Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Tôi đã không trả lại váy cho cô ấy.

Tôi nhận ra điều đó khi đứng trong phòng thay đồ, nhưng bây giờ tôi không đủ can đảm để quay lại phòng của Sendai-san nữa. Cởi bỏ quần áo, tôi nhìn mình trong gương.

Từ cơ thể không chút dấu vết nào của tôi, nó cho thấy Sendai-san đã nghe theo ý của tôi.

Sờ vào cổ.

Dù chẳng còn gì lưu lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy như đang có gì đó ở đó. Và không chỉ ở cổ. Mọi nơi mà môi Sendai-san chạm vào, dường như đều lưu lại gì đó khiến tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác.

Giọng nói, hơi thở, cảm giác từ bàn tay của Sendai-san.

Tất cả những gì tôi cảm nhận cho đến lúc này đều in sâu trong tâm trí, chiếm lấy phần lớn suy nghĩ của tôi. Vài tiếng tới, không, có khi là vài ngày, vài tuần. Tôi không biết nữa,  nhưng tôi ghét cái cảm giác mình sẽ chỉ nghĩ về cô ấy. Tôi không muốn cô ấy xâm chiếm thời gian của tôi như thế này. Tôi biết rõ điều gì sẽ xảy ra nếu tôi cho phép Sendai-san làm vậy, nhưng tôi không ngờ mình sẽ bị ám ảnh Sendai-san đến mức này.

Thở ra một hơi, tôi cởi đồ lót ra và bước vào phòng tắm.

Nhận ra là bồn tắm chưa được xả nước nóng, tôi bật nước nóng từ vòi sen lên

"Lạnh qu-"

Thứ đang chảy ra kia rõ ràng là nước, nhưng tôi vẫn tắt thứ đang làm ướt chân mình lại. Dù hôm nay trời nóng hơn so với tháng năm, nhưng tôi không có ý định tắm nước lạnh. Có lẽ tôi nên làm mát đầu óc thì tốt hơn, nhưng cơ thể tôi dù sao cũng đã hạ nhiệt rồi và hơi thở hỗn loạn cũng đã đều trở lại.

Chuyện này không sao cả.

Không sao.

Tôi hít vào rồi thở ra một cách chậm rãi.

Hôm nay không giống với ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, nó không phải là một ngày đặc biệt gì cả. Dù chuyện vừa xảy ra rất đáng nhớ, chắc chắn tôi sẽ không khắc ghi nó vào tâm trí như ngày hè năm ngoái.

Nhưng, nói thế thôi chứ tôi không thể trốn tránh được.

Nếu là ngày hôm đó, có lẽ sau này tôi đã có thể tự biện minh rằng chỉ là bốc đồng, hay đơn thuần là cao hứng đại loại vậy. Trước kỳ nghỉ đông, Sendai-san đã nhìn thấy ngực tôi, nhưng đó là một phần của thỏa thuận khi cô ấy kèm tôi học. Ngay cả việc tôi đã chạm vào Sendai-san trong kỳ nghỉ đông cũng vậy, nếu muốn tôi cũng có thể tìm cách bao biện.

Nhưng hôm nay, tôi không bốc đồng, không nhất thời và cũng chẳng phải cao hứng, thậm chí chúng tôi còn chẳng có thỏa thuận nào cả, vậy mà tôi đã không chọn cách từ chối cô ấy. Tôi biết rõ chúng tôi sắp làm gì, và tôi đã cho phép cô ấy làm vậy.

Dù cảm thấy bứt rứt, khó chịu, nhưng đây là quyết định của tôi, nên cũng chẳng sao cả.

Chỉ là, tôi bất ngờ với chính mình thôi.

Tôi không đó lại là giọng của tôi, cũng không thể ngờ cơ thể mình lại có phản ứng như vậy.

Và…

――Tôi không ngờ nó lại thoải mái đến thế.

[気持ちがいい = thoải mái, hay cũng có nghĩa là “sướng”. Nhưng để “thoải mái” cho nó phù hợp với mọi lứa tủi].

Tôi cứ nghĩ mình đã hiểu rõ mọi thứ, nhưng hóa ra không phải.

Tôi cẩn thận vặn vòi nước nóng.

Sau khi chắc chắn rằng nước từ vòi sen không quá lạnh và cũng không quá nóng, tôi dội nước lên người.

Tôi chưa từng làm chuyện đó với ai khác hết, nên không biết liệu với ai khác có giống như vậy không. Nhưng chắc chắn là, lí do tôi cảm thấy thoải mái như vậy là vì đối phương là Sendai-san. Giá như tôi không bao giờ nhận ra điều đó thì tốt rồi.

Khi bắt đầu mua thời gian của Sendai-san bằng 5000 yên, chúng tôi đã thỏa thuận rằng sẽ không làm tình. Tôi không biết liệu những gì bọn tôi đã làm hôm nay có được gọi là làm tình hay không, nhưng tôi nghĩ chúng tôi đã đi quá giới hạn so với thỏa thuận ban đầu.

Rốt cuộc, nếu tôi biết mình sẽ như vậy, tôi đã không cho phép cô ấy làm thế rồi.

Tôi đã từng nghĩ rằng có thể một ngày nào đó tôi sẽ đồng ý, nhưng chỉ là không phải là hôm nay mà thôi. Ấy vậy mà, Sendai-san đã thề là nếu hôm nay tôi không cho phép hay tha thứ thì rằng cô ấy sẽ không bao giờ làm vậy với tôi nữa trên chiếc khuyên tai của tôi nên, tôi đã dao động.

"......Ngày mai, mình phải làm sao đây"

Tôi tắt vòi nước.

Tôi đã phản ứng như thế nào khi bị cô ấy chạm vào.

Ừ, tất cả, Sendai-san đều biết hết.

Không thể nào cô ấy không biết khi chính cô là người chạm vào tôi cơ mà.

Chính tôi là người đã khơi mào mọi chuyện, nhưng tôi không muốn Sendai-san biết tôi đã phản ứng như thế. Nếu có thể thì tôi muốn xóa sổ ký ức của cô ấy, nhưng tôi không phải phù thủy nên cũng chẳng có phép thuật như thế.

Vì hai đứa sống cùng nhau, nên dù tôi có đổi giờ giấc sinh hoạt đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa là tôi có thể tránh mặt cô ấy mãi mãi được, và cũng không phải là tôi không muốn gặp cô ấy nữa hay gì.

".....Tồi quá"

Giọng nói Sendai gọi tên tôi liên tục lúc nãy, không giống như giọng dùng để gọi bạn cùng phòng chút nào. Giọng nói ấy cứ như vuốt ve tai tôi, êm ái đến mức tôi phải ngăn cô ấy lại vì không muốn nghe những gì hơn thế vậy mà, giờ tôi lại muốn nghe lại giọng ấy một lần nữa. Nhưng mà, để nghe lại được giọng cô ấy, thì tôi sẽ phải làm lại những việc như hôm nay.

―― Không được.

Tôi không thể để Sendai-san nhìn thấy một tôi như vậy một lần nào nữa.

Không biết nếu tôi chạm vào Sendai-san, thì không biết cô ấy sẽ phát ra âm thanh như thế nào, tôi muốn biết, nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ ngoan ngoãn cho phép tôi sờ vào đâu.

Tôi biết mình đang nghĩ đến những điều rất không bình thường và bản thân đang dần kỳ quặc. Cứ tiếp tục thế này, tôi không biết phải đối diện với cô ấy ra sao vào ngày mai nữa. Ước gì ngày mai sẽ không bao giờ đến nữa.

"Sendai-san là đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốccccc"

Rõ ràng đã nói chỉ là bạn cùng phòng mà.

Vào hôm lễ tốt nghiệp, Sendai-san đã nói vậy. Vậy nên từ khi chuyển đến đây, Sendai-san luôn là bạn cùng phòng của tôi, và ít nhất trong bốn năm tới, chúng tôi sẽ là bạn cùng phòng của nhau. Nhưng những gì đã xảy ra hôm nay, không phải là điều mà những người bạn cùng phòng làm với nhau.

Tôi không thể tưởng tượng nổi chuyện hôm nay sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi ra sao.

Cái từ “bạn cùng phòng”, từ mà tôi chưa bao giờ dùng trong suốt những năm cao trung, là tấm vé để chúng tôi sống cùng nhau trong bốn năm tiếp theo. Tôi cảm giác như thể nếu từ bạn cùng phòng đó biến mất, thì cuộc sống này cũng sẽ chấm dứt trước khi bốn năm trôi qua.

Không có Sendai-san cũng không sao cả. Nhưng nếu không có thì lại lo lắng.

Tôi muốn biết tất cả những điều tôi không thể biết.

Kể cả khi ở bên cạnh nhau tôi cũng đã cảm thấy rất lo lắng rồi, nên nếu cô ấy không còn ở đây, thì tôi biết phải làm sao. Chính vì vậy mà mối quan hệ này, thứ lẽ ra phải kết thúc vào ngày lễ tốt nghiệp, vẫn được tiếp diễn cho đến bây giờ. Nhưng, tôi lại thấy khó chịu với chính mình khi cứ mãi nghĩ về nó.

Tôi tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc áo nỉ thay cho đồ ngủ rồi bước ra khỏi phòng thay đồ.

Sendai-san không có ở không gian chung.

Tôi rót trà lúa mạch vào cốc rồi mang về phòng.

Sau khi uống được nửa cốc, tôi chuyển con mèo đen trên giá sách về phía đầu giường rồi nằm xuống.

Sendai đang ở ngay bên kia bức tường.

Không biết bây giờ cô ấy đang suy nghĩ gì nhỉ.

Sendai-san mà tôi không biết và tôi mà tôi không biết.

Hôm nay, chúng tôi đã nhìn thấy một khía cạnh khác của nhau.

Liệu việc tôi được biết về một Sendai hoàn toàn khác như vậy là điều tốt hay không, tôi không thể biết được. Biết đâu sau này tôi sẽ hối hận, hoặc không. Bây giờ tôi không thể nào tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Chỉ là, tôi cảm thấy thật bất công khi chỉ có mình tôi là người duy nhất cảm thấy xấu hổ. Tôi có cảm giác như thể mình là người duy nhất phải trải qua những chuyện như thế này vậy.

Tôi chạm môi vào trán con mèo đen.

Không muốn đâu.

Tôi không muốn chỉ nghĩ về Sendai-san nhiều như vậy nữa.

Tôi muốn nghĩ về chuyện đại học, về Maika cũng được. Dù sao thì nghĩ gì cũng được, miễn khác đi là được vậy mà, tôi lại cảm thấy hụt hẫng khi hơi ấm vừa rồi không còn nữa.

Đây, không phải tôi.

Dù chưa muốn ngủ, tôi vẫn nhắm chặt mắt lại.

Hình bóng Sendai-san hiện lên trôi nổi lắp đầy trong tâm trí, tôi thở dài một hơi.

“Thế, có chuyện gì vậy?”

Maika hỏi ngay khi tôi bước vào phòng.

Thường thì cô ấy sẽ hỏi tôi là “Muốn uống gì không?” hay gì đó trước khi nói chuyện, nhưng hôm nay có vẻ như cô ấy không quan tâm mấy đến đồ uống đó nữa.

“Trước khi nói, tớ để cặp ở đây được không?”

“Được, nhưng hứa là sẽ nói rồi đó”

“Ừm.”

Tôi đặt cặp xuống cạnh bàn rồi ngồi xuống mép tấm thảm mềm mại. Tôi đã đến phòng của Maika rất nhiều lần kể từ khi lên đại học, nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy hơi lo lắng khi phải trả lời mấy câu hỏi của cô ấy.

“Nói cho tớ biết lí do đi. Hai người cãi nhau thật à?”

Maika ngồi xuống đối diện, nhìn tôi chằm chằm.

Lí do mà cô ấy muốn biết là vì tôi tự nhiên mang một đống đồ đến trường, hay nói đúng hơn là vì tôi muốn ngủ nhờ ở chỗ cô ấy. Lúc trong lớp, khi tôi hỏi Maika là hôm nay muốn ở lại phòng cô ấy, rồi giải thích rằng với lý do là "cãi nhau với bạn cùng phòng”. Và hình như nhiêu đó là không đủ để thõa mãn với cô ấy thì phải.

Nhưng tôi không thể nói với cô ấy rằng tôi đang chạy trốn khỏi Sendai-san vì những gì đã xảy ra hôm qua được. Tôi đã nói với Maika rằng là giờ tôi đang sống cùng với một người họ hàng, nên nếu tôi nhắc tới cái tên Sendai-san ra thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp lắm. 

“Bọn tớ có xảy ra vài chuyện á mà. Kiểu là bọn tớ cãi nhau.”

Lời nói dối vụng về đến mức khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

Tôi không muốn giấu giếm gì với Maika cả, nhưng tôi không biết phải giải thích sao về việc hồi đó gặp Sendai-san rồi giờ trở thành bạn cùng phòng trong khi đó giờ tôi lại giấu. Với lại, tôi cũng không dám nói hết tất cả.

Tôi luôn luôn như vậy.

Sáng thì không dám nhìn vào mặt Sendai-san.

Tối thì không dám ăn tối cùng nhau.

Nên đó là lí do tôi rời khỏi nhà trước khi Sendai-san thức dậy. Tôi biết rõ là việc trốn tránh cô ấy sẽ không giải quyết được gì cả, và cũng không phải là tôi không muốn gặp cô ấy, chỉ là tôi không biết nên phải đối mặt như nào và nói gì với cô ấy cả.

“Vậy thì nói cho tớ biết ‘vài chuyện á mà’ của cậu đi.”

Maika mỉm cười, một nụ cười giả tạo, “Do Shiori muốn ở lại trong cái phòng chật hẹp này của tớ mà.” rồi thúc giục tôi.

Đúng như Maika nói, căn phòng một gian của cô ấy không rộng lắm, nhưng chắc do cô ấy luôn giữ nó gọn gàng, nên tôi chưa bao giờ cảm thấy là nó ngột ngạt hay chật chội cả. Nhét khoảng thêm một người như tôi vào cái không gian này thì tất nhiên vẫn đủ mà, nhưng tôi, người đang muốn ngủ nhờ ở đây, không có quyền gì để phàn nàn cả, và tôi nghĩ mình nên nói ra lí do gì đó. Nhưng mà, để kể về việc từ lúc Sendai-san trở thành bạn cùng phòng của tôi cho đến lúc cái việc ngày hôm qua xảy ra thì, quả nhiên là tôi vẫn không dám.

“Bọn tớ cãi nhau thiệt mà.”

Tôi vẫn quyết định níu kéo cái lời nói dối nãy.

“Shiori, cậu có phải là kiểu sẽ cãi nhau hay gì đâu.”

“Do là họ hàng mà, nên tớ có lỡ lời một chút.”

“Vậy Shiori sai à?”

“Ưmm, cũng không hẳn là ai sai. Tớ chỉ muốn có chút thời gian để bình tĩnh lại thôi.”

Không biết có thuyết phục được Maika hay không, nhưng cô ấy nhìn tôi và “hmm” một cái.

“Thế…‘chút thời gian để bình tĩnh lại’ của cậu là bao lâu?”

“Chút chút thôi.”

“Nếu cậu định ở đây đến khi nào bình tĩnh lại được thì nói rõ đi.”

Maika nói với một giọng nghiêm túc.

“………..Ba tuần hay, hai tuần gì đó.”

“Không phải hơi lâu à?”

“Vậy thì, một tuần. Ba ngày thôi cũng được. Cho tớ ở lại đi.”

“ Ý là cậu muốn ở lại hai hay ba tuần cũng được thôi, nhưng cãi nhau mà càng kéo dài thì càng khó làm lành lắm đó?  Về sớm không tốt hơn à?”

Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành của Maika, khiến tôi biết rằng cô ấy không muốn đuổi tôi đi mà là đang thực lòng lo lắng cho tôi. Cơn đau như kim châm trong lồng ngực tôi giờ đã biến thành một cú đâm chí mạng.

“…Tớ biết, nhưng mà”

Đối với chuyện hôm qua, thì dù cho hôm nay tôi có không về đi nữa thì Sendai-san chắc cũng không thắc mắc gì đâu,  nhưng dù là vậy thì tôi vẫn nghĩ mình nên về nhà sớm thì tốt hơn.  Càng để lâu càng khó về.

Và hôm nay, tôi vẫn cứ thế mà nghĩ về Sendai-san.

Buổi sáng cô ấy đã nghĩ gì khi không thấy tôi ở nhà?

Lúc ở trường có nghĩ về tôi không?

Có muốn làm chuyện ấy với tôi lần nữa không?

Nhiều câu hỏi xuất hiện lên trong đầu tôi, tâm trạng tôi cũng lên xuống thất thường, và rồi cuối cùng tôi đã quyết định đến phòng Maika thay vì về nhà.

“Màhh, cậu nên suy nghĩ một chút đi. Tớ sẽ lấy đồ uống cho cậu, nên cứ ngồi đó đi.”

Maika nói rồi đứng dậy.

Tôi muốn hỏi cô ấy, người đang mở tủ lạnh kia, về cách đối phó với bạn cùng phòng khi cả hai có quan hệ thể xác với nhau, nhưng nếu hỏi thì chắc chắn kiểu gì thời gian giải thích cái việc bạn cùng phòng là ai và chuyện gì đã xảy ra còn lâu hơn cả cái việc tìm cách giải quyết nữa, nên tôi đành niêm phong ý cái định bịa ra chuyện “đây là câu chuyện của một người quen của tớ” lại, mà ngã gục xuống tấm thảm.

Tôi nên nghe lời khuyên của Maika là “suy nghĩ một chút” và suy nghĩ xem làm thế nào để mọi chuyện có thể trở lại như lúc trước, nhưng rồi khi tôi nghĩ về Sendai-san, kí ức về ngày Chủ Nhật đó cứ thế mà hiện lên trong đầu và tôi không thể nào suy nghĩ được thêm gì cả.

“Cậu uống mận hay cam? Nhân tiện thì mận là hàng mới á.”

Maika quay trở lại và đưa cho tôi một ly nước rồi giải thích về thứ có bên trong nó.

“Nước ép cam.”

“Bụp”,  Tôi nghe thấy tiếng ly được đặt xuống bàn, và rồi tôi ngồi dậy.

“…..Shiori”

“Sao á?”

“Cái người mà cậu cãi nhau ấy, người mà cậu đang sống chung ấy, thật ra là bạn trai đúng không?”

Maika, trở lại chỗ ngồi ban nãy, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng một cách lạ thường.

“Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Không phủ nhận luôn à.”

“Phủ nhận.”

“Phủ nhận thì phải phủ nhận từ đầu chứ? Đáng nghi thế.”

“Làm gì có.”

Tôi nhấp một ngụm nước cam rồi nói thêm “Không phải bạn trai tớ đâu”, và nhận lại một câu đáp cụt ngủn “Hee.” Có vẻ như lời nói của tôi không đáng tin lắm.

“Còn cái bông tai này thật sự không phải bạn trai tặng à?”

Maika đùa nói rồi nắm lấy dái tai tôi. “Không phải đâu” tôi đáp lại rồi lùi ra xa vì nhột, và những ngón tay đó rời khỏi tai tôi.

Tôi nhìn vào những đầu ngón tay của Maika, người đang cười khúc khích kia.

Sendai-san cũng đã từng chạm vào tai tôi, nhưng so với cảm giác mà Maika chạm vào thì nó lại khác hoàn toàn.

Tôi tự chạm vào tai mình.

Dĩ nhiên là nó khác khi Sendai-san chạm vào. Bàn tay cô ấy, không giống với bất kỳ ai hết.

Hôm chủ Nhật, bàn tay của Sendai-san chắc chắn đã—

Tự nhiên nhớ lại mấy chuyện của ngày hôm qua, tôi nhanh chóng nuốt ngụm nước cam xuống để nuốt chửng mấy cái kí ức ấy theo. Sendai-san đọng lại trong tâm trí tôi còn sâu hơn cả những chiếc bông tai, chỉ cần sơ xuất thôi là hình ảnh về cô ấy lại hiện lên trong đầu.

“Shiori, này ngon lắm đó. Muốn thử một ngụm hông?”

Maika đặt ly nước của cô ấy trước mặt tôi, thứ chất lỏng trong suốt có màu hơi nhạt lắc lư qua lại. Chắc là do lúc nãy Maika có nhắc tới mận, nên tôi ngửi thấy một chút vị chua thanh mát từ ly nước đó.

“Không cần đâu.”

Dù tôi cũng không ghét mơ, nhưng tôi vẫn trả lại cái ly cho Maika.

“Thế à.”

Ngay khi Maika cất tiếng thì điện thoại của tôi reo lên, rồi tôi với lấy nó từ trong cặp. [Sáng nay sao vậy?] Đây đã là tin nhắn tôi nhận được không biết lần thứ bao nhiêu từ Sendai-san rồi.

Tôi không hề muốn gặp lại Sendai-san một chút nào, nhưng lại muốn gặp cô ấy ngay lập tức.

Tôi không biết sắp xếp mấy thứ cảm xúc lộn xộn này ra sao, nên tôi vứt điện thoại vô cặp mà không thèm trả lời.

“Người mà cậu cãi nhau à?”

“Ừm, đại loại vậy.”

“Hôm nay cậu thật sự không về à?”

“Cho tớ ngủ nhờ hôm nay với.”

“Cậu muốn ở bao lâu cũng được, nhưng cũng mau làm lành đi.”

Maika nói với giọng nhẹ nhàng, dù tôi không biết là cô ấy có tin những gì tôi vừa nói hay không.

“Ừm.”

Tôi hơi do dự một chút rồi lấy điện thoại ra.

eyJpdiI6IlNWVVJrRXcrdkZ1TnpoK09qc1RYM1E9PSIsInZhbHVlIjoiQnI0TjBINitXeXp6V1hKS3gwbFNmZmYxY1FPODV3UEdKSTZQUjFxNVhhVjRYS3BpdEJSckJJbUdHNUI3TFI2U3NrNWpuMUlXUjN4WjNPTW82aHZpblArbGM1b0czRzI4dUg4WnpXd0lYWlRTbDVcL1d4YmdBdkxhVkx1RDRrdlhBdk5GQU92U1d5YWtmOVRFODVWNmx5Zz09IiwibWFjIjoiYWE1NjIxMzY1MmM0YzFmYWQ3MmZkZmNkNTJjYmJhYmM1MmUwMzYwMmEzMmE4MTgxOGVhZGZmYjEwMzkyZjM1NiJ9
eyJpdiI6IkcxK21HNTdSNG1iSnNuR2lSOFJsekE9PSIsInZhbHVlIjoiUXhDak9LMEVxSDBNZ1J3cGF5N21QV0J1RE1cL1hjeW5hMWZMSlNtT0tReUduaWJcL1owcGkwQlBIaFFENm9aeVZCS1pPeHVHZG5IUlVxTDNmUURnaDJJcU4zbFFXVGRJa3Z6M2lmZDNkNjc5dnYybFJRSmNpRDVqWXVxaGtDZHQyWnVcL3YrS25VbFBEUUc3R3d1WUd5S3JTMEVJZW1sajVVK3FhMGVEbXBtWEVlWGQxNXlVNEZVRmpsbThaN3RqMVRKdXMrOTlyNmV0Z2F5VEtDcGJtZFIrdz09IiwibWFjIjoiNTkzZWNhYjQ0MGFhNGEzOGYxZTBkY2QzOWMwZmQ5YjUwYTljYTJmYzE5OWY4YjU2ZmU5MGI2ZmUxMjhhZWQ4YiJ9

Tôi chỉ nhắn lại cho cô ấy những gì cô ấy cần biết, rồi cất điện thoại vào lại trong cặp.

Ads
';
Advertisement