Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Vào một ngày nọ, Miyagi đã tới thăm tôi.

Nghe có vẻ giống như chuyện hoang đường, như kiểu có bão vào một ngày đẹp trời ấy, nhưng nó lại xảy ra thật. Miyagi gọi tôi tới, và giờ đây tôi đang ở trong phòng cô ấy, không có bão, cũng không có thiên tai.

Không có gì thay đổi kể từ hôm tôi bị ốm.

Kể cả đã sang tháng mười một rồi, Miyagi vẫn ngồi bên cạnh tôi.

Vào những ngày tháng bình thường thế này thì cũng xảy ra một vài chuyện không được bình thường cho lắm.

Dù là bài kiểm tra giữa kỳ đã kết thúc rồi, bây giờ Miyagi vẫn đang học hành rất nghiêm chỉnh.

Bài kiểm tra hôm nọ cô ấy đưa tôi, mặc dù điểm số không đủ cao để vào chung trường với tôi, nhưng cũng không tệ. Nếu Miyagi muốn vô trường mà cô ấy đã chọn trước đó thì chắc chắn sẽ không rớt nổi đâu. Nên tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ chẳng thèm học nữa, thế nhưng giờ cô ấy vẫn cứ tiếp tục học hành nghiêm chỉnh như trước.

Tuy năm nay cô ấy cũng là sĩ tử rồi nên có học cũng không phải gì lạ, nhưng Miyagi lại rất ghét phải học hơn mức cần thiết. Thay vì cứ giữ nguyên tình trạng như vậy, cô ấy lại càng chăm học hơn, làm tôi cảm thấy có cái gì đó không được bình thường.

Tôi cắn miếng snack khoai tây mình vừa mua ở tiệm tạp hoá.

Cậu đổi trường nguyện vọng rồi hả?

Là thứ mà tôi vừa hỏi cô ấy hồi nãy, và đáp lại chỉ là một câu trả lời lạnh nhạt: không đổi gì hết.

Tôi lấy ra một túi snack khác từ chiếc túi trên bàn.

“Miyagi, mở miệng ra nào”

Dù không biết tại sao cô ấy lại đang học hành hơn mức cần thiết như vậy, trông cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa với bộ mặt khó khăn thế kia, tôi chìa một miếng snack ra cho cô ấy.

“Tự mà ăn đi”

Không lâu trước đây tôi cũng có mua snack khoai tây thế này, Miyagi cũng nói ra một câu tương tự rồi tự ăn lấy. Hôm nay cũng vậy, cứ như lặp lại chuyện xảy ra hôm đó, Miyagi cũng tự mình lấy một miếng từ trong túi snack ra rồi ăn.

“Ăn cái này đi chứ”

“Khỏi”

Miyagi lộ ra bản mặt trông rõ khó chịu.

Giờ mà ép cô ấy mở miệng ra nhét miếng snack này vào thì kiểu gì cô ấy cũng nổi cáu cho mà xem.

Vào lúc tôi không bị ốm thế này, Miyagi đối xử với tôi rất lạnh nhạt.

Nếu hôm nay tôi cũng bị cảm, nếu hôm nay tôi vẫn còn cơn sốt đó, có lẽ Miyagi sẽ đối xử dịu dàng với tôi hơn. Mà tôi cũng nhớ là lúc đang ốm tôi cũng khá là đòi hỏi, ích kỷ nữa, thế nhưng, Miyagi lại không một lần nổi giận với tôi.

Cứ nghĩ đến việc sẽ có lúc Miyagi sẽ đối xử dịu dàng với tôi, mặc dù là lúc đó tôi có đang ốm đau đi chăng nữa, tôi vẫn thấy khá rung động. Ước gì cô ấy cũng đối xử dịu dàng với tôi kể cả khi tôi đang khoẻ mạnh như bây giờ.

“Không được. Để tớ đút cho cậu đi”

Tôi chìa miếng snack khoai tây ra tới miệng Miyagi. Nhưng cái miệng cô ấy vẫn cứ đóng chặt.

Miyagi cứ như một con mèo hoang với lòng ác cảm với con người vậy, chẳng bao giờ làm theo ý tôi muốn cả. Chỉ cần tới gần một chút thôi là lại chạy ngay đi, chìa tay ra một chút thôi là lại cắn tôi ngay. Hơn nữa, tôi chẳng cảm thấy gì ngoài sự đau đớn cả.

Dù có là ngẫu hứng đi chăng nữa, hôm đó Miyagi cũng đã lo nghĩ cho tôi. Dẫu chỉ giới hạn vào ngày hôm đó thôi, nhưng tôi đã lỡ nhìn thấy Miyagi như vậy mất rồi, thành ra giờ tôi cũng kỳ vọng lắm.

“Miyagi”

Khi bị tôi nhấn miếng khoai tây hình lượn sóng vào môi thì Miyagi mới mở miệng ra với vẻ mặt như căm thù tôi từ tận đáy lòng vậy.

Vừa nghĩ thật hiếm hoi làm sao, tôi vừa nhét miếng snack vào giữa đôi môi hơi hé mở ra. Miếng snack mỏng manh nhanh chóng biến mất khỏi tay tôi, và Miyagi cau mày lại như vừa ăn trúng phải cái thứ gì đó vô vị lắm vậy.

Có lẽ bỏ thời gian ra mua cái này cũng đáng. Đồng thời, tôi cũng mong ít nhất thì cô ấy cũng phải làm ra vẻ mặt là nó ngon đi chứ. Dù gì thì, việc Miyagi thực sự chấp nhận ăn thứ gì đó từ tay tôi cũng đủ để xoá nhoà đi sự bất mãn trong lòng rồi.

Tuy không phải là tôi đang cho mèo ăn hay gì đâu, nhưng tôi vẫn muốn đút thêm cho cô ấy. Có lẽ nếu tôi cứ tiếp tục đút cho cô mèo này ăn tiếp thì kể cả sau lễ tốt nghiệp cô ấy cũng vẫn sẽ tìm đến tôi để kiếm thức ăn thôi.

Tôi cầm lên một miếng snack khoai tây khác rồi đưa ra miệng Miyagi tiếp.

“Nè”

“Vẫn còn định làm trò này tới bao giờ nữa?”, tuy không nói thế, nhưng trên mặt Miyagi có dán tờ giấy ghi như vậy đó. Thế rồi, cô ấy mở miệng ra một cách cau có.

Đưa tay lại gần, miếng snack bỗng nhiên biến mất, và chỉ còn lại một âm thanh giòn rụm vang lên.

Tôi ấn ngón tay mình vào môi Miyagi thì cô ấy bắt đầu nhau mày lại.

Tôi di chuyển ngón tay mình quanh vành môi đó, dù cô ấy không trông như muốn tôi làm thế chút nào cả. Sau đó thì, Miyagi cạp nguyên cả ngón tay tôi bằng hàm răng cô ấy như là đang cạp miếng snack.

Dù cô ấy cũng chỉ cắn vừa phải thôi, nhưng cũng đau phết đấy.

Dạo này nhé, cứ mỗi khi mà tôi chạm vào môi Miyagi thế này thì cô ấy sẽ lại cắn tôi. Nay tôi đã mất công đi mua snack khoai tây cho cô ấy rồi mà cô ấy vẫn đối xử với tôi thế này.

Lý do thì cũng đơn giản thôi, là kể từ hôm tôi ốm liệt giường tới giờ, tôi vẫn chưa một lần hôn Miyagi. Kể từ lúc đó, cứ mỗi lần cô ấy đánh hơi được hành vi nào đó có khả năng dẫn tới việc hôn nhau từ tôi thì Miyagi sẽ từ chối ngay tắp lự.

“Đau đó Miyagi”

Những lời nói với mong muốn Miyagi dừng lại không hề lọt qua tai cô ấy. Hai hàm răng ấy trái lại còn ghim vô sâu hơn vào ngón tay tôi nữa.

“Nếu đã vậy rồi thì tiện thể liếm tay tớ luôn đi”

Khi tôi chạm ngón tay mình vào đầu lưỡi cô ấy thì Miyagi thả tay tôi ra khỏi hàm răng mình.

“Không liếm tớ à?”

“Không”

Nói rồi, Miyagi nhìn vào vở. Những câu bài tập chưa được giải dần được lấp đầy bằng những ký tự, và những trang sách giáo khoa dần được lật qua.

Miyagi sẽ không tự mình liếm tay tôi đâu.

Nếu tôi bảo cô ấy liếm nó thì cô ấy sẽ ngưng không cắn tôi nữa.

Phản ứng của cô ấy dễ hiểu quá mà.

Dù vậy, tôi vẫn không hiểu lý do tại sao cô ấy lại không muốn hôn.

Không phải là tôi muốn hôn Miyagi bằng bất cứ giá nào, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không muốn. Nếu được thì tôi cũng muốn, nhưng Miyagi lại không như thế. Từ trước tới giờ tôi cũng đã hôn cô ấy nhiều lần rồi, giờ này còn từ chối thì còn có ích gì nữa, vậy mà cô ấy vẫn từ chối tôi.

Tôi không thể hiểu nổi tại sao Miyagi lại bướng bỉnh không muốn tôi hôn cô ấy đến vậy. Chắc chắn có hỏi thì Miyagi cũng chẳng trả lời đâu. Dù tôi có gượng ép hỏi đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ ra lệnh cho tôi ngậm miệng lại, hết chuyện.

Miyagi lúc nào cũng bất công thật đó.

Dù không cho tôi hôn, nhưng lúc nào cô ấy cũng kiểm tra sợi mề đay của tôi. Tôi không có quyền từ chối, nên cô ấy có thể ra lệnh cho tôi bất cứ thứ gì cô ấy muốn, như là cởi nút áo thứ ba ra, hay là để cô ấy chạm vào ngực chẳng hạn. Và tất nhiên, giờ tôi có bảo mình muốn chạm vào cô ấy thì cô ấy chắc chắn sẽ nói không. Không biết là cái điều kiện trao đổi của chúng tôi nó bay đi đâu mất rồi.

Lẽ ra Miyagi không nên đối xử dịu dàng với tôi chỉ vì tôi bị cảm. Lẽ ra cô ấy cũng không nên chấp nhận nụ hôn đó từ tôi. Tại cô ấy chẳng phản kháng lại như mọi khi mà bây giờ tôi lại cứ tiếp tục đặt kỳ vọng vào cô ấy nhiều hơn.

“Miyagi”

Tôi chọc vào vai cô ấy, mong cô ấy nhìn sang phía mình.

“Gì? Tôi đang học”

Tôi thò ngón tay mình vào cái miệng gắt gỏng kia.

“Liếm nó đi”

Vừa nói xong, thì Miyagi cắn luôn ngón tay tôi.

Đau quá đi mất.

Hàm răng cô ấy còn nghiến chặt hơn lúc vừa rồi nữa.

Tôi đưa tay kia của mình lên má cô ấy, rồi trườn ra đằng sau tai.

Lúc tôi kéo dái tai cô ấy thì lực cắn lại giảm đi đáng kể, nên tôi nhấn ngón tay mình vào lưỡi Miyagi.

“Tớ bảo cậu liếm, chứ không phải cắn”

Đây không phải là mệnh lệnh.

Tôi không có quyền khiến Miyagi phải nghe theo lời tôi, nên đây chỉ là một yêu cầu nhỏ nhoi thôi. Nên là, Miyagi có thể sẽ cắn tôi tiếp, hoặc kéo tay tôi ra luôn. Cô ấy hoàn toàn có quyền làm thế. Dù vậy, Miyagi lại không làm thế mà lại nghe theo yêu cầu của tôi.

Áp chặt vào ngón tay tôi là một thứ gì đó ấm áp.

Chiếc lưỡi đó ấn nhẹ ngón tay tôi, rồi trườn lên.

Các dây thần kinh bắt đầu tập trung tại vị trí ẩm ướt, nhầy nhụa trên đầu ngón tay tôi.

Lẽ ra nó không nóng tới mức thế, nhưng đầu ngón tay tôi lại có cảm giác nóng như thiêu đốt vậy. Cơ thể tôi đang dần nóng ran lên như được truyền vào bên trong thân nhiệt của Miyagi vậy.

Khi tôi từ từ rút ngón tay mình ra rồi ấn lên đôi môi, cô ấy lại liếm tiếp ngón trỏ của tôi, tới khoảng đốt thứ hai trên ngón tay.

Miyagi làm thế này trông gợi dục thật đó, cơ mà nếu tôi nói ra thì Miyagi sẽ nổi khùng lên mất, nên là cứ ngậm miệng lại thôi.

Trước đây cô ấy cũng đã từng liếm tay tôi thế này rồi.

Tuy nhiên, lúc đó tôi không hề nghĩ cô ấy trông dâm dục thế này chút nào đâu, nên tôi có thể nói rằng bây giờ bản thân mình đang nhìn Miyagi với một ánh mắt hoàn toàn khác rồi.

Một lần nữa, tôi ấn tay mình lên đôi môi cô ấy. Lúc tôi định đưa ngón tay lại vào trong miệng cô ấy, Miyagi nắm tay tôi lại một cách thô bạo rồi dùng hết sức kéo mạnh tay tôi ra.

“Đủ rồi đó”

Miyagi nói, ghim vào tay tôi bộ móng sắc nhọn đến nỗi đặt cả chiếc blazer cũng không che giấu đi được thứ đó.

“Nếu tớ bảo vẫn chưa được thì cậu có liếm lại không?”

“Sendai-san biết là cậu làm gì có quyền ra lệnh cho tôi đâu mà nhỉ?”

“Tớ biết”

Khi tôi thành thật thừa nhận những lời Miyagi nói thì bàn tay đang bấm chặt vào tay tôi bỗng thả ra. Sau đó, bàn tay ấy lấy ra hai miếng khăn giấy từ bên trong con cá sấu.

“Lau đi”

Tôi dùng hai miếng khăn giấy cô ấy đưa tôi lau tay mình, vo tròn hai miếng giấy vào rồi ném vào thùng rác. Vừa lúc tôi ném một quả khá đẹp vô trong thùng rác, thì Miyagi nói như thể cô ấy đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi.

“Giờ thì, tới lượt Sendai-san liếm tay tôi. Mệnh lệnh đấy”

Cô ấy ấn ngón tay mình vào môi tôi, và thay vì đáp lại “được thôi” tôi chạm lưỡi mình vào tay cô ấy.

Như Miyagi vừa làm với tôi, tôi trườn lưỡi mình xuống đốt tay thứ hai trên ngón tay cô ấy.

Chỉ cần áp vô mạnh một chút thôi là tôi có thể cảm nhận được độ cứng của xương tay.

Lúc tôi nghiến răng mình vào một chút thì Miyagi định rụt tay về, nên tôi nắm lấy tay cô ấy.

Tôi tò mò, không biết bây giờ trong mắt Miyagi tôi trông như thế nào.

Lúc nhìn tớ thế này, cậu nghĩ gì về tớ, cậu cảm thấy thế nào về tớ?

Tớ muốn nhìn trộm vào bên trong lòng cậu.

“Sendai-san, đủ rồi”

Miyagi nói cộc lốc rồi cố rút tay về.

Tôi kéo tay cô ấy lại rồi cắn vào đầu ngón tay cô ấy.

Cứ như thế, tôi nhét cả ngón tay cô ấy vào miệng mình, và rồi cô ấy cầm con cá sấu lên mà đẩy tôi ra từ chỗ xương đòn.

“Đã bảo là đủ rồi cơ mà”

Bị con cá sấu đẩy mạnh ra, tôi thả ngón tay Miyagi ra.

“Tớ vẫn làm tiếp được mà”

Tôi cướp lấy con cá sấu từ tay Miyagi rồi nắm tay cô ấy lại. Vừa lúc tôi chuẩn bị đưa môi mình lại gần những ngón tay thì bàn tay ấy nhanh chóng chuồn đi.

“Không cần làm nữa. Ngưng dùm tôi”

“Sao lại thế?”

“Sao cái gì, tại Sendai-san có hơi——”

“Hơi?”

“Không có gì”

Cuối cùng thì cô ấy cũng không nói nốt cái câu vừa bị cắt quãng đó mà cứ thế mà kết thúc.

“Trả con cá sấu đây”

Tôi đưa cho cô ấy hộp khăn giấy hình cá sấu như cô ấy bảo. Miyagi lau ngón tay cô ấy, và thay vì đưa lại tôi con cá sấu thì cô ấy ném miếng giấy về phía tôi.

“Bảo tớ làm tiếp đi”

Tôi ném cục rác vào về phía thùng rác. Nhưng lần này tôi lại ném trượt, nên tôi phải bước ra đó nhặt lên.

“Sendai-san là đồ biến thái”

“Đấy có phải là “làm tiếp đi” đâu”

Ngồi xuống bên cạnh Miyagi, tôi xoa lên đầu con cá sấu mà Miyagi đang giữ trên tay.

“Nè Miyagi. Vừa rồi cậu có cảm thấy đã không?”

“Sendai-san lắm mồm quá đấy. Tôi đi học bài đây, cậu ngậm mồm vào dùm tôi”

Tôi biết mà.

Miyagi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói là cô ấy cảm thấy sướng đâu.

Hôm đó có hamburger được chế biến sẵn với súp ăn liền.

Miyagi, sau khi ăn snack khoai tây từ tay tôi xong, tối hôm đó lại làm bữa tối cho cả hai chúng tôi, và chúng tôi cùng nhau ăn như thường lệ.

Dù là đôi lúc cô ấy sẽ hỏi tôi có muốn ăn tối không, nhưng chưa một lần tôi được hỏi là mình có muốn ở lại qua đêm hay không. Vậy nên, lúc ăn xong bữa tối cũng là lúc tôi về nhà.

Những điều mà Miyagi sẽ nói và những điều mà Miyagi sẽ không nói với tôi hầu như đã được định đoạt hết cả rồi.

Nếu phải phân loại chúng ra thì, hầu hết những thứ Miyagi nói với tôi đều rất lạnh nhạt. Nhờ thế mà lúc nào tôi cũng bị cô ấy từ chối. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu là Miyagi thì chắc cũng không sao.

——Cho tới một tháng trước.

Tôi ngừng chép những câu chữ trên bảng vào vở, rồi nhìn về phía đồng hồ.

Còn năm phút nữa là tới giờ nghỉ trưa.

Tôi vẽ con cá sấu lên vở mình, rồi lại hướng ánh nhìn về phía bảng đen.

Cũng đã vài ngày kể từ lần cuối tôi gặp Miyagi rồi, giờ tôi lại muốn nghe Miyagi nói điều gì đó mà bình thường cô ấy sẽ không hề nói.

Hồi tháng chín, lúc mà dư âm của kỳ nghỉ hè vẫn còn đọng lại, tôi đã nghĩ là từ giờ tới lúc tốt nghiệp vẫn còn xa lắm. Tới tháng mười, tôi bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho lễ hội văn hoá trường và ôn bài cho kỳ thi giữa kỳ, nên tôi cũng không hề nghĩ tới xem mình còn bao nhiêu thời gian nữa. Tuy nhiên, vào tháng mười một, ngày lễ tốt nghiệp bỗng nhiên trở nên gần hơn. Nếu tính theo từng ngày thì vẫn còn kha khá thời gian nữa, nhưng chúng tôi vẫn còn kỳ nghỉ đông nữa, và hơn nửa thời gian trong học kỳ ba là giai đoạn tự học rồi.

Do không còn nhiều thời gian nữa, nên tôi muốn nghe Miyagi nói với tôi điều gì đó mà cô ấy sẽ không bao giờ nói, dù là tôi cũng chẳng biết là cái gì mới được. Bị cảm xong, phát hiện ra Miyagi lại có một mặt dịu hiền như thế, giờ con người tôi đang trở nên tham lam quá rồi.

Mọc ra từ con cá sấu trên cuốn vở là chiếc khăn giấy.

Ngay sau đó thì tiếng chuông reo lên, và giáo viên cũng tuyên bố kết thúc lớp học. Cất sách vở của mình đi, tôi bước ra bàn của Umina rồi vỗ lên vai cậu ấy.

“Umina. Tớ tính đi mua đồ một chút nên cậu đi ăn trước đi ha”

Cầm ví tiền trên tay, tôi luồn lách qua từng dãy bàn ghế. Ngay trước lúc chuẩn bị ra khỏi lớp thì giọng nói lớn của Umina ngăn bước chân tôi lại.

“Hazuki! Nhớ mua dùm tớ hộp nước ép dâu nhá. Chút nữa tớ đưa lại tiền cho”

“Tớ nữa nha”

Ngay theo sau đó là giọng của Mariko, và rồi tôi giơ tay lên ra hiệu cho bọn họ.

“Oke”

Cũng không phải chuyện gì lớn lao cho lắm nên tôi cũng thoải mái, và rồi tôi bước ra khỏi lớp trước khi quay người lại. Cùng lúc đó thì, cả người tôi đụng vào phải thứ gì đó.

“Á”

Nói trắng ra thì là do tôi mắt nhắm mắt mở không chú ý đằng trước.

Tuy không vội, nhưng tôi cũng không có nhìn về đằng trước.

“Xin lỗi. Cậu có sao không?”

Tôi xin lỗi người bên kia theo phản xạ rồi nhìn vào đối phương.

Là một khuôn mặt quen thuộc.

“Mình cũng xin lỗi”

Utsunomiya Maika.

Không những là do tên cậu ấy phát ra từ miệng Miyagi khá là nhiều, tôi cũng thấy cậu ấy lúc nào cũng đi chung với Miyagi nên cũng có nhớ rõ mặt. Tuy nhiên, đối với Utsunomiya thì tôi chỉ là một người bạn cùng lớp cũ thôi. Do chúng tôi không có thân nhau lắm nên tôi cũng chỉ sử dụng những lời nói xã giao thôi.

“Cậu có ổn không?”

“Mình ổn”

Utsunomiya trả lời ngắn gọn rồi bắt đầu bước đi.

Lối đi trong trường cũng đơn giản thôi.

Trên đường hành lang thẳng tắp, một bên là cửa sổ hướng ra ngoài, một bên là dãy các lớp học. Nơi cần đi cũng chẳng có nhiều. Nếu là giờ nghỉ trưa thì thì có đi mua đồ hay đi vệ sinh gì đó thôi. Và nhìn kiểu gì cũng thấy Utsunomiya đang đi về cùng phía với đích đến của tôi.

“Ừm, mình là bạn cùng lớp với Sendai-san hồi học năm hai, Utsunomiya này, cậu có nhớ không?”

Utsunomiya, từ nãy tới giờ luôn lặng im bước đi, dừng chân lại rồi bắt đầu giới thiệu bản thân mình với tôi.

“Tất nhiên là mình nhớ chứ”

Miyagi cũng hay kể với mình về Utsunomiya mà.

Làm gì có chuyện mà tôi nói thế với cậu ấy được, nên tôi chỉ chọn nói cái gì đó an toàn, rồi cả hai bắt đầu đi chung với nhau.

Dù là bản thân bắt chuyện với tôi trước, nhưng Utsunomiya lại không nói gì tiếp. Cậu ấy cứ im lặng mà bước đi. Đụng vào phải bạn cùng lớp thế này, xong còn cùng đích đến với nhau nữa, nên có thể cậu ấy cũng không muốn phải im lặng nên mới giới thiệu bản thân mình, nhưng mà sự im lặng ngay theo sau đó đã làm cho tình huống giữa chúng tôi trở nên khó xử hơn nữa rồi.

Dù sao đi nữa thì tôi cũng chẳng có gì để nói cả, nên hai người chúng tôi cứ lặng im mà bước đi.

Do cả hai cùng tới chung một chỗ nên tôi cũng chẳng phải giữ khoảng cách với cậu ấy làm gì.

Tôi dở trong những lúc im ắng thế này lắm.

Nếu là Miyagi thì tôi không quá bận tâm, nhưng đối phương lại là Utsunomiya nên tôi không thể đợi được. Nếu tôi hoàn toàn không biết đối phương là ai thì không nói, nhưng đằng này lại là người tôi nhớ rất rõ mặt, nên tôi cũng muốn nói về thứ gì đó.

Mà dù nói thế thì giữa tôi và Utsunomiya cũng chẳng có nhiều điểm chung để mà nói với nhau lắm, nên tôi nói ra điều hiện lên ngay trong đầu tôi.

“Utsunomiya này, cậu tính xin vào trường đại học nào vậy?”

Khi tôi hỏi cậu ấy về một chủ đề khá chung chung đối với những học sinh đang chuẩn bị thi đầu vào như chúng tôi, thì phát ra từ miệng cậu ấy là tên của một trường cách trường tôi muốn vào không xa cho lắm.

“Chà, mình cũng học ở trường ngoại tỉnh nè”

Cậu ấy hỏi “ở đâu”, nên tôi nói ra tên trường đại học mình muốn vào, rồi tiếp lời “nếu thi vào được thì có khi cả hai cũng gặp nhau ở đó không chừng” để giữ cho cuộc trò chuyện được tiếp tục.

“À, Shiori, à ừm, bạn Miyagi Shiori học chung lớp năm hai với bọn mình ấy, có vẻ cậu ấy cũng dự định vô trường giống mình đó——”

“Eh?”

Nghe thấy những lời Utsunomiya vừa nói, tôi vô thức kêu lên thành tiếng.

Miyagi Shiori.

Một cái tên quen thuộc mà tôi chẳng cần phải hỏi lại cũng biết, nhưng những lời nói ngay sau đó mới là thứ khiến tôi ngừng bước chân mình lại.

Tại vì, lẽ ra Miyagi phải thi vô trường đại học ở gần đây mới đúng chứ.

——Tại sao.

“Eh? Là sao? Eh??”

Coi bộ như giọng tôi phát ra ban nãy có vẻ to hơn tôi nghĩ, nên Utsunomiya bên cạnh tôi cũng đang trông khá là ngạc nhiên.

“À không, xin lỗi cậu. Mình chỉ đang nghĩ là có vẻ điểm số của Miyagi coi bộ cũng khá ấy chứ nhỉ thôi à”

Tôi biết là nghe có hơi thô lỗ, nhưng ngoài đó ra thì tôi chẳng nghĩ ra được lý do nào khác để đánh trống lảng, lấp đi cái bầu không khí ngượng ngùng này.

“Tại dạo này cậu ấy có vẻ chăm chỉ học lắm á”

Utsunomiya đáp lại tôi với vẻ mặt cũng không hẳn hoài nghi, nhưng cũng trông cậu ấy cũng thấy lạ.

Có lẽ Utsunomiya nhắc đến tên Miyagi chỉ để phá vỡ cái bầu không khí tĩnh lặng giữa chúng tôi thôi. Cậu ấy, và cả tôi nữa, cũng chỉ hơi bất ngờ vì tôi phản ứng lại hơi quá. Nếu cứ tiếp tục thế này mà không nhắc tới Miyagi thì, có lẽ cả hai cũng sẽ chỉ nói qua lại vài ba cái chuyện phiếm cho tới khi mua đồ xong thôi.

Tôi bắt đầu di chuyển đôi chân vừa dừng lại.

Trong lúc đi trên đường hành lang, cái miệng tôi tự tiện nói ra, cứ như muốn bắt kịp theo đôi chân tôi vậy.

“Bạn Miyagi tính xin vào trường đó thật hả?”

“Cậu ấy đột nhiên nói thế nên mình cũng không biết có thật hay không nữa. Chỉ biết là cậu ấy nói sẽ xin vào thôi à”

“Hể”

“……Ừm, Sendai-san này. Liệu Sendai-san có phải là bạn với Shiori không nhỉ?”

Lẽ ra chúng tôi chỉ đang nói chuyện không đâu thôi, nhưng Utsunomiya bỗng dưng lại chuyển sang một giọng nói rất trầm, giống như cậu ấy đang muốn hỏi biết sự tình vậy. Trông mặt cậu ấy có vẻ hơi cứng lại, không biết có phải do căng thẳng hay không. Không chừng cậu ấy bắt chuyện với tôi là vì muốn hỏi điều này cũng nên.

“Sao thế?”

Tôi nở một nụ cười thật tươi rồi hỏi lại.

“Tại lúc hai cậu đụng vào nhau ở hành lang thì mình có cảm giác vậy á. Có những lúc tụi mình đi ngang qua cậu thì Sendai-san trông có vẻ như đang nhìn về phía Shiori nè. Với cả trước đây cậu cũng có gọi Shiori ra nữa, nên mình cũng hơi thắc mắc”

Cậu ấy tinh mắt thật đấy.

Tôi không nhớ là mình có lườm Miyagi tới mức vậy, nhưng đúng là có những lúc đi ngang qua nhau thì mắt chúng tôi cũng có bắt gặp nhau. Dù là có giao kèo là không được dính dáng gì tới nhau khi ở trường, nhưng do tôi đã dính líu quá sâu vào với Miyagi lúc ở ngoài trường học rồi, nên dù có không muốn đi chăng nữa thì cơ thể tôi cũng tự động phản ứng lại.

“Bọn mình không phải là bạn đâu. Lần trước mình gọi Miyagi ra là vì giáo viên nhờ mình gọi cậu ấy thôi à”

Tôi giữ nguyên nụ cười của mình mà trả lời cậu ấy, nhưng lại bước đi nhanh hơn trước một chút.

“……Chắc là do mình tưởng tượng thôi nhỉ”

Utsunomiya tự lẩm bẩm rồi nói “mình đi mua nước ép trái cây trước nha”, rồi hướng về phía máy bán hàng tự động.

Chúng tôi cũng không đủ thân nhau để đi chung ra tới đó, nên tôi đi mua sandwich trước. Sau đó, tôi mua vài hộp nước ép cho Umina với Mariko, lúc quay về thì thấy hai người họ đang hào hứng nói về chuyện bạn trai gì đó.

Ăn trưa với đám Umina lúc nghỉ trưa cũng khá là vui ấy. Cứ nghĩ tới việc chỉ còn vài tháng nữa thôi là tôi sẽ không còn được nghe mấy người này nói ba cái chuyện tầm phào này nữa làm tôi thấy có hơi buồn. Tuy nhiên, hôm nay, mặc dù cả hai người nọ cứ rôm rả nói chuyện lọ bên nọ qua bên kia thế này, tôi cũng chẳng thấy sầu vui gì.

Tôi cũng chỉ ậm ừ với họ cho qua chuyện rồi cắn vào miếng sandwich.

Tôi chưa từng nghe tới vụ Miyagi tính xin vô trường ngoại tỉnh luôn.

Cũng có lần tôi nghĩ đến việc nếu như không học chung trường với nhau được thì học gần nhau cũng được. Nhưng biết là kiểu gì cô ấy cũng lạnh nhạt nói không thôi, nên tôi cũng chưa có nói.

Ấy vậy mà, không biết từ lúc nào mà Miyagi lại quyết định xin vô chung trường đại học với Utsunomiya, một trường không cách xa trường đại học tôi vào là bao.

À không, cô ấy vẫn còn chưa quyết định.

Vẫn chưa chắc được là cô ấy sẽ xin vào đó.

Tuy nhiên, kể cả sau đợt kiểm tra mà Miyagi vẫn học hành chăm chỉ đến vậy, coi bộ những điều Utsunomiya nói là sự thật cũng nên.

Nếu là vậy thì, việc Miyagi không kể với tôi cũng đồng nghĩa với việc cô ấy không muốn tôi biết, và mục đích cô ấy xin vào trường đó không phải là vì tôi nhưng lại là vì một lý do nào đó khác.

Ước gì lý do mà cô ấy chọn xin vào một trường đại học ngoại tỉnh là vì tôi, nhưng nếu xem xét lại thì, lý do “vào chung trường đại học với Utsunomiya” lại nghe hợp lý hơn rất nhiều.

Mà chắc cũng chẳng sai đi đâu được đâu.

Lẽ thường tình thôi.

Miyagi với tôi không phải là kiểu “bọn mình quyết tâm vào cùng trường đại học với nhau nha, nếu không được thì học gần nhau cũng được, BFF” hứa hẹn với nhau đủ điều như vậy đâu.

Miyagi đã quyết định rằng ngày tốt nghiệp sẽ là dấu chấm hết cho mối quan hệ của chúng tôi rồi, và cô ấy còn chẳng thèm để tôi hôn nữa. Chẳng có vụ tới lễ tốt nghiệp cô ấy lại bảo là không muốn rời xa tôi đâu.

Nếu có người nào đó mà Miyagi không nỡ rời xa, thì người đó sẽ là Utsunomiya. Việc cô ấy chọn Utsunomiya chứ không phải một người bạn cùng lớp cũ, còn chẳng phải là bạn cô ấy như tôi đây, là một điều quá đỗi bình thường.

Đúng thế, chẳng có gì lạ cả.

Nhưng tôi chẳng thấy hay ho chút nào cả.

Miyagi và Utsunomiya là bạn bè với nhau, và mối quan hệ của bọn họ cũng chỉ đến thế thôi. Tôi không có nghi ngờ gì về điều đó.

Tuy tôi với Miyagi không phải là bạn nhau, nhưng chúng tôi cũng rất gần gũi với nhau đó thôi, chỉ là khác với cách mà Miyagi thân với Utsunomiya thôi. Dù vậy, Miyagi vẫn chọn Utsunomiya, một người chỉ là bạn cô ấy. Điều đó làm tôi cảm thấy tức tối, có lẽ không tới mức đó, nhưng cũng làm cho bụng dạ tôi chẳng thấy ổn tí nào.

Cái sandwich này chẳng được ngon lắm nhỉ.

Có lẽ vị giác của tôi đã hoá rồ mất rồi mới nghĩ là mấy món Miyagi làm, à không, phải nói là mấy món trông-không-được-lành-mạnh-cho-lắm mà Miyagi hâm nóng lên lại có vị ngon hơn thứ này.

Tôi nuốt ực miếng bánh mì khô khan ấy rồi uống hộp trà sữa mà mình vừa mua lúc nãy. Điện thoại trong túi tôi bỗng treo lên. Lúc nhìn vô thì tôi thấy tin nhắn như mọi khi của Miyagi.

Có lẽ tôi nói chuyện ở đâu đó không phải nhà cô ấy thì tốt hơn.

Tôi soạn cho Miyagi một tin nhắn khác với mọi khi rồi gửi.

“Sau giờ học, tới phòng nhạc cụ nhé. Tớ đợi ở đó”

Kể cả sau khi tan trường, tôi vẫn không nhận được hồi âm.

Dù gì tôi cũng đã đoán là Miyagi sẽ không trả lời tôi đâu, nên cũng không có gì lạ.

Miyagi có thể sẽ tới, có thể sẽ không tới.

Mặc dù lúc tôi gọi cô ấy sau khi lễ hội trường kết thúc, cô ấy có tới thật, nhưng cứ nghĩ về những điều mà tôi đã làm vào ngày hôm đó đi, thì có lẽ cô ấy sẽ không tới đâu.

Những điều mà tôi đã nghe từ Utsunomiya hôm nay.

Nếu Miyagi tới, tôi muốn nghe cô ấy nói về những chuyện đó.

——Mặc dù tôi cảm thấy không ổn với vấn đề đó cho lắm.

Dù cơn đau trong bụng đã dịu đi rồi, nhưng sâu trong lồng ngực tôi vẫn cảm thấy mù mịt.

Hiện lên trong tâm trí tôi chỉ còn lại toàn những thứ tiêu cực, tôi chẳng thể nào vui nổi. Chẳng khác gì cái cảm giác khi mà phụ huynh tôi chỉ cưng chiều một mình chị gái tôi vậy.

Tâm trí tôi chỉ bị vướng mắc vào duy nhất một điều đó thôi mà đã khiến đầu óc tôi suy nghĩ bi quan thế này rồi.

Một “tôi” như thế này không được chút nào.

“Tôi” trước đây đầu óc nhanh nhạy, giữ được vị trí đàng hoàng trong lớp, sống một cuộc sống học đường thoải mái. Cảm giác như cái “tôi” đó đang dần biến mất đi vậy.

Tôi cần phải hít thở một hơi thật sâu.

Từ từ, tôi lặng lẽ dạo bước trong căn phòng học không quá rộng lớn này.

Dù cho tôi không phải là lý do mà cô ấy chọn trường đại học ngoại tỉnh đi chăng nữa, nhưng cô ấy vẫn chọn một trường không cách xa trường nguyện vọng của tôi cho lắm.

Bất kể lý do là gì thì gần nhau vẫn tốt hơn là xa nhau.

Cứ nghĩ như vậy đi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi không muốn phải rời xa Miyagi chút nào. Về chuyện cô ấy chọn học chung trường với Utsunomiya, tuy vẫn còn có điều tôi cảm thấy bất mãn, giống như lạc bước vào trong cái thế giới nhuốm thuần một màu xám xịt vậy, cảm giác không được sảng khoái cho lắm, nhưng tốt hơn là tôi nên nghĩ về ý nghĩa của việc “gần nhau”.

Nếu chúng tôi không quá xa nhau thì mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ không đột ngột kết thúc đâu. Chỉ cần nghĩ như vậy thì có lẽ tôi cũng có thể cho qua chuyện kia tới một chừng mực nào đó.

Dù gì đi nữa thì tôi cũng chẳng thể sắp xếp lại tâm trí mình cho ngay nắp được. Nếu đã vậy thì, thay vì phải nhảy xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng thì tôi thà nghĩ về điều gì đó tốt đẹp hơn vẫn còn hơn.

Tuy không phục, nhưng tôi vẫn cố trấn an và thuyết phục bản thân mình, và bằng cách nào đó tôi cũng đã hướng mình tới một hướng suy nghĩ khác. Chắc chắn thế này sẽ tốt hơn.

Tuy nhiên, có một vấn đề.

Cô nàng Miyagi mà tôi biết không hề thành thật chút nào.

Dù cho tôi có hỏi là quyết định vô trường đại học nào chưa thì cô ấy chắc chắn sẽ không nói. Thêm nữa, tôi không muốn nhắc tới tên của Utsunomiya. Nếu tôi nhắc tới cậu ấy thì khả năng cao là Miyagi sẽ một mực chối rồi nói là chỉ hỏi để tham khảo thôi chứ không hề có ý định xin vô.

Mà có nói thế đi chăng nữa, nếu không nhắc đến tên của Utsunomiya thì cũng khó có thể mà xác nhận được chuyện tôi nghe được hôm nay có phải là sự thật không.

Dẫu vậy, đâu đó trong tôi vẫn chưa muốn bỏ cuộc.

Nhưng lỡ như Utsunomiya nói với Miyagi là cậu ấy đã gặp tôi lúc nghỉ trưa thì sao——

Miyagi có ý định xin vô chung trường đại học với Utsunomiya.

Nếu Miyagi biết rằng tôi đã biết được điều đó thì sẽ phiền phức lắm cho coi. Cũng có khả năng là cô ấy sẽ lại nói với Utsunomiya là “quả nhiên chắc tớ vẫn học ở trường nào đó gần đây thôi” hay gì đó tương tự.

Dừng chân lại, tôi nhìn vào đồng hồ thì thấy đã được mười lăm phút kể từ khi tôi tới đây rồi.

“Có lẽ cậu ấy không tới đâu nhỉ.

Dù có đợi thêm thì cũng chỉ năm phút nữa thôi.

Do tháng mười hai đang đến gần lắm rồi hay sao đó mà căn phòng nhạc cụ này có vẻ hơi lạnh thì phải. Đây không phải một nơi mà tôi muốn ở lại lâu đến vậy để đợi ai đó.

Hơn nữa, kể cả có là Miyagi đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không bắt tôi đợi đến tận ba mươi bốn mươi phút đâu. Tôi muốn tin là vậy.

Tôi tựa lưng vào chiếc kệ chứa nhạc cụ.

Nhìn về phía cánh cửa.

Khi tôi nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, thì cánh cửa ấy cũng khẽ hé mở.

Bận một chiếc váy không ngắn, nhưng cũng không quá dài.

Hai hàng lông mày nhau vào như đang cau có.

Không có câu “Tôi tới trễ”, “để cậu đợi rồi” cũng không, chẳng có một lời nào thể hiện sự quan tâm đối với tôi cả.

Miyagi, trong im lặng, tiến tới gần tôi.

Cô ấy vò mái tóc dài hơn vai một chút của mình, rồi dừng chân lại ngay trước mặt tôi. Sau đó, cô ấy mở miệng ra với vẻ phiền hà.

“Đã hứa là không được nói chuyện với nhau ở trường cơ mà, thế này là sao?”

Miyagi vung chiếc cặp của cô ấy vào chân tôi.

“Nếu Miyagi muốn giữ lời thì bản thân cậu giữ lời cũng được mà. Nhưng nếu cậu đã tới thì có nghĩa là lời hứa đó cũng chẳng quan trọng tới vậy đâu nhỉ?”

“Tôi về”

Miyagi đáp lại với giọng nói còn lạnh hơn cả nhiệt độ căn phòng này rồi cố quay về, nên tôi lên tiếng để cản cô ấy lại.

“Khoan đã nào. Tớ có chuyện muốn nói nên mới gọi cậu ra đây chứ”

“Kiểu gì cũng toàn mấy cái vớ vẩn thôi chứ gì. Muốn nói chuyện thì sao lại phải ở đây, ở nhà cũng có sao đâu”

Miyagi vừa cằn nhằn vừa đặt chiếc cặp xuống sàn, rồi nhìn về phía tôi.

“Vì tớ không muốn bị ra lệnh á”

Dù tôi nở một nụ cười tươi rồi nói, đáp lại tôi cũng chỉ là ánh nhìn ghê tởm một cách trắng trợn từ người bên kia.

“Muốn nói gì thì nói lẹ đi”

Nên nói gì và phải nói thế nào đây.

Tôi vẫn chưa nghĩ ra được phải làm sao.

Dù cho có cho tôi thêm năm phút nữa tôi cũng chẳng biết nói sao cho vừa.

Cứ mỗi lần liên quan tới Miyagi thế này là cái đầu tôi lại mất đi khả năng tư duy vốn có một cách không ngờ, nên rốt cuộc, tôi cũng chỉ có thể hỏi một cách thẳng thắn.

“……Trường nguyện vọng của cậu là trường nào?”

“”Có chuyện” của cậu là chuyện này đó à?”

“Ừm”

“Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi cơ mà”

“Thì cũng có phải là cậu chỉ được xin vô một trường thôi đâu. Lỡ đâu cậu có xin vào mấy trường khác nữa thì sao”

“Không có”

Nhận lại được câu trả lời đúng như mong đợi, tôi đưa ngón tay mình lên chơi chiếc nhạc cụ đã được đánh bóng đẹp đẽ.

Trường đại học là một trong những điều mà Miyagi không bao giờ nói cho tôi biết.

Tôi rất muốn hỏi cô ấy về vấn đề này, nhưng tôi cũng biết là cô ấy sẽ không bao giờ trả lời tôi.

Miyagi không bao giờ nói cho tôi biết những điều mà tôi muốn biết. Lúc nào cũng vậy.

Tôi không cách nào xác nhận được điều mà Utsunomiya nói liệu có phải là sự thật hay không.

“Cậu xin vô thêm đi cũng có sao đâu. Bây giờ cậu chẳng thừa sức xin vào được mấy trường đại học tốt hơn còn gì. Đã mất công học hành chăm chỉ vậy mà”

Mặc dù cũng chỉ vô ích thôi, nhưng tôi cố moi ra câu trả lời mà mình muốn từ Miyagi.

“Cậu dai như đỉa thế Sendai-san. Chuyện này chấm dứt ở đây”

“Tớ không nhận lệnh của cậu ở đây đâu”

“Tôi không có ra lệnh, Sendai-san mà cứ muốn nói tiếp thì cứ việc nói tiếp, tuỳ ý cậu. Tôi chẳng có gì để mà nói cả, tôi về. Sendai-san, chút nữa tới nhà tôi đi”

Miyagi đơn phương chấm dứt cuộc nói chuyện.

Dù biết vậy, nhưng cô ấy lại kết thúc nó một cách lạnh lùng, cộc lốc như thế. Tôi hiểu rằng nếu mình còn nói về vấn đề này thêm một phút một giây nào nữa thì tôi sẽ còn càng cảm thấy lạnh buốt hơn nữa. Nhưng một đứa cứng đầu như tôi sẽ không để Miyagi ra về một cách dễ dàng như thế.

“Cậu không muốn vô chung trường đại học với bạn mình à?”

Tôi muốn nêu ra tên của Utsunomiya để lấy một ví dụ cụ thể hơn, nhưng lại phải cố kìm cái tên đó lại trong bụng tôi, không được để nó thoát ra.

“……Tự dưng hỏi cái gì thế?”

“Thì bình thường cũng có nhiều người vậy mà. Kiểu như muốn học chung trường với bạn thân mình chẳng hạn”

“Giờ nhắc mới nhớ. Hôm nay cậu vừa nói chuyện với Maika đúng không Sendai-san?”

Miyagi không thèm trả lời câu hỏi của tôi, mà còn hỏi ngược lại tôi, hai hàng lông mày có hơi nhăn lại.

Nghe vậy là quá đủ để tôi có thể hiểu là Utsunomiya đã kể với cô ấy việc cậu ấy gặp tôi rồi. Nếu thế thì tôi không thể giả vờ là cái tên Utsunomiya không liên quan gì đến chuyện này mà nói tiếp được rồi.

“Utsunomiya á hả, hôm nay lúc đi mua đồ tớ có gặp cậu ấy”

“Cậu nói chuyện gì với Maika?”

“Chỉ là vụ lần trước tớ gọi Miyagi ra thôi ấy mà”

“Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi. Utsunomiya nói ra sao?”

“Cậu ấy nói y như những gì Sendai-san vừa nói”

“Vậy à”

Có vẻ như là Utsunomiya vẫn chưa kể với Miyagi về vụ trường đại học.

Nếu đã vậy thì, tôi không nên nói thêm về vấn đề này nữa.

Tốt hơn là nên kết thúc chuyện này ở đây trước khi lại có thêm vấn đề khác nảy sinh.

Dù biết là vậy, nhưng đâu đó trong tôi vẫn muốn nói thêm với cô ấy.

“Giờ thì vừa lòng cậu chưa? Tôi về trước đây”

Ngay lúc Miyagi chuẩn bị nhặt chiếc cặp trên sàn lên, theo phản xạ, tôi nắm lấy bàn tay Miyagi.

“Gì?”

“Bọn mình nói chuyện một chút nữa, được không?”

“Không. Muốn nói thêm thì về nhà mà nói”

“À ừm, cũng đúng”

Tớ biết chứ.

Nhưng tớ không thể buông tay cậu ra được.

Tôi nắm chặt tay mình như để lấp đầy những khoảng trống với bàn tay trong tay tôi.

Bàn tay này còn lạnh lẽo hơn cả hôm tôi bị sốt nữa.

Tuy là có cả hai chúng tôi ở đây, nhưng căn phòng nhạc cụ này lại khá lạnh lẽo, nên có lẽ đó là lý do tại sao tay cô ấy lại lạnh đến vậy. Chắc chắn cả tay tôi cũng lạnh nữa. Nhưng tôi không nắm tay cô ấy lại để làm ấm tay mình lên.

“Thả tay tôi ra, để tôi về”

“Ở lại với tớ thế này thêm một chút nữa đi”

Nếu thả bàn tay này ra, tôi sẽ không được nắm lấy nó trong một thời gian dài nữa, nên tôi không muốn thả ra.

Tôi muốn nắm tay cô ấy, muốn được chạm vào cô ấy.

Tôi chẳng thể nào giải quyết được tốt những thứ cảm xúc này.

Có lẽ đó là do Miyagi cứ chạm vào người tôi suốt thôi.

Và có lẽ cũng là do Miyagi chẳng chịu nói với tôi điều gì cả.

“Miyagi”

Lúc tôi gọi tên Miyagi rồi bước một bước lại gần, cô ấy lại gạt tay tôi ra.

“Tôi không muốn hôn cậu, tôi đi về”

“Tớ đã nói cái gì đâu”

Có lẽ Miyagi nhớ rõ những điều mà tôi đã làm tại đây trước đây, nên giọng của cô ấy thật lạnh nhạt. Nhưng mà, tôi bây giờ chỉ muốn được chạm vào Miyagi nhiều hơn thôi, chứ không hề có ý định bảo cô ấy hôn tôi.

“Có khả năng cậu sẽ nói ra thôi, nên tôi nói trước cho cậu hay”

“Không đúng mà. Tớ chỉ muốn chạm vào Miyagi thôi. Tại lúc nào Miyagi cũng chạm vào tớ hết đó”

“”Cũng” là thế nào? Tôi đã chạm vào Sendai-san bao giờ?”

Tôi cởi ra một nút áo mà mình không cởi ra ở trường.

Và rồi, tôi cho cô ấy xem chiếc mề đay.

“Lúc nào cậu cũng chạm vào thứ này còn gì”

Sợi mề đay luôn được che giấu bên dưới lớp áo sơ mi này lại luôn bị Miyagi chạm vào mỗi khi cô ấy gọi tôi tới. Nhưng mỗi khi tôi cố sờ vào đúng chỗ đó trên người cô ấy thì y như rằng lại bị ra lệnh cho dừng lại.

“Đấy là tôi chạm vào sợi dây chuyền chứ không phải là chạm vào Sendai-san”

“Nhưng có phải cậu chỉ chạm vào mỗi thứ này đâu, cậu còn chạm vào cả tớ nữa, nên để tớ chạm vào cậu đi chứ. Lúc nào cũng chỉ có mỗi Miyagi được chạm vào, bất công quá đó”

Bước thêm một bước gần cô ấy hơn, tôi đưa tay mình lên má Miyagi.

Khi tôi áp tay mình vào gò má cô, có lẽ là vì cái lạnh mà Miyagi có hơi run. Tôi trườn tay mình xuống sau gáy cô ấy, rồi nới lỏng chiếc cà vạt quanh cổ ra. Nhưng trước khi tôi có thể tháo một nút áo ra thì cô ấy nắm tay tôi lại.

“Sendai-san là cái đồ biến thái. Bớt đi”

Miyagi lớn giọng nói rồi thả tay tôi ra.

“Ở đây thì mệnh lệnh của Miyagi không có hiệu lực đâu”

“Đúng rồi ha. Thứ duy nhất mà tôi mua là Sendai-san trong phòng tôi chứ không phải là Sendai-san ở trường mà ha”

“Nếu biết vậy rồi thì ngoan ngoãn đứng yên cho tớ đi”

“Nhưng mà, Sendai-san cũng chẳng có quyền làm gì tôi ở trường hết”

“Dù trước kia cậu vẫn để tớ hôn cậu?”

Khi tôi nhắc đến sự việc đã xảy ra tại đây trước kia, Miyagi vừa lộ ra bản mặt nhăn nhó vừa điều chỉnh lại chiếc cà vạt. Sau đó, cô ấy nói với một giọng nói vô cảm.

eyJpdiI6ImYxc2hYNVdFXC9QUmI5Yk5WUTBEa2JRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRNaDg4bkwxMno3a3A3THR6XC9mZXN2Wjc1MVd5OEFuYlFuTll3eDBTWmgyYW5cL202VlVoTzlEWXlEVXFld210QndpSFo4YW5YbitkalF5clFRUGNzWWdvdCt0TU5CRGNYK2JNK282NjVlWmlFUUpwOGhcL1U2bEtBNFhLWERwa3RvYkNzbkt3UDZicitraGQwM2tzNHJ1cHRVMlpMemd6SFIzbHcxandQdmc4VzRyK2JCNlNHc1RQU09rbHJ3KytEXC9jQUV1RExZb0JvbGpjd3Jkc1B0a3VKR1d1SEF0QUNVdWdHZGtjOXVsa210ajdoS3M4Y2t4UDcxcGI1c3JNdGpFZ2IxUmduRURVU3dCdFJ4bmZmalFtamVjalo4OVBHbWQrMXZmT29ScVFOSjZERkU3N24wT2R3WXZiaU8rNFwvblwvVm9UYXBMRTl5RGpHNXMxdTExK0h5RXR0bHYzWFlQVWpnTkRaK0FvcVo4Zit0ZXZKM3VtWDhuMzVoTjVZbFp1bU94VWlheGtNVnoycHlGYkhZam5JTkE9PSIsIm1hYyI6IjYxOThkY2E4YjA0ZWFmOTliYWZhYzNlYjc0MjBjZDRmMjM3NWYzMWIxNmNmZDJhYTAzMTMxNGI3Y2RhODhjNjgifQ==
eyJpdiI6IkZWZ1F1MmgyVVVMVlF2MWpneVBoWEE9PSIsInZhbHVlIjoicnN6NkRKTE1raHViSEdGbWNJRSswazdJWEYrOVFXM0twTElBdlhGS25vMTZEelwvSFE5enZKaWdua3BjR1FpcVpmMGpQZkxFeDZLTlJDSVQ5eGZGcG9wQ091ejhsRE54NDBLZkpGK3ArNnhzQ1JQaFwvS291M2RaNXZTZXVpZUM0aG9qUnJjVDI2V3hER3JjMDVhZTIydklaOVBSQUoyRHNEZWxCSTd3TTRUWFZ3ais2OGIzVUMxM1BXRThPOCtpUjZoT1VDUlM0T0hKMzJSWEFWT0xcL1pQbmo0Z2hRcXY3OW1yYnAyXC9JdFBKREU9IiwibWFjIjoiNmRkZWVjMjA4NjBiZWU5YmM1ODY1ZTc5MjhhYzUzYjE0OTNkNGM1MjhhMDM5MzE2YWQyYTMyZWJlMTY1OGZkZiJ9

Dù sao thì nó cũng chẳng phải là điều kiện gì tốt lành đâu.

Ads
';
Advertisement