Mỗi tuần 1 lần, Mua bạn cùng lớp với giá 5000 Yên - Miyagi (FULL)

Nếu hỏi rằng tôi có hối hận hay không, thì tôi sẽ nói có, cứ mỗi khi nghĩ lại về ngày cuối cùng gặp Sendai-san.

Hôm đó, Sendai-san đã tức giận đến lạ.

Tôi đã thấy cô nhiều lần bất mãn trước những mệnh lệnh của tôi, nhưng chưa bao giờ thấy cô nổi giận như thế.

Nhưng đó là kết quả mà tôi muốn.

Thế mà tôi vẫn hối hận.

Đáng lẽ tôi không nên làm thế.

Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại biết bao lần.

Tôi phải làm vậy, tôi đã cố suy nghĩ về chuyện đó.

Có lẽ vì bản thân chẳng có kế hoạch gì hay ho trong kỳ nghỉ xuân, nhưng tôi thấy chán nản vì những thứ mà thường tôi không nghĩ đến giờ lại xuất hiện trong đầu.

Đó là lần đầu tiên tôi làm vậy với ai đó.

Tôi chưa bao giờ đổ bỏng ngô hay rượu táo lên bất cứ ai hết. Thậm chí tôi còn chưa từng nghĩ về chuyện đó.

Mỗi khi ở trong phòng, những gì tôi có thể nghĩ là thật chán làm sao. Tôi mua một cuốn manga bằng 5000 yên thường sẽ được trả cho Sendai-san, hy vọng mình sẽ được vui vẻ một chút, nhưng rồi lại chẳng cảm thấy gì. Cả hình ảnh lẫn câu từ, không chút nào vào đầu tôi hết, tôi chỉ liên tục lật qua các trang sách, thứ giờ chả còn tác dụng gì nữa.

Tôi nằm trên giường, đưa tay về hướng ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ.

Vết thương hôm Sendai-san bảo tôi thái bắp cải giờ đã lành. Tự cắt tay mình thì đau đấy, và Sendai-san cắn còn đau hơn nữa, nên may là lành rồi.

Tôi tự hỏi Sendai-san đã nghĩ gì khi liếm máu tôi.

Dường như cô là người có thể sống khi nhận mệnh lệnh từ người khác, vì trong căn phòng này cô nghe lời tôi mà.

Hình tượng khi ở đây thực sự khác xa lúc ở trường.

Tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ mang loại băng cá nhân dễ thương cơ, nhưng thay vào đó cô lại dùng loại tập trung vào công năng hơn. Không như ở trường, nơi nụ cười luôn thường trực như được dán lên môi, trong phòng tôi, cô là một con người ích kỷ, cẩu thả.

Cả khoảng cách cũng khác biệt nữa.

Cô luôn thản nhiên mà tiếp cận mọi người.

Cô bước vào cuộc sống hàng ngày của tôi như chuyện hiển nhiên.

Nên tôi mới thấy bực mình.

“Cứ như bạn bè ấy nhỉ.”

Tôi thở dài nằm trên chiếc giường Sendai-san thường nằm rồi với lấy một cuốn manga nằm dưới đất.

“Đây là tập hai mà.”

Tôi còn chưa đọc tập một cơ.

Tôi lục trong chồng năm cuốn sách nhưng chẳng thấy tập một đâu. Tôi lại vứt cuốn manga xuống sàn rồi cầm điện thoại lên.

[Maika, cậu đang làm gì thế?]

Cậu ấy bảo mình sẽ tham gia trường luyện thi trong kỳ nghỉ xuân, nên có khi giờ vẫn còn ở đó. Hôm qua tôi có gặp cậu ấy đang trên đường về nhà. Dù đã biết rằng nếu có chuyện gì thì cô ấy sẽ luôn là người liên lạc trước, và tôi sẽ nhắn tin đáp lại ngắn gọn rằng [Tớ rảnh]

Hẳn rồi, chẳng có phản hồi gì cả.

Tôi lại lục danh bạ để gọi người khác. Khi nhìn danh sách bạn bè từ trên xuống dưới, tìm một ai đó sẵn sàng cùng tôi giết thời gian, tôi thấy tên Sendai-san.

Tôi không thể gọi cho cô ấy lúc này, vì đang là kỳ nghỉ xuân.

Bọn tôi chỉ gặp nhau vào những ngày đi học, và theo luật thì ngày nghỉ thì không. Nhưng bọn tôi không hề nói là không được liên lạc với nhau. Thế nên, có lẽ gửi một hai tin nhắn cũng không trái luật đâu, cơ mà tôi cũng chẳng muốn nhắn cho Sendai-san cái gì hết.

Tôi và cô ấy chẳng có điểm chung nào, và cũng chẳng có chuyện gì để nói.

Lí do mà Sendai-san đến ngôi nhà này là vì tiền.

Nếu không có 5000 yên, thì mối quan hệ này đã không diễn ra. Nhưng Sendai-san cũng chẳng cần tiền, nên nếu cô ấy chán, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Ngay từ đầu, đã chẳng có ước hẹn thời gian nào cả rồi. Cũng tốt khi kéo dài được lâu đến thế, nhưng cũng chẳng lạ gì nếu nó kết thúc chớp nhoáng như cách mà mọi chuyện bắt đầu.

Tôi nhìn vào ngón tay lành lặn của mình.

Như vết dao cắt rồi sẽ lành lại và mờ đi, một ngày nào đó mối quan hệ giữa tôi và Sendai-san cũng sẽ biến mất như vậy. Có thể là ngày mai, nhưng cũng có thể là năm sau, chẳng ai biết được.

Hồi còn nhỏ, mẹ tôi cũng đã biến mất như vậy đấy.

Đến cả một người mẹ cũng có thể dễ dàng bỏ rơi con cái. Nên cũng chẳng bất ngờ khi Sendai-san, chỉ là một người lạ, không đến căn phòng này nữa khi lên năm ba, lúc môi trường xung quanh đã thay đổi.

Nên hôm ấy, tôi đã đổ bỏng ngô và rượu táo lên người cô, khiến cô nổi giận.

Tôi ghét việc phải chờ đợi một ai đó sẽ không bao giờ đến. Nếu có lí do nào đó khiến cô ấy đến mỗi khi tôi gọi, tôi sẽ không thấy sợ hãi cái ngày mà thỏa thuận này sẽ biến mất như thế. Cứ nghĩ rằng Sendai-san không muốn đến một nơi như này đi, thì tôi sẽ có một lí do tốt để không gọi cho cô ấy nữa.

Dù sao thì, cái lí do đó cũng khiến tôi tự thuyết phục được bản thân mà nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng thật ra, tôi chẳng nhẹ nhõm chút nào. Sendai-san đã dành quá nhiều thời gian ở căn phòng này rồi, và tôi cũng muốn gặp lại cô ấy nữa.

Đáng lẽ đây chỉ là một trò tiêu khiển nhằm giết thời gian.

Đáng lẽ tôi chỉ thấy khó chịu một chút thôi.

Khi ngồi xuống sàn, tôi lại nhớ mình đã ăn chocolate ở đây, hay xem cô ấy làm bài tập về nhà cho mình, còn khi ở trên giường, tôi lại nhớ đến những lúc nằm dài ra đọc truyện, và lúc nào cũng chỉ nghĩ về cô ấy.

Tất cả là lỗi của Sendai-san.

Tôi vuốt ve ngón tay đã lành sẹo, đưa lưỡi ra liếm thử những chẳng hề có vị máu.

Tôi ngồi bệt xuống cạnh chồng manga, lấy một cuốn bất kỳ rồi lật ra vài trang. Và rồi một tin nhắn từ Maika gửi đến, [Tớ đang ở trường luyện thi.]

[Khi nào xong muốn đi xem phim không?]

[Ngày mai được chứ?]

[Được thôi.]

Tôi đang chán muốn chết ở nhà luôn đây.

Nếu ra ngoài, tôi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, và đi chơi với Maika cũng vui nữa.

Mong là lên năm ba bọn tôi vẫn cùng lớp.

Còn cả Sendai-san-

Giả như, nếu chúng tôi học cùng lớp, tôi vẫn có thể gọi cô ấy như thường lệ. Nhưng nếu khác lớp thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Quyết định như vậy khiến tôi bình tĩnh hơn một chút.

Tôi không biết liệu Sendai-san có đến nếu tôi gọi không nữa.

Tim tôi đang chạy loạn lên trong lồng ngực, mà đành chịu thôi.

[Vậy còn chỗ hẹn thì sao.] Maika hỏi.

Kì nghỉ xuân không dài lắm.

Nó luôn kết thúc trong nháy mắt.

Tuy nhiên, năm nay nó lại có cảm giác dài đằng đẵng. Tôi cứ nghĩ kì nghỉ xuân của tôi cũng như mọi năm khác, nhưng kim đồng hồ lại không quay nhanh như tôi nghĩ.

Tháng Tư đến rồi lại đi, và thế là năm học mới bắt đầu.

Hôm nay tôi cảm thấy hơi lo lắng.

Đôi chân lại cảm thấy nặng trĩu khi bước đến trường.

Tôi không nói chuyện với Sendai-san khi ở trên trường, nhưng tôi không biết tôi nên làm bộ mặt thế nào khi gặp cô ấy. Tôi còn không biết mình còn có thể thấy cô ấy nữa không, vì tháng Tư này sẽ bắt đầu chuyển lớp.

Tôi cảm thấy bồn chồn không yên.

Danh sách lớp mới được dán trên bảng thông tin gần cổng đi vào.

Bước một chút qua cổng trường sẽ thấy được một tờ giấy trắng không to lắm ở ngay sau một đoàn người.

Hít vào, thở ra.

Tôi âm thầm lấy một hơi thật sâu rồi kiểm tra danh sách lớp, và tìm thấy tên tôi giữa những cái tên quen thuộc cùng với những cái tên xa lạ. Tuy vậy, tôi lại không thấy tên Sendai-san ở đó.

Mình không hề mong đợi điều đó.

Mình không hề thấy thất vọng.

Tôi lẩm bẩm với bản thân rồi tiến vào trường. Ở đó cũng xuất hiện những học sinh đang hơi bị phô trương quá chỉ vì mình đã vào năm cuối. Khi tôi mở cửa vào lớp học mới của mình, tôi thấy Maika, người mà tôi đã gặp rất nhiều lần trong suốt kì nghỉ xuân.

“Shiori, ở đây nè!”

Tôi vẫy tay chào lại khi Maika gọi tên tôi rồi bước lại gần chỗ mà cô ấy đang ngồi.

“Chào.”

“Chào. Tớ đang nghĩ không biết sẽ ra sao nếu bị xếp vô lớp khác Shiori nữa.”

“Tớ cũng thế.”

“Cậu có thấy tên Ami ở lớp nào không?”

Shirakawa Ami, bạn cùng lớp với bọn tôi năm ngoái nhưng lại bị tách ra khi lên năm hai, cũng nằm trong danh sách lớp này. Tôi đang tính tìm cô ấy để chung vui khi được học lại chung lớp nhưng lại không thấy đâu.

“Tớ có thấy. Cậu không thấy cậu ấy đâu à?”

“Không.”

“Thế à.”

Nếu không có Ami thì chả còn ai trong lớp này để mà tìm nữa. Ấy vậy mà, đôi mắt của tôi lại muốn kiếm tìm Sendai-san. Nhưng dĩ nhiên là không thể tìm thấy rồi. Vì tên của cô ấy không nằm trong danh sách của lớp này, nên muốn tìm cũng khó.

“Oh, cậu còn đang muốn ai khác vô chung lớp này nữa hả?”

Maika nhìn mấy cái ghế quanh cô ấy, bắt chước tôi khi tôi đang nhìn quanh trong lớp.

“Không có ở đây.”

“Hừ, cậu đang tìm kiếm ai đúng không? Không lẽ nào, người cậu thích vô phải lớp này rồi đúng hông?”

Maika nói với giọng phởn.

“Không phải, và cũng không có ai như thế cả. Tớ chỉ muốn xem trong lớp này có những thể loại nào thôi.”

“Đáng ngờ lắm.”

“Không có mà.”

Tôi thở nhẹ, nhắc nhở Maika, đứa đang nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực kia. “Vậy thì thui.”

Nếu như học khác lớp nhau, mình sẽ không gặp lại Sendai-san nữa.

Từ hồi nghỉ xuân tôi đã nghĩ rằng điều này cũng không tệ lắm.

Việc Sendai-san đến nhà tôi chả phải là số phận đưa đẩy hay gì hết. Chẳng qua chỉ là một cơn ngẫu hứng và một sự trùng hợp dẫn đến sự việc này. Mà cơn ngẫu hứng với sự trùng hợp thì chả có cái gì kéo dài hết, nên việc đổi lớp có thể sẽ chấm dứt việc này. Với cả, mỗi khi tôi nghĩ về những cái mình đã làm, thì gặp lại Sendai-san có hơi khó.

Tôi đang cảm thấy chán nản, nhưng lí do thì lại không có sâu xa đến thế. Chỉ là khuôn mặt mà tôi hay coi như là lẽ thường tình, bây giờ lại không có mặt trong lớp học này. Mà đây cũng chẳng phải điều không hay gì, cũng chẳng cần thiết phải nhắc tới Sendai-san.

Ami bước vào trong lớp, và một lúc sau thì giáo viên tới. Ngày đầu tiên của năm học mới kết thúc nhanh chóng sau buổi khai giảng cùng với câu chuyện như thuốc gây mê.

Maika với Ami gọi tôi đi chơi chung sau giờ học, nhưng tôi lại từ chối họ và phóng thẳng về nhà.

Tôi nằm lên giường mình, vẫn mang trên mình bộ đồng phục, rồi nhìn vào điện thoại.

Chưa có việc gì to tát xảy ra đến mức phải xoá số liên lạc của Sendai-san trong điện thoại của tôi. Nhưng tôi cũng nghĩ là giờ cũng chả còn cần đến nó nữa.

Tôi chắc là cô ấy sẽ sớm quên tôi đi thôi, vì giờ cả hai không còn học chung lớp nữa.

Nên là giờ tôi không cần phải gọi Sendai-san nữa.

Ba ngày đầu tiên của học kì mới, tôi gặp phải vài chuyện tôi không thích, và không thể cưỡng lại việc lôi cái điện thoại ra. Nhưng sau năm ngày thì điều đó không còn xảy ra nữa.

Cũng không phải lạ gì khi mà chúng tôi trở thành người dưng một khi đã khác lớp.

Một tuần trôi qua kể từ khi tôi quyết định là không liên lạc với Sendai-san nữa, tôi cầm lên cuốn manga mà tôi bắt cô ấy đọc hôm đầu tiên cô ấy tới.

Tôi vẫn nhớ hôm đó, cứ ngỡ rằng cô ấy sẽ đọc trôi chảy cuốn truyện này, nhưng lại đọc lắp ba lắp bắp. Tôi đứng trước kệ sách, lật sang từng trang truyện, kí ức hôm đó lại hiện lên. Kí ức về giọng của cô ấy nhỏ thế nào khi đọc to dòng này và việc đọc to nó khó tới mức nào.

Tôi thở dài rồi ngồi lên giường.

Khi mà tôi đóng cuốn manga lại rồi đặt nó lên gối, máy liên lạc trong nhà reo lên.

Chẳng có ai đến giao hàng hôm nay.

Cũng không có gọi ai tới.

Chắc là người ở ngoài kia là nhân viên tiếp thị hay gì đó. Tôi quyết định lờ đi và mở TV lên, do cũng không phải cái mà tôi quan tâm lắm. Nhưng máy liên lạc lại cứ reo lên liên tục.

Bực mình ghê.

Tôi mở to âm lượng TV lên để át tiếng bấm chuông của nhân viên tiếp thị kia, và tới lượt điện thoại của tôi đổ chuông.

Tiếng chuông đó là thông báo tin nhắn mới đến. Tôi lụm điện thoại của tôi lên thì thấy đó là từ Sendai-san.

“Nghe máy đi. Tớ biết cậu đang ở trỏng.”

Tin nhắn ấy cho tôi biết rằng người đang ở ngoài kia là Sendai-san.

Tôi gửi tin nhắn, rồi Sendai-san hồi âm.

Chúng tôi không hề quyết định thế, nhưng nó dạng như đã trở thành luật bất thành văn. Nên là cô ấy chưa bao giờ gửi tin nhắn cho tôi trước khi tôi gửi, hay chưa bao giờ mà cô ấy tự mình tới nhà tôi.

“Tớ đang có việc cần xử lí, nên trả lời nhanh đi nào.”

Khi đang choáng váng nhìn vào màn hình điện thoại, tôi lại nhận được tin nhắn mới. Bộ liên lạc lại reo lên. Tiếng đổ chuông cứ reo lên, và lại reo lên, giống như là mấy đứa học sinh tiểu học đang giở trò nghịch phá ấy. Tôi tắt TV rồi bật dậy. Khi tôi ra phòng khách rồi nhìn vào màn hình của bộ liên lạc, tôi thấy Sendai-san, quả nhiên mà. Nhưng tôi không biết sao cổ lại ở đây, mặc dù tôi chả có gọi gì cổ.

“Cậu đang làm gì ở đây?”

Tôi nói qua máy liên lạc.

“Cậu đọc tin nhắn rồi chứ gì. Tớ cần cậu mở cửa ra đi.”

Tim tôi đập mạnh khi tôi nghe thấy giọng của Sendai-san sau một khoảng thời gian khá lâu.

Nhưng tôi không có ý định mở cửa cho cổ.

“Tôi không muốn.”

“Tớ có đồ cần phải trả. Mở nhanh đi.”

“Đồ cần trả á?”

“Ừ. Nên là mở cửa ra.”

Sendai-san nói với giọng bực tức.

Nhưng biểu cảm của cô ấy vẫn y nguyên.

Có lẽ là do cô ấy đang ở ngoài, nên cô ấy vẫn là Sendai-san của trên trường.

“Cậu cần trả cái gì?”

“Bộ đồ mà tớ mượn hôm trước. Tớ giặt rồi.”

Cái từ “đồ mượn” làm tôi nhớ lại.

Hôm đó cô ấy bị tôi đổ rượu táo lên người, làm ướt bộ quần áo của cô ấy, nên tôi cho cô ấy một bộ quần áo khác để mặc về. Đúng đó, tôi cho cô ấy, chứ không phải cho mượn. Tôi chắc chắn là tôi đã bảo với cô ấy là tôi cho cô ấy luôn.

Mà, đúng là cô ấy không có ý định lấy luôn, và cô ấy cũng có nói là “sẽ đem trả”.

Cái cô nàng Sendai luôn luôn làm theo luật một cách không cần thiết này đúng là phiền phức ghê đó. Tôi không có ý định đòi cô ấy phải trả cái gì tôi đã cho, cũng không có ý định rút lại những gì tôi đã nói.

“Tôi đã nói là không phải trả lại rồi còn gì. Với cả, hôm nay tôi không có gọi cậu tới.”

“Cậu không gọi, nên tớ tự tới.”

“Tại sao?”

“Vì tớ cần trả đồ.”

Sendai-san nói thẳng luôn.

Nếu như Sendai-san mà là Ibaraki-san, bạn cô ấy, thì cô ấy chắc cũng sẽ nhận luôn những gì tôi bảo là cho, nhưng Sendai-san có vẻ không phải loại người như thế. Lúc mà tôi đưa 5000 yên cho cô ấy ở tiệm sách, cô ấy đã cãi nhau với tôi về việc đưa lại số tiền đó cho tôi.

“Tôi bảo cậu trước đó rồi. Tôi cho luôn. Không cần phải đem trả.”

Sendai-san cũng không vì thế mà từ bò.

Đúng là phiền phức.

Tôi quyết định sẽ cúp máy vì tranh cãi thêm với cô ấy cũng không giải quyết được gì. Nhưng trước khi tôi cúp máy thì Sendai-san nói lên một câu mà tôi không hề nghĩ tới.

“Thế thì, ra lệnh cho tớ đi.”

“... Hả?”

“Tớ bảo, ra lệnh cho tớ đi.”

“Tôi không hiểu.”

“Kể cả không có lí do gì thì tớ không thể nào nhận những thứ như quần áo được. Nên là nếu cậu muốn cho tớ quần áo, thì cậu có thể ra lệnh cho tớ, và nếu cậu không muốn thì có thể ra lệnh cho tớ làm cái gì khác, như mọi khi cậu hay làm.”

Sendai-san nói như thể chuyện đó chả có gì to tát vậy.

Mà đúng là, tôi ra lệnh cho cô ấy với cái giá là 5000 yên. Vả lại chuyện tôi đưa quần áo thay vì ra lệnh cũng chẳng có gì kì lạ. Nhưng mà tôi lại cảm thấy hơi tức vì mình bị ra lệnh là phải ra lệnh cho người ta.

“Tại sao tôi lại phải ra lệnh cho cậu nhận đồ của tôi? Tôi đã bảo là cho cậu rồi, sao không nhận luôn cho rồi? Giờ thì đi về đi.”

“Vậy tớ sẽ về và không bao giờ quay lại nữa. Vậy nhé?”

Tôi cần cản Sendai-san lại.

“Bộ Sendai-san biến thái đến mức mò tới tận đây để bị ra lệnh hả?”

Về đi.

Tôi nên nói ra những lời đó, nhưng lại không thể thốt lên được.

“Không bằng Miyagi đâu. Thế, có ra lệnh không? Hay không muốn?”

Sendai-san, tuy không thể nhìn thấy tôi, nhưng lại đang nhìn chằm chằm tôi thông qua màn hình của máy liên lạc, ép tôi phải lựa chọn.

Tôi không thể chịu được ý nghĩ rằng cô ấy chẳng vì lý do gì mà không bao giờ quay lại căn phòng này nữa, nên trước khi kì nghỉ xuân bắt đầu, tôi đã tạo một cái cớ để cô ấy không bao giờ quay lại đây nữa. Nhưng giờ đây, cổ lại đứng ở đầu bên kia của máy liên lạc.

Đuổi Sendai-san về là chuyện cỏn con thôi.

Nhưng nếu cô ấy về, cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.

“—Tôi mở liền đây.”

Tôi không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cô ấy đã tới đây rồi.

Nên tôi để cho cô ấy vào.

Không phải vì muốn níu kéo cô ấy lại.

“Cám ơn.”

Sau đó, hình ảnh của Sendai-san biến mất khỏi màn hình. Sau đó thì tiếng chuông reo lên, và khi tôi ra mở cửa thì Sendai-san đang ở ngay đó.

Trước khi cô ấy cởi giày ra thì cô ấy chìa ra một cái túi giấy nhỏ.

“Nè, giờ làm gì với cái này?”

Sendai-san hỏi như để xác nhận.

Bên trong cái túi đó là bộ đồ mà tôi đưa cho cô ấy hôm đó, và tôi vẫn là người quyết định xem nên làm gì với nó.

Sendai-san đang chờ đợi câu trả lời của tôi.

“Cậu tới tận đây để bị ra lệnh đúng chứ?”

Không nhận lấy cái túi, tôi quay lưng lại, rồi nghe thấy tiếng đóng và khoá cửa.

“Hiểu thế cũng được.”

Tôi nghe thấy giọng nói không nặng cũng không nhẹ, rồi bước tới phòng của tôi, bỏ lại cô ấy ở đó. Hiển nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân ngay theo sau, và khi tôi mở cửa vô phòng mình thì Sendai-san cũng đi vô theo. Rồi cô ấy ngồi lên cái giường mà lúc nào cô ấy cũng chiếm lấy.

“Phòng cậu vẫn chả thay đổi gì nhỉ.”

Sendai-san thật thà nói lên suy nghĩ của cổ như là cổ chưa vô căn phòng này cả năm rồi, trong khi còn chưa tới một tháng trôi qua kể từ hôm đó.

“Không cần phải thay đổi gì hết.”

“Ừm, đúng thế ha.”

Cô ấy nói một cách nhẹ tênh, như hoa rơi trong gió, rồi nhặt cuốn manga đặt trên gối lên.

“Chả phải là cuốn manga hôm đó đây à. Cậu vừa mới đang đọc nó à?”

Lẽ ra tôi nên cất nó đi.

Tôi đang bắt đầu hối hận vì để cuốn manga cô ấy đọc hồi mới đến đây lần đầu tiên ở trên giường.

Nhưng mà đã quá muộn rồi.

“Tôi đang đọc nó thì sao?”

“Không có gì.”

Cô ấy không cười, nhưng mà giọng cô ấy cao hơn bình thường một chút

Có lẽ là cô ấy đang cảm thấy thú vị.

Tôi thực sự ghét Sendai-san vào những lúc thế này.

“À mà, sao cả tuần rồi mà cậu không gọi cho tớ thế?”

Không một chút ngại ngùng.

Sendai-san hỏi tôi, tay thì lật qua những trang manga, nhưng mắt lại không hề đọc.

“Thi thoảng tôi không có muốn gọi cậu nhiều tới mức đó.”

“Chưa bao giờ mà cậu không gọi cho tớ nguyên cả tuần. Chắc chắn là có lí do gì đó.”

“Vô năm ba rồi còn gì.”

Tôi thốt lên một câu trả lời không hoàn toàn chính xác song cũng không hoàn toàn sai.

“Cậu tới lò luyện thi à?”

“... Không có.”

Tôi không hề có ý định tới dự lò luyện thi.

Tôi không có thích học tới mức đó và tôi không hề có ý chí muốn học đại học. Tôi sẽ vô bất kì trường đại học nào tôi có thể vô, mà nếu không có thì tới lúc đó hẵng tính tới.

Không biết là cô ấy có thấy thoả mãn với câu trả lời của tôi không, nhưng cô ấy “hmm” một cái, đóng cuốn manga kia lại, rồi nhắc tới tên họ của Maika.

“Cậu học chung lớp với Utsunomiya đúng chứ?”

“Ừ đúng rồi.”

Tôi chưa bao giờ nói với Sendai-san việc tôi học chung lớp với Maika, cũng chưa có cơ hội nói với cô ấy. Nhưng mà việc cô ấy biết đồng nghĩa với việc cô ấy đã tìm tên của tôi trong cái danh sách chia lớp hôm tái nhập học.

À không, sẽ hợp lý hơn nếu nói là cô ấy nhìn thấy tên tôi lúc đang tìm tên của cô ấy, vì tôi học ở lớp 1, còn cô ấy học ở lớp 2.

Tôi giật lấy bộ manga từ tay Sendai-san.

Không.

Cái vụ đó thì sao mà chả được.

Tôi đặt cuốn manga lên lại kệ sách để đẩy mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu tôi.

“Chắc hẳn cậu thất vọng lắm vì không có tớ ở bên ha.”

Đang nhìn mấy cuốn sách được sắp xếp ngăn nắp trên kệ, tôi nghe thấy giọng giễu cợt.

“Tôi không có.”

“Thế à? Tớ thì có đó.”

Tôi quay lại phía cái giọng nhẹ tênh kia, thấy Sendai-san cười nhẹ.

“Xạo không.”

“Tớ không có xạo đâu.”

Cô ấy thong thả nói rồi bước tới cạnh tôi để lấy một cuốn manga trên kệ sách. Tôi lấy lại cuốn sách, đặt lại vào chỗ cũ rồi hỏi.

“Mệnh lệnh gì cũng được đúng không?”

“Giờ này mà cậu còn hỏi nữa á?”

“Vì hôm nay tôi chưa đưa 5000 yên.”

“Cứ như bình thường đi.”

Sendai-san nói, mang bộ mặt giống bộ mặt hồi trước kì nghỉ xuân.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy bầu trời đã chuyển đỏ. Nhà bên cạnh, căn hộ cách đây mấy căn nhà cũng được tô điểm lên một màu đỏ tương tự như bầu trời.

Vào mùa xuân thì ban ngày sẽ dài hơn lúc còn là mùa đông.

Tôi không còn mở máy sưởi nữa.

Sendai-san thì vẫn đang mặc blazer, cứ như là nó chưa đủ nóng ấy.

Tôi kéo rèm cửa vào để tách ly căn phòng này khỏi thế giới mang màu sắc hoàng hôn. Sau đó tôi ngồi lên giường.

“Ngồi đó đi.”

Tôi chỉ xuống ngay phía trước chiếc giường, và Sendai-san làm theo những gì tôi bảo, ngồi xuống trên sàn và cầm lấy chân tôi.

“Cởi vớ của cậu ra, rồi liếm chân cậu, đúng chứ?”

“Cậu biết rõ tôi ha.”

“Cậu thích mấy cái mệnh lệnh kiểu này ha.”

“Cũng chả phải tôi thích, mà chỉ là không có mệnh lệnh nào hợp hơn cho cậu thôi.”

“He~h.”

Nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc, tôi đá vào vai Sendai-san rồi nói, “Nhanh lên.”

“Tớ phản đối bạo lực nha.”

“Bạo lực gì ở đây.”

Tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ nói lại, nhưng Sendai-san lại lặng lẽ đặt bàn tay cô ấy lên chân tôi. Cô ấy cởi vớ của tôi ra và đặt tay lên gót chân tôi. Fu, hơi thở nhẹ nhàng của Sendai-san chạm vào ngón chân tôi, và có thứ gì đó cảm giác mềm mại và ấm áp chạm vào tôi.

Chiếc lưỡi ấy chạm vào và làm ướt ngón chân tôi.

Chiếc lưỡi ấy bò từ từ tới lòng bàn chân, cảm giác hơi khó chịu. Nhưng nhìn thấy Sendai-san liếm chân tôi lại làm tôi thấy rất thoải mái.

Tôi không biết gì về lớp 2 cả.

Nhưng chắc hẳn rằng cô ấy vẫn nằm trong tầng lớp đứng đầu của lớp đó và đang có một khoảng thời gian tốt ở đó cùng với Ibaraki-san. Một cô gái như thế, giờ đây lại đang liếm chân tôi.

Đầu lưỡi của cô ấy ấn vào bàn chân.

Lúc này tôi có thể cảm thấy nhiệt độ từ Sendai-san thông qua da của tôi một cách rõ rệt.

Nhiệt độ của cả hai chạm vào nhau, tan chảy, rồi trở thành nhiệt độ của tôi.

Chiếc lưỡi đó giờ đây đã bò tới mắt cá chân.

Căn phòng này vẫn còn có cảm giác hơi nóng, dù cho tôi không có mở máy sưởi lên. Lúc tôi nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ thì Sendai-san mút mạnh vào chỗ gần mắt cá chân tôi.

Cảm nhận được cái cảm giác khác với lưỡi của cô ấy, tôi nắm chặt lấy ra giường.

“Sendai-san, tôi không thích như thế đâu.”

Vừa lúc tôi vừa cất tiếng lên, đôi môi của cô ấy rời khỏi chân tôi, rồi cô ấy bất chợt cắn ngón chân tôi.

“Đau-”

Hàm răng ấy cắn vào da thịt tôi.

Cô ấy vẫn không dừng lại.

Nó không đau như lúc chân tôi bị kẹp vào khe cửa, nhưng vẫn đủ đau để chân tôi giật một cái.

“Sendai-san, dừng lại đi.”

Dần dần, hàm răng cắn ngón cái chân tôi dần thả ra, cơn đau cũng dần tan biến theo. Thay vào đó là cảm giác bị liếm bởi một chiếc lưỡi. Cái cảm giác đó không hề êm dịu tí nào. Nhưng thân nhiệt của Sendai-san không làm tôi cảm thấy khó chịu lắm.

Nhiệt độ từ ngón chân tôi lại dâng cao lên tới bụng tôi, ngay đến cả hơi thở của tôi dường như cũng đang trở lên ấm hơn.

Cái cảm giác ấy bắt đầu trở nên không ổn.

“Sendai-san, rốt cuộc cậu định làm như vậy tới bao giờ hả?”

Tôi kéo lấy tóc mái của Sendai-san nhằm bắt cô ấy dừng lại.

“Ai biết? Ít nhất là cho tới lúc tốt nghiệp. Mà tới lúc lên đại học cũng khác mà. Nếu Miyagi bảo tớ không đến, thì tớ sẽ không đến. Quả nhiên là tớ không đến thì tốt hơn?”

Sendai-san nhìn lên rồi nói với giọng thật nghiêm túc.

Đến đi.

Nếu tôi bảo cô ấy đến, cô ấy sẽ đến cho tới khi tốt nghiệp.

Nhưng tôi không muốn gọi cô ấy đến, nên tôi nói những lời nói khác để lảng tránh câu hỏi đó.

“Sendai-san tính vô học đại học à?”

“Miyagi không định đi à?”

“Tôi không biết. Cậu tính học ở đâu Sendai-san?”

“Tớ vẫn chưa quyết định.”

Tôi không muốn nói cho cô ấy biết tôi muốn vào trường nào.

Hay chỉ là tôi chưa quyết định được?

Tôi không rõ, nhưng mà cuộc trò chuyện bỗng dưng bị đứt quãng ở đó.

Từ bên ngoài, càng lúc càng ít ánh sáng chiếu vô thông qua tấm rèm cửa ngăn cách căn phòng này với thế giới ngoài kia.

Tay của Sendai-san vuốt ve mắt cá chân tôi, như thể để giết thời gian. Chân tôi bỗng nhảy dựng lên khi cô ấy chạm vào chỗ mắt cá. Khi tôi đá nhẹ vào đùi của cô ấy thay vì làm loạn lên thì Sendai-san bỗng dưng mở miệng nói.

“Cậu biết không Miyagi. Tớ không uống được đồ có ga.”

Cô ấy thú nhận một điều tôi không lường tới vào thời điểm tôi cũng không lường tới, tôi bất chợt kêu lên “Ehh?”

“Tới tận giờ mới nói không phải hơi bị trễ à?”

“Ban đầu tớ không có nghĩ là sẽ ở lại đây lâu đến thế, rồi tớ cũng lỡ luôn cơ hội thú thật với cậu.”

“... Lần tới tôi vẫn sẽ cho cậu uống rượu táo.”

“Uwah, đúng là xấu tánh.”

“Im đi. Hết giờ nói chuyện phiếm rồi. Liếm chân tôi tiếp đi.”

Sendai-san ấn lưỡi của cô ấy vào lòng bàn chân tôi và tạo ra một tiếng động nhỏ.

Đầu lưỡi cô ấy chạm vào da tôi.

Thân nhiệt hoà quyện lẫn nhau và đi vào trong cơ thể.

Thân nhiệt cô ấy dần tích tụ trong người tôi.

eyJpdiI6Im9VdGt5SzRqSjMyT0lSRGFKV2dxdVE9PSIsInZhbHVlIjoiVzZaTXlVMnltRVlWRXJxSmNCM2xMWGgxRkl5cmVld0tiRjBXTkhoMXRFemVmUzJITU1zVG81cndKd3RcL0NMQnVSdExCcHpNMkJpSmFoZjF3cHZETko0UVZSOFhOTjVGUTNxMGJqZ1o5YytCZUJIa2tsQnBaeG9aeklWNTBSeU9kZHJSbXNcL1B6Um1TUDdLeVJobUVxRjZuRjF0RkFxYzRBaVM3R1wvMWlVODcxTERtWGxvelF5MjRZTWRkZmNtQ2oxIiwibWFjIjoiOTExMDU0YmJhM2MzMjRjZjMwMzc4Y2E5YzRmMGE4MDFjZjBlOWZkZTUxZjdkMDE3ZTI3OGVmNWVjNTEzMDFhNCJ9
eyJpdiI6IlJhV3pRckdsR3UxS01ralM5K0s3VUE9PSIsInZhbHVlIjoiT1lXdXJlNFVUYUliVkt4OTJRV1wvVjFLXC9ETmpYVTNCVXJNaStXd1ZWYzBzQ3puU3hWMGVpZGN2MzhYR21UZnhKRTA2elh3YWhBR1FLdVhGdld2WWVCRjRHWnhhc3hEZHBSZkQ5aFl3VWl2cXk0YjA0M3cxV00yUVZsOTErMnZxQ2czRXU0WDRnYkVPdlRqakF2ekdTM0hkbjQ0dTF3c05ZMWRjVkRycTVkeVc1YTlVcWpHVUtoMzl0ZlwvSmMxUm1ZIiwibWFjIjoiZGI4YjcwM2Y3MDM2OTFjNGM3YmNhZDY2MWFjOTY2Y2FmYzFjNTY1M2E4OWMyNDFlNDVkYmUyYzVhNDc4ZjM4NiJ9

 

Ads
';
Advertisement