời tôi vừa nói với cô ấy có vẻ không diễn đạt được đúng theo ý tôi thì phải.

“Ý tôi không phải thế”

“Không phải thế là thế nào?”

“Tôi không có bảo cậu tháo hết. Với cả, chỉ có cậu mới nghĩ là tôi bắt cậu tháo hết thôi đồ dâm dê”

“Tớ chưa có bảo tớ nghĩ cậu bắt tớ tháo hết nha”

“Miệng không nói nhưng đầu vẫn nghĩ chứ gì”

Khi bị tôi dồn vào chân tường, Sendai-san thừa nhận “ừ thì cũng có”, rồi nói tiếp.

“Thế, không tháo hết thì bao nhiêu cái đây?”

“Một”

“Một cái là được đúng không?”

Sendai-san nhìn tôi như để xác nhận.

Dù tôi có bảo cậu tháo hai cái thì cậu cũng có làm theo đâu mà hỏi.

Cái nút áo thứ ba khá là lưu động; đôi lúc tôi được phép tháo nó ra, đôi lúc tôi không được phép động vào nó. Tôi không biết hôm nay là ngày thế nào, nhưng tôi cũng không muốn cô ấy tháo nó ra, và tôi cũng không nghĩ là cô ấy sẽ tháo nó ra.

“Tôi không biết Sendai-san muốn cởi bao nhiêu cái, nhưng tôi không bắt cậu phải tháo hai hay ba cái làm gì”

“Thế thì được”

Nói rồi, Sendai-san nhanh chóng tháo nút áo trên cùng.

“Này là được chứ gì?”

“Được rồi”

Không giống như ở trường, luôn tháo hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi ra thế này mới là Sendai-san mà tôi biết. Tuy vậy, tôi vẫn thấy có cái cảm giác khó chịu nào đó còn đọng lại, và trông cô ấy rất khác với hồi nghỉ hè.

Tuy không có ý nhìn chằm chằm, nhưng tôi không thể rời mắt mình khỏi cô ấy được. Tôi cứ chăm chăm nhìn vào Sendai-san như thể đang xem coi điểm khác biệt là đâu.

“Gì hả?”

Sendai-san ngờ vực nói.

Phản ứng của cô ấy vào những lúc thế này cũng giống như mọi khi.

Chẳng biết cái cảm giác khó chịu này là từ đâu mà ra nữa, khổ thật chứ.

“Hay là để tớ làm tóc cho cậu tiếp đi ha?”

Trong lúc tôi đang im lặng, những lời vừa được nói ra ấy vừa cho tôi gợi ý.

Nhắc mới nhớ, hồi nghỉ hè, Sendai-san thường để tóc xoã chứ không có tết lên.

Đi kèm theo bộ đồng phục là mái tóc được tết lên, nhưng vào lúc nghỉ hè, cô ấy thường để tóc xoã ra, khiến cho tôi có hơi lú một chút.

“Tóc tôi thì sao mà chẳng được, Sendai-san gỡ bện tóc của cậu ra đi”

“Sao lại thế?”

“Sao mà chẳng được. Gỡ đơn giản hơn là bện vô đúng không?”

Sendai-san đáp lại “ừ thì” rồi gỡ bện tóc. Vì được tết lên suốt nên mái tóc màu nâu này trông không được thẳng cho lắm. Tuy rằng mái tóc này có những đường xoăn tạo nên hình những ngọn sóng, khác với hồi hè, song hình ảnh ấy cũng hoàn toàn khớp với ký ức về kỳ nghỉ hè của tôi.

“Giờ thì làm như thường lệ đi”

Do không còn gì để ra lệnh nữa nên tôi giao phó toàn bộ chỗ thời gian còn lại cho Sendai-san.

“Như thường lệ là thế nào?”

“Nói gì đi”

“Nói gì ấy à, gì cũng được à?”

“Gì cũng được”

Tuy hôm nay không có gì để ra lệnh, tôi vẫn gọi Sendai-san tới.

Nhưng tôi không thể nói thế với cô ấy được, với lại nếu không ra lệnh thì kiểu gì cũng bị nghi ngờ. Kể cả tôi có muốn ra lệnh đại cái gì đó cũng khó, vì có lẽ bất cứ mệnh lệnh nào cũng sẽ dẫn đến kết cục như ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Nếu không có gì để ra lệnh thì tôi cũng có thể chọn phương án là không gọi cho Sendai-san, nhưng tôi lại không muốn sử dụng phương án này nhiều.

Nên là, miễn sao nó là “mệnh lệnh” thì tôi muốn nói cái gì cũng được.

“Để xem nào”

Sendai-san cứ “hừmmm” như thể đang cố nghĩ xem coi nên nói chuyện gì, mà có vẻ cũng toàn là cái chuyện đâu đâu ấy. Rồi, sau một hồi, cô ấy nói “thế”.

“Cậu tính vô trường đại học nào? Làm gì có chuyện mà tới nước này rồi cậu vẫn còn chưa quyết định đúng không”

Tôi vô thức nhăn mày lại, vì đó là thứ mà tôi không thực sự muốn nhắc tới.

Có lẽ Sendai-san biết là tôi không muốn nói về vấn đề này nên mới cố ý hỏi tôi.

“Miyagi là người bảo tớ nói mà đúng không, nên là lo mà trả lời đi”

Do là tôi cũng mới chỉ quyết định gần đây, bằng cách nào đó, nên cũng hơi khó nói, nhưng mà cũng không có lý do gì để tôi phải giấu cả. Với cả, cho dù có im đến mấy thì cũng lòi ra thôi.

Vừa hối hận vì đã không giới hạn chủ đề lại, tôi vừa nói ra tên của trường đại học ở gần đây.

“Còn Sendai-san thì sao?”

Cũng không hẳn là tôi muốn hỏi, nhưng nếu không hỏi thì sẽ không thể kéo dài được cuộc nói chuyện giữa cả hai.

“Trường ngoại tỉnh”

Sendai-san lạnh nhạt trả lời, rồi nói tên trường đại học đó.

“Cậu đang nghiêm túc đó à?”

Cái trường đại học đó, không phải cứ thông minh một chút là vào được đâu. Theo như tôi biết thì cả trường tôi chưa từng có một ai vào được trường đó cả. Tôi khá chắc là kể cả Sendai-san cũng không vào nổi đâu.

“Đùa thôi. Tuy là tớ đặt ra mục tiêu đó, nhưng chắc chắn tớ không vô nổi đâu”

Sendai-san nở một nụ cười tươi rồi nói.

“Ra là đặt ra mục tiêu à”

“Mà kiểu gì cũng bất khả thi thôi”

Tôi cứ nghĩ là cô ấy đang đùa, nhưng lại không hề phủ nhận lời tôi nói, có vẻ cô ấy đang rất nghiêm túc về chuyện này. Không biết sao lại phải là trường đại học đó, nhưng dạo này cô ấy cũng tới trường dự bị một cách nghiêm chỉnh, nên có lẽ ngay cả bây giờ cô ấy cũng vẫn muốn vô đó.

“Tớ chỉ nói cho Miyagi thôi đó nha. Đừng có nói cho ai khác đó”

“Không nói đâu. Mà có muốn thì cũng làm gì có ai để mà nói cho đâu”

“Ừ ha”

Điều này thực sự là quá phiền toái với tôi.

Giữa hai chúng tôi đã có rất nhiều bí mật với nhau rồi, nên tôi không muốn rước vô người thêm bất kỳ cái nào nữa đâu. Càng có nhiều bí mật thì lòng sẽ càng trở nên nặng nề và khó bước về phía trước hơn. Cảm giác cứ như tôi sẽ chẳng thể nào cứ vượt mặt Sendai-san mà tiến về phía trước.

“Thế trường cậu thực sự muốn vô là trường nào?”

Để quên đi cái bí mật vừa được bật mí cho tôi, tôi hỏi cô ấy, và rồi cô ấy lại nhắc tên một trường đại học ngoại tỉnh khác. Lần này thì lại là một trường mà Sendai-san rất có khả năng vào được, nên tôi tin chắc rằng cô ấy đang nói sự thật.

Kể cả thế.

Xét về điểm số của Sendai-san thì cô ấy có vô trường đó hoàn toàn là điều bình thường, nhưng khi nghe từ chính miệng cô ấy bảo rằng mình sẽ học ở một trường ngoại tỉnh khiến tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Việc có thêm một bí mật mới giữa tôi với Sendai-san làm tôi cảm thấy hơi quan ngại, nhưng bây giờ cái trường mà Sendai-san định vào còn khiến tôi bận tâm hơn. Cõi lòng tôi như bị xé toạc ra từ bên trong, khiến tôi cảm thấy choáng váng.

“Nè Miyagi. Cậu nên vô học chung trường với tớ đi”

Sendai-san đưa cho tôi cái yêu cầu hết sức vô lý như đúng rồi vậy. Nhìn điểm số của tôi thế kia thì không đời nào có chuyện tôi có thể dễ dàng vô được đó.

“Đừng có tào lao dùm tôi cái. Làm gì có chuyện mà tôi vô được”

“Đâu có đâu mà”

“Tôi không rảnh để mà xin vô rồi rớt xuống hố đâu”

“Chưa thử thì làm sao mà biết được, với cả cậu thi vô thêm trường dự bị khác để chống trượt cũng được mà. Dạo này cậu cũng học hành nghiêm chỉnh rồi nên tớ nghĩ chỉ cần cố thêm chút nữa là được”

“Học chung trường đại học với nhau cũng chẳng để làm gì cả”

“Cũng có thể, nhưng mà nếu được thì cậu cũng nên vô trường nào tốt đi chứ”

“Tuyệt đối không”

Tôi không muốn phải nỗ lực để mà vào được trường đại học nào đó.

Với cả, thời gian giữa tôi và Sendai-san cũng chỉ còn từ giờ cho tới ngày tốt nghiệp.

Nên là chẳng có lý do gì để mà học chung trường đại học với nhau cả.

Kể cả Sendai-san hẳn cũng biết rõ điều đó.

Cô ấy có học ở trường ngoại tỉnh đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi.

Đúng, tôi không để tâm chút nào. Một chút cũng không.

“Cái chuyện này tới đây là đủ rồi đó. Mệnh lệnh tiếp theo đây”

Cũng không hẳn là tôi nghĩ ra được cái gì đó để ra lệnh. Nhưng tôi không muốn nói tiếp về cái thứ ngớ ngẩn này nữa, nên tôi liền nghĩ xem có thể đưa ra mệnh lệnh gì.

“Vẫn còn mệnh lệnh nữa à”

“Còn nên là nghe đây”

“Gì cũng được hết nè”

Mệnh lệnh gì, mệnh lệnh gì đây. Một mệnh lệnh vô thưởng vô phạt nào đó.

Trong lúc nghĩ, tôi đóng cuốn sách giáo khoa vào.

Nếu tôi không mau mau nói ra thì Sendai-san lẽ lại bắt đầu nói thêm mấy thứ linh tinh gì đó mất.

Đưa ánh nhìn của mình khỏi Sendai-san, tôi nhìn xung quanh trong phòng. Nhìn lên giường, tủ quần áo, hộc kéo. Kệ sách bên cạnh giường thu hút sự chú ý của tôi, nên tôi quyết định ra lệnh cái gì.

“Đọc sách đi”

“Cuốn nào?”

“Cuốn nào đó nhàm chán ấy”

“Chứ không phải cuốn nào đó thú vị à?”

“Cuốn nào càng nhàm chán thì tôi càng dễ ngủ hơn”

“Ra là thế à”

Sendai-san bắt đầu nhận ra bản thân đang bị sử dụng để làm máy ru ngủ. Và rồi cô ấy bước ra kệ sách, lấy một cuốn mà không cần suy nghĩ, rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc giường.

“Cuốn này được không?”

Cuốn sách mà Sendai-san mang ra là cuốn tiểu thuyết mà trước đây tôi có mua vì thích nhân vật chính trong đó, nhưng tôi cũng nhớ là do tôi thấy nó không được thú vị cho lắm nên cũng chưa bao giờ đọc tới cuối cả.

“Đọc cái đó đi”

Tôi ngồi lên giường rồi ra lệnh cho Sendai-san.

“Tớ hiểu rồi”

Những ngón tay mảnh khảnh ấy bắt đầu mở ra cuốn tiểu thuyết đã ngủ say trên kệ sách từ lâu.

Ở phía bên kia chiếc gối, tôi có thể nhìn thấy một bên mặt Sendai-san đang ngồi dưới sàn, hai chân đưa sang một bên.

Tôi nghe thấy tiếng từng trang giấy được lật qua, tiếng một ai đó đang đọc một câu chuyện kể.

Đã nhiều lần tôi ra lệnh cho Sendai-san làm thế này, và Sendai-san cũng vẫn làm theo mà không chút ngần ngại. Giọng nói của cô ấy không quá to cũng không quá nhỏ, vừa đủ trong căn phòng này. Giọng nói êm dịu này của cô ấy dễ lọt tai hơn là thứ mà tôi hay nghe thấy trong lớp học.

Cô nàng Sendai-san đang đọc cuốn sách ấy, giờ đây trông không khác gì Sendai-san lúc trước kỳ nghỉ hè.

Tôi chẳng biết là cái cuốn tiểu thuyết đang được đọc cho tôi nghe có chỗ nào thú vị nữa, nên là bình thường thì chỉ cần nghe một lúc thôi là tôi đã muốn nằm xuống rồi ngủ ngay luôn. Nhưng hôm nay tôi lại không cảm thấy buồn ngủ như mọi khi. Tôi còn chẳng thể nào mà nằm xuống nữa.

Không phải là lỗi của Sendai-san.

Có lẽ, chính bản thân tôi mới là vấn đề.

Sau lễ tốt nghiệp, tôi sẽ không bao giờ được nghe lại giọng nói này nữa.

Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng càng ngày tôi càng nhận ra rằng cô ấy sẽ đi xa hơn tôi nghĩ, nên tôi tự dưng bắt đầu lo lắng không đâu.

Dù biết rằng chúng tôi cũng sẽ chẳng tình cờ gặp lại nhau nữa, tôi cũng không thể hiểu nổi.

“Cậu không tính ngủ à?”

Vì tôi không chịu nằm xuống, nên câu chuyện buồn tẻ kia bỗng chốc dừng lại, và đột nhiên chuyển hướng sang tôi.

“Đang chuẩn bị ngủ đây, cậu cứ đọc tiếp đi”

Dù không cảm thấy buồn ngủ chút nào, tôi ngả lưng xuống giường, và rồi Sendai-san vươn tay ra phía tôi. Khi bàn tay cô ấy vô tư chạm nhẹ mái tóc tôi, tôi gạt tay cô ấy ra.

“Đọc tiếp đi”

Tuy không có lời hồi đáp, câu chuyện vừa bị ngắt quãng giữa chừng lại một lần nữa vang lên.

Giọng nói trong trẻo đó kích thích đôi màng nhĩ của tôi.

Vì không muốn ngủ nên tôi vẫn cứ mở to mắt mà nhìn Sendai-san.

Mái tóc dài kia đang che đi mất khuôn mặt được chăm chút chu đáo của cô ấy, chướng mắt thật đó.

Lẽ ra tôi không nên bảo cô ấy để xoã tóc ra.

Khi tôi di chuyển tới mép giường, ngay phía Sendai-san đang ngồi, giọng nói ấy dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Ánh mắt tôi hướng về phía chiếc nút áo vừa được tháo ra.

Tuy bây giờ tôi chỉ có thể hơi hơi thấy phần xương đòn, trước đây tôi đã thấy nhiều hơn cả thế rồi.

Vào kỳ nghỉ hè với thời tiết oi bức hơn cả bây giờ.

Lúc tôi ra lệnh cởi đồ ra, cô ấy lại ngoan ngoãn làm theo.

Những điều như thế từ giờ trở đi sẽ không còn xảy ra nữa, và tôi cũng sẽ không được thấy lại thân hình của cô ấy nữa.

Tôi với tay ra phía Sendai-san rồi kéo mái tóc cô ấy.

Mấy thứ như trường đại học có khi còn buồn tẻ hơn cả câu chuyện mà cô ấy đang đọc cho tôi nữa.

“Cậu nhìn đi đâu đó”

Cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ bắt đầu phàn nàn với tôi, kêu “đau”, nhưng những lời tôi nghe thấy lại hoàn toàn khác.

“Sendai-san đang ở ngay trước mắt tôi nên tôi, nên là tôi nhìn Sendai-san thôi”

Khi tôi nói thẳng ra sự thật hiển nhiên, cô ấy kêu lên “hờ” như đang nghi ngờ tôi. Cô ấy đặt cuốn tiểu thuyết lên giường rồi quay sang tôi, lấy một hơi. Và rồi, cô ấy kéo tóc mái của tôi.

“Nhắm mắt vào đi chứ. Cậu bảo cậu tính ngủ mà đúng không?”

Đôi tay của Sendai-san che mắt tôi lại.

Căn phòng sáng chưng bỗng chốc biến thành một màu đen, khiến tôi chẳng thể thấy gì nữa, nên tôi nắm tay cô ấy rồi kéo ra khỏi tầm nhìn tôi.

Trước mắt tôi, Sendai-san đang ở đó.

Hai đôi mắt bắt gặp nhau, mặc dù tôi không có ý muốn như thế.

——Gần quá.

Khoảng cách giữa tôi và Sendai-san đã trở nên gần hơn lúc nãy rồi.

Khi tôi vội vàng thả bàn tay tôi đang nắm lấy ra thì tay tôi đụng vào cuốn tiểu thuyết trên giường. Cuốn sách rơi xuống “bụp”, nhưng Sendai-san cũng chẳng buồn nhặt nó lên.

“Cậu tránh ra chút coi Sendai-san”

“Miyagi là người tới gần tớ chứ bộ”

Tôi là người đã tiến lại gần.

Tôi thừa nhận.

Nhưng tôi không nhớ là mình có tiến lại gần tới mức này.

Không hiểu sao mà tôi đang cứ có cảm giác rằng Sendai-san đang chăm chú nhìn vào tôi vậy.

“Kể cả thế thì Sendai-san cũng sáp lại gần tôi mà đúng không”

“Thế à”

“Chứ gì nữa. Với cả, đâu có nhất thiết phải gần như này mới đọc được”

Nói rồi, tôi đẩy vai cô ấy đi, nhưng Sendai-san không chịu nghe tôi.

Bàn tay cô ấy chạm vào dái tai tôi.

Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve, nhéo, rồi kéo nó ra.

Những ngón tay cô ấy bắt đầu bò sang phía sau mang tai, làm tôi có cảm giác nhột kinh khủng.

Bàn tay của Sendai-san vẫn cứ tiếp tục chạm nhẹ vào tôi, khiến tôi nhớ lại ngày hè đó, nên tôi tát mạnh vào tay cô ấy.

“Xin lỗi”

Trong chốc lát, khuôn mặt đó hiện lên sự bất ngờ, và rồi cô ấy nói lời xin lỗi. Sau đó, cô ấy ngồi bệt xuống sàn.

“Nhặt lên”

Khi tôi ngồi lên rồi chỉ vào cuốn sách vừa rơi xuống, Sendai-san ngoan ngoãn nhặt nó lên. Từng trang sách được giở qua nhanh chóng, và dừng lại tới ngay trang của đoạn truyện vừa bị ngắt quãng.

“Đọc tiếp nhỉ”

Sendai-san bình thản nói.

“Không cần đọc nữa”

“Cậu không ngủ à?”

“Không ngủ”

Đúng hơn là “không ngủ được”, nhưng không nhất thiết phải nói chính xác từng câu từng chữ như thế. Tôi cầm lấy cuốn sách trên tay Sendai-san rồi đặt lên gối.

Tuy là bài tập về nhà vẫn chưa xong nhưng tôi lại không muốn ra khỏi giường. Sendai-san, giờ cũng không còn gì để làm, cũng không đi về phía chiếc bàn nữa.

Vì mệnh lệnh đó được hoàn thành một cách nửa vời, nên căn phòng bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh. Và dĩ nhiên, không phải là dấu hiệu tốt, nên tôi không thể nào ngồi yên được. Tôi gõ lên cuốn sách bằng đầu ngón tay, không biết mình muốn làm gì nữa.

Chỉ có tiếng gõ tách tách vang lên.

Sendai-san bắt đầu tựa lưng vào giường như chỗ chống lưng.

Từ trên giường, tôi có thể thấy rõ xoáy tóc trên đầu cô ấy, thứ mà bình thường tôi không thể thấy. Vừa lúc tôi nghĩ nếu tôi đưa tay ra thì Sendai-san sẽ lại chạm vào tôi, thì Sendai-san nói “à đúng rồi” như vừa nhớ ra gì đó, rồi tiếp tục.

“Lễ hội văn hoá năm nay nè, lớp Miyagi quyết định làm gì chưa?”

Cô ấy nhắc tới sự kiện ở trường được tổ chức vào tháng sau, nên tôi cũng đu theo.

“Vẫn chưa. Lớp Sendai-san thì sao?”

“Lớp tớ hầu như chẳng có động lực lắm nên chắc cũng kiểu chỉ làm triển lãm hay gì đó thôi”

“Nghe thích thế”

Dù chẳng biết cuộc nói chuyện này từ đâu mà ra, nhưng vẫn tốt hơn là cả hai cứ im thin thít. Và vì một lý do nào đó, chúng tôi cứ thế mà nói chuyện với nhau.

Nếu có thể nói chuyện với nhau dễ dàng thế này, tôi ước gì chúng tôi đã làm vậy sớm hơn. Tốt hơn nhiều nói về mấy cái thứ phiền phúc như là thi đầu vào hay gì đó. Tuy vẫn có hơi gượng một chút, nhưng chúng tôi cũng đang dần trở lại như trước rồi.

“Bên lớp Miyagi không như thế à?”

“Do là năm cuối cao trung rồi nên là cả lớp cũng hào hứng, muốn làm cái gì đó thật đáng nhớ vào”

Phiền phức thật ấy.

Tầm nửa số người trong lớp trông có vẻ rất hào hứng, rồi cũng có nói là làm cái này cái nọ. Tuy nửa còn lại thì cũng chỉ ậm ừ cho qua, nhưng mấy thành viên nổi bật trong lớp lại trở thành trung tâm giữa các nhóm, thu thập những ý kiến khác nhau nên chẳng ai dám kêu ca gì.

“Miyagi cũng vậy à?”

“Không hẳn. Tôi thấy sao cũng được”

“Bên đó thích thật ha”

Sendai-san quay qua rồi cười.

Hai đứa mình học chung lớp với nhau thì tốt rồi ha.

Sendai-san nói với một nụ cười mỉm, và rồi trở nên im bặt.

“Thôi, chắc làm bài tập tiếp đi nhỉ”

Sendai-san nhìn về phía chiếc bàn.

“Không muốn làm”

“Thế tớ đọc tiếp cuốn sách kia ha?”

“…Thôi làm bài tập đi”

“Thế thì lại đây”

“Không cần phải nhắc”

Tớ sẽ thi vô trường đại học.

Trước kỳ nghỉ hè, Sendai-san đã nói với tôi như thế, và không cần hỏi tôi cũng biết cô ấy sẽ học ở một trường ngoại tỉnh.

Chỉ là tôi vừa nghe được đúng những thứ mà mình suy đoán.

Chỉ là tôi có hơi bị sốc một chút thôi.

Mà nói đúng hơn là, tôi bị sốc với chính bản thân mình vì giờ tôi vẫn còn nghĩ về điều đó, mặc dù đó là điều mà tôi đã đoán được từ trước.

Lý do Sendai-san muốn học ở một trường đại học ngoại tỉnh, có lẽ là vì những thứ mà tôi đã thấy ở nhà cô ấy lúc còn nghỉ hè.

Cô ấy muốn đi ra khỏi nhà.

Có lẽ là như vậy.

Nếu đó thực sự là lý do thì tôi không thể nào mà thay đổi được hướng đi của Sendai-san nữa.

Không.

Không phải thế.

Tôi không muốn thay đổi định hướng của Sendai-san làm gì, và cũng chẳng có lý do gì để mà làm thế cả. Sau lễ tốt nghiệp, mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ chấm dứt. Với cả ngay từ đầu, tương lai của Sendai-san là do cô ấy quyết định chứ không phải là điều gì đó mà tôi có thể can thiệp vào.

Dù biết là thế, nhưng tôi vẫn không thể cử động được một chút kể từ lúc Sendai-san về. Tôi dường như vẫn chưa di chuyển chút nào khỏi chỗ cô ấy vừa ngồi.

Lúc nãy chúng tôi không có ăn tối chung với nhau, nên tôi vẫn chưa ăn gì cả.

Nhưng tôi cũng không thấy đói.

Tôi đờ đẫn đứng lên, lấy đồ thay rồi bước vào phòng tắm. Cứ thong thả ngâm mình trong bồn nước nóng sẽ làm tôi bắt đầu nghĩ về những thứ ngớ ngẩn, nên tôi tắm bằng vòi sen, rồi lăn lên giường.

Nếu cứ tiếp tục nỗ lực thế này thì tôi sẽ vô được trường đúng theo nguyện vọng của mình. Tuy là không đủ để vô chung trường với Sendai-san, nhưng tôi không hề đặt ra mục tiêu là phải vô được trường đại học tốt, nên là không thành vấn đề.

Với cả, Sendai-san chĩa mũi vào chuyện của tôi hơi nhiều rồi đấy.

Cô ấy chẳng hề biết chính xác điểm số của tôi thế nào mà miệng cứ nói là “vô chung trường đại học với nhau đi”. Tuy là nếu tôi bảo bố là mình muốn học ở một trường ngoại tỉnh thì hẳn bố tôi cũng sẽ phê chuẩn thôi, nhưng tôi không nghĩ rằng điểm số của mình đủ để vô trường đó đâu. Kể cả tôi có học chăm chỉ cỡ nào hồi nghỉ hè thì vẫn quá khó. Tôi khá chắc nếu Sendai-san nhìn vào điểm bài thi giữa kỳ sắp tới của tôi cô ấy cũng sẽ nói “không được đâu” cho mà xem.

Xin thi vào trường mà tôi biết chắc bản thân không vào được cũng chỉ tổ phí phạm.

“Aaa, tự dưng lại nghiêm túc nghĩ về cái này làm gì không biết”

Tôi lăn sang rồi tắt điện trần nhà đi.

Hôm nay bố không về.

Cứ nghĩ đến việc không chỉ trong căn phòng này, mà tất cả bóng đèn trong căn nhà này đều đã tắt khiến tôi có cảm giác hơi bất an.

“Không sao hết”

Không có việc gì phải sợ cả.

Tôi tự nhủ với bản thân rồi nhắm mắt vào.

Có lẽ là do vẫn còn hơi sớm so với giờ đi ngủ mọi khi của tôi nên tôi vẫn chưa thấy buồn ngủ. Nhưng tôi vẫn nhắm chặt mắt mình lại.

Một con cừu, hai con cừu.

Tôi thử xài phương pháp đếm cừu cổ điển xem, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không chịu ập đến. Cuối cùng, trời đã rạng sáng, tôi không còn cách nào khác nhưng phải đến trường trong tình trạng thiếu ngủ vì chẳng thể ngủ được ngon giấc.

Đã bước vào lớp học rồi, cái đầu tôi vẫn chẳng thể trở nên tỉnh táo được.

Kể cả sau một hay hai tiếng học trong lớp rồi, đầu óc tôi vẫn cứ mù mờ thế này. Tôi không thể nhớ nổi giáo viên vừa giảng cái gì hay nói cái gì nữa. Lúc tôi nhận ra thì đã tới giờ giải lao thứ ba rồi, và rồi Maika gọi tôi.

“Đi thôi Shiori”

“Eh?”

“Lớp kế, phòng nghe nhìn”

“A–, à à”

Tôi nhanh chóng lấy sách vở ra rồi đứng dậy. Còn chưa kịp kiểm tra xem mình có quên cái gì không thì Ami đã nắm lấy tay tôi. Và thế là tôi cứ thế bị kéo ra khỏi lớp học và đi ra ngoài hành lang.

Tôi không phải kiểu người ngủ sớm dậy sớm, nhưng sẽ tự động cảm thấy buồn ngủ sau một khoảng thời gian. Nên là bình thường tôi không có bị thiếu ngủ tới mức hỏng cả một buổi sáng thế này.

Tất cả là tại Sendai-san mà giờ tôi mới thành ra thế này.

Tại cô ấy tự tiện nhắc tới rồi quyết định định hướng của tôi nên giờ tôi mới buồn ngủ thế này, chẳng thể nào mà học nổi.

Bực mình thật chứ.

Vừa giận cá chém thớt, tôi vừa bước mạnh về phía trước, và tiếng kêu cộp cộp vang lên trong hành lang. Âm thanh đó làm tôi hơi tỉnh táo lên được một chút, và vừa lúc tôi dậm chân xuống một lần nữa thì tôi nghe thấy giọng Ami.

“Shiori, đằng trước, đằng trước kìa”

“Đằng trước?”

“Ra đây”

Maika kéo mạnh tay tôi.

Người tôi hơi bị nghiêng đi một chút, kéo ý thức từ đôi chân về lại cơ thể tôi.

Và rồi tôi bắt gặp ánh mắt của Sendai-san.

——Ể? Sendai-san?

Tại sao.

Không, không có gì lạ hết.

Vì đang ở trường nên việc tôi có gặp Sendai-san cũng không phải điều gì hiếm thấy. Tuy nhiên, chưa một lần tôi mắt chạm mắt với cô ấy thế này khi cả hai đang ở trường cả.

Trong lúc tôi đang bất ngờ về một điều vừa lạ vừa không, thì cùng lúc đó, vai tôi va vào vai Sendai-san đang đi xéo trước mặt tôi.

“A–”

Tuy không bị trầy xước, nhưng vì vai của cả hai va vào nhau nên có hơi đau một chút. Do bị Maika kéo lại nên tôi không thể giữ được thăng bằng, và lúc chuẩn bị ngã xuống thì tôi nghe thấy giọng nói kêu lên.

“Có sao không Shiori?”

Maika vừa đỡ lấy tôi vừa hỏi.

“Tớ không sao”

Tôi điều chỉnh lại dáng đứng của mình rồi đáp lại.

Sau khi tôi đưa ánh mắt mình qua lại Sendai-san, hình ảnh của Ibaraki-san cùng với người bạn kia cũng bắt đầu lọt vào mắt tôi.

“Có sao không Hazuki?”

“Ừm”

Tôi không thể rời mắt mình khỏi Ibaraki-san, người vừa hỏi Sendai-san câu tương tự như vừa rồi Maika hỏi tôi.

——Chỗ bên cạnh Sendai-san là chỗ của tôi. [note54616]

Những ý nghĩ đó bỗng nhiên hiện lên trong đầu tôi, và trong lúc tôi cố quên nó đi thì một giọng nói thân thuộc kêu lên “xin lỗi nhé”.

“Cậu có sao không?”

Sendai-san nói với một giọng điệu thật xa lạ, rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

Chúng tôi không được phép thân thiết với nhau.

Dù biết thế, nhưng tôi không thích nhìn thấy cô ấy thế này.

Tôi rời ánh nhìn khỏi Sendai-san.

“……Tôi không sao. Vừa rồi tôi cũng hơi lơ đễnh nữa, xin lỗi cậu”

Nếu phải nói giữa Sendai-san và tôi, ai là người có lỗi, thì chắc chắn là tôi.

Do tôi mắt nhắm mắt mở, nhìn như không nhìn.

Cả Maika lẫn Ami đều đã nói với tôi cứ đi như thế là nguy hiểm lắm rồi, nhưng do tôi lờ đờ không chịu để ý. Nếu phải tìm ra nguyên nhân tại sao lại thế thì sẽ là Sendai-san, nhưng không đời nào có chuyện tôi nói ra điều đó được.

“Cậu có sao không?”

Vì một lý do gì đó mà tôi không dám gọi cô ấy là “Sendai-san”, nên tôi nói đại từ được nhắc tới từ nãy giờ.

“Tớ không sao. Để mình nhặt lên giúp cậu nhé”

Nói rồi, Sendai-san nhặt cuốn sách giáo khoa vừa rơi xuống hành lang. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng trên tay mình không còn cuốn sách vở nào nữa.

“Xin lỗi cậu. Để mình tự nhặt”

Tôi ngồi xổm xuống rồi nhặt cuốn vở ghi chép lên. Và rồi, lúc tôi vừa đưa tay ra tới túi đựng bút chì thì Sendai-san nắm lấy cổ tay tôi.

“Để mình nhặt cho”

Cùng với giọng điềm tĩnh, Sendai-san nói.

Cô ấy vẫn không chịu thả tay tôi ra.

Cô ấy nắm nó chặt đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy đau đớn.

“Để mình tự nhặt là được”

Nếu đây mà là phòng tôi thì tôi có thể dứt khoát ra lệnh cho cô ấy thả ra. Nhưng do đây là ở trường, nên tôi phải chọn lời nói nhẹ nhàng để nhắc cô ấy thả tay tôi ra.

“A, xin lỗi nhé”

Bàn tay vừa nắm chặt cổ tay tôi rời đi.

“Nhiêu đây là hết rồi nhỉ?”

Sendai-san vừa đưa tôi cuốn sách giáo khoa trên tay vừa hỏi.

“Ừm, đủ rồi. Cám ơn cậu”

“Đừng khách sáo”

Sau khi cười một nụ cười thật tươi như một con hình nhân, Sendai-san bắt đầu ngoảnh bước đi. Cô ấy nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn của tôi, và vọng lại từ phía sau chỉ còn giọng nói của Ibaraki-san.

Tôi vỗ vỗ vào hai cuốn sách vở. Cả túi đựng bút chì nữa. Maika với Ami kêu tới phía tôi “đi thôi”.

“——Cậu vừa làm gì với Sendai-san thế?”

Maika vỗ lên vai và nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

“Gì là gì?”

“Trông cô ấy cứ nhìn vào Shiori đến phát khiếp, còn nắm cả tay cậu nữa. Chẳng phải cậu làm gì cô ấy à?”

“Có đau lắm không? Dù gì hai người cũng đụng vào nhau mạnh lắm mà”

Không thể tin được là hai người này chăm chú nhìn tới vậy.

Nhưng mà, lúc cô ấy nắm cổ tay tôi quả thật rất đau.

Không có vết hằn.

eyJpdiI6IlFPOUJcL0VuQ0FqdVlOMUVscXVSYmFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlydXBQcWJ5OWVTNG1sTXEyUjZpTUQ1V04rVGdkNnVhQTkxXC8wd0tRTlZITGJkQ3JxYlkydUhSRWV0VWpyQmpXUklpSDUrY09XXC9Mazl3dnBzR0R4cnU5bDA0WTBUQk10XC83Zlo2K1wvZ2U2S1pBK3QyeWNJVXI0cXRoNmFyYVVkUjBQZTVtUGJGelZpcmt0MHBKTXVsTkNMSk5oS1Jpa1hiTDdJbFk0RjhsOGR2UGRuVFYzbzRVTkhnQ05SemZhc2giLCJtYWMiOiI3YWQyOTY5MGI1YzFhZTg3YWFhOGFkZWVkZjVlMTVjMmEyNDFkYzNiYzAzNDg3ZjgzOThjZTEzYjg5MTU5NzY2In0=
eyJpdiI6ImIrTTZ2K1Y0Y2FTNjBLSGZDcjBDN3c9PSIsInZhbHVlIjoiUGhEYzJKUmdkc1gybnMyY1wvcXZacEIyXC9hdzhFU2t4WFBGMVRvazZkUWJNR2ZrM290SGQ1ek9RVHA5aSsrQTI0YVI2VW1KZmVTaEVxUnk5Ymw5YlwvbFZlRithcDF1bzBZc3d4UlI2RHdtak5sMnlyXC9DV3hsbVdIN1wvSWlRQXlrSFlPd0NydThSbjd5eDIrT3JjTlViQk1FZEF3K2krbUhtSGpQY2doNXBnc2s9IiwibWFjIjoiMGFkMzBkYTg4NzlkZmM2NzczYzMxOTA0YjAyOWE4OTE2Yjc4ZTQ2MTJiNGZjMjgzYjIxMmI1NTIzYzViNTE3OCJ9

Không có gì thay đổi so với trước khi tôi va vào Sendai-san cả.

Ads
';
Advertisement