Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Lấy sách từ trên kệ sách ra, rồi lại đặt lên lại.

Sendai-san đang làm công việc hết sức là đơn giản theo lệnh của tôi. Đôi khi lại nghe cô ấy càu nhàu là nóng quá, nhưng tôi cũng lờ đi. Quả thật đúng là bây giờ đang là giữa tháng chín và ngoài trời vẫn đang rất là nóng, nhưng nếu giờ hạ nhiệt độ điều hoà xuống thì tôi lại bắt đầu cảm thấy lạnh.

Sắp xếp lại sách trên kệ đi.

Chuyện cỏn con như thế, ai cũng làm được, với đấy cũng không phải điều mà tôi thực sự muốn Sendai-san làm. Thế nhưng, nếu tôi cứ ra lệnh một cách thiếu suy nghĩ thì mọi chuyện sẽ lại đi quá xa, nên tôi không còn cách nào khác ngoài đưa ra mệnh lệnh nào đó khiến tôi không cần phải lo lắng về việc đó nữa. Dạo gần đây, mệnh lệnh cũng dần trở thành thứ mà tôi đưa ra cho có hình thức thôi.

“Cuốn này thì sao Miyagi?”

Sendai-san ngoảnh người lại rồi chìa cuốn manga đó ra cho tôi xem.

“Để đâu tuỳ cậu”

Tôi trả lời cô ấy trong lúc đang ngồi trên sàn, ngay phía trước chiếc bàn.

Thực ra thì tôi cũng có cách xếp sách của riêng mình, như là xếp theo thể loại hay là đặt mấy cuốn tôi thích vào những chỗ dễ với tới nhất. Nhưng tới giờ phút này rồi thì tôi không cần phải cầm tay chỉ Sendai-san nữa. Trước đây tôi cũng có ra lệnh cho cô ấy sắp xếp lại kệ sách vài lần rồi, với cả sau mỗi lần Sendai-san làm xong thì mấy cuốn sách trên kệ luôn được sắp xếp làm sao cho tôi dễ sử dụng nhất, nên không cần phải chỉ cô ấy làm gì nữa.

“Cậu cứ như vậy, toàn làm khó tớ”

Dù miệng cứ kêu ca, nhưng Sendai-san vẫn đặt cuốn sách trên tay lên kệ sách.

Trông cô ấy có vẻ rất kéo tay trong những việc thế này. Giống như đang chơi xếp hình, cô ấy cứ liên tục thay đổi vị trí những cuốn sách, và rồi những khoảng trống bỗng chốc lại được lấp đầy.

Trông chơi game giỏi vậy mà hoá ra lại gà quá ha.

Vừa nghĩ về lần duy nhất mà chúng tôi chơi game với nhau, tôi vừa nhìn vào Sendai-san, và rồi đôi tai cô ấy thu hút ánh nhìn của tôi.

Cuối cùng thì Sendai-san cũng không cho tôi xỏ khuyên tai cho cô ấy.

Ibaraki-san cũng xỏ khuyên, ngoài cậu ta ra cũng có những đứa con gái khác xỏ khuyên vậy. Tuy là vi phạm nội quy trường nhưng nó cũng đại trà quá rồi. Tôi cá chắc sớm muộn gì Sendai-san cũng xỏ khuyên thôi. Nên là để tôi xỏ cho cũng có sao đâu.

Tuy vậy, tôi biết là Sendai-san tuyệt đối sẽ không bao giờ tuân theo điều đó đâu.

Tờ 5000 yên cũng không phải vạn năng.

Ắt hẳn cũng có những thứ không thể mua được.

Dù biết thế, nhưng đã một tuần trôi qua rồi, tôi vẫn ước gì mình được phép đục một lỗ lên tai cô ấy.

“À phải rồi. Vụ trường đại học, cậu tính sao?”

Sendai-san không ngoảnh mặt lại mà nói.

“Tính sao là sao?”

“Nếu cậu muốn thi vô chung trường với tớ thì để tớ dạy cho cậu học nè”

“Không vô đâu”

Cho dù tôi vô chung trường đại học với Sendai-san rồi dành thời gian với cô ấy như lúc này đây, thì quãng thời gian đó cũng chỉ kéo dài cho tới khi chúng tôi ra trường. Cũng có khi là trước lúc chúng tôi học xong thì Sendai-san sẽ tự tay cô ấy chấm dứt mối quan hệ này luôn không chừng.

Nếu đã thế thì càng kết thúc sớm càng tốt. Tôi thà tự mình chấm dứt nó còn hơn là để bị bảo rằng “chấm dứt ở đây thôi”.

“Thế à”

Sendai-san vừa đáp lại bằng một giọng nói không u ám cũng không tươi sáng, vừa lấp đầy những khoảng trống trên kệ sách.

“Nhưng mà tôi vẫn sẽ học. Dù gì cũng chuẩn bị thi đầu vào rồi, nên cũng cần phải học cho chắc”

Những bài tập về nhà mà trước kia tôi hay bắt Sendai-san làm dùm mình giờ đây lại là thứ mà tôi cần phải tự mình làm lấy, và bài tập hôm nay tôi cũng đã làm xong hết rồi. Bây giờ ở trên bàn cũng đang có cuốn sách bài tập được bày ra đây, dù tôi không muốn làm cho lắm.

“Kể cả có học trường khác thì tớ cũng vẫn sẽ chỉ cho cậu những chỗ cậu không hiểu nè”

“Không cần lo cho tôi, Sendai-san tự lo cho phần cậu đi”

“Không cần nhắc tớ cũng làm”

Sendai-san đáp lại, vẫn không ngoảnh mặt lại.

Cánh tay của cô ấy lộ ra qua chiếc áo sơ mi tay ngắn, giống y như hồi nghỉ hè. Cô ấy đi bộ từ nhà tới đây suốt như vậy mà trên người không có vết cháy rám hay gì, tôi từ chối hiểu luôn.

Trên cánh tay đó từng có dấu vết mà tôi để lại khi cô ấy vẫn còn mặc áo sơ mi tay dài.

Mấy dấu vết đó cũng chỉ lưu lại có vài ngày rồi biến mất, nhưng nếu là xỏ khuyên thì sẽ lưu lại lâu hơn nhiều. Chỉ cần tôi tiếp tục để lại những dấu vết nhìn thấy được lên người cô ấy thì cho dù có ai đi bên cạnh cô ấy thì tôi cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn.

Tuy không nói chuyện với Sendai-san ở trường, nhưng việc để lại thứ gì đó làm mình chứng cho việc rằng một phần thời gian của cô ấy là của tôi, nghe cũng không tệ.

——Tôi thấy có hơi luyến tiếc.

Dù biết rằng Sendai-san sẽ không bao giờ chấp nhận để tôi xỏ khuyên tai cho cô ấy, nhưng tôi thấy hơi hối hận vì đã bỏ cuộc. Trông tôi giống như đứa trẻ đang ăn vạ trên sàn vì không đòi được thứ mà nó muốn vậy.

“Xong rồi nè Miyagi”

Vừa cất giọng nói lên, Sendai-san quay người về phía tôi.

Cánh tay được lộ ra qua chiếc áo sơ mi có một làn da trắng trẻo, như mong đợi, và tai của cô ấy cũng lành lạnh, không một vết xước. Mấy cuốn sách trên kệ được sắp xếp hơi khác so với bình thường, nhưng manga với tiểu thuyết đều được sắp xếp một cách ngăn nắp, ngay ngắn.

“Lớp Miyagi chuẩn bị cho lễ hội văn hoá tới đâu rồi?”

Sendai-san ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi.

“Lớp tôi quyết định mở quán cafe”

Năm ba rồi thì làm cái gì vừa phải thôi.

Tuy giáo viên không nói gì, nhưng dường như nó đã trở thành kiến thức bất thành văn mỗi khi lễ hội văn hoá được tổ chức. Tôi nghĩ là đó là để chúng tôi có thể tập trung vào kỳ thi đầu vào hơn, cơ mà mỗi năm sẽ đều có một lớp nào đó quyết định chơi xả láng, quẩy tới bến, và năm nay cái lớp đó lại chính là lớp tôi.

“Cả khâu chuẩn bị lẫn khâu bán nghe có vẻ phiền ha”

Tôi liền đáp lại, không thể đồng ý hơn được.

“Phiền chết luôn á. Có quá nhiều thứ để mà chuẩn bị đi ấy. Tôi bắt đầu thấy nản rồi đây”

“Mấy cậu có may đồng phục hầu gái không thế?”

“Có phải là maid cafe đâu, với cả lớp tôi cũng chẳng dám chơi trội tới mức đó đâu”

“Tưởng gì. Tớ còn đang tính nếu Miyagi mặc đồng phục hầu gái thì tớ sẽ ghé qua xem chút”

Sendai-san vừa nói với vẻ mất hứng thú vừa cười khúc khích.

“Nếu mà là maid cafe thì tôi cũng chỉ làm trong hậu trường thôi”

Do dự án này của chúng tôi được quyết định bởi những thành viên trụ cột trong lớp nên tôi cũng không có phản đối gì. Nhưng mở một quán cafe bình thường thôi là đã mệt lắm rồi. Tôi không còn hơi để mà bận lên bộ đồ hầu gái để làm trò tiêu khiển cho Sendai-san đâu. Và tôi, tuyệt đối, không muốn làm thế.

“Tiện thể thì cậu làm bồi bàn hả?”

“Ừm, thay nhau làm theo ca”

“Chắc là tớ vẫn nên ghé qua xem Miyagi làm nhỉ”

“Tuyệt đối đừng có mò tới”

“Tớ muốn tới mà”

“Không cần, đừng có tới”

Sendai-san trông rất khoái chí, có vẻ như đang rất tận hưởng khoảnh khắc này. Ít nhất thì ngoài miệng thì thế.

Có mỗi quán cafe thôi mà cả lớp khác lẫn khối khác cũng làm thôi, với chúng tôi cũng đã giao kèo là sẽ không nói chuyện với nhau ở trường rồi, nên Sendai-san cũng chẳng có lý do gì để mà ghé qua lớp tôi cả. Tôi đoán được ngay là cô ấy chỉ đang giỡn với tôi thôi.

Những lúc thế này, cô ấy làm tôi phát cáu.

“Mà, do là khâu chuẩn bị sẽ bắt đầu vào tuần tới nên là chắc cũng có mấy ngày tôi về trễ đó”

Tôi không thể nào mà hùa theo mấy trò đùa của Sendai-san thêm một phút một giây nào nữa, nên tôi nói ra những điều mình cần nói.

“Tức là cho tới khi lễ hội văn hoá bắt đầu thì cậu không gọi tớ nhỉ?”

“Sendai-san cũng có lịch học ở trường dự bị còn gì, nên là nếu lịch trình của cả hai không khớp nhau thì cũng chịu thôi”

Do là ngay sau lễ hội văn hoá sẽ có một bài kiểm tra giữa kỳ, nên tuy nói là chuẩn bị chứ thực sự cũng khá đơn giản, với tôi cũng nhất thiết phải làm hằng ngày. Dù thế thì lịch trình của tôi cũng sẽ trở nên ít linh hoạt hơn trước.

“Tớ hiểu rồi”

Khi nghe thấy giọng điệu không đổi của Sendai-san, tim tôi cứ như bị bóp nghẹn, khiến tôi cảm thấy tức ngực.

Sendai-san nói là lớp cô ấy chỉ làm triển lãm gì đó thôi, nhưng cũng không có nghĩa là không cần phải chuẩn bị gì, nên là chắc hẳn cô ấy sẽ có ít thời gian rảnh sau giờ học hơn trước, cộng thêm cả giờ đi học ở trường dự bị nữa.

Nên là lịch trình của Sendai-san gần như cố định, và có lẽ cô ấy cũng không thay đổi được đâu. Nên câu trả lời “tớ hiểu rồi” là thứ tôi đã đoán được từ trước.

Tuy vậy, câu trả lời “tớ hiểu rồi” đó lại không phải điều tốt với tôi.

Khâu chuẩn bị cho lễ hội văn hoá và học ở trường dự bị.

Chỉ với hai thứ đó đã có thể khiến chúng tôi không còn hợp nhau được nữa.

Có khả năng rằng Sendai-san sẽ không bao giờ tới lại căn phòng này nữa.

Từ giờ tới lễ hội văn hoá chỉ còn hai tuần.

Chính xác hơn thì là còn chưa tới hai tuần.

Dù có không được gặp nhau đi chăng nữa thì cũng sẽ không lâu tới mức đó, chỉ khoảng tầm thời gian nghỉ đông hay nghỉ xuân thôi. Trước kia cũng có lúc chúng tôi không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài tương tự, nên việc Sendai-san hành xử như bình thường ắt hẳn cũng là một điều bình thường.

Nên có hơi lạ khi mà vừa rồi, tuy chỉ trong một khoảnh khắc, tôi lại cảm thấy hơi tiếc.

Chắc chắn chỉ là tưởng tượng thôi.

Không đời nào mà tôi cảm thấy cô đơn đâu, Sendai-san thì lại càng không.

“Tôi chả muốn học đâu. Mong sao kỳ thi đầu vào mau mau qua nhanh đi”

Tôi lật qua từng trang cuốn sách giáo khoa để trên bàn của Sendai-san. Khi tôi chạm vào cuốn sách giáo khoa quen thuộc như là đồ của mình, thì tôi có cảm giác như thứ cảm xúc đang dậy sóng trong lòng mình bắt đầu dịu đi.

Cái gì cũng phiền phức hết á, ước gì cả lễ hội văn hoá lẫn mấy bài kiểm tra biến mất hết đi cho rồi.

“Này, đừng có tự tiện lật trang sách của tớ”

Sendai-san vừa càu nhàu vừa đâm bút vào tôi. Nhưng tôi vẫn cứ thế mà lật qua lật lại, và rồi tôi cảm thấy có cái gì đó chọc mạnh vào người mình khiến tôi rụt tay lại.

Nếu đổi sách giáo khoa cho nhau thì sao.

Vào những ngày tôi có lớp đó thì tôi sẽ xài sách của Sendai-san. Nhưng sách của Sendai-san hoàn toàn khác với sách của tôi. Cô ấy viết rất nhiều thứ trên đó, với cả chữ viết của cả hai cũng khác nhau nữa nên cũng khá dễ bị lộ, vì nhìn vô là biết ngay sách của người khác.

Mà không, sao lại thế nhỉ.

Sao tôi lại nghĩ về việc đổi sách giáo khoa cho nhau cơ chứ.

Có lẽ là do chúng tôi gặp nhau vào cả kỳ nghỉ hè vừa rồi nữa chứ không giống trước đây. Sự hiện diện của Sendai-san đang dần trở nên một điều tự nhiên đối với tôi, khiến tôi bắt đầu thấy mẫn cảm khi nghĩ tới việc không được gặp cô ấy trong một khoảng thời gian. Không sai đi đâu được.

Tôi nhìn Sendai-san đang nhìn về phía cuốn sách và vở ghi chép của mình.

Một chiếc áo sơ mi được cởi hai cúc trên cùng, một chiếc cà vạt.

Và cả mái tóc được bện lên một cách gọn gàng như mọi khi.

Tôi kéo chiếc cà vạt hơi nới lỏng ra của cô ấy.

“Thêm một mệnh lệnh nữa. Cởi cái này ra”

“……Sao phải thế? Cậu tính trói tớ lại nữa à”

Sendai-san nói với giọng điệu mà tôi có thể đoán được là cô ấy đang đề cao cảnh giác.

“Làm gì có”

Không giống như xỏ khuyên tai, nếu chỉ là cà vạt thôi thì sẽ không bị thương ở đâu hết, và lúc trả lại cũng không để lại dấu vết gì.

Tự dưng muốn trao đổi cái gì đó thế này, tôi đúng là đứa hâm mà.

Thế nhưng, chỉ tới lễ hội văn hoá thôi.

Tôi tháo chiếc cà vạt của mình ra rồi đặt lên bàn.

“Tớ mới là người phải tháo cà vạt ra mà nhỉ?”

Sendai-san hỏi với bộ mặt khó hiểu.

“Để trao đổi đấy. Tôi đổi cái của tôi lấy cái của Sendai-san”

“……Lý do gì mà lại trao đổi?”

“Đâu nhất thiết phải có lý do mới trao đổi được”

“Làm gì có chuyện đó”

“Sendai-san cũng bảo muốn chạm vào tôi không vì lý do gì còn gì, nên giờ trao đổi không vì lý do gì thì đã sao”

Chính bản thân Sendai-san là người bắt đầu sử dụng cái logic này với tôi mà giờ cứ càu nhàu hoài, đúng là vô lý. Cô ấy vẫn không chịu tháo chiếc cà vạt ra, mà vẫn cố tra hỏi lý do của tôi là gì.

“Không có lý do gì à?”

“Sendai-san lắm mồm quá đó. Trật tự dùm tôi rồi tháo cà vạt cậu ra nhanh đi”

Khi tôi kéo mạnh chiếc cà vạt, cô ấy bắt đầu cảm thấy phiền phức rồi đáp lại bằng giọng điệu chán nản.

“Vâng vâng”

Tuy có vẻ vẫn không hài lòng vì tôi không chịu nói ra lý do, nhưng Sendai-san vẫn tháo chiếc cà vạt ra rồi quàng nó lên cổ tôi.

Do cà vạt là một phần của đồng phục nên là cà vạt của ai cũng giống nhau. Và nó cũng chỉ là một miếng vải thôi, không có gì đặc sắc hết. Tuy vậy, chiếc cà vạt quấn quanh cổ tôi có cảm giác hơi nặng một chút, không giống như của tôi.

“Vừa lòng chưa?”

Sendai-san nhỏ nhẹ nói rồi với tay tới chiếc cà vạt tôi đặt trên bàn. Nhưng trước khi cô ấy kịp chạm vào nó thì tôi lấy nó đi.

Từng này vẫn chưa đủ.

Trên đồng phục vẫn còn thứ gì đó ngoài cà vạt nữa.

“Cậu bảo trao đổi mà đúng không? Đừng mà có lộn xộn nha”

Sendai-san vừa hiển nhiên quả quyết, vừa cố lấy lại chiếc cà vạt trên tay tôi.

“Đổi cả áo sơ mi nữa”

Cả cà vạt và áo sơ mi đều giống nhau hết.

Do cùng là một phần của bộ đồng phục nên có đổi một hay hai cái cũng không có khác biệt cho lắm.

Nên là có mượn tạm cả cà vạt lẫn áo sơ mi của cô ấy cũng không sao.

Nghe khá là láo toét ấy chứ, kiểu gì Sendai-san cũng cáu cho mà coi.

Những kiểu mệnh lệnh thế này là những thứ mà chúng tôi nên tránh đi nhất.

Nhưng tôi vẫn muốn nghe câu trả lời mà mình đã biết trước.

“Ý cậu là cởi ra à?”

Sendai-san dừng lại.

“Nếu cậu có cách để đưa đồ cậu cho tôi mà không cần cởi ra thì không cần phải cởi ra cũng được”

“Ảo tưởng à”

“Thế thì cởi ra đi”

Sau khi tôi nói ngắn gọn rồi đưa chiếc cà vạt cho Sendai-san thì cô ấy cầm lấy nó, cuộn tròn nó lại rồi đặt lên bàn. Tôi cứ nghĩ là cô ấy sẽ lập tức nói những thứ như “cậu bị ngốc à” hay gì đó đại loại, nhưng Sendai-san không nói gì hết.

Mệnh lệnh vừa rồi của tôi không phải là cởi đồ ra, mà là trao đổi đồng phục với nhau, nên tôi cũng không biết là có vi phạm luật hay không nữa.

Có lẽ là tôi đang bị Sendai-san chiều hư mất rồi.

Những điều được ra lệnh và những điều không nên ra lệnh.

Tuy những mệnh lệnh của tôi bị ràng buộc bởi luật mà chúng tôi đặt ra, thỉnh thoảng tôi vẫn có thể lách luật, hoặc ép cô ấy phải chấp nhận cho bằng được mới thôi. Thế nhưng, từ lúc kỳ nghỉ hè kết thúc thì tới cả những mệnh lệnh được cho phép, tôi còn không thể nói ra nữa là.

Tôi không thể phân biệt nổi tôi nên ra lệnh những điều gì, và không nên ra lệnh những điều gì. Ranh giới của hai thứ bắt đầu bị dính chặt vào nhau ở đâu đó và bắt đầu trở nên mơ hồ. Tuy nhiên, trong đống mệnh lệnh mà tôi vừa đưa ra thì Sendai-san luôn từ chối những cái cần phải từ chối, nên tôi lỡ miệng đưa ra một mệnh lệnh có thể nói là trên ranh giới nên và không nên.

“Cậu bảo là muốn trao đổi đúng không?”

Ngẫm nghĩ một hồi, Sendai-san nói như để xác nhận.

“Ừ. Trao đổi”

“Thế thì được”

Và thế cứ thế, Sendai-san cứ như tát vào mặt tôi mà tháo từng nút áo ra.

Dù cho mệnh lệnh này vẫn có hơi tế nhị, nhưng cô ấy vẫn nên từ chối nó.

Hẳn Sendai-san cũng biết, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận nó. Cô ấy không dừng lại mà cứ thế tiếp tục nên tôi cũng không ngăn cô ấy lại. Tôi chỉ có thể nhìn từng nút áo trên chiếc áo sơ mi ấy được tháo ra.

Sendai-san không một chút e dè cởi chiếc áo sơ mi ra, dứt khoát hơn cả lúc nghỉ hè.

Không như hôm đó, lúc này chúng tôi không hề nói chuyện với nhau.

Vì Sendai-san cứ im lặng thế nên tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Lộ ra là một chiếc áo lót màu trắng, giống như chiếc áo lót tôi thấy vào ngày mưa đó.

Tôi không nhớ rõ có phải đúng chiếc đó không nữa.

Ẩn bên dưới là cặp ngực trông khá là đầy đặn.

Giờ nhớ lại thì, vào cái ngày hè đó, tuy là chỉ qua áo lót, nhưng Sendai-san cũng đã sờ vào ngực tôi rồi. Nhưng tôi vẫn chưa được sờ vào ngực cô ấy, nên cảm giác như mình đang bị lỗ vốn ấy.

Bây giờ tôi chỉ cần đưa tay ra một chút thôi là có thể sờ vô bất cứ đâu mà tôi muốn.

Cả cặp ngực mềm mại đó, cả vòng eo thon thả kia nữa.

“Miyagi cũng mau mau cởi ra đi”

Sendai-san đưa chiếc áo của cô ấy ra, cắt ngang ý nghĩ xấu xa trong đầu tôi. Tôi chưa kịp cầm lấy thì ngón tay cô ấy đụng vào tay tôi, và rồi tôi nắm lấy cánh tay đó.

Trước giờ tôi chưa từng có suy nghĩ này đối với bất kỳ ai cả, nhưng trong lúc này đây, tôi thực sự muốn chạm vào cơ thể Sendai-san.

Ngón tay tôi từ từ bò lên cánh tay của Sendai-san. Làn da cô ấy mềm mại hơn cả kẹo dẻo, đàn hồi hơn cả kẹo xốp (marshmallow), chỉ cần ấn mạnh một chút là ngón tay tôi sẽ bị lún vào trong. Nhưng tôi lại không thể chạm vào ngực hay eo cô ấy. Trước khi tôi kịp động tay vào chỗ nào khác thì Sendai-san kéo lấy tay tôi rồi đưa tôi chiếc áo sơ mi của cô ấy.

“Cậu bảo trao đổi mà đúng không? Mau mau đưa áo của cậu cho tớ đi”

Sendai-san gắt gỏng nói.

Đặt chiếc áo sơ mi cô ấy đưa lên giường, tôi cầm lên chiếc cà vạt đang vắt trên vai rồi thắt vào cổ mình. Và rồi, tôi đứng dậy mở tủ quần áo ra.

“Này này Miyagi”

Phát ra là giọng nói bực dọc vì tôi không chịu đưa áo mình cho cô ấy, nhưng tôi không trả lời. Tôi cầm lên một trong những bộ đồng phục đang treo trên đó rồi đưa cho Sendai-san.

“Đây”

“Từ từ nào. Tự dưng lại lấy cái mới ra, cậu hơi bị đểu rồi đó”

Thứ tôi đưa Sendai-san là một chiếc áo sơ mi trắng, là một chiếc đúng theo đồng phục quy định trường. Đây là phòng tôi, nên việc đưa cho cô ấy áo mình mà không cần phải cởi ra là điều hoàn toàn khả thi.

“Đểu cái gì mà đểu. Mau mặc vô đi”

“Đểu chứ còn gì nữa. Miyagi cũng mau cởi ra đi”

“Tôi có bảo là đổi cho cậu chiếc mà tôi đang mặc đâu”

“……Miyagi là đồ hà tiện”

Sendai-san nhíu mày trong sự bất mãn. Nhưng rồi cô ấy cũng mau chóng bỏ cuộc rồi trải chiếc áo sơ mi trên tay ra.

Cô ấy nhìn vào chiếc áo sơ mi với ánh mắt giận dữ, rồi nhìn sang phía tôi.

Tuy trông như sắp sửa phàn nàn cái gì đó, nhưng Sendai-san lại không nói gì mà mặc lên mình chiếc áo sơ mi và thắt vô chiếc cà vạt mà tôi đưa cô ấy.

Hai chiếc cúc áo trên đó vẫn được tháo ra.

Cổ tôi cứ thấy ngứa ngáy làm sao ấy.

Chiếc cà vạt trên cổ tôi được thắt như mọi khi, không quá lỏng cũng không quá chặt.

Có lẽ lý do mà tôi cảm thấy bồn chồn khó chịu là vì miếng vải đang được quấn quanh cổ tôi không phải là đồ của tôi.

Tôi thử giật nhẹ chiếc cà vạt.

Chiếc cà vạt này của Sendai-san trông giống y như chiếc của tôi. Tới cả Maika lẫn Ami còn không nhận ra nữa mà, nên có kéo hay nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì sau cùng cũng chỉ là chiếc cà vạt mà thôi.

Chỉ duy nhất tôi và Sendai-san biết cà vạt của chúng tôi khác nhau.

“Đừng có nhìn vào cà vạt nữa, nhìn đằng trước đi kìa Shiori. Nguy hiểm lắm đó”

Tôi nghe thấy giọng Maika gọi, và bắt đầu cảm thấy tay mình bị kéo đi.

Từ chiếc cà vạt, ý thức của tôi bắt đầu bị kéo ra ngoài trở lại, và tất cả những thứ tạp âm bị tách biệt cùng một lúc đổ dồn vào trong đầu tôi.

Giọng của người bước qua.

Tiếng xe cộ qua lại.

Những thứ âm thanh inh ỏi này làm tôi cảm thấy đau đầu, và rồi, tôi nhớ ra là mình đang hướng tới khu mua sắm.

Hình như là đang đi mua đồ ấy nhỉ?

Tôi thả tay ra khỏi chiếc cà vạt rồi nhìn về phía trước.

Cái lễ hội văn hoá chẳng có gì ngoài phiền phức chỉ còn vài ngày nữa là sẽ tới, và dù là chẳng muốn chút nào, nhưng tôi cũng đang phải tất bật chuẩn bị cho tới ngày chính thức. Có người nào ấy bảo là muốn trang trí thêm cái biển thêm một chút cho đẹp, nên tôi đang phải dành thời gian sau giờ học của mình để đi mua vật liệu đây.

“Cứ lớ ngớ thế là cậu lại tông vào ai đó như lúc tông Sendai-san bây giờ”

Ami vừa cười vừa nói, còn Maika thì cạn lời đáp lại.

“Nói gì tới người, tớ sợ có khi cậu ấy còn đâm vô cả xe đạp nữa ấy chứ. Cậu đi đứng cẩn thận chút đi nào”

“Tớ xin lỗi”

Trên vỉa hè có rất nhiều người mặc đồng phục học sinh và mặc suit đi qua lại, và cũng có vài chiếc xe đạp lướt qua người đi bộ trên đó nữa. Tuy là họ không chạy nhanh lắm, nhưng nếu bị tông phải thì cũng đau đấy.

Cái lễ hội văn hoá ở trường có ra sao thì tôi cũng không quan tâm, nhưng nếu vì bị tông xe mà tôi phải tới bệnh viện thì phiền lắm. Có là tới bệnh viện hay là nhập viện thì tôi cũng không muốn.

Kể từ hôm đó tới giờ, tôi vẫn chưa một lần gặp Sendai-san.

Do người này phải chuẩn bị lễ hội, người kia phải tới trường dự bị, nên thời gian biểu của chúng tôi không hề khớp nhau. Có vài lần tôi gửi tin nhắn thì cô ấy đáp lại tôi là “tớ đi học”, và rồi hôm sau đó chúng tôi lại phải huỷ hẹn vì tôi phải ở lại giúp chuẩn bị lễ hội văn hoá ở trường. Giờ mà tôi phải tới bệnh viện này nọ nữa thì thời gian biểu của tôi sẽ còn kín hơn cả bây giờ nữa.

“Có chuyện gì mà dạo này cậu cứ nhìn vào cà vạt hoài thế?”

Maika chỉ tay vào chiếc cà vạt của tôi.

“Cũng không hẳn. Tớ đang xem không biết mình thắt chặt chưa thôi”

Tôi đi tới bước lớn, cố gắng chạy khỏi ánh nhìn đâm xuyên qua lồng ngực tôi. Nhưng rồi, Ami lại ấn mạnh lên vai tôi như không muốn để tôi chạy mất.

“Tự dưng lại bắt đầu chú ý ngoại hình vậy, khả nghi quá nha. Từ trước tới giờ cậu có để tâm tới mấy thứ này tới vậy đâu”

“Khả nghi cái gì trời. Tớ chỉ thấy có gì đó lạ lạ thôi. Mà quan trọng hơn là giờ mua gì đây?”

Cho dù có gặng hỏi đi chăng nữa thì tôi cũng không trả lời được, nên tôi miễn cưỡng kết thúc cuộc nói chuyện đó. Cùng lúc thì tôi đã thoát khỏi được cái cảm giác ngứa ngáy từ chiếc cà vạt.

“Tớ có ghi chú đây”

Maika lấy ra tờ giấy nhỏ được gấp gọn vào từ trong túi váy của cậu ấy. Khi tôi lén nhìn vào tờ giấy đã từng là một phần của cuốn vở cậu ấy, tôi thấy trên đó có viết cái gì đó mà tôi cũng không rõ là để làm gì nữa. Mua hết chỗ đồ này xong thì cũng cồng kềnh đó, nhưng tôi nghĩ vẫn tốt hơn là phải làm trong lớp.

Chúng tôi vừa phàn nàn về cái này cái nọ, vừa tiến tới khu mua sắm.

Tuy thời tiết không nóng như hồi giữa hè, nhưng chiếc áo sơ mi trắng bắt đầu bám dính lên lưng tôi rồi. Vì một lý do nào đó, tôi đã không mặc chiếc áo sơ mi của Sendai-san mà lại cất nó vào tủ đồ, nên là không như chiếc cà vạt, tôi không để tâm đến chiếc áo sơ mi của mình cho lắm. Nhưng tôi cũng khá tò mò, không biết là Sendai-san đã làm gì với chiếc áo với chiếc cà vạt mà tôi đưa cho cô ấy.

Gặp ở trường thì tôi cũng có gặp.

Nhưng mà chỉ nhìn thôi thì tôi cũng không thể biết bộ đồng phục đó là của tôi hay của Sendai-san.

Tôi muốn gặp cô ấy rồi trực tiếp hỏi xem cô ấy làm gì với bộ đồng phục của tôi.

“Mong sao cái lễ hội văn hoá này mau mau qua nhanh đi”

Ami phản ứng lại với câu lẩm bẩm phát ra từ miệng tôi.

“Khâu chuẩn bị có hơi phiền phức, nhưng mà tới ngày lễ hội thì cũng vui mà”

“Năm nay là năm cuối rồi nên là bọn mình đi xem chỗ này chỗ nọ luôn đi”

“Tớ cũng có ý nói là mình không mong đợi gì đâu”

Nghe Ami với Maika vui vẻ nói thế, tôi chỉ biết lắp bắp đáp lại.

Không phải là tôi không thích cái lễ hội văn hoá đó. Năm ngoái cũng khá là vui, và cả năm trước nữa cũng vậy. Chỉ là tôi không thích phải dây dưa vào với cái nhiệt huyết “hãy cùng nhau tận hưởng lễ hội này nào!” của mấy cái con người hâm kia thôi.

Tôi thấy chỉ cần mấy thành viên trụ cột trong lớp hào hứng sôi nổi lên là được rồi, thế mà còn kéo thêm cả tập thể vào mới chịu. Hôm nay mà không phải đi mua đồ thế này là tôi gọi Sendai-san tới nhà mình được rồi.

Giờ mà có về sớm thì cũng chẳng có ích gì nữa, nhưng tôi vẫn muốn về sớm.

Đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ tiêu cực của bản thân thì tôi bất chợt nghe thấy giọng nói tích cực của Ami.

“Mà thôi, bọn mình cũng thong thả mà đi mua đồ rồi về thôi”

“Ami nè, hôm nay bọn mình không tới đây để mà đi mua đồ cho bọn mình đâu à nha?”

Maika vừa nói vừa vẫy tờ ghi chú.

“Có đi mua sắm thôi mà, chuyện vặt chuyện vặt. Bọn mình chỉ cần mua đồ xong rồi giết thời gian chút rồi về thôi cũng có sao đâu nào”

“Cậu cứ toàn tuỳ tiện thế không à”

“Chạy vặt thôi mà, có nghiêm túc hay không cũng có khác gì nhau đâu. Đúng không nè Shiori?”

“Chắc vậy”

Tôi không muốn bắt chước tính dễ dãi của Ami, nhưng đúng là có cố làm mấy điều mà bọn tôi cũng bất lực thế này thì cũng chẳng để làm gì cả. Tốt hơn là chúng tôi nên mua cho xong mấy cái thứ phiền phức này, rồi rong chơi ở đâu đó, rồi về cũng được.

Cùng với hai người họ, tôi bước vào trong khu mua sắm.

Maika vừa cầm tờ ghi chú trên tay, vừa mua một số thứ vật liệu để làm gì đó tôi cũng chẳng biết nữa. Trong khi đó thì tôi và Ami lại trở thành hai người bê đồ, và cả hai chúng tôi trông như hai con zombie vô hồn, không có một chút ý chí nào cả. Chúng tôi đi theo sau Maika như hai con ô sin vậy.

“Mấy cậu muốn uống gì đó không?”

Nhờ ơn của Maika (hầu hết) mà chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đi mua đồ, và lời mà Ami vừa nói ra dường như đã quyết định đích đến tiếp theo của chúng tôi.

Lần này tới lượt Ami dẫn đầu đàn mà bước đi.

Chúng tôi lên thang cuốn, bắt đầu nói mấy thứ vớ vẩn, và rồi lúc đi qua một cửa hàng nọ, tôi bỗng dừng bước.

Cửa hàng đó là một nơi mà tôi thường không để tâm tới, và nếu là mọi khi thì tôi cũng không có chậm bước lại đâu. Nhưng mà, có một món trang sức bên trong cửa hàng đó thu hút ánh nhìn của tôi. Một sợi dây chuyền với món phụ kiện được treo lên sợi dây làm bằng bạc, trông có vẻ rất hợp với Sendai-san.

Vừa lúc tôi đang không nghĩ ngợi gì mà bước gần tới, tôi nghe thấy giọng Maika.

“Sao đó? Cậu thấy có món nào đó dễ thương hả?”

“À không”

Vừa lúc tôi trả lời thì Ami, người sắp bỏ tôi lại đến nơi rồi, bắt đầu quay lại.

“Chắc hôm sinh nhật tớ nên mua trang sức cho cậu thì hơn nhỉ?”

“Nếu cậu muốn mấy thứ thế này thì nói tớ một tiếng là được mà”

Nghe Maika tiếc nuối nói thế, tôi vội vã phủ nhận điều đó.

Tôi khá là thích chiếc túi đựng bút chì với bìa sách mà hai cậu ấy tặng tôi vào tuần trước, hôm sinh nhật tôi. Từ hôm nhận được chiếc túi đựng bút chì, tôi vẫn luôn sử dụng nó, còn chiếc bìa sách thì đang được bọc vô cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc nửa chừng. Tôi đã nói là tôi muốn cả hai thứ đó rồi, nên không có chuyện phải tặng tôi món trang sức này tôi mới thích đâu.

“Cũng không phải là tớ muốn đâu, chỉ là tớ tình cờ nhìn thấy thôi”

Đúng vậy, chỉ là tôi tình cờ nhìn thấy nó, và nó làm tôi nhớ tới Sendai-san thôi. Tuy là món trang sức đó cũng không mắc, chỉ cần tờ 5000 yên mà tôi thường trả cho cô ấy là có thể mua được, đó lại không phải thứ mà tôi có thể mua rồi tặng cô ấy. Với cả, làm gì có chuyện mà tôi mua một chiếc vòng cổ rồi đem tặng cho cô ấy chứ? Và tôi cũng không có lý do gì để mà làm thế cả. Nếu tôi biết sinh nhật của Sendai-san thì cũng gọi là có dịp để mà đưa cho cô ấy, nhưng tôi không biết Sendai-san sinh vào ngày nào, và cũng chưa có ai nói tôi nghe sinh nhật cô ấy vào ngày nào cả.

……Kể cả có biết thì chắc cũng không có vụ tôi đưa cho cô ấy đâu nhỉ.

Không cần phải nghĩ, chúng tôi không phải kiểu người sẽ tặng quà cho nhau. Nếu không thể tặng quà cho nhau thì có tìm món đồ nào đó hợp với cô ấy cũng vô nghĩa.

“Muốn vô trong xem không?”

Khi Maika hỏi, tôi dứt khoát trả lời.

“Tớ không xem”

“Nếu cậu không muốn xem thì mình đi thôi”

Sendai-san đã không đến.

Không phải là tôi đợi cô ấy cả hai ngày lễ hội văn hoá hay gì, nhưng mà cả hôm qua lẫn hôm nay, cô ấy đều không ghé qua lớp tôi.

“Hay là tớ ghé sang lớp Miyagi xem nhỉ”

Tôi biết những điều Sendai-san nói vào lần cuối chúng tôi gặp nhau chỉ là đùa thôi, và cô ấy cũng chẳng muốn tốn công tới lớp tôi làm gì đâu. Nên là tôi cũng không có đợi cô ấy. Chỉ là sau khi lễ hội kết thúc, và hoàn tất việc thu dọn, tôi lại nghĩ là “tới phút cuối thì Sendai-san cũng không đến nhỉ” thôi.

Tính ra lễ hội trường cũng khá là vui.

Cùng với đám Maika ghé sang lớp năm nhất mà tôi không thường đi ngang qua, rồi thấy cả lớp tổ chức trong phòng thể dục nữa. Tuy khá phiền toái, nhưng có thể sau này tôi sẽ nghĩ rằng cái thời mà mình bị bắt làm việc này việc nọ trong quán cafe cũng vui không chừng. Và việc những nơi mà tôi đi qua không hề sự có mặt của Sendai-san không hề bận tâm tôi chút nào.

Chỉ là lúc đó cô ấy nói ra một điều gì đó kỳ quặc rồi nó bị mắc lại trong tâm trí tôi thôi, chứ Sendai-san có tới hay không cũng không liên quan gì tới tôi. Tôi đã tuỳ ý mình tận hưởng lễ hội này, và chút nữa tôi cũng sẽ đi ăn với đám Maika trước khi về nhà, nên là chuyện với Sendai-san sao mà chẳng được.

Tôi không có quan tâm tới cô ấy chút nào đâu. Chắc chắn bây giờ Sendai-san đang cùng với nhóm Ibaraki-san đi xoã ở đâu đó ấy mà.

Tháo chiếc tạp dề trên người xuống, tôi cởi chiếc áo lớp ra, rồi mặc đồng phục mình vào. Do là vào tháng mười rồi nên đồng phục của chúng tôi lại đổi về đồng phục bình thường, và chiếc áo sơ mi tay ngắn bây giờ được thay thế bởi loại tay dài.

Cuối cùng thì tôi cũng chưa một lần mặc lên mình chiếc áo sơ mi của Sendai-san. Giờ thì tôi cũng không còn có cơ hội mặc chiếc áo đang được treo lên trong tủ đồ của tôi nữa rồi.

“Shiori, thay đồ xong chưa?”

Khoảng một nửa số học sinh trong lớp tôi đã ra về rồi, và từ trong góc phòng học, Maika gọi ra tới tôi.

“Ừm”

Thắt chiếc cà vạt của Sendai-san lên cổ, tôi cầm cặp mình lên.

“Giờ thì, mình mau đi ăn gì đi, tớ đói lắm rồi”

Cùng với lời của Ami, cả ba chúng tôi rời khỏi lớp.

Bước qua khu hành lang trống vắng, tiếng bước chân vang lên trong không gian tĩnh lặng. Khi tôi bước xuống cầu thang rồi tiến tới hộp giày của mình, tiếng chuông điện thoại tôi bỗng vang lên.

“Của Shiori à?”

Khi Maika hỏi thế, tôi gật đầu rồi dừng chân lại. Lúc lấy điện thoại ra kiểm tra thì tôi thấy tên của Sendai-san hiện lên trên màn hình.

“Cậu còn ở trường không?”

Tôi nắm chặt chiếc cà vạt của cô ấy, vì tin nhắn ngắn ngủi đó là thứ mà trước đây cô ấy chưa từng một lần gửi cho tôi.

Từ trước tới giờ, chưa một lần cô ấy hỏi tôi điều này.

Nếu còn ở trường thì sao?

Nếu không còn ở trường thì sao?

Tôi không thể tưởng tượng nổi điều gì đang chờ đón tôi phía sau tin nhắn lần đầu tôi nhận được kia. Nhưng mà, cho dù tôi có chần chừ đến mấy thì tôi cũng không biết được điều gì sẽ xảy đến, nên tôi chỉ gõ “còn” rồi nhấn nút gửi. Và rồi, ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn mới.

“Tớ sẽ đợi cậu ở chỗ cũ”

Ở trường, chúng tôi không có thân nhau đến mức để tôi có thể hiểu “chỗ cũ” là chỗ nào. Nhưng rồi, tôi liền nhận ra nơi đó là nơi nào.

Có một nơi mà, chỉ một lần duy nhất, tôi đã một mình nói chuyện với Sendai-san ở đó.

Phòng nhạc cụ.

Chắc chắn đó là nơi mà cô ấy đang đợi tôi lúc này.

“Xin lỗi, tớ bỏ quên đồ. Để tớ đi lấy. Với cả chắc là hôm nay tớ không đi được rồi, tại bố tớ có vẻ sẽ về sớm á”

Nghe có vẻ giả tạo, cơ mà ngoài đó ra thì tôi không thể nghĩ ra được cái cớ nào khác, nên tôi nhanh miệng nói rồi quay lưng lại.

“Ehh, để tớ đi lấy chung với cậu, với Shiori cũng phải đi ăn chung với bọn tớ đi chứ”

Khi nghe thấy giọng Ami từ phía sau, tôi quay người lại.

“Bố tớ bảo là mau mau về đi. Tớ xin lỗi nhiều nhiều nha. Hai cậu cứ đi ăn đi”

Khi tôi chắp tay lại khẩn nài, Maika không một chút do dự nói.

“Nếu Shiori không đi được thì khi khác cũng được. Phải không nè Ami?”

“Cũng phải nhỉ. Vậy để hôm nào lịch của bọn mình khớp nhau thì đi chung vậy. Trước mắt thì cứ đi lấy đồ cậu để quên đã.

“A, không cần đâu. Tớ thấy hơi ngại, với chắc cũng tốn một lúc á, nên là để tớ đi một mình là được rồi”

Khi tôi nói “xin lỗi nhé” một lần nữa, Ami lại gầm gừ, rồi lại từ bỏ

“Vậy thì bọn tớ đi trước, cơ mà khi nào thì Shiori rảnh?”

“Tớ sẽ cố làm trống lịch sau, nên mấy cậu cứ quyết định trước đi”

“Hiểu rồi. Vậy để tớ bàn với Maika”

“Cám ơn. Xin lỗi mấy cậu nha”

Sau khi vẫy chào hai người bọn họ, tôi hướng về phía khu trường cũ.

Phần lớn học sinh đã ra về khiến cho ngôi trường này có một bầu không khí quái đản nào đó như là nó vừa được kết nối với một thế giới khác vậy. Tuy là mặt trời đang chuẩn bị lặn rồi, nhưng bên ngoài vẫn còn khá sáng, và bên trong hành lang cũng không quá tối. Nhưng rồi, càng tiến tới gần khu trường cũ thì số lượng học sinh tôi thấy càng giảm sút, khiến tôi cảm thấy hơi sợ sệt, nên tôi bắt đầu bước đi nhanh hơn. Như để trốn tránh khỏi tiếng vọng từ bước chân của bản thân mình, tôi mở cửa phòng nhạc cụ ra, và hiện lên trước mắt tôi là hình ảnh của Sendai-san đang hoà mình vào với những chiếc nhạc cụ trong phòng.

Dưới ánh đèn, cô ấy lại gần, rồi cất tiếng gọi tôi.

“Lâu rồi không gặp”

Cũng có phải là lâu lắm rồi không gặp đâu, mấy lần cũng có đi ngang qua nhau trên hành lang còn gì.

“Đã giao kèo là không nói chuyện với nhau ở trường cơ mà”

“Thế thì cậu cũng đâu cần phải tới đâu nè. Cậu chỉ cần trả lời tớ ‘không tới’ là xong rồi mà”

Sendai-san tựa lưng vào chiếc kệ đầy ắp những chiếc nhạc cụ được đánh bóng đẹp đẽ, rồi cười.

“Có chuyện gì? Hẳn phải có gì cần nói mới gọi tôi tới đây đúng không”

Không tới.

Tôi đã có thể trả lời với cô ấy như thế, nhưng ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại không làm thế. Trước khi tôi có thể hồi âm tin nhắn của cô ấy thì cơ thể tôi đã tự cử động rồi. Nhưng tôi không cần thiết phải nói điều đó với Sendai-san làm gì.

“Tớ vừa nghĩ là tớ muốn tận hưởng lễ hội văn hoá này với Miyagi à”

Sendai-san nói với giọng điệu như được soạn ra từ trước, rồi vỗ nhẹ vào chiếc nhạc cụ mà tôi còn không biết sẽ tạo ra được thứ âm thanh nào nữa.

“Lễ hội kết thúc rồi, với cả ở đây thì tận với chả hưởng cái gì. Đùa giỡn kiểu đó không có vui đâu. Nếu hết chuyện rồi thì tôi về đây”

“Vẫn chưa xong chuyện đâu”

Sendai-san thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Khi tôi lùi một bước theo bản năng thì cô ấy nắm tay áo tôi.

“Nếu giờ tớ bảo tớ muốn cùng Miyagi đi vòng quanh lễ hội văn hoá trường thì Miyagi có cười tớ không?”

Trước khi tôi kịp mở miệng phàn nàn thì một giọng nói phát ra, tuy không nghiêm trang cho lắm, nhưng chẳng giống như cô ấy đang đùa chút nào, nên tôi khó mà có thể đáp lại. Thế nhưng, bầu không khí giữa chúng tôi không thoải mái đến mức để giữ im lặng, nên tôi trả lời ngắn gọn.

“Cười chứ”

“Phải rồi ha. Miyagi mà nói điều tương tự với tớ thì tớ cũng phá lên cười cho xem”

“……Cậu cũng có tới lớp tôi đâu”

Đi dạo quanh lễ hội văn hoá cùng nhau là bất khả thi đối với chúng tôi, và Sendai-san biết điều đó. Nhưng mà nếu cô ấy đã cảm thấy vậy thì ít ra cũng phải ghé qua lớp tôi cái chứ.

Sendai-san đã không đến.

Đó là câu trả lời.

Kể cả hôm nay, cô ấy cũng chỉ đùa giỡn tôi như mọi ngày thôi.

“Tớ cũng đâu có hứa gì đâu”

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt đó, tôi nhận ra điều mình đã nghĩ quả nhiên không sai.

“Biết ngay mà, tôi về đây”

Tôi đẩy vai Sendai-san trong lúc cô ấy đang nắm tay áo tôi. Thế nhưng sự gần gũi giữa chúng tôi vẫn không đổi, và Sendai-san cũng vẫn không chịu thả tay áo tôi ra.

“Đám Umina ấy nha, mấy cậu ấy cứ lải nhải với tớ là muốn đi chỗ này chỗ nọ”

“Gì nữa đây”

“Lý do tại sao tớ không ghé qua lớp Miyagi đó”

“Không hỏi, không quan tâm”

“Tớ nghĩ là cậu muốn biết chứ”

“Tôi không muốn. Tôi muốn về, thả tôi ra coi”

“Tớ không để cậu đi đâu”

Sendai-san lại rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi hơn nữa. Bàn tay lẽ ra chỉ đang nắm tay áo tôi giờ đây đã nắm cả cánh tay tôi rồi kéo tôi lại gần.

Do cơ thể mất thăng bằng nên tôi lỡ bước một bước lại gần Sendai-san hơn. Tuy chỉ là một bước, lẽ ra cũng chỉ là vài phân thôi, nhưng Sendai-san lại gần tôi hơn thế, đến nỗi môi của chúng tôi chỉ còn một chút nữa thôi là chạm vào nhau rồi.

Không phải do tình cờ, mà là do cô ấy cố ý, nên tôi quay mặt đi. Nhưng Sendai-san lại không muốn để tôi chạy thoát, một lần nữa đưa mặt lại gần tôi, nên tôi dùng hết sức bình sinh đẩy cô ấy ra.

“Những thứ thế này là không nên”

Tôi sẽ không hôn môi cô ấy nữa.

Tuy chưa quyết định luật đó, nhưng tôi nghĩ nên vậy thì tốt hơn.

“Hồi nghỉ hè Miyagi cũng hôn tớ còn gì?”

“Kỳ nghỉ hè kết thúc rồi. Nên là tôi không hôn cậu nữa”

Sendai-san nhỏ giọng “hể” một tiếng, rồi kéo chiếc cà vạt trên cổ tôi.

“Cái này là của tớ đúng không?”

“Thế thì đã sao?”

“Cậu muốn cà vạt với áo tớ, xong lột đồ tớ ra, thế mà giờ lại bảo không muốn hôn tớ à?”

“Tôi không có muốn, và tôi cũng không lột đồ cậu ra. Đấy là trao đổi với nhau còn gì”

Khi tôi mạnh miệng nói, Sendai-san phản bác lại với sự bất mãn của cô ấy.

“Vậy thì, trao đổi kết thúc. Trả cà vạt với áo sơ mi của tớ lại đi. Cởi ra, ngay tại đây đi”

“Sendai-san biết là chiếc áo này đâu phải của Sendai-san đâu mà nhỉ? Để tôi đưa cả cà vạt lẫn áo cậu lại sau là được chứ gì”

“Không được”

Chúng tôi đã chuyển từ mặc đồng phục mùa hè về lại hợp phục, và chiếc áo sơ mi tay ngắn bây giờ cũng đã được đổi thành chiếc dài tay. Chiếc áo mà Sendai-san đã mặc hôm đó không có ở đây. Chỉ cần nhìn thôi là đủ biết, vậy mà cô ấy lại không chịu thay đổi câu trả lời của mình.

“Trả cho tớ, ngay bây giờ, ngay tại đây”

“Đừng có ra lệnh cho tôi”

“Tớ không có ra lệnh cho cậu. Tớ chỉ nói là cuộc trao đổi kết thúc rồi thôi”

“Sendai-san cũng đang mặc hợp phục còn gì, nên làm gì có chuyện mà cậu trả lại được cho tôi hả?”

“Tớ đem áo của cậu tới rồi đây. Chiếc cà vạt này là của Miyagi, nên tớ cũng trả cho cậu được luôn”

“Ba xạo. Làm gì có chuyện mà cậu đem cả áo tôi đi lễ hội trường hả”

“Nếu cậu nghĩ tớ đang xạo thì sao không tự đi mà xem đi? Tớ để trong cặp mình ở đằng kia, mở ra mà xem đi”

Sendai-san quay lưng lại rồi nhìn về phía chiếc kệ đặt nhạc cụ. Nhìn theo hướng nhìn của cô ấy, tôi nhận ra một chiếc cặp quen thuộc.

Giờ thì mở ra kiểm tra cũng vô ích.

Cô ấy đã quả quyết đến mức này rồi thì chắc chắn là chiếc áo của tôi đang nằm trong chiếc cặp đó. Với Sendai-san thì cô ấy có chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy trong tình huống này thì tôi cũng không lấy làm lạ.

“……Cậu muốn gì?”

“Nếu cậu để tớ hôn thì tớ sẽ xí xoá cho cậu”

“Ăn gian vừa thôi. Nếu cậu muốn đổi lại thì bảo tôi từ trước đi. Nếu cậu bảo trước thì hôm nay tôi đã đem rồi”

“Kể cả Miyagi cũng ăn gian còn gì. Hôm đó cậu cũng có cởi áo ra đâu”

“Đó là do tôi có bảo là tôi sẽ đổi cho cậu cái áo tôi đang mặc đâu”

“Là ăn gian đó. Chó chê mèo lắm lông hả”

Sendai-san bây giờ chẳng tử tế chút nào cả.

Cô ấy không phải loại người nói những thứ này.

Tuy là trước đây có những lần cô ấy đã khiến tôi làm những điều cô ấy muốn bằng cách nói vòng vo, nhưng chưa một lần cô ấy cưỡng chế chèn ép dục vọng của bản thân lên tôi thế này bao giờ. Tôi chẳng hiểu làm thế nào hay tại sao mà cô ấy lại trở nên thế này nữa.

Vì chúng tôi không được gặp nhau cho tới khi lễ hội văn hoá kết thúc.

Tôi chỉ có thể nghĩ ra được chừng đó, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao chỉ có chuyện đó thôi mà Sendai-san lại thay đổi nhiều đến vậy.

“Chó với chả mèo gì ở đây. Không nói chuyện với nhau ở trường, làm mấy thứ thế này lại càng không. Làm ơn giữ luật dùm tôi đi Sendai-san”

Nếu không thì tới cả tôi cũng hoá điên lên mất.

Nếu Sendai-san không chịu kiềm chế lại thì chúng tôi sẽ trở nên như chiếc la bàn gãy kim, không quyết định được đâu là hướng đi đúng đắn mất. Và rồi chúng tôi sẽ bước chân vào nơi không được phép đặt chân tới. Nếu như đó là nơi một đi không trở lại thì sẽ rắc rối to đó. Chỉ còn vài tháng nữa thôi là Sendai-san sẽ rời bỏ tôi rồi, nên tôi không muốn dính líu sâu vào cô ấy thêm một chút nào nữa đâu.

“……Tất cả là tại Miyagi đó, trông cậu vui vẻ tận hưởng lễ hội trường tới vậy cơ mà”

Sendai-san lẩm bẩm.

“Sao cậu lại biết tôi vui?”

“Vì tớ thấy mà”

“Cả Sendai-san cũng thấy vui còn gì”

Lễ hội trường năm ngoái, tôi cũng thấy cô ấy cười đùa vui vẻ lắm mà.

Tuy năm nay tôi không hề thấy, mà chắc cũng chẳng khác gì năm ngoái đâu.

Thế nhưng, không có một lời hồi đáp.

Thay vào đó, bàn tay nắm chặt tay tôi lại bắt đầu thả lỏng ra.

“Nếu cậu không muốn hôn tới vậy thì cứ chạy đi? Tớ không muốn hôn người nào đó ghét hôn đến nỗi chạy đi mất đâu. Nếu Miyagi muốn chạy thì tớ sẽ để Miyagi chạy đi, và tớ cũng sẽ không đuổi theo cậu đâu”

“Ý cậu là ‘chọn đi’ à?”

“Đúng. Tớ sẽ cho Miyagi quyền chọn. Và tớ sẽ làm theo lựa chọn của cậu”

“……Quả nhiên, Sendai-san là đồ ăn gian mà”

Lúc nào cô ấy cũng không chọn.

Cô ấy luôn để lại việc lựa chọn cho tôi và chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

eyJpdiI6InRvT0laQ2pNa0VhNmVKWDJwWmxNeWc9PSIsInZhbHVlIjoieW1hdDRadkJ3Ykx2N2VKRmw0d0gyRlwvR29QS0JPNzJra21JSHlEMFwveEIxcHZBdlBiMnNkYVR3eWVQUnpLa01tZlF6b2R3bm9LdEpab3A1MU5RUXN4V2x1VmV5bEJSa1NRSndzTStNbWRIdkV6dEFPNWJHWXlGNGx2eWY2MEYzRUV0MzA4U2J1dHBcL1p5akJMaVFIdUkxbWxHT0xzXC9aVFdaQ1hmUXpjVXNqbzJoYUJSOWx5aTd1RmRvWnhUR29yTWZnN28xMTBWTHVzK01mSXhuN0pFQlpmNEY3N3ZReGpEN3hKVW1GWnkxUlwvampwK3RvU2lHVDEwdU1zU3FcL201bnpjdVBpNVdIbnRZVmlYVVJwb0M1NCs4UGVEN0FYN0VKZGxPR3kwYTlreU09IiwibWFjIjoiMDhmY2Q2ODQ1NzczOTk3Yzc4NDllMjcxZDRmYzdjNmFkNzU4ODg5NzMwOWE1MjdjMzVjM2I0MDQ5MmQyNWJmNSJ9
eyJpdiI6ImFXWFJxOFM4NnlSbXRQMWg4QXQwUEE9PSIsInZhbHVlIjoiMjdJWGFhVHZLdlF1YlNcLytJWnNcL3I3bFhDT0ZVY2tBbHVVbDdhanlTRVE2WTJOa0ZGVWRESkdKMHZCbnZlNWFUR1BwbDJ4R1d5Sk1CTWZJVFBaNnZcL21PVm91b3hwWEhvV3RqcGJlVnhvODc5aDlFMW1NeFRmVzdsMzJ0MG5OS1Y4UUxtMW56SEtGOUpjNVwvU1lKQjY4MEhUVVJoZEFyZ0FSWlZKOFphZVlnOWlGQUpBVzBkR2pzazljS1RuWjNXWDkxclIxU2tTS0xcL2NZdEhLdjJUWk1SVjNvcTlaMnFUeEZ6cEJLdGhxTFJCMjVzbE5zSE9hZjI1cnJkY011Nk9LQlVmVERhMXVCZG5xeUhieWR6dEFGQT09IiwibWFjIjoiMzk5YjNhOWRhM2I4MGNmMjI3NTJjZTI0Y2U2MDU2OTk5NzI5YjIxMjMzZWVkOGVlNTIwODMzYzhhNDA5OGExZSJ9

Nói rồi, bàn tay của Sendai-san rời khỏi tay tôi.

Ads
';
Advertisement