Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Trước kỳ nghỉ đông, chúng tôi đã hứa với nhau. 「Nếu cậu tới dạy tôi học vào kỳ nghỉ đông, tôi sẽ cho cậu hôn tôi.」Nôm na là vậy.

Nên, nếu Sendai muốn, tôi sẽ cho phép cô ấy hôn tôi.

Thực ra, chúng tôi nên làm điều đó ngay sau khi học xong, và bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để hôn, nhưng tôi nghĩ tôi có thể cho phép cô ấy ngoại lệ lần này.

Nhưng, "một chút" của cô ấy rõ ràng là quá lạ.

Tôi không ngại để cô ấy thực hiện quyền lợi của cô ấy thêm một chút nữa, nhưng Sendai-san đang hôn quá nhiều.

Sau khi nói rằng đừng giận, cô ấy đã hôn tôi một lần. Sau đó, cô ấy hôn tôi thêm nhiều lần nữa, và vẫn áp sát mặt vào tôi như thể bấy nhiêu đó là không đủ.

Trước khi môi cô ấy lại chạm vào tôi, tôi ấn vào trán của cô ấy.

"Sendai-san"

Tôi nắm chặt tay cô ấy và đẩy khuôn mặt đang tiến lại gần kia ra xa.

Nhưng, cô ấy lại giật lấy tay tôi và kéo nó ra ngoài, sau đó lại hôn tôi như thể muốn cướp đi lời chuẩn bị nói ra của tôi.

Sự mềm mại và hơi ấm quen thuộc lại truyền đến, và cô ấy nhanh chóng rời ra. Sau đó, chúng tôi lại dính vào nhau, Sendai-san lại hôn tôi một lần nữa.

Môi của Sendai-san thật dễ chịu.

Lúc nãy, khi chạm vào cơ thể của cô ấy, tim tôi như muốn vỡ tung ra.

Nó đập nhanh gấp đôi bình thường, khiến việc thở thôi cũng thấy khó.

Tay và mặt tôi cũng nóng bừng, và tôi cảm giác như mình không phải là chính mình nữa.

Bây giờ, Tim tôi cũng đang đập rất nhanh, nhưng cảm giác khác so với lúc nãy. Tôi có đủ bình tĩnh để cảm nhận được sự mềm mại và nhiệt độ từ cơ thể Sendai-san, cảm giác thật dễ chịu.

Nhưng, nếu cô ấy không dừng lại sớm, nếu cứ như thế này thi tôi sẽ gặp rắc rối mất.

Tôi đẩy vai Sendai-san ra và tách người ra khỏi cô ấy.

"Ngay cả khi đó là điều kiện đi chăng nữa, Cậu hôn quá nhiều rồi đấy. Đây không phải là 「một chút nữa」."

Khi tôi nói vậy, ngón tay của cô ấy chạm vào môi tôi và vuốt qua vuốt lại.

"Cậu đâu có quy định số lần đâu."

"Vậy bây giờ tôi sẽ quy định."

"Nếu cậu đặt quy định thì nó cũng chỉ có hiệu lực cho lần sau mà thôi."

Trong căn phòng nơi đang được bóng tối bao trùm, lời nói của tôi bị câu trả lời nhẹ nhàng của Sendai bác bỏ, sau đó cô ấy lại áp môi cô ấy vào môi tôi.

Hết lần này, đến lần khác.

Nhiều đến mức tôi không thèm đếm tiếp nữa. Mọi quyền lợi mà Sendai sử dụng chỉ là những nụ hôn chạm nhẹ như thế này thôi, và ngay cả bây giờ, môi chúng tôi vẫn đang chạm vào nhau, chỉ như thế không hơn. Có lẽ cô ấy đang cố gắng để không làm “Những chuyện kỳ lạ” như đã hứa. Nhưng, như này thì không phải Sendai-san mà tôi biết.

Sendai mà tôi biết là một người vừa độc đoán, vừa biến thái và chẳng dịu dàng như này chút nào.

――Không được rồi.

Nếu tôi cứ tiếp tục dung túng cho Sendai như vậy, mọi chuyện sẽ lại trở nên kỳ lạ mất. Rõ ràng là ngay từ đầu, Sendai đã không bao giờ tốt với tôi một cách vô cớ cả.

“ Nếu cậu còn làm nữa thì tôi sẽ thật sự giận đấy.”

Ngay khoảnh khắc môi chúng tôi tách nhau ra, tôi lập tức nói như thể tuyên bố trước khi cô ấy kịp hôn tôi lần nữa.

“Đừng thế mà, chỉ một chút nữa thôi”

“Một chút gì chứ. 「Một chút」 của cậu nhiều quá thể ấy.”

“Miyagi keo kiệt.”

“Sao cũng được, dừng lại cho tôi.”

Tôi từ từ lùi lại phía sau để giữ thêm khoảng cách với Sendai-san. Sau đó, tôi tắt đèn ngủ và biến căn phòng vốn đã mịt mờ u tối thành một màu đen tuyền.

“Ngủ đi.”

Nói xong, tôi kéo chăn lên. Nhưng, Sendai lại tiếp tục ngán đường tôi làm tôi không thể kéo cái chăn lên được.

“Thế thì, Miyagi quay về lãnh địa của mình đi, đây là lãnh địa của tớ cơ mà.”

Một bàn tay vươn ra từ đâu không biết đẩy tôi.

“.......Không muốn”

Đêm nay, hiếm khi có người nào khác ngoài tôi ở trong căn nhà này.

Vậy nên, tôi muốn tận dụng cái 「Người khác」này.

Tôi, dù tôi đã quên với việc ở nhà một mình, nhưng khoảng thời gian từ khi trời bắt đầu trở tối đến khi trời sáng là quá dài để một mình tôi trải qua, Mặc dù nói là trải qua, nhưng cũng chỉ có là ngủ mà thôi, nhưng đôi khi tôi gặp những giấc mơ kỳ lạ và sẽ cảm thấy bất an. Vì vậy, dù là trong giấc mơ hay bóng tối đi nữa thì tôi vẫn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi có ai đó ở trong nhà cùng với mình.

Ngay cả khi đó có là Sendai-san đi chăng nữa thì gần thêm một chút cũng chẳng sao .

Ở một mình thì chắc sẽ lạnh lắm, nên nếu có ai đó bên cạnh thì sẽ ấm hơn.

Ít nhất hôm nay, Sendai-san sẽ có thể thay thế cái túi sưởi cho tôi.

Và thế, tôi kéo cái chăn về phía mình và chui vào trong trước khi Sendai kịp cản lại.

“Đợi đã nào, sao cậu lại ngủ ở đây? Nếu Miyagi mà ngủ ở đây thì tớ lên giường ngủ nha.”

Tiếng sột soạt vang lên, hẳn đó là tiếng Sendai-san đang đứng dậy.

“Giường là lãnh địa của tôi nên cậu hông được.”

Tôi túm lấy Sendai và kéo cô ấy lại.

“Dù cho có không ai nằm à?”

“Đúng, dù cho không có ai thì nó vẫn là lãnh địa của tôi, lãnh địa của Sendai-san là ở đây”

“?? Nếu cậu muốn ngủ chung thì cứ nói là “Tớ muốn ngủ với cậu” là được mà.”

“(không phải là tôi muốn ngủ với cậu hay gì đâu nhé)  Không có phải như vậy. Bỏ qua chuyện đó đi, lấy gối của tôi trên giường cho tôi.”

“Nhưng tớ có nhìn thấy được gì đâu.”

Mặc dù căn phòng này đang chìm trong bóng tối sau khi tôi tắt đèn ngủ, rõ ràng là không thể nhìn thấy gì cả.

Dù vậy, Sendai-san đã đến căn phòng này nhiều đến mức hẳn đã phải thuộc lòng sơ đồ của nó luôn rồi.

“Dù cho không nhìn thấy gì, nhưng ít nhất cậu cũng phải biết vị trí của giường mà đúng không.”

“Miyagi, sao cậu keo kiệt thế nhỉ.”

Tôi nghe thấy tiếng thở dài, và hơi thở của Sendai bắt đầu xa dần. Nhưng, ngay sau đó cô ấy quay lại ngay và đặt cái gối khác lên chăn.

“Cậu nhích sang kia chút đi”

Sendai vừa nói vừa đẩy tôi

Mò mẫm kéo gối lại và chuẩn bị một chỗ ngủ mới, Sendai chỉnh lại chăn bông gối nệm rồi nằm xuống bên cạnh tôi.

“Chật quá”

Cùng với giọng bất mãn không hài lòng, bắp chân tôi bị đá nhẹ một cái. Nhưng, nếu tôi nhích xa hơn nữa thì tôi sẽ nằm trên sàn nhà thay vì cái Futon mất. Vì vậy tôi quay lưng lại Sendai và nhắm mắt.

“Mục đích cậu ở lãnh địa của tớ là gì?”

Cùng với một giọng trầm thấp, tôi bị khều nhẹ vào lưng.

“Kệ tôi, tôi ngủ đâu mà chả được.”

Nói rồi tôi kéo chăn bông và cuộn tròn người lại.

“Nè, cậu kéo thế thì tớ sẽ chết cóng mất.”

Lời phàn nàn vang lên từ phía sau, nhưng khi tôi im lặng, thay vì chăn bông bị kéo thì chiếc ảo nỉ của tôi lại bị kéo. Lòng bàn tay áp của Sendai áp sát vào người tôi. Qua lớp vải, cảm giác hơi nhột nhẹ, nhưng cũng rất ấm áp và dễ chịu.

Nhiệt độ từ tay của Sendai-san truyền đến khiến tôi nhớ đến cơ thể  ẩn dưới lớp áo nỉ của cô ấy khi nãy.

Lúc đó, tôi nghĩ rằng nếu chạm vào Sendai, tôi có thể tin vào những lời nói khó tin của cô ấy và nỗi bất an sẽ tan biến. Nhưng, nỗi bất an không những không tan biến mà còn lớn hơn nữa. Ngay cả khi đã nhìn thấy chiếc dây chuyền đó bằng chính mắt mình để biết rằng cô ấy đang giữ lời, thì tôi vẫn không thể tin rằng cô ấy có thể tiếp tục giữ lời hứa trong tương lai.

Ngay cả bây giờ, Sendai đang nằm ở ngay bên cạnh mình, chỉ cần quay lại đằng sau thôi là có thể chạm vào cô ấy, nhưng tôi vẫncảm thấy như Sendai sắp sửa biến mất vậy.

Tôi cuộn tròn người lại và bám chặt lấy mép chăn. 

Nhắm mắt nghiền ngẫm, cảm giác ấm áp từ lưng truyền đến trở nên mơ hồ khiến tôi cảm thấy như mình lại đang ở một mình. Tôi sợ, vai và cánh tay tôi cứng đờ.

“Miyagi”

Giọng nói nhỏ nhẹ gọi tên tôi vang lên, bàn tay áp vào lưng tôi một lần nữa mà nắm lấy chiếc áo nỉ của tôi.

Cảm nhận như sắp bị gọi bằng tên   (Miyagi là họ Shiori là tên) tôi vội vàng lên tiếng trước.

“Nếu cậu dám gọi tôi là Shiori, tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài đấy.”

Gọi tên một người là điều hoàn toàn bình thường, không có gì đặt biệt cả, nhưng việc đặc biệt ở đây kiêm luôn vấn đề của mọi thứ, Sendai-san, việc được cô ấy gọi tên lại khiến tôi cảm thấy như đó là điều gì đó đặc biệt nên tôi không muốn được gọi.

“Thế thì gọi là “Miyagi” là được chứ gì”

Nói xong, Sendai-san nói “Miyagi”.

Miyagi.

Miyagi, Miyagi.

Giọng Sendai cứ lặp đi lặp lại khiến cả người tôi mềm nhũng ra.

“Sendai, phiền phức quá. Nhanh đi ngủ đi”

“Ùm” giọng cô ấy vang lên, mặc dù đã ùm rồi nhưng Sendai lại không đi ngủ mà lại đi vuốt tóc tôi.Ngón tay của cô ấy chải chuốt, lướt đi trên mái tóc của tôi.

Lướt qua, lướt lại.

Bàn tay mềm mại và hơi ấm truyền đến khiến mí mắt của tôi trở nên nặng trĩu. Tôi duỗi thẳng chiếc lưng năng cong ra một chút, như một con mèo. “Ngủ ngon” - cùng với một giọng nói nhỏ nhẹ, bàn tay của Sendai-san rời đi.

Không ai đặt đồng hồ báo thức.

Tôi cũng không nhớ là đã đặt chuông báo trên điện thoại hay chưa.

Nhưng khi mắt tự mở ra và cơ thể tự cử động, tôi lại thấy Sendai nằm bên cạnh.

"...Tại sao?"

Tôi nhắm mắt một lúc rồi mở to.

Khuôn mặt Sendai đang ngủ say sưa hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.

Tôi lờ mờ nhớ lại những gì đã xảy ra.

Hôm qua, Sendai đến nhà tôi, và chúng tôi cùng nhau ăn tối.

Sau đó cô ấy ở lại qua đêm.

Bởi vì tôi đã bảo Sendai ở lại.

Ký ức này là chính xác.

Và theo đó những ký ức mà tôi không muốn thừa nhận cũng chính xác.

――Còn lý do mà lại Sendai ngủ bên cạnh tôi.

Đó là vì tôi đã tự chui vào chiếc futon đã trải cho cô ấy và ngủ thiếp đi.

"Cơ thể, Nhức quá."

Có lẽ vì chúng tôi ngủ chung trên chiếc futon chật hẹp này, nên những khớp xương của tôi phát ra tiếng kêu lạo xạo.

Tôi khẽ thở ra, vươn tay ra và nhẹ nhàng kéo những lọn tóc trước mặt của Sendai.

"Mmm..."

Miệng cô ấy mấp máy, phát ra những âm thanh không rõ nghĩa.

Nhưng Sendai không tỉnh dậy.

Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào má cô ấy, vuốt nhẹ đến cằm.

Có lẽ vì ngủ quá say, cô ấy không hề nhúc nhích.

"...Hatsuki"

Tôi khẽ gọi tên cô ấy, nhưng vì cô ấy không trả lời, tôi lấy một lọn tóc dài trong tay.

Kéo Sendai lại gần, tôi khẽ chạm môi vào mái tóc màu nâu hơi hoe, thứ đã vi phạm nội quy trường học.

Hôm qua tôi không để ý, nhưng mái tóc mềm mại của cô ấy có mùi hương giống như tôi.

Rời môi khỏi tóc Sendai, tôi tiến lại gần cô ấy hơn một chút.

Không chỉ tóc, mà cả cơ thể cô ấy cũng tỏa ra mùi hương giống như tôi.

Sendai mặc quần áo của tôi, mang mùi hương của tôi, là một Sendai mà chỉ tôi mới biết. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy Sendai ngủ như thế này nữa.

Tôi vươn tay ra, chạm vào chuỗi dây chuyền trên cổ áo thun của Sendai.

Ngày hẹn đang đến rất gần.

Kỳ nghỉ đông sẽ sớm kết thúc, và kỳ thi cũng vậy. Chỉ cần lật vài trang lịch nữa, thì lễ tốt nghiệp sẽ đến.

Đến ngày đó, thời cấp ba sẽ kết thúc và một cuộc sống mới sẽ bắt đầu, dù tôi không muốn.

Tôi khẽ thở ra.

Khi tôi vuốt ngón tay trên chuỗi dây chuyền, Sendai nhúc nhích và tim tôi như muốn ngừng đập. Hoảng hốt, tôi buông dây chuyền và lặng lẽ chui ra khỏi futon.

Cẩn thận không gây tiếng ồn, tôi thay đồ và đi vào bếp.

Tôi biết tủ lạnh có gì trong đó mà không cần mở, nhưng tôi vẫn mở ra để kiểm tra. Vẫn như mọi khi, hầu như không có gì.

Tôi lấy bánh mì từ tủ đông và nhét thẳng vào lò nướng. Chuẩn bị đĩa và cốc, lấy nước cam từ tủ lạnh, tôi đang định gọi Sendai dậy thì cô ấy đã tự đến.

"Chào buổi sáng. Cậu đang làm gì vậy?"

Với giọng nói ngái ngủ, Sendai mặc áo thun nhìn vào lò nướng.

"Chào buổi sáng. Nhìn là biết mà."

"Không lẽ cậu đang chuẩn bị bữa sáng hả?"

"Cái gì mà 「Không lẽ」hả, Tất nhiên là bữa sáng."

"...Miyagi, tớ có lớp học thêm buổi chiều, nên sẽ rất phiền nếu trời tuyết rơi á."

"Nếu không muốn ăn, cứ nói thẳng."

Tôi đá nhẹ vào chân Sendai, người đã nói ra những lời vô ơn đó, sau đó lấy bánh mì ra khỏi lò và đặt lên đĩa.

"Đùa thôi. Tớ thay đồ được không?"

Sendai nói, kéo vạt áo thun.

"Không được. Bánh mì đã nướng xong rồi."

Đặt đĩa lên bàn ăn, tôi quay lại lấy nước cam và bơ. Không hiểu sao, Sendai cũng đi theo tôi và nhìn vào tủ lạnh.

"Có mứt mà nhỉ?"

Giọng nói vang lên bên tai tôi, tôi ấn vào trán Sendai.

"Có, nhưng có khi đã hết hạn rồi."

"Thật?"

"Có bơ mà, vậy là đủ rồi."

Tôi đưa cho Sendai hộp bơ đã lấy từ trong tủ lạnh, và rồi Sendai làm mặt buồn bã một cách thái quá.

"Cùng bôi lên sẽ ngon hơn nhiều vậy mà."

"Sẽ béo lên đó."

"Màhh, có khi là vậy. Thế, hạn sử dụng là khi nào?"

Bị hỏi, tôi kiểm tra những con số được ghi trên lọ.

"Vẫn còn kịp."

Nói vậy, tôi cũng đưa mứt cho Sendai và đóng tủ lạnh. Khi tôi đang rót nước cam vào ly, Sendai đặt bơ và mứt lên bàn ăn. Mang theo ly, cô ấy đã ngồi đợi sẵn trên ghế.

Cùng nhau nói "Itadakimasu" trước bữa sáng không thể sang trọng hơn, chúng tôi bắt đầu bôi bơ lên bánh mì. Khi tôi cắn một miếng, Sendai đã bôi mứt xong và nhìn tôi.

"Miyagi cũng bôi đi."

Lọ mứt trượt trên bàn đến chỗ tôi.

Ở cửa hàng, tôi thường thấy bánh mì bôi cả bơ và mứt, nhưng tôi không có thói quen bôi cả hai cùng lúc.

Bơ là bơ, mứt là mứt.

Tôi nghĩ bánh mì bôi riêng từng loại là đủ.

Nhưng Sendai nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng, vì vậy tôi bôi một ít mứt lên trên bơ và cắn một miếng.

Vỏ bánh mì giòn tan, hương vị sữa và dâu tây lan tỏa trong miệng. Khi tôi tiếp tục ăn, vị mặn của bơ hòa quyện với vị ngọt của mứt một cách hoàn hảo.

"Ngon hông?"

"Hơn tôi tưởng."

Lần sau ăn, tôi có thể bôi thêm một chút mứt.

Nghĩ vậy, tôi trả lời.

"Thế thì tốt quá."

Sendai mỉm cười và uống nước cam.

Nhắc đến chuyện đó, vào kỳ nghỉ hè, chúng tôi đã cùng nhau làm món bánh mì nướng kiểu Pháp. Ngoài ra, Sendai còn nấu ăn và cùng tôi ăn tại nơi này nhiều lần. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng bữa ăn và Sendai gắn bó mật thiết với nhau.

Việc được ăn cùng nhau trở thành điều đương nhiên, và tôi nghĩ rằng nếu không còn gặp Sendai nữa, có lẽ bữa ăn sẽ trở nên nhàm chán.

Ăn sáng và tối một mình.

Tôi đã làm vậy trong nhiều năm, nhưng tại Sendai mà tôi không muốn quay lại quá khứ nữa.

Tôi uống cạn ly.

Tất cả bánh mì còn lại cũng được nạp vào bụng. Bơ và mứt quyện vào vụn bánh mì hơi cháy, lấp đầy những khoảng trống đang dần mở ra trong cơ thể tôi.

"Tôi sẽ rửa bát, cứ thay đồ xong rồi về đi."

Vừa dọn dẹp bát đĩa, tôi vừa nói với Sendai.

"Hôm nay, chắc chắn tuyết sẽ rơi đó."

"Nếu cậu không muốn thay đồ thì cứ về với bộ dạng này đi."

"Vẫn còn thời gian trước khi đến lớp học thêm, tớ sẽ thay đồ."

Sendai ăn ngấu nghiến miếng bánh mì vụn còn sót lại, sau đó đứng dậy. Rồi cô ấy trở về phòng, và tôi ở lại một mình.

Rửa bát đĩa và ly do Sendai sử dụng, tôi bật nước nóng.

Vừa rửa chén bằng miếng bọt biển đầy bọt, tôi vừa nhìn đồng hồ.

Còn vài tiếng nữa thôi.

Hôm qua, khi Sendai đến nhà tôi, thời gian không trôi qua nhanh như vậy, nhưng chỉ còn vài tiếng nữa, tôi sẽ lại ở một mình. Lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác, bởi vì tôi biết rằng người đã ở bên cạnh tôi suốt đêm nay sẽ không còn ở đó vào tối nay.

Việc Sendai đi học thêm đã được quyết định từ lâu hơn nhiều so với ngày hôm qua, và việc cô ấy ở lại qua đêm nay cũng là điều không thể xảy ra. Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ rằng cô ấy sắp sửa ra về.

Tôi rửa sạch tất cả bát đĩa và tắt nước nóng.

Khi tôi trở lại phòng, Sendai đã trang điểm xong và đang đợi tôi.

"Vẫn còn thời gian, hay mình cùng nhau học bài ha."

Vừa mở sách giáo khoa ra trên bàn, Sendai vừa nói.

"Được thôi... nhưng..."

"Nhưng?"

"Hôm nay sẽ không có nụ hôn nào đâu."

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy và trả lời, Sendai cau mày .

"Tại sao?"

Có lẽ cô ấy đã biết và cố tình hỏi.

Hôm qua, cô ấy đã hôn tôi nhiều như vậy và bảo rằng đó là điều kiện cho việc dạy học, và việc đòi hỏi điều kiện vào hôm nay nữa là quá tham lam.

"Giới hạn số lần. Hôm qua, cậu đã hôn cả phần của hôm nay rồi."

“ 「Số lần」Làm gì có vụ đó. Giới hạn là giới hạn bao nhiêu?"

"Không nói."

"Là sao vậy? Nếu tớ không biết thì sao có thể làm được?"

"Không nói có nghĩa là không nói ."

Mở sách giáo khoa ra, tôi nhìn vào những dòng chữ xếp hàng.

Tôi không thể trả lời vì không có quy định về số lượng, và dù có quy định thì Sendai cũng sẽ nhanh chóng phá vỡ nó. Hơn nữa, nếu tôi bị hôn như hôm qua, có lẽ sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra và tôi tuyệt đối không muốn điều đó.

"Thật sự, cậu tự ý quá nhỉ Miyagi"

“Sendai-san cũng vậy thôi."

Tôi trả lời mà không nhìn mặt cô ấy, và từ bên cạnh tôi vang lên tiếng "Màhh, không phủ nhận", và cuộc trò chuyện bỗng chốc im bặt.

Cứ như vậy, chúng tôi im lặng học bài cho đến trưa và cùng nhau ăn trưa. Chẳng mấy chốc, đến giờ Sendai về, tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy, báo hiệu rằng sắp đến lúc phải đi rồi.

"Để tôi đưa cậu xuống dưới."

Tôi nói với Sendai, người đang khoác áo khoác và cầm túi xách.

"Trời lạnh lắm, không cần đâu."

"Không sao. Tôi sẽ quay lại ngay mà."

Lấy áo khoác phao từ tủ quần áo ra và mặc vào, Sendai nói "Vậy thì nhờ cậu."

Hai chúng tôi ra khỏi cửa nhà và khóa cửa.

Đi dọc theo hành lang chung cư, chúng tôi lên thang máy.

Khi mở cửa ra khỏi tiền sảnh và bước ra ngoài, gió thổi ùa vào. Tôi vô thức rụt cổ lại, và nghe thấy tiếng nói từ phía sau.

"Lạnh gê."

Vừa bước ra ngoài, tôi cảm nhận được cái lạnh hơn nhiều so với tưởng tượng. Hơi thở của tôi không tạo thành sương trắng, nhưng mặt trời và những đám mây đều ở rất xa. Bầu trời nhuộm màu xanh nhạt giống như màu của tảng băng, nhìn vào thôi là đủ thấy lạnh rồi.

"Đến đây thôi. Cảm ơn cậu đã cho tớ ở lại."

Sendai rùng mình nhét tay vào túi áo khoác, sau đó nói thêm "Vậy tớ về nhé."

Bình thường, chúng tôi sẽ chia tay nhau tại đây và tôi sẽ trở về căn hộ.

Nhưng hôm nay, tôi nắm lấy cánh tay Sendai đang định bước đi.

"Miyagi?"

Không phải là tôi quên điều gì đó cần nói, cũng không phải là tôi có điều gì đó cần nói. Tay tôi chỉ tự động nắm lấy cánh tay Sendai, vì vậy tôi không thể nghĩ ra lời nào để nói. Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể cứ thế mà buông tay và nhìn chằm chằm vào Sendai.

"Học thêm, sẽ bị muộn đó"

Nói vậy, Sendai lấy tay ra khỏi túi. Và, cô ấy nắm lấy bàn tay đang níu lấy mình của tôi.

"Cậu sẽ không muộn đâu đúng không?"

"Ừm, nên tớ phải đi đây."

Mặc dù nói rằng sắp sửa đi, nhưng Sendai không hề bước đi, và cũng không buông tay tôi ra.

"Miyagi, lần sau là vào năm sau à?"

Sendai siết chặt bàn tay tôi đang nắm.

"Nếu muốn được dạy học nữa thì, vào ngày đó tôi sẽ liên lạc."

"Tớ hiểu rồi."

Bàn tay bị siết chặt được thả ra.

Sendai không phải là người dịu dàng.

Như tôi biết rất rõ, Sendai-san coi trọng việc học và luyện thi, và không coi trọng tôi bằng. Vậy nên đã bỏ tôi lại ở một mình trong ngôi nhà đó.

"Vậy nhé."

Sendai bước đi.

"Tạm biệt."

Nghe tiếng tôi gọi, cô ấy vẫy tay lại. Dáng người Sendai dần thu nhỏ lại.

Dù đã quen với việc ở một mình, nhưng nghĩ đến việc sắp sửa trở về căn phòng nơi Sendai đã ở suốt khoảng thời gian qua khiến tôi cảm thấy vô cùng chán nản.

Chúc mừng năm mới!

Khi mở mắt dạy, với tay cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm bên gối lên, tôi thấy trên màn hình có tin nhắn chúc mừng năm mới từ Maika và Ami. Và tôi cũng nhắn lại "Chúc mừng năm mới".

Tuy nhiên, từ Sendai, không có tin nhắn nào cả. 

Dĩ nhiên, cũng chẳng có cuộc gọi nào.

Cô ấy không bao giờ nhắn tin hay gọi điện vào những lúc như thế này cả. Và tôi cũng không gọi hay nhắn tin cho cô ấy, nhưng tôi nghĩ ít nhất thì cô ấy cũng nên liên lạc hay gì đó đi chứ.

Nằm ườn trên giường, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. 

Nhưng chuông báo tin nhắn vẫn cứ im bặt.

"Chẳng sao cả."

Mặc dù không có Sendai, nhưng hôm nay tôi không ở một mình.

Hiếm hoi thay, bố tôi hôm nay cũng ở nhà và chúng tôi sẽ cùng nhau ăn cơm mừng đầu năm.

Hồi còn nhỏ, tôi rất thích đêm giao thừa và ngày mùng Một khi bố ở nhà. Khi lên cấp hai, những dịp này không còn đặc biệt nữa với tôi nữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy an tâm khi có ai đó ở nhà với mình. Giờ đây, Tôi cấp ba,  thay vì mong chờ bữa cơm cùng bố, tôi lại lo lắng hơn về việc “tại sao Sendai không liên lạc gì cho tôi”.

Lăn qua một bên, tôi vuốt ve đầu chú mèo đen đang nằm bên gối. Sau đó, tôi đặt điện thoại bên cạnh mèo và chui ra khỏi chăn.

Vươn vai một cái thật dài, tôi bước ra khỏi phòng. Đánh răng, thay đồ và đi ra phòng khách. Chúc mừng bố năm mới và ăn sáng cùng bố.

Thời gian dường như trôi nhanh hơn so với những ngày đi học, nhưng vì không có gì thú vị nên tôi lại cảm thấy thời gian trôi dài lê thê.

Mở hờ sách tham khảo và ngồi vào bàn học, đến chiều tối tôi đã hoàn thành việc học mà không làm gì khác ngoài ăn tối. xong, tôi lại nhìn vào điện thoại. Chú mèo đen canh gác điện thoại tôi có nhận được một vài tin nhắn, nhưng tất cả đều là từ Maika và Ami, vẫn chưa có tin nhắn nào từ Sendai cả.

Cuối cùng, ngày mùng Một cũng chẳng có gì khác biệt. Ngoại trừ việc học ra, thì ngày hôm nay chẳng khác gì so với năm ngoái, và tôi cũng đi ngủ sớm hơn mọi khi y như năm ngoái.

Ngày hôm sau cũng vậy. Chỉ khác một thứ, khi tôi tỉnh dậy, nhà chỉ còn một mình tôi, và đến khi nhận ra thì trời cũng đã tối mất rồi.

Nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười giờ, tôi lăn ra giường.

Vài ngày trước, tôi đã ngủ cùng Sendai trong căn phòng này.

Không phải tôi cảm thấy cô đơn hay gì đâu, nhưng lại thấy buồn chán.

Kéo mèo bông lại gần, tôi véo tai nó. Mèo nhưng lại không thể kêu "meow meow",  thay vào đó, điện thoại tôi lại reo lên. Tôi với tay ra nhặt điện thoại bên gối lên và nhìn vào màn hình, tôi thấy một tin nhắn từ Sendai: "Giờ, cậu đang ở một mình à?", Có vẻ như không phải là tin nhắn chúc mừng năm mới. "Ừ," tôi trả lời. Ngay sau đó, Sendai gọi cho tôi.

Chuông điện thoại reo một hồi, tôi do dự.

Nếu bây giờ tôi bắt máy ngay thì Sendai sẽ lại nghĩ là tôi đang chờ điện thoại của cô ấy mất, nên tôi đợi chuông reo đến hồi thứ ba rồi tôi mới ngồi dậy và bắt máy. "Moshi Moshi," tôi nói, và câu "Chúc mừng năm mới" vang lên từ đầu dây bên kia.

Nghe điện thoại, nên giọng nói của Sendai cứ như đang ở kế bên vậy, cảm giác thật gần gũi.

Nhớ lại khi ngủ cùng trên tấm Futon. 

Giọng nói của Sendai cũng gần như vậy.

Tôi nắm chặt tay lại.

Cô ấy có gọi hay không cũng không quan trọng.

"...Chúc mừng năm mới."

Năm ngoái, tôi chỉ nói lời chào mà không nói gì khác với Sendai-san cả, tôi đợi cô ấy nói trước. Ấy vậy mà, cô ấy cũng chẳng nói gì.

"Cậu gọi tôi có chuyện gì à?"

Bất đắc dĩ, tôi đành chủ động hỏi.

"Tớ muốn hỏi Miyagi là khi nào đến nhà của Miyagi thì được ấy mà"

"Đã nói là khi nào tôi quyết định tôi sẽ liên lạc mà?"

"Do cậu không liên lạc nên tớ mới hỏi thôi."

"Không liên lạc nghĩa là chưa quyết định, cậu chờ thêm một chút thì chết à."

Giao thừa và mùng Một không phải là thời điểm thích hợp để gọi đến dạy học. Ai mà chả có đủ khả năng hiểu điều đó. Hôm nay mới là mùng Hai, vẫn trong ngày đầu năm mới, nên gọi đến là không phù hợp. Vì vậy, rất là quá đáng khi nói “Do cậu”, cứ nghe như là lỗi của tôi vậy.

"Chờ thêm thì có khi chờ hết luôn kỳ nghỉ đông mất, bây giờ, cậu quyết định luôn đi."

Sendai nói với giọng như đúng rồi và đổ lỗi cho tôi.

"Tôi cũng có dự định riêng mà, cậu bảo quyết thì làm sao mà quyết ngay được?"

Tuy không có kế hoạch gì cụ thể, nhưng tôi cũng không muốn quyết định vội vàng làm gì.

Nếu để Sendai-san là người quyết định, thì việc đó đã xong lâu rồi và cuộc gọi cũng có thể đã kết thúc luôn từ lúc “Chúc mừng năm mới”. 

Tôi nghĩ ít nhất cũng nên trò chuyện thêm chút để giết thời gian.

"Miyagi này, cậu có dự định luôn hả?"

Giọng của Sendai có vẻ khá ngạc nhiên, và điều đó khiến tôi hơi khó chịu. Làm như việc tôi không có dự định là điều hiển nhiên vậy, nên điều đó khiến tôi khá bực bội.

"Bộ tôi không được có à?"

"Không phải là không được... À, mà dạo này cậu làm gì thế?"

「Dạo này」của Sendai, người đang đánh trống lãng, có lẽ, là bắt đầu từ ngày cuối cùng tôi gặp cô ấy.

"Chẳng làm gì cả."

"Giao thừa và mùng Một luôn à?"

"Tại có việc gì để làm đâu."

"Không đi chơi với bạn bè à?"

"Sendai-san này, cậu sắp giống bố mẹ tôi rồi á"

Bố tôi không bao giờ quan tâm đến việc tôi làm gì, nhưng Sendai đôi khi lại hỏi tôi những câu hỏi giống như những bậc phụ huynh trong những manga hay trên tivi mà tôi hay xem. Tôi không cảm thấy khó chịu gì với điều đó, nhưng tôi nghĩ Sendai cũng sẽ chẳng thấy thú vị gì đâu khi biết tôi đã làm gì.

“Có sao đâu, dù sao thì tớ cũng đâu còn gì để nói nữa. Mà, cậu không đi gặp Utsunomiya hay ai đó à?”

Sendai nói với giọng điệu mà tôi không thể đoán được là cô ấy có thật sự quan tâm hay không.

"Không gặp. Lúc này, ai cũng bận ôn thi đại học mà. Sendai cũng không đi chơi với bạn bè chứ――".

――gì”, tôi định nói ra nhưng lại nhớ ra điều gì đó. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp đổi chủ đề, Sendai đã nhắc đến cái tên Ibaraki.

"Đâu, tớ đi lễ đầu năm với đám Umina á,  cầu nguyện cho đỗ đại học."

Nghe đến cái tên mà tôi không muốn nghe, tôi lăn ra giường.

Vươn tay ra vuốt ve chú mèo đen, nhéo tai nó.

"Tớ cũng cầu nguyện cho Miyagi luôn rồi đó."

“Không cần.”

"Nhưng mà Miyagi đâu có đi lễ đầu năm đâu đúng không."

Bị bắt phải quyết định “có đi hay không”, tôi xoa đầu con mèo đen.

"Tôi không tin vào mấy chuyện đó."

"Tớ cũng không tin lắm, nhưng mà đây là chuyện tâm linh mà. Tâm-linh-đó."

Sendai-san nhìn kiểu gì cũng chả giống kiểu người sẽ đi lễ đầu năm để xin đỗ đại học. Tôi nghĩ cô ấy sẽ giống kiểu người thà học ở nhà hơn là đi cầu xin thần linh như vậy. Nếu Sendai-san cầu nguyện cho cả phần của tôi thì chả nói làm gì, cứ đi một mình là được rồi, cơ mà không phải, tại sao lại dẫn theo cả Ibaraki-san làm gì cơ chứ.

Có vẻ như không có nhiều cảm xúc trong lời nói của cô ấy.

Tuy nhiên, tôi cũng không muốn phủ nhận thêm về Sendai nữa, nên đành im lặng. Sau đó, tôi lại không biết phải nói gì tiếp theo.

"Thế, cậu quyết định chưa?"

Sendai kéo ra lời hứa “ngày dạy học tiếp theo”  mà tôi gần như quên mất để nối lại cuộc trò chuyện đang bị cắt ngang.

"Ngày mốt, cậu có thời gian không?"

"Không phải ngày mai, mà là ngày mốt hả?"

"Ừ"

"Nếu được thì chiều tối được á."

"Vậy thì ngày mốt."

"Nhưng sao không phải mai?"

"Vì là Mùng ba."

Nghĩ về hoàn cảnh gia đình của Sendai, thì có vẻ như Mùng ba không liên quan gì đến cô ấy cho lắm, nhưng tôi vẫn nên quan tâm một chút.

"Cậu mà lại quan tâm mấy chuyện nhỉ"

"Tôi thì không quan tâm làm gì. Nhưng Sendai cũng phải học mà đúng không?"

Nói vậy, Sendai đáp lại "Màhh, cũng phải" và nói thêm "Vậy, mốt nhé." Rồi cuộc gọi kết thúc.

Giọng nói gần gũi của cô ấy không những không trở nên xa hơn mà còn biến mất hoàn toàn. Căn phòng không còn ai nói chuyện bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức khiến tôi cảm thấy nặng nề.

Kỳ nghỉ đông thật ngắn ngủi.

Gặp nhau là ngày mốt, sau đó có lẽ sẽ không còn lần nào nữa.

Cả tôi và Sendai đều cần thi vào đại học.

Sẽ rất phiền phức nếu cô ấy nói rằng tôi đã cản trở việc học của cô ấy và khiến cô ấy thi trượt đại học. Mặc dù tôi không nhất thiết phải học cùng trường với Maika, nhưng tôi cũng muốn đỗ đại học hơn là trượt. Nếu không phải là học sinh thi đại học, tôi nghĩ mình đã có thể gọi Sendai tới đây nhiều hơn rồi.

Năm ngoái, tôi có thể gọi cô ấy tới đây bao nhiêu lần tùy thích. Một năm trước, chúng tôi đã hứa sẽ không gặp nhau vào những ngày nghỉ, nên chuyện đó sẽ không thể xảy ra, và mặc dù tôi biết điều đó là không thể nhưng tôi vẫn nghĩ về nó.

Thật nhàm chán khi nghỉ đông.

Tôi thở dài một tiếng.

Chưa lâu lắm kể từ lần cuối tôi gặp Sendai-san.

Chỉ cách đây hai hôm thôi, chúng tôi cũng đã nói chuyện qua điện thoại.

Thế nhưng, khi mở cửa, Sendai-san lại nói câu "lâu rồi không gặp" và cởi giày ra, rồi lại tiếp tục nói "chúc mừng năm mới", câu mà tôi chắc chắn rằng đã nói qua điện thoại ngày hôm đó. Bất đắc dĩ, tôi cũng đành "chúc mừng năm mới" lần nữa.

"Vào phòng đợi đi."

Tôi nói với Sendai, người đang cởi áo khoác, sau đó tôi đi vào bếp.

Vừa bày bánh ra đĩa, tôi vừa suy nghĩ.

Mặc dù trong đầu thì “Lâu rồi không gặp cái gì cơ chứ”, vậy mà trong lòng lại cảm thấy cứ như lâu rồi không gặp thật vậy.

Câu nói "lâu rồi không gặp" mà tôi đã vô tình đáp lại như một lẽ thường giờ đây lại nặng trĩu trên vai như một chiếc cặp quá khổ.

Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng chẳng thể hiểu sao giờ đây lại nghe quan trọng đến vậy.

Mở tủ lạnh, tôi lấy ra chai Soda và trà lúa mạch.

Càng suy nghĩ nhiều, những câu nói vô nghĩa càng trở nên có ý nghĩa….. Không cần thiết phải gán thêm ý nghĩa cho những điều vốn đã không có.

Tôi rót Soda và trà lúa mạch vào ly và cất lại vào tủ lạnh.

Mang chiếc khay có đĩa và ly vào phòng, tôi thấy Sendai-san đang ôn sách giáo khoa và ngồi đợi.

Tôi đặt đĩa và ly lên chỗ trống trên bàn.

"Cảm ơn."

Áo len cổ lọ, quần jean. 

Hiếm khi thấy Sendai-san mặc đồ kín cổ như vậy, tóc còn không thắt búi. Cô ấy nhìn tôi như thể một người xa lạ rồi nói.

"Cậu không ngồi hả?"

Tôi, người đang ngây người đứng đó, theo lời cô ấy mà ngồi xuống bên cạnh.

Trong vô thức, tôi vô tình sờ vào cúc áo sơ mi của mình, và bị gọi "Miyagi".

"Hôm nay nhà cậu không có ai hả?"

"Không có."

"Bố mẹ đi làm à?"

Sendai-san với tay lấy một miếng bánh rồi cho vào miệng.

"Ừ."

"Ngày mai thì sao?"

"Giống hôm nay thôi."

Toàn những hỏi không có ý nghĩa gì sấc.

Được ném ra một cách hời hợt.

Nếu là trước kỳ nghỉ đông, có lẽ tôi sẽ trả lời qua loa và kết thúc cuộc trò chuyện mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng bây giờ thì khác. Tôi không thể không nghĩ rằng câu hỏi đó hoàn toàn vô nghĩa.

Nên, tôi vội nói trước với Sendai.

"...Hôm nay tôi không cho cậu ngủ lại đâu nhé."

"Thì tớ cũng định ngủ lại hay gì đâu."

Lời nói của tôi nhanh chóng bị phủ nhận, đã thế thì sẽ đến lượt tôi đặt câu hỏi.

"Vậy nãy là sao?"

"Thì, do tớ thấy nhà Miyagi không có ai nên mới hỏi thôi."

Nói xong, Sendai-san chọc vào cuốn bài tập của tôi bằng đầu bút.

"Không có chỗ nào không hiểu hả?"

"Cũng có."

"Đâu?"

Tôi biết Sendai-san đang cố gắng che giấu gì đó.

Mặc dù cô ấy không có ý định ngủ lại, nhưng câu hỏi đó có vẻ như mang một ý đồ nào đó. Tuy nhiên, nếu tôi cứ hỏi theo cách bình thường thế này thì tôi cũng không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời đâu, vì vậy tôi đã chọn cách lờ đi và thay vì hỏi về nó thì tôi lại hỏi về những phần tôi không hiểu trong bài tập.

Lần này, Sendai-san đã không né tránh như lúc nãy mà giải thích cho tôi một cách cặn kẽ.

Nhiệt độ trong phòng khiến tôi có cảm giác như đang ở trường, không quá lạnh cũng không quá nóng, nhưng có điều dễ chịu hơn là so với việc nghe giọng của giáo viên khiến tôi chẳng thể nào thức nổi thì nghe giọng nói của Sendai-san thích hơn.

Tôi chẳng thấy học như này thú vị hay gì đâu, nhưng học như này sẽ tiến bộ nhanh hơn bình thường. [chẳng phải tớ muốn học chung với sendai-san hay gì đâu nhé =)) ]

Đó là lý do tại sao tôi gọi Sendai-san đến hôm nay, và chỉ cần chỉ những bài tập mà tôi không hiểu là được.

Dù vậy thì tôi vẫn không thể không để ý đến Sendai ngồi bên cạnh mình, tôi nhìn cô ấy.

Mái tóc dài của cô ấy xõa ngang vai, trông thật phiền phức. 

Hiển nhiên, vì cô ấy đang mặc áo cao cổ nên tôi không thể nhìn thấy phần cổ thanh mảnh mà tôi vẫn thường nhìn thấy được.

“Nếu cậu muốn nhìn thì nhìn vào đây nè, không phải nhìn tớ.”

Sendai-san đưa tay ra hiệu ý tôi nhìn vào vở.

Như lời cô ấy nói, tôi lại đưa ánh nhìn của mình vào lại cuốn vở và Sendai-san tiếp tục nói "Nếu không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi nhé".

Phòng bỗng chốc im bặt.

Lặng lẽ di chuyển ngòi bút, tôi chợt nhận ra đã khá khá thời gian trôi qua. Khi tôi đưa tay ra lấy ly nước, ly Soda vốn lạnh ngắt đã trở nên ấm áp từ bao giờ. Nhìn vào chiếc ly còn sót lại chút nước trong suốt, tôi chần chừ.

Ban đầu tôi định đi vào bếp cơ, nhưng rồi lại thôi.

Rời mắt khỏi chiếc ly, tôi nhìn sang Sendai-san.

Chiếc áo len cổ lọ khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Vì nó đã che mất đi thứ mà tôi muốn nhìn.

"Sao thế? Cậu muốn nghỉ à?"

Như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Sendai-san ngẩng đầu lên.

"Nghỉ thì cũng được thôi, nhưng thời gian thì sao?"

Vừa nhìn chằm chằm vào cổ cô ấy, tôi vừa hỏi.

"Không sao. Cậu muốn nghỉ không?"

"Ăn trước đi. Sendai-san, cậu không định ăn luôn à?"

"Ùm. Ăn chứ."

Sendai-san gấp sách vở lại và hỏi tôi về thực đơn tối nay. Và thay vì trả lời, tôi đưa tay lên chạm vào phần cổ mà đang bị chiếc áo kia che khuất.

Đầu ngón tay tôi chạm vào chiếc áo len.

Nhưng bàn tay ấy ngay lập tức bị Sendai-san đẩy về.

"Hông phải cậu nói muốn ăn tối hả?"

"Thì, nghỉ một chút trước thì vẫn hơn"

"Nếu cậu muốn nghỉ thì ngoan ngoãn mà nghỉ đi chứ."

"Cổ, tại không thấy nên tôi mới tò mò thôi"

"Cổ đâu phải là thứ cậu tò mò đâu đúng hông?"

Sendai phiền phức nói, rồi hướng cả người về phía tôi. Sau đó cô ấy sờ vào tóc và vuốt ve sau gáy của tôi.

"――Nếu đã biết rồi thì mau cho tôi xem đi."

Sendai xấu tính thật đấy

Cô ấy biết rõ thứ tôi muốn nhìn nhưng lại không nói ra.

Thay vì cho tôi nhìn, thì cô ấy lại sờ soạng tôi.

Ngón tay ấy vuốt ve gáy một cách chậm rãi, nhẹ nhàng.

Tôi nắm lấy tay Sendai-san và cố gắng kéo cô ấy lại gần. Nhưng tay cô ấy lại nhanh chóng tuột khỏi tay tôi.

"Hình như là tớ đâu có hứa là sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu trong kỳ nghỉ đông đâu nhỉ? Hay là Miyagi nghĩ rằng tớ không đeo dây chuyền nên mới muốn xem hở?"

"Có thể không mà."

"Tin tưởng tớ một chút đi chứ."

Nếu có thể tin tưởng, tôi đã tin tưởng rồi.

Như vậy, tôi sẽ không cần phải kiểm tra như này nữa.

Và cũng không cần phải trói buộc cô ấy bằng một thứ gì đó giống như vòng cổ nữa.

Nhưng Sendai-san chỉ toàn làm những điều khiến tôi không thể tin tưởng thôi. Thậm chí bây giờ, cô ấy còn cố ý che đi thứ mà tôi nhìn thấy bằng mắt mình. Vì vậy, tôi không thể không nghi ngờ được.

"...Hôm nay, cậu cố tình che nó đúng không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào phần cổ bị che khuất bởi chiếc áo len.

"Đâu có, mà cậu muốn thấy đến vậy à?"

"Nếu tôi nói là muốn, thì cậu sẽ làm gì?"

Như để đáp lại lời tôi, 

Sendai-san mỉm cười.

"Nếu Miyagi giữ lời thì tớ sẽ cho cậu xem nè."

"Hứa gì cơ?"

"Để tớ hôn cậu là được nè"

Nói xong, Sendai cởi một cái cúc áo trên chiếc sơ mi của tôi mà không hề hỏi ý kiến.

"Ểh?..."

Trước hành động bất ngờ như vậy, tôi chỉ kịp thốt lên trước khi kịp nắm lấy bàn tay đang cởi cúc áo của mình.

"Sao?"

"Tôi có nói là cậu được cởi nút áo đâu?"

Tôi phản đối sự ngang ngược của Sendai, nhưng bàn tay cô ấy không chịu nghe lời. Cô ấy cởi thêm một chiếc cúc áo nữa và sờ vào xương quai xanh của tôi.

"Nếu cậu muốn thấy thì ngoan ngoãn đi."

"...cậu…định làm gì?"

"Thì tớ bảo là hôn mà."

Sendai-san đưa ra điều kiện cho lời hứa mà tôi không thể từ chối. Bây giờ đã học xong, nếu cô ấy nói rằng đó là nụ hôn trong phần điều kiện thì tôi lại càng không thể từ chối.

Những đầu ngón tay bắt đầu lướt dọc theo cổ.

Bàn tay này không thuộc phạm vi điều kiện, nhưng trước khi tôi kịp  mở miệng phàn nàn,  thì cô ấy đã hôn lên phần xương quai xanh của tôi.

Liệu nụ hôn này có tính không nhỉ?

Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng nhưng cũng không quá quan trọng, thì môi cô ấy di chuyển, chạm vào cổ tôi. Nhẹ nhàng ấn vào, và cô ấy lại hôn lên một chỗ khác.

Chạm vào, rồi rời xa.

Môi cô ấy lướt lên dọc theo phần gáy.

Hơi thở phả vào khiến tôi ngứa ran, cổ tôi cứng đờ lại.

Cảm giác ấm áp từ môi cô ấy khiến tôi nín thở.

Tôi không biết như vậy có ổn không, nhưng cảm giác dễ chịu làm tôi không muốn đẩy Sendai ra.

Có lẽ, đây là điều nằm trong phạm vi lời hứa, nên tôi không thể làm gì khác.

Môi cô ấy đang hôn dọc theo gáy tôi, bất ngờ ấn mạnh vào chỗ gần tai khiến tôi bám lấy vai của Sendai-san trong vô thức. Được đà lấn tới, cô ấy mút chùn da tôi mạnh hơn nữa.

Nó không đau đến mức phải la lên hay gì cả, nhưng có cảm giác cứ như bị kim châm vậy.

Thay vì đẩy vai cô ấy ra, thì tôi báu vào hai vai của Sendai bằng móng tay của mình, và cô ấy cắn vào cổ tôi. Nhưng ngay sau đó, môi cô ấy rời ra và một thứ ẩm ướt dính vào tai tôi.

Nó ấm áp hơn môi và có lẽ, là lưỡi, chiếc lưỡi bắt đầu di chuyển liếm dọc theo vành tai.

Cùng lúc với lưỡi đang liếm tai, tim tôi bắt đầu đập thình thịch vang vọng từ phía trong lồng ngực. Tiếng hít thở của Sendai-san rất gần, gần đến nổi tôi có cảm giác như nhịp tim của chúng tôi đang hòa cùng nhau.

Hít một hơi thật sâu, và tôi đẩy vai Sendai thật mạnh.

"Như này, có phải là hôn đâu…"

"Tại Miyagi không bảo tớ dừng lại đó."

"Tôi không nói thì đâu có nghĩa là được làm. Vả lại, tại sao cậu lại cởi nút áo của tôi? Hôn thôi thì đâu cần phải cởi cúc áo làm gì. Với lại chắc chắn là để lại dấu rồi."

Tôi sờ vào nơi Sendai-san vừa mút mạnh. Nhưng tôi không nhìn bằng đầu ngón tay, nên tôi cũng chẳng biết  nó như thế nào.

"Lúc nãy có quyết định chỗ hôn luôn hả? Tớ không nhớ là có á, nên tớ hôn ở đâu thì Miyagi cũng không được phép phàn nàn đâu."

Nói xong một cách bình thản, Sendai-san ấn tay lên chỗ có lẽ đã để lại dấu vết.

Đầu ngón tay cô ấy di chuyển, chạm vào tai và vuốt ve tóc tôi.

Và như thể là điều hiển nhiên, cô ấy lại tiến sát mặt đến, khiến tôi buộc phải đẩy vai cô ấy một lần nữa.

"Trên bàn đằng kia có cái gương, lấy cho tôi."

Có thể nói rằng việc tôi không chỉ định chỗ hôn trước là lỗi của tôi. Nhưng việc để lại dấu Hickey là không thể chấp nhận được. Sendai đã dặn tôi không được để lại dấu nhiều lần, vì vậy tôi nghĩ việc tôi ra lệnh cho cô ấy, người đã làm điều có thể để lại dấu, là điều hoàn toàn chính đáng.

"Không để lại dấu vết đâu mà."

"Tôi tự kiểm tra."

Nói dứt khoát, Sendai-san mới miễn cưỡng đi lấy gương.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị hôn vào kế gáy như này.

Nhưng đó không để lại dấu vết nên việc đó không có vấn đề gì.

Có một lần, tôi bị cắn và chỗ đó hằn hẳn lên một vết đỏ.

Nhưng vết đỏ đó đã biến mất chỉ sau một ngày.

"Nè."

Tôi nhận lấy chiếc gương từ Sendai-san và soi vào nơi cô ấy để lại dấu.

Vết đỏ sẫm hiện rõ trên cổ tôi, ở vị trí mà tôi nghĩ không cần cởi cúc áo. Nó nằm ở vị trí hoàn hảo, không thể che giấu hoàn toàn ngay cả khi cài hết cúc áo, nhưng cũng không phải là quá lộ liễu.

"Thì, có hơi hằn thật, nhưng có thể che bằng tóc mà."

Sendai-san nói một cách vô trách nhiệm.

Đúng là có thể che bằng tóc nếu cô ấy nói vậy, nhưng không thể che hết hoàn toàn.

Là cố ý.

Nhất định là cô ấy cố ý để hằn dấu ở nơi dễ nhìn thấy như vậy.

"Có thể không quá nổi bật thật, nhưng ở đó thì nhất định sẽ bị thấy"

"Đâuu. Che được mà."

Sendai-san nói bừa bãi, cố gắng chứng minh lời nói của mình bằng cách chạm vào tóc tôi để che đi vết hằn. Mái tóc cứ cạ vào gáy khiến tôi ngứa ran, tôi đập tay cô ấy và ấn gương vào mặt cô ấy.

"Đã bảo là không được rồi. Nếu ai đó nhìn thấy thì sao?"

"Đang nghỉ học mà, yên tâm."

"Bố mẹ tôi vẫn có thể thấy không phải à"

"Miyagi nói họ đi làm cả ngày hôm nay và mai luôn mà. Còn cái vết này sẽ mờ đi sau ngày kia, yêm tâm."

Thì ra là vậy.

Bây giờ tôi đã hiểu ý nghĩa của câu hỏi mà cô ấy hỏi trước khi chúng tôi bắt đầu học.

"Cho là bố mẹ tôi không thấy đi, nhưng biết đâu tôi đi gặp bạn bè thì sao đây?"

"Ai đã nói rằng mọi người đều đang bận ôn thi vào thời điểm này ấy nhỉ?"

"....Lý do như vậy, đồ xấu tính"

"Không bằng Miyagi."

Sendai-san cười mỉm và nói một điều tệ bạc.

Và cô ấy nắm lấy cánh tay tôi.

"Thế, tớ hôn cậu một lần nữa được không?"

"Không được. Thay vào đó, đưa tôi xem dây chuyền đi."

eyJpdiI6IjM4d2RYSElBTnNuRThQd2xteFREV1E9PSIsInZhbHVlIjoidVN0VFVONnYxczFnTGhJd1l2SjNhT3dLNmwzZ1hxcXdnQVpMMFRXelR0M2Z3TFpxUDdqalEyNTJlY21CWDc5Z3dyM0ZNNlRZZjhueStYNTNpYjhSajNTZWF4dng3ajNMS3psZnpKQjVtNXlZZkZwak9WVnVtYkU3N204bG5ZeGRDVk9WTEVQNlBDVnRaXC9YeWNOSUgxK3lcLzNIVWhqajY5UWhcLzcydzVTemtsQUJFSkw0UnlReGtZdk9NT3FEUDFKIiwibWFjIjoiODNhNGYzYjljZTViMDAyZWMwMDlmNjBhMThkZTc0YTZiMGJiZjY5MDA4Njg1MzkyMjZjNTcyMGQzMTgyZDdiMiJ9
eyJpdiI6IlFIb3hyMkd5WE5lVE9CeGJSdlBlaVE9PSIsInZhbHVlIjoia0F1WkowZERRSVJUTnREbVdIUFwvRFBFUVcwTnJPTlQrMmJ0RVQ0RDNhVXlZZTYxUkN1TW1SUXh5OEloWUtjTzdQVzlDRHFYSExrTmNWM1h1bVg1dWhCUFJRZHZJbWh4aTNqQlVoM2ZKeWRveFczZHN6VFFkVjcrTHM1ZjFMS25yNUtHa2d2UmlJdWxoV1I5dTM3UkE0eitnalFQdE5zWjZTUnBVU2xyN0UrVHpFcmMxbFJzVHYzR3NNWWtXeFloV0xUUlR0Mm5sWDU0eXQzWmZjRURzcmVOTTdBWXZcL1NRZ09pRTQyWHJHSkwzRE5tcitBZjRwWndnaXM4MmJ5MU4xaVU1SjRRTHVZZDJKSWVZZUhqRVc3RmE2aU01Y1hxNXpXR01BcDIxUHY2MD0iLCJtYWMiOiIwMzdhZWVkOTRjMzA1N2Q5NDc4YjZhZjk5ZjAwZjMwYmI4OGI5MjgyNTMxZTU2NGJhZjlhZTgwNjE2ZWQ4ODM0In0=

 

Ads
';
Advertisement