Chỗ ngủ của con mèo đen mà Sendai-san tặng tôi đã được dời sang bên đầu giường.
Tôi không thể để nó nằm trên lưng con cá sấu mãi thế được, không cẩn thận là nó sẽ té xuống mất. Nếu để trên bàn thì nó sẽ cản trở việc học của tôi, mà để trên kệ sách cũng không được vì sẽ khó lấy sách ra lắm.
Nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đặt nó lên đầu giường, chứ không phải tôi cố ý chọn chỗ đó đâu.
“Cô ấy bảo tụi bay là bạn đó. Có vui hong?”
Dù vậy.
Không biết Sendai-san nghĩ gì về tôi nữa.
Trong phòng tôi không có nhiều thú nhồi bông, cũng chỉ có mỗi bọc hộp khăn giấy hình cá sấu, với tôi cũng chưa bao giờ nói là tôi thích thú nhồi bông cả. Cũng chưa một lần tôi nói với cô ấy tôi thích mèo hay động vật gì hết.
Lý do mà cô ấy tặng cho tôi con mèo đen này, trên danh nghĩa là quà Giáng Sinh, vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Cơ mà, Sendai-san trông cũng có giống loại người tặng thú nhồi bông làm quà đâu. Mỗi lần nghĩ vậy, tôi vừa đoán cô ấy tặng cho tôi thú nhồi bông là có chủ đích, vừa nghĩ cô ấy chẳng hề quan tâm tới tôi nên chỉ tặng đại cho tôi thứ gì đó là xong thôi.
Nhưng mà, nếu cô ấy đã tặng tôi món trang sức nào đó như thứ mà tôi tặng cho cô ấy thì có khi tôi đã không nhận rồi. Cảm giác như do đây đơn thuần chỉ là một con thú nhồi bông nên tôi mới có thể nhận lấy ấy.
Vấn đề là, bây giờ, trong căn phòng này đã lại có thêm một món đồ liên quan tới cô ấy nữa rồi.
“Mình còn chả biết làm gì với bộ đồng phục này nữa”
Sau khi xoa đầu con mèo đen, tôi nhìn về phía tủ đồ.
Trong đó có chiếc áo sơ mi của Sendai-san.
Chiếc áo tôi chưa một lần mặc vào ấy cũng gắn với một vài kỷ niệm. Đã có những lần tôi cố ném nó ra khỏi căn phòng này, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được. Nên bây giờ nó vẫn đang nằm yên trong tủ đồ, tựa như là đồng phục của chính tôi vậy.
Và cả con mèo đen, cư dân mới của căn phòng này, cũng có mối liên kết với Sendai-san nữa. Hơn nữa, cả ký ức về sự việc xảy ra ngày hôm nay đã được in đậm lên nó.
Những lúc thế này phiền não thật đó.
Tôi đặt con cá sấu xuống sàn.
Thở ra một hơi thật dài, tôi nhắm mắt lại.
Tuy là những chuyện vừa xảy ra trên chiếc giường này khiến tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ, song lại không đến mức tôi phải cấm cửa cô ấy, nhưng tôi tuyệt đối không muốn nói cho Sendai-san biết điều đó đâu.
Mỗi khi ở chung với Sendai-san là y như rằng chúng tôi sẽ làm thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng. Dù không phủ nhận là tôi đã nghĩ “nếu chỉ một chút thôi thì chắc cũng không sao”, nhưng có lẽ tôi đã cho phép cô ấy đi quá xa rồi.
Chúng mình sẽ không làm tình với nhau.
Chính Sendai-san là người đã nói ra điều đó trước, nhưng vì một lý do nào đó mà những chuyện này cứ liên tục xảy ra (do cưng chứ do ai). Dù cho có không giao kèo với nhau đi chăng nữa thì những điều đó lẽ ra cũng là chuyện đương nhiên với tôi, song không chỉ kỳ nghỉ hè, mà còn cả hôm nay nữa, chúng tôi đã lỡ làm những điều được coi như là phá luật mất rồi.
Thực sự thì tôi không định để cô ấy làm những điều như thế đâu.
Dù cho có phàn nàn với Sendai-san đi nữa thì kiểu gì cô ấy cũng nói là do tôi cho phép cô ấy đi tới mức đó, nhưng mà đó lại là điều kiện trao đổi để cô ấy đến đây dạy tôi vào kỳ nghỉ đông, nên tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.
Giờ nghĩ lại thì, lý do mà Sendai-san chưa từng một lần nhắc tới kỳ nghỉ đông, có lẽ là vì cô ấy muốn moi cái điều kiện trao đổi ấy ra từ chính miệng tôi. Tôi thấy tức vì cảm giác như mình bị ép phải nghĩ rằng những việc xảy ra hôm nay là không thể tránh khỏi, rồi cuối cùng lại đổ hết tội lỗi lên đầu Sendai-san để sắp xếp lại cảm xúc trong lòng.
Nếu như đó là sự thật thì, tôi lại càng thấy bối rối hơn khi bản thân lại có thể tha thứ cho cô ấy một cách vô điều kiện như vậy.
Lúc nào tôi cũng là người phải quyết định, chứ chẳng bao giờ là Sendai-san.
Cô ấy đã tính toán kỹ lưỡng việc bắt tôi phải lựa chọn từ trước rồi.
Sendai-san đúng là cái đồ xảo quyệt mà.
Dù là bản thân tạo ra những luật đó, cô ấy gạt hết chúng sang một bên để mà tiếp cận tôi.
Người đã gieo mầm cho mối quan hệ này là tôi, người trả 5000 yên để mua cô ấy. Hạt giống đó lẽ ra sẽ không bao giờ nảy mầm mà tiếp tục được chôn sâu trong lòng đất. Thế nhưng, Sendai-san lại chính là người ban nguồn nước xuống mà nuôi dưỡng hạt giống đó.
Tôi không có nhờ cô ấy làm thế.
Nếu chỉ có một mình tôi gieo hạt thôi thì tôi có thể sử dụng lễ tốt nghiệp làm cái cớ để dễ dàng lấy nó ra, không một chút trở ngại. Nhưng mà, một khi nó đã nảy mầm rồi, thì tôi sẽ cảm thấy tội lỗi khi phải kéo rễ nó lên. Và, hạt mầm đó càng phát triển lên thì tôi sẽ lại càng do dự về việc kết thúc sinh mệnh của nó hơn nữa.
Thực tế là, tôi hối hận vì đã quyết định ngày lễ tốt nghiệp làm ngày kết thúc cho chúng tôi.
Thế nhưng, tôi lại không hối hận về những điều đã xảy ra hôm nay. Chỉ là, tôi không thể chấp nhận được việc mình là người duy nhất bị làm bẽ mặt thế này. Cảm giác như tôi đang bị lỗ vốn vậy (tại em không chịu chủ động đó).
Nếu được thì tôi muốn gọi ngay cho Sendai-san để càu nhàu vô cái lỗ tai cô ấy luôn, nhưng chúng tôi không thân nhau đến mức gọi điện cho nhau.
Giờ này thì chắc cô ấy chưa ngủ đâu, nên nếu tôi gọi thì khả năng cao là cô ấy cũng sẽ nhấc máy thôi. Nhưng mà, xét về những chuyện đã xảy ra hôm nay thì tôi chẳng dám gọi để cằn nhằn không thôi đâu.
Sau sự việc đó thì chúng tôi dành thời gian của mình với nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi lại không thể mời cô ấy ở lại ăn tối chung với mình được, và Sendai-san cũng không đả động gì tới việc đó mà cứ im lặng mà ra về. Để cố tỏ ra mình không cảm thấy khó xử, nên thậm chí tới việc gọi cô ấy tới vào kỳ nghỉ đông tôi cũng phải thận trọng hơn nữa.
“Tại Sendai-san mà giờ đầu óc mình rối tung rối mù hết lên đây này”
Nếu tôi gọi cô ấy tới ngay lúc kỳ nghỉ đông bắt đầu thì sẽ trông như là tôi đang háo hức mong nó tới vậy, mà nếu không gọi thì cái điều kiện trao đổi mà tôi đã đáp ứng cũng có còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Tôi nhặt con mèo đen ở đầu giường lên.
Đang định ném nó lên phía trần nhà, xong lại thôi.
Cầm tay con mèo, tôi đặt nó lại về chỗ cũ.
Tuy đã quen với việc sống một mình rồi, nhưng hôm nay, ở một mình nghĩ ngợi thế này làm những thứ mình không muốn nghĩ tới hiện lên trong đầu tôi.
Hôm nay tôi chẳng thể nào mà yên phận trong chính căn phòng của mình, cảm giác như nó không còn là phòng của tôi nữa vậy.
Dù cho Sendai-san không còn ở đây, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, làm tôi cảm thấy không yên lòng chút nào.
Tôi đứng dậy rồi cầm chiếc điện thoại trên bàn học lên.
Tuy muốn nói chuyện với ai đó, nhưng cứ nghĩ tới “ai đó” là y như rằng khuôn mặt của Sendai-san lại hiện lên.
Nhưng mà, khi tôi nói “ai đó”, ý tôi là “bất kỳ ai”, nên không phải chỉ mỗi Sendai-san mới được. Với lại, dù cho con mèo đen với cá sấu có ở bên tôi đi chăng nữa thì cũng chẳng thể trở thành đối tượng trò chuyện với tôi được.
Tôi mở danh bạ và nhấp vô tên Maika.
“Giờ cậu rảnh không? Tớ muốn tám chuyện chút”
Sau khi tôi gửi tin nhắn tới cậu ấy thì Maika đáp lại “được”. Ngay sau đó tôi nhấn nút gọi, và rồi, tôi nghe thấy một giọng nói rất tươi vui từ đầu dây bên kia, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Giọng nói mà tôi đã quen này làm dịu lại cõi lòng tôi.
Tôi không có ý định nói về những điều vừa xảy ra trong hôm nay tại đây.
“Phải căn phòng này không ta”
Vừa mở cuốn vở trên bàn ra, Maika vừa nói một câu khá kỳ lạ..
“Thì vẫn nó còn gì”
Tuy là tôi dửng dưng đáp lại, nhưng cái cảm giác khó chịu của cậu ấy quả không sai. So với lúc mà Maika tới đây hồi trước khi trong căn phòng này có một chút khác lạ rồi.
Chiếc bàn đã trở nên lớn hơn, và trong phòng lại có nhiều thứ hơn.
Hôm nay là ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông, và giác quan của Maika vẫn sắc bén như ngày nào.
“Ủa mà, cái quạt sưởi đâu rồi nhỉ? Chẳng phải năm ngoái cậu có bảo là có mua nó à?”
Maika nhắc tới một vật đã tồn tại trong căn phòng này, cho tới đầu năm nay.
Cậu ấy nhớ kỹ thế nhỉ.
Đúng là năm ngoái tôi có nói với cậu ấy về thứ đó thật.
“Giờ tớ không có xài nó”
Mùa đông năm nay, chiếc quạt sưởi đó vẫn nằm trong xó. Tuy là từ lúc mua tới giờ nó vẫn còn hoạt động tốt, nhưng tôi định là sẽ không lấy nó ra trong suốt mùa đông này. Tại tôi nghĩ là mình vẫn có thể sống sót qua mùa đông này nên cũng lười đem nó ra, chứ không phải tại cô nàng Sendai-san lúc nào cũng sợ nóng kia đâu.
“Nếu lạnh thì tớ tăng độ lên ha?”
Vừa hỏi, tôi vừa với tay ra chiếc remote điều hoà, thì Maika ngồi bên cạnh tôi đáp lại “không cần đâu”.
Lẽ ra là hôm nay chúng tôi sẽ học với nhau ở nhà Maika, nhưng do có chút thay đổi trong kế hoạch, nên thay vào đó thì cậu ấy tới nhà tôi. Có vẻ là hôm nay họ hàng của cậu ấy đột ngột tới khiến cậu ấy bị mẹ đá ra khỏi nhà, nên cuối cùng thì phòng tôi lại trở thành nơi cho cả hai học chung với nhau.
Tuy là tôi có hơi do dự khi để Maika bước vô căn phòng vẫn còn lưu lại dấu vết của Sendai-san, nhưng nếu tôi cứ nhất quyết không để cậu ấy vào thì sẽ chỉ càng khiến cậu ấy trở nên mẫn cảm và nghi ngờ tôi hơn thôi.
“Shiori thích mèo à?”
Dù là đã bày ra đủ tài liệu học lên bàn rồi, Maika lại trông chẳng có vẻ gì là muốn học mà lại nhìn lên phía kệ sách. Cậu ấy đang hướng ánh nhìn về con mèo đen đã từng nằm trên đầu giường tôi.
Trước khi Maika tới thì tôi đã di chuyển nó lên chỗ kệ sách, nên dù chỉ là tạm thời thôi, nhưng trông nó cứ như nằm trên kệ sách mãi rồi vậy.
“Cũng không hẳn”
“Phải rồi ha. Thế có ai tặng cậu à?”
“Tớ tự mua. Kiểu như bạn cho thứ đó đó”
Tôi chỉ tay về phía con cá sấu bên mép bàn.
“Thứ này á?”
Maika nhếch nhác kéo con cá sấu, thần hộ mệnh của chiếc hộp khăn giấy lại phía cậu ấy.
“Ừm”
“Tớ nghĩ con thú đó cũng khá dễ thương nên cũng có thể cậu sẽ muốn mua nó, nhưng là bạn của thứ này cơ à”
Vừa xoa đầu con cá sấu, Maika vừa nói.
“Thì nó cứ ở một mình mãi cũng cô đơn lắm”
Tôi chống đầu gối lên, lấy lại con cá sấu từ phía bên kia chiếc bàn rồi đặt nó xuống dưới gầm bàn.
“Shiori nè, dạo này có chuyện gì à?”
“Sao lại vậy?”
“Sao là sao. Từ hồi lên năm ba tới giờ bọn mình chả đi chơi với nhau mấy á. Kể cả hồi nghỉ hè cậu cũng toàn bảo bận bịu gì đó nên bọn tớ cũng có đi chơi được với cậu mấy đâu”
Nói rồi, cậu ấy làm bộ mặt hờn dỗi, trông như cố ý vậy.
“Hồi hè Maika cũng nói cậu bận đi học thêm còn gì”
“Thì cũng có, nhưng tớ đang tự hỏi không biết bên cậu có chuyện gì không”
“Có mỗi Maika mới có chuyện gì đó. Cậu bảo cậu có chuyện muốn nói mà. Vụ gì?”
Mình học chung với nhau đi.
Là tin nhắn mà Maika đã gửi tôi vào tối qua. Tuy nhiên, trong tin nhắn đó vẫn còn một câu khác nữa, “với cả tớ có chuyện muốn nói”, nên tôi nghĩ chủ đề chính của hôm nay, thay vì là học bài, thì là nói chuyện với nhau thì đúng hơn.
Maika cũng có nói với tôi là kỳ nghỉ đông này cậu ấy sẽ khá là bận vì phải đi học ở lò luyện thi, nên ắt hẳn cũng phải có chuyện gì đó quan trọng mới lấy lý do học chung để gặp tôi thế này.
“A—, à. Ừm, cũng có thật”
Vì một lý do nào đó mà cậu ấy nói năng không rành mạch chút nào.
Nhìn Maika vậy, tôi bắt đầu thấy chán nản, nghĩ chắc là chuyện chẳng lành rồi đây,
“Tớ xin lỗi cậu trước được không?”
“……Tệ đến mức phải xin lỗi á?”
“Tớ cũng không biết, nhưng tớ có cảm giác như mình nên làm vậy. Nên là, xin lỗi cậu”
Tôi thực sự chẳng muốn nghe cái câu chuyện khiến Maika viện cớ học chung với nhau để nói chuyện với tôi, xong còn xin lỗi thế này chút nào, nhưng cũng không thể nào mà không nghe được, nên tôi nói “thế có chuyện gì” để giục cậu ấy.
“Tuy là trước tớ có hỏi rồi, nhưng mà Shiori có thân với Sendai-san không?”
“……Cũng không, nhưng mà chuyện có thế thôi à?”
Tôi biết là Maika vẫn chưa đi vào trọng tâm vấn đề.
Nhưng mà, khúc dạo đầu của câu chuyện đã là quá tệ rồi, giờ tôi chỉ muốn ôm đầu thu mình lại thôi.
Sendai-san là cái tên duy nhất mà tôi không muốn nghe đến, và cũng là người duy nhất mà tôi không muốn nói đến.
“Ừm, chắc cũng vậy thật”
Maika mơ hồ đáp lại rồi uống cốc rượu táo.
Sau đó, cậu ấy lấy một hơi, thở ra, rồi từ từ nói tiếp.
“Hồi trước tớ bảo cậu là tớ có nói chuyện với Sendai-san lúc đang đi mua đồ nhỉ. Tớ cảm thấy có hơi lo về vụ hôm đó, nên tớ nghĩ là mình nên nói với Shiori cho chắc”
Đó là vào tháng mười một, hôm mà Sendai-san đã ôm tôi trong phòng nhạc cụ.
Maika có nói với tôi rằng cậu ấy đụng phải Sendai-san trên hành lang, rồi từ đó mà hai người nói chuyện qua lại với nhau một chút.
Tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó.
Sau đó tôi hỏi Maika là cậu ấy với Sendai-san nói với nhau những gì. Lúc ấy rõ ràng Maika bảo là cũng không có chuyện gì lớn lao đâu, nhưng giờ cậu ấy lại bảo có điều muốn nói, thì hẳn là cậu ấy đã giấu giếm chuyện gì đó suốt thời gian qua rồi.
Tôi có linh cảm chẳng lành.
“Thế chuyện mà cậu cần phải nói là gì?”
“Lúc đó, chúng tớ có nói chuyện với nhau về vụ đại học, nên tớ có nói với Sendai-san về trường mình muốn vào. Xong Sendai-san cũng bảo với tớ trường nguyện vọng của cậu ấy, do tớ thấy trường cậu ấy vào cũng gần nên tiện thể nhắc tới Shiori luôn á”
“Eh? Ý cậu nhắc tới tớ là……”
“Tớ xin lỗi, tớ nói luôn với Sendai-san là Shiori tính vào chung trường với tớ rồi. Quả nhiên là tớ không nên nói ra thì hơn?”
Maika nói với vẻ hối lỗi trên mặt cậu ấy.
“——Không có gì đâu. Có chuyện gì đâu mà phải xin lỗi. Sendai-san với tớ cũng chỉ nói chuyện với nhau có một chút thôi chứ cũng có thân thiết gì đâu. Chuyện đại học thôi mà, sao mà tớ giận cậu được chứ”
Tôi đang nói dối.
Dù đúng là tôi không giận, nhưng làm gì có chuyện “không có gì đâu”.
Tất nhiên là cậu ấy không nên nói ra rồi.
Tôi cảm thấy bị sốc tới nỗi đầu như muốn nổ tung.
Không một ai biết về mối quan hệ giữa tôi và Sendai-san.
Tất nhiên, Maika cũng không phải là ngoại lệ.
Nên là, không cần phải hấp tấp, cũng không có việc gì phải hoảng cả. Nếu giờ tôi mà tỏ ra hoảng hốt mà hấp tấp thì kiểu gì cũng thu hút sự nghi ngờ. Chỉ cần coi như không có gì rồi lờ nó đi thôi là câu chuyện sẽ kết thúc ở đó.
Vậy mà cuối cùng tôi lại vội vã nói, và kết cục nó lại nghe như là một cái cớ thiếu tự nhiên vậy. Có lẽ vì vậy mà giờ tôi có cảm giác như con mắt của Maika đang nhìn mình như một đứa đáng nghi vậy.
“Mà, cậu giữ im lặng suốt rồi, sao giờ tự dưng lại nói ra?”
“Tớ cũng không định nói với cậu đâu, nhưng mà hôm đó Sendai-san cũng hỏi kha khá về cậu nè, với Shiori dạo này cũng cư xử bất thường lắm. Nên tớ cũng kiểu suy nghĩ khá nhiều về vụ đó. Nên là, vì lý do nào đó mà tớ nghĩ là mình nên nói với cậu thì tốt hơn. Với tớ cũng có cảm giác Shiori với Sendai-san khá là thân nhau nữa”
Tuy là cậu ấy nói “có cảm giác”. Nhưng giọng điệu của cậu ấy đang nói là cậu ấy đang nghi ngờ tôi thì đúng hơn. Có lẽ là tại cảm giác tội lỗi trong lòng mình mà giờ cổ họng tôi như bị bóp nghẹt đến tắt thở vậy..
“Tớ nói cậu bao nhiêu lần rồi, tớ với Sendai-san không có thân nhau, cậu ấy gọi tớ ra chắc là do không còn ai để mà nói chuyện hay gì đó thôi”
Vừa cố tịnh tâm, tôi vừa cẩn thận nói với Maika.
“Thì cũng có thể lắm mà. Tại hai người——”
Maika định nói gì đó.
Nhưng mà có lẽ cảm thấy tội lỗi vì đã giấu chuyện đó nên cậu ấy kìm lại những lời định nói ra, rồi chỉ nói “dù sao thì, tớ cũng xin lỗi nha”.
“Thôi mình mau học đi. Maika, chỉ tớ chỗ này đi”
Bình thường thì tôi sẽ nói là “nếu đã nói thì nói cho hết câu đi” rồi cố moi ra chỗ còn lại từ họng Maika. Nhưng hôm nay, tôi không muốn nghe cái câu cậu ấy đã nuốt trôi xuống nữa.
Vờ như những lời cậu ấy định nói ra chưa tồn tại, tôi đưa cho Maika xem cuốn sách bài tập đang được trải lên bàn. Mặt Maika trông như vẫn còn muốn hỏi cái gì đó, song cậu ấy cũng không cố chấp nữa. Như hiểu được rằng tôi không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, cậu ấy hỏi “chỗ nào đâu” rồi nhìn xuống cuốn sách bài tập.
Maika tử tế thật đó.
Lúc nào tôi cũng bị chiều chuộng bởi tính dịu dàng của cậu ấy, và hôm nay, nhờ việc cậu ấy không hỏi thêm quá mức cần thiết mà tôi như được cứu rỗi. Và, dù là Maika đang ở ngay trước mắt mình, nhưng Sendai-san lại là người duy nhất mà tôi có thể nghĩ về.
Tuy thấy mình thật nhẫn tâm vì đã mất công học chung với nhau thế này rồi, nhưng tôi lại không thể nào quên đi những thứ mà mình vừa nghe thấy được.
Sendai-san biết trường nguyện vọng của tôi.
Làm quái gì có chuyện tôi có thể giữ được bình tĩnh sau khi nghe chuyện đó chứ.
Dù là tôi đã cố giấu không muốn cho cô ấy biết trường mình muốn vào suốt thời gian qua.
Dù là tôi đã không nói ra.
Nhưng Sendai-san đã biết.
Cái ngày mà cô ấy ôm tôi trong phòng nhạc cụ, cô ấy đã biết tất cả.
Giọng nói của Maika như đang dần xa đi.
Tuy có thể nghe tiếng cậu ấy, nhưng tôi không biết cậu ấy đang nói gì nữa.
Đã có lần tôi nghĩ có lẽ Sendai-san đã biết rồi. Thế nhưng, tôi vẫn tự nhủ với bản thân mình rằng đó cũng chỉ là “có thể” thôi, chứ làm gì có chuyện mà cô ấy biết được.
Vậy mà.
Rốt cuộc thì tôi vẫn tiếp tục học với tâm trí mình lơ lửng trên mây, còn Maika thì cuối cùng lại về nhà sớm hơn dự tính.
Tuy có nhớ là cả hai cùng nhau đi xuống thang máy, rồi tôi tiễn cậu ấy về, nhưng tôi không thể nhớ được là mình đã nói chuyện gì với nhau.
Một mình trong căn phòng trống rỗng, tôi ngồi lì trên giường.
Trước khi tôi kịp nhận ra thì đã quá tám giờ rồi, nhưng vẫn chưa quá muộn để gọi điện cho ai đó.
Sau một hồi do dự, tôi gọi cho Sendai-san. Tiếng chuông đổ hai lần, và rồi một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
“Miyagi chủ động gọi cho tớ thế này cơ à. Hiếm hoi thật đó”
Vì tôi có điều muốn hỏi.
Nên tôi mới gọi.
Lý do tại sao cô ấy biết trường nguyện vọng của tôi, nhưng vẫn hỏi xem tôi muốn vô trường nào.
Lý do tại sao cô ấy biết trường nguyện vọng của tôi, nhưng vẫn cố thuyết phục tôi xin vào cùng trường với cô ấy hay một trường gần đó.
Tôi muốn biết.
Hiện giờ tôi chỉ có thể nghĩ là do cô ấy cảm thấy thích thú với phản ứng của tôi, và nó làm tôi sôi máu lên. Nếu có lý do nào đó khác thì tôi muốn biết, và mong là cô ấy sẽ phủ nhận cái lý do vừa rồi.
Thế nhưng, tôi có cảm giác như nếu chỉ nói qua điện thoại thôi thì không đủ.
“Sendai-san, tới đây dạy tôi học đi. Ngay bây giờ”
“Dù cậu có nói ngay bây giờ đi nữa thì giờ tớ cũng ở nhà rồi, không được đâu”
Tôi biết điều đó chứ.
Dù là bây giờ vẫn chưa quá trễ để gọi điện, nhưng cũng chẳng còn sớm để một học sinh cao trung đi ra khỏi nhà nữa.
Dẫu vậy, tôi vẫn muốn cô ấy lập tức tới đây, để tôi có thể nhìn thẳng mặt cô ấy mà nói chuyện.
“Không được cũng phải tới”
“Ngày mai không được hay sao?”
“Thế thì không cần tới nữa”
“Nếu Miyagi để tớ ở lại qua đêm thì tớ tới luôn cũng được nè”
“Đủ rồi. Tôi cúp máy đây”
“Tớ chỉ đang đùa giống mọi khi thôi mà. Nay cậu làm sao thế”
Có lẽ là do sắc giọng của tôi quá cứng nhắc và bầu không khí đang trở nên nặng nề, nên cô ấy mới nói đùa một chút để làm dịu nó đi. Dù là tôi hiểu được điều đó, nhưng tôi không có tâm trạng để mà cười rồi đáp lại.
“……Sendai-san. Cậu không có gì để nói với tôi à?”
“Thì cũng không, làm sao? Có chuyện gì à?”
Sendai-san không biết những lời tôi nói có ý gì, nên cô ấy chỉ thản nhiên đáp lại với giọng như mọi khi. Việc cô ấy không biết nói gì là điều đương nhiên rồi, nhưng tôi cảm thấy cực kỳ tức giận với Sendai-san.
“Được. Nếu không thì thôi. Kỳ nghỉ đông này cậu khỏi tới đây luôn đi”
Khi tôi vừa giận cá chém thớt vừa nói, Sendai-san nói với vẻ hốt hoảng.
“Khoan đã nào? Tớ tới đó liền đây”
Dù biết nổi giận vô cớ thế này là không đúng, nhưng tôi đang cảm thấy cực kỳ cáu. Thế nhưng tôi chỉ muốn gặp Sendai-san ngay bây giờ. Và tôi cảm thấy giận bản thân mình vì đã hành xử thế này.
“……Ngày mai cũng được”
“Thiệt tình, cậu bị làm sao thế?”
“Sao trăng cái gì. Nếu mai có tới trường dự bị thì học xong rồi tới đây cũng được. Nhất định mai phải tới cho tôi”
“Giờ tớ tới ngay đây, đợi tớ đó”
Sendai-san nói với giọng điệu dịu dàng hơn tôi nghĩ.
“Tôi đã bảo ngày mai cũng được rồi mà”
“Hôm qua cậu gọi tớ là sao đó”, hay “chẳng phải cậu có chuyện muốn nói à”.
Tôi nghĩ cô ấy có hỏi thế cũng có sao đâu.
Thế nhưng, Sendai-san chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi mà chẳng nói gì cả. Từ lúc cô ấy tới đây thì câu duy nhất có nghĩa phát ra từ miệng cô ấy là “xin lỗi, tớ tới trễ”. Bây giờ đây thì cô ấy đang nhìn vào cuốn sách tham khảo được mở ra trên bàn.
Quả thật là Sendai-san có tới căn phòng này trễ hơn so với tôi nghĩ. Dù đã gần tám giờ rồi nhưng cô ấy vẫn đến thế này, có vẻ là cô ấy đang lo cho tôi. Có lẽ việc cô ấy không đả động gì tới cuộc gọi hôm qua là do bản chất dịu dàng của cô ấy mà ra.
Nhưng mà thế này thì đúng là bất thường.
Nếu là Sendai-san như mọi khi thì điều đầu tiên mà cô ấy nói ra sẽ là về cuộc gọi từ ngày hôm qua. Cô ấy cứ ngồi xuống bên cạnh tôi mà chẳng nói gì như vậy làm tôi cảm thấy khó mà nói ra được lời nào. Nhưng mà, những lời mà hôm qua Maika nói với tôi vẫn cứ lơ lửng quay vòng vòng trong đầu tôi.
Uống một ngụm rượu táo xong, tôi quay sang nhìn Sendai-san.
“Không tính hỏi về vụ hôm qua à?”
Tôi có cảm giác như nếu cứ tiếp tục thế này thì cả hai chúng tôi cũng sẽ chỉ học với nhau rồi kết thúc tại đó.
Tuy đó là những gì chúng tôi đã giao kèo với nhau trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, nên cũng chẳng có gì là sai cả, nhưng hôm nay, việc học chỉ là cái cớ thôi. Nếu không nói chuyện đó ra thì tôi cũng chẳng biết mình gọi Sendai-san tới đây làm cái quái gì nữa.
“Vụ nói chuyện điện thoại á?”
Từ bên cạnh, một giọng nói hỏi lại tôi.
“Thì tôi nghĩ hôm nay cậu tới để hỏi về vụ đó”
“Tớ chỉ tới đây để dạy cậu học thôi. Hôm qua cậu cũng gọi tớ tới để dạy cậu học còn gì”
Sendai-san ngẩng mặt lên rồi đặt cây bút xuống.
Và rồi, cô ấy nhìn về phía tôi.
“Nhưng nếu Miyagi có điều gì muốn nói thì tớ sẽ sẵn lòng nghe. Hẳn là cậu cũng có chuyện muốn nói mà đúng không”
Sendai-san nói như không còn cách nào khác, tuy chẳng phải là thấy phiền toái, nhưng cũng khá miễn cưỡng, chẳng có vẻ gì là hứng thú cả.
Tuy đã quen với việc thấy cô ấy như thế này rồi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không yên.
Có lẽ là vì cô ấy đang không mặc đồng phục.
Cô ấy đang mặc một chiếc áo len cùng với một bộ váy ngắn có thể thấy ở bất cứ đâu.
Nếu tôi là người mặc thì bộ đồ đó sẽ trông như những thứ rẻ tiền thôi, nhưng khi Sendai-san mặc chúng thì bộ đồ đó lại trông khá đẹp, rất hợp với cô ấy. Nhưng mà, kể từ khi kỳ nghỉ hè kết thúc, chưa một lần tôi thấy cô ấy mặc thường phục bao giờ cả, cảm giác như giữa tôi và cô ấy đang có một khoảng cách nào đó, và trông cô ấy cũng chẳng hợp vào căn phòng này chút nào. Nhờ thế mà tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để mà hỏi cô ấy điều cần phải hỏi.
“……Sendai-san thì sao? Cậu không có gì để nói với tôi à?”
“Hôm qua tớ cũng nói rồi mà, cụ thể thì tớ cũng không có gì muốn nói cả. Thế, Miyagi thì sao? Cậu mau nói đi chứ”
Vì có điều muốn nói nên tôi mới gọi Sendai-san tới.
Nếu muốn nói thì cơ hội chỉ có duy nhất hôm nay thôi.
Nhưng mà, dù biết vậy, tôi vẫn không tài nào mà mở miệng mình ra được, và trong lúc tôi vẫn còn đang im lặng thì Sendai-san bắt đầu nói thay cho tôi.
“Chắc hẳn phải là chuyện gì đó mà cậu không muốn tớ nghe đúng không. Tâm trạng cậu cũng chẳng được tốt mấy đó Miyagi. ——Nếu như cậu không muốn nói thì sao không bỏ đi”
Giọng nói ấy trở nên nặng nề hơn lúc nãy, nên tôi lấy một hơi.
Sau khi từ từ thở ra, tôi mở miệng mình nói.
“Sendai-san, nói cho tôi biết, lúc gặp Maika ở hành lang cậu đã nói với cậu ấy những gì”
“Lúc tớ nói chuyện với Utsunomiya á……. Lúc mà bọn tớ nói chuyện với nhau lúc đi mua đồ à?”
Cảm giác như tôi đã bắt đầu nói về chuyện mà cô ấy ngại không muốn nói tới, cô ấy nói với một giọng có hơi trầm.
“Ừ”
“Trước đây tớ cũng có nói với cậu rồi đó. Chẳng phải tớ nói với cậu là cậu ấy hỏi về lúc tớ gọi Miyagi ra à?”
Làm sao mà tôi quên được.
Lúc ở trong căn phòng nhạc cụ đó, cô ấy đã nói ra những lời tương tự, và tôi đã tin. Thế nhưng, bây giờ thì tôi đã biết, rằng vẫn có một phần trong câu chuyện đó đã bị chừa ra có chủ đích.
“Không phải chỉ mỗi chuyện đó, vẫn còn thứ khác mà đúng không. ……Như là chuyện trường đại học tôi tính thi vào đấy”
“……Ra là vậy. Cậu nghe từ Utsunomiya rồi à?”
Như thể đã hiểu ra hết mọi chuyện, Sendai-san nói.
“Tôi nghe cậu ấy nói từ hôm qua. ——Tại sao dù đã biết trường nguyện vọng của tôi mà lúc ở phòng nhạc cụ cậu vẫn còn hỏi tôi vô trường nào hả? Có phải là trông phản ứng của tôi vậy cậu thấy vui lắm đúng không?”
Do điểm số của tôi đã được cải thiện đáng kể, nên tôi đổi nguyện vọng của mình để theo bước Sendai-san.
Ngoài việc cô ấy đã nghĩ thế rồi cố hỏi để xem phản ứng luống cuống của tôi khi bị đoán trúng tim đen, thì tôi không còn nghĩ ra được điều gì khác.
Tôi không hề muốn đi theo Sendai-san, và tôi đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy rồi.
Ngay từ đầu, việc trường nguyện vọng của tôi và trường nguyện vọng của Sendai-san gần nhau chẳng qua là trùng hợp, là vì tôi chọn thi vô trung trường với Maika thôi chứ chẳng phải là có chủ đích như vậy.
Nếu không thì đúng là nực cười, nên là Sendai-san sai rồi.
Tôi muốn cô ấy nói gì đi.
Thế nhưng, cô ấy vẫn không nói gì hết.
Từ nãy tới giờ vẫn không chịu mở miệng ra mà cứ làm bộ mặt nghiêm túc như vậy.
“Trả lời tôi mau Sendai-san”
Sau khi bị tôi thúc giục, Sendai-san hỏi ngược lại tôi với giọng điệu nghiêm nghị như biểu hiện trên mặt.
“——Trông tớ giống vui lắm à?”
Sendai-san nhìn về phía kệ sách.
Hướng theo ánh nhìn của cô ấy, tôi thấy con mèo đen mà cô ấy đã đem đến đây.
“Tớ hỏi cậu muốn thi vào trường nào là vì tớ muốn nghe từ chính miệng cậu”
Dù là đã hỏi tôi, nhưng Sendai-san không hề đợi tôi trả lời mà tiếp tục nói.
“Vậy thì chỉ cần hỏi bình thường là được rồi. Cứ bảo là cậu nghe từ Maika đi chẳng phải tốt hơn à?”
Dù là không nổi giận, nhưng tôi lại lớn giọng với cô ấy, và rồi ánh nhìn của Sendai-san chuyển từ con mèo về phía tôi.
“Dù có nói đi chăng nữa thì kiểu gì Miyagi cũng sẽ nói là cậu không thi vô chung trường với Utsunomiya đâu, đúng không”
“Thì——”
Sendai-san nói đúng.
Nếu như lúc đó cô ấy bảo rằng đã nghe về trường nguyện vọng của tôi từ Maika thì chắc chắn tôi đã nói là “đấy là xạo thôi” hay “tôi chỉ nói vậy thôi” rồi kiếm lý do để mà thay đổi trường nguyện vọng mình vừa quyết định sang một trường đại học khác rồi.
“Vụ đại học, cậu tính sao?”
Sendai-san hỏi cứ như giáo viên ở trường vậy.
“Tôi không muốn nói”
“Nói cho tớ đi chứ”
“Tôi vẫn chưa quyết định”
“Giờ không phải là lúc để mà do dự đâu. Cậu đã quyết định rồi đúng không? Nếu chưa thì sao không chọn trường của Utsunomiya luôn đi”
Quả thật, đây không phải là lúc để do dự nữa, và tôi cũng đã quyết định được trường mình muốn vào rồi. Dù cho Sendai-san có không nói đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ vào chung trường với Maika. Nhưng tôi không muốn nói với Sendai-san điều đó.
Nếu nói ra thì chẳng khác nào việc tôi tự chọn trường của mình lại thành ra tôi chọn là để theo Sendai-san đâu.
Tôi có cách nghĩ của riêng mình, và tôi không muốn Sendai-san nghĩ rằng tôi đang làm theo những gì mà cô ấy muốn. Với cả tôi cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà Sendai-san lại cứ cố chấp hỏi về trường nguyện vọng của tôi đến vậy.
“Tôi chẳng việc gì phải nói cho Sendai-san cả, mà sao lúc nào cậu cũng cứ bảo tôi vô chung trường với cậu hay học gần đó thế hả? Tôi học ở đâu mà chả được”
Tuy giọng của tôi có hơi thô lỗ, nhưng tôi không có giận. Nhưng rồi, Sendai-san lại trưng ra bộ mặt khó khăn rồi im bặt.
Tôi uống một ngụm rượu táo như để lấp vào sự im lặng đột ngột đó.
Trông cứ như tôi mới là người sai vậy, cảm giác khó ngồi yên thật chứ.
Tuy không lạnh lắm, nhưng khi tôi với tay tới remote để tăng nhiệt độ lên, Sendai-san lại lên tiếng.
“——Bộ Miyagi không muốn thấy mặt tớ nữa à?”
Câu hỏi bị lược mất ý chính đó thực sự cũng không quá nhỏ tới mức không thể nghe thấy. Tuy vậy, đây là lần đầu tiên mà tôi nghe được giọng nói tràn ngập nỗi bất an như đứa trẻ lạc muốn hỏi đường này từ Sendai-san.
“Đã giao kèo với nhau còn gì. Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ không gặp Sendai-san nữa”
Dù không muốn phải nói ra tới mức này, nhưng tôi lấy ra giao kèo lúc trước của cả hai mà đáp thẳng vào mặt Sendai-san.
Tuy có thể phớt lờ đi cái câu hỏi thiếu phần quan trọng đó, nhưng giọng nói bình thường tôi không nghe thấy ấy khiến tôi chẳng thể nào mà trả lời một cách thiếu chân thành được.
“Tớ nhớ điều đó chứ. Nhưng mà, tớ không muốn hỏi điều đó, mà là sau lễ tốt nghiệp, Miyagi vẫn không muốn thấy mặt tớ sao?”
“……Sendai-san thì sao?”
“Tớ vẫn muốn gặp Miyagi chứ, nếu được gặp thì tớ lại thấy vui nữa là”
Cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ đáp lại rằng không được đáp lại bằng một câu hỏi, nhưng Sendai-san lại thành thật trả lời câu hỏi của tôi.
“Tớ không biết Miyagi nghĩ thế nào, nhưng tớ đã bắt đầu trở nên khá là mong chờ tới việc được tới căn phòng này rồi, nên nếu mọi chuyện lại trở nên vậy thì có hơi buồn chán”
Sendai-san nói ra điều mà bình thường cô ấy sẽ không nói ra.
Tớ muốn gặp cậu.
Ai cũng có thể nói ra câu đó, và dù cho hôm nay có vậy thì có lẽ mai sẽ lại khác thôi.
Kể cả những lúc bố tôi gặp tôi thì ông ấy cũng hứa là sẽ về sớm thôi, hay là sẽ ăn chung với tôi. Nhưng mà, hầu như chẳng có cái nào là thật cả.
Và Sendai-san chẳng bao giờ giữ lời.
Cô ấy luôn thất hứa với tôi.
Nên là việc Sendai-san nói cô ấy muốn gặp tôi, tôi không thể nào mà tin được.
Một trong số ít những thứ mà cô ấy giữ lời là việc đeo sợi dây chuyền, nhưng hôm nay cô ấy lại không mặc đồng phục, nên tôi không thể biết được cô ấy có đang đeo sợi dây chuyền đó không. Đến việc đeo nó thôi mà tôi còn chẳng thể tin được cô ấy.
Nếu như tôi có thể thấy được sợi dây chuyền đó như tôi vẫn thấy sau giờ học, thì có lẽ tôi có thể tin vào lời Sendai-san nói. Thế nhưng, tôi lại không đủ dũng cảm để có thể kiểm tra xem. Thay vào đó là những lời lẽ đầy thù hận phát ra từ miệng tôi.
“Bị tôi trả tiền mà gọi tới rồi ra lệnh cho làm đủ thứ vậy mà thấy vui à”
“Cậu nghĩ tớ là cái loại biến thái nào mà thấy vui khi bị ra lệnh hả?”
“Tức là từ trước tới giờ cậu không thấy vui chút nào chứ gì”
Khi tôi đáp trả một cách lạnh nhạt, Sendai-san trông rất khó xử.
“Cũng không phải là vui, mà là ban đầu tớ cũng không biết gì về Miyagi. Mà cả, ngay từ đầu thì Miyagi cũng làm gì có hứng thú với tớ đâu đúng không”
Do rằng một mối quan hệ chỉ là tình cờ mà ra có mất đi cũng chẳng sao, nên ban đầu tôi cũng nghĩ là chơi chán rồi thì cũng không cần gọi Sendai-san tới làm gì nữa. Thế nhưng, cô ấy thực sự lại không nhàm chán tới mức đó.
“Việc Sendai-san luôn nghe những gì tôi nói làm tôi thấy thú vị lắm”
“Đúng là con người xấu xa mà”
“Chỉ với Sendai-san thôi”
Khi tôi ngắn gọn đáp lại lời nói hụt hẫng đó, thì tôi nghe thấy tiếng thở dài bên cạnh mình, và rồi cô ấy gọi tôi “Miyagi” với một giọng nói rất nghiêm túc.
“Giờ thì sao? Ở chung với nhau thế này cậu có thấy vui không?”
Vui, hay là không vui.
Tôi bắt buộc phải chọn một trong hai.
Nếu vậy thì, dù là phải thêm điều kiện vào, thì câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
“……Chỉ cần Sendai-san không làm gì đó bậy bạ”
“Nè Miyagi. Cứ nói là sau khi tốt nghiệp cậu vẫn muốn gặp tớ đi. Tớ không có làm gì đó bậy đâu”
Những lời mà cô ấy đang cố khiến tôi nói ra là thứ mà gần như sẽ phá vỡ giao kèo giữa chúng tôi. Tôi không muốn phải nói ra điều đó trong lúc bản thân vẫn không tin tưởng Sendai-san, với lỡ nếu như tôi nói ra thì sẽ có điều gì đó thay đổi mất thì sẽ rắc rối cho tôi lắm.
Trong lúc tôi còn im lặng thì Sendai-san thở dài rồi tựa lưng vào giường.
“Vậy thì, có muốn gặp tớ hay không cũng được, không cần quan tâm nữa. Cậu vô trường đại học nào cũng không sao, chỉ cần lúc được nhận thì báo cho tớ biết là được”
“Tại sao tôi lại phải báo cho Sendai-san biết”
“Bọn mình là bạn học với nhau mà. Dù có không phải bạn bè đi chăng nữa thì cũng có học với nhau còn gì, nói với nhau một tiếng thì chết ai à?”
“Thì cũng có thể nhưng mà……”
“Có thể cái gì, phải là được mới đúng. Được nhận thì báo cho tớ một tiếng đi đó”
Sendai-san nói như điều hiển nhiên rồi tự đi tới kết luận.
Tôi đã xác định được mình muốn thi vào trường nào, và Sendai-san cũng đã biết được điều đó mất rồi. Dù tôi đã nói mình chưa quyết định, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không tin. Nên là, sau khi kỳ thi đầu vào kết thúc, cho dù tôi có không muốn nói đi chăng nữa, thì cô ấy cũng chỉ cần tìm hiểu một chút thôi là có thể biết được tôi có thi đỗ hay không thôi.
Có giữ im lặng cũng chẳng để làm gì.
“Tôi hiểu rồi. ……Nhưng tôi không có hứa trước được gì đâu đó”
“Ừm”
Sendai-san nhẹ nhàng đáp lại, dường như đã thoả mãn với sự đồng thuận dù rất mơ hồ của tôi.
Vậy thì, giờ học thôi.
Nghĩ là Sendai-san sẽ nói thế, nên tôi cầm cây bút đang nằm lăn trên bàn của mình lên. Thế nhưng, Sendai-san lại bắt đầu thu dọn sách vở vào.
“Hôm nay tới vậy thôi, tớ về đây. Tại lúc tớ đến cũng đã khá trễ rồi”
Đúng là hôm nay cô ấy tới đây khá là trễ.
Nhưng vào những ngày đi học thì cũng có lúc cô ấy còn về trễ hơn nữa. Trong vô thức, tôi nắm lấy cánh tay cô ấy.
“Cậu về à?”
Tuy rằng mọi chuyện vẫn chưa giải quyết ổn thoả, khó có thể nào mà nói là mọi thứ đã xong xuôi, nhưng tôi đã nói ra đa số những điều mình muốn nói rồi. Việc học chỉ là cái cớ thôi nên có học hay không cũng chẳng sao.
Nhưng mà, chỉ mới xong việc thôi mà cô ấy đã về thế này rồi làm tôi không thấy vui chút nào.
“Ừm, tớ về”
Khi nhớ ra cái giá mà tôi đã chấp nhận trả cho việc gọi Sendai-san tới vào kỳ nghỉ đông, tôi không muốn để cô ấy ra về một cách dễ dàng thế này được.
Cô ấy có ở lại thêm một chút cũng có sao đâu.
Tôi hoàn toàn có quyền cho phép điều đó.
Thế nhưng, để sử dụng được quyền đó thì trước hết tôi phải làm mềm mỏng đi ý nghĩ cứng nhắc của Sendai-san đã.
“……Còn nụ hôn thì sao?”
Tôi chỉ có thể nghĩ ra những lời đó để ngăn Sendai-san khỏi đứng dậy.
“Nụ hôn?”
“Sendai-san là người đã thêm điều kiện đó vào cơ mà”
“Hôm nay tớ đã dạy cậu cái gì đâu”
Một Sendai-san bình thường toàn nói ra những thứ vô tri lại có thể nói ra một điều có lý thế này, nên tôi đặt thêm lực vào bàn tay đang nắm chặt cô ấy.
“Đau quá Miyagi”
“Dạy tôi học xong đi rồi về. Hôm qua cậu đã hứa rồi, lo mà giữ lời đi chứ”
“Nếu giờ mới bắt đầu học thì sẽ trễ mất”
Tôi thả tay Sendai-san ra.
Sau đó, tôi lấy một hơi nhỏ.
Dù đang phân vẫn không biết có nên nói những thứ trong đầu mình ra hay không, tôi buột miệng nói với cô ấy.
“——Nếu có muộn thì cậu ở lại qua đêm cũng được”
“Eh?”
“Lúc nói chuyện điện thoại cậu đã nói là sẽ ở lại qua đêm còn gì”
Vì cô ấy đã nói thế.
Nên tôi chỉ đang biến nó thành sự thật thôi.
“Tớ được ở lại qua đêm thật à?”
“Hôm nay phụ huynh tôi không có nhà, nên tôi có một mình thôi”
“Cậu nói vậy làm tớ thấy có hơi kỳ à nha”
Khi tôi nói “phụ huynh tôi không có nhà”, ý tôi chỉ là hôm nay bố tôi cũng không về thôi. Ngoài đó ra thì câu đó không có ý nghĩa nào khác. Nếu nó nghe kỳ thì tất cả là tại Sendai-san là cái người kỳ quặc thôi.
“Biết ngay mà, cậu về ngay cho tôi”
Khi tôi gạt tay Sendai-san rồi tránh xa ra thì cô ấy đáp lại “tớ chỉ đùa thôi mà”.
Cô ấy toàn nói ra mấy cái lời đùa giỡn ác ôn, mà thực sự cũng quá là quá đáng để có thể coi là đùa. Nếu tôi cứ coi đó là thật mà đáp lại một cách nghiêm túc thì người chịu thiệt sẽ là tôi chứ không ai khác, nên tôi không thích nó chút nào. Dù vậy, cẩn thận không bao giờ là thừa, chứ không thì tôi sẽ chẳng biết là Sendai-san sẽ định làm cái quái gì nữa.
“……Nếu cậu hứa là sẽ không làm gì bậy bạ thì ở lại cũng được”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất