Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Buổi sáng thứ hai, đúng như tôi đoán là Miyagi không có ở nhà.

Tuy không nghĩ là cô ấy sẽ về nhà ngay vào ngày hôm đó, nhưng với tính cách của Miyagi, thì có không về cũng chẳng có gì lạ. Nhưng mà, tôi không ngờ là cô ấy lại mất tích đến tận ba ngày.

“Không phải sẽ mau về à.”

Tôi thở dài một cái rồi rót nước cam vào ly.

Cứ để một ngày rồi cô ấy sẽ ổn định lại cảm xúc, và rồi cô ấy sẽ lúng túng mà tự quay về.

Ít ra là tôi đã nghĩ vậy, nhưng rồi khi sang đến ngày thứ tư mà Miyagi vẫn chưa về, thì tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. 

Tôi biết rõ là sẽ khó để đối mặt với Miyagi với tư cách là bạn cùng phòng sau những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Bản thân tôi cũng không biết mình nên làm bộ mặt gì khi gặp cô ấy nữa. Dù tôi biết là cần phải có thời gian, nhưng tận ba ngày thì hơi lâu rồi.

Tôi cầm ly nước cam vào phòng.

Tôi không lo về nơi mà cô ấy đang ở.

“Chắc là, lại ở chỗ của Utsunomiya rồi.”

Sau khi uống hết nửa cốc nước cam, tôi đặt nó xuống bàn.

Tin nhắn tôi gửi cho Miyagi là “Cậu đang ở nhà Utsunomiya à?” và câu trả lời tôi nhận được chỉ là “Không cần lo.” Nên chắc là đúng rồi. Nếu là ở chỗ khác, thì cô ấy sẽ phàn nàn như là “Không phải nhà Maika.” kiểu kiểu vậy.

Những lúc thế này, thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Miyagi có một nơi để đến, nhưng cũng cảm thấy khó chịu khi biết chỗ đó là Utsunomiya.

Không phải là tôi nghĩ giữa hai người đó có gì mờ ám.

Chỉ đơn thuần là tôi cảm thấy không vui khi biết cô ấy đang ở đấy, dù rằng giữa hai người họ chẳng có gì thế thôi.

Mà dù sao thì biết cô ấy đang ở nhà ai đó vẫn tốt hơn nhiều so với việc lo lắng không biết cô ấy đang ở chỗ nào.

Chỉ là, nếu cứ thế này mãi thì, Miyagi sẽ trở thành bạn cùng phòng của Utsunomiya luôn mất. Không ổn. Miyagi phải về.

Tôi ngã người xuống giường.

Ga giường lẫn vỏ chăn đều đã được giặt sạch.

Ấy vậy mà tôi vẫn cảm nhận được mùi của Miyagi. Tôi không hề hối hận về những gì đã xảy ra hôm Chủ nhật. Nhưng tôi lại hối hận vì chuyện đó lại xảy ra trong căn phòng này. Mỗi khi lên giường, ký ức ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu tôi.

Miyagi đã ở đây, tôi đã chạm vào cô ấy, đã hôn cô ấy, và rồi đã—.

Ký ức ấy thật sự quá sống động, và do Miyagi không có ở đây, nên tôi càng nhớ về nó nhiều hơn.

Nếu chúng tôi ăn uống cùng nhau như mọi khi, sống chung với nhau như những người bạn cùng phòng bình thường, có lẽ tôi sẽ có thể chôn vùi kí ức này đi. Nhưng khi cô ấy không có ở đây, cảm giác tội lỗi dường như ít đi, và thay vào đó là những ảo tưởng của riêng tôi.

Khó chịu thật sự.

Dù lo lắng không biết Miyagi giờ đang ở nơi đâu, nhưng những gì tôi nghĩ chỉ là về Miyagi của Chủ nhật hôm đó.

Tôi vỗ vào má mình một cái rồi cầm điện thoại lên.

Tôi vừa mới gửi tin nhắn hỏi là khi nào cô ấy mới về, nhưng điện thoại giờ vẫn im lặng như tờ. Biết vậy nhưng tôi vẫn cố kiểm tra màn hình một lần nữa.

Quả nhiên là chả có tin nhắn nào.

Nhờ vậy mà tiết học sắp bắt đầu rồi nhưng tôi lại chẳng muốn tới trường tí nào.

Tôi đã nghĩ về chuyện này vài lần kể từ khi Miyagi bỏ đi rồi, là, liệu tôi có nên tới trường của cô ấy không?  Tôi không biết nhà Utsunomiya ở đâu, nhưng trường đại học thì tôi biết. Nếu Miyagi đang ở cùng với Utsunomiya, thì chắc cô ấy vẫn sẽ đi học, nên nếu tôi đến đó, có khi tôi sẽ gặp được Miyagi.

Nhưng tôi vẫn do dự.

Tôi biết rõ rằng đi tìm cô ấy còn tốt hơn là bị ám ảnh và mắc kẹt với Miyagi trong ký ức, và tôi cũng muốn gặp Miyagi nữa. Nhưng mà, tôi không biết mình nên đối mặt với cô ấy ra sao. Có lẽ, là tôi thấy khó đối mặt với Miyagi hơn là cô ấy đối mặt với tôi.

Lý do rất là đơn giản, là thứ mà nếu được thì tôi không bao giờ muốn thừa nhận.

Đó đến giờ tôi vẫn luôn muốn giả vờ như mình không nhận ra nó.

Đó là tôi.

Đã từ rất lâu rồi.

Tôi đã thích Miyagi từ rất lâu rồi.

Chẳng rõ từ bao giờ, cảm xúc của tôi bị cô ấy đánh cắp. Hoặc nói đúng hơn là tôi bị gặm nhấm từ bên trong. Miyagi len lỏi vào trong lòng tôi,  và trước khi tôi kịp nhận ra, cô ấy đã âm thầm bén rễ và trú ngụ ở đó từ lúc nào mà tôi chẳng hề hay biết. Rồi tình cảm ấy bắt đầu lớn dần lên, lớn đến mức mà tôi không thể nào gạt bỏ nó được. Tôi đã cố che giấu đi thứ cảm xúc ngày càng lớn dần lên này, nhét nó vào một góc tối tăm, che phủ nó bằng 5000 yên và cố lờ nó đi.

Thậm chí nếu có thứ gì đó kích thích thứ cảm xúc bị giấu kín kia, thì nếu tôi lờ nó đi thì cũng chẳng khác gì là nó không tồn tại. Chuyện này không thay đổi dù Miyagi đã trở thành bạn cùng phòng với tôi, mối quan hệ còn chẳng được coi là bạn bè này. Nó vẫn cứ âm thầm tồn tại ở một góc nào đó trong trái tim tôi. Kể cả khi tấm màn 5000 yên bị gỡ bỏ sau tốt nghiệp, tôi vẫn đã cố gắng lờ nó đi, giả vờ như nó không hề tồn tại.

Cho đến Chủ nhật.

Chỉ bằng việc chạm vào Miyagi, thứ cảm xúc mà tôi đã chôn giấu suốt bấy lâu nay lại xuất hiện ngay trước mắt tôi, tuôn trào ra ngoài.

――Sendai Hazuki thích Miyagi Shiori.

Một khi đã thừa nhận, thì tôi không thể nào lờ nó đi được nữa.

Và bây giờ tôi vẫn cứ thế mà nghĩ về Miyagi.

*(Miyagi cũng nói câu y hệt như này chap trước).

Có lẽ Miyagi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, nhưng tôi vẫn muốn được chạm vào cô ấy, muốn hôn cô ấy, và muốn nghe thấy cái giọng mà chỉ có tôi biết đó. Tôi không biết liệu mình có thể bình thường mà đối mặt với cô ấy với những cảm xúc thế này hay không. Thậm chí lúc này tôi còn không biết phải đối mặt với cảm xúc này như thế nào, và một phần nào đó trong tôi lại đang cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấy không có ở đây. Và tôi ghét bản thân mình khi đang lợi dụng thứ cảm xúc “thích” này như một lý do để không đi tìm Miyagi.

Miyagi, dù có ở đây hay không, thì tôi vẫn sẽ bị ảnh hưởng đến cảm xúc của chính tôi.

Thứ này phiền phức thật sự.

“Nay chắc cũng không về đâu nhỉ”

Nếu cô ấy tự thân quay về thì tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải điều chỉnh cảm xúc của mình và cư xử như một bạn cùng phòng bình thường. Nhưng có vẻ, như Miyagi sẽ không tự quay về rồi.

Tôi ngồi dậy khỏi giường.

Nếu tôi xin số liên lạc của Utsunomiya trước khi tốt nghiệp thì tốt rồi. Dù tôi có nói gì đi nữa thì chắc cũng như nước đổ đầu vịt thôi, còn nếu là Utsunomiya bảo thì Miyagi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà về nhà. Nhưng vì tôi không thể nào liên lạc với Utsunomiya được, nên nếu muốn đưa Miyagi về, thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tới trường đại học của cô ấy.

“Theo lý là nếu ở nơi lạ quắc nào đó thì giờ là phải về rồi”

Tôi đi lòng vòng quanh phòng rồi nhìn vào điện thoại.

Hít vào, thở ra, thật sâu.

Tôi gửi một tin nhắn khác hỏi Miyagi khi nào về.

Nếu đến trưa mà vẫn không chịu trả lời thì tôi sẽ đến trường của cô ấy.

Tôi không thể trốn học nhiều, và nếu càng để lâu thì lại càng khó xử. Tôi không biết liệu mình có gặp được Miyagi không, nhưng hôm nay là ngày duy nhất tôi có thể đến trường của cô ấy. Nếu không gặp được Miyagi thì ít nhất tôi cũng có thể gặp được Utsunomiya.

Hôm Chủ nhật, sau khi chạm vào Miyagi, tôi biết cô ấy không hề ghét tôi, thậm chí còn đón nhận tôi nhiều hơn tôi nghĩ. Nếu cô ấy ghét tôi, cô ấy sẽ không đời nào cho phép tôi làm vậy với cô ấy. Giờ thì tôi chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.

Tôi đặt chiếc điện thoại không đổ chuông lên bàn.

Nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.

Quả nhiên Miyagi lại hiện lên trong đầu tôi, và tôi thở dài một cái.

Đúng 12 giờ thì.

Tôi đã nghĩ như thế, nhưng mà 12 giờ đã qua từ lâu rồi. Bây giờ cũng đã gần 2 giờ rồi mà Miyagi vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Nằm dài trên giường, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Tôi đã quyết định là sẽ chờ tin nhắn của Miyagi đến trưa rồi mới đi, nên giờ phải ra khỏi nhà thôi. Hôm nay tôi có ca làm thêm.

Dù có trốn học ở trường đại học đi nữa thì tôi vẫn không thể nào trốn việc làm thêm được. Nếu cứ chần chừ chờ tin nhắn như thế này thì sẽ trễ giờ mất. Biết là thế, nhưng tôi vẫn không thể bước chân ra khỏi nhà vì cứ mỗi lần nghĩ về Miyagi là lại thấy khó xử.

Tôi không biết liệu tôi có thể nói chuyện với cô ấy như mọi khi.

Tôi không biết liệu tôi có thể nhìn vào mắt cô ấy như mọi khi.

Và tôi không biết liệu mình có chịu đựng được khi Miyagi nhìn tôi bằng một ánh mắt khác, ánh mắt khiến tôi cảm thấy như thể cô ấy đang hiểu lầm là tôi hối hận về những gì đã xảy ra vào Chủ nhật. Và nếu tôi nói rằng tôi thích cô ấy để hóa giải hiểu lầm đó, thì cô ấy sẽ nghĩ rằng tôi đang lợi dụng từ “thích” để che đậy cho hành động của mình, và rồi cô ấy sẽ không hiểu được cảm giác thật sự của tôi. Hơn nữa, nếu tôi nói rằng tôi thích cô ấy, thì Miyagi sẽ nhất định sẽ rời xa tôi.

“Không được.”

Tôi lẩm bẩm với bản thân rồi ngồi dậy. Nhìn vào cái điện thoại im lìm kia, cảm giác tiêu cực càng lúc càng dâng cao, lấn át cả ham muốn gặp lại Miyagi.

『Miyagi、Trả lời coi!』

Tôi gửi tin nhắn cho Miyagi, một tin nhắn chứa đầy bực tức lẫn kỳ vọng.

Thế nhưng, quả nhiên cái điện thoại đó vẫn cứ im lặng.

Thấy thời gian trôi qua một cách lãng phí như thế, tôi đành rời khỏi nhà.

Không có nhiều mây và trời thì nắng, nhưng lại không quá nóng.

Tôi rảo bước nhanh đến ga tàu điện và lên tàu.

Trong túi của tôi, cái điện thoại nó im lìm như đã chết.

Cho dù con tàu rung lắc thế nào, nó vẫn cứ chẳng có chút phản hồi nào.

Tôi lấy điện thoại ra xem thử thì kết quả cũng y chang. Câu hỏi của tôi đâu có khó để trả lời, đáng lẽ cô ấy phải nhắn lại cho tôi sớm hơn chứ.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật cứ thế mà vụt qua.

Tôi cảm thấy bồn chồn khi nghĩ về những gì tôi phải làm. Tôi muốn xuống ở trạm tiếp theo và quay về nhà. Tôi phải cố gắng hết sức để không xuống tàu ở những ga trước ga mà tôi muốn xuống, và bước những bước chân nặng trĩu như là tôi đang mang một đôi giày bằng sắt vậy. Từng bước từng bước, tôi tiến tới trường đại học. Tôi không biết mình đã đi được bao lâu, nhưng khi đã thấy được cái cổng trường, tôi dừng lại.

“...À hình như, mình vẫn chưa tra nhỉ.”

Tôi có tìm địa chỉ của trường đại học này khi đang tìm chỗ ở mới, nhưng lại không có tìm hiểu bên trong trường nó như nào, nên giờ tôi chẳng biết gì về nơi này. Tôi cứ mãi nghĩ về Miyagi đến nỗi quên mất luôn cả việc tìm hiểu. Tôi cầm điện thoại lên rồi tìm kiếm xem cái trường này to như nào và trong đó có cái gì.

“Tìm được Miyagi là được rồi.”

Tôi đã biết rõ trước khi đến đây, một trường đại học với rất nhiều người, không phải là chỗ lý tưởng để mà tìm ai đó. Kể cả khi đây là trường của tôi thì việc tìm ai đó mà tôi chả biết ở đâu lại không liên lạc được là điều cực kỳ khó.

Lẽ ra tôi nên hỏi thêm về chuyện ở trường của Miyagi.

Chúng tôi cũng có nói chuyện về trường đó, nhưng tôi không biết giờ giấc của cô ấy như nào nên làm sao biết được cô ấy đang ở đâu trong trường vào giờ này được.

Tôi cầm điện thoại, bước vào trường. Tôi thấy hơi căng thẳng một chút khi nghĩ về việc có cả những sinh viên từ các trường khác.

Tôi cứ thế mà nhìn khắp nơi, nhưng chả thấy Miyagi đâu cả, dù cho tôi đã đi tới những chỗ mà học sinh thường tụ tập. Thực ra tôi cũng không chắc là cô ấy có tới trường hay không, nên việc tìm kiếm có khi là vô ích.

Sau khi đi bộ gần một tiếng, tôi ngồi xuống chiếc ghế.

Cảm giác như mình đang làm mấy chuyện vô bổ, chỉ đi bộ thôi mà tôi cũng đã cảm thấy mệt rồi. Tôi kiểm tra điện thoại nhưng vẫn không có hồi âm từ Miyagi. Tôi muốn hỏi cô ấy xem đang ở đâu, nhưng mà nếu cô ấy biết tôi đang ở trường cô ấy, thì chắc chắn cô ấy sẽ trốn biệt tăm luôn. Nhưng mà nếu cứ đi bộ mà tìm kiếm như này thì chắc tôi cũng không tìm được Miyagi đâu.

“Hay là đứng ở trước cổng nhỉ.”

Tìm kiếm ai đó trong trường đại học không khác gì mò kim đáy bể cả. Không quan trọng tôi ở đâu, tôi không nghĩ là tôi sẽ dễ dàng tìm thấy Miyagi. Nhưng ít ra nếu tôi đứng ở nơi mà rất nhiều người qua lại, thì xác suất tìm thấy Miyagi chắc chắn sẽ cao hơn.

Tôi đứng dậy và hướng về phía cổng chính.

Chắc là do đi bộ quá nhiều, nên dù có gió nhưng tôi vẫn cảm thấy khá nóng.

Cái màu xanh trên bầu trời xanh đến mức khó chịu.

Nếu đây là ngày thường thì chắc tôi sẽ thấy hôm nay trời đẹp, nhưng giờ thì tôi càng thấy ấm ức khi thấy cái màu xanh đó.

Tôi thở nhẹ một hơi.

Quả nhiên hay là thử tìm trong kỹ hơn một chút, tôi rẽ phải. Đang vừa đi vừa đảo mắt tìm Miyagi đâu đó xung quanh thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

“Ah.”

Tôi kêu lên theo phản xạ.

Dù là bầu không khí có hơi khác biệt, nhưng tôi không thể nhầm được.

“Utsunomiya!”

“...Ehh, ểhh? Sendai-san?”

Tôi chạy lại rồi túm lấy tay Utsunomiya, người đang đi một mình về phía tôi.

“Gì vậy? Sao Sendai-san lại, ở mấy chỗ như này vậy?”

Utsunomiya nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

Quả nhiên là vậy.

Miyagi có bảo với tôi là cô ấy đã nói với Utsunomiya là đang sống cùng tôi rồi, cơ mà nếu việc đó là thật thì chắc chắn Utsunomiya giờ sẽ không bất ngờ đến vậy. Tôi đã nghi là Miyagi không nói thật với Utsunomiya rồi, và quả nhiên là như vậy thật.

“Tớ đang tìm Miyagi ấy.”

Tôi đành phải lôi tên của Miyagi ra dù tôi biết là cô ấy sẽ không thích thế.

“Miyagi…, Shiori á hả?”

“Đúng rồi, là Miyagi đó đó. Không lẽ Miyagi không có ở nhà của Utsunomiya à?”

“......... Sao Sendai-san lại tìm Shiori?”

“Cậu ấy không kể cho cậu à?”

“Kể cái gì cơ?”

Utsunomiya nhìn tôi rồi làm ra khuôn mặt khó hiểu.

Miyagi, chắc chắn sẽ giận lắm cho mà xem.

Nhưng mà, chúng tôi đã tốt nghiệp trung học rồi, tôi không cần phải giấu việc tôi quen biết Miyagi với Utsunomiya nữa. Tôi biết là Miyagi không muốn tôi nói ra, nhưng nếu không nói thì tôi sẽ không hỏi được thông tin từ Utsunomiya, mặc kệ Miyagi sẽ ra sao. Miyagi là người đã lừa dối Utsunomiya, và tất cả là tại Miyagi đã không chịu trả lời tin nhắn của tôi.

“Tớ ấy, giờ đang sống cùng với Miyagi. Chắc là Miyagi không nói cho Utsunomiya rồi nhỉ.”

Tôi mỉm cười nhìn Utsunomiya.

“Chả nói gì luôn, là thật à?”

“Thật.”

“Shiori bảo với tớ là cậu ấy sống chung với họ hàng.”

Utsunomiya nhíu mày lại. Rồi, thở dài một tiếng và nói tiếp.

“……. Tớ cũng nghi nghi là người sống chung với Shiori không phải họ hàng của cậu ấy rồi. Nhưng tớ không ngờ lại là Sendai-san luôn.”

“Miyagi nói là họ hàng của cậu ấy á?”

“Nguyên văn luôn.”

Cái lý do nghe cũng có vẻ hợp lý, nhưng nó dễ bị lật tẩy quá. Giờ thì nó đã bị lật tẩy rồi.

“Mà sao cậu lại sống cùng Shiori vậy?”

Utsunomiya hỏi một câu rất hiển nhiên, và cũng một câu mà tôi không muốn bị hỏi nhất.  Xét về mối quan hệ giữa tôi và Miyagi hồi cao trung, tôi hiểu vì sao cô ấy lại hỏi vậy, nhưng thật sự là tôi không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng tôi lại nói dối, một lời nói dối y chang Miyagi.

“Chắc là tụi tớ là bạn.”

“Không phải là tớ không tin, nhưng hồi cao trung khi tớ hỏi là cậu có phải là bạn của Shiori không, cậu bảo là không mà nhỉ?”

“Có hả?”

Tôi nhớ rất rõ là đằng khác, nhưng nếu như tôi thừa nhận thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.

“Có.”

“Màh, thì cậu cứ coi là bạn đi.”

Tôi không còn thời gian để nghĩ ra một lý do nào đó hợp lý hơn, cũng chả nghĩ ra được cái gì hay ho khác, nên giờ tôi không thể lùi bước được nữa. Tôi trưng ra cái nụ cười đẹp nhất của tôi để nhìn Utsunomiya.

“Thế thì, cái gì mà khiến hai cậu thân đến mức sống chung với nhau vậy? Hồi năm hai, lúc học chung lớp, hai cậu đâu có vẻ gì là thân với nhau đâu?”

Utsunomiya hỏi tôi với giọng nghiêm túc, còn tôi thì lại không biết nên trả lời như thế nào. Miyagi không chỉ giấu cô ấy bây giờ mà còn cả từ hồi cao trung nữa, chắc chắn luôn. Mặc dù tôi không nghĩ mối quan hệ giữa Miyagi và Utsunomiya sẽ dễ dàng rạn nứt chỉ vì một vài bí mật, nhưng nếu điều đó xảy ra thì tệ cho Miyagi.

“Hôm tớ bị quên ví, rồi lúc đó Miyagi trả tiền giúp tớ. Chắc là từ đó.”

“Mới nghe luôn đó. Mượn tiền thôi mà lại thân đến mức sống chung luôn?”

Utsunomiya muốn tôi giải thích thêm, vì có vẻ cô ấy không hài lòng với câu trả lời nhạt nhẽo đó.

“Nói sao nhỉ—. Tí cậu hỏi Miyagi đi.”

Utsunomiya là bạn của Miyagi mà, nên Miyagi sẽ phải là người quyết định nói chuyện này tới mức nào. Tôi không muốn gây thêm phiền phức hay phá hoại mối quan hệ giữa hai người họ. Nói chung là giờ cứ đẩy mấy cái chuyện phiền phức này về phía Miyagi trước, để có thể quay lại mục đích ban đầu.

“Thế,  quay lại chuyện lúc nãy, không phải Miyagi đang ở chỗ Utsunomiya à?”

“Trước đó thì, cậu có bỏ tay tớ ra được không?”

“A, xin lỗi.”

Tôi thả tay Utsunomiya ra.

Tôi nắm lấy tay cô ấy vì tôi sợ cô ấy chạy mất, nhưng nghĩ kỹ thì cô ấy đâu phải Miyagi, nên là sẽ không chạy khi thấy mặt tôi.

“Nếu là Shiori thì đang ở chỗ tớ... Cãi nhau với bạn cùng phòng  Sendai-san đấy.”

“Cãi nhau á?”

Đột nhiên một từ ngữ xa lạ xuất hiện khiến tôi vô thức hỏi lại.

“Shiori bảo là cãi nhau với bạn cùng phòng cãi nhau nên xin ở nhờ nhà tớ.”

Utsunomiya chằm chằm tôi, như thể muốn thăm dò gì đó thêm.

Nếu muốn ở lại nhà người khác nhiều ngày như vậy thì chắc chắn phải có lý do. Nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được rằng Miyagi sẽ không thể nào nói với Utsunomiya về những chuyện đã xảy ra giữa tôi và cô ấy. Nên tôi không biết Miyagi nói dối Utsunomiya thế nào, mà nói chung là giờ tìm cách để nối tiếp câu chuyện của Miyagi.

“Mà, cũng có một chút. Lý do thì hơi vớ vẩn, nhưng mà tụi tớ cũng có tranh cãi với nhau chút.”

“Tranh cãi, với Shiori?”

Utsunomiya nói kiểu ngạc nhiên.

Dù tôi đã bảo là lý do “hơi vớ vẩn” rồi, nhưng có lẽ từ “tranh cãi” không được hợp lý lắm.

“Ừm, với Miyagi.”

“Tớ không thể tưởng tượng được cảnh Shiori cãi nhau luôn đó, nên lại càng không thể tưởng tượng được cảnh hai người tranh cãi luôn. Hai cậu rốt cuộc là kiểu quan hệ gì vậy?”

Câu chuyện bắt đầu đi theo hướng mà tôi không mong muốn. Nhưng mà, trái tim tôi lại đang hướng đến một nơi khác.

Tôi biết Miyagi là kiểu người mà có cãi nhau với tôi cũng không lạ, nhưng Miyagi mà Utsunomiya biết thì lại khác. Miyagi mà tôi biết và Miyagi mà Utsunomiya biết là hai Miyagi khác nhau. Tôi biết điều đó từ lâu rồi, nhưng nghe những lời nói của Utsunomiya lại làm tôi có chút cảm giác thích thú và một chút bực bực. Cái cảm giác kì lạ, như là có bàn tay ai đó vuốt ve lên trái tim tôi, bắt đầu lan ra khắp cơ thể, và tôi nắm chặt lấy hai bàn tay của mình.

“Chỉ là bạn cùng phòng thôi mà. Mà quan trọng hơn, cậu bảo Miyagi về nhà giúp tớ được không?”

“Sendai-san tới tận đây rồi, sao cậu không nói trực tiếp với cậu ấy đi? Đợi ở đây, tớ gọi Shiori ra cho.”

“Chắc là không được đâu. Nếu Miyagi mà thấy tớ, chắc chắn là sẽ trốn. Nên là,  tớ muốn nhờ Utsunomiya bảo cậu ấy về nhà dùm.”

“........Hai cậu cãi nhau kinh khủng đến thế à?”

“Màh, chắc vậy.”

“Vậy thì, nói chuyện trực tiếp thì hay hơn ấy.”

Utsunomiya là người tốt.

Dù có vẻ không tin tất cả những gì tôi nói nhưng vẫn lo lắng cho tôi.

“Tớ chẳng thấy được cái tương lai nào ngoài cái Miyagi sẽ trốn đi cả.”

“Hay là cứ đến nhà tớ đi, rồi hai người nói chuyện với nhau. Shiori cũng bảo hôm nay cũng ở nhờ nhà rồi.”

Tôi nghĩ Miyagi sẽ không thể nào trốn thoát được nếu như đó là ở nhà của Utsunomiya. Nhưng mà, cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi cảnh đó.

Gặp lại Miyagi lúc này sau khi tôi lỡ miệng nói về lời nói dối của Miyagi sẽ cực kỳ phiền phức và rắc rối. Và rồi, tôi không biết liệu tôi có thể giữ được khuôn mặt như mọi khi mà nói chuyện với cô ấy không nữa.

“Tớ cũng muốn làm thế lắm, nhưng giờ phải đi làm thêm rồi. Làm gia sư nên không thể nghỉ được. Nên là tớ sẽ rất vui nếu cậu có thể bảo Miyagi về nhà giúp á.”

Tôi đưa ra một lý do không hề xạo để Utsunomiya thuyết phục thay tôi.

“Sendai-san làm gia sư à. Hơi khác so với ấn tượng của tớ đó.”

“Thế á? Tớ dạy cũng khá giỏi đó.”

“Vậy cậu đến sau khi hết ca được không?”

“Trễ lắm.”

“Không sao.”

Utsunomiya đơn giản nói, rồi cho tôi địa chỉ nhà. Có vẻ như ngoài việc tới nhà Utsunomiya ra thì tôi hết cách rồi. Linh cảm mách bảo chuyện này sẽ không được suôn sẻ cho lắm, nhưng chắc Miyagi cũng sẽ không hành xử quá đáng trước mặt Utsunomiya đâu ha.

eyJpdiI6IkQ0ekZXeUtRVVRSYWhEN0dnSTRLRGc9PSIsInZhbHVlIjoiV3ZkOUFINENGOVBrUWx2WlN6a0RvbTFQTk5wXC9HSUxITUxuamVMdmlFMUkrWlBCY3JvVUFhYm41cE5RR2F3NXY2bWxMVUM0dnBcLzY2VkRxN0lKbm1rMThjZjRBU3B1UEhJc2t4OGNZTk14WXZcL1NxUkhyOHFzM28xeTEyUmVoZnhERVdldERqXC9aTHJXQjJzd29wMVFPWEF3VHAzSVhJRlErY0RQNm5qMzY1VU5UVUVtdEJRR2VzbnAybVwvNGpcL0IyIiwibWFjIjoiOGQ1Mjg2NGNiNzdmMjk0OWNlMmZjN2UzZTg5N2U0NzhjOGIwMmE0OWM0ZDFkMDdiY2Y0NDU5NmU5ZmMyOGIzNyJ9
eyJpdiI6IkszM0NFV0ltaU5lNWlcL3kwck9KKzFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndvcHhwZlhQdUpZQURMdG1sZ3RjUEpObFwvbVRqVTlOT2xqXC9tXC9LUWwyQnIxTWg3TWg4QktWMjVYZDhcL1wvY2ZxMG82amxiNlQyMmlOVG02am5uaUIzc01pTGtzY2NKMVZaTERvaDRkWmtGSEFqUFRBODltY29pTThJUHJpYVY0dDdmWDQ5TGNHNDZvSUtZU3JzVmx1SDEwWHpReUtoZ3U4RGtvQVJlU3p5Skw1RUl5Q1ZyRFkxalA2aDdsSnNqOUI4Snk3bkZheVB1ZTFxM2JFYVZkeVpxekFZWGZwb0lTR3FKS0NDQjQ1MFFyWmZTNkQ4YkREeFJHQlpOY2FwcmdRbiIsIm1hYyI6ImQ3MzA5YTczNTFhY2M0MGQ4ODU4ZmZlOTc3MTc4ZWM4NjMxODUwNDUxZTcxYWExMzdmNmM4NDA2YzNiZWYxNDgifQ==

 

Ads
';
Advertisement