Nói thật thì, điều này có vẻ quá tốt để có thể là sự thật.
Tôi không hề mong đợi đến mức này.
Nhẹ nhàng, tôi xoa đầu Miyagi trong vòng tay tôi.
Mùi hương ngọt ngào toả ra từ mái tóc cô khiến căn phòng này đã nóng lại một nóng hơn.
“Nãy tôi đã làm đàng hoàng rồi còn gì”
Cô ấy nhẹ nhàng nói, kéo áo tôi. Sau khi thả lỏng bàn tay, thì từ vai tôi, Miyagi nhìn lên.
Tuy có đoán được là Miyagi sẽ muốn gặp tôi vào kỳ nghỉ đông này, nhưng tôi lại không hề nghĩ rằng cô ấy hôn tôi để đổi lấy việc tôi dạy cho cô ấy. Tôi đã nghĩ là Miyagi sẽ nói “kỳ nghỉ đông này tới đây dạy tôi học đi” một cách nhạt nhẽo cơ.
“Vẫn chưa đâu”
Tôi dịch khỏi cô ấy một chút rồi phủ nhận lời Miyagi vừa nói.
“Chỗ nào?”
“Nếu cậu vẫn chưa hiểu thì để tớ chỉ cho cậu nha”
Nhẹ vuốt lên đôi môi ấy, tôi nhấn ngón trỏ mình vào bên trong miệng cô.
Lúc ngón tay tôi đụng vào răng cô ấy, Miyagi đẩy vai tôi. Khi tôi lặng lẽ đưa tay mình ra, thì Miyagi, trông có vẻ đã hiểu ra, làm bộ mặt khó khăn rồi nói.
“……Do là điều kiện trao đổi thôi đó”
Cô ấy nói trước để đảm bảo.
Chỉ có tôi là người bị nghiêng về phía Miyagi.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng mình phải chỉnh đốn lại tình trạng này, nhưng tôi đã lầm. Nếu như cán cân đã bị vỡ rồi, thay vì cố sửa lại thì tốt hơn hết là cứ phá nó cho nát bấy đi. Nếu Miyagi cứ tiếp tục đón nhận như vậy, à không, cứ đón nhận hơn thế nữa đi, thì sự cân bằng cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Tớ hiểu mà”
Khi tôi trả lời ngắn gọn thì Miyagi thở nhẹ ra rồi nắm lấy cánh tay tôi. Khuôn mặt cô ấy từ từ tiếp cận tôi. Trong lúc hai đôi mắt vẫn còn nhìn lấy nhau, Miyagi lườm tôi như để nhắc nhở “nhắm mắt vào đi”.
Vì không muốn làm cô ấy phải nổi giận, nên tôi nhắm mắt vào. Lập tức, có một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi tôi, và bàn tay đang nắm tay tôi lại càng nắm chặt hơn.
Sau một lúc, chiếc lưỡi của Miyagi tiến vào miệng tôi một cách lưỡng lự, rồi cứ thế mà chạm lưỡi tôi.
Ngọt quá.
Có lẽ là do thứ đồ ngọt mà chúng tôi vừa ăn lúc nãy. Nhưng mà, có lẽ là chỉ có mình tôi tưởng tượng ra thôi, mà tôi lại cảm thấy nụ hôn này thật ngọt ngào làm sao. Chưa một lần tôi nghĩ là Miyagi sẽ hôn tôi theo cách này mà không một lời phàn nàn, và cũng chưa một lần tôi nghĩ điều kiện mình vừa thêm vào sẽ được chấp nhận, nên có vẻ như giác quan của tôi đang bắt đầu hoá điên lên rồi.
Chỉ một chút thôi, tôi đưa lưỡi mình ra.
Nó nhẹ nhàng chạm vào lưỡi của Miyagi.
Tôi muốn chạm đó thêm nữa.
Thế nhưng, sau đó, mà cũng không còn sau đó nữa.
Chiếc lưỡi của Miyagi rút về như để tháo chạy.
“Đủ chưa?”
Miyagi không nhìn tôi mà nói.
Cũng không phải là không được.
Miyagi sẽ không bao giờ đem việc hôn tôi ra làm trò đùa, mà cô ấy còn càng ghét kiểu hôn vừa rồi hơn nữa, đến mức còn cắn cả lưỡi tôi ấy. Nên tôi biết mình nên tha cho cô ấy đi thôi.
Nhưng mà, tôi lại không muốn cứ thế mà kết thúc thế này.
“Chắc là vẫn chưa đủ đâu”
Tôi có cảm giác hôm nay mình có ích kỷ một chút thì cô ấy cũng sẽ nghe theo thôi.
“Tôi làm đúng như cậu nói còn gì”
“Thì tức là vẫn chưa đàng hoàng á”
Những điều tôi nói ra chỉ là thứ vớ va vớ vẩn thôi, đúng là thói quen xấu mà.
Miyagi trông rất bất mãn, điều hiển nhiên thôi.
“Đấy là tiêu chuẩn của mỗi Sendai-san thôi”
“Đã trao đổi với nhau rồi thì cậu phải đáp ứng tiêu chuẩn của tớ chứ đúng không?”
“……Ừ thì có lẽ vậy nhưng”
Bình thường thì Miyagi sẽ bảo tôi là bất công hay là đồ xảo quyệt, nhưng hôm nay cô ấy lại rất mỏng manh yếu đuối.
Kỳ nghỉ đông này tới dạy tôi học đi.
Chỉ vì muốn tôi đáp ứng lại cái cái mong muốn tầm phào này thôi mà cô ấy lại không thể mạnh miệng đáp trả lại được.
“Được đúng không?”
Dù là cô ấy có nói không đi chăng nữa thì tôi cũng không chấp nhận đâu, nên trước khi Miyagi có thể nói ra được lời nào thì tôi khoá môi cô ấy.
Vòng tay mình quanh eo Miyagi, tôi đưa cô ấy lại gần mình hơn. Đôi môi mọi khi vẫn luôn đóng chặt lại dần dần hé ra, và rồi tôi đưa lưỡi mình chạm vào chiếc lưỡi của Miyagi mà không có một chút cản trở. Giờ đây tôi có thể dễ dàng chạm vào cô ấy thế này mà không còn bị cắn như trước kia nữa.
Thực sự ra thì, nụ hôn đầu tiên đã là quá đủ cho điều kiện trao đổi giữa hai chúng tôi rồi, nhưng vì cô ấy tạo cơ hội cho tôi lợi dụng mà chuyện này mới xảy ra.
Tôi bắt lấy chiếc lưỡi đang lang thang kia rồi quấn chặt lấy nó. Lần này, thay vì bỏ chạy đi thì Miyagi lại đáp trả, ấn mạnh lưỡi tôi. Chiếc lưỡi đàn hồi và mềm mại này, quả thực có vị rất ngọt ngào. Lúc tôi giật lưỡi mình về lại một chút thì Miyagi lại đuổi theo, và sau đó, tôi cắn nhẹ vào chiếc lưỡi mềm mại hơn miếng kẹo mềm của cô ấy.
Cảm giác nóng ran đến nỗi đôi môi đang chạm vào nhau của chúng tôi sẽ tan chảy ra mất vậy. Dường như đã quên đi cách hô hấp, tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Tôi từ từ rời môi mình đi rồi đè Miyagi xuống.
Bờ lưng của Miyagi tựa xuống giường một cách dễ dàng đến không ngờ.
Khi tôi đưa mặt mình lại gần, cô ấy nhắm mắt lại, và một lần nữa, tôi trao cho cô ấy một nụ hôn nồng thắm.
Dường như cái điều kiện “hôn đàng hoàng hơn đi” vẫn còn có hiệu lực, nên khi tôi đưa lưỡi mình ra thì Miyagi sẽ đáp lại. Lưỡi tôi chạm vào cô ấy, rồi rời đi, hơi thở bắt đầu từng chút một trở nên nặng nhọc, dữ dội.
Tôi tháo nút blazer của Miyagi, rồi nới lỏng chiếc cà vạt ra. Đè mạnh vai cô ấy xuống, tôi rời ra khỏi mặt cô ấy. Nhìn vào đôi mắt của Miyagi, trông cô ấy cứ như có điều gì đó muốn nói, nhưng vẫn không có một lời nào. Khi bị tôi tháo nút áo sơ mi ra rồi chạm vào bên hông, thì cuối cùng cô ấy cũng mở miệng mình ra.
“Đây không phải là hôn”
Miyagi nói trong lúc cô trấn tĩnh lại hơi thở loạn nhịp của mình, rồi nắm lấy cánh tay tôi bên eo cô ấy.
“Tại Miyagi không chịu hôn tớ đàng hoàng nên tớ thêm cái này vào điều kiện của mình đó”
“Đừng có mà tự tiện quyết định”
Cô ấy hằn giọng nói rồi gạt tay tôi ra khỏi bên eo.
Nhưng mà, lúc này thì tôi lại có thể sử dụng những lời mà Miyagi vừa nói ra hôm nay làm câu thần chú.
“Cậu muốn tớ dạy học vào kỳ nghỉ đông này mà đúng không?”
Khi tôi thì thầm vào tai Miyagi thì đôi tay đang cài cúc áo vào của cô ấy bỗng ngừng di chuyển. Lần này, lúc tôi chạm vào bờ eo đó thì tay tôi cũng không còn bị nắm lại nữa.
Dù chỉ giới hạn trong hôm nay thôi, nhưng món phép thuật này có vẻ hiệu nghiệm ghê đó.
“——Thêm vào sau như vậy, đồ ăn gian”
“Kể cả hôm nọ Miyagi cũng vậy mà”
“Ừ, nhưng thế này là quá đáng lắm rồi”
“Ừm. Tớ cũng nghĩ là quá đáng lắm á”
Tuy giọng của Miyagi không nghe như tâm trạng của cô ấy đang tốt hay gì, nhưng cô ấy lại không cắn hay đá tôi, nên chắc hẳn là cô ấy cũng không hề ghét điều này. Nếu cô ấy thực sự muốn tôi dừng lại thì tôi đã bị cắn hay bị đá từ lâu rồi.
Nên là, dù biết là quá đáng, nhưng tôi không thể dừng bản thân mình lại được nữa.
“Nếu Miyagi thực sự muốn dừng thì cứ nói, và tớ sẽ dừng lại. ——Hôm nay cậu sẽ cho phép tớ làm tới mức nào đây?”
Hồi hè, cô ấy đã cho phép tôi tiến xa hơn một chút.
Vậy, hôm nay thì sao?
Chậm rãi, tôi trườn tay mình vào hai bên hông Miyagi.
Trong khi tôi chạm vào cạnh sườn cô ấy từ phía sau như đang đếm xem có bao nhiêu chiếc, thì cơ thể Miyagi bỗng run lên. Như để che giấu điều đó đi, cô ấy đưa tay ra mà bám vào vai tôi. Tuy nhiên, bàn tay đó lại thật yếu ớt, nên tôi hiểu ngay rằng cô ấy sẽ cho phép tôi tiến xa hơn thế này nữa.
Khi nhìn vào Miyagi, tôi nhận ra gò má của cô ấy có chút đỏ.
Dù muốn hôn cô ấy, nhưng lỡ như Miyagi sẽ đổi ý thì sao, nên tôi không thể làm thế được.
Hồi hè, chúng tôi chạm vào nhau trong cơn miên man, chứ không như lúc này.
Vì mối quan hệ của chúng tôi đã bị lẫn vào với thứ tạp chất được biết đến như điều kiện trao đổi này, nên thay vì chỉ dựa trên cảm xúc mà tiến tới đối phương như lúc đó, cả hai chúng tôi đều cố tìm kiếm một sự thoả hiệp với nhau.
Dù không nhận thức được, nhưng chúng tôi cứ từng bước, từng chút một tiến tới, chạm vào như thể đang kiếm tìm nó vậy.
Tôi lướt từng ngón tay mình lên làn da mềm mại dễ chịu như tơ lụa ấy.
Dừng tay mình ở ngay dưới phần ngực, tôi thở nhẹ một hơi.
Khi tôi chạm vào ngực cô ấy qua lớp áo lót thì cơ thể của Miyagi khẽ di chuyển.
Nhưng tôi vẫn không nghe thấy từ “dừng lại đi”.
Tim tôi đang đập nhộn nhịp quá.
Chỉ có lòng bàn tay tôi là cảm thấy nóng bức.
Miyagi cũng không nắm tay tôi lại.
Vậy nên, tôi tháo chiếc móc ra, rồi dịch chiếc áo lót đang bao bọc lấy bộ ngực đó ra một chút. Khi phần nhô lên có hơi khiêm tốn ấy bắt đầu trở nên rõ ràng thì cơ thể của Miyagi hơi co cứng lại.
Tôi rất muốn thấy biểu hiện của cô ấy lúc này, nhưng lại không thể, vì biết rằng nếu tôi nhìn vào mặt cô ấy thì chuyện này sẽ chấm dứt mất.
Lúc tôi đẩy chiếc áo lót ấy lên một chút, thì một bộ ngực tuy không quá to nhưng rất đều đặn lập tức được phơi bày trước mắt tôi.
Tôi đã có lần nhìn thấy ngực của người khác trong lúc đi tắm suối nước nóng hay trong những chuyến đi với trường rồi. Tất nhiên là lúc đó tôi không có nghĩ ngợi nhiều gì cả. Nhưng mà, bây giờ thì lại khác.
Tôi muốn chạm vào cặp ngực của Miyagi.
Tôi cực kỳ muốn thế.
Chậm rãi, tôi đưa tay mình gần tới ngực cô ấy hơn.
Trên đầu ngón tay mình, tôi cảm nhận được thân nhiệt của cô ấy.
——thì phải.
Lý do tại sao tôi lại miêu tả một cách mơ hồ như vậy là bởi vì trước lúc tôi có thể xác nhận được cảm giác đó, à không, thực ra tôi còn không biết mình đã chạm vào đó chưa nữa, thì Miyagi đã kéo mạnh tôi vào rồi ôm tôi vào lòng.
Vì bị mất thăng bằng, nên thay vì bộ ngực, tôi phải chống tay mình lên giường để đỡ cơ thể mình lên, và vì Miyagi ôm tôi chặt đến nỗi không có một kẽ hở nào giữa cơ thể cả hai nên tôi chẳng thể nào mà cử động được.
Vì căn phòng này lúc nào cũng nóng, nên là hôm nay tôi cũng cởi cả blazer của mình ra rồi. Tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt Miyagi và cái cảm giác đến từ cơ thể cô ấy thông qua chiếc áo sơ mi, nhưng mà cái tấm vải mỏng manh này vướng víu thật đó. Nếu như không có bộ quần áo này ở đây thì tôi đã có thể cảm nhận được cơ thể Miyagi hơn nữa rồi.
Vì muốn được trực tiếp sờ vào nên tôi đặt tay mình lên eo cô ấy, và rồi có một thứ gì đó mềm mềm chạm vào, ngay sau đó là một thứ gì đó cứng cáp đâm mạnh vào cổ tôi.
“A đau”
Không cần kiểm tra cũng biết thứ trên cổ tôi là hàm răng của cô ấy, và cơn đau này là từ việc bị cắn mà ra. Có lẽ Miyagi đang ngấu nghiến lấy cái cổ tôi không một chút dung thứ. Bằng chứng là cơn đau như thiêu đốt ngay trên cổ tôi đây.
“Khoan khoan Miyagi. Cậu cứ cắn vậy là để vết lại trên đó đó”
Sau khi vỗ vỗ vào eo cô ấy thì cuối cùng tôi cũng đã được giải thoát khỏi cơn thống khổ.
“Sendai-san là đồ ma vương dê xồm. Đồ dâm tặc, biến thái”
“Nè, ma vương dê xồm là ý gì”
“Chả đúng à. Tôi đã nói là cậu được phép nhìn vào chưa, đã nói là cậu được phép sờ vào chưa hả”
Những móng tay sắc nhọn ấy đâm sâu vào lưng tôi.
“Này, đau lắm đó”
“Lỗi là ở Sendai-san đó. Tôi có cho phép cậu làm những thứ như vừa rồi đâu”
“Nhưng mà——”
Tôi tính nói “tại cậu có chống cự lại đâu”, xong lại ngậm miệng lại.
Nếu nói ra nữa thì Miyagi sẽ nổi khùng mất.
“Gì hả?”
“Không có gì. Tớ cũng không làm gì nữa đâu nên thả tớ ra đi”
“……Thật không?”
“Thật mà. Tớ tuyệt đối không làm gì cậu đâu”
Sau khi tôi khẳng định những lời đó thì vòng tay ấy cuối cùng cũng thả lỏng ra.
Lúc được trả lại sự tự do, tôi lùi một chút ra khỏi người Miyagi.
Đôi mắt của tôi theo phản xạ tự nhiên mà nhìn xuống dưới, và bộ ngực của cô ấy lập tức rơi vào trung tâm, nhưng trước khi tôi có thể nhìn rõ được nó thì tầm nhìn của tôi đã bị Miyagi chặn mất.
“Đừng có nhìn. Cậu nhắm mắt lại mau”
Miyagi hờn dỗi nói trong lúc che mắt tôi lại.
“Tớ nhắm vào rồi”
Sau khi làm đúng như được bảo thì bàn tay che mắt tôi rời đi.
“Quay ra đằng sau”
Nếu giờ tôi mà còn dám mở mắt ra nữa thì kiểu gì cũng bị đá một phát bay khỏi phòng cho mà xem, nên tôi ngồi dậy rồi cứ thế nhắm mắt mà quay lưng lại.
Tôi không thể thấy được Miyagi đang làm gì.
Nhưng tôi có thể đoán được là cô ấy đang chỉnh đốn lại bộ dạng mình cho chỉn chu.
“Được chưa?”
Sau khi đợi được khoảng ba phút, tôi hỏi.
“Không! Cậu cứ quay sang đó tới suốt đời luôn đi”
Cô ấy nói một cách cộc lốc, có vẻ như tâm trạng đang cực kỳ xuống dốc. Và rồi, tôi bị đánh vào lưng bằng một thứ gì đó có vẻ như là gối.
“Tới mức này rồi thì đừng có mà mở mồm bảo là chưa đủ với tôi. Lo mà giữ lời đi đấy”
Cổ tôi vẫn còn đau do bị Miyagi cắn.
Chắc chắn là để lại dấu vết trên đó rồi đây.
Nhưng mà, thay vì những thứ đó thì tôi lại để tâm tới cái cảm giác ngọt ngào từ đầu lưỡi và cặp ngực hồng hào của cô ấy trong ký ức mình hơn.
Dù là tôi muốn hôn cô ấy nhiều hơn, muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn, nhưng kiểu gì cũng sẽ bị cắn chết thôi, nên tôi cũng không dám nói ra đâu.
“Tớ sẽ giữ lời mà. Nên là kỳ nghỉ đông này, Miyagi cứ gọi tớ vào bất cứ ngày nào cậu thích. Tuy là còn có trường dự bị nữa nên tớ không có nhiều thời gian lắm, nhưng tớ sẽ tới dạy cậu học. Nên là, cho tớ quay lại nha?”
Trước mắt thì, tôi nói ra cái điều an toàn nhất trong lúc vẫn đang quay lưng lại với Miyagi.
“Không bao giờ. Cậu mà quay lưng lại là từ giờ trở đi tôi không bao giờ nói chuyện với cậu nữa”
Miyagi cứ cư xử như đứa con nít vậy.
“Nhưng tớ cần cậu kiểm tra dùm mà”
“Không có kiểm tra cái gì hết”
Giọng nói lớn ấy vang lên từ phía sau tôi.
Nghe qua là tôi có thể hiểu được cô ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe theo lời tôi. Nhưng cũng không có nghĩa là tôi có thể quay lưng lại với Miyagi mãi thế này được, nên tôi cần phải thận trọng nói với cô ấy lý do tại sao mình nên quay lưng lại một cách tự nhiên nhất có thể.
“Miyagi nè, nãy cậu cắn tớ mà không nương tay chút nào luôn đó. Tớ nghĩ là cậu in dấu lên trên đó luôn rồi nên xem dùm tớ đi”
“Không muốn”
“Nếu cậu không xem dùm tớ mà trên đó có in dấu lên thật thì tớ sẽ bảo với mọi người ở trường là Miyagi cắn tớ đó nha”
“……Đâu?”
Có lẽ phản ứng lại với từ “bảo với mọi người ở trường”, nên dù vẫn đang toả ra cái bầu không khí đầy miễn cưỡng kia thì Miyagi vẫn hỏi lại tôi.
“Ở đây”
Tôi lặng lẽ quay người về phía Miyagi, rồi chỉ lên chỗ mình vừa bị cắn. Sau đó, dù chỉ một chút thôi, Miyagi tới gần tôi, rồi “a–” lên với một giọng nói rất nhỏ.
“A?”
“In lên rồi”
Tuy trông không có vẻ hối lỗi chút nào, nhưng sắc giọng cô ấy lại tối sầm.
“Biết ngay mà”
“Nhưng mà, tôi nghĩ kiểu gì nó cũng hết nhanh thôi, với lại cho dù có không hết thì cậu cài cúc lên thì cũng làm gì có ai thấy”
Nói rồi, Miyagi cài cúc áo tôi lên tới trên cùng một cách thô bạo.
“Tớ nghĩ là vẫn thấy đó thôi”
Cái chỗ Miyagi vừa cắn tôi nói thật là không được ổn cho lắm.
Dù cho có cài cúc lên trên cùng đi chăng nữa thì cũng không có che được đâu.
“Tới sáng mai là mất”
Nghe câu trả lời thờ ơ đó, tôi chỉ biết thở dài.
Tôi tháo ra hai chiếc cúc áo vừa bị cài vào.
Tuy là không nóng tới mức đó, nhưng cứ cài cúc áo lên trên cùng như vậy làm tôi thấy không được thoải mái. Mà ngay từ đầu, cho dù có cài lên hết thì cái dấu đó cũng có bị che đi đâu. Vả lại, nếu đối phương là Miyagi thì cũng chẳng việc gì phải giấu đi cả.
“Tớ không cấm cậu cắn, nhưng chỉ được cắn sao mà không để lại dấu vết lên đó thôi”
“Là do Sendai-san chứ ai”
Miyagi không nhìn tôi mà đáp lại.
“Mà thôi, cũng đúng”
Có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì lỗi cũng là ở tôi.
Nên giờ có bị Miyagi trách móc thì tôi cũng chịu thôi.
Và dù Miyagi có không muốn nhìn tôi thì tôi cũng hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của cô ấy.
Nhưng mà, tôi chẳng hề muốn học trong cái bầu không khí hết sức tế nhị này chút nào. Thực tế là bây giờ còn khó xử hơn cả hồi cuối kỳ nghỉ hè nữa. Cái thứ ý nghĩ xấu xa trong tôi đang càng lúc càng khiến cảm giác giác tội lỗi trong lòng trở nên nặng nề hơn.
“À phải rồi. Tớ có thứ muốn đưa cho Miyagi nè”
Không chịu được cái bầu không khí ứ đọng này nữa, tôi đứng lên.
Nhưng mà tôi không nói dối khi bảo là có thứ muốn đưa cho cô ấy đâu.
Tôi lấy ra trong cặp mình một chiếc túi, tuy một tay thì không đủ nhưng nếu là hai tay thì sẽ vừa vặn, rồi đưa nó cho Miyagi đang ngồi trên giường.
“Tuy có hơi sớm một chút, nhưng tớ tặng cậu đó”
“……Gì đây?”
“Cậu nhìn vô là biết ngay à”
Đó là một chiếc túi màu đỏ pha xanh lục, buộc lên đó là một chiếc nơ màu đỏ.
Vào thời điểm này trong năm thì làm gì có mấy ai nhìn vào mấy cái màu này mà vẫn không biết là gì đâu. Kể cả Miyagi hẳn cũng biết là bản thân vừa được tặng cái gì.
“Quà Giáng Sinh à?”
“Ừm. Với là để đáp lễ cho món này nữa”
Tôi kéo phần dây của sợi mề đay ra cho Miyagi xem.
“Tôi đã bảo không cần tặng lại cái gì cơ mà”
“Tớ nhớ chứ. Nhưng tớ cũng lỡ mua rồi. Trước mắt thì cậu cứ mở ra đi. Nếu không thích thì cứ đem vứt cũng được”
Miyagi cứ nhìn chằm chằm như muốn đục một lỗ lên chiếc túi, rồi tháo chiếc nơ ra. Sau đó, cô ấy lấy món đồ bên trong chiếc túi ấy ra rồi nhăn mặt lại.
Là một con mèo đen nhồi bông, trông khá là giống với Miyagi.
Tôi không có chọn món quà này vì bất cứ lý do tích cực như là muốn Miyagi vui hay thích nó hay gì đâu. Nếu phải nói là do đâu thì là do những suy nghĩ tiêu cực của tôi mà ra ấy chứ.
Tuy là đã qua lại với nhau được mỗi khoảng thời gian dài rồi, nhưng tôi vẫn không thể nghĩ ra được nên tặng cho Miyagi món quà nào thì hợp. Chỉ biết là nếu tôi tặng món quà nào phô trương quá thì kiểu gì cô ấy cũng không nhận, nên rốt cuộc, tôi quyết định chọn một thứ gì đó mà dù cho có bị cự tuyệt đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không cảm thấy quá sốc.
Có lẽ nó cũng sẽ bị vứt đi thôi.
Trong đầu tôi nghĩ vậy.
Tôi không nghĩ Miyagi là loại người sẽ đem quà được tặng đi bỏ đâu. Nhưng tôi không biết là cô ấy có đối xử quà của tôi giống như cách cô ấy đối xử với quà của người khác không. Tuy nghĩ là cô ấy sẽ không ném nó đi đâu, nhưng tôi cũng không tự tin cho lắm.
“Sao lại là thú nhồi bông?”
Vừa đặt con mèo đen bị giam trong chiếc túi lên lòng bàn tay, Miyagi vừa nói, trông một chút vui cũng không.
“Tớ nghĩ có khi con cá sấu đó muốn có ai đó làm bạn không chừng”
Tôi chỉ tay vào chiếc bọc cá sấu trên bàn.
“Cậu có nhầm với thức ăn không thế?”
“Tớ đã bảo là “bạn” mà. Đừng có để nó ăn mất chứ”
“Tôi không có chuẩn bị quà Giáng Sinh gì cho Sendai-san đâu đó”
Miyagi ngồi bệt xuống sàn rồi đặt con mèo lên lưng của con cá sấu. Miếng khăn giấy mọc ra từ lưng con cá sấu nhăn lại, trở thành miếng đệm cho con mèo đen.
Thay vì gặp kết cục xấu thì con mèo đen đã tìm thấy được một nơi an toàn để sinh sống, nên tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đó cũng là quà tớ tặng đáp lễ Miyagi cho cái sợi mề đay này thôi, nên giờ cậu mà tặng lại tớ món khác thì rách việc lắm á”
“Đấy không phải là quà”
Miyagi nhìn vào sợi mề đay rồi nói.
“Vâng vâng”
Tôi nhìn vào con cá sấu với con mèo đen trên lưng nó.
Nhưng mà, dù có nhìn tới mấy đi chăng nữa thì tôi cũng không biết là con cá sấu có vui khi có được một người bạn không. Và quan trọng hơn hết, tôi cũng không biết là Miyagi có vui hay không nữa.
Dù sao cô ấy cũng nhận lấy nó rồi, nên thôi kệ vậy.
Những thứ như quà Giáng Sinh thì tôi cũng chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ là, tôi nghĩ tốt hơn hết mình nên tặng cho cô ấy một thứ gì đó thôi.
Tôi thay đổi lối suy nghĩ của mình rồi ngồi xuống kế Miyagi.
Và rồi, phát ra từ bên cạnh tôi là một giọng nói nhỏ nhẹ.
“Nhưng mà, ừm…… Cám ơn cậu”
Nhận được lời cảm ơn hiếm hoi từ cô ấy, tôi nhìn chằm chằm vào Miyagi.
Nhưng cô ấy lại không nhìn về phía tôi mà bắt đầu bày sách vở lên bàn.
“Tôi học đây”
Cũng không phải là những thứ vừa diễn ra trên giường chưa từng xảy ra trước đây, với cả giữa tôi và Miyagi bây giờ đang tồn tại một thứ khoảng cách khá là tế nhị, song cái bầu không khí khó xử giữa chúng tôi đã biến mất rồi. Tuy vậy, thay vì cứ mở miệng nói năng linh tinh thì tôi nên ngậm miệng vào mà học đi thì tốt hơn.
Tôi nhìn xuống cuốn sách giáo khoa của mình.
Tuy vậy, chỉ ngay sau đó, tôi lại bắt đầu tò mò mò, nên ngó sang bên cạnh nhìn Miyagi.
Khi tôi đưa tay mình ra, cảm giác như dù chỉ một chút thôi, nhiệt độ xung quanh Miyagi đã giảm xuống rồi.
Tốt hơn là hôm nay tôi không nên đòi hỏi hay mở miệng nói ra bất kỳ điều gì nữa.
Tôi biết rõ điều đó trong đầu mình chứ.
Nhưng mà, hình như mấy cái dây thần kinh liên kết đầu với tay tôi bị đứt từ hồi nào rồi hay sao ấy.
Tôi chọc chọc bút mình vào tay Miyagi, người mà còn chẳng chịu nhìn về phía tôi.
“Nè Miyagi. Cái lời hứa của bọn mình vừa rồi ấy, tớ thêm vô một điều kiện nữa được không?”
“Được cái đầu cậu ấy, tôi đã để cậu tự do làm thoả thích rồi còn gì. Quá đủ rồi. Với cả trong lúc nghỉ đông cũng có gặp được nhau mấy đâu, cậu lắm điều thế hả”
Miyagi nhìn lên từ cuốn sách giáo khoa, đáp lại bằng một giọng nói đầy gai góc, rồi ném cục tẩy vào người tôi.
“Những lúc tớ tới đây vào kỳ nghỉ đông thì cho phép tớ hôn cậu nha”
“Tôi có bảo là cậu được phép nói ra đâu hả”
“Tớ nói ra thôi thì có sao đâu”
Khi tôi nhặt cục tẩy đang nằm lăn lóc rồi đặt lên vở Miyagi, thì một giọng nói nhỏ đáp lại từ phía bên cạnh tôi.
“Điều kiện chỉ có thế thôi?”
“Ừm”
“……Nếu tôi bảo không thì cậu lại bảo là không dạy cho tôi nữa chứ gì”
“Vậy tức là ổn mà đúng không?”
“Ổn thì cũng không phải, nhưng mà cậu sẽ giữ lời dạy tôi mà đúng không?”
Tuy cô ấy không trả lời rõ ràng, nhưng có vẻ là cái điều kiện được thêm vô vào lời hứa đó đã được phê duyệt rồi. Tuy là tôi vẫn có hơi bất ngờ khi mà Miyagi thực sự cố chấp về cái kỳ nghỉ đông này đến vậy. Có khi tôi vừa nghe nhầm cũng nên.
Nhưng mà, tôi cũng không hỏi lại. Trước khi bị Miyagi từ chối điều kiện vừa được thêm vào thì tôi đáp lại “tất nhiên rồi” một cách ngắn gọn, rồi kết thúc câu chuyện ở đó.
“Khi nào tôi muốn học thì tôi sẽ liên lạc với cậu”
Miyagi vừa nhìn vào cuốn sách giáo khoa vừa nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất