Đó là lần đầu tiên mà tôi nói chuyện với Miyagi ở trường.
Trước đây tôi có từng gọi cô ấy ra, nhưng lúc đó cũng kiểu như là phần bù giờ của thời gian ở riêng giữa hai chúng tôi thôi. Nhưng vừa rồi thì lại khác. Lúc đó là lần đầu tiên mà tôi nói chuyện với Miyagi như cách mà tôi nói chuyện với bạn bè mình.
Thực sự cũng không phải chuyện gì đó quá to, nhưng tôi lại có cảm giác như nó là chuyện gì đó lớn lao lắm vậy, khiến tôi như hoá rồ.
Tuy không cần thiết, nhưng tôi vẫn muốn ngoảnh đầu lại xem.
“Hazuki nè, hôm nay cậu có hơi lỡ đễnh đó. Có sao không thế?”
Tôi nghe thấy giọng nói lớn đến bất ngờ của Umina, rồi nhìn sang bên cạnh.
“Xin lỗi. Tớ chỉ đang hơi nghĩ ngợi chút thôi”
“Cậu lại đụng vào ai đó nữa bây giờ”
Khi nghe Umina cười nhẹ “ahaha”, tôi cũng đáp lại “đúng thật”, rồi bước cùng cậu ấy qua hành lang.
Dù có vểnh tai lên nghe thì tôi cũng không thể nghe thấy giọng nói của Miyagi đâu.
Chỉ có duy nhất tiếng của Mariko với Umina vang bên tai.
“Nhỏ vừa rồi tên gì, Miyagi nhỉ? Cậu thân với nhỏ à?”
Umina nói như vừa nhớ ra cái gì đó.
“Tớ cũng có gặp Miyagi vài lần nhưng cũng không có thân nhau gì đâu”
“Hồi nghỉ hè hai người cũng đi chung với nhau còn gì”
“Với ai?”
“Với Miyagi”
“Cậu nhớ nhầm ai à?”
Do nói xạo riết cũng quen rồi nên là mấy lời từ trong miệng tôi cũng dễ dàng phát ra.
“Tớ không nghĩ là tớ nhìn nhầm được Hazuki với ai khác đâu à”
Umina phản bác lại tôi, nghe có vẻ rất tự tin.
“Do tớ thấy hai người ở một chỗ khá lạ nên tớ nhớ khá kỹ”
Umina nói ra đúng tên của ga tàu điện mà tôi với Miyagi đã từng đến để đi xem phim chung với nhau hồi nghỉ hè. Nên là hai người mà cậu ấy thấy chắc chắn là tôi và Miyagi, không sai đi đâu được.
“Nói mới nhớ——”
Trước khi vô lớp, tôi làm bộ mặt như vừa nhớ ra gì đó để tỉa tót lại một chút lời nói xạo ban nãy.
“Nhà tớ có họ hàng ở gần chỗ đó. Nên lúc ghé qua nhà họ thì tớ có tình cờ gặp Miyagi”
“Ể, Hazuki cũng có họ hàng ở đó à. Tớ cũng có ông anh họ cũng sống gần trạm tàu đó đó”
Mariko vừa luồn lách qua chiếc bàn ghế vừa nói, và rồi Umina nói tiếp “Hazuki cũng có lúc quên này nọ ha”, trông hơi buồn chán.
“Tớ cũng là người mà”
“Mà cậu với thân với nhỏ đó hay không cũng chẳng quan trọng. Hồi nghỉ hè, tớ cứ nghĩ là tại con nhỏ đó mà bọn mình mới ít đi chơi chung với nhau à”
Umina ngồi vào ghế cậu ấy rồi nhìn tôi với ánh mắt bực dọc. Tôi vẫn chưa đi vô chỗ của mình mà cứ thế đáp lại Umina.
“Tớ nhớ Umina bảo là kỳ nghỉ hè cậu đi học thêm ở lò luyện thi mà nhỉ. Sao lại tới chỗ đó chi?”
“Đi chơi với bạn trai”
“Ở tận chỗ đó á?”
“Chúng tớ quyết định lâu lâu đổi gió đi chỗ nào khác. Tại ở đó cũng làm gì có đứa nào ở trường mình bén mảng tới đâu. Nên là chúng tớ quyết định đi xa ra một chút”
Tuyệt, một pha phản lưới nhà.
Mất công cả tôi lẫn Miyagi chọn chỗ nào đó không có người quen bén mảng tới vậy mà.
Tôi không hề nghĩ rằng Umina lại cùng chung ý tưởng với chúng tôi, lại cùng tới chung một chỗ nữa.
“Hai người thân nhau thật ha. Tớ có hơi ghen đó”
Trông Umina không có vẻ gì muốn nói về chuyện liên quan tới Miyagi nữa, mà tôi cũng chẳng muốn nhớ lại lý do tại sao nó lại thành thế này đâu.
Tôi nở một nụ cười thật tươi rồi tiếp tục cuộc trò chuyện. Có vẻ những lời vừa rồi tôi nói khá chuẩn nên tâm trạng của Umina cũng khá lên một chút rồi. Không biết Umina đã đá được Miyagi ra khỏi đầu chưa, nhưng mà cậu ấy bắt đầu nói về hôm đó cậu ấy đi đâu với bạn trai, rồi ăn cái gì.
Tuy không hề ganh tị với niềm vui của người khác, nhưng tôi cũng không thấy hứng thú với mấy câu chuyện đó lắm, nên là rốt cuộc tôi cũng chỉ nghe Umina kể cho qua chuyện thôi.
Tôi đưa mắt xuống nhìn vào tay mình.
Tất nhiên, không còn một dấu vết nào của Miyagi để lại trên đó.
“Nãy cậu bị thương ở đâu hay gì à?”
Mariko liếc nhìn tay tôi một cách hoài nghi, có vẻ do thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào tay mình.
“Không có đâu. Tớ không sao hết”
“Thật không đó?”
“Nè, có sao đâu”
Tôi vẫy tay mình.
“Rồi, đạt. Vẫn còn nắm tay với bạn trai được ha”
“Làm gì có ai như thế”
“Biết rồi mà. Mau mau kiếm đi chứ”
“Có kiếm đi chăng nữa, chắc cũng không có nắm tay gì đâu à”
“Ơ kìa? Sao lại thế”
Mariko làm bộ mặt bất ngờ.
“Mấy cậu thích nắm tay nhau tới vậy cơ à”
Câu hỏi đó, tôi không hỏi riêng Umina hay Mariko.
Câu hỏi vừa rồi không hề có ý nghĩa sâu xa gì cả. Có trả lời cũng không đem lại lợi ích gì cho tôi cả.
Tuy Miyagi là người duy nhất hiện lên trong đầu tôi, nhưng cô ấy không phải người yêu tôi, và cũng không nghĩ là muốn nắm tay tôi đi đâu. Thế nhưng, mỗi lần ở bên cạnh cô ấy, là tôi lại bắt đầu nhận thức được. Cả lúc nãy cũng vậy.
“Bình thường thì chúng tớ vẫn hay đan tay nhau mà”
Umina nói, và rồi Mariko cũng thêm vào “mấy lúc đi chơi với nhau thì cũng đan tay nhau thôi”.
“Hiểu. Hazuki muốn một mối quan hệ heo thì, tới cả nắm tay cũng không luôn ha”
Mariko nói trêu tôi rồi cầm tay tôi lên.
Tay của Mariko cũng không khác tay của Miyagi cho lắm.
Rất mềm mại, ấm áp nữa.
Có lẽ là tay của Umina cũng vậy.
Thế nhưng, rõ ràng là Miyagi không giống với hai người họ.
Tuy nắm tay thì cũng không hẳn, nhưng chạm thì tôi có muốn đó. Vừa rồi, lúc chúng tôi đụng vào nhau ở hành lang, tôi bất giác nắm lấy cổ tay cô ấy theo bản năng. Nên là cái cảm xúc này của tôi không có được lành mạnh như là Mariko nói đâu.
“Sao đó, tìm được người cậu thích rồi hẻ”
Umina nhìn tôi với ánh nhìn có vẻ hứng thú.
Bắt đầu phiền toái rồi đây.
Lại là cái bài văn mẫu kiểu, bây giờ có nói không có thì cũng bị tra hỏi “ít nhất cũng phải có người mà cậu thấy hứng thú đúng không” nè. Chắc luôn.
“Ai dị ai dị”
Nghe thấy giọng nói thích thú của Mariko như vậy, tôi cố nghĩ đại ra câu trả lời nào đó, và rồi tiếng chuông reo lên.
“Vô lớp rồi đó”
Tiếng chuông đó đã đến kịp lúc và giải thoát tôi khỏi chốn đau thương đó như một anh hùng chính nghĩa, và ngay sau đó thì giáo viên cũng bắt đầu vô lớp học.
Tiết học bắt đầu, và chỉ còn giọng nói của giáo viên vang vọng lại trong phòng học.
Tôi ghi chép lại những từ trên bảng vào trong vở.
Tay phải tôi bắt đầu viết “Mi-ya-gi” trên rìa của trang giấy trắng, rồi nhanh chóng xoá đi.
Tuy đang ở trường, tôi vẫn muốn nói chuyện với cô ấy.
Tiếng nói của bản thân tôi vang vọng trong đầu, làm lu mờ đi giọng nói của giáo viên.
…Vớ vẩn thật chứ.
Ở trường thì tôi với Miyagi chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả. Với cả, có nhiều lúc ở chung với nhau mà chúng tôi còn chẳng ai nói ra được lời nào nữa kìa.
Tôi cố lờ đi những suy nghĩ ngớ ngẩn rồi lật sang trang vở khác. Nếu tôi tập trung ghi chép thì tiết học sẽ không quá dài, cũng không quá ngắn, rồi kết thúc như thường lệ thôi. Vừa đứng lên, chuẩn bị đi ăn trưa với đám Umina thì tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong cặp.
Lúc ngồi xuống lại kiểm tra màn hình điện thoại xem thì tôi thấy tin nhắn như thường lệ của Miyagi, và ngay lập tức, thời gian sau giờ học của tôi đã được book. Bị gọi cả hai ngày liền thế này có hơi hiếm thấy, nhưng tôi cũng không thấy bất ngờ lắm.
Do tôi vừa nắm tay cô ấy ở hành lang mà.
Chắc hẳn là cô ấy muốn hỏi về cái đó đây.
Vấn đề là cả tôi cũng không thể giải thích được tại sao tôi lại nắm lấy tay Miyagi trước mặt mọi người như thế. Tôi cũng có thể nói là do tôi muốn chạm vào cô ấy, nhưng chắc chắn là Miyagi sẽ không hài lòng với câu trả lời đó đâu. Kiểu gì cô ấy cũng hỏi ngược lại “sao cậu lại muốn chạm vào tôi” cho xem.
Lúc đó, tôi không muốn để Miyagi đi với bạn cô ấy.
Không có chuyện tôi có thể nói với cô ấy rằng đằng sau cảm giác muốn được chạm vào cô ấy là một thứ cảm xúc như vậy. Xét về kích cỡ thì nó cũng chỉ bằng một cục konpeito thôi, nhưng đó vẫn là thứ cảm xúc không đúng đắn hướng về phía Miyagi.
Tôi gửi hồi âm cho Miyagi, lên lịch của mình sau giờ học, và rồi rời khỏi ghế ngồi của mình.
Cứ nghĩ đến việc bước ra tới hành lang sẽ lại bị tra hỏi tiếp làm tôi thấy mệt mỏi quá.
Phiền phức thật.
Tôi vào phòng Miyagi rồi cởi một nút áo ra.
Tuy bầu không khí trong đây vẫn còn hơi ngượng ngùng như ngày nào, nhưng tôi cũng đang bắt đầu làm quen với nó rồi.
Sau khi tôi cầm lấy tờ 5000 yên rồi ngồi xuống chỗ của mình, Miyagi vào trong, tay đem theo một ly trà lúa mạch và một ly rượu táo rồi đặt lên bàn. Sau một lúc do dự, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi. Tuy là có hơi xa hơn so với trước đây, nhưng mà kể từ sau kỳ nghỉ hè thì đây là lần đầu tiên mà chỗ trống bên cạnh tôi được lấp đầy, nên cũng tôi thấy an tâm hơn.
Tuy mọi thứ vẫn chưa trở lại bình thường, nhưng có vẻ cũng gần giống như bình thường rồi.
Đôi lúc có chuyện này chuyện kia không tốt xảy ra thì cũng phải chịu thôi. Tuy chỉ là bề ngoài, nhưng nếu chúng tôi cứ hành xử giống như trước khi kỳ nghỉ hè diễn ra thì cảm xúc bên trong cũng sẽ dần trở nên như trước.
Miyagi im lặng bày mấy cuốn sách giáo khoa và mấy tờ in lên bàn. Không biết là có thực sự là muốn học hay không, nhưng cô ấy vẫn cứ lặng lẽ ghi ghi viết viết lên mấy tờ in đó.
Tôi cũng mở sách vở ra rồi bắt đầu làm bài tập của mình.
Tôi nhận ra những lời tôi nói hôm qua, rằng “cậu vô học chung trường đại học với tớ đi”, thực sự quả là những lời lẽ thiếu suy nghĩ. Miyagi nói rằng “làm gì có chuyện tôi vô được”, và tuy là tôi đáp lại “không có chuyện đó đâu”, nhưng tôi nghĩ nếu cứ mãi thế này thì có vẻ hơi khó.
Từ lúc kỳ nghỉ hè bắt đầu, chúng tôi bắt đầu học chung với nhau.
Số lần mà Miyagi nói “tôi không hiểu chỗ này, chỉ tôi đi” hẳn đã giảm đi đáng kể rồi. Mặc dù thế, tôi vẫn không nghĩ cô ấy đạt đủ chỉ tiêu để vào trường đó.
Tuy nhiên, nếu cô ấy bắt đầu học hành nghiêm chỉnh hơn từ bây giờ thì vẫn còn cơ hội. Và để điều đó xảy ra thì việc chính Miyagi phải có động lực cho bản thân là điều cần thiết, và nếu Miyagi nói cô ấy muốn học chung trường đại học với tôi, tôi sẽ sẵn lòng chỉ dạy cho cô ấy. Dù vậy, tôi cũng không thể ép cô ấy được.
Dẫu sao thì có đi học chung trường đại học với nhau thì cũng sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
Ngày mà chúng tôi chấm dứt mối quan hệ này đã được quyết định, và tôi cũng đã đồng ý rồi.
Chẳng qua là, vì một lý do nào đó mà tôi nghĩ là sẽ vui biết mấy nếu Miyagi vô học chung trường đại học với tôi thôi.
“Sendai-san”
Nghe thấy tiếng Miyagi gọi, tôi ngẩng mặt lên.
“Cậu có gì không hiểu hửm?”
“Không có. Hôm nay, cậu vừa làm gì thế hả?”
Biết ngay mà.
Lý do tại sao Miyagi lại gọi tôi hai ngày liền.
Tuy đoán được ngay, nhưng tôi vẫn sẽ giả bộ rằng mình không biết gì hết.
“Gì là gì?”
“Lúc ở hành lang, cậu nắm tay tôi còn gì”
“Tớ chỉ định nhặt đồ Miyagi làm rơi thôi mà”
“Đâu có cần phải nắm chặt cổ tay tôi như thế đâu nhỉ?”
“Tớ chỉ hơi chạm vào tay cậu thôi mà”
“Tôi không gọi cái đấy là hơi chạm đâu nhé”
Phiền thật chứ.
Tôi chẳng muốn người khác cứ lải nhải mãi về mấy thứ tôi chẳng muốn nhắc tới đâu.
Thêm nữa, cho dù bây giờ tôi có nói thật ra thì tới cả Miyagi cũng sẽ thấy khó xử cho xem.
Vì lợi ích của cả hai chúng tôi, tốt nhất là tôi không nên nói rằng do lúc đó tôi không muốn để Miyagi đi với bạn của cô ấy.
“……Thế Miyagi muốn tớ trả lời thế nào? Miyagi muốn tớ nói gì thì tớ sẽ nói thế, nên cậu nói xem nào”
Tôi bày ra giải pháp hoà bình nhất có thể cho trường hợp này.
Nếu cô ấy muốn tôi nói cái gì thì tôi sẽ nói cái đó rồi đặt dấu chấm hết. Cứ kéo dài câu chuyện này mãi cũng chẳng đem lại lợi ích gì cho cả hai, nên tốt hơn hết là chấm dứt nó càng sớm càng tốt.
Dẫu vậy, tôi biết. Miyagi sẽ không thoả mãn với câu trả lời như thế.
“Đấy không phải thứ tôi bảo cậu làm”
“Thế là gì?”
“Nói tôi lý do tại sao cậu lại nắm tay tôi”
“Do tớ muốn chạm vào Miyagi, nên tớ chạm vào đó”
Tôi nói ra một nửa lý do tại sao tôi lại nắm tay cô ấy.
“Cái gì thế hả? Trả lời đàng hoàng coi”
“Trả lời rồi đó”
“Thế, tại sao cậu lại muốn chạm vào tôi?”
Cậu không nên hỏi câu đó thì tốt hơn đó.
Chỉ có thế mới có thể kết thúc chuyện này một cách êm đẹp.
“Miyagi nè, dù biết là tớ sẽ không trả lời đâu nhưng cậu vẫn cứ muốn hỏi nhỉ”
Tôi hỏi cô ấy để chấm dứt chuỗi câu hỏi dài đằng đẵng của cô ấy, nhưng không có hồi đáp. Không còn cách nào khác, tôi tiếp lời mình cần nói.
“Cho dù không có lý do gì đi chăng nữa thì vẫn có lúc tớ muốn chạm vào ai đó chứ bộ”
Nói rồi, tôi đưa tay ra phía Miyagi.
Mặc dù có hơi xa hơn mọi khi, nhưng tôi có thể dễ dàng chạm vào Miyagi bên cạnh mình. Tay tôi chạm vào gò má và ấn nhẹ vào đó. Miyagi cau mặt lại, thể hiện sự khó chịu trên mặt, nhưng vẫn không gạt tay tôi đi.
Nơi mà cơ thể chúng tôi tiếp xúc với nhau cảm giác thật dễ chịu, nên tôi tiếp tục trườn tay mình từ trên má cô ấy xuống sau gáy.
Tôi không muốn làm bất cứ điều gì hơn thế này nữa, nhưng chắc chắn rằng, cảm xúc của tôi đối với Miyagi không hề trong sáng chút nào cả.
“Làm gì có chuyện muốn chạm vào ai đó mà không có lý do gì”
“Nói thế thì, những lúc Miyagi chạm vào tớ hẳn là có lý do gì đó đúng không nhỉ?”
“Đấy là——”
Và rồi Miyagi cũng ứ họng. Sau đó, thay vì tiếp tục nói thì cô ấy gạt tay tôi ra.
“Tôi không hiểu cậu luôn đó Sendai-san. Cả ở trường lẫn ở đây cậu toàn làm những cái chuyện kỳ quái không”
Miyagi hằn giọng nói, mắt nhìn xuống.
“Tớ cũng chẳng hiểu nữa. ——Miyagi, hôm nay cậu muốn ra lệnh cái gì, mau mau nói đi”
Tôi không đủ tự tin để có thể tiếp tục thế này mà không gây ra rắc rối gì đâu. Tôi biết rằng, trước mặt Miyagi thì con ốc kiểm soát lý trí của tôi sẽ bắt đầu trở nên vô dụng và không làm tròn nổi bổn phận của nó.
Tuy vẫn khá giống với lúc trước, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể hoàn toàn trở về lại thành cả hai của ngày trước. Tình trạng của chúng tôi lúc này rất mỏng manh, chỉ cần một chút kích thích là có thể khiến mọi thứ vỡ vụn ra hết.
Tốt hơn hết là bị ra lệnh hơn là để mấy thứ như này diễn ra tiếp. Bây giờ Miyagi cũng chỉ có thể đưa ra mấy cái mệnh lệnh vô hại thôi nên là kiểu gì cũng sẽ tốt hơn tình trạng như bây giờ.
“Thế, để tôi xỏ khuyên tai cậu đi”
Cái từ “khuyên tai” phát ra từ miệng Miyagi quá đỗi là đột ngột nên tôi không thể nào không hỏi lại được.
“Khuyên tai?”
“Ừ. Đưa tai Sendai-san đây, để tôi bấm lỗ tai cho cậu”
Như để trả thù vụ hôm qua tôi chạm vào tai cô ấy, Miyagi bắt đầu nhìn lên rồi kéo mạnh dái tai tôi.
“Tuyệt đối không được”
Tôi dứt khoát khẳng định với Miyagi.
Những thứ mà để lại dấu vĩnh viễn như xỏ khuyên tai phiền phức lắm.
Trước giờ Miyagi luôn muốn đánh dấu lên người tôi, và thực tế là cô ấy cũng đánh dấu lên người tôi nhiều rồi. Cho tới giờ tôi vẫn luôn để cho cô ấy làm thế, nhưng đó là vì mấy dấu vết đó không có lưu lại lâu thôi.
Nhưng xỏ khuyên thì lại khác.
Tôi không thể nào chấp nhận nó như những lần trước được.
“Sao lại không?”
“Xỏ khuyên là vi phạm nội quy trường”
Bàn tay cô ấy cứ chạm vào tai tôi, không một chút do dự, nên tôi nắm lấy tay Miyagi. Bàn tay cứ kéo lấy tai tôi mãi bỗng trở nên mất hứng thú rồi lặng lẽ rời đi, và thay vào đó là một giọng nói bướng bỉnh.
“Váy cậu đã ngắn, tóc cậu đã nhuộm rồi Sendai-san, nên là cậu đã phạm nội quy trường từ lâu rồi”
“Đấy là vẫn trong khoảng chấp nhận được”
“Sendai-san lúc nào cũng vậy nhỉ”
“Lúc nào cũng vậy là thế nào?”
“Lúc nào cũng chế đủ thứ luật rồi làm như nó đúng không bằng”
“Chế luật ra cũng có sao đâu? Với cả, cũng không có giáo viên nào mắng chửi tớ do tớ mang váy ngắn hay nhuộm tóc gì, nên cũng có phải phạm nội quy gì đâu”
Nội quy trường tôi thực sự không có khắt khe cho lắm.
Tuy là trong nội quy trường đã ghi rất rõ và đầy đủ, nhưng những giáo viên thi hành nội quy đó lại không nghiêm khắc như nội quy được viết. Nên là chỉ cần tuân thủ nội quy một cách đại khái thì sẽ không bị mắng, và vẫn sẽ được coi là đang tuân thủ nội quy trường.
Và tôi cũng chỉ tạo ra luật “trong phạm vi đại khái” cho riêng bản thân mình và làm theo nó thôi.
“Cậu đểu quá đó”
“Thì nếu Miyagi muốn đểu như tớ thì cũng được mà. Cậu mặc váy ngắn hơn một chút thì xinh hơn đó”
Tôi nắm lấy tà của chiếc váy dài một cách vừa phải của Miyagi rồi kéo lên một chút, và trước khi tôi kịp kéo nó lên mức ngắn vừa phải để không bị ăn chửi thì Miyagi tát tay tôi.
“Dài như này là đủ rồi. Mà quan trọng hơn, lần này cậu để cho tôi xỏ khuyên cậu coi”
“Ra lệnh cái khác đi chứ. Đã bảo là cái đó vi phạm quy tắc bọn mình rồi mà”
Tôi thẳng thừng nói với cô ấy.
Không thể hiểu nổi.
Tuy là không nói thẳng ra, nhưng Miyagi cứ lải nhải mãi mỗi một thứ đó, có vẻ cô ấy khá là tận tuỵ với việc xỏ khuyên tai cho tôi. Nhưng có nói gì đi chăng nữa thì câu trả lời của tôi cũng vẫn không đổi. Tuy tôi có thể chấp nhận đa số mệnh lệnh của cô ấy, cũng vẫn sẽ có một số thứ tôi không thể làm được.
“Tớ tuyệt đối không cho cậu xỏ đâu”
Tôi nhấn mạnh.
“Xỏ khuyên thì có gì phạm luật?”
“Chẳng phải trong luật của chúng mình có nói là không được để lại dấu vết vĩnh viễn trên cơ thể à? Cũng giống như bạo lực đó thôi. Với cả, cậu tính cho tớ đeo kiểu khuyên tai nào hả? Đưa tớ xem xem”
Tuy không có ý định cho phép Miyagi làm thế, tôi cũng có hơi tò mò, không biết Miyagi chuẩn bị cho tôi loại khuyên tai gì. Thế nhưng, Miyagi lại không đưa ra đôi khuyên tai nào, chỉ nói bằng một giọng nhỏ hơn hồi nãy.
“Tôi vẫn chưa chuẩn bị, nhưng nếu cậu để tôi xỏ thì tôi mua cho”
“Cậu không cần mua đâu, với tớ cũng chả có lý do gì để mà xỏ khuyên cả”
“…Tôi muốn thí nghiệm xem giáo viên có nổi cáu lên không thôi. Lâu lâu Sendai-san cũng phải bị mắng một lần đi chứ”
Dù không biết là mấy lời Miyagi vừa nói ra là xạo hay thật, nhưng nghe không lọt tai chút nào. Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi không thể nào không cằn nhằn cô ấy được.
“Đừng có mà thí nghiệm lên người khác chứ má. Ít nhất cũng phải nghĩ ra cái lý do nào đó có lý chứ”
“Nếu là lý do có lý thì cậu có cho không?”
“Không cho”
Tôi không biết ý định của Miyagi là gì, nhưng ra lệnh cho tôi để cô ấy xỏ khuyên là quá đáng lắm rồi.
Sau này, khi tôi tới trường đại học khác và không bao giờ gặp lại Miyagi nữa, tôi không muốn trên người mình có bất kỳ dấu vết nào còn lưu lại hết. Tôi không muốn quãng thời gian riêng tư của chúng tôi được vĩnh viễn khắc ghi lên cơ thể mình đâu.
“Vậy thì ngồi im một chút cho tôi đi”
Miyagi nói một điều đem lại cho tôi linh cảm xấu.
“Cậu tính làm gì?”
Không có hồi đáp.
Thay vào đó là bàn tay vươn ra phía tôi.
Tuy nhiên, bàn tay ấy lại đặt lên vai tôi chứ không hề chạm vào tai.
Liệu Miyagi có thực sự có ý định để lại dấu vết trên người tôi không.
Dù rằng Miyagi đang ở ngay trước mặt, tôi vẫn không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì. Tuy rằng chúng tôi đã bắt đầu trò chuyện với nhau nhiều hơn so với lần đầu tiên tôi tới đây, tôi vẫn chẳng thể hiểu được tâm địa của cô nàng này.
Tôi không thể đoán được là do ý muốn bốc đồng nhất thời, hay là bây giờ cô ấy mới bộc lộ cảm xúc thật của mình, mà lại muốn xỏ khuyên tai tôi đến mức vậy.
Chỉ nói chuyện với nhau thế này thôi thì rất khó để đưa cảm giác của hai chúng tôi lại gần nhau hơn. Tuy nhiên, nếu là thu hẹp khoảng cách cơ thể của chúng tôi xuống con số không thì lại là một điều cực kỳ đơn giản, và rồi, Miyagi đặt đôi môi cô ấy lên tai tôi.
Mái tóc đen tuyền của cô ấy đung đưa, toả ra một hương thơm nhẹ từ dầu gội đầu.
Đôi môi mà tôi đã từng chạm vào rất nhiều lần trước đây, bây giờ lại dễ dàng xâm nhập vào cơ thể tôi. Có vẻ như việc Miyagi gần tôi hơn ai hết đang bắt đầu trở thành một điều tự nhiên rồi, nhưng bên trong tôi vẫn còn một chút lý lẽ, nghĩ rằng tôi không nên chấp nhận điều này.
“Khoan đã Miyagi”
Tôi đẩy vai cô ấy ra.
Nhiệt độ từ đôi môi bỗng rời khỏi nơi tôi vừa bị chạm vào, và rồi tôi nghe thấy một giọng nói bên tai mình.
“Do Sendai-san không chịu để tôi xỏ khuyên tai cho cậu, nên thay vào đó thì tôi sẽ làm thế này”
Giọng nói của Miyagi gần tai tôi quá mức, khiến đôi tay đang đẩy vai Miyagi ra bỗng trở nên run rẩy.
Hơi thở của cô ấy cứ như đang vuốt ve tai tôi, làm tôi có cảm thấy hơi nhột.
“Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi yên đó là được. Tôi không có làm đau cậu đâu, chỉ là một mệnh lệnh đơn giản thôi”
Bên tai tôi là một giọng nói nhẹ nhàng như bữa xế, và rồi có thứ gì đó ẩm ướt sờ vào tai tôi.
Lập tức, tôi nhận ra đó là lưỡi cô ấy.
Chiếc lưỡi ấy ấn mạnh vào tai tôi, cảm giác có chút ấm, khiến lòng tôi cảm thấy không yên và cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy. Nhưng mà, những thứ thế này trước kia cũng đã từng xảy ra rồi. Tôi có cảm giác như phải làm theo lý trí, nhưng cùng lúc, tôi cũng đang cố thuyết phục bản thân mình rằng mấy mệnh lệnh thế này không đáng để từ chối làm gì.
Trong lúc tôi ngoan ngoãn ngồi yên theo lệnh thì có thứ gì đó cứng cáp chạm vào dái tai tôi.
Có lẽ là hai hàm răng, và vào những lúc thế này thì sẽ chẳng có gì tốt lành cả.
“Tránh ra nào Miyagi”
Những kinh nghiệm trong quá khứ đã tiếp sức cho đôi bàn tay của tôi trên vai Miyagi.
Nhưng Miyagi vẫn không nhúc nhích. Hàm răng của cô ấy bắt đầu ngoạm lấy và cắn mạnh tai tôi.
“Đau tớ”
Tôi vừa nói vừa vỗ vào vai cô ấy, nhưng hàm răng ấy lại càng cắn sâu thêm vào dái tai tôi.
Cô ấy đang cắn mạnh hết sức có thể.
Tôi không hề nhớ trước đây mình có từng trải nghiệm cơn đau ở tai thế này bao giờ, nhưng hôm nay, sự đau đớn một cách dữ dội ấy dường như đang được in sâu vào trong ký ức tôi.
À không, phải nói là cảm giác nóng hơn là đau.
Dần dần, tôi không còn nhận diện được đâu là hơi thở, và đâu là mùi hương từ dầu gội nữa.
“Tớ đã bảo là đau mà!”
Khi bị tôi đánh mạnh vào người, cô ấy giật mình mà run lên.
Khoảng cách dễ dàng được thu hẹp lại giờ đây lại dễ dàng bị nới rộng ra.
“Miyagi này, cậu cắn tớ hơi quá rồi đó. Thế này còn tệ hơn cả bị xỏ khuyên tai nữa. Có khi thay vì làm một lỗ trên đó thì cậu xé luôn dái tai của tớ ra quá”
“Tôi có cắn tới mức đó đâu”
Dù chưa xỏ khuyên tai bao giờ, nhưng tôi biết chắc nó không đau tới mức này. Miyagi cắn tai tôi mạnh tới mức đó đó. Tôi chẳng hiểu cô ấy vừa ăn trúng phải cái gì mà ngáo đến mức này nữa.
“Có đấy. Nãy cậu còn bảo là không làm tớ đau đâu. Đúng là xạo sự. Thiệt tình, Miyagi bị ngốc à”
Cảm giác như trên tai mình có vết thương nên tôi sờ vào để kiểm tra.
Không có máu chảy ra.
Nhưng tôi vẫn không thể tin nổi.
Sợ rằng máu sắp sửa chuẩn bị chảy ra từ đâu đó trên tai nên tôi với tay lấy một miếng khăn giấy đặt dưới bàn, nhưng nó lại bỗng chống biến mất, cùng với con cá sấu luôn.
“Đừng có mà lấy nó luôn chứ”
Tôi cằn nhằn với Miyagi tay đang ôm khư khư con cá sấu.
“Làm gì có vết thương nào trên đó đâu”
Miyagi bắt đầu bao biện, rồi đặt hộp khăn giấy lên bàn.
Tôi không thích cách cậu bất tuân lệnh tôi.
Có lẽ đó là điều mà cô ấy đang nghĩ.
Nhưng mà, Miyagi cũng thay đổi rồi.
Trước kia, vào những lúc thế này, cô ấy trông rất vui mỗi khi làm điều gì đó mà tôi ghét, nhưng giờ thì khác rồi. Trên mặt cô ấy không có một chút gì trông như đang tận hưởng. Nói theo cách khác cho rõ hơn thì, trông khá là bất an.
Cứ toàn tự tiện đối xử với tôi tàn nhẫn thế này.
Là do cô ấy tự làm tự chịu thôi, tôi không cần phải nhượng bộ làm gì.
“Làm cái bộ mặt đó cũng không có ích gì đâu”
Tôi lấy ra một miếng khăn giấy từ con cá sấu trên bàn rồi lau tai mình đi.
Miếng khăn giấy mỏng ấy vẫn giữ nguyên một màu trắng, không có vết máu nào trên đó.
“Có khác gì bình thường đâu”
Miyagi làm bộ mặt khác với mọi khi, vừa chuẩn bị chôm lấy con cá sấu thì bị tôi tát một cái vào tay.
“Giờ tớ nhìn vào gương thì sao”
“Đừng có nhìn”
Biểu cảm trên mặt Miyagi mỗi lúc một mù mịt hơn. Trông cô nàng cứ lo lắng bất an như con cún hay mèo con bị bỏ hoang vậy, khiến tôi cảm thấy mình vừa làm cái gì đó sai sai ấy.
“——Nếu cậu không làm tớ đau thì được”
Tôi buột miệng nói ra những lời đó, tha cho Miyagi.
Chúng tôi của bây giờ thực sự không nên làm những chuyện này với nhau, nhưng nếu chỉ một chút thế này thôi thì chắc cũng không sao.
Không phải tự bản thân tôi nghĩ thế đâu, tất cả là lỗi của Miyagi hết. Tất cả là tại Miyagi mang ra cái bộ mặt cún con tội nghiệp đó, đúng là gian lận mà.
“Chắc không?”
“Thì cũng là mệnh lệnh còn gì”
Tôi kéo tay áo Miyagi, thể hiện ý định rằng mình sẽ làm theo lệnh cô ấy.
Đúng vậy, là mệnh lệnh nên không còn cách nào khác.
Miễn sao nó vẫn nằm trong khuôn khổ thì không có lý do gì để tôi từ chối cả. Nên là, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận Miyagi.
“Vậy thì, ngồi yên đó đi”
Tôi nghe thấy những lời giống hệt ban nãy, và rồi thân nhiệt cô ấy bắt đầu áp sát tôi.
Có thứ gì đó mềm mại, ấm áp bắt đầu chạm vào tai tôi, tuy có hơi lưỡng lự, rồi bò lên đó như để xoa dịu đi cơn đau sau khi bị cắn ban nãy. Phần đầu chiếc lưỡi đó bắt đầu ấn mạnh vào chỗ vừa bị cắn. Rời đi, rồi lại chạm vào, hoàn toàn không gây ra cảm giác khó chịu cho tôi.
Và rồi hàm răng bắt đầu ngoạm lấy dái tai tôi.
Cơn đau bắt đầu ập đến lại, và tôi vô thức nắm lấy tay Miyagi.
Nhưng lần này, thay vì cắn thật mạnh thì cô ấy cũng chỉ nhẹ nhàng ngoạm vào thôi. Như để thử xem tôi có thể chịu đựng được tới mức nào, cái thứ cứng cáp ấy dần kẹp vào tai tôi. Hai hàm răng ấy chạm vào tôi nhẹ nhàng, để tôi nhận ra rằng cô ấy đang cố không khiến tôi cảm thấy đau.
Tuy chỉ là một sự kích thích nhỏ thôi, nhưng chỗ đó của tôi lại bắt đầu cảm thấy rất dễ chịu. Tôi nhận ra rằng ở tai cũng có nhiều dây thần kinh thật đó, giờ thì lòng tôi lại cảm bắt đầu cảm thấy nôn nao đây.
Bên tai mình, tôi cảm nhận được hơi thở của Miyagi..
Tiếng hơi thở của cô ấy gần đến nỗi làm con tim trong lồng ngực tôi bắt đầu đập thình thịch.
Ấy vậy mà, khi biết được Miyagi đang nằm trong tầm với của mình thế này, tôi lại cảm thấy rất yên tâm.
Nhưng mà, thế này là hơi quá rồi.
Cái cảm giác kích thích này, thực sự không hợp với chúng tôi bây giờ.
Miyagi đang đi quá xa rồi.
Tuy không đau, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn, nên tôi đẩy trán cô ấy ra khỏi người tôi.
“Khoan đã Miyagi. Tuy không đau nhưng mà thế này không ổn đâu”
“Là sao—”
Miyagi định nói gì đó rồi ngưng lại. Và rồi, cô ấy thành thật nói “xin lỗi” một cách lạ thường.
Tôi lấy một hơi, từ từ thở ra, rồi đặt con cá sấu vào giữa chúng tôi. Sau đó tôi lấy ra từ lưng con cá sấu miếng khăn giấy rồi lau đi những dấu vết của Miyagi trên tai mình.
“Những lúc thế này thì Sendai-san cảm thấy thế nào?”
Miyagi vừa nói, tay vừa xoa đầu con cá sấu.
Vừa rồi cô ấy tính nói gì đó xong lại nuốt ngược vào trong, và giờ thì lại hỏi một câu mà tôi cảm thấy dường như đã mất đi ý nghĩa của nó rồi, làm tôi muốn thở dài ghê.
“Sao cậu không tự mình trải nghiệm đi nhỉ?”
Tôi đưa tay mình ra bên tai của cô nàng vô trách nhiệm Miyagi kia. Thế nhưng, cô ấy lại phản ứng quá lên, giật bắn về phía sau, nên cuối cùng tôi cũng không kịp chạm vào tai cô ấy.
“Tớ đùa thôi mà”
Tôi nhẹ nhàng nói rồi cố nở một nụ cười.
Thậm chí việc rút ngắn khoảng cách giữa cả hai cũng làm cho bầu không khí trở nên khó xử hơn.
Tôi cần phải khiến cô ấy nghĩ rằng những lời nói vô nghĩa tôi vừa buột miệng ra ấy chỉ là đùa thôi, rồi chôn chúng xuống đất.
Nhưng ngược lại, Miyagi lại bắt đầu nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
“——Nếu cậu để tôi bấm lỗ tai thì được”
Nếu tôi nói được thì tôi sẽ được phép làm những thứ vừa rồi với Miyagi. Tôi vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Với cái giá là bị đục một lỗ trên tai, tôi có thể làm điều tương tự với cô ấy.
Sau khi nghe thấy những lời mê muội ấy, tôi chần chừ trong chốc lát. Tôi ghét bản thân tôi vì đã chần chừ thế này.
“Đừng có ngớ ngẩn nữa. Mà nè, Umina bảo cậu ấy thấy tớ với cậu đi chung với nhau rồi đó”
Sau khi kết kết thúc cuộc hội thoại đầy nguy hiểm kia rồi chuyển chủ đề, ý thức của Miyagi bắt đầu dồn về phía Umina.
“Là lúc nào thế?”
“Lúc bọn mình đi xem phim ấy. Có vẻ như lúc đó Umina cũng ở đó. Nên tớ nói là hai đứa mình tình cờ gặp nhau thôi”
“Thế cậu ta có tin không?”
“Chắc có. Mà có hay không thì cũng không thành vấn đề với tớ”
“Tôi cũng không bao giờ đi ra ngoài chơi với Sendai-san nữa đâu nên không quan tâm”
Miyagi lạnh nhạt nói rồi vỗ vào đầu con cá sấu.
Tôi vừa nhìn cô nàng khó chịu này, vừa tựa lưng mình vào giường.
“Thật ra là vẫn muốn đi chơi tiếp chứ gì”
Khi tôi cố tình khiêu khích, cô ấy lập tức đáp trả lại theo phản xạ.
“Đã bảo là tôi không muốn đi chơi với Sendai-san nữa mà”
Những lúc thế này thì Miyagi luôn nhanh chóng rút như nước rút. Dứt khoát thật đó, dứt khoát một cách đáng sợ. Không biết là ai cô ấy cũng thế, hay chỉ có mỗi mình tôi là bị đối xử thế này, nên tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Cô ấy cứ tuỳ ý mình mà tiếp cận rồi đẩy tôi ra bất kỳ lúc nào mà cô ấy muốn, không hề quan tâm tới cảm giác của tôi, nhẫn tâm thật đấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất