Trường dự bị đã tan, trời cũng đã chạng vạng tối.
Lý trí bảo tôi nên về thẳng nhà, nhưng đôi chân lại tự ý rẽ theo hướng khác. Không hề có chủ ý, tôi cứ bước đi. Ý chí giờ đây không nằm ở não bộ nữa mà lại chuyển xuống đôi chân, dẫn dắt tôi lang thang đến một nơi nào đó mơ hồ.
Đi qua một vài ngã rẽ, suýt thì va vào một người đàn ông co ro đang bước trên đường. Tôi muốn che giấu điểm đến của mình, nhưng rồi từng biển hiệu hiện ra, và dù không muốn, tôi cũng nhận ra nơi mình đang hướng đến.
Đi thêm vài chục mét, tôi dừng chân trước hiệu sách nơi Miyagi từng đưa tôi năm nghìn yên khi tôi quên ví.
Cửa tự động mở hờ, tôi băn khoăn không biết nên bước vào hay quay về. Tôi không quá vội đến nỗi phải về nhà ôn tập ngay.
"Nhắc mới nhớ, hình như mình vẫn chưa mua..."
Tôi nhớ ra mình chưa mua tạp chí mà Umina thường đọc. Ngày mai là ngày khai giảng. Mặc dù không cần thiết, nhưng để hòa nhập được với hội, mình cần phải mua nó, và thế là tôi bước vào hiệu sách.
Tôi đi dạo một vòng trong không gian rộng lớn.
Tôi cũng không gấp đến mức phải mua tạp chí rồi về nhà ngay . Tôi đi thêm một vòng quanh hiệu sách, rồi thong thả tiến đến khu vực tạp chí.
"Làm sao có thể ha..."
Khoảng một năm rưỡi trước. Khi còn học năm hai, tôi đã gặp Miyagi ở đây, và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn làm theo mệnh lệnh năm nghìn yên của cậu ấy. Đôi khi tôi cũng phá vỡ lời hứa, nhưng tôi nghĩ mối quan hệ của chúng tôi vẫn không hề thay đổi gì so với lúc ban đầu.
Tuy nhiên, cũng không hoàn toàn giống như trước.
Đã có nhiều chuyện xảy ra, và có những thay đổi nhất định. Nhưng bản chất của mối quan hệ này dường như không thay đổi quá nhiều.
Kỳ nghỉ đông năm nay cũng vậy. Mặc điều kiện trao đổi không còn là năm nghìn yên nữa, mà là một nụ hôn, nhưng tôi không cảm thấy mối quan hệ này có sự khác biệt rõ rệt cho lắm.
Tôi dừng chân trước kệ xếp các tạp chí, chọn một cuốn có bìa sặc sỡ. Lật giở vài trang, rồi đặt lại chỗ cũ. Lặp lại hành động này vài lần, sau đó tôi cầm cuốn tạp chí mà Unami hay mua vào hàng tháng và tiến đến quầy thanh toán.
Lần này, ví tiền vẫn trong cặp tôi, không có chuyện năm nghìn yên tự nhiên xuất hiện từ phía sau nữa, tôi tự thanh toán và nhận lấy túi đựng tạp chí.
Nhìn vào điện thoại, thời gian trôi qua không quá lâu. Chân tôi lại tự động di chuyển về phía khu vực bày truyện manga.
Bước thong thả đến gần khu manga chật kín, tôi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. Dù khoác áo khoác chưa từng thấy và quàng khăn quàng cổ không thường dùng, nhưng đó chắc chắn là Miyagi.
Mới đi được hai vòng mà đã gặp.
Miyagi vẫn đang xem tập manga mới mà không hề nhận ra tôi.
Tôi do dự giống như lúc bước vào cửa hàng.
Tôi không đến hiệu sách để gặp Miyagi, nhưng nếu tôi lên tiếng gọi , có khi cô ấy lại nghĩ rằng tôi đến đây là để gặp cô ấy không chừng.
Tình cờ.
Ngẫu nhiên.
Không cố ý.
Chỉ là đến mua tạp chí và Miyagi cũng chỉ tình cờ ở đây thôi.
Tự nhủ những lời bào chữa trong lòng, tôi nắm chặt chiếc túi đựng tạp chí. Mặc dù tôi không đến đây để gặp Miyagi, nhưng sự thật là tôi cũng đã nghĩ đến việc, biết đâu cô ấy cũng ở đây.
Nói thật, tôi không hài lòng với mối quan hệ hiện tại.
Tôi không hài lòng vì phải viện cớ lẩn quẩn để có thể lên tiếng gọi cô ấy. Không biết Miyagi có cùng loại cảm giác không này với tôi hay không, nhưng có vẻ cô ấy cũng không hài lòng với mối quan hệ này. Nếu không, thì cô ấy sẽ và đã không cho tôi ngủ cùng hay kiểm tra sợi dây chuyền rồi. Nếu mọi thứ vẫn như xưa, thì không có chuyện cô ấy sẽ đề nghị tôi dạy học vào kỳ nghỉ đông hay cho phép tôi ở lại qua đêm đâu.
Tôi hít một hơi thật sâu.
"Miyagi"
Tôi gọi cô ấy với giọng vừa đủ để không làm phiền những người xung quanh. Nhưng Miyagi không nhìn tôi.
Cô ấy đang cố phớt lờ tôi, hay giọng tôi quá nhỏ nên cô ấy không nghe thấy nhỉ?
Bàn chân tôi muốn bước đi, như muốn bỏ mặc tất cả.
Và tôi thất vọng với chính mình, với Miyagi, người không hề nhìn tôi.
Tôi biết cách giải quyết sự bất mãn này. Chỉ cần thay đổi lời hứa một chút là được.
Ví dụ như, tôi có thể bắt chuyện với cô ấy ở trường này.
Ví dụ như, tôi có thể gặp cô ấy dù cho có là ngày nghỉ đi chăng nữa này.
Ví dụ như, tôi có thể trở thành bạn bè của cô ấy này.
Còn rất nhiều thứ khác tôi muốn thay đổi, nhưng tôi không đủ can đảm để sửa lại lời hứa một cách đáng kể. Lòng dũng cảm duy nhất còn sót lại trong tôi cũng chỉ đủ để tôi gọi tên Miyagi một lần nữa.
"Miyagi"
Tôi gọi to hơn lúc nãy một chút, lần này thì có vẻ như cô ấy nghe thấy và quay lại.
"Sendai-san".
"Miyagi đến mua manga hả?"
Đứng cạnh tôi, Miyagi nhìn vào cuốn sách mà cô ấy đang cầm trên tay.
"Ừ. Cậu thì sao?"
"Tớ đến mua tạp chí tớ thường đọc ấy."
Tôi đưa cậu ấy xem chiếc túi đang cầm ở tay trái và nhận lại được câu 「vậy à.」 Sau đó, cuộc trò chuyện lại im bặt. Miyagi bước ra xa tôi vài bước và chọn một cuốn truyện khác. Còn tôi, thay vì đống Manga, thì tôi nhìn vào chiếc khăn quàng đang quấn quanh lấy phần cổ của cô ấy.
"Thế, tôi đi thanh toán đây."
Miyagi tuyên bố cô ấy sẽ về trước và bắt đầu bước đi. Còn tôi thì im lặng theo sau cô ấy.
"...Sendai-san. Tôi thanh toán xong cái này rồi là về."
Miyagi dừng bước.
"Ùm."
"Thế sao cậu lại đi theo tôi?"
"Tại cậu chưa nói 「Baibai」với tớ á."
Tôi biết cô ấy muốn bỏ tôi ở lại đây, nhưng cô ấy chưa đáp lại lời chào nào của tôi cả.
"Baibai"
Miyagi nói và bắt đầu bước đi.
Tôi lại đi theo sau cô ấy.
Nhưng lần này, tôi không bị nói gì cả.
Miyagi thanh toán và nhận túi đựng truyện manga của cô ấy. Sau đó, cô ấy bước ra khỏi hiệu sách mà không thèm ngoảnh lại. Tôi lững thững bước theo sau, rồi một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Đừng đi theo tôi nữa."
"Tại sao?"
Tôi hỏi Miyagi, người không cho tôi thấy gì ngoài cái lưng.
"Tôi không muốn bị nhìn thấy khi đi cùng Sendai-san đâu."
"Làm như gặp người quen dễ lắm hay gì á"
"Biết đâu gặp thì sao. Sendai-san, đừng nói linh tinh nữa"
"Chỉ đi một chút thôi mà."
"Chỉ một chút?"
Miyagi dừng hẳn và quay lại.
"Chỉ một chút"
"...Mà, đi một chút cũng được."
Cô ấy không tỏ ra vẻ chào đón, nhưng cũng không tỏ ra vẻ khó chịu. Tôi nói "Vậy, đến đó thì thôi" và bước ba bước về phía trước để bắt kịp và đứng cạnh Miyagi.
"Đến đó là đến đâu?"
"Đến đó là đến đó thôi."
Tôi cũng không biết "đến đó" là đâu nữa, tôi cũng chưa quyết định nơi mình sẽ dừng.
Miyagi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chúng tôi im lặng đi cạnh nhau, và tôi kéo chiếc khăn quàng cổ của Miyagi mà tôi đã chú ý từ khi ở tiệm sách.
"Hiếm nhỉ? Nay cậu choàng khăn quàng á?"
"Hiếm gì? Nay, trời lạnh mà."
Đúng là hôm nay nhiệt độ có thấp hơn bình thường thật, thậm chí thở ra cũng có khói trắng nữa.
Tuy nhiên, Miyagi đây thậm chí còn không quàng khăn quàng cổ vào những ngày lạnh đến mức có thể có tuyết rơi cơ. Trong ký ức của tôi, cô ấy có mặc những chiếc áo trong có vẻ ấm cúng thật nhưng không hề có quàng khăn quàng cổ. Cho dù có lạnh đến run cả người đi nữa, thì cô ấy cũng không quàng. Vì vậy, cái lý do "trời lạnh mà" thì không chính đáng một chút nào.
"Cho tớ mượn một chút."
Tôi kéo khăn quàng cổ của cô ấy một lần nữa.
"Không muốn."
"Có sao đâu"
"Cậu cứ kéo thế, khó thở quá."
Miyagi nói vẻ khó chịu và đẩy vai tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không buông khăn quàng cổ, rồi Miyagi dừng lại và thở dài một tiếng dài đến nỗi đủ để cả thành phố này bị chôn vùi trong tuyết trắng.
"Tôi cởi ra là được chứ gì, thả ra đi."
Nghe giọng nói tỏ vẻ đầy sự phiền phức của Miyagi, tôi ngoan ngoãn thả tay mình ra. Sau đó, chiếc khăn quàng cổ nhanh chóng được tháo ra và đặt vào tay tôi.
"...Miyagi này, cậu mang cái khăn quàng cổ này làm gì thế?“
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc áo len cổ lọ lộ ra khỏi chiếc khăn quàng cổ.
"Thì, tôi đã bảo là nay trời lạnh mà."
"Tớ tưởng cậu dùng để che cái gì chứ."
Đây là gian lận.
Lý do mà Miyagi quàng khăn quàng cổ mà cô ấy không thường dùng.
Chắc chắn đó là để che đi dấu hickey mà tôi đã để lại vài ngày trước, và tôi nghĩ rằng nếu tháo cái khăn quàng cổ cản đường này ra, thì tôi có thể sẽ nhìn thấy dấu hickey có lẽ vẫn còn đó.
"Nó mất rồi."
Cũng giống như tôi không nói ra điều mình đang tránh né chẳng biết để làm gì, và Miyagi cũng thế, cái gì mất thì cậu ấy cũng không nói.
"Thật à?"
"Thật."
"Cho tớ xem đi."
"Không muốn.”
Giọng nói lạnh hơn cả gió mùa đông vang lên, và chiếc khăn biến mất khỏi tay tôi. Miyagi nhét chiếc túi đựng truyện của cô ấy vào tay tôi bắt tôi cầm, rồi cô ấy đứng đó xếp lại chiếc khăn quàng cổ cho ngăn nấp rồi giật lại chiếc túi manga như thể ăn cắp và từ từ bước đi.
Chúng tôi đi theo con đường mà tôi lần đầu tiên đi cùng Miyagi khi còn học năm hai.
Lúc đó, Miyagi im lặng không nói gì, và bây giờ cô ấy cũng im lặng. Nhưng khác với lúc trước, bây giờ sự im lặng này không còn khiến tôi khó chịu nữa. Tôi cũng không còn nghĩ rằng mình muốn về nhà ngay lập tức nữa.
"Sendai-san, cậu còn muốn theo tôi đến đâu nữa vậy? Nhà cậu có phải hướng này đâu"
Giọng nói đầy sự bất mãn vang lên, cho tôi biết Miyagi hiện tại không hề có cảm xúc giống tôi.
"Tớ đã nói là nào đến đó thì thôi mà."
"Ùm, đã đến “đó” rồi á. Baibai, hẹn gặp lại."
Miyagi thở ra một hơi trắng cùng với những lời nói đầy vô tâm.
"Đợi chút đi mà."
Tôi túm lấy cánh tay của Miyagi khi cô ấy định bỏ trốn.
“Không đợi. Buông ra đi."
"Nếu cậu muốn tớ buông thì cho tớ xem cổ đi."
"Đã nói là không muốn rồi mà."
"Tớ muốn xem, cho tớ xem đi."
Nếu đã biến mất, tôi muốn đánh dấu lên đó một lần nữa.
Lần này, tôi chắc chắn sẽ làm nó lâu biến mất hơn.
Để đến khi có thể nhìn thấy nó ở trường thì mới thôi.
"Tuyệt đối không."
Miyagi đánh vào tay tôi đang nắm lấy.
"Keo kiệt. Tớ có bảo cậu cởi đồ hay gì đâu?”
Bất đắc dĩ, tôi đành bỏ tay ra, nhưng Miyagi vẫn không vừa lòng nên tiếp tục cằn nhằn.
"Kêu tôi cởi đồ ở đây, cậu còn tệ hơn cả biến thái, bị bắt là được rồi. À hay là, để tôi báo cảnh sát dùm cậu nhé?”
"Thật sự, Miyagi cậu tàn nhẫn thật nhỉ."
Dù có vết hôn hay không, chúng tôi vẫn không thay đổi, Mối quan hệ của chúng tôi hiện tại sẽ không thay đổi chỉ vì chuyện nhỏ này, nhưng tôi vẫn muốn có điều gì đó thay đổi. Nếu không, tôi nghĩ Miyagi sẽ không bao giờ gặp tôi nữa, sau khi cô ấy đỗ vào cùng trường đại học với Utsunomiya thì mọi thứ sẽ chấm hết.
"Sendai-san. Tôi thực sự phải về rồi, đừng đi theo nữa."
"Tớ hiểu rồi. Gặp cậu sau"
Có lẽ còn điều gì đó cần nói, nhưng những lời duy nhất tôi có thể thốt ra chỉ có vậy.
"Gặp sau"
Miyagi vẫy tay mà không nói lời tạm biệt.
"Vâng~"
Vừa bước vào cửa, ngay lập tức tôi được đưa cho năm nghìn yên.
"Cảm ơn"
Tôi nói và nắm lấy mép tờ tiền. Tôi giật nhẹ, nay cảm giác có hơi nặng nặng, nhưng chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa thôi thì năm nghìn yên đã nhanh chóng về tay tôi.
Vì số tiền năm nghìn yên hôm nay không suôn sẻ như mọi khi nên tôi gọi tên cô ấy.
"Miyagi?"
"Không có gì"
Cái giọng nghe như “có thể xảy ra bất cứ thứ gì” vang lên.
Vừa gặp là Miyagi đã tỏ ra vẻ khó chịu rồi.
Tuy nhiên, tâm trạng của tôi cũng chẳng khá hơn là bao.
Mặc dù tôi biết là sẽ không bị gọi tới ngay lập tức sau khi hết kỳ nghỉ đông, nhưng tôi cũng không ngờ rằng học kỳ mới bắt đầu hơn được một tuần rồi mà vẫn không được gọi.
"Sao gọi tớ muộn thế?"
"Gọi lúc nào mà chẳng được"
"Thì là vậy, nhưng lâu quá cũng đâu tốt"
Nếu cứ để tiếp tục như vậy, tôi sẽ không thể gặp Miyagi trước khi kỳ thi đến mất.
Ngày thi đã đến gần.
Cả hai chúng tôi đều phải tập trung vào việc học của mình, và việc không bị gọi đến đã giúp chúng tôi học được nhiều hơn. Đó là điều tốt, và tôi cũng không bận tâm lắm nếu không được gặp cô ấy, nhưng chẳng thú vị tí nào.
Và cô ấy thậm chí còn không liên lạc với tôi vào những lúc như này.
Tôi thực sự nghĩ Miyagi chẳng thú vị tí nào.
"Cậu nên biết ơn vì tôi đã quan tâm đến kỳ thi của cậu đi"
Miyagi trịch thượng nói rồi bước vào phòng.
"Tớ có mượn câu quan tâm đâu”
Sau khi đóng sầm cửa lại, tôi cởi áo khoác ngoài ra và cởi thêm một cúc trên áo sơ mi. Khi tôi ngồi xuống chỗ thường lệ, Miyagi đến ngồi cạnh tôi. Mắt tôi lang thang đến phần cổ của cô ấy. Các nút trên áo được cài chặt đến tận phần trên. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ dấu nào trên chiếc cổ đó.
Đương nhiên nhỉ.
Đã khá lâu kể từ lần đó.
Nếu nó mà có cái dấu nào trên đó, thì chắc chắn không phải là của tôi mà là của một người khác. Vì thế, tôi nghĩ mình nên mừng vì cổ cô ấy không có vết xước nào mới đúng. Nhưng có một phần trong tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Tôi đưa tay ra định chạm vào cổ Miyagi.
Nhưng trước khi tay tôi kịp chạm vào, Miyagi đã đứng dậy.
"Tôi đi lấy đồ uống"
"Không cần đâu"
"Dù Sendai-san không cần thì tôi vẫn cần"
Với giọng nói đều đều, Miyagi bước ra khỏi phòng. Bị bỏ lại một mình trong phòng, tôi xếp sách giáo khoa và sách bài tập lên bàn rồi úp mặt xuống.
Chỉ cần qua một vài kỳ thi để vào đại học, buổi lễ tốt nghiệp kéo theo cái thỏa thuận ấy sẽ nhanh chóng đến.
Chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa.
"Sendai-san, cậu đang làm gì vậy?"
Giọng nói của Miyagi vang lên gần bên tai, chẳng biết cô ấy quay lại từ lúc nào.
"Học trong lúc ngủ"
"Nhưng cậu đang tỉnh mà?"
"Tớ đang ngủ"
Tôi vừa cúi mặt xuống bàn vừa trả lời, rồi sau đó một lực đẩy mạnh từ bên hông, tôi bị đối xử như "vật ngáng đường", tôi ngẩng mặt lên và nhìn thấy hai ly trà lúa mạch và Soda xếp cạnh nhau sau chồng sách tham khảo. Tôi uống một ngụm trà lúa mạch rồi hỏi
"Cậu nghĩ mình đỗ đại học không?"
"Sendai-san thì sao?"
"Có lẽ ổn."
Tôi đã không thể theo học ngôi trường trung học mà bố mẹ mong muốn.
Và tôi cũng không thể theo học ngôi trường đại học mà bố mẹ mong muốn luôn.
Ngôi trường đại học tôi chọn một cách miễn cưỡng không giống với mong muốn của bố mẹ, nhưng cũng đòi hỏi một trình độ học vấn nhất định. Những buổi học thêm nói rằng tôi có thể đỗ, nhưng sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng mình không lo lắng.
Chẳng có gì là tuyệt đối trên đời này.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng chẳng ích gì, tôi đã làm hết sức mình rồi, những gì có thể làm thì tôi cũng đã làm rồi. Nếu không đỗ thì thôi. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ.
"Thế, Miyagi thì sao?"
"Ít ra thì cũng đổ một trong các nguyện vọng."
"Hời hợt thế?"
“Tôi không tự tin cho lắm..."
Miyagi nói với vẻ lo lắng.
Điều đó không thể được.
Miyagi phải đỗ đại học.
Nếu trượt đại học, cô ấy sẽ ở lại đây mất.
Nếu như thế, cho dù Miyagi có ở lại đây thì tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này. Kể cả nếu tôi trượt đại học đi chăng nữa, tôi cũng sẽ theo học ở một trường luyện thi khác, một nơi không phải ở đây. Và rồi, sẽ chẳng còn tương lai chung nào cho cả hai chúng tôi nữa.
"Nào, cậu đã học nhiều rồi mà, tự tin lên đi chứ."
Nếu bản thân cô ấy cứ nghĩ mình không đổ thì có khi lại trượt thật.
Tôi không biết Miyagi sẽ chọn trường đại học dự bị nào, nhưng tôi không thể để cô ấy bỏ qua lựa chọn theo học cùng trường với Utsunomiya được. Tôi muốn cô ấy thi cử với tâm lý có thể cân hết tất cả các kỳ thi.
"Do, tôi ghét học nên."
"Nếu cậu cứ nói thế, nghĩ thế, thì cậu sẽ trượt thật đấy. Nói những câu tích cực hơn xem nào."
"Không thể. Cơ mà, thay gì cứ lo lắng thế thì sao không bắt đầu học luôn đi?."
"Hmm, vậy trước tiên mệnh lệnh gì đó đi. Tớ giờ không có hứng học."
Cảm giác như đã lâu lắm rồi tôi mới nói ra từ "mệnh lệnh".
"Không, học trước. Kỳ thi đến tới rồi không phải à."
Hiếm hoi thay, Miyagi nói một cách nghiêm túc rồi cầm bút lên. Sau đó, cô ấy nhìn xuống cuốn sách bài tập. Nhưng mà, tôi không nghĩ tôi có thể thể tập trung vào cuốn sách như Miyagi được.
Có quá nhiều điều khiến tôi bận tâm, hiện giờ tôi chỉ muốn gạt bỏ đi hết mọi suy nghĩ mà thôi.
"Mệnh lệnh trước cũng được mà. Dù sao thì tí nữa cũng phải làm gì đó, vậy nên làm xong cho rồi học bài sẽ đỡ lo lắng hơn."
"Thế thì, chỉ tôi cách chắc chắn đậu đi."
"Cái đó tớ cũng muốn biết lắm. Mệnh lệnh nào thực tế hơn đi."
"Thế thì Sendai-san tự suy nghĩ về nội dung mệnh lệnh đi."
Miyagi ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách bài tập và nói một cách khó chịu.
"Tớ á?"
"Ừ. Cậu tự quyết định mệnh lệnh mà muốn tôi ra lệnh đi."
"Cậu không thấy việc tự mình nghĩ ra mệnh lệnh cho chính mình thì hơi lạ à?"
Mặc dù tôi đã quen với việc làm theo mệnh lệnh, nhưng tôi lại không quen với việc tự mình suy nghĩ ra mệnh lệnh. Hơn nữa, việc tự mình nghĩ ra mệnh lệnh cho bản thân như thế thì khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ có sở thích kỳ quặc vậy, và điều đó khiến tôi khó mà chấp nhận được.
"Nếu thấy lạ thì sao cậu không thử học trước xem? Học xong rồi biết đâu lại nghĩ ra được gì đó đấy."
"...... Thôi, để tớ nghĩ."
Đề xuất của Miyagi quá mơ hồ.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị cô ta ra lệnh gì quá đáng.
Nhìn ly nước đọng mồ hôi, tôi suy nghĩ.
Một mệnh lệnh mà Miyagi có thể chấp nhận và không quá khó khăn.
Tôi cố gắng suy nghĩ, dời mắt khỏi ly trà lúa mạch.
Sách bài tập.
Gôm tẩy.
Hộp bút.
Cái tay đang cầm bút.
Ánh mắt tôi dừng lại ở đó.
"Quyết định xong rồi."
"Cái gì?"
"Cậu ra lệnh cho tớ làm phép đi."
Tôi mỉm cười, còn Miyagi nhíu mày.
Chắc cô ấy đang nghĩ “Làm phép là cái gì?” luôn.
Nhưng đó giống như một bài toán không có lời giải, và cho dù Miyagi có suy nghĩ bao lâu cũng sẽ không thể hiểu được.
"......làm…phép đi."
Sau khi suy nghĩ chừng khoảng mười giây, Miyagi đành buông xuôi và ra lệnh.
"Vậy thì, tớ mượn cái này chút."
Nói vậy, tôi lấy cây bút từ tay Miyagi.
Nhưng thứ tôi cần không phải là bút, vì vậy tôi đặt nó lên bàn. Bắt lấy cổ tay của Miyagi, người đang lộ rõ vẻ dè chừng, tôi đưa môi lại gần đầu ngón cô ấy. Khi tôi nhẹ nhàng chạm vào, tay Miyagi cứng đơ lại.
“Làm phép để viết ra câu trả lời đúng. Cậu bảo hãy chỉ cậu cách đỗ đại học mà đúng hong."
Để tay Miyagi không trốn thoát, tôi giải thích một cách đơn giản.
"Tôi chưa nghe nói đến loại phép thế này bao giờ."
"Chứ không phải là chỉ do Miyagi không biết thôi hả?"
Tôi siết chặt cổ tay đang nắm lấy lại và kéo cô ấy về phía mình. Sau đó, tôi hôn lên bàn tay đã chạm vào tôi không biết bao nhiêu lần.
Mu bàn tay.
Phía trên khớp ngón tay.
Nơi giữa ngón giữa.
Càng hôn nhiều, sức từ bàn tay càng tan đi.
Việc chạm vào một bộ phận nào đó của cơ thể bằng môi là điều tôi không bao giờ làm với bất kỳ ai khác. Tôi chỉ làm điều này với một mình Miyagi mà thôi, làm vậy khiến tôi cảm thấy dễ chịu và gần gũi hơn khi cảm nhận hơi ấm từ cô ấy bằng cách này.
Tôi ấn môi mạnh đến mức có thể cảm nhận được xương trên mu bàn tay.
Khi tôi hít nhẹ, bàn tay cô ấy bắt đầu có dấu hiệu chạy trốn, vì vậy cuối cùng tôi hôn lên đầu ngón tay và buông cổ tay ra.
"......Cái này chỉ là Sendai-san cậu tự nghĩ ra thôi chứ gì?"
Miyagi chẳng vui vẻ gì nói và nhìn vào đầu ngón tay.
"Ngay cả khi có là tớ tự nghĩ ra đi nữa, thì miễn nó hiệu quả là được mà."
Thực ra chỗ tôi muốn hôn là cổ cơ, muốn để lại một dấu nào nó có thể nhìn thấy được cơ, nhưng nếu tôi làm vậy, thì có khi tôi sẽ bị đá ra khỏi căn phòng này. Và dám chắc tôi sẽ không bao giờ được nói chuyện với cô ấy nữa luôn.
"Nhìn chả hiệu quả gì."
Một giọng thờ ơ vang lên, tôi nắm lấy tay Miyagi một lần nữa.
"Có hiệu quả mà."
Nói những lời vô căn cứ, tôi hôn lên đầu ngón tay Miyagi. Và sau đó, tôi đưa ngón trỏ của Miyagi vào miệng mình. Cắn nhẹ vào khớp và dùng lưỡi liếm phần dưới ngón tay. Khi tôi từ từ lướt lưỡi, Miyagi tức giận rút tay ra.
"Thôi đi."
"Tại sao? Miyagi, cậu thích thế mà."
Giọng nói có phần gai góc, nhưng cô ấy không hề kháng cự khi tôi nắm lấy tay.
Trong quá khứ, tôi đã nhiều lần bị ra lệnh liếm ngón tay của cô ấy rồi. Cho nên bây giờ cô ấy không được phép khánh cự.
Tôi nhìn Miyagi.
Tuy không chạm mắt nhau, nhưng tâm trạng của cô ấy có vẻ không đến nỗi tệ. Khi tôi đặt môi lên lòng bàn tay, cánh tay cô ấy run lên. Tôi luồn lưỡi vào giữa các ngón tay cô ấy.
"Sendai-san !"
Miyagi, người hiếm khi lớn tiếng vỗ vào cánh tay tôi. Và sau đó, cô ấy cấu móng tay vào đồng phục của tôi. Cơn đau truyền tới, tôi buông tay, Miyagi rút khăn giấy từ lưng cá sấu và lau ngón tay ướt.
Tôi đã từng thấy cảnh tượng này vài lần, và trước đây tôi không có ý kiến gì về việc này. Nhưng hôm nay, cô ấy cứ như đang lau đi sự hiện diện của tôi bằng khăn giấy vậy, khó chịu thật sự.
Nói đúng hơn, tôi thấy tức.
Tôi đưa tay ra chạm vào cổ cô ấy, Miyagi lùi lại về phía sau một chút. Bây giờ, những điều nhỏ nhặt như vậy tôi cũng không cho phép. Tôi ôm Miyagi vào lòng rồi hôn lên má cô ấy.
Cô ấy chắc chắn sẽ kháng cự.
Tôi nghĩ vậy, nhưng Miyagi lại vòng tay qua người tôi.
Rồi cơ thể chúng tôi chạm vào nhau, gần hơn cả mức cần thiết.
"... Miyagi?"
Thay vì trả lời, một hơi thở phả vào tai tôi, và tôi cảm thấy một vật cứng tiếp tục chạm vào tai mình. Tôi dễ dàng nhận ra đó là răng và có thể hình dung ra điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng trước khi tôi kịp đẩy Miyagi ra, cô ấy đã cắn vào tai tôi.
"Đau q-"
Tôi bất giác kêu lên, nhưng Miyagi vẫn không buông ra.
Thay vào đó, cô ấy càng cắn mạnh hơn, truyền đến một cảm giác đau nhói như muốn rách mang tai. Tôi nắm lấy vai và đẩy cô ấy ra, rồi Miyagi lại bực bội nói:
"Sendai-san, cậu làm gì thế"
"Câu đó tớ nói mới đúng. Và nếu cậu không thích thì đừng có cắn tớ nữa. Đau thực sự đấy không đùa đâu."
"Mấy thứ kỳ lạ cậu làm còn tệ hơn này nhiều mà."
Tôi không rõ Miyagi đang nói đến việc tôi liếm ngón tay hay ôm cô ấy, nhưng có vẻ như cậu ấy đang khá khó chịu.
"Dù có như thế thì cậu cũng đừng có cắn mạnh thế chứ"
"Mấy thứ cậu làm, có phải là làm phép hay gì đâu."
"Là làm phép đó. Cơ mà, người kêu tớ suy nghĩ mệnh lệnh là Miyagi mà."
Nói cho cùng, tất cả là do Miyagi không chịu suy nghĩ mệnh lệnh chứ bộ.
Có lẽ bản thân cô ấy cũng nhận ra rồi, nên không cãi lại mà chỉ ngồi đó mím môi.
"Thế tóm lại là cậu muốn nói gì?"
Tôi hỏi, và Miyagi nhặt cây bút rơi trên sàn lên.
"Nếu tôi mà không đỗ thì tôi sẽ hận cậu. Tôi không muốn học thêm một năm nữa đâu."
"Vậy thì, để tớ làm phép thêm một lần nữa cho cậu nhé ?"
"Không cần."
Miyagi nhìn xuống cuốn tập mà không nhìn tôi.
Tuy nhiên, không có một chữ nào được viết trên trang giấy trắng ấy.
"Miyagi nè"
"Gì?"
"Thi cho nghiêm túc đấy nhé."
"Không cần cậu nói thì tôi cũng sẽ làm."
Miyagi nói mà không ngẩng mặt lên.
Tôi không thể nói rằng sẽ chắc chắn đỗ với một câu phép hời hợt như vậy. Nhưng mặc dù là như vậy đi nữa thì cũng làm ơn đừng rớt, Miyagi.
Tiết học thì sắp hết, lớp học thì bắt đầu ồn ào.
Giờ sinh hoạt lớp cứ như một trận đấu được đấu cho có lệ thôi nên nhìn giáo viên cũng chẳng có hứng thú mấy. Tôi chuyển ánh mắt mình từ giáo viên, người đang lải nhải mấy lời kết thúc ngày học sang Umina.
Kỳ thi tuyển sinh đã diễn ra khá là suôn sẻ.
Umina bảo mọi thứ đều ổn áp, bảo thế nhưng cũng chẳng biết bao nhiêu phần cô ấy nói là thật. Mariko cũng cười và nói y chang.
Cũng chẳng khẳng định là chắc chắn là sẽ đậu đâu, nhưng tôi nghĩ mình cũng đã làm khá tốt.
Nhưng mà, còn Miyagi thì sao.
Chúng tôi đã không gặp nhau kể từ ngày làm phép đến giờ, liên lạc cũng không luôn nên tôi chẳng có cách nào biết được.
Thông thường thì vào những lúc như thế này, tôi nên nhận được tin nhắn về việc làm bài có tốt hay là không, nhưng cũng chỉ là tôi nghĩ thế mà thôi, mối quan hệ của chúng tôi không phải như vậy. Biết là thế, nhưng Miyagi có hơi vô tình rồi đấy.
Tôi lại nhìn về phía bảng đen.
Giáo viên nhìn cả lớp một vòng rồi thông báo một vấn đề chẳng quan trọng gì một cách quan trọng xong kết thúc giờ sinh hoạt. Lớp học từ trạng thái “bắt đầu ồn ào” sang “ồn ào”, giờ thì đã tan học hẳn.
「Hazuki. Hôm nay, tớ có chỗ muốn đi, tụi mình đi cùng đi 」
Nghe thấy giọng của Umina, tôi bắt đầu bối rối chẳng biết trả lời như thế nào
Dù đứng dậy rồi nhưng tôi vẫn không thể nói “được” được.
「À rể? Không lẽ cậu có hẹn rồi hả?」
Umina đặt cặp lên bàn tôi và hỏi, khuôn mặt cảm giác bắt đầu không vui vẻ là mấy.
Những lúc như thế này, có lẽ tôi nên nói “ừm, đi thôi” ngay bây giờ.
Tôi ngẩng mặt lên và làm ra khuôn mặt vui vẻ.
Khi tôi định nói chữ “Đi” thì Mariko từ bên cạnh lên tiếng.
“Nay chỉ hai tụi mình là được ròi.”
“Ể~”
Mariko kéo tay Umina đang tỏ vẻ không hài lòng và lôi đi.
“Xin lỗi. Lần tới tớ sẽ bù lại cho nha.”
Tôi gọi với theo họ và Mariko vẫy tay đáp lại.
Thật sự thì cũng chẳng thấy có lỗi gì mấy, tôi lấy điện thoại ra.
Không phải là tôi cần gặp Miyagi cho bằng được hay gì đâu.
Nhưng đây chính là lý do mà tôi do dự khi được Umina mời, đây mới chính là tôi.
『Gọi cho tớ lẹ đi』
Tôi nhập tin nhắn.
Nhưng ngón tay tôi lại dừng lại ở nút “gửi”.
Tôi, lại là người phải gửi tin nhắn cho Miyagi không hề liên lạc với mình.
Tại sao tôi phải là người liên lạc trước chứ, bất mãn thật sự, nhưng nếu tôi không liên lạc thì có khi cả đời cô ấy cũng không thèm liên lạc cho tôi luôn nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Tôi thở dài.
Nhấn nút gửi và đợi năm phút, nhưng điện thoại vẫn cứ im re.
Miyagi không trả lời, chẳng bất ngờ mấy.
Tôi nghĩ đến việc hay là gọi cô ấy đến phòng chuẩn bị âm nhạc nhỉ, nhưng sau đó lại thôi. Nếu tin nhắn lúc nãy còn không thèm trả lời thì có hẹn chắc cô ấy cũng không ra đâu.
Lớp của Miyagi ở ngay bên cạnh thôi.
Bắt trực tiếp thì nhanh hơn.
Nghĩ thế, tôi cầm áo khoác và cặp sách lên rồi đi ra ngoài hành lang. Cửa lớp của Miyagi đang bị đóng nên tôi nhìn lén vào trong qua cái cửa sổ nhỏ xíu. Vừa hay Miyagi cùng Utsunomiya và những người khác chuẩn bị rời lớp qua cửa sau, nên tôi lại chuyển ánh mắt ra hành lang.
Chạm mắt rồi, tôi và Miyagi.
Nhưng, lúc tôi định lên tiếng gọi thì Miyagi lại nói “Quên đồ rồi” xong quay lại vô lớp. Và rồi nhanh như chớp cái điện thoại tôi bing lên một tiếng.
『Chút nữa rồi hẳn đến nhà tôi』
Những dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại này, chắc chắn là tin nhắn của Miyagi gửi rồi, nhưng nó cứ kiểu như thà rep tin nhắn còn hơn để tôi nói chuyện trước mặt Utsunomiya và những người khác vậy. Khó chịu thật sự, tôi bây giờ chỉ muốn kéo Miyagi ra khỏi lớp rồi đứng trước mặt Utsunomiya và những người khác để nói rằng là chính tôi, chính tôi đã là người luôn dành thời gian sau giờ học cùng Miyagi, cả kỳ nghỉ hè và đông cũng vậy luôn.
Ừ thì cũng chỉ là tưởng tượng thôi, nếu tôi thật sự làm thế thì khoảng thời gian cuộc sống cao trung ít ỏi còn lại của tôi chắc biến thành cái đống hỗn độn nào đó luôn mất.
『”Chút nữa” là bao lâu? 』
Dựa vào bức tường ngăn cách lớp tôi và Miyagi tôi trả lời tin nhắn. Nhìn lơ mơ xung quanh, cũng chẳng biết là do hành lang lạnh quá hay sao ấy mà nhóm Utsunomiya đang đợi Miyagi ở ngoài lại quay ngược vào lớp. Nhưng dù thế thì tôi vẫn cứ gửi tin nhắn cho cô ấy.
『Giờ tôi sẽ ra khỏi lớp đấy nhé, nên cậu đợi chút rồi hẳn ra』
『Tớ hiểu rồi』
『Giờ tôi thật sự ra khỏi lớp đấy nhé, đừng có mà gọi』
『Rồi rồi』
Không được bắt chuyện ở trường.
Gửi tin nhắn như chỉ để thực hiện lời hứa đó thôi, tôi nhìn ra hành lang. Nhanh chóng Miyagi bước ra và hội Utsunomiya cũng đi ra theo sau.
“Một chút” của cô ấy thì tôi cũng chẳng biết là bao lâu đâu, nhưng mà nếu đợi ngoài hành lang 10 phút như này thì lâu quá. Quay vào lớp cũng chẳng để làm gì nên sau khi đứng ngoài đợi 5 phút thì tôi cũng bắt đầu bước đi.
Tôi đi bộ hướng về nhà của Miyagi, cố gắng không đi quá nhanh.
Cảnh vật thì cứ trôi chậm theo tốc độ của tôi, nhạt nhẽo thật đấy.
Trên cây ven đường thì không có được một chiếc lá màu xanh nào, người đi đường thì ai cũng giống ai.
Nhìn thôi cũng làm tôi thấy chán nản.
Mặc dù không đến mức gọi là thong thả nhưng lẽ ra tôi nên đi với tốc độ không quá nhanh mới phải, ấy vậy mà bước chân lại nhanh lên. Và cứ thế, mặc dù tôi đã đi muộn hơn 5 phút, vậy mà không chỉ đến được chung cư Miyagi mà còn nhìn thấy bóng lưng của cô ấy.
“Miyagi”
Bước khoảng một phút nữa sẽ đến chung cư, tôi lên tiếng gọi.
Nhưng Miyagi vẫn không dừng bước chân lại.
Tôi đứng trước cửa chung cư, cùng đứng kế bên cô ấy và bước vào trong.
“Sendai-san. Tôi, hình như đã bảo cậu là đợi một chút thì hẳn đến nhà tôi mà?”
“Thì tớ đợi một chút rồi đó, tự nhiên bắt kịp thôi.”
Đi qua lối vào, hai người chúng tôi bước vào thang máy.
“Tự nhiên bắt kịp á? Cậu không thấy lạ à, cậu gấp gáp tới đây chứ gì. ”
“Chứ không phải chỉ là do Miyagi đi chậm thôi hả?”
“Không có chậm. Sendai-san nhanh thì có.”
Vừa phàn nàn vừa bước ra khỏi thang máy, Miyagi bước đến trước cửa nhà. Mở cửa bằng chìa khóa, xong tôi theo sau cô ấy mà bước vào, Miyagi bảo tôi đợi một tí rồi biến mất vào phòng. Và cô ấy nhanh chóng quay lại cùng với năm nghìn yên đưa cho tôi.
“Cám ơn”
Cầm lấy năm nghìn yên, tôi vẫn cảm thấy hơi vướng víu, nhưng nó cũng nhanh chóng về tay tôi như mọi khi. Cất đi năm nghìn yên mà Miyagi đưa cho rồi nhìn cô ấy, gương mặt phức tạp thật đấy.
“Miyagi?”
“Không có gì”
Cuốn băng ngày hôm trước lại được lặp lại hôm nay, Miyagi biến mất vào bếp. Còn tôi đi vào phòng trước, cởi áo khoác ngoài ra và cởi luôn cái áo blazer. Sau đó, tôi cởi thêm một nút trên áo sơ mi rồi lấy một cuốn manga từ kệ sách nơi mèo đen đang canh gác.
Nằm lăn ra giường lật từng trang sách, bỗng cửa mở ra, Miyagi đặt trà lúa mạch và Soda lên bàn.
“Điều hòa nhiêu đó độ mà cậu không thấy nóng à?”
Vừa nhặt áo khoác, blazer của tôi đem treo lên móc Miyagi vừa hỏi.
“Cởi đồ suốt nên tớ cũng quen rồi, nhiêu độ cũng được. Nếu nóng thì tớ sẽ nói mà. ―――Thế, Miyagi. Có chuyện cậu muốn nói với tớ mà nhỉ?”
Tôi đóng quyển manga đang đọc lại rồi ngồi dậy.
“Chuyện gì là chuyện gì?”
Miyagi ngồi vào vị trí quen thuộc và giả ngu nhìn tôi như kiểu cô ấy vô tri vậy.
“Bài kiểm tra ấy, của cậu thế nào? Làm tốt không?”
“Cái đó, cần thiết phải nói cho Sendai-san à? Đúng là có nói là sẽ cho cậu biết kết quả, nhưng bài kiểm tra có tốt hay không thì làm gì có nói. Với lại còn kỳ thi nữa mà.”
“Làm tốt hay tệ thì nói một tiếng có chết đâu. đừng có keo kiệt nữa nói cho tớ biết đi.”
Tôi lấy cái gối rồi đánh vô đầu Miyagi một cái.
Thật vẫn còn một số kỳ thi nữa, nên đây chưa phải là kết thúc. Đúng là cô ấy không có nghĩa vụ phải báo cho tôi biết về bài kiểm tra của cô ấy. Vì chúng tôi có hứa hẹn gì với nhau đâu, nên việc tôi đòi hỏi như vậy chỉ là do sự ích kỷ của tôi. Biết là thế nhưng tôi không thể kìm nén được sự mong muốn được biết của mình.
“Miyagi”
Tôi đập vào đầu Miyagi cái nữa, cô ấy bắt đầu nhíu mày lại.
“.....Mà mà”
Sau một lúc im lặng, những lời nói mơ hồ được đáp lại.
“Mà mà á? Mà mà là cái gì?”
“Có nói sao thì cũng vậy thôi, do nó bình thường nên nói “mà mà” thôi chứ còn gì nữa? Hỏi nhiều thế còn Sendai-san thì sao?”
“Mà mà”
[まぁまぁ = mà mà = tàm tạm]
Vừa nghe câu trả lời của tôi, cô ấy ngay lập tức quay lưng lại luôn.
Có không nhìn mặt đi nữa thì tôi cũng biết cô ấy đang khó chịu không vui rồi.
Miyagi cầm ly soda trên bàn lên và nốc khoảng một nửa rồi đặt cái ly lên lại bàn.
Im lặng thì tôi quen rồi.
Ban đầu, tôi đã biết tâm trạng của cô ấy tệ rồi nhưng vẫn cứ nhây mà đáp lại bằng câu “Mà mà”. Dù có thế đi nữa thì bầu không khí ảm đạm bao trùm căn phòng này khó chịu quá thể nên tôi lên tiếng gọi Miyagi.
“Miyagi nè, cậu có đi du lịch tốt nghiệp không?”
Tôi nói về những câu chuyện tầm thường và không thú vị.
“Không có. Sendai-san thì sao?”
“Mấy thứ như du lịch thì tớ không có đi đâu. Nhưng tớ sẽ đi chơi với đám Umina ấy.”
“Hểhh”
Một giọng kéo dài nhỏ xíu đáp lại.
Miyagi quay lại nhìn tôi, rồi đứng dậy và vồ lấy cuốn manga đang đặt trên giường như ăn cướp.
"Tớ đang đọc mà."
Cũng chẳng phải muốn đọc tiếp hay gì, nhưng tôi vẫn cứ cằn nhằn.
"Cuốn đó đang đóng, không hề đang đọc."
"Giờ tớ sắp đọc tiếp nè."
"Mệnh lệnh này, tí rồi hẳn đọc."
Nói rồi, Miyagi cất cuốn manga vào kệ sách.
"Thế hôm nay tớ làm gì?"
"Cứ ngồi im đó."
Mệnh lệnh bay tới từ phía trước cửa tủ
"Trên giường á?"
"Ừ."
Ngồi trên giường theo lời của Miyagi, rồi cô ấy mở tủ quần áo ra. Miyagi lấy ra một chiếc khăn tắm màu xanh nước biển.
"Cầm lấy."
Cùng với lời nói, chiếc khăn tắm được ném về phía tôi, nhưng nó bay được nữa đường thì rớt. Tuy nhiên, Miyagi không quan tâm. Trước khi tôi nhặt khăn tắm, Cô ấy ra lệnh tiếp.
"Cậu, biết phải làm gì với nó rồi nhỉ?"
“Tớ tự làm hả?”
Vừa cầm chiếc khăn màu xanh biển tôi vừa hỏi.
“Tự làm.”
Nếu so sánh với quá khứ thì, dù cho không nói rõ đi chăng nữa thì tôi cũng biết Miyagi đang muốn gì. Nhưng mà, sau khi suy nghĩ kỹ về những gì có thể xảy ra sau khi tuân theo mệnh lệnh này thì tôi cảm thấy, hơi không muốn tuân theo một cách tích cực cho lắm.
Sở thích của Miyagi biến thái thật đấy.
Chỉ toàn là những mệnh lệnh mà không thể làm một cách công khai thôi.
Mà, ừ thì mệnh lệnh của Miyagi cũng không phải là những thứ nên được công khai cho lắm.
“Làm lẹ lên coi”
Do dự cầm chiếc khăn trên tay, tôi bị Miyagi thúc dục.
Dù có là tôi làm hay Miyagi làm đi chăng nữa thì kết quả cũng chẳng thay đổi gì. Phóng lao thì theo lao thôi, nghĩ thế rồi tôi bịt mắt mình lại.
Tôi cũng chẳng thích tự bịt mắt chính mình hay gì đâu. Nhưng mà, nếu tôi cứ lề mề như vậy, thì tâm trạng của Miyagi có khi sẽ tệ hơn và những mệnh lệnh tiếp theo có khi càng tồi tệ hơn nữa mất.
Tôi, người đang tự bịt mắt chính mình bằng cái khăn màu xanh biển.
Tự bịt mắt chính mình như thế này làm đạo đức của tôi mất dần đi.
Thật sự, sở thích của Miyagi biến thái quá.
“Tớ chẳng thấy gì cả, vậy thì chán lắm”
Tôi phàn nàn với Miyagi, người tôi chẳng biết đang ở chỗ ất ơ nào.
“Tôi làm chẳng phải để tiêu khiển cho Sendai-san đâu”
Một giọng nói được trả về từ phía đằng trước tôi.
“Thế thì, cái này, làm Miyagi thấy thú vị hả?”
“Không hề có.”
Chẳng riêng gì sở thích của Miyagi, suy nghĩ của cô ấy cũng kỳ lạ chẳng kém.
Chẳng thể hiểu sao lại đi bắt người khác làm việc mà mình không thấy thú vị vậy?
“Nếu vậy thì, cậu định làm gì với tớ?”
Tôi hỏi để che dấu đi những nỗi bất an vì không thấy được gì.
Nhưng, chẳng có câu trả lời nào được đáp lại cả.
“Miyagi?”
Tôi lên tiếng hỏi Miyagi, người có thể đang đứng trước mặt tôi, rồi bỗng nhiên có một bàn tay chạm vào má tôi.
Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve má tôi rồi tìm đường theo đó mà sờ lên môi.
Cơ thể tôi cứng đơ lại, suy nghĩ cũng chẳng được gì.
Những ký ức từ kỳ nghỉ hè, ngày mà tôi cũng bị bịt mắt như thế này ùa về. Thế nhưng, bàn tay ấy lại nhanh chóng rời đi, khác với ngày hôm đó, không có nụ hôn nào cả.
“Sendai-san”
Miyagi nói với một giọng nhỏ xíu gọi tên tôi.
Không đụng chạm gì nữa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của cô ấy.
Do tôi chẳng nhìn được gì cả nên là bây giờ cô ấy có thật sự nhìn tôi không thì tôi cũng chẳng biết nữa, nhưng tôi không thể bình tĩnh nổi. Cổ họng tôi ngứa ran.
“Trả lời đi?”
Tôi cứ im re mãi nên Miyagi hỏi tôi với giọng chắc đang khó chịu rồi. Dù cho vậy, vẫn không có tiếng trả lời từ tôi, nên "Sendai-san" lại được cô ấy lập lại một lần nữa.
“Sao?”
“――Nói “Cực ghét” tôi đi”
“Hả? gì á,sao tự nhiên”
“Sao cũng được mà cứ nói đi”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả”
Giọng điệu cũng chẳng khác gì bình thường.
Là cái giọng thấp, nhỏ xíu mà cô ấy hay cất lên lúc không vui.
Không có lạ gì khi Miyagi nói những điều vô nghĩa. Hành động của cô ấy thường rất khó đoán và đôi khi tôi cảm thấy việc suy nghĩ về nó cũng chẳng ích gì. Tuy nhiên, cái mệnh lệnh vừa rồi, tôi không nghĩ là mình nên tuân theo một cách mù quáng đâu.
“Thế tớ nên nói ghét ai, hay cái gì đây?”
Mắt tôi bị che khuất bởi chiếc khăn tắm. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng ngẩng mặt lên một chút cố gắng để chạm mắt với Miyagi qua khe hở nhỏ và cẩn thận hỏi.
“....ghét tôi”
Một giọng nói bé xíu vang lên.
――Tôi muốn thấy khuôn mặt của Miyagi.
Tay tôi vẫn còn tự do.
Tôi chạm vào chiếc khăn tắm màu xanh nước biển.
Tôi cố gắng tháo khăn ra để xem Miyagi đang có biểu cảm gì. Nhưng trước khi tôi kịp tháo nút thắt của cái khăn ra, tay tôi đã bị nắm lại. Và chiếc khăn tắm lại được siết chặt hơn nữa.
“Tôi không có nói là cậu được quyền tháo cái khăn ra”
Nghe thấy giọng nói của Miyagi, chỗ tôi đang ngồi bỗng chốc sụt xuống. Tay tôi bị kéo đi mà không có lời nhắc trước nào. Khi tôi quay sang hướng Miyagi, tôi bị đẩy ngã xuống sàn nhà.
Nhờ có cái futon mà lưng tôi không bị đau, nhưng bị che khuất tầm nhìn và bị đối xử thô bạo như vậy khiến tôi khá e dè. Tôi định lên tiếng phản ứng, nhưng giọng của Miyagi lại vang lên trước.
“Tất cả là do cậu không chịu nghe mệnh lệnh của tôi đó”
Ngón tay cô ấy với tới chạm vào chuỗi dây chuyền, kéo nó tuột ra một cách chậm rãi.
Cúc áo sơ mi vẫn còn nguyên vẹn, không bị cởi thêm một cái nào.
Rồi sợi dây chuyền bị kéo mạnh, siết chặt vào sau cổ tôi.
“Cậu kéo mạnh quá rồi đó. đau, nó đứt ra mất”
Miyagi dường như đang nắm lấy phần mặt dây chuyền, nên cổ tôi không bị siết chặt như khi bị siết cổ. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy sợ vì có thể sẽ bị siết cổ đến mức ngạt thở mà chế.t mất. Do không nhìn thấy gì hết nên tôi không biết mình sẽ bị làm gì nữa, nhịp thở của tôi bắt đầu trở nên dồn dập hơn. Tôi có cảm giác như giác quan của mình đang trở nên nhạy bén hơn vậy.
“Thả ra đi mà”
Dù tôi có nói lớn đi nữa, sợi dây chuyền vẫn cứ mãi tiếp tục siết chặt, mang theo cơn đau nhói buốt. Khi tôi gọi "Miyagi", thì sợi dây chuyền mới được thả ra, nhưng thay vào đó, cổ tôi lại bị cô ấy tiếp tục cắn vào. Răng cô ấy chạm vào da thịt tôi, mang theo hơi ấm lên nó. Nhưng cơn đau không đủ lớn để khiến tôi bật tiếng kêu.
Miyagi nhanh chóng nhả ra, và sau đó chạm vào vết cắn mà cô ấy để lại. Sau đó, cô ấy nắm lấy cái dây chuyền, rồi cả xương quai xanh của tôi nữa. Một cách tự nhiên, một chiếc nút áo được tháo ra, và cà vạt của tôi cũng bị cô ấy cởi ra nốt. Tôi tưởng cô ấy định trói cổ tay của tôi, nhưng Miyagi lại không làm gì thêm.
Tay tôi có thể bị trói bất cứ khi nào mà cô ấy muốn, trên thực tế thì nó đã bị trói không biết bao nhiêu lần rồi.
Ấy vậy mà, hôm nay cô ấy lại không làm thế.
Àh, có khi là vậy rồi, đó là vì “Miyagi muốn được tôi chạm vào”.
Tự lừa bản thân với suy nghĩ có lợi cho mình, tôi kéo Miyagi lại gần.
Tôi vòng tay ra sau lưng, vuốt ve mái tóc của cô ấy.
Không hề có sự kháng cự nào. Tay tôi không bị hất ra.
Có vẻ như cô ấy không có ý định kháng cự nhỉ.
“――Miyagi ghét tớ hả?”
Tôi hỏi, vuốt ve mái tóc của cô ấy như thể đang chải nó.
“....Ùm”
Sau một lúc im lặng, tôi mới nghe thấy tiếng trả lời.
“Thế thì cậu nói rõ là cậu ghét tớ ra sao đi. Nếu như vậy thì tớ mới nghe theo mệnh lệnh nói “ghét cay ghét đắng” khi nãy được.”
Tôi luồn tay qua mái tóc, tìm kiếm chiếc má nhỏ của cô ấy và chạm vào nó. Đầu ngón tay tôi chạm vô môi cô ấy.
Miyagi không nói gì cả.
“Nói đi tớ không giận đâu.”
Môi của Miyagi vẫn cứ mím chặt lại
Tôi buông bàn tay đang chạm vào môi cô ấy ra
Nếu mà bị nói ghét thì chắc tôi sẽ ngạc nhiên lắm.
Người không hề tỏ ra khó chịu khi tôi ôm lấy, hay khi vuốt ve chải chuốt mái tóc mà nói ghét tôi thì thật vô lý.
Miyagi hơi rướn người ra, và bàn tay của cô ấy chạm vào chiếc dây chuyền.
Cô ấy kéo sợi dây mạnh đến mức có khi để lại dấu vết của sợi dây chuyền luôn. Những đầu ngón tay cô ấy dừng lại khi tới được mặt dây chuyền.
“Trả lại đây, trả sợi dây chuyền lại cho tôi”
Miyagi kéo mạnh sợi dây chuyền đến mức khiến tôi cứ tưởng cô ấy muốn kéo đến khi nào cho nó đứt thì thôi vậy.
Tôi, chẳng cần cho phép mà tháo cái khăn ra.
Lần này tôi đã gỡ nó ra trước khi bị cản trở hay gì đó, và nhìn thấy Miyagi đang cau mày.
Khuôn mặt cô ấy trông rất bất ổn, nhưng mà, cũng có vẻ như sắp khóc vậy.
Tầm nhìn của tôi bị giải phóng khỏi bóng tối và áp lực, tuy hơi mờ nhưng tôi chắc chắn rằng đó là Miyagi.
"Tôi đã bảo cậu đừng tự ý gỡ ra mà!"
Miyagi buông sợi dây chuyền ra và giật lấy cái khăn tắm.
"Quan trọng hơn là, 'trả lại', ý cậu là sao?"
"Chẳng có sao chăng gì hết."
Giọng nói của cô ấy không hẳn là cộc lốc, mà là không có cảm xúc gì cả.
Tôi nắm cái áo Blouse của Miyagi.
"Vậy thì, tớ không trả đâu. Miyagi là người nói rằng tớ phải đeo sợi dây chuyền cho đến lễ tốt nghiệp mà. Giữ lời đi chứ."
"Sendai-san cũng phá vỡ lời hứa kia mà!"
Miyagi gằn giọng nói và gỡ tay tôi đang nắm lấy áo blouse của cô ấy.
"Dù tớ có thất hứa đi nữa, thì Miyagi vẫn phải giữ lời hứa đi chứ."
Khi tôi nói những lời ích kỷ đó, Miyagi không nói gì nữa và càng kéo mạnh hơn, có khi cô ấy định kéo đứt nó thật.
"Tớ không trả lại đâu."
Để như nhấn mạnh lời của mình, tôi đập vào tay Miyagi một cái.
Tuy nhiên, sợi dây chuyền vẫn bị kéo, và tôi vỗ tay cô ấy một lần nữa. Thế rồi, sợi dây chuyền siết chặt cổ tôi nới lỏng ra và tay cô ấy buông ra.
“Miyagi nè. Vẫn còn kỳ thi nữa mà, nên cậu đừng nói những điều kỳ quặc nữa. ...tớ buồn đấy."
Tôi đẩy Miyagi ra và ngồi thẳng dậy.
"Sendai-san sẽ không buồn đâu."
Miyagi úp mặt xuống giường.
"Miyagi cậu, ngốc thật nhỉ."
Tôi dùng gối đập vào đầu cô ấy rồi ra khỏi giường.
"Thế tiếp theo là khi nào?"
Tôi nhìn Miyagi và hỏi khi ngồi vào bàn, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi.
"Ểh?"
"Tiếp theo, lần tiếp theo tớ nên đến đây khi nào? Miyagi đã nói là cho đến khi lễ tốt nghiệp đến, thì cậu sẽ gọi tớ đến đây và trả tớ năm nghìn yên mà đúng không? Nên là, nói đi."
"...Tôi sẽ gọi."
"Chắc chắn là không gọi luôn. Cậu quyết định đi, tại đây, ngay bây giờ."
Khi tôi thúc giục với giọng điệu mạnh mẽ hơn, Miyagi vùi mặt vào gối.
"Năm ngày nữa."
Một giọng nói lầm bầm, mơ hồ vang lên.
Quá lâu.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ thì kỳ thi vẫn chưa kết thúc và cũng cần phải học cho kỳ thi nữa, vì vậy việc hẹn năm ngày sau thì cũng hợp lý.
"Tớ hiểu rồi. Vậy, còn lúc tự do đi học cậu tính sao?"
Tôi nói ra một điều khác mà tôi đang băn khoăn.
Vào tháng Hai, trường tôi sẽ cho phép tự do đi học, học sinh có thể đến hoặc không đến. Việc lựa chọn tùy thuộc vào học sinh, nhưng hầu hết học sinh sẽ chọn không đến trường. Umina và Mariko cũng đã nói rằng họ sẽ không đến trường trong thời gian tự do đi học đó. Tôi thì cũng chẳng có ý định đi đâu.
Còn Miyagi có đi hay không thì tôi không biết.
"..."
Có lẽ cô ấy đã nghe thấy, nhưng Miyagi vùi mặt vào gối và nằm yên như pho tượng không hề nhúc nhích.
"Miyagi, tự do đi học chứ không phải được nghỉ đâu."
Chúng tôi đã hứa là sẽ không gặp nhau vào những ngày nghỉ học.
Đó là một lời hứa, có lời hứa như vậy.
Tôi gọi tên cô ấy và thúc giục trả lời, một giọng nói nhỏ bé xiu xíu vang lên: "Không nói thì tôi cũng sẽ gọi.".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất