Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Tôi nhìn vào tờ bài thi đặt trên bàn.

Điểm số của tôi cũng không tệ.

Ngược lại, còn tốt hơn trước nữa.

Nhưng mà, tôi vẫn không nghĩ là điểm số của tôi đủ để vào học chung trường với Sendai-san. Còn một lúc nữa thôi là Sendai-san sẽ tới căn phòng này, và tôi sẽ phải trình bảng điểm này ra cho cô ấy. Chắc chắn cô ấy cũng sẽ có cảm nghĩ tương tự tôi thôi.

Ngay từ đầu thì đó cũng không phải là trường đại học mà tôi có thể bước chân vào, và tôi cũng không nghĩ là tôi sẽ đuổi kịp được Sendai-san chỉ vì mình đã học chăm chỉ lên một chút. Nên tôi nghĩ kết quả thế này cũng thoả đáng thôi.

Tôi cũng chẳng hơi đâu mà suy sụp về mấy điều thế này, nên tôi cũng không bận tâm lắm. Tuy tôi có cảm thấy hơi nặng nề một chút, nhưng tôi nghĩ chắc cũng chỉ là do thời tiết hôm nay hơi xấu thôi.

Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cơn mưa rơi từ lúc đầu giờ chiều vẫn chưa tạnh.

Bầu trời trông thật u ám, thời tiết hôm nay đúng là trầm cảm mà.

Lúc tôi gọi Sendai-san tới thì cô ấy bảo là sẽ tới trễ một chút, nên giờ vẫn chưa thấy đâu.

Cầm điện thoại mình lên, tôi lướt qua cuốn tham khảo điện tử của trường đại học để giết thời gian.

Lật qua được vài trang, tôi lại thở dài.

Trang đang hiển thị trên màn hình điện thoại tôi không phải là trường nguyện vọng của tôi, mà là trường nguyện vọng của Maika. Do đã xem qua không biết bao nhiêu lần, nên tôi cũng biết gần hết những thứ trong đó rồi.

Tuy không khó bằng trường đại học Sendai-san muốn vào, nhưng nếu là tôi trước kia thì giáo viên kiểu gì cũng sẽ cản tôi lại cho dù tôi có muốn vô đi chăng nữa. Nhưng bây giờ thì nó không còn là trường mà tôi sẽ từ bỏ trước khi thử xin vào nữa rồi. Với lại, trường này cũng khá gần với trường nguyện vọng của Sendai-san nữa.

Vẫn chưa muộn.

Dù sao tôi cũng không nhất thiết phải xin vô trường nào đó gần đây.

Tôi xem tới trang cuối, rồi đóng trang. Và rồi, tuy là có xem cũng chẳng có ích gì, nhưng hiển thị ngay sau đó là trang của trường Sendai-san muốn vào. Tôi cũng đã xem qua nhiều lần rồi, với dù sao cũng làm gì có chuyện đột nhiên hôm nay nội dung trong đó lại đổi đâu, nên tôi cứ lật qua lại vớ vẩn vài trang rồi đóng lại giữa chừng.

Tôi đặt điện thoại mình lên bàn.

Từ trong túi đựng bút chì, tôi lấy ra một trong hai cục tẩy, cái mà Sendai-san trả lại cho tôi lúc cô ấy gọi tôi ra ở trường.

Những ký ức giữa tôi và Sendai-san chắc chắn đã tăng lên rồi, và có lẽ, trong số đó, có những thứ tôi còn có thể gọi là kỷ niệm đẹp nữa là. Kể cả chiếc dây chuyền tôi đưa cô ấy trước đợt kiểm tra giữa kỳ nữa. Tuy khác với cục tẩy, vì tôi không có nó trong tay mình, nhưng chắc chắn nó cũng sẽ trở thành kỷ niệm giữa chúng tôi.

——Mà đấy cũng chẳng phải là điều tốt lành gì.

Sự việc diễn ra vào ngày hôm đó đã được khắc sâu vào bên trong tôi rồi. Gọi là ngày kỷ niệm thì cũng không đúng lắm, nhưng đó là một ngày mà sẽ bám theo tôi tới suốt đời mình.

Nếu như có gì đó lưu lại thành ký ức, thì làm ơn chỉ lưu lại trong ký ức của Sendai-san thôi.

Tuy nhiên, nếu chúng tôi làm điều gì đó khiến nó lưu lại trong ký ức Sendai-san, thì cũng đồng nghĩa với việc điều đó cũng sẽ lưu lại trong ký ức của tôi luôn. Cho dù hình dáng của ký ức đó có thay đổi hay không thì sự tồn tại của Sendai-san trong tôi cũng sẽ dần trở nên lớn hơn. Kể cả chỉ với một cục tẩy này thôi mà Sendai-san cũng đã khắc ghi hình bóng của cô ấy vào trong tôi rồi.

Dù không hề có ý định tạo thêm bất kỳ kỷ niệm nào với Sendai-san nữa, nhưng bằng cách nào đó thì cuối cùng tôi cũng vẫn làm vậy. Ngay cả bây giờ bản thân tôi còn đang dòm xem tờ tham khảo của mấy trường đại học mà tôi còn chẳng thể nào xin vào, tôi chỉ muốn ném nó đi đâu đó thôi.

Lẽ ra hôm nay tôi không nên gọi Sendai-san tới.

Giờ thì có muốn cũng chẳng thể làm gì khác nữa, tôi thở dài, và rồi tiếng chuông cửa reo lên.

Không cần kiểm tra cũng biết ai đến.

Tôi đặt lại cục tẩy vào trong túi đựng bút chì, sau đó trả lời máy liên lạc, rồi ra mở cửa trước. Và rồi, Sendai-san nhanh chóng xuất hiện trước phòng tôi.

“Nay lạnh ghê á”

Một người chê cái nóng như Sendai-san lại vừa nói vừa hắt hơi.

“Ở ngoài mưa dữ lắm à?”

“Cũng đang ngớt đi rồi”

“Vai cậu ướt hết rồi kìa. Đưa blazer đây cho tôi”

Khi tôi chìa tay ra, Sendai-san đưa tôi chiếc blazer có hơi ướt của cô ấy rồi tháo chiếc nút thứ hai trên áo sơ mi ra. Nhìn qua có thể thấy được trên cổ cô ấy là một sợi dây chuyền. Tuy muốn chạm vào sợi dây chuyền bằng bạc đó, tôi phải treo chiếc blazer này lên trước đã. Sau đó, tôi bước vào bếp.

Tôi mở tủ lạnh ra rồi nhìn vào chiếc ấm.

Sau khi chắc rằng mình có nước nóng, tôi lấy ra túi trà từ trên kệ rồi pha một ít trà. Sau khi lấy một ít rượu táo từ trong tủ ra rồi vào lại phòng mình, tôi thấy Sendai-san đang ngồi ở vị trí mọi khi của cô ấy.

Tôi đặt hai cái cốc lên bàn.

“Này là hồng trà hả?”

“Nếu muốn uống cider thì uống đi?”

“Hồng trà là được rồi. Cám ơn cậu”

Trông Sendai-san tâm trạng có vẻ đang rất tốt, còn cười về phía tôi nữa, tôi quay lưng lại lấy bài kiểm tra trên bàn[note54636]. Tuy có hơi lưỡng lự một chút, nhưng do đã hứa rồi, nên tôi đặt nó lên bàn học cùng với tờ 5000 yên.

“Của cậu đây”

Sendai-san uống trà rồi đặt cốc xuống, nói cám ơn, rồi cất tờ 5000 yên đi. Sau đó, cô ấy cầm tờ bài thi lên.

“Cậu cho tớ xem bài thi của cậu thật ha”

“Sendai-san là người bảo tôi đưa còn gì”

“Ừ nhưng tớ không nghĩ là cậu đưa cho tớ xem thật”

“Không muốn xem thì trả lại đây”

Tôi chìa tay ra, nhưng chẳng có tờ bài thi nào được đưa về phía tôi cả, và cũng chẳng có lời nào đáp lại.

Sendai-san vẫn cứ im lặng mà nhìn chằm chằm vào tờ bài thi.

“Không định nói gì à?”

“Miyagi là người bảo tớ không được nói gì mà”

Đúng là tôi có nói vậy thật, nhưng cô ấy cứ xem điểm tôi rồi kiểm tra đáp án tôi ghi vào mà chẳng nói gì làm tôi cảm thấy khó chịu. Tuy là nếu cô ấy cứ bảo chỗ này không được, chỗ kia cũng không được từng cái một thì kiểu gì tôi cũng sẽ suy sụp mất, nhưng mà tôi làm bài tốt hay không tốt, cô ấy chẳng nói được lấy một lời, nó lại khiến ngực tôi cảm thấy đau nhói.

“Ít nhất thì cũng phải nói gì đi chứ”

“Tớ không biết điểm số từ trước tới giờ của cậu thế nào, nhưng chắc là cũng cải thiện đáng kể rồi đó ha?”

“Ờ”

“Cậu có định học chăm chỉ hơn không?”

“Không. Vô mỗi trường đại học này thôi thì chỉ cần tàn tàn là được rồi. Đủ rồi đúng không”

Tôi lấy lại bài kiểm tra từ tay Sendai-san.

“Xem của tớ luôn không?”

“Khỏi, thay vào đó thì cho tôi xem sợi dây chuyền đi”

Khi Sendai-san định mở cặp ra thì tôi kéo lấy áo cô ấy.

“Nếu phải phân loại ra thì có vẻ những món trang sức có vật trang trí được treo lên thế này được gọi là mề đay á”

“Sao mà chả được”

“Chắc vậy. Có lẽ cũng tuỳ cảm quan mỗi người”

Sendai-san thờ ơ nói, rồi nhìn về phía tôi.

“Xin mời. Muốn nhìn bao nhiêu tuỳ ý cậu”

Có lẽ bây giờ có tháo chiếc nút thứ ba ra cũng không sao.

Tôi muốn nhìn vào sợi dây chuyền kỹ lưỡng hơn, nên tôi tháo nó ra. Tuy phần ngực không được banh rộng ra, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy áo ngực cô ấy. Quả nhiên là tôi không nên chạm vào chỗ đó, nên thay vào đó, tôi chạm vào sợi dây chuyền.

“Nhột quá”

“Cậu chịu khó đi coi”

Chiếc cà vạt trong cuộc trao đổi đã được trả lại cho tôi rồi.

Còn chiếc dây chuyền, cô ấy đã hứa là sẽ đeo cho tới khi tốt nghiệp.

Tôi kéo nhẹ sợi dây.

“Thô bạo quá đó Miyagi”

“Cậu lắm mồm quá đó Sendai-san. Ngậm miệng vào dùm tôi cái”

“Vâng vâng”

Tôi di đầu ngón tay mình lên sợi dây.

Thứ này chỉ là vật giúp định hình mối quan hệ của chúng tôi một cách dễ dàng hơn thôi.

Dạo này Sendai-san hơi tự tung tự tác quá rồi.

Gọi tôi ra ở trường, xong còn hôn tôi nữa.

Còn làm những điều mà tôi không ra lệnh.

Tôi không ghét việc hôn Sendai-san. Nhưng mà nếu hỏi tôi có muốn làm điều đó ở trường không thì khổ tôi lắm. Sendai-san chỉ có thể nghe lời tôi, chứ không được phép bảo tôi phải làm cái gì. Để chúng tôi làm điều gì đó thì cần phải có một cái giá, và tôi chính là người đưa ra cái giá đó.

Tôi phải làm rõ một điều rằng, tôi mới là người có quyền ra lệnh, chỉ có tôi mới có quyền đeo cho cô ấy những gì tôi muốn, và Sendai-san không có lựa chọn nào khác ngoài phục tùng tôi.

Tuy không biết là từ giờ tới lúc tốt nghiệp thì quyền ra lệnh của tôi có giúp ích được gì không, nhưng ít ra thì tôi cũng vẫn còn vài tháng, nên cũng là một điều tốt.

Trong khoảng thời gian đó thì cô ấy không cần phải nghe theo lời Ibaraki-san hay ai khác hết.

Sendai-san chỉ cần nhìn một mình tôi, và chỉ duy tôi là người được phép chạm vào cô ấy, như vậy là đủ.

“Có hứng làm không?”

Có lẽ không muốn phải im lặng nữa, trong lúc tôi vẫn còn đang mê mẩn chạm vào sợi dây chuyền thì Sendai-san đẩy trán tôi ra.

“Cậu cài cúc vô được rồi”

“Nay cũng không có điều kiện trao đổi hửm?”

Sendai-san nói ra điều giống với điều cô ấy nói hai hôm trước khi bài thi diễn ra, lúc tôi bảo tôi muốn xem sợi dây chuyền.

Cô ấy vẫn không chịu cài cúc vào, nên tôi hỏi.

“Vừa rồi, ý cậu không phải là cậu muốn ra điều kiện trao đổi đâu nhỉ?”

“Tớ tưởng từ giờ sẽ làm chứ”

“Không có. Cài cúc vào đi”

Chẳng biết là Sendai-san đang nói thật hay chỉ đùa giỡn thôi nữa. Giờ tôi cứ có cảm giác như cô ấy sẽ nói là chỉ đùa thôi, rồi giả vờ như chưa có gì xảy ra vậy.

Kể cả hồi trước khi thi, lúc cô ấy nói lý trí của cô ấy sẽ bay đi mất, tôi nghĩ chắc cũng chỉ là giỡn chơi thôi. Chứ tôi thì làm gì có cái gì để mà khiến cho lý trí cô ấy mọc cánh mà bay đi được đâu.

Với cả, nếu là Sendai-san trước đây thì cô ấy sẽ hành xử hợp lý hơn đấy.

Dù là vẫn có muốn hôn tôi, nhưng cũng không có rõ ràng tới mức này.

“Nay ra điều kiện trao đổi đi Miyagi”

“Không”

Tôi biết cô ấy đang theo đuổi điều gì, nên tôi từ chối.

Tuy không ghét bị hôn, nhưng tôi lại đang dần dần ghét những thứ mà mình không ghét rồi đó. Nếu thích thì tự tôi chủ động dùng mệnh lệnh của mình mà hôn cô ấy cũng được. Nhưng tôi biết rằng, nếu tôi mà ra lệnh thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ bảo là tôi muốn hôn, nên tôi không muốn làm thế.

Hơn nữa——.

Nếu để cô ấy hôn quá nhiều thì cô ấy sẽ bắt đầu chán ngấy việc hôn tôi mất.

Cài chiếc nút thứ ba trên áo Sendai-san lên rồi, tôi ra lệnh cho cô ấy làm điều mà cô ấy không muốn.

“Đọc sách đi”

“Còn học thì sao?”

“Khi nào cậu xong thì tính”

Sendai-san đứng lên mà không nói “tớ hiểu rồi” hay “vâng vâng” gì. Và rồi, cô ấy đứng trước kệ sách.

“Cậu muốn cuốn nào?”

“Sendai-san thích cuốn nào thì chọn”

“Cuốn mà tớ thích à”

Sau tiếng lẩm bẩm ấy là một tiếng hắt hơi nhỏ.

“Đừng bảo là cậu bị cảm lạnh rồi đó nha?”

“Chắc là ai đó đang nhắc tên tớ thôi”

Tin nhắn của tôi bỗng dưng bị từ chối bằng một tin nhắn lạ thường khác.

Nhờ thế mà bây giờ tôi đang phải lần theo ký ức mù mờ của mình mà tới nhà Sendai-san.

“Tớ bị cảm, không tới trường được, nên hôm nay tớ không đến được đâu”

Tôi chỉ đơn giản trả lời lại là do khác lớp nên không biết sự tình, nhưng mà giờ trong đầu tôi vẫn còn vang lên tiếng hắt hơi của Sendai-san từ ba ngày trước đây.

Nếu cái hắt hơi đó là lý do tại sao cô ấy vắng mặt trong lớp thì chắc cô ấy cũng phải vắng học được vài ngày rồi. Dù sao thì cô ấy có nghỉ bao nhiêu ngày cũng không phải việc của tôi. Cơ mà, từ trước tới giờ, chưa một lần tôi thấy Sendai-san vắng mặt trong lớp bao giờ, nên tôi cũng hơi lo, không biết cô ấy có ổn không.

Hơn nữa, phải nằm liệt giường trong căn nhà không có ai thân thiết như vậy coi bộ cũng khổ. Tuy không biết là so với việc nằm một mình trong căn nhà không có ai thì thế nào, nhưng có lẽ cũng chẳng phải cảm giác dễ chịu gì.

Tôi biết là dù có đi thì cũng chẳng thay đổi được gì. Dù vậy, ít nhất thì tôi cũng có thể đem theo một ít đồ ăn với vài chai nước qua. Không biết là có giúp ích được gì cho cô ấy không, nhưng vẫn tốt hơn là không đem theo gì cả.

Tôi đã dành thời gian với Sendai-san suốt hơn một năm rồi, nên việc tôi đi thăm cô ấy cũng không phải là lạ. Dù sao tôi cũng là một người có trái tim nhân hậu mà, nên tôi cũng biết quan tâm chứ. Chẳng có gì lạ cả.

Vừa cố nhớ ra con đường mà tôi cùng cô ấy bước đi trước đây, tôi vừa tiến về phía nhà Sendai-san.

Tuy vẫn còn nhớ như in những lời mà tôi và Sendai-san nói với nhau lúc đó, nhưng phương hướng thì lại không có được rõ nét đến vậy. Dù sao thì kể từ lúc đó cũng chưa một lần tôi tới nhà cô ấy, âu cũng là lẽ thường tình.

Nhưng mà, có lẽ là tôi vẫn nhớ.

Trên đường đi, tôi có cùng Sendai-san nghe qua một tiệm tạp hoá.

Tuy không nhớ rõ lắm, nhưng có lẽ là cái tiệm này đây.

Trước mắt thì tôi bỏ vào giỏ một chai nước trà với một ít yogurt.

Còn cái gì mà người ta hay đặt lên trán ấy nhỉ, không biết có ở đây không ta?

Sau một hồi đi lung tung, tôi thảy vào giỏ hộp khăn chườm mát. Nếu xét về mối quan hệ giữa Sendai-san với mẹ cô ấy thì chắc là cô ấy cũng có sẵn vài thứ tương tự rồi.

Trả tiền xong, tôi rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Do tôi cũng không có liên lạc với Sendai-san, nên có khi tới tôi cũng không gặp được cô ấy. Dù vậy, tôi vẫn không thể ngừng bước chân mình. Sau tầm năm phút đi bộ thì tôi cũng tới nơi, một căn nhà trông khá quen thuộc.

Đứng trước cổng, tôi bắt đầu hối hận.

Làm sao mà tôi có thể nhắn tin gọi người bệnh ra được chứ. Do vậy, nên nếu tôi muốn vào nhà thì cũng chẳng còn cách nào khác ngoài bấm chuông cửa.

Vào thời điểm này thì có lẽ bố của cô ấy đang đi làm, và có khi mẹ cô ấy cũng vậy. Tuy nhiên, khả năng cao là tôi sẽ gặp được người mẹ không mấy thân thiện ấy. Tỉ lệ mà Sendai-san đang ốm liệt giường kia ra đón tôi là cực kỳ thấp.

Chắc mình nên về thì hơn.

Đứng trước cửa chính, tôi nhìn vào túi xách trên tay mình.

Tôi hít một hơi, rồi thở ra.

Chỉ bấm chuông cửa một lần thôi, nếu không có ai trả lời thì tôi sẽ về.

Tôi đặt ngón trỏ mình lên nút bấm rồi áp một lực vào đó.

Tiếng chuông reo lên, và rồi lại trở nên im lặng.

Không có ai ra.

Có lẽ là giờ này họ đang đi làm hết rồi, nên ngoài Sendai-san ra thì cũng không có ai ở nhà hết.

Mình về vậy.

Vừa lúc định quay lưng đi thì tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ từ bên kia máy liên lạc. Tuy là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói đó, nhưng tôi có thể chắc rằng đó là giọng của mẹ Sendai-san, không sai đi đâu được.

Tôi chỉ muốn quay ngoắt sang bên phải rồi bước thẳng về nhà thôi.

Nhưng tôi đã là học sinh cao trung rồi, chẳng thể nào mà bấm chuông cửa nhà người ta rồi chạy tuốt về nhà như vậy được. Trong cơn bối rối, tôi nói với người bên kia là mình tới thăm người bệnh, rồi cánh cửa mở ra, và bước ra là người mẹ của Sendai-san mà tôi đã thấy hồi nghỉ hè. Giọng nói vô cảm của bà ấy bảo tôi “lên trên đi”, nên tôi nói lời cảm ơn rồi hướng tới phòng Sendai-san.

Tôi bước lên lầu, rồi đứng trước căn phòng kế bên một căn phòng khác.

Lúc chuẩn bị gõ cửa, tôi lại ngừng tay lại.

Dù đã tới tận đây rồi, đây lại là điều mà tôi hối hận nhất trong cả năm nay.

Vì một lý do nào đó, vì một lý do nào đó thôi, mà tôi đã tới đây dù không hề liên lạc báo trước gì với cô ấy. Có lẽ Sendai-san sẽ nổi giận với tôi vì đã tự ý tới đây mà không có sự cho phép của cô ấy, và cô ấy cũng sẽ chẳng để tôi vào phòng đâu.

Lẽ ra tôi không nên bấm chuông.

Tôi quyết định sẽ chỉ để lại túi đồ mình vừa mua lại rồi treo nó lên tay cầm cửa thôi. Thế nhưng, có lẽ vì tôi đang hơi căng thẳng, nên vừa lúc tôi treo nó lên thì chai nước bên trong lại đập vào cửa cái cộp. Âm thanh va chạm đó khá lớn, nên trong lúc tôi còn đang cố hoàn hồn không biết nên làm gì đây thì cánh cửa đó đã mở ra mất rồi.

“……Sao Miyagi lại ở đây thế?”

Dù tôi không gọi cô ấy, nhưng Sendai-san bước ra từ phòng trong bộ đồ ngủ của cô ấy.

“Tôi về giờ đây”

Tôi quay lưng lại về phía Sendai-san.

“Nè, khoan đã. Cái quái gì vậy trời”

“Không có gì đâu, cậu không cần bận tâm”

Tôi không ngoảnh lại mà trả lời, rồi cố đi xuống lầu, nhưng người kia lại nắm lấy lai áo tôi rồi kéo tôi lại. Có lẽ là do cơn cảm lạnh nên cô ấy dường như chẳng có chút sức lực nào. Dù vậy, tôi lại không nỡ lòng nào mà gạt đi bàn tay của một người bị bệnh thế kia rồi chạy đi, nên tôi dừng chân mình.

“Cứ nói không cần bận tâm vậy, cậu buồn cười thật đấy. Không có chuyện gì thì cậu đâu cần tới nhà tớ làm gì đúng không? Với cái này là cái gì đây? Là Miyagi đem tới đó hả?”

Sendai-san chỉ về phía túi đồ treo trên tay nắm cửa.

“Tôi đem cho Sendai-san đó”

“……Cám ơn cậu. Cậu mua những thứ này, không lẽ nào là tới thăm tớ đó hả à?”

“Không phải thế”

“Không phải thế mà cậu vẫn tới a?”

Đó chính xác là lý do tại sao tôi tới, nhưng tôi không muốn nói. Nếu nói ra thì tôi sẽ lại không nói thêm được gì nữa mất, nên tôi đành phải ngậm miệng mình lại.

Dãy hành lang xa lạ bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, và rồi Sendai-san vội vã nói.

“Trước mắt thì cứ vô phòng tớ đi”

Sendai-san một tay cầm lấy túi đồ lên khỏi tay nắm cửa, một tay vẫn bám vào áo tôi. Làm sao mà tôi có thể từ chối được câu nói “vào đi” của cô ấy chứ. Với lai áo đang bị giữ làm con tin, tôi lê lết đôi chân nặng nề của mình vào phòng Sendai-san.

Một chiếc kệ sách, bên cạnh là chiếc giường.

Và một chiếc bàn học.

Căn phòng không hề bừa bộn chút nào.

Trong căn phòng hầu như không thay đổi gì kể từ hồi nghỉ hè, thì tôi thấy có một con heo đất được đặt trên hộc kéo quần áo. Lúc trước khi tôi tới thì con heo đất được dùng để tiết kiệm hàng trăm hay hàng nghìn đồng 500 yên này lại không có ở đó.

Khi nhìn về phía Sendai-san, tôi nhận ra, quả nhiên hôm nay cô ấy cũng không có trang điểm. Tóc cô ấy cũng chẳng được bện lên như mọi khi nữa.

Nhưng cô ấy vẫn đeo sợi dây chuyền đó.

Không biết là do tôi đang không ở nhà, hay là do cơn sốt của cô ấy vẫn chưa hạ xuống, mà đầu tôi đang bắt đầu cảm thấy không được mát cho lắm.

“Miyagi. Ngồi xuống đó đi. Để tớ đi lấy gì đó cho cậu”

“Nếu là đồ ăn hay đồ uống thì trong túi đó có hết rồi”

Khi tôi gọi lại thì Sendai-san bắt đầu kiểm tra những thứ bên trong chiếc túi mà cô ấy vừa đặt bên cạnh giường.

“Để tớ đem phần của Miyagi tới”

Tôi gọi Sendai-san đang chuẩn bị rời khỏi phòng và cản cô ấy lại.

“Tôi không cần đâu, cứ nằm xuống ngủ đi, cậu đang bị cảm còn gì. Dù sao thì tôi cũng sớm về thôi”

“Sớm là khi nào”

“Muốn thì tôi về giờ cũng được”

Có lẽ đang lo sợ rằng tôi sẽ bỏ về khi cô ấy đang không có trong phòng, Sendai-san ngồi lên chiếc giường.

“Tớ ngủ nhiều đến nỗi chẳng ngủ nổi nữa rồi, sao cậu không nói chuyện với tớ đi?”

“Có gì để nói đâu mà nói”

“Vậy thì cứ im lặng thôi cũng được. Chỉ cần cậu nán lại một lúc là được”

Sendai-san nhỏ nhẹ nói.

Dù giọng nói của cô ấy vẫn như mọi khi, nhưng trong bộ dạng mặc đồ ngủ, không make up thế này, thì quả thật là cô ấy đang bị bệnh rồi, nên nếu tôi cứ thế mà về thì lại tàn nhẫn quá.

“Cơn sốt sao rồi?”

“Vẫn còn đó”

“Chườm mát lên đầu đi. Trong đó có đó”

Tôi ngồi xuống cách xa giường một chút, rồi chỉ tay về phía cái túi chứa khăn chườm mát trong đó.

“Miyagi làm cho tớ đi”

“Tự đi mà làm đi chứ. Dù có ốm thì chừng đó cậu vẫn làm được vậy”

“Cậu đang có hơi lạnh nhạt với người bị bệnh đó”

“Đang bị ốm thì thêm tí hơi lạnh chẳng phải tốt hơn à”

Dù tôi vẫn chưa thừa nhận từ “tới thăm”, nhưng việc tôi tới thăm Sendai-san là điều không thể chối cãi. Dù vậy, tôi không cần phải tỏ lòng từ bi với cô ấy làm gì cả.

“Nghe lời tớ riêng hôm nay thôi thì cậu chết à”

“Đắp lên cho tớ đi. Tớ là người bệnh đó”

Sendai-san nói như cô ấy có toàn quyền của một người bệnh vậy.

Nếu là bình thường thì tôi đã ném chiếc hộp về lại rồi bảo cô ấy tự làm đi rồi.

Tuy rất muốn làm thế, nhưng mà cái người trước mắt tôi đây, quả thật là đang bị bệnh.

Thế thì làm sao mà tôi nỡ đối xử với cô ấy như lúc bình thường được.

Tôi điên mất.

Ít nhất cô ấy cũng phải trông khoẻ khoắn hơn một chút chứ.

Giọng của Sendai-san nghe rất khàn, giống như giọng của một người bị cảm lạnh. Với cả, tôi đã lỡ mất công hỏi thăm cô ấy rồi, bây giờ có muốn đối xử lạnh nhạt với cô ấy cũng khó.

Nhặt chiếc hộp lên, tôi tiến lại gần chiếc giường.

“Cậu ngồi xuống đây đi”

Sendai-san ngồi trên giường vỗ vào chỗ trống bên cạnh cô ấy.

Tuy tôi không nghĩ là mình sẽ bị lây cảm của cô ấy đâu, nhưng những điều xảy ra trong căn phòng này hồi nghỉ hè bắt đầu tràn về tâm trí tôi. Hôm đó, tôi ngồi trên chiếc giường này, và Sendai-san đã liếm chân tôi, dù tôi chẳng ra mệnh lệnh nào cho cô ấy cả.

Dù là cô ấy bây giờ chắc chắn sẽ không làm thế đâu, nhưng chỉ với đó thôi cũng đủ lý do để tôi cảm thấy e dè khi phải ngồi lên chiếc giường này rồi.

“Ngồi xuống đi Miyagi”

Trong lúc tôi vẫn còn đang do dự không biết nên làm gì, thì Sendai-san đã không còn nói với giọng nhẹ nhàng như trước, nhưng với một giọng thúc giục, cưỡng ép.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi ngồi xuống bên cạnh Sendai-san, có hơi cách cô ấy một chút, rồi mở chiếc hộp ra.

“Quay mặt sang đây, tôi đắp lên cho”

Khi tôi chìa ra miếng khăn chườm mát mình vừa lấy ra thì cô ấy ngoan ngoãn quay sang phía tôi. Thế nhưng, cô ấy vẫn không chìa trán ra cho tôi. Lúc tôi đưa tay ra, định vén phần tóc mái đang che đi trán cô ấy lên, thì tay tôi lại bị nắm lại.

Nóng quá.

Thân nhiệt toả ra từ bàn tay đó biểu hiện rõ rằng cô ấy thực sự bị ốm, nên trong một khắc, tôi có cảm thấy hơi nao núng. Cô ấy kéo mạnh tay tôi, đến nỗi cả miếng khăn chườm trên tay cũng rơi xuống giường.

Khoảng cách giữa tôi và Sendai-san bị thu hẹp lại, và rồi, đôi môi cô ấy chạm vào môi tôi.

Giống như bàn tay đó, đôi môi cô ấy cũng nóng hơn mình thường.

Chiếc lưỡi đó cũng chẳng ngần ngại gì mà xông thẳng vào miệng tôi.

Tuy cảm giác thật nhầy nhụa, nhưng nó lại nóng ran như lửa đốt, khiến tôi chẳng còn cách nào ngoài chấp nhận nó. Chiếc lưỡi nóng bỏng của cô ấy cứ thế di chuyển như đang khám phá cả khoang miệng tôi, rồi cuốn lấy cả lưỡi tôi.

Nhiệt độ thân thể của Sendai-san lúc này quá cao, nên tôi không thể nào cứ thế mà cắn, hay đẩy cô ấy ra, hay thậm chí là kêu ca gì cô ấy được. Bàn tay nắm lấy tay tôi, đôi môi đang chạm vào môi tôi, chiếc lưỡi mềm mại ấy, tất cả đều thật nóng bỏng, khiến tôi không thể thoát ra được.

Tôi muốn dứt ra.

Nhưng mà, cũng không đến nỗi tệ.

Có lẽ là do cái thứ thân nhiệt đang được truyền vào tôi nên giờ tôi cũng chẳng thể nào mà quyết định đúng đắn được nữa rồi.

Dù không muốn phản ứng lại với chiếc lưỡi đang cọ quậy bên trong mình, tôi cũng không hẳn là muốn đá nó ra ngoài. Đôi môi cả hai áp chặt lên nhau, cảm giác thật dễ chịu, chẳng biết là chúng tôi đã hôn nhau được bao lâu rồi nữa.

Cảm quan thời gian dường như đã biến mất, giờ đây tâm trí tôi chỉ còn có thể nghĩ về Sendai-san thôi.

Tôi không thể thở đàng hoàng được, tức ngực quá.

Thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt tôi, tôi nắm chặt vào bộ đồ ngủ của cô ấy. Sendai-san từ từ rời đi. Trong vô thức, tôi kéo lấy áo cô ấy, nên tôi nói ra với vẻ bất mãn để đánh trống lảng.

“……Giờ mà là giờ hôn à”

“Tại Miyagi tiếp cận tớ đó”

“Cậu để tôi tới gần còn gì. Tôi đắp lên trán cậu giờ đây, nên là cậu ngồi yên dùm tôi cái Sendai-san. Với cả, bị hôn kiểu đó gớm chết đi được”

Chỉ vì cô ấy là người bệnh mà tôi lại nghe theo, tôi đúng là con ngốc mà.

Cứ để lộ sơ hở một chút thôi là cô ấy sẽ lợi dụng lòng tốt của tôi ngay.

Dù tôi không ghét tới mức để buông lời cằn nhằn, nhưng tôi không muốn bị hôn nữa.

“Cậu nói năng nhẹ nhàng với tớ một chút được không. Cậu làm tổn thương tớ đó”

“Không. Nếu không muốn bị tổn thương thì đừng có làm mấy thứ như vừa rồi nữa”

“……Cậu giận thật à?”

Tôi không nghĩ là giọng điệu vừa rồi của mình khắt khe vậy đâu. Tuy nhiên, Sendai-san, mọi khi chẳng quan tâm tôi có nổi cáu hay tâm trạng xấu, vậy mà giờ đây tôi có thể cảm thấy được sự bất an từ giọng nói của cô ấy.

Có lẽ cơn sốt đã làm cho cô ấy trở nên rụt rè yếu đuối mất rồi.

Điên thật ấy chứ.

Cô ấy cứ nói vậy làm tôi cảm thấy mình vừa làm cái gì đó sai không bằng ấy.

Tuy tôi bảo Sendai-san rằng hôn kiểu đó rất gớm, nhưng đó lại là lời nói dối trắng trợn, và tôi cũng đã quen với việc hôn kiểu đó rồi. Đối phương là người bệnh, có lẽ tôi đã hơi nhiều lời rồi. Nên là, dù tôi sẽ không rút lại lời nói vừa rồi đâu, nhưng tôi sẽ chối những lời mà Sendai-san vừa nói.

“Tôi không có giận, nhưng tâm trạng tôi đang không được tốt”

“Vậy thì, trao đổi nhé. Cậu ra lệnh cho tớ đi”

“Vậy thì, cái con khỉ. Tôi không có ra lệnh cho cậu đâu”

“Sao lại thế?”

“Nhìn tôi giống đứa cặn bã thích đi ra lệnh cho người bị ốm lắm hả?”

Dù là tôi có những điều tôi muốn ra lệnh lắm, nhưng tôi không có cầm thú tới mức ra lệnh cho người đang bị sốt đâu. Không như Sendai-san, tận dụng quyền lợi của người bị ốm, tôi là một con người tử tế, nên là nếu chỉ trong hôm nay thôi thì tôi có nghe theo Sendai-san một chút cũng không sao.

“Tớ không quan tâm nếu Miyagi là đứa cặn bã đâu”

“Đừng có mà vớ vẩn nữa, lo mà đi ngủ đi”

Tôi đẩy vai Sendai-san xuống. Nhưng cô ấy lại không nằm xuống mà bắt đầu ho.

“Bệnh lại nặng thêm rồi đó thấy chưa. Ngủ đi”

“Tớ không muốn ngủ”

Vừa ho, Sendai-san vừa nói.

“Bình thường có ai bị cảm tới mức ho sặc sụa thế này mà lại đi hôn người khác không hả? Tôi mà bị cảm là tại Sendai-san hết”

“Tớ hôn cậu vì tớ muốn lây bệnh cho cậu đó. Miyagi cũng bị cảm giống tớ đi”

Sendai-san kéo tay áo tôi rồi nói thứ gì đó khiến tôi tự hỏi không biết tai mình có bị lãng không nữa.

“Này, ác ôn vừa thôi chứ. Tôi không muốn vừa ốm vừa ngủ một mình trong nhà đâu”

Bình thường tôi đã không hiểu là trong đầu cô ấy đang nghĩ cái gì rồi, nhưng giờ lại thêm cơn sốt này nữa, tôi lại càng không hiểu cô ấy hơn. Chẳng có ai bình thường mà lại đi nói là muốn lây bệnh cho người khác cả. Trước giờ chưa từng có ai nói với tôi vậy luôn á.

“Để tớ chăm sóc cậu cho”

“Miễn bàn”

“Nếu vậy thì để tớ ở lại qua đêm chăm sóc cho cậu nha?”

“Tuyệt đối không có chuyện tôi cho cậu ở lại qua đêm đâu. Ai biết được là cậu tính làm cái quái gì hả. Lo mà ngủ đi”

Tôi không muốn bị chăm bệnh, cũng không muốn để cô ấy ở lại qua đêm. Có lẽ cô ấy cũng không thực sự muốn ở lại đâu, nhưng tốt nhất là dù có là đùa đi chăng nữa thì vẫn nên tránh hiểu lầm.

“Miyagi nè, nếu tớ ngủ rồi là cậu sẽ về đúng hông”

Sendai-san làm giọng nhõng nhẽo hiếm hoi đến lạ thường.

Tôi kìm lại tiếng thở dài của mình.

Do chẳng thể nào mà đối xử lạnh nhạt quá được, nói chuyện với người bệnh đúng là phiền phức thật đấy.

“Ở lại cho tới lúc cậu đi ngủ là nhân từ lắm rồi đó”

“Cậu nên dịu dàng với người bệnh hơn đi”

“Hơn cả thế này á?”

“Ừm”

“Nếu cậu muốn tôi dịu dàng thì đừng có làm mấy điều thừa thãi nữa”

“Dù tớ có không làm những điều như vậy thì cậu cũng có bao giờ tử tế với tớ đâu”

Đau lòng thật đó.

Hôm nay, dù Sendai-san có làm những điều thừa thãi, tôi vẫn đối xử ân cần với cô ấy đó thôi. Mà dù có nói đi chăng nữa thì cũng chẳng lọt vào được tai cô ấy đâu. Tôi nhặt miếng khăn chườm mát mình làm rơi xuống lên, lấy hũ yogurt trong túi xách ra rồi đưa cho Sendai-san.

“Ăn cái này rồi nằm yên dùm tôi cái”

“……Cám ơn cậu”

Cô ấy ngoan ngoãn cầm lấy hũ yogurt rồi bóc ra. Và rồi một miếng, hai miếng được đưa vào trong miệng cô.

“Miyagi ở lại với tớ thêm một chút đi. Nếu vậy thì tớ sẽ khỏi bệnh sớm thôi”

“Tôi không phải là liều thuốc cảm của cậu”

“Tớ biết”

“Đừng có ăn nói vớ vẩn nữa, ăn mau mau rồi ngủ dùm cái”

“Tớ nói từ nãy rồi còn gì, tớ ngủ nhiều lắm rồi nên giờ không có buồn ngủ nữa”

“Cũng vẫn phải ngủ”

“Vậy thì, nếu Miyagi hôn tớ thì tớ sẽ ngủ”

Bàn tay cầm thìa yogurt dừng lại.

Đặt chiếc thìa lên hộp, bàn tay ấy chìa ra, từng ngón tay vuốt ve môi tôi.

Thân nhiệt của Sendai-san vẫn không đổi.

Vẫn nóng như vậy.

Thế nhưng, nhiệt độ toả ra từ đầu ngón tay cô ấy lại cảm giác thật dễ chịu. Càng lúc tôi càng muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn, nên tôi nắm lấy những ngón tay đang vuốt ve trên môi mình. Đưa mặt mình lại gần cô ấy, tôi thở dài.

“Sendai-san này, cậu hơi bị ranh mãnh quá rồi đó. Không ngủ được thì không cần ngủ, nằm xuống đi”

Tôi cầm hũ yogurt đang ăn dở đặt lên bàn.

Cô ấy cứ đòi hôn tôi một cách hết sức tự nhiên thế này làm dễ hiểu lầm quá, thế nhưng, tôi tới đây không phải để làm những thứ như vậy.

Tôi lấy ra miếng khăn chườm mát rồi đặt lên trán Sendai-san. Trông cô ấy như sắp cằn nhằn nữa vậy.

“Lạnh quá”

“Nếu mà nó ấm thì phải đem vứt đi rồi đó”

“Ừ thì cũng đúng”

“Với cả, nếu cậu mà không ngủ là tôi về đó”

Sau khi tôi tuyên bố với cô ấy, tuy không lạnh nhạt bằng miếng khăn chườm mát, Sendai-san nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp lại “vậy thì”.

Tôi có linh cảm không được hay ho cho lắm.

Dù vậy, khi tôi hỏi lại “làm sao?”, thì đáp lại tôi là một giọng nói trầm lắng.

“Nếu cậu đưa tay cho tớ thì tớ sẽ ngủ”

“Tay?”

“Ừm”

“Nếu chỉ có vậy thôi thì được”

Tôi chấp nhận lời thỉnh cầu của cô ấy, dù sao cũng đỡ hơn là hôn, và rồi Sendai-san nằm xuống giường, trông có vẻ rất mãn nguyện với câu trả lời của tôi. Như để nhắc tôi, cô ấy chìa tay mình ra, nên tôi đặt tay mình lên tay cô ấy.

“Cậu thích nắm tay tôi tới vậy à?”

eyJpdiI6IkE0cU9EbVZONk9LRjRYaFZcL3E2dkdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhNTHVVaWJcLzZhNUFmUFplMFVrY0JcL0J0VkFHdG1FRXFsZm80eFZtQVFjQ2VzUmg4VTNINlFrTktPTHV0KzZHUzRvMk9xZXdpcFJpMno1ZytaMTBHdTRQR21vM3FwMTlzNXdUTUx0WUNLK250R0JhbE1pSFIxK0JnS3VtVzV6cGZrOVp1Mm1rREdVbk1VY25YazFaUU9Vd3U4VUJZenA0KzhqVTlOTFZ0WTREWlhCd0xQakdFQjM1WVkzcmRsZXBPOFp2U0ZMT0J5aitXZnNMeHZSUkhLc1pGcjFwbXJcL0VQbnFEaVN5MkNUeHFkcjJOaThDbURmQjBiS05HZ2wwVFJQakxiVWhHVThyVVwvSW9BSTFDK2dqQT09IiwibWFjIjoiYWI1ZDUyZTZhN2ViYTA4NmE2MDQ1ZGRhNDIwNzQ4YzJkZTA5NTk1NmQ0NDliNWM0Yzk0Mzk1NTcxOTY4NTVlMiJ9
eyJpdiI6IlhnbllpNDZ1TUpTeFNoc1J5ZmRlOHc9PSIsInZhbHVlIjoiVjJZVnVWeDI1Qk4zdUlxYTlyeU82czVuYU9rb1VBUzh3RHJvMVBvK1ptUE5FNXJMQ0wxZDBBXC81UWNHTkNxK0FsMlZGamR3M2czK1ZpeHFhMXhSWmpVeDdzNkNGOXNGMmNjS1BrMUtqMW5YcFh2Um1wbjZLVXhpbnZWZSs3UGZhIiwibWFjIjoiNTliZTBmZDNmYTMzYzA0NDE4YjNmYzE3ODZhZmEwZTVmYjkyYjEwYWMzZjNjZGY1YWI3Y2FhYWJmZWUxOTk1YSJ9

 

Ads
';
Advertisement